Chương : 15
Ninh Vương phủ quả nhiên phô trương rất lớn, những người đang dâng hương trong chùa đều bị bọn họ đuổi ra ngoài, mọi người đành phải chen chúc ở bên ngoài, đợi Ninh Vương phi dâng hương xong mới có thể đi vào.
“Mẹ, cục cưng cũng muốn vào xem.” Lúc này tiểu bảo bảo ngồi không yên, bắt đầu ở trong lòng nàng không an phận đông xoay tây xoay, rất muốn thoát khỏi nàng để chạy vào nhìn một cái náo nhiệt.
Lăng Nhược Nhược vội vàng đè hắn lại, hống nói: “Cục cưng ngoan, mẹ mệt mỏi, thái thái, tỷ tỷ đều mệt mỏi, cho chúng ta nghỉ ngơi thêm một chút, một hồi chúng ta lại đi vào được không?”
Bé nhìn nàng, lại nhìn nhóm Quý bác gái bên cạnh, gặp mọi người gật gật đầu với mình, oai đầu nghĩ nghĩ, rốt cục đồng ý: “Mẹ, tốt.” Nói xong, lại lần nữa oa vào trong lòng nàng.
Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, sợ tiểu bảo bảo nháo lên sẽ khiến cho người Ninh Vương phủ chú ý. Lăng Nhược Nhược nghĩ nghĩ, vì dời đi sức chú ý của cục cưng, nàng nghĩ là nên mang cục cưng đến nơi khác chơi một lát rồi trở về.
“Bác gái, ta trước mang tiểu bảo bảo đến sau nơi một chút, các ngươi cứ dâng hương trước, một hồi nữa hãy quay trở lại nơi này.” Nàng phân phó nói, có dâng hương hay không đối với nàng mà nói cũng không trọng yếu, dù sao chỉ cần nàng có tâm là được, đến phía sau núi xem phong cảnh cũng tốt.
Quý bác gái vội vàng nói: “Nhược Nhược, ngươi đi đi. Chúng ta tự mình dâng hương là được, sau đó sẽ trở lại nơi này chờ các ngươi.”
An bài xong, nàng liền ôm tiểu bảo bảo hướng về phía một con đường nhỏ phía sau núi, tiểu bảo bảo thấy sắp được đi chơi, cũng không quản có phải là đi dâng hương hay không, hưng phấn nha nha kêu.
Đường núi u tĩnh, hoa thơm chim hót, núi già mọc đầy hoa cỏ, cây cối, đem huyến náo trước núi đều ngăn ở bên ngoài.
Không khí hảo hảo, thật thoải mái, thật khoan khoái. Lăng Nhược Nhược dùng sức hít mấy hơi không khí mới mẻ, sau đó đem bé buông xuống, để hắn tự đi.
“Mẹ, nơi này thật khá.” Tiếng nói tiểu đại nhân non nớt vang lên, cái đầu nhỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, tò mò hết sức.
Lăng Nhược Nhược mị mị nở nụ cười, xem ra con là kế thừa tính cách của nàng, thích phong cảnh, thích thiên nhiên. “Cục cưng, nơi này xinh đẹp hay là nhà chúng ta xinh đẹp a.” Nàng kìm lòng không đậu nói.
Bé quả nhiên mắc mưu, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ não, không ngừng suy nghĩ, suy nghĩ hồi lâu, mới chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Mẹ, cục cưng không biết, đều xinh đẹp, cục cưng đều thích.” Hắn đều thích, làm sao bây giờ? Hắn buồn rầu nhìn mẫu thân mình.
“Ha ha ha……” Nàng bị phong phú biểu tình của hắn làm vui vẻ, nhịn không được nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hôn mạnh mấy cái. “Cục cưng, cái này gọi là ‘sinh hoạt tại nơi khác’.” Nàng nhớ tới từ này, ‘sinh hoạt tại nơi khác’.
(* Mình đoán ‘sinh hoạt tại nơi khác’ có một cách dịch khác, nhưng với khả năng đáng thương của mình thì chỉ có thể bê nguyên văn convert vô thôi! *)
“Mẹ, cục cưng không hiểu.” Bé vẻ mặt mờ mịt, không biết mẹ nói là cái gì.
Lăng Nhược Nhược cũng không quản hắn có nghe hiểu hay không, một bên lôi kéo bàn tay nhỏ bé, một bên giải thích nói: “Sinh hoạt tại nơi khác nghĩa là, mỗi người đều nghĩ sinh hoạt tại một nơi khác sẽ tốt hơn, luôn cảm thấy gia hương của mình không tốt, cho nên cứ nghĩ sinh hoạt tại nơi khác mới tốt. Nhưng là, không ai nghĩ tới, kỳ thật là người đang hưởng phúc mà không biết, nơi khác mặc dù tốt, cũng không tốt như gia hương của mình. Cho nên, cục cưng mặc kệ sinh hoạt ở đâu, đều không tốt bằng gia hương mình.”
Nói xong, nàng đột nhiên nhớ tới hiện đại, kiếp trước của mình, đó là nơi nàng tưởng niệm nhất, hoài niệm nhất, cảm thấy là nơi tốt đẹp nhất, bởi vì hiện đại chính là cố hương của nàng a.
Bé cái hiểu cái không gật gật đầu, trong lòng thầm nhớ kỹ lời mẹ nói.
“Nói rất hay.” Lúc này, tiếng một nam nhân thuần hậu ủng hộ từ phía sau bọn họ truyền đến, tựa hồ đã nghe đoạn đối thoại của bọn họ.
Lăng Nhược Nhược hoảng hồn, nàng nghĩ đến không có ai, cho nên trong lòng cũng không đề phòng, nhưng đột nhiên nghe được có người nói chuyện, nàng vẫn là phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, vội vàng cảnh giác nhìn về phía người tới.
Không xem không biết, vừa thấy lại càng dọa nhảy dựng. Trời ạ, hôm nay là ngày gì a? Nàng như thế nào không hay ho như vậy a, không muốn gặp mà cứ phải gặp!
“Mẹ, cục cưng cũng muốn vào xem.” Lúc này tiểu bảo bảo ngồi không yên, bắt đầu ở trong lòng nàng không an phận đông xoay tây xoay, rất muốn thoát khỏi nàng để chạy vào nhìn một cái náo nhiệt.
Lăng Nhược Nhược vội vàng đè hắn lại, hống nói: “Cục cưng ngoan, mẹ mệt mỏi, thái thái, tỷ tỷ đều mệt mỏi, cho chúng ta nghỉ ngơi thêm một chút, một hồi chúng ta lại đi vào được không?”
Bé nhìn nàng, lại nhìn nhóm Quý bác gái bên cạnh, gặp mọi người gật gật đầu với mình, oai đầu nghĩ nghĩ, rốt cục đồng ý: “Mẹ, tốt.” Nói xong, lại lần nữa oa vào trong lòng nàng.
Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, sợ tiểu bảo bảo nháo lên sẽ khiến cho người Ninh Vương phủ chú ý. Lăng Nhược Nhược nghĩ nghĩ, vì dời đi sức chú ý của cục cưng, nàng nghĩ là nên mang cục cưng đến nơi khác chơi một lát rồi trở về.
“Bác gái, ta trước mang tiểu bảo bảo đến sau nơi một chút, các ngươi cứ dâng hương trước, một hồi nữa hãy quay trở lại nơi này.” Nàng phân phó nói, có dâng hương hay không đối với nàng mà nói cũng không trọng yếu, dù sao chỉ cần nàng có tâm là được, đến phía sau núi xem phong cảnh cũng tốt.
Quý bác gái vội vàng nói: “Nhược Nhược, ngươi đi đi. Chúng ta tự mình dâng hương là được, sau đó sẽ trở lại nơi này chờ các ngươi.”
An bài xong, nàng liền ôm tiểu bảo bảo hướng về phía một con đường nhỏ phía sau núi, tiểu bảo bảo thấy sắp được đi chơi, cũng không quản có phải là đi dâng hương hay không, hưng phấn nha nha kêu.
Đường núi u tĩnh, hoa thơm chim hót, núi già mọc đầy hoa cỏ, cây cối, đem huyến náo trước núi đều ngăn ở bên ngoài.
Không khí hảo hảo, thật thoải mái, thật khoan khoái. Lăng Nhược Nhược dùng sức hít mấy hơi không khí mới mẻ, sau đó đem bé buông xuống, để hắn tự đi.
“Mẹ, nơi này thật khá.” Tiếng nói tiểu đại nhân non nớt vang lên, cái đầu nhỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, tò mò hết sức.
Lăng Nhược Nhược mị mị nở nụ cười, xem ra con là kế thừa tính cách của nàng, thích phong cảnh, thích thiên nhiên. “Cục cưng, nơi này xinh đẹp hay là nhà chúng ta xinh đẹp a.” Nàng kìm lòng không đậu nói.
Bé quả nhiên mắc mưu, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ não, không ngừng suy nghĩ, suy nghĩ hồi lâu, mới chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Mẹ, cục cưng không biết, đều xinh đẹp, cục cưng đều thích.” Hắn đều thích, làm sao bây giờ? Hắn buồn rầu nhìn mẫu thân mình.
“Ha ha ha……” Nàng bị phong phú biểu tình của hắn làm vui vẻ, nhịn không được nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hôn mạnh mấy cái. “Cục cưng, cái này gọi là ‘sinh hoạt tại nơi khác’.” Nàng nhớ tới từ này, ‘sinh hoạt tại nơi khác’.
(* Mình đoán ‘sinh hoạt tại nơi khác’ có một cách dịch khác, nhưng với khả năng đáng thương của mình thì chỉ có thể bê nguyên văn convert vô thôi! *)
“Mẹ, cục cưng không hiểu.” Bé vẻ mặt mờ mịt, không biết mẹ nói là cái gì.
Lăng Nhược Nhược cũng không quản hắn có nghe hiểu hay không, một bên lôi kéo bàn tay nhỏ bé, một bên giải thích nói: “Sinh hoạt tại nơi khác nghĩa là, mỗi người đều nghĩ sinh hoạt tại một nơi khác sẽ tốt hơn, luôn cảm thấy gia hương của mình không tốt, cho nên cứ nghĩ sinh hoạt tại nơi khác mới tốt. Nhưng là, không ai nghĩ tới, kỳ thật là người đang hưởng phúc mà không biết, nơi khác mặc dù tốt, cũng không tốt như gia hương của mình. Cho nên, cục cưng mặc kệ sinh hoạt ở đâu, đều không tốt bằng gia hương mình.”
Nói xong, nàng đột nhiên nhớ tới hiện đại, kiếp trước của mình, đó là nơi nàng tưởng niệm nhất, hoài niệm nhất, cảm thấy là nơi tốt đẹp nhất, bởi vì hiện đại chính là cố hương của nàng a.
Bé cái hiểu cái không gật gật đầu, trong lòng thầm nhớ kỹ lời mẹ nói.
“Nói rất hay.” Lúc này, tiếng một nam nhân thuần hậu ủng hộ từ phía sau bọn họ truyền đến, tựa hồ đã nghe đoạn đối thoại của bọn họ.
Lăng Nhược Nhược hoảng hồn, nàng nghĩ đến không có ai, cho nên trong lòng cũng không đề phòng, nhưng đột nhiên nghe được có người nói chuyện, nàng vẫn là phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, vội vàng cảnh giác nhìn về phía người tới.
Không xem không biết, vừa thấy lại càng dọa nhảy dựng. Trời ạ, hôm nay là ngày gì a? Nàng như thế nào không hay ho như vậy a, không muốn gặp mà cứ phải gặp!