Chương : 47
“Ngươi, đừng tới đây.” Lăng Nhược Nhược trừng lớn mắt, hổn hển quát lớn, kì thực tim đang đập bùm bùm, cực kì bất an.
Tát Hoàn không để ý tới nàng, khóe miệng tà ác cười. Kể từ khi gặp lại nàng, hắn chưa từng đến Hoa Tụ Lâu, lại càng không hoan hảo với Vũ Sương Nhi. Là nam nhân, cũng có lúc cần.
Lăng Nhược Nhược bất an nằm trên tường, trong lòng không ngừng kêu khổ. Trời ạ, nàng cư nhiên tự mình lâm vào loại tuyệt cảnh này, thật sự là thông minh nhất thế, hồ đồ nhất thời a!
“Không cho ngươi lại đây, có nghe hay không!” Vì để khiến mình thêm can đảm, nàng đành phải bá đạo nói, mong thu được chút hiệu quả.
“Nếu ta không chịu thì sao?” Khóe môi Tát Hoàn nhếch lên cười khẽ, theo trên giường thẳng khởi thượng bán bộ, một bên cánh tay để ở trên giường, tựa tiếu phi tiếu nói.
Nàng còn có thể làm sao bây giờ? Phản kháng ư? Phản kháng không được thì la lối, chống cự. Cùng lắm chính là bị ăn luôn thôi. Cho dù có thực bị ăn đi nữa, nàng cũng muốn nắm quyền chủ động.
Tát Hoàn vương nửa người, đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhào về phía nàng, ngay lúc nàng còn chưa phản ứng kịp đã đem nàng áp dưới thân.
“Ngươi, ngươi sao có thể như vậy?” Luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, nàng nay nói không ra lời, chỉ vì động tác này, tư thế này rất ái muội, tim của nàng cứ đập bình bịch không ngừng.
“Ta thế nào?” Hắn cười tủm tỉm không đáp hỏi lại, một bàn tay sớm đã vuốt ve người nàng.
Lăng Nhược Nhược hoảng sợ, luống cuống tay chân định đẩy hắn ra, nhưng nàng trói gà còn không chặt, căn bản là không đấu nổi bàn tay to của hắn, chỉ có thể tốn công vô ích.
“Ngươi, ngươi, ngươi mau thả ta ra.” Nàng nằm ở dưới người hắn, mặt đỏ tim đập hét to lên, ý đồ lấy kiêu ngạo khí thế che dấu bất an.
Tát Hoàn đã sớm nhìn ra nàng hồi hộp và sợ hãi, trong lòng đột nhiên mơ hồ, bọn họ lúc trước kết hôn cũng từng có vài lần thân mật, lúc này thấy thế nào cũng rất ngờ nghệch a?
Hai tay nàng đặt lên bờ ngực rộng của hắn, cả người đều hốt hoảng rối loạn, rất sợ chuyện kế tiếp sẽ phát sinh. Thân thể chỗ nào cũng căng thẳng, sợ mình chỉ cần động một cái, liền xong đời.
Hắn lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa, cũng không thèm để ý chuyện gì khác, cúi đầu, bắt lấy cánh môi đỏ mọng của nàng, trằn trọc hôn xuống, tựa hồ muốn đoạt hết hương vị ngọt ngào, tốt đẹp.
Lăng Nhược Nhược thật muốn hôn mê. Nàng trợn to mắt không dám tin nhìn khuôn mặt càng lúc càng lớn, hơi thở nam tính đập vào mặt mình, thiếu chút nữa bao phủ cả nàng.
Ngô, ngô, ngô. Nàng vừa giãy dụa, vừa dần có xu thế trầm luân, hai bàn tay nhỏ bé cố vùng vẫy. Nhưng rất nhanh, nàng liền bị bao phủ.
Trời ạ, vị quá đẹp, thật ngọt! Tát Hoàn thầm nghĩ, tâm thần đã sắp ý loạn tình mê, hắn sắp không còn khống chế nổi suy nghĩ và cảm giác của mình, chỉ muốn đòi lấy, càng nhiều càng nhiều……
Nàng sắp không thở được, nhưng khi nàng vừa hé miệng ra, liền có đầu lưỡi len vào, làm một màn long phi phượng vũ, dây dưa không ngớt, lui không thể lui, tiến không thể tiến.
“Ngươi, buông, ta, ra.” Nàng vừa cố hít thở, vừa tranh thủ chút khe hở nói từng chữ một, nhưng lời nói ra rất nhỏ rất nhỏ, đã vậy còn thêm một vài thanh âm khác.
Buông nàng ra? Hắn cảm thấy cực kì buồn cười, nếu tình huống hiện tại không thích hợp để cười, hắn sớm đã cất tiếng cười to. Chuyện trọng yếu nhất lúc này không phải là cười, mà là giải quyết vấn đề của hắn.
Tay từng chút từng chút di động, quần áo từng chiếc từng chiếc bong ra, không khí như thiêu đốt, nhiệt độ càng lúc càng nóng, một thứ không biết tên đang tràn lan trong không khí.
Nàng muốn kêu, nàng muốn la lên, nhưng lại không làm được cái gì. Loại cảm giác này thực xa lạ, thực bối rối. Nàng không biết mình nên làm thế nào, chỉ cảm giác bản thân sắp chết cháy.
Tát Hoàn vùi đầu trước ngực nàng, tạo thêm nhiều mồi lửa. Hắn như một kẻ tội phạm, đang mải mê chế tạo ra một hồi án kiện, hơn nữa còn không muốn ngừng lại, chỉ muốn tiếp tục, tiếp tục. Một cái thẳng tiến, thắt lưng liền căng thẳng.
“A……” Tiếng kêu đau của nàng vừa mới ra khỏi miệng, liền bị hắn nuốt sống.
Cảm giác hỏa thiêu tựa như mùa hè nóng bức, nàng cảm thấy miệng nóng lưỡi khô, không phải khó chịu, mà là từng đợt sóng cảm giác xa lạ đánh úp lại, có chút đau đớn, lại có chút tê tê, có chút thoải mái không thể nói rõ.
Hắn cảm giác mình tựa hồ đã vào trung tâm ngọn lửa, bị lửa đỏ vây quanh, thiêu đốt hắn, khiến hắn điên cuồng, khiến hắn chỉ muốn bay múa.
Không biết qua bao lâu, loại cảm giác thoải mái xa lạ qua đi, thân thể nàng mềm nhũn, nằm úp sấp trên giường, thật lâu không thể động đậy, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
Tát Hoàn chỉ có một cảm giác, chính là khiếp sợ. Hắn vạn lần không ngờ, nàng ngây ngô lại khiến hắn rung động như vậy. Thân thể của nàng kỳ thật hắn sớm đã quen thuộc, hơn nữa trước kia hắn căn bản không muốn chạm vào. Lúc trước, một chút cảm giác cũng không có, nhưng hiện tại, nàng khiến hắn lưu luyến, thậm chí là lòng tham không đáy.
Tát Hoàn không để ý tới nàng, khóe miệng tà ác cười. Kể từ khi gặp lại nàng, hắn chưa từng đến Hoa Tụ Lâu, lại càng không hoan hảo với Vũ Sương Nhi. Là nam nhân, cũng có lúc cần.
Lăng Nhược Nhược bất an nằm trên tường, trong lòng không ngừng kêu khổ. Trời ạ, nàng cư nhiên tự mình lâm vào loại tuyệt cảnh này, thật sự là thông minh nhất thế, hồ đồ nhất thời a!
“Không cho ngươi lại đây, có nghe hay không!” Vì để khiến mình thêm can đảm, nàng đành phải bá đạo nói, mong thu được chút hiệu quả.
“Nếu ta không chịu thì sao?” Khóe môi Tát Hoàn nhếch lên cười khẽ, theo trên giường thẳng khởi thượng bán bộ, một bên cánh tay để ở trên giường, tựa tiếu phi tiếu nói.
Nàng còn có thể làm sao bây giờ? Phản kháng ư? Phản kháng không được thì la lối, chống cự. Cùng lắm chính là bị ăn luôn thôi. Cho dù có thực bị ăn đi nữa, nàng cũng muốn nắm quyền chủ động.
Tát Hoàn vương nửa người, đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhào về phía nàng, ngay lúc nàng còn chưa phản ứng kịp đã đem nàng áp dưới thân.
“Ngươi, ngươi sao có thể như vậy?” Luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, nàng nay nói không ra lời, chỉ vì động tác này, tư thế này rất ái muội, tim của nàng cứ đập bình bịch không ngừng.
“Ta thế nào?” Hắn cười tủm tỉm không đáp hỏi lại, một bàn tay sớm đã vuốt ve người nàng.
Lăng Nhược Nhược hoảng sợ, luống cuống tay chân định đẩy hắn ra, nhưng nàng trói gà còn không chặt, căn bản là không đấu nổi bàn tay to của hắn, chỉ có thể tốn công vô ích.
“Ngươi, ngươi, ngươi mau thả ta ra.” Nàng nằm ở dưới người hắn, mặt đỏ tim đập hét to lên, ý đồ lấy kiêu ngạo khí thế che dấu bất an.
Tát Hoàn đã sớm nhìn ra nàng hồi hộp và sợ hãi, trong lòng đột nhiên mơ hồ, bọn họ lúc trước kết hôn cũng từng có vài lần thân mật, lúc này thấy thế nào cũng rất ngờ nghệch a?
Hai tay nàng đặt lên bờ ngực rộng của hắn, cả người đều hốt hoảng rối loạn, rất sợ chuyện kế tiếp sẽ phát sinh. Thân thể chỗ nào cũng căng thẳng, sợ mình chỉ cần động một cái, liền xong đời.
Hắn lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa, cũng không thèm để ý chuyện gì khác, cúi đầu, bắt lấy cánh môi đỏ mọng của nàng, trằn trọc hôn xuống, tựa hồ muốn đoạt hết hương vị ngọt ngào, tốt đẹp.
Lăng Nhược Nhược thật muốn hôn mê. Nàng trợn to mắt không dám tin nhìn khuôn mặt càng lúc càng lớn, hơi thở nam tính đập vào mặt mình, thiếu chút nữa bao phủ cả nàng.
Ngô, ngô, ngô. Nàng vừa giãy dụa, vừa dần có xu thế trầm luân, hai bàn tay nhỏ bé cố vùng vẫy. Nhưng rất nhanh, nàng liền bị bao phủ.
Trời ạ, vị quá đẹp, thật ngọt! Tát Hoàn thầm nghĩ, tâm thần đã sắp ý loạn tình mê, hắn sắp không còn khống chế nổi suy nghĩ và cảm giác của mình, chỉ muốn đòi lấy, càng nhiều càng nhiều……
Nàng sắp không thở được, nhưng khi nàng vừa hé miệng ra, liền có đầu lưỡi len vào, làm một màn long phi phượng vũ, dây dưa không ngớt, lui không thể lui, tiến không thể tiến.
“Ngươi, buông, ta, ra.” Nàng vừa cố hít thở, vừa tranh thủ chút khe hở nói từng chữ một, nhưng lời nói ra rất nhỏ rất nhỏ, đã vậy còn thêm một vài thanh âm khác.
Buông nàng ra? Hắn cảm thấy cực kì buồn cười, nếu tình huống hiện tại không thích hợp để cười, hắn sớm đã cất tiếng cười to. Chuyện trọng yếu nhất lúc này không phải là cười, mà là giải quyết vấn đề của hắn.
Tay từng chút từng chút di động, quần áo từng chiếc từng chiếc bong ra, không khí như thiêu đốt, nhiệt độ càng lúc càng nóng, một thứ không biết tên đang tràn lan trong không khí.
Nàng muốn kêu, nàng muốn la lên, nhưng lại không làm được cái gì. Loại cảm giác này thực xa lạ, thực bối rối. Nàng không biết mình nên làm thế nào, chỉ cảm giác bản thân sắp chết cháy.
Tát Hoàn vùi đầu trước ngực nàng, tạo thêm nhiều mồi lửa. Hắn như một kẻ tội phạm, đang mải mê chế tạo ra một hồi án kiện, hơn nữa còn không muốn ngừng lại, chỉ muốn tiếp tục, tiếp tục. Một cái thẳng tiến, thắt lưng liền căng thẳng.
“A……” Tiếng kêu đau của nàng vừa mới ra khỏi miệng, liền bị hắn nuốt sống.
Cảm giác hỏa thiêu tựa như mùa hè nóng bức, nàng cảm thấy miệng nóng lưỡi khô, không phải khó chịu, mà là từng đợt sóng cảm giác xa lạ đánh úp lại, có chút đau đớn, lại có chút tê tê, có chút thoải mái không thể nói rõ.
Hắn cảm giác mình tựa hồ đã vào trung tâm ngọn lửa, bị lửa đỏ vây quanh, thiêu đốt hắn, khiến hắn điên cuồng, khiến hắn chỉ muốn bay múa.
Không biết qua bao lâu, loại cảm giác thoải mái xa lạ qua đi, thân thể nàng mềm nhũn, nằm úp sấp trên giường, thật lâu không thể động đậy, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
Tát Hoàn chỉ có một cảm giác, chính là khiếp sợ. Hắn vạn lần không ngờ, nàng ngây ngô lại khiến hắn rung động như vậy. Thân thể của nàng kỳ thật hắn sớm đã quen thuộc, hơn nữa trước kia hắn căn bản không muốn chạm vào. Lúc trước, một chút cảm giác cũng không có, nhưng hiện tại, nàng khiến hắn lưu luyến, thậm chí là lòng tham không đáy.