Chương : 2
Những cuộc gặp gỡ tình cờ
Ánh ban mai bắt đầu cũng đồng nghĩa với một ngày mới lại tiếp diễn.Trong sân trường trung học phổ thông Hàn Phong,gió tràn ngập khắp nơi.Từng nhóm học sinh vui vẻ nói chuyện.Chỉ một cô gái im lặng, thu mình vào góc sân trường.Cô không thích sự giao tiếp nên luôn luôn lặng lẽ trong thế giới riêng của mình.Đang quay bước về phía lớp học thì Băng đâm sầm vào một người làm cả hai hơi nhoài về phía trước.Băng đứng dậy, nhặt quyến sách lên một cách nhanh chóng, rồi ngẩng đầu nhìn người mình vừa đâm phải. Đó là một cô gái với vẻ đẹp cuốn hút, mê hồn.Cô có mái tóc dài,óng ả nhuộm vàng.Màu vàng càng thêm nổi bật hơn trong không gian đầy nắng này.Hạ Băng hơi cúi đầu tỏ ý xin lỗi rồi quay đầu về lớp.Nhưng ngay lập tức Băng đã bị ngưng lại vì giọng nói trong trẻo của cô gái đó:
-Xin lỗi,bạn có thể chỉ đường cho mình được không?
Hạ Băng nhìn cô gái đó với vẻ ngạc nhiên,chả lẽ là học sinh trường này lại không biết đường.Như đoán được thắc mắc của Băng người con gái nói:
-Mình là học sinh mới,đang đi tìm lớp-Kèm theo câu nói là nụ cười tươi tắn làm lay động gió trời.
Vốn không thích chuyện bao đồng nhưng vì thấy người mới nên Băng cũng giúp đỡ.Băng từ tốn đáp lại:
-Bạn học lớp nào?
-Mình học 11A5.Bạn chỉ giúp mình với-Người con gái vui vẻ đáp lại.
Trước thái độ đó của cô,Băng dửng dưng đáp:
-Đi theo mình.
Thấy thái độ của Băng không mấy vui vẻ nên cô gái đó không nói gì nữa mà lon ton chạy theo sau .Cả hai đi mất khoảng hai phút là đã đến phòng học.Lớp của cô gái ở mãi tầng 4,leo cầu thang mà mỏi hết cả chân.Mặc dù vậy, cô cũng rất vui vì được quen bạn mới.
Lúc đến của lớp, thấy Băng đi thẳng xuống phía bàn bốn ngồi mà cô hơi giật mình nhưng cũng đoán được phần nào.Hóa ra cô và Băng học cùng lớp với nhau. Cô khẽ nở một nụ cười rồi tiến về phía bàn Băng ngồi xuống.Cô tươi tắn hẳn lên nói:
-Hay quá,bọn mình học cùng lớp với nhau.
Nhưng đáp lại lời nói của cô chỉ là sự thờ ơ, im lặng của Băng.Băng vẫn chúi đầu vào quyển sách toán trên bàn mà không hề mảy may quan tâm đến cô gái bên cạnh.Thấy thái độ đó, cô vẫn không chịu thua quyết làm cho Băng nói chuyện bằng được. Người con gái mới này tí ta tí tởn như trẻ con:
-Mình là Quỳnh Dao.Từ nay mình là bạn nhé.
Nói rồi không cần nó đồng ý,Dao đã ngồi ngay xuống bên cạnh.Cô cứ liên mồm như trẻ con khiến Băng không khỏi tức giận.Băng đập bàn đứng dậy đôi mắt giận dữ chiếu vào Quỳnh Dao.Hành động đó của Băng không chỉ làm cho Dao đứng hình mà còn khiến cho cả lớp và cô giáo vừa bước vào lớp bất ngờ.Chưa bao giờ cả lớp thấy Băng tức giận đến vậy,mọi khi Băng rất trầm lắng vậy mà hôm nay nổi giận mới thực sự đáng sợ.Thấy vậy cô giáo lên tiếng để cắt đứt không khí ngột ngạt:
-Hạ Băng em ngồi xuống đi,em đang ở trong lớp đó.
Nghe lời cô giáo nói,Băng rời mắt khỏi chỗ Dao,nhìn lên chỗ cô giáo nói:
-Em xin phép ra ngoài.
Nói xong không cần đến sự đồng ý của giáo viên Băng bước ra khỏi lớp.Khi bóng Băng vừa khuất, cả lớp thở phào nhẹ nhõm,trong đó có cả Quỳnh Dao.Thực sự Dao không thể ngờ Băng lại hành động như vậy.Nhưng chính hành động đó lại khiến Dao quyết tâm hơn. Dao quyết làm bạn bằng được với Hạ Băng.....mặc dù không hiểu nổi lí do vì sao mình phải làm vậy nhưng Dao nghĩ Băng sẽ là một người bạn tốt.
Hạ Băng lang thang khắp nơi và cuối cùng là dừng chân tại bãi cỏ sau trường.Băng ngồi bệt xuống đất mặc những cơn gió đùa nghịch mái tóc bay phấp phới.Tâm hồn của Băng giờ đang phiêu du nơi nao.Bất giác Băng nghĩ đến người con gái vừa rồi,tại sao cô ta lại nhất định muốn làm bạn mình? Liệu đằng sau đó còn mục đích nào không.Băng rất sợ phải đối mặt với sự lừa dối chính vì vậy mà nó luôn chọn cách im lặng.Ngồi thơ thẩn như vậy mà Băng không hề hay biết có người ngồi bên tự lúc nào.Chỉ đến khi người đó lên tiếng nó mới sực tỉnh:
-Làm gì mà bạn trầm tư thế?
Hạ Băng giật mình nhìn người vừa lên tiếng.Hai mắt nó mở to không chớp.Người con trai trước mắt nó rất rất đẹp.Cậu có khuôn mặt hoàn mĩ như tranh vẽ. Sống mũi cao,lông mày đậm và đôi môi quyến rũ.Nổi bật trên khuôn mặt là đôi mắt dịu dàng,ấm áp. Đôi mắt đó như là cả một đại dương ấm áp.Băng dường như bị cuốn vào đôi mắt đó không dứt ra được.Mãi một lúc sau nó mới nhận ra hành động đó,cúi gằm mặt xuống.Thấy vậy người con trai đó lên tiếng gỡ bỏ không khí nặng nề:
-Mình tên Thiên Ân.Mình làm bạn nhé.
Vừa nói cậu vừa nở nụ cười thiên thần khiến Băng đơ vài giây.Nhưng khi nghe cậu nói đến làm bạn thì Băng lại cảm thấy chán ghét.Nó sợ cái từ “bạn”.Chính vì bạn mà nó đã bị đẩy sâu xuống địa ngục của cuộc sống.Nó sợ và ghê tởm “bạn”.
Thấy Băng có vẻ buồn khi mình muốn làm bạn, hắn đoán được nó có chuyện buồn liên quan đến việc đó nên không gượng ép.Thiên Ân nằm dài ra bãi cỏ,ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm bất giác nở một nụ cười ấm áp.Băng chăm chú nhìn nụ cười mà trong lòng len lỏi cảm xúc kì lạ-một cảm giác giác an toàn nhè nhẹ.Né tránh cảm giác đang dậy lên trong lòng, Băng đứng dậy dời khỏi bãi cỏ sau trường để lại ánh mắt nuối tiếc đằng sau.
Băng lại lang thang khắp sân trường vì không muốn vào lớp gặp người con gái vừa nãy.Nhưng nó chẳng biết phải đi đâu vì cổng trường đã khóa nên không thể ra ngoài,lúc này Băng thấy mình thật giống con chim non bị nhốt trong lồng mà không thể ra.Chán nản Băng cúi gằm mặt xuống đất vô định bước đi.Nhưng số nó hôm nay hình như bị sao quả tạ chiếu trúng hay sao ấy?Chính vì thế mà nó đâm sầm vào một người và ngã lăn xuống đất.Khá đau vì cú tiếp đất vừa rồi nó đứng dậy làu bàu chửi người đâm phải mình.Nhưng kẻ bị nó đâm phải cũng đâu vừa,hắn chửi nó không thương tiếc:
-Cô không có mắt sao?Đâm vào người ta mà còn không biết xin lỗi nữa.Đúng là....
-Nè,chẳng phải anh không có mắt nên mới đâm vào tôi hay sao.-Không để người con trai kia nói hết câu,nó đã nhảy bổ vào nói.
Nói xong nó ngẩng mặt lên nhìn kẻ đâm mình.Trời nó không tin vào mắt mình nữa.Trước mắt nó là một “hot boy”.Anh ta cao hơn nó cả cái đầu,khuôn mặt đẹp hoàn hảo làm nổi lên đôi mắt nâu buồn.Nó nhìn thấy sâu trong đó là cả nỗi buồn vô hạn.Hơi choáng ngợp trước vẻ đẹp của anh nhưng ngay tức khắc nó lấy lại bình tĩnh,đối mặt với anh.Thấy nó nhìn mình chằm chằm,anh hơi khó chịu:
-Tôi đẹp trai quá à?Sao cô nhìn không chớp vậy.
Nghe anh ta nói mà Băng muốn ói nhưng không nói ra.Hạ Băng không thèm đáp trả lại lời nói của anh mà quay đi thẳng.Nhưng trước khi bước đi nó còn để lại trên bàn chân anh dấu giày ngọc ngà của mình...Trong khi nó ngoe nguẩy bước đi thì anh lại phải nén đau khiến khuôn mặt cau lại khó chịu.Anh nhìn theo nó bước đi hét to:
-Cô cứ đợi đó,Hàn Gia Phong này nhất định sẽ khiến cô hối hận vì hành động ngày hôm nay......
Băng thơ thẩn một mình trên con đường dài với bao suy nghĩ vẩn vơ.Không hiểu hôm nay nó bị sao gì chiếu mà toàn thấy gặp chuyện không đâu.Hết chuyện với một cô gái rắc rối lại đến một kẻ muốn làm bạn,rồi một tên đáng ghét đâm vào người.Nhưng tất cả đều có sự trùng hợp đó là họ rất xinh đẹp.Họ đều mang trên mình vẻ đẹp quyến rũ,mê hoặc,quý phái.Bất giác trên môi nó nở một nụ cười,một nụ cười vô ý nhưng tuyệt đẹp.Nụ cười đó dường như báo hiệu cho một điều gì đó sẽ xảy ra...Một điều có thể làm thay đổi tất cả......Một vòng quay mới đã chính thức bắt đầu..........
Ánh ban mai bắt đầu cũng đồng nghĩa với một ngày mới lại tiếp diễn.Trong sân trường trung học phổ thông Hàn Phong,gió tràn ngập khắp nơi.Từng nhóm học sinh vui vẻ nói chuyện.Chỉ một cô gái im lặng, thu mình vào góc sân trường.Cô không thích sự giao tiếp nên luôn luôn lặng lẽ trong thế giới riêng của mình.Đang quay bước về phía lớp học thì Băng đâm sầm vào một người làm cả hai hơi nhoài về phía trước.Băng đứng dậy, nhặt quyến sách lên một cách nhanh chóng, rồi ngẩng đầu nhìn người mình vừa đâm phải. Đó là một cô gái với vẻ đẹp cuốn hút, mê hồn.Cô có mái tóc dài,óng ả nhuộm vàng.Màu vàng càng thêm nổi bật hơn trong không gian đầy nắng này.Hạ Băng hơi cúi đầu tỏ ý xin lỗi rồi quay đầu về lớp.Nhưng ngay lập tức Băng đã bị ngưng lại vì giọng nói trong trẻo của cô gái đó:
-Xin lỗi,bạn có thể chỉ đường cho mình được không?
Hạ Băng nhìn cô gái đó với vẻ ngạc nhiên,chả lẽ là học sinh trường này lại không biết đường.Như đoán được thắc mắc của Băng người con gái nói:
-Mình là học sinh mới,đang đi tìm lớp-Kèm theo câu nói là nụ cười tươi tắn làm lay động gió trời.
Vốn không thích chuyện bao đồng nhưng vì thấy người mới nên Băng cũng giúp đỡ.Băng từ tốn đáp lại:
-Bạn học lớp nào?
-Mình học 11A5.Bạn chỉ giúp mình với-Người con gái vui vẻ đáp lại.
Trước thái độ đó của cô,Băng dửng dưng đáp:
-Đi theo mình.
Thấy thái độ của Băng không mấy vui vẻ nên cô gái đó không nói gì nữa mà lon ton chạy theo sau .Cả hai đi mất khoảng hai phút là đã đến phòng học.Lớp của cô gái ở mãi tầng 4,leo cầu thang mà mỏi hết cả chân.Mặc dù vậy, cô cũng rất vui vì được quen bạn mới.
Lúc đến của lớp, thấy Băng đi thẳng xuống phía bàn bốn ngồi mà cô hơi giật mình nhưng cũng đoán được phần nào.Hóa ra cô và Băng học cùng lớp với nhau. Cô khẽ nở một nụ cười rồi tiến về phía bàn Băng ngồi xuống.Cô tươi tắn hẳn lên nói:
-Hay quá,bọn mình học cùng lớp với nhau.
Nhưng đáp lại lời nói của cô chỉ là sự thờ ơ, im lặng của Băng.Băng vẫn chúi đầu vào quyển sách toán trên bàn mà không hề mảy may quan tâm đến cô gái bên cạnh.Thấy thái độ đó, cô vẫn không chịu thua quyết làm cho Băng nói chuyện bằng được. Người con gái mới này tí ta tí tởn như trẻ con:
-Mình là Quỳnh Dao.Từ nay mình là bạn nhé.
Nói rồi không cần nó đồng ý,Dao đã ngồi ngay xuống bên cạnh.Cô cứ liên mồm như trẻ con khiến Băng không khỏi tức giận.Băng đập bàn đứng dậy đôi mắt giận dữ chiếu vào Quỳnh Dao.Hành động đó của Băng không chỉ làm cho Dao đứng hình mà còn khiến cho cả lớp và cô giáo vừa bước vào lớp bất ngờ.Chưa bao giờ cả lớp thấy Băng tức giận đến vậy,mọi khi Băng rất trầm lắng vậy mà hôm nay nổi giận mới thực sự đáng sợ.Thấy vậy cô giáo lên tiếng để cắt đứt không khí ngột ngạt:
-Hạ Băng em ngồi xuống đi,em đang ở trong lớp đó.
Nghe lời cô giáo nói,Băng rời mắt khỏi chỗ Dao,nhìn lên chỗ cô giáo nói:
-Em xin phép ra ngoài.
Nói xong không cần đến sự đồng ý của giáo viên Băng bước ra khỏi lớp.Khi bóng Băng vừa khuất, cả lớp thở phào nhẹ nhõm,trong đó có cả Quỳnh Dao.Thực sự Dao không thể ngờ Băng lại hành động như vậy.Nhưng chính hành động đó lại khiến Dao quyết tâm hơn. Dao quyết làm bạn bằng được với Hạ Băng.....mặc dù không hiểu nổi lí do vì sao mình phải làm vậy nhưng Dao nghĩ Băng sẽ là một người bạn tốt.
Hạ Băng lang thang khắp nơi và cuối cùng là dừng chân tại bãi cỏ sau trường.Băng ngồi bệt xuống đất mặc những cơn gió đùa nghịch mái tóc bay phấp phới.Tâm hồn của Băng giờ đang phiêu du nơi nao.Bất giác Băng nghĩ đến người con gái vừa rồi,tại sao cô ta lại nhất định muốn làm bạn mình? Liệu đằng sau đó còn mục đích nào không.Băng rất sợ phải đối mặt với sự lừa dối chính vì vậy mà nó luôn chọn cách im lặng.Ngồi thơ thẩn như vậy mà Băng không hề hay biết có người ngồi bên tự lúc nào.Chỉ đến khi người đó lên tiếng nó mới sực tỉnh:
-Làm gì mà bạn trầm tư thế?
Hạ Băng giật mình nhìn người vừa lên tiếng.Hai mắt nó mở to không chớp.Người con trai trước mắt nó rất rất đẹp.Cậu có khuôn mặt hoàn mĩ như tranh vẽ. Sống mũi cao,lông mày đậm và đôi môi quyến rũ.Nổi bật trên khuôn mặt là đôi mắt dịu dàng,ấm áp. Đôi mắt đó như là cả một đại dương ấm áp.Băng dường như bị cuốn vào đôi mắt đó không dứt ra được.Mãi một lúc sau nó mới nhận ra hành động đó,cúi gằm mặt xuống.Thấy vậy người con trai đó lên tiếng gỡ bỏ không khí nặng nề:
-Mình tên Thiên Ân.Mình làm bạn nhé.
Vừa nói cậu vừa nở nụ cười thiên thần khiến Băng đơ vài giây.Nhưng khi nghe cậu nói đến làm bạn thì Băng lại cảm thấy chán ghét.Nó sợ cái từ “bạn”.Chính vì bạn mà nó đã bị đẩy sâu xuống địa ngục của cuộc sống.Nó sợ và ghê tởm “bạn”.
Thấy Băng có vẻ buồn khi mình muốn làm bạn, hắn đoán được nó có chuyện buồn liên quan đến việc đó nên không gượng ép.Thiên Ân nằm dài ra bãi cỏ,ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm bất giác nở một nụ cười ấm áp.Băng chăm chú nhìn nụ cười mà trong lòng len lỏi cảm xúc kì lạ-một cảm giác giác an toàn nhè nhẹ.Né tránh cảm giác đang dậy lên trong lòng, Băng đứng dậy dời khỏi bãi cỏ sau trường để lại ánh mắt nuối tiếc đằng sau.
Băng lại lang thang khắp sân trường vì không muốn vào lớp gặp người con gái vừa nãy.Nhưng nó chẳng biết phải đi đâu vì cổng trường đã khóa nên không thể ra ngoài,lúc này Băng thấy mình thật giống con chim non bị nhốt trong lồng mà không thể ra.Chán nản Băng cúi gằm mặt xuống đất vô định bước đi.Nhưng số nó hôm nay hình như bị sao quả tạ chiếu trúng hay sao ấy?Chính vì thế mà nó đâm sầm vào một người và ngã lăn xuống đất.Khá đau vì cú tiếp đất vừa rồi nó đứng dậy làu bàu chửi người đâm phải mình.Nhưng kẻ bị nó đâm phải cũng đâu vừa,hắn chửi nó không thương tiếc:
-Cô không có mắt sao?Đâm vào người ta mà còn không biết xin lỗi nữa.Đúng là....
-Nè,chẳng phải anh không có mắt nên mới đâm vào tôi hay sao.-Không để người con trai kia nói hết câu,nó đã nhảy bổ vào nói.
Nói xong nó ngẩng mặt lên nhìn kẻ đâm mình.Trời nó không tin vào mắt mình nữa.Trước mắt nó là một “hot boy”.Anh ta cao hơn nó cả cái đầu,khuôn mặt đẹp hoàn hảo làm nổi lên đôi mắt nâu buồn.Nó nhìn thấy sâu trong đó là cả nỗi buồn vô hạn.Hơi choáng ngợp trước vẻ đẹp của anh nhưng ngay tức khắc nó lấy lại bình tĩnh,đối mặt với anh.Thấy nó nhìn mình chằm chằm,anh hơi khó chịu:
-Tôi đẹp trai quá à?Sao cô nhìn không chớp vậy.
Nghe anh ta nói mà Băng muốn ói nhưng không nói ra.Hạ Băng không thèm đáp trả lại lời nói của anh mà quay đi thẳng.Nhưng trước khi bước đi nó còn để lại trên bàn chân anh dấu giày ngọc ngà của mình...Trong khi nó ngoe nguẩy bước đi thì anh lại phải nén đau khiến khuôn mặt cau lại khó chịu.Anh nhìn theo nó bước đi hét to:
-Cô cứ đợi đó,Hàn Gia Phong này nhất định sẽ khiến cô hối hận vì hành động ngày hôm nay......
Băng thơ thẩn một mình trên con đường dài với bao suy nghĩ vẩn vơ.Không hiểu hôm nay nó bị sao gì chiếu mà toàn thấy gặp chuyện không đâu.Hết chuyện với một cô gái rắc rối lại đến một kẻ muốn làm bạn,rồi một tên đáng ghét đâm vào người.Nhưng tất cả đều có sự trùng hợp đó là họ rất xinh đẹp.Họ đều mang trên mình vẻ đẹp quyến rũ,mê hoặc,quý phái.Bất giác trên môi nó nở một nụ cười,một nụ cười vô ý nhưng tuyệt đẹp.Nụ cười đó dường như báo hiệu cho một điều gì đó sẽ xảy ra...Một điều có thể làm thay đổi tất cả......Một vòng quay mới đã chính thức bắt đầu..........