Chương : 21
Sau khi đã khóc hết nước mắt, tâm trạng Băng tốt hơn nhiều, nó mỉm cười nói với Ken:
- Cảm ơn đã nghe chuyện của tớ.
Ken cũng quay người nhìn nó, cậu chậm rãi cất tiếng:
- Tại sao lại kể cho tôi nghe?
Băng bật cười trước câu hỏi của Ken. Nó thầm nghĩ phải chăng Ken quá đa nghi. Ngay cả những chuyện này mà cũng hỏi lí do. Chẳng lẽ cậu ta rất hay gặp tình huống này nên bây giờ trở nên đề phòng hơn. Nhưng Băng cũng đâu có biết lí do tại sao. Nó thành thật nói:
- Tớ cũng không biết tại sao lại kể cho bạn nữa. Có thể là tại chuyện này đã cất giấu quá lâu và bây giờ tớ muốn kể ra. Cũng có thể là do cậu là người tớ tin tưởng –Vế sau này, Băng nói rất nhỏ nên Ken không thể nghe thấy được.
Thấy nó trả lời vậy thì Ken cũng không biết nói gì nữa, cậu lơ đãng nhìn đi hướng khác. Thấy Ken cũng không thắc mắc nữa, Băng mới đổi chủ đề:
- Cậu hãy mở lòng cho mọi người cơ hội làm bạn đi, đó cũng là tạo cho cậu một cơ hội mà.
Băng cố gắng quan sát vẻ mặt của Ken khi mình nói nhưng nó không thấy được gì sau vẻ mặt đó. Ken vẫn rất bình thản, không có chút rung động. Chỉ có ánh mắt là có gì đó rất mông lung, khó đoán. Thấy vậy Băng tiếp tục:
- Một mình rất cô đơn. Nếu có thêm bạn thì ta sẽ không còn cảm giác đó nữa. Họ sẽ giúp ta vượt qua những khó khăn. Những người bạn chân chính là người sẽ giúp mình đi qua mọi chuyện dù có khó khăn đến đâu. Vì thế cậu hãy thử tiếp nhận đi.
Lúc này ánh mắt Ken đã nhìn về phía nó, cậu hỏi ngược lại:
- Bạn quen họ được bao lâu rồi?
Nghe cậu hỏi của Ken, nó chẳng hiểu cậu đang đề cập đến vấn đề gì. Trầm ngâm một lúc nó mới biết Ken đang nhắc đến nhóm Dao và Di. Nghe Ken nhắc đến những người bạn này, trong lòng nó có chút thoải mái. Đúng là nó chưa quen họ được lâu, nhưng chính họ đã giúp Băng thoát khỏi cuộc sông cô độc một mình, đặc biệt là Dao. Có thể mọi người nghĩ việc họ trở thành bạn là quá nhanh nhưng với những người trong cuộc thì nó không là gì. Bởi sự chân thành của tình bạn sẽ xóa bỏ đi mọi rào cản, khoảng cách. Cũng chính Dao và những người bạn mới đã giúp cho Băng tin thêm vào cuộc sống này, vẫn còn những người bạn tốt. Có thể thời gian quá ngắn để kết luận mọi thứ nhưng Băng tin tình bạn này của họ sẽ mãi vững bền. Có thể sau này phải xa cách nhưng tình bạn ấy sẽ không phai mờ mà càng chặt thêm. Ánh mắt Băng hiện rõ nét vui vẻ khi nhắc đến bạn bè mới của mình. Nó tự tin, mỉnh cười trả lời Ken:
- Đúng là tớ mới quen họ, nhưng tớ có lòng tin. Tớ nhìn được sự chân thành trong lời nói, ứng xử của họ. Chính vì thế mà tớ mở lòng. Họ đã giúp tớ quên đi quá khứ và sống tiếp.
Đúng là suy nghĩ của nó quá trong sáng. Ken thật không ngờ trong cuộc sống bon chen này vẫn còn có những người như này, nó như một viên ngọc sáng trong đêm. Còn Ken lại không khác gì bóng đêm nhấn chìm viên ngọc ấy. Ken đáp lời nó:
- Bạn có sợ chết không?
Nghe câu hỏi của Ken, Băng giật mình. Nó đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Chuyện sống chết thì liên quan đến việc này chứ, nó mang trong mình dấu hỏi to đùng nhìn Ken chăm chú. Biết được thắc mắc trong nó, Ken nói tiếp:
- Tớ là người rất nguy hiểm.
Ken chỉ nói có thế mà không giải thích gì thêm. Cậu đứng lên ngước nhìn bầu trời yên tĩnh. Băng thì vẫn ngồi trên bãi cỏ, lặng im nhìn Ken. Đúng là nó đang bị lời nói của cậu làm cho khó chịu. Thà cậu không nói còn đỡ, nói ra rồi mà nó chẳng thấy ổn hơn chút nào. Lời nói thì mơ hồ, ảo não khiến cho Băng càng thêm tò mò về người con trai này. Thực ra Ken là người như thế nào? Đó vẫn là một dấu hỏi lớn với Băng và với tất cả mọi người.
Đang mải mê chìm đắm trong những suy nghĩ về người con trai này thì nó bỗng thấy bàn tay có cảm giác ấm ấm. Nhìn sang thì đã thấy Ken đứng bên, đang nắm tay nó kéo dậy. Băng không phản kháng, cùng Ken đứng lên. Ken kéo nó đứng dậy, hướng mắt nhìn về phía mặt trời đang dần lặn xuống kia. Lúc này nó mới giật mình nhớ đến thời gian, không ngờ nó và Ken đã ở đây lâu đến vậy. Lúc đến thì vẫn còn nắng vậy mà bây giờ mặt trời đã dần xuống núi rồi. Có lẽ lúc nó ngủ thiếp đi thời gian đã trôi qua rất nhanh. Mặc dù chìm đắm trong cảnh trời đất nhưng nó vẫn không tránh khỏi cảm giác ngạc nhiên khi bỗng dưng Ken kéo nó lên. Đang định lên tiếng thắc mắc thì Ken đã ra hiệu cho nó im lặng, cậu hướng mắt nó về phía xa nơi mặt trời đỏ rực như quả cầu lửa kia. Nó cứ im lặng như thế và nhìn theo cậu nhưng lòng đầy thắc mắc. Cảnh quả thực rất đẹp nhưng lòng người thì mơ hồ. Đứng mãi cho đến khi mặt trời đã khuất sau núi, Ken mới lên tiếng:
- Con người cũng như mặt trời kia. Sẽ có lúc lụi tàn và chìm vào đêm tối nhưng rồi sẽ lại bừng sáng vào ban mai.- Ken nói với giọng trầm thấp như lời khẳng định chắc nịch với nó.
Có lẽ đây là câu nói dài nhất mà nó nghe được từ Ken. Băng cảm thấy rất ấm áp khi nghe lời động viên này của cậu. Nó không hoa mỹ nhưng rất thực tế. Băng hiểu Ken muốn khuyên nó. Nó rất cảm kích nhìn cậu, mỉm cười và nói, giọng vô cùng chân thành:
- Cảm ơn cậu.
Đây cũng là lần đầu tiên Ken gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia của nó, cất tiếng:
- Hãy quên và sống tiếp.
Băng cũng gật đầu đáp lại lời của Ken. Lần này là một nụ cười tươi rói, đầy sự tự tin, thoải mái:
- Tớ sẽ coi đó là một giấc mơ phải quên đi. Từ nay sẽ chỉ nhìn về phía trước.
Thấy nó đã nghĩ thông, Ken cũng không nhắc thêm gì nữa. Cậu quay qua bảo nó:
- Về thôi. Muộn rồi.
Băng gật đầu. Ken tiến lại gần nó, ngồi xuống hàm ý bảo nó trèo lên lưng. Biết ý nhưng nó vẫn ngại. Mặc dù vậy, nó vẫn phải leo lên vì đâu còn cách nào khác. Với lại bây giờ trời cũng đã bắt đầu tối, chân lại đau làm sao có thể tự đi được. Đành phải nhờ Ken một lần vậy. Nó thầm nhủ sẽ trả ơn sau cho cậu. Cả hai lại bắt đầu cuộc hành trình trong bóng tối. Con đường đi chỉ có hai bóng người nhưng không có vẻ lạnh lẽo hàng ngày mà thay vào đó là chút ánh sáng le lói. Dường như khoảng cách vô hình kia đã níu lại gần hơn…
- Cảm ơn đã nghe chuyện của tớ.
Ken cũng quay người nhìn nó, cậu chậm rãi cất tiếng:
- Tại sao lại kể cho tôi nghe?
Băng bật cười trước câu hỏi của Ken. Nó thầm nghĩ phải chăng Ken quá đa nghi. Ngay cả những chuyện này mà cũng hỏi lí do. Chẳng lẽ cậu ta rất hay gặp tình huống này nên bây giờ trở nên đề phòng hơn. Nhưng Băng cũng đâu có biết lí do tại sao. Nó thành thật nói:
- Tớ cũng không biết tại sao lại kể cho bạn nữa. Có thể là tại chuyện này đã cất giấu quá lâu và bây giờ tớ muốn kể ra. Cũng có thể là do cậu là người tớ tin tưởng –Vế sau này, Băng nói rất nhỏ nên Ken không thể nghe thấy được.
Thấy nó trả lời vậy thì Ken cũng không biết nói gì nữa, cậu lơ đãng nhìn đi hướng khác. Thấy Ken cũng không thắc mắc nữa, Băng mới đổi chủ đề:
- Cậu hãy mở lòng cho mọi người cơ hội làm bạn đi, đó cũng là tạo cho cậu một cơ hội mà.
Băng cố gắng quan sát vẻ mặt của Ken khi mình nói nhưng nó không thấy được gì sau vẻ mặt đó. Ken vẫn rất bình thản, không có chút rung động. Chỉ có ánh mắt là có gì đó rất mông lung, khó đoán. Thấy vậy Băng tiếp tục:
- Một mình rất cô đơn. Nếu có thêm bạn thì ta sẽ không còn cảm giác đó nữa. Họ sẽ giúp ta vượt qua những khó khăn. Những người bạn chân chính là người sẽ giúp mình đi qua mọi chuyện dù có khó khăn đến đâu. Vì thế cậu hãy thử tiếp nhận đi.
Lúc này ánh mắt Ken đã nhìn về phía nó, cậu hỏi ngược lại:
- Bạn quen họ được bao lâu rồi?
Nghe cậu hỏi của Ken, nó chẳng hiểu cậu đang đề cập đến vấn đề gì. Trầm ngâm một lúc nó mới biết Ken đang nhắc đến nhóm Dao và Di. Nghe Ken nhắc đến những người bạn này, trong lòng nó có chút thoải mái. Đúng là nó chưa quen họ được lâu, nhưng chính họ đã giúp Băng thoát khỏi cuộc sông cô độc một mình, đặc biệt là Dao. Có thể mọi người nghĩ việc họ trở thành bạn là quá nhanh nhưng với những người trong cuộc thì nó không là gì. Bởi sự chân thành của tình bạn sẽ xóa bỏ đi mọi rào cản, khoảng cách. Cũng chính Dao và những người bạn mới đã giúp cho Băng tin thêm vào cuộc sống này, vẫn còn những người bạn tốt. Có thể thời gian quá ngắn để kết luận mọi thứ nhưng Băng tin tình bạn này của họ sẽ mãi vững bền. Có thể sau này phải xa cách nhưng tình bạn ấy sẽ không phai mờ mà càng chặt thêm. Ánh mắt Băng hiện rõ nét vui vẻ khi nhắc đến bạn bè mới của mình. Nó tự tin, mỉnh cười trả lời Ken:
- Đúng là tớ mới quen họ, nhưng tớ có lòng tin. Tớ nhìn được sự chân thành trong lời nói, ứng xử của họ. Chính vì thế mà tớ mở lòng. Họ đã giúp tớ quên đi quá khứ và sống tiếp.
Đúng là suy nghĩ của nó quá trong sáng. Ken thật không ngờ trong cuộc sống bon chen này vẫn còn có những người như này, nó như một viên ngọc sáng trong đêm. Còn Ken lại không khác gì bóng đêm nhấn chìm viên ngọc ấy. Ken đáp lời nó:
- Bạn có sợ chết không?
Nghe câu hỏi của Ken, Băng giật mình. Nó đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Chuyện sống chết thì liên quan đến việc này chứ, nó mang trong mình dấu hỏi to đùng nhìn Ken chăm chú. Biết được thắc mắc trong nó, Ken nói tiếp:
- Tớ là người rất nguy hiểm.
Ken chỉ nói có thế mà không giải thích gì thêm. Cậu đứng lên ngước nhìn bầu trời yên tĩnh. Băng thì vẫn ngồi trên bãi cỏ, lặng im nhìn Ken. Đúng là nó đang bị lời nói của cậu làm cho khó chịu. Thà cậu không nói còn đỡ, nói ra rồi mà nó chẳng thấy ổn hơn chút nào. Lời nói thì mơ hồ, ảo não khiến cho Băng càng thêm tò mò về người con trai này. Thực ra Ken là người như thế nào? Đó vẫn là một dấu hỏi lớn với Băng và với tất cả mọi người.
Đang mải mê chìm đắm trong những suy nghĩ về người con trai này thì nó bỗng thấy bàn tay có cảm giác ấm ấm. Nhìn sang thì đã thấy Ken đứng bên, đang nắm tay nó kéo dậy. Băng không phản kháng, cùng Ken đứng lên. Ken kéo nó đứng dậy, hướng mắt nhìn về phía mặt trời đang dần lặn xuống kia. Lúc này nó mới giật mình nhớ đến thời gian, không ngờ nó và Ken đã ở đây lâu đến vậy. Lúc đến thì vẫn còn nắng vậy mà bây giờ mặt trời đã dần xuống núi rồi. Có lẽ lúc nó ngủ thiếp đi thời gian đã trôi qua rất nhanh. Mặc dù chìm đắm trong cảnh trời đất nhưng nó vẫn không tránh khỏi cảm giác ngạc nhiên khi bỗng dưng Ken kéo nó lên. Đang định lên tiếng thắc mắc thì Ken đã ra hiệu cho nó im lặng, cậu hướng mắt nó về phía xa nơi mặt trời đỏ rực như quả cầu lửa kia. Nó cứ im lặng như thế và nhìn theo cậu nhưng lòng đầy thắc mắc. Cảnh quả thực rất đẹp nhưng lòng người thì mơ hồ. Đứng mãi cho đến khi mặt trời đã khuất sau núi, Ken mới lên tiếng:
- Con người cũng như mặt trời kia. Sẽ có lúc lụi tàn và chìm vào đêm tối nhưng rồi sẽ lại bừng sáng vào ban mai.- Ken nói với giọng trầm thấp như lời khẳng định chắc nịch với nó.
Có lẽ đây là câu nói dài nhất mà nó nghe được từ Ken. Băng cảm thấy rất ấm áp khi nghe lời động viên này của cậu. Nó không hoa mỹ nhưng rất thực tế. Băng hiểu Ken muốn khuyên nó. Nó rất cảm kích nhìn cậu, mỉm cười và nói, giọng vô cùng chân thành:
- Cảm ơn cậu.
Đây cũng là lần đầu tiên Ken gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia của nó, cất tiếng:
- Hãy quên và sống tiếp.
Băng cũng gật đầu đáp lại lời của Ken. Lần này là một nụ cười tươi rói, đầy sự tự tin, thoải mái:
- Tớ sẽ coi đó là một giấc mơ phải quên đi. Từ nay sẽ chỉ nhìn về phía trước.
Thấy nó đã nghĩ thông, Ken cũng không nhắc thêm gì nữa. Cậu quay qua bảo nó:
- Về thôi. Muộn rồi.
Băng gật đầu. Ken tiến lại gần nó, ngồi xuống hàm ý bảo nó trèo lên lưng. Biết ý nhưng nó vẫn ngại. Mặc dù vậy, nó vẫn phải leo lên vì đâu còn cách nào khác. Với lại bây giờ trời cũng đã bắt đầu tối, chân lại đau làm sao có thể tự đi được. Đành phải nhờ Ken một lần vậy. Nó thầm nhủ sẽ trả ơn sau cho cậu. Cả hai lại bắt đầu cuộc hành trình trong bóng tối. Con đường đi chỉ có hai bóng người nhưng không có vẻ lạnh lẽo hàng ngày mà thay vào đó là chút ánh sáng le lói. Dường như khoảng cách vô hình kia đã níu lại gần hơn…