Chương : 5
Người con trai kì lạ
Cả ba người nhìn bóng người con trai khuất dần mà không tránh khỏi ngạc nhiên. Một sự tò mò nhen nhóm trong cả ba. Cho đến khi bóng người con trai đó khuất hẳn Băng mới lên tiếng:
-Cảm ơn cậu đã giúp-Băng quay sang phía Thiên Ân nói.
Thiên Ân cười nhìn Băng,nói:
-Nếu muốn cảm ơn thì làm bạn với mình nhé.
Băng hơi khựng lại trước đề nghị này đưa mắt nhìn Ân,rồi quay sang Dao.Thấy vậy Dao thì thầm vào tai nó điều gì đó.Ngay sau đó Băng tươi tắn hơn,mỉm cười nhìn Ân nói:
-Rất vui được làm bạn cùng cậu.
Thiên Ân cười ra mặt trước sự đồng ý của nó.Cả ba vui vẻ kéo nhau đi ăn để đánh dấu sự kiện đáng nhớ này.Vậy là nó đã có những người bạn để chia sẻ và thấu hiểu. Có lẽ thêm một người bạn sẽ tốt hơn, thêm một bạn là thêm một người để chia sẻ. Hạ Băng khá vui vì có thêm một người bạn mới, nó hi vọng Ân sẽ không làm Băng phải thất vọng.
*************************
Rời khỏi chốn náo nhiệt vừa rồi,Ken bước vô định về phía trước.Cậu nhớ lại kẻ có hình đôi cánh trên tay mà miệng bất giác nhấc lên tạo thành nụ cười nửa miệng.Rồi đây sẽ có nhiều điều thú vị xảy ra thôi. Ken đang rất muốn biết những bí mật sau người con trai đó. Dường như mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Cậu đã tìm được kẻ phải tìm nhưng làm gì với kẻ đó thì cậu cũng không rõ.Tất cả mới chỉ là lời nói từ một phía,mọi bí mật vẫn còn ở phía sau.....
Đang lang thang trên đường thì một hình bóng quen thuộc hiện ra trước mắt.Ken ngẩng đầu nhìn,toàn thân người đó chỉ có một màu đen quen thuộc. Người đó đưa mắt ra hiệu cho Ken, hiểu ý cậu bước theo sau kẻ đó. Cả hai đi mãi đến khi khuất dần khỏi quang cảnh náo nhiệt của đường phố. Lúc này người đó mới bỏ mũ choàng ra,ánh mắt nghiêm nghị nhìn Ken nói:
-Con đã gặp kẻ đó?
Ken đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt,khẽ gật đầu.Hài lòng trước câu trả lời thành thật của Ken, nhưng ngay sau đó ông ta thay đổi sắc mặt:
-Và con đã giúp hắn ta?
Lại một cái gật đầu nữa từ cậu.Lần này thì ánh mắt của người đàn ông tối sầm lại,giọng tức giận:
-Con biết kẻ đó là ai mà vẫn giúp hắn ta sao?
Nghe những lời nói của ông,Ken không phản ứng gì. Khuôn mặt Ken vẫn lạnh băng như lúc đầu, cậu chỉ chậm rãi:
-Người lúc nào cũng bảo con phải thế này thế kia nhưng không cho con một lời giải thích thì làm sao con có thể biết được chứ?
Ken chưa kịp nói xong thì đã hứng trọn năm ngón tay trên mặt.Ông Vương giận dữ nhìn thẳng vào mắt cậu,nói:
-Con nghĩ ta lừa dối con? Con có biết vì con mà ta đã phải bỏ bao nhiêu chuyện.Nếu không có con thì ta sẽ không phải ở lại đây.Vậy mà con lại nói như vậy....ta thật không ngờ.
Ken chỉ im lặng đón nhận cái tát của ông.Ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước,giọng bình thản như không có chuyện gì:
-Nếu con không tin người thì đã không ở cùng người suốt từng ấy năm.......Nhưng ít nhất người cũng phải cho con biết con là ai?Và tại sao con phải làm vậy?
-Chuyện này ta chưa thể nói cho con biết.Đến lúc cần thiết ta sẽ nói.Bây giờ nhiệm vụ duy nhất của con là giết những kẻ có hình đôi cánh bạc đó.......Ta cho con 6 tháng để hoàn thành nhiệm vụ lần này.Nếu trong thời gian đó con không làm xong ta sẽ ra tay-Ông Vương lạnh lùng đáp.
Trước thái độ đó của ông Ken cũng không hỏi thêm nữa,lặng lẽ quay đi. Bóng cậu dần khuất sau những hàng cây. Nhìn theo bóng dáng của Ken, ông Vương thầm nói: “Ta xin lỗi,tất cả chỉ vì sự an toàn của con.Nếu được ta cũng không muốn con xuất hiện tại nơi đây nhưng ta không còn cách nào khác.Mọi chuyện bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào con.”
Ken lặng lẽ như lúc đến dời khỏi nơi bóng tối bao trùm. Lúc nào cũng vậy, cậu đến và đi im lặng khiến cho người khác phải lầm tưởng là cậu chưa từng xuất hiện tại nơi đó. Sự xuất hiện của cậu thật mong manh, như một làn gió nhẹ đến rồi cũng nhẹ nhàng bay đi. Đang đi Ken gặp hình dáng quen thuộc trước mắt-người con trai với hình xăm đôi cánh.Cậu liền lén đi theo mà không hiểu lí do tại sao. Chỉ đơn giản là Ken muốn nhanh chóng biết sự thật.
Thiên Ân đang đi có cảm giác bị bám theo.Ân không quay lại nhìn mà vẫn chầm chậm bước đi.Đến ngõ vắng Thiên Ân quẹo vào trong tránh tầm nhìn của Ken. Vừa đến ngõ không thấy bóng Ân đâu, Ken định quay lại thì một cánh tay đặt lên vai cậu.Cậu ngẩng đầu nhìn lại thì đã thấy Thiên Ân đứng đằng sau.Không để Ken kịp ngạc nhiên Thiên Ân nhanh chóng ra đòn về phía cậu.Những đòn tấn công nhanh nhẹn,thoắt ẩn thoắt hiện không giống những đòn lúc Thiên Ân tấn công Phong.Nhưng Ken không vừa,cậu nhanh chóng tránh lé rồi ra đòn phản công.Cả hai hết tránh lại né mãi vẫn không phân thắng bại.Nhìn hai người đánh mà như chơi,có cảm giác họ chỉ đang dạo chơi trong một khu rừng mới lạ.Nhưng......chỉ trong một tích tắc nhanh như chớp cả hai đều bị bật ngược ra xa. Ken tận dụng sơ hở của Ân để ra đòn khiến hắn phải bắn ra xa nhưng cũng chính trong phút đó,Ken bị dính một chiêu của Ân.Cả hai người chống tay đứng dậy,đối mặt nhau.Thiên Ân lạnh lùng quét mắt nhìn cậu,lạnh lùng nói:
-Cậu là ai?Tại sao bám theo tôi?-Thiên Ân lúc này không còn vẻ dịu dàng thường ngày mà thay vào đó là vẻ đẹp băng lãnh đến đáng sợ.Thiên Ân không hề nhún nhường trước người con trai lạ mặt.
Nhưng có vẻ điệu bộ đó của Ân không đủ để làm Ken phải run sợ.Cậu vẫn với điệu bộ khinh khỉnh thường ngày nhìn Ân,ánh mắt còn không thèm liếc đến chỗ của hắn.Tức giận trước thái độ đó của cậu,Ân giận giữ:
-Tôi hỏi lại lần cuối cậu là ai?Tại sao bám theo tôi?
Ánh mắt Ken cuối cùng cũng dừng lại chỗ Ân nhưng khôn phải trên người cậu mà trên cánh tay nơi có hình đôi cánh.Trong giây phút đó Thiên Ân có chút nao núng trước ánh nhìn sắc lạnh hơn cả băng tuyết của cậu.Ken liếc qua hắn rồi một nụ cười nửa miệng hiện ra.Không đoái hoài đến hắn,với Ken lúc này thì Ân chỉ như vô hình.Cậu quay đầu bỏ đi.
Trước thái độ có phần khinh thường của đối phương Thiên Ân càng tức hơn.Hắn nắm tay cậu kéo lại,tức giận hét lên:
-Cậu theo dõi tôi rồi lại xem như không có chuyện gì sao?
Ken không nói gì nhanh chóng lợi dụng đà đang có bẻ ngược tay Ân,vật hắn ngã lăn xuống đất rồi dời đi.Do không phòng bị nên Ân nhanh chóng bị đánh gục.Đến lúc đứng lên rồi thì đã không còn thấy bóng dáng Ken đâu nữa.Thiên Ân tức giận nhưng không làm được gì liền nhanh chóng bỏ đi.
Trong đầu Ân lúc này chỉ có hình ảnh của người con trai kì lạ vừa rồi.Một tên lạnh lùng khó hiểu.Thiên Ân ngày càng tò mò về tên con trai mới gặp này.Vì mải suy nghĩ về Ken mà Ân không hay có người đứng trước mặt.Chỉ đến khi va vào người đó Thiên Ân mới giật mình nhìn lên.Người đứng trước mặt tỏa ra một hào quang làm sáng chói cả một không gian.Thiên Ân hơi cúi đầu chào người đó.Ông mỉm cười lại với Ân rồi lên tiếng hỏi:
-Có chuyện gì sao?
Như cá gặp nước, Thiên Ân liền đem ngay thắc mắc của mình từ nãy đến giờ ra hỏi:
-Có một kẻ theo dõi con,hình như hắn rất chăm chú đến hình đôi cánh trên cánh tay con.
Ông Hoàng hơi nhíu mày trước câu hỏi của Ân.Bất giác một hình ảnh mờ nhạt xuất hiện trong đầu ông nhưng rồi nhanh chóng bay đi.Ông hỏi:
-Là con trai ? Tại sao không dùng sức mạnh khống chế hắn?
-Vâng, là một người con trai. Con đã thử dùng sức mạnh nhưng không được.Dường như hắn có sức mạnh gì đó rất bí ẩn trong cơ thể khiến con không điều khiển được sức mạnh của mình.Con cũng đã thử giao đấu, hắn cũng ngang con nên.....
Nghe đến đây ông Hoàng cảm thấy hơi chột dạ.Ngay cả Thiên Ân còn không thể khống chế thì có lẽ hắn có sức mạnh của thế lực đêm tối nào đó. Nhưng tại sao lại là con trai, nếu là em thì phải là con gái chứ.Ông nhớ đến Nguyệt Cát-người con gái của bóng đêm mà ông từng yêu say đắm.Chẳng lẽ em đã quay trở lại để trả thù tôi?Ông bất giác mỉm cười chua xót.
Thoáng ngạc nhiên trước thái độ của cha,Thiên Ân gọi nhỏ ông.Quay sang nhìn Ân,ông nói:
-Nếu gặp lại kẻ đó hãy báo cho ta.Ta sẽ tìm hiểu về hắn.
Nói xong ông quay đầu bỏ đi.Đâu đó nơi khóe mắt của ông đã có giọt lệ rơi.Có lẽ ông không muốn ai thấy sự yếu đuối của mình đặc biệt là không muốn con trai mình nhìn thấy.Đã quá lâu kể từ ngày ấy ông không rơi một giọt nước mắt nào cho đến ngày hôm nay khi vô thức ông nhớ về cô.
Cả ba người nhìn bóng người con trai khuất dần mà không tránh khỏi ngạc nhiên. Một sự tò mò nhen nhóm trong cả ba. Cho đến khi bóng người con trai đó khuất hẳn Băng mới lên tiếng:
-Cảm ơn cậu đã giúp-Băng quay sang phía Thiên Ân nói.
Thiên Ân cười nhìn Băng,nói:
-Nếu muốn cảm ơn thì làm bạn với mình nhé.
Băng hơi khựng lại trước đề nghị này đưa mắt nhìn Ân,rồi quay sang Dao.Thấy vậy Dao thì thầm vào tai nó điều gì đó.Ngay sau đó Băng tươi tắn hơn,mỉm cười nhìn Ân nói:
-Rất vui được làm bạn cùng cậu.
Thiên Ân cười ra mặt trước sự đồng ý của nó.Cả ba vui vẻ kéo nhau đi ăn để đánh dấu sự kiện đáng nhớ này.Vậy là nó đã có những người bạn để chia sẻ và thấu hiểu. Có lẽ thêm một người bạn sẽ tốt hơn, thêm một bạn là thêm một người để chia sẻ. Hạ Băng khá vui vì có thêm một người bạn mới, nó hi vọng Ân sẽ không làm Băng phải thất vọng.
*************************
Rời khỏi chốn náo nhiệt vừa rồi,Ken bước vô định về phía trước.Cậu nhớ lại kẻ có hình đôi cánh trên tay mà miệng bất giác nhấc lên tạo thành nụ cười nửa miệng.Rồi đây sẽ có nhiều điều thú vị xảy ra thôi. Ken đang rất muốn biết những bí mật sau người con trai đó. Dường như mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Cậu đã tìm được kẻ phải tìm nhưng làm gì với kẻ đó thì cậu cũng không rõ.Tất cả mới chỉ là lời nói từ một phía,mọi bí mật vẫn còn ở phía sau.....
Đang lang thang trên đường thì một hình bóng quen thuộc hiện ra trước mắt.Ken ngẩng đầu nhìn,toàn thân người đó chỉ có một màu đen quen thuộc. Người đó đưa mắt ra hiệu cho Ken, hiểu ý cậu bước theo sau kẻ đó. Cả hai đi mãi đến khi khuất dần khỏi quang cảnh náo nhiệt của đường phố. Lúc này người đó mới bỏ mũ choàng ra,ánh mắt nghiêm nghị nhìn Ken nói:
-Con đã gặp kẻ đó?
Ken đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt,khẽ gật đầu.Hài lòng trước câu trả lời thành thật của Ken, nhưng ngay sau đó ông ta thay đổi sắc mặt:
-Và con đã giúp hắn ta?
Lại một cái gật đầu nữa từ cậu.Lần này thì ánh mắt của người đàn ông tối sầm lại,giọng tức giận:
-Con biết kẻ đó là ai mà vẫn giúp hắn ta sao?
Nghe những lời nói của ông,Ken không phản ứng gì. Khuôn mặt Ken vẫn lạnh băng như lúc đầu, cậu chỉ chậm rãi:
-Người lúc nào cũng bảo con phải thế này thế kia nhưng không cho con một lời giải thích thì làm sao con có thể biết được chứ?
Ken chưa kịp nói xong thì đã hứng trọn năm ngón tay trên mặt.Ông Vương giận dữ nhìn thẳng vào mắt cậu,nói:
-Con nghĩ ta lừa dối con? Con có biết vì con mà ta đã phải bỏ bao nhiêu chuyện.Nếu không có con thì ta sẽ không phải ở lại đây.Vậy mà con lại nói như vậy....ta thật không ngờ.
Ken chỉ im lặng đón nhận cái tát của ông.Ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước,giọng bình thản như không có chuyện gì:
-Nếu con không tin người thì đã không ở cùng người suốt từng ấy năm.......Nhưng ít nhất người cũng phải cho con biết con là ai?Và tại sao con phải làm vậy?
-Chuyện này ta chưa thể nói cho con biết.Đến lúc cần thiết ta sẽ nói.Bây giờ nhiệm vụ duy nhất của con là giết những kẻ có hình đôi cánh bạc đó.......Ta cho con 6 tháng để hoàn thành nhiệm vụ lần này.Nếu trong thời gian đó con không làm xong ta sẽ ra tay-Ông Vương lạnh lùng đáp.
Trước thái độ đó của ông Ken cũng không hỏi thêm nữa,lặng lẽ quay đi. Bóng cậu dần khuất sau những hàng cây. Nhìn theo bóng dáng của Ken, ông Vương thầm nói: “Ta xin lỗi,tất cả chỉ vì sự an toàn của con.Nếu được ta cũng không muốn con xuất hiện tại nơi đây nhưng ta không còn cách nào khác.Mọi chuyện bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào con.”
Ken lặng lẽ như lúc đến dời khỏi nơi bóng tối bao trùm. Lúc nào cũng vậy, cậu đến và đi im lặng khiến cho người khác phải lầm tưởng là cậu chưa từng xuất hiện tại nơi đó. Sự xuất hiện của cậu thật mong manh, như một làn gió nhẹ đến rồi cũng nhẹ nhàng bay đi. Đang đi Ken gặp hình dáng quen thuộc trước mắt-người con trai với hình xăm đôi cánh.Cậu liền lén đi theo mà không hiểu lí do tại sao. Chỉ đơn giản là Ken muốn nhanh chóng biết sự thật.
Thiên Ân đang đi có cảm giác bị bám theo.Ân không quay lại nhìn mà vẫn chầm chậm bước đi.Đến ngõ vắng Thiên Ân quẹo vào trong tránh tầm nhìn của Ken. Vừa đến ngõ không thấy bóng Ân đâu, Ken định quay lại thì một cánh tay đặt lên vai cậu.Cậu ngẩng đầu nhìn lại thì đã thấy Thiên Ân đứng đằng sau.Không để Ken kịp ngạc nhiên Thiên Ân nhanh chóng ra đòn về phía cậu.Những đòn tấn công nhanh nhẹn,thoắt ẩn thoắt hiện không giống những đòn lúc Thiên Ân tấn công Phong.Nhưng Ken không vừa,cậu nhanh chóng tránh lé rồi ra đòn phản công.Cả hai hết tránh lại né mãi vẫn không phân thắng bại.Nhìn hai người đánh mà như chơi,có cảm giác họ chỉ đang dạo chơi trong một khu rừng mới lạ.Nhưng......chỉ trong một tích tắc nhanh như chớp cả hai đều bị bật ngược ra xa. Ken tận dụng sơ hở của Ân để ra đòn khiến hắn phải bắn ra xa nhưng cũng chính trong phút đó,Ken bị dính một chiêu của Ân.Cả hai người chống tay đứng dậy,đối mặt nhau.Thiên Ân lạnh lùng quét mắt nhìn cậu,lạnh lùng nói:
-Cậu là ai?Tại sao bám theo tôi?-Thiên Ân lúc này không còn vẻ dịu dàng thường ngày mà thay vào đó là vẻ đẹp băng lãnh đến đáng sợ.Thiên Ân không hề nhún nhường trước người con trai lạ mặt.
Nhưng có vẻ điệu bộ đó của Ân không đủ để làm Ken phải run sợ.Cậu vẫn với điệu bộ khinh khỉnh thường ngày nhìn Ân,ánh mắt còn không thèm liếc đến chỗ của hắn.Tức giận trước thái độ đó của cậu,Ân giận giữ:
-Tôi hỏi lại lần cuối cậu là ai?Tại sao bám theo tôi?
Ánh mắt Ken cuối cùng cũng dừng lại chỗ Ân nhưng khôn phải trên người cậu mà trên cánh tay nơi có hình đôi cánh.Trong giây phút đó Thiên Ân có chút nao núng trước ánh nhìn sắc lạnh hơn cả băng tuyết của cậu.Ken liếc qua hắn rồi một nụ cười nửa miệng hiện ra.Không đoái hoài đến hắn,với Ken lúc này thì Ân chỉ như vô hình.Cậu quay đầu bỏ đi.
Trước thái độ có phần khinh thường của đối phương Thiên Ân càng tức hơn.Hắn nắm tay cậu kéo lại,tức giận hét lên:
-Cậu theo dõi tôi rồi lại xem như không có chuyện gì sao?
Ken không nói gì nhanh chóng lợi dụng đà đang có bẻ ngược tay Ân,vật hắn ngã lăn xuống đất rồi dời đi.Do không phòng bị nên Ân nhanh chóng bị đánh gục.Đến lúc đứng lên rồi thì đã không còn thấy bóng dáng Ken đâu nữa.Thiên Ân tức giận nhưng không làm được gì liền nhanh chóng bỏ đi.
Trong đầu Ân lúc này chỉ có hình ảnh của người con trai kì lạ vừa rồi.Một tên lạnh lùng khó hiểu.Thiên Ân ngày càng tò mò về tên con trai mới gặp này.Vì mải suy nghĩ về Ken mà Ân không hay có người đứng trước mặt.Chỉ đến khi va vào người đó Thiên Ân mới giật mình nhìn lên.Người đứng trước mặt tỏa ra một hào quang làm sáng chói cả một không gian.Thiên Ân hơi cúi đầu chào người đó.Ông mỉm cười lại với Ân rồi lên tiếng hỏi:
-Có chuyện gì sao?
Như cá gặp nước, Thiên Ân liền đem ngay thắc mắc của mình từ nãy đến giờ ra hỏi:
-Có một kẻ theo dõi con,hình như hắn rất chăm chú đến hình đôi cánh trên cánh tay con.
Ông Hoàng hơi nhíu mày trước câu hỏi của Ân.Bất giác một hình ảnh mờ nhạt xuất hiện trong đầu ông nhưng rồi nhanh chóng bay đi.Ông hỏi:
-Là con trai ? Tại sao không dùng sức mạnh khống chế hắn?
-Vâng, là một người con trai. Con đã thử dùng sức mạnh nhưng không được.Dường như hắn có sức mạnh gì đó rất bí ẩn trong cơ thể khiến con không điều khiển được sức mạnh của mình.Con cũng đã thử giao đấu, hắn cũng ngang con nên.....
Nghe đến đây ông Hoàng cảm thấy hơi chột dạ.Ngay cả Thiên Ân còn không thể khống chế thì có lẽ hắn có sức mạnh của thế lực đêm tối nào đó. Nhưng tại sao lại là con trai, nếu là em thì phải là con gái chứ.Ông nhớ đến Nguyệt Cát-người con gái của bóng đêm mà ông từng yêu say đắm.Chẳng lẽ em đã quay trở lại để trả thù tôi?Ông bất giác mỉm cười chua xót.
Thoáng ngạc nhiên trước thái độ của cha,Thiên Ân gọi nhỏ ông.Quay sang nhìn Ân,ông nói:
-Nếu gặp lại kẻ đó hãy báo cho ta.Ta sẽ tìm hiểu về hắn.
Nói xong ông quay đầu bỏ đi.Đâu đó nơi khóe mắt của ông đã có giọt lệ rơi.Có lẽ ông không muốn ai thấy sự yếu đuối của mình đặc biệt là không muốn con trai mình nhìn thấy.Đã quá lâu kể từ ngày ấy ông không rơi một giọt nước mắt nào cho đến ngày hôm nay khi vô thức ông nhớ về cô.