Chương : 7
Gặp lại
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người chìm trong giấc ngủ êm đềm.Nhưng đằng sau đó vẫn là những hoạt động bí mật của một thế giới bí ẩn mà không ai biết.Những người được gọi với các tên ác quỷ-đang lộng hoành nơi đây,chúng chui lủi trong những hang hốc,những bụi cây và đôi khi ở cả ngoài đường.Chúng tìm những con mồi lang thang trong đêm và rút linh hồn,uống cạn máu...Những kẻ khát máu đó sẽ chẳng tha một ai kể cả trẻ nhỏ hay người già....miễn là chúng muốn thì tất cả đều có thể.Hôm nay cũng vậy,những bóng quỷ chớp nhoáng khắp nơi,chúng rình rập một bóng người trong đêm.....
Bất chợt một ánh sáng xuất hiện.Lũ quỷ hơi hoảng loạn nhưng nhanh chóng ổn định.Chúng vây quanh kẻ vừa xuất hiện.Một cuộc chiến nhanh chóng diễn ra.Không gian âm u buổi tối khiến cho không gian càng thêm lạnh lẽo,đáng sợ.Những ánh sáng thấp thoáng thoắt ẩn thoắt hiện......Người con trai với đôi cánh trắng nhanh chóng ra đòn nhanh lẹ,hắn dùng sức mạnh ánh sáng bủa vây lấy lũ quỷ rồi rút lấy thanh kiếm của mình chém ngang lưng khiến chúng tan biến.Số còn lại đồng loạt xông lên,đưa ra những đòn đánh nhắm thẳng vào hắn nhưng hắn đều nhanh chóng tránh lé và phản đòn bằng những đường kiếm sắc lẹm.Đồng thời hắn bay nhanh ra phía sau chúng rồi dùng kiếm chém chết lũ quỷ.Chỉ trong chốc lát,lũ quỷ đó đã bị tiêu diệt hết,thiên thần thu hồi đôi cánh trở về với hình dáng bình thường.Lúc này nhìn hắn lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thiên Ân chán nản bỏ đi,Ân dạo bước khắp các con phố kiểm tra.Ngày nào cũng vậy cậu đều phải hạ những lũ quỷ hại người nhưng mãi sao vẫn không thấy tên quỷ mang trong mình dòng máu có thể xóa bỏ lời nguyền.Đôi khi cậu nghĩ sẽ chẳng bao giờ tìm được hắn nhưng rồi một ý thức nào đó lại thúc dục cậu không được bỏ cuộc.Mặc dù là mệt mỏi nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút niềm vui nho nhỏ ở những người bạn mới quen.Bên họ dường như cậu đã quên hẳn đi thân phận thật của mình là một thiên thần đến với trần thế chỉ là để bắt tên quỷ có dòng máu quỷ tối cao.Cậu mệt mỏi với mọi thứ nhưng vẫn luôn phải hoàn thành thật tốt,thật sự chính cậu cũng không thể hiểu nổi bản thân mình nữa......
Khi mặt trời quay trở lại ban phát những tia nắng đầu tiên cho không gian mọi thứ lại bắt đầu.Cũng như mọi ngày Hạ Băng lại khoác cặp đến trường.
Nhưng hôm nay Băng không còn phải đi một mình nữa mà đã có Quỳnh Dao đi cùng.Hai con người trên hai chiếc xe vui vẻ nói chuyện không bận tâm đến mọi thứ xung quanh.Hai đứa đang đi thì từ phía xa có một chiếc ô tô đang lao thẳng đến chỗ chúng nó.Do mải nói chuyện nên khi ý thức được mọi chuyện thì chiếc xe lao đến quá gần.Không còn cách nào khác,tụi nó liều quẹo xe sang phải để tránh đâm thẳng vào cái ô tô.May cho chúng nó khi nhanh chóng quẹo xe và tránh được vụ tai nạn ô tô đáng tiếc.Nhưng tránh được ô tô thì lại “Rầm.....”-một tiếng động khác lại vang lên.Liên tiếp sau đó là những tiếng hét: “A...A...” vang lên. Nguyên nhân không đâu khác chính do quẹo đột ngột nên Hạ Băng và Dao đã đâm sầm vào một người nào đó. Kết quả là xe của nó và Dao ngã chỏng chơ,còn hai đứa và người bị đâm kia cùng lăn ra đất. Hai đứa nhanh chóng đứng dậy xem xét tình hình,ai nấy đều lo lắng không biết người bị đâm có sao không. Tụi nó hốt hoảng chạy đến bên người vẫn đang ngồi dưới đất kia,vẻ mặt hối lỗi,lo lắng lên tiếng:
- Xin lỗi,bạn có sao không?
Nhưng có vẻ người con trai đó không để ý đến hai cô gái bên cạnh mà lại chăm chú quan sát đứa bé đang ngồi trong lòng mình. Đứa bé kia có lẽ bị dọa cho hoảng sợ nên mắt ngân ngấn nước nhìn hai cô gái kia. Hai đứa thấy cậu ta bơ mình cũng hơi khó chịu nhưng vì là người gây tai nạn nên cũng nhanh chóng lên tiếng:
- Cho tụi mình xin lỗi nhé,không may gây tai nạn cho bạn.
Lúc này chàng trai mới ngẩng đầu lên nhìn họ,ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào cả hai khiến cho hai nàng giật mình hơi lùi về phía sau.Ken quay xuống nhìn đứa bé rồi đỡ nó dậy,phủi bụi trên người cho cậu bé.Trong khi đó Băng và Dao vẫn còn đang lơ mơ trước ánh mắt vừa rồi nhưng cũng nhanh chóng nhận ra hiện thực: tụi nó sắp trễ học.Thấy thế Dao nói nhanh:
- Nếu bạn không sao rồi thì may rồi.Nhưng chúng tôi sắp muộn học nên phải đi trước.
Nói xong Dao kéo nó chạy lại đỡ chiếc xe dậy, không để ý đến chàng trai lạ kia nữa mà phi thẳng đến trường. Đương nhiên hai đứa không còn nói chuyện vui vẻ như lúc mới đi nữa mà lo chạy thục mạng cho kịp giờ học.
Khi hai cô gái đi khỏi,Ken quay xuống hỏi đứa bé:
- Không sao chứ?
Cậu bé lí nhí nói:
- Cảm ơn anh.Em không sao.
Ken nhìn cậu bé một lần nữa rồi cầm chiếc cặp dưới đất nên,đưa thằng bé qua đường để nó đến trường.Cậu bé vừa khuất bóng Ken lại quay lại với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, không một biểu cảm nào trên gương mặt. May cho cậu bé vừa rồi nếu không có Ken kịp chạy lại đỡ thì có lẽ đã bị hai cô nàng kia đâm phải.Đúng thật là xui xẻo,không gì đã bị tai nạn.Lúc này cậu bắt đầu cảm thấy một cảm giác nhói ở chân,nhìn xuống thì đã thấy bàn chân sưng đỏ. Cậu lẩm nhẩm gì đó rồi lại tiếp tục bước đi, cũng chẳng mảy may để ý đến vết thương đang rỉ máu kia.Bóng dáng khập khiễng của cậu khuất dần sau những con đường....
Nhờ công sức đạp cật lực của mình mà hai cô nàng của chúng ta cuối cùng cũng đã đến trường.Hai đứa nhanh nhảu cất xe rồi về lớp.Mặc dù đã trang hoàng lại phòng học sau trường nhưng khi bước chân vào đây vẫn không tránh khỏi cảm giác rợn người, lành lạnh nơi sống lưng.Lên đến lớp thấy hai đứa nó mồ hôi nhễ nhại mọi người đều quan tâm hỏi han.Thấy mọi người tò mò,Quỳnh Dao không ngại ngần kể hết mọi chuyện cho mọi người nghe.
Băng thì để cho Dao một mình kể,còn mình thì quay về bàn ngồi.Nó thấy có lỗi với người vừa rồi quá.Dù gì mọi việc cũng là do tụi nó gây ra vậy mà lại bỏ đi trước.Bất chợt Băng nhớ đến ánh mắt của người con trai đó mà không khỏi run sợ.Một ánh mắt sắc lạnh đến gai người,nhìn vào đó Băng có cảm giác như chìm trong một thế giới bí ẩn....Nhưng có điều nó thấy người con trai đó rất quen, có vẻ là đã gặp ở đâu rồi.Bỗng hình ảnh một người con trai lao vào cứu nó khỏi bọn người của Hàn Phong xuất hiện.Băng kêu lên một tiếng vì phát hiện vừa rồi.Hóa ra đó chính là người con trai kì lạ - người con trai đã giúp tụi nó đánh bại người của Phong ở cổng trường.Lúc này thì cảm giác có lỗi lại bủa vây lấy nó.Người đó đã một lần cứu nó mà nó còn chưa kịp cảm ơn vậy mà lần này lại....Băng thở dài não nề.......
Đang nghe chuyện tự dưng thấy Băng kêu lên,mọi người ngạc nhiên chăm chú vào nó.Thấy thế Băng cười chữa ngượng nhưng đâu có được,ngay sau đó nó bị truy hỏi ngay lí do.Không thể dấu nổi nữa Băng bèn nói lại cho mọi người nghe.Vừa nghe xong chuyện Băng nói,Dao nói luôn:
- Hóa ra là tên đó.Hắn ta đúng là đô vô phép mà,bị đâm cũng phải thôi.Mặc dù hắn đẹp thật đấy nhưng tính cách thì không ưa nổi.Kiêu chưa từng thấy.
Nghe Dao nói cộng với chuyện nghe kể,khi cậu ta không hề lên tiếng khi tụi nó xin lỗi cũng khiến cho mọi người không thích và đồng tình với ý kiến của Dao.Nó cũng chẳng nói gì mà chỉ cười trừ.
Khác hẳn với mọi người Thiên Ân có chút tò mò về con người này.Cậu có một cảm giác bất an trước người lạ mặt này.Kẻ ngay lần đầu gặp đã giúp đỡ cậu nhưng cũng ngay lần đầu đã theo dõi cậu.Ân cảm thấy cần đề phòng với con người này.Không hiểu sao có chút lo lắng trong cậu.Dường như con người đó xuất hiện ở đây với một mục đích nào đó và có thể là nó nhắm vào cậu.......Thiên Ân triền miên suy nghĩ......
Chính với những đề tài tám không dứt mà lớp cá biệt không hề hay biết giáo viên đã vào lớp tự lúc nào.Chỉ khi nghe tiếng đập bảng cái Rầm thì mọi người mới ý thức được đã đến giờ học.Nhưng cá biệt mà, đã cá biệt thì đâu có coi trọng việc học.Toàn cảnh lớp học lúc này cũng chẳng khác cái công viên là mấy.Nơi cuối bàn,Thiên Di đang say sưa với giấc mộng cùng Kim Trọng.Còn phía trên, Lam cũng không dứt khỏi cuốn sách chiêm tinh mới mua.Hạo Kỳ cũng chẳng kém phần,cậu cũng đang loay hoay với bộ trò chơi điện tử.Thiên Ân thì đang mải chìm vào suy nghĩ mãi phương trời nao,Dao còn mải mơ mộng với những điệp khúc tình yêu Hàn Quốc,những học sinh khác cũng chung cảnh ngủ gục,chơi game,tán chuyện bằng thư,.......Có lẽ chỉ mỗi Hạ Băng là chú ý đến bài giảng.Trước cảnh học có một không hai này giáo viên đành chịu,ánh mắt tràn trề hi vọng hướng vào cô học trò duy nhất chịu nghe giảng.Một thầy,một trò giảng giải cho nhau nghe đến hết giờ....
Vốn dĩ Băng là một cô học trò khá vậy mà chỉ vì một lần vô ý đã bị đưa đến nơi cá biệt này.Dù thế nào thì nó vẫn phải chăm chỉ để có thể đỗ đại học mới có cơ may sống trong xã hội đầy éo le này.Chính vì vậy mà dù các bạn không học nhưng nó vẫn sẽ học.Học thì vẫn học nhưng nếu có phi vụ quậy phá thì cũng không thể thiếu Băng.Có lẽ cuộc sống của Băng sẽ chỉ êm đềm như dòng sông lặng gió nếu không đến với lớp cá biệt.Nhưng nó không hối hận khi đến đây.Nếu cho thời gian quay lại thì nó vẫn đi con đường này.Vì nó tin ở nơi đây nó sẽ có những người bạn chia sẻ mọi khó khăn, là nơi nó có thể trải lòng mình thoải mái nhất.
Trống vang lên cũng là lúc mười hai con quỷ nhỏ được giải phóng.Chúng lũ lượt kéo nhau xuống căng teen.Tụi nó đi đến đâu không khí náo nhiệt đến đó.Có nhiều người nhìn vào cũng phải ghen tị vì sự đoàn kết này và thầm ước ao được như vậy.Vốn trong môi trường học tập khắc nghiệt thì ở lớp sẽ chỉ có sự cạnh tranh, đối đầu, tranh giành điểm số, vị trí....vậy mà ở cá biệt lại không hề có những xung đột đó,họ có thể thoải mái với nhau,đoàn kết trong mọi hoàn cảnh.Thật khiến người khác phải ghen tị.
Mười hai cái miệng cứ thi nhau nói làm rộn rã cả một góc căng teen.Trên mặt ai nấy đều toát lên sự vui vẻ,hạnh phúc khiến cho ai đó tức giận và ghen tị. Một ánh mắt cứ chiếu thẳng về phía bàn tụi nó,một ánh mắt sắc lạnh đầy tức giận....Người con trai đó nghiến răng,bàn tay nắm chặt thành đấm miệng lẩm nhẩm: “Cứ vui cho thỏa đi,rồi sẽ đến lúc các người phải khóc.”
Đang vui vẻ thì bất chợt Thiên Ân thấy lạnh người.Cậu đưa mắt nhìn quanh,bất chợt bắt gặp ánh mắt đầy căm tức khiến cậu lạnh toát sống lưng.Nhưng chỉ là trong tích tắc khiến cậu cảm giác thật mơ hồ như chưa từng thấy gì.Vẫn còn đang mải mê tìm kiếm ánh mắt kia thì đã bị Dao gọi phắt lại.Cậu giật mình nhìn cả lũ bạn.Khuôn mặt ngơ ngác của Ân khiến cả lũ cười nghiêng ngả.Mãi một lúc sau khi Ân làm mặt nghiêm cả lũ mới thôi cười kéo nhau về lớp vì đã vào lớp quá 5 phút.
Khi về đến lớp thì giáo viên đã trong lớp,mặt hình sự nhìn lũ học trò vào muộn:
- Các em có biết vào lớp được bao lâu rồi không?
Nhìn mặt của giáo viên mà chúng nó muốn cười quá nhưng không dám bật ra tiếng,cứ cố gắng nhịn khiến mặt đứa nào đứa nấy đều đỏ bừng.Thấy tình trạng đó cô giáo đành nhượng bộ cho tụi nó vào lớp.Đúng là khổ khi đảm đương chủ nhiệm của cá biệt mà.
Nhưng mọi chuyện đâu chỉ đơn giản như vậy.Chưa kịp vui mừng vì học sinh đã vào lớp cô giáo đã phải phát hoảng vì thái độ của học sinh hiện giờ.Mười hai học sinh đều há hốc miệng sững sờ khi chứng kiến cảnh trong lớp học-một cảnh có một không hai.......
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người chìm trong giấc ngủ êm đềm.Nhưng đằng sau đó vẫn là những hoạt động bí mật của một thế giới bí ẩn mà không ai biết.Những người được gọi với các tên ác quỷ-đang lộng hoành nơi đây,chúng chui lủi trong những hang hốc,những bụi cây và đôi khi ở cả ngoài đường.Chúng tìm những con mồi lang thang trong đêm và rút linh hồn,uống cạn máu...Những kẻ khát máu đó sẽ chẳng tha một ai kể cả trẻ nhỏ hay người già....miễn là chúng muốn thì tất cả đều có thể.Hôm nay cũng vậy,những bóng quỷ chớp nhoáng khắp nơi,chúng rình rập một bóng người trong đêm.....
Bất chợt một ánh sáng xuất hiện.Lũ quỷ hơi hoảng loạn nhưng nhanh chóng ổn định.Chúng vây quanh kẻ vừa xuất hiện.Một cuộc chiến nhanh chóng diễn ra.Không gian âm u buổi tối khiến cho không gian càng thêm lạnh lẽo,đáng sợ.Những ánh sáng thấp thoáng thoắt ẩn thoắt hiện......Người con trai với đôi cánh trắng nhanh chóng ra đòn nhanh lẹ,hắn dùng sức mạnh ánh sáng bủa vây lấy lũ quỷ rồi rút lấy thanh kiếm của mình chém ngang lưng khiến chúng tan biến.Số còn lại đồng loạt xông lên,đưa ra những đòn đánh nhắm thẳng vào hắn nhưng hắn đều nhanh chóng tránh lé và phản đòn bằng những đường kiếm sắc lẹm.Đồng thời hắn bay nhanh ra phía sau chúng rồi dùng kiếm chém chết lũ quỷ.Chỉ trong chốc lát,lũ quỷ đó đã bị tiêu diệt hết,thiên thần thu hồi đôi cánh trở về với hình dáng bình thường.Lúc này nhìn hắn lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thiên Ân chán nản bỏ đi,Ân dạo bước khắp các con phố kiểm tra.Ngày nào cũng vậy cậu đều phải hạ những lũ quỷ hại người nhưng mãi sao vẫn không thấy tên quỷ mang trong mình dòng máu có thể xóa bỏ lời nguyền.Đôi khi cậu nghĩ sẽ chẳng bao giờ tìm được hắn nhưng rồi một ý thức nào đó lại thúc dục cậu không được bỏ cuộc.Mặc dù là mệt mỏi nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút niềm vui nho nhỏ ở những người bạn mới quen.Bên họ dường như cậu đã quên hẳn đi thân phận thật của mình là một thiên thần đến với trần thế chỉ là để bắt tên quỷ có dòng máu quỷ tối cao.Cậu mệt mỏi với mọi thứ nhưng vẫn luôn phải hoàn thành thật tốt,thật sự chính cậu cũng không thể hiểu nổi bản thân mình nữa......
Khi mặt trời quay trở lại ban phát những tia nắng đầu tiên cho không gian mọi thứ lại bắt đầu.Cũng như mọi ngày Hạ Băng lại khoác cặp đến trường.
Nhưng hôm nay Băng không còn phải đi một mình nữa mà đã có Quỳnh Dao đi cùng.Hai con người trên hai chiếc xe vui vẻ nói chuyện không bận tâm đến mọi thứ xung quanh.Hai đứa đang đi thì từ phía xa có một chiếc ô tô đang lao thẳng đến chỗ chúng nó.Do mải nói chuyện nên khi ý thức được mọi chuyện thì chiếc xe lao đến quá gần.Không còn cách nào khác,tụi nó liều quẹo xe sang phải để tránh đâm thẳng vào cái ô tô.May cho chúng nó khi nhanh chóng quẹo xe và tránh được vụ tai nạn ô tô đáng tiếc.Nhưng tránh được ô tô thì lại “Rầm.....”-một tiếng động khác lại vang lên.Liên tiếp sau đó là những tiếng hét: “A...A...” vang lên. Nguyên nhân không đâu khác chính do quẹo đột ngột nên Hạ Băng và Dao đã đâm sầm vào một người nào đó. Kết quả là xe của nó và Dao ngã chỏng chơ,còn hai đứa và người bị đâm kia cùng lăn ra đất. Hai đứa nhanh chóng đứng dậy xem xét tình hình,ai nấy đều lo lắng không biết người bị đâm có sao không. Tụi nó hốt hoảng chạy đến bên người vẫn đang ngồi dưới đất kia,vẻ mặt hối lỗi,lo lắng lên tiếng:
- Xin lỗi,bạn có sao không?
Nhưng có vẻ người con trai đó không để ý đến hai cô gái bên cạnh mà lại chăm chú quan sát đứa bé đang ngồi trong lòng mình. Đứa bé kia có lẽ bị dọa cho hoảng sợ nên mắt ngân ngấn nước nhìn hai cô gái kia. Hai đứa thấy cậu ta bơ mình cũng hơi khó chịu nhưng vì là người gây tai nạn nên cũng nhanh chóng lên tiếng:
- Cho tụi mình xin lỗi nhé,không may gây tai nạn cho bạn.
Lúc này chàng trai mới ngẩng đầu lên nhìn họ,ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào cả hai khiến cho hai nàng giật mình hơi lùi về phía sau.Ken quay xuống nhìn đứa bé rồi đỡ nó dậy,phủi bụi trên người cho cậu bé.Trong khi đó Băng và Dao vẫn còn đang lơ mơ trước ánh mắt vừa rồi nhưng cũng nhanh chóng nhận ra hiện thực: tụi nó sắp trễ học.Thấy thế Dao nói nhanh:
- Nếu bạn không sao rồi thì may rồi.Nhưng chúng tôi sắp muộn học nên phải đi trước.
Nói xong Dao kéo nó chạy lại đỡ chiếc xe dậy, không để ý đến chàng trai lạ kia nữa mà phi thẳng đến trường. Đương nhiên hai đứa không còn nói chuyện vui vẻ như lúc mới đi nữa mà lo chạy thục mạng cho kịp giờ học.
Khi hai cô gái đi khỏi,Ken quay xuống hỏi đứa bé:
- Không sao chứ?
Cậu bé lí nhí nói:
- Cảm ơn anh.Em không sao.
Ken nhìn cậu bé một lần nữa rồi cầm chiếc cặp dưới đất nên,đưa thằng bé qua đường để nó đến trường.Cậu bé vừa khuất bóng Ken lại quay lại với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, không một biểu cảm nào trên gương mặt. May cho cậu bé vừa rồi nếu không có Ken kịp chạy lại đỡ thì có lẽ đã bị hai cô nàng kia đâm phải.Đúng thật là xui xẻo,không gì đã bị tai nạn.Lúc này cậu bắt đầu cảm thấy một cảm giác nhói ở chân,nhìn xuống thì đã thấy bàn chân sưng đỏ. Cậu lẩm nhẩm gì đó rồi lại tiếp tục bước đi, cũng chẳng mảy may để ý đến vết thương đang rỉ máu kia.Bóng dáng khập khiễng của cậu khuất dần sau những con đường....
Nhờ công sức đạp cật lực của mình mà hai cô nàng của chúng ta cuối cùng cũng đã đến trường.Hai đứa nhanh nhảu cất xe rồi về lớp.Mặc dù đã trang hoàng lại phòng học sau trường nhưng khi bước chân vào đây vẫn không tránh khỏi cảm giác rợn người, lành lạnh nơi sống lưng.Lên đến lớp thấy hai đứa nó mồ hôi nhễ nhại mọi người đều quan tâm hỏi han.Thấy mọi người tò mò,Quỳnh Dao không ngại ngần kể hết mọi chuyện cho mọi người nghe.
Băng thì để cho Dao một mình kể,còn mình thì quay về bàn ngồi.Nó thấy có lỗi với người vừa rồi quá.Dù gì mọi việc cũng là do tụi nó gây ra vậy mà lại bỏ đi trước.Bất chợt Băng nhớ đến ánh mắt của người con trai đó mà không khỏi run sợ.Một ánh mắt sắc lạnh đến gai người,nhìn vào đó Băng có cảm giác như chìm trong một thế giới bí ẩn....Nhưng có điều nó thấy người con trai đó rất quen, có vẻ là đã gặp ở đâu rồi.Bỗng hình ảnh một người con trai lao vào cứu nó khỏi bọn người của Hàn Phong xuất hiện.Băng kêu lên một tiếng vì phát hiện vừa rồi.Hóa ra đó chính là người con trai kì lạ - người con trai đã giúp tụi nó đánh bại người của Phong ở cổng trường.Lúc này thì cảm giác có lỗi lại bủa vây lấy nó.Người đó đã một lần cứu nó mà nó còn chưa kịp cảm ơn vậy mà lần này lại....Băng thở dài não nề.......
Đang nghe chuyện tự dưng thấy Băng kêu lên,mọi người ngạc nhiên chăm chú vào nó.Thấy thế Băng cười chữa ngượng nhưng đâu có được,ngay sau đó nó bị truy hỏi ngay lí do.Không thể dấu nổi nữa Băng bèn nói lại cho mọi người nghe.Vừa nghe xong chuyện Băng nói,Dao nói luôn:
- Hóa ra là tên đó.Hắn ta đúng là đô vô phép mà,bị đâm cũng phải thôi.Mặc dù hắn đẹp thật đấy nhưng tính cách thì không ưa nổi.Kiêu chưa từng thấy.
Nghe Dao nói cộng với chuyện nghe kể,khi cậu ta không hề lên tiếng khi tụi nó xin lỗi cũng khiến cho mọi người không thích và đồng tình với ý kiến của Dao.Nó cũng chẳng nói gì mà chỉ cười trừ.
Khác hẳn với mọi người Thiên Ân có chút tò mò về con người này.Cậu có một cảm giác bất an trước người lạ mặt này.Kẻ ngay lần đầu gặp đã giúp đỡ cậu nhưng cũng ngay lần đầu đã theo dõi cậu.Ân cảm thấy cần đề phòng với con người này.Không hiểu sao có chút lo lắng trong cậu.Dường như con người đó xuất hiện ở đây với một mục đích nào đó và có thể là nó nhắm vào cậu.......Thiên Ân triền miên suy nghĩ......
Chính với những đề tài tám không dứt mà lớp cá biệt không hề hay biết giáo viên đã vào lớp tự lúc nào.Chỉ khi nghe tiếng đập bảng cái Rầm thì mọi người mới ý thức được đã đến giờ học.Nhưng cá biệt mà, đã cá biệt thì đâu có coi trọng việc học.Toàn cảnh lớp học lúc này cũng chẳng khác cái công viên là mấy.Nơi cuối bàn,Thiên Di đang say sưa với giấc mộng cùng Kim Trọng.Còn phía trên, Lam cũng không dứt khỏi cuốn sách chiêm tinh mới mua.Hạo Kỳ cũng chẳng kém phần,cậu cũng đang loay hoay với bộ trò chơi điện tử.Thiên Ân thì đang mải chìm vào suy nghĩ mãi phương trời nao,Dao còn mải mơ mộng với những điệp khúc tình yêu Hàn Quốc,những học sinh khác cũng chung cảnh ngủ gục,chơi game,tán chuyện bằng thư,.......Có lẽ chỉ mỗi Hạ Băng là chú ý đến bài giảng.Trước cảnh học có một không hai này giáo viên đành chịu,ánh mắt tràn trề hi vọng hướng vào cô học trò duy nhất chịu nghe giảng.Một thầy,một trò giảng giải cho nhau nghe đến hết giờ....
Vốn dĩ Băng là một cô học trò khá vậy mà chỉ vì một lần vô ý đã bị đưa đến nơi cá biệt này.Dù thế nào thì nó vẫn phải chăm chỉ để có thể đỗ đại học mới có cơ may sống trong xã hội đầy éo le này.Chính vì vậy mà dù các bạn không học nhưng nó vẫn sẽ học.Học thì vẫn học nhưng nếu có phi vụ quậy phá thì cũng không thể thiếu Băng.Có lẽ cuộc sống của Băng sẽ chỉ êm đềm như dòng sông lặng gió nếu không đến với lớp cá biệt.Nhưng nó không hối hận khi đến đây.Nếu cho thời gian quay lại thì nó vẫn đi con đường này.Vì nó tin ở nơi đây nó sẽ có những người bạn chia sẻ mọi khó khăn, là nơi nó có thể trải lòng mình thoải mái nhất.
Trống vang lên cũng là lúc mười hai con quỷ nhỏ được giải phóng.Chúng lũ lượt kéo nhau xuống căng teen.Tụi nó đi đến đâu không khí náo nhiệt đến đó.Có nhiều người nhìn vào cũng phải ghen tị vì sự đoàn kết này và thầm ước ao được như vậy.Vốn trong môi trường học tập khắc nghiệt thì ở lớp sẽ chỉ có sự cạnh tranh, đối đầu, tranh giành điểm số, vị trí....vậy mà ở cá biệt lại không hề có những xung đột đó,họ có thể thoải mái với nhau,đoàn kết trong mọi hoàn cảnh.Thật khiến người khác phải ghen tị.
Mười hai cái miệng cứ thi nhau nói làm rộn rã cả một góc căng teen.Trên mặt ai nấy đều toát lên sự vui vẻ,hạnh phúc khiến cho ai đó tức giận và ghen tị. Một ánh mắt cứ chiếu thẳng về phía bàn tụi nó,một ánh mắt sắc lạnh đầy tức giận....Người con trai đó nghiến răng,bàn tay nắm chặt thành đấm miệng lẩm nhẩm: “Cứ vui cho thỏa đi,rồi sẽ đến lúc các người phải khóc.”
Đang vui vẻ thì bất chợt Thiên Ân thấy lạnh người.Cậu đưa mắt nhìn quanh,bất chợt bắt gặp ánh mắt đầy căm tức khiến cậu lạnh toát sống lưng.Nhưng chỉ là trong tích tắc khiến cậu cảm giác thật mơ hồ như chưa từng thấy gì.Vẫn còn đang mải mê tìm kiếm ánh mắt kia thì đã bị Dao gọi phắt lại.Cậu giật mình nhìn cả lũ bạn.Khuôn mặt ngơ ngác của Ân khiến cả lũ cười nghiêng ngả.Mãi một lúc sau khi Ân làm mặt nghiêm cả lũ mới thôi cười kéo nhau về lớp vì đã vào lớp quá 5 phút.
Khi về đến lớp thì giáo viên đã trong lớp,mặt hình sự nhìn lũ học trò vào muộn:
- Các em có biết vào lớp được bao lâu rồi không?
Nhìn mặt của giáo viên mà chúng nó muốn cười quá nhưng không dám bật ra tiếng,cứ cố gắng nhịn khiến mặt đứa nào đứa nấy đều đỏ bừng.Thấy tình trạng đó cô giáo đành nhượng bộ cho tụi nó vào lớp.Đúng là khổ khi đảm đương chủ nhiệm của cá biệt mà.
Nhưng mọi chuyện đâu chỉ đơn giản như vậy.Chưa kịp vui mừng vì học sinh đã vào lớp cô giáo đã phải phát hoảng vì thái độ của học sinh hiện giờ.Mười hai học sinh đều há hốc miệng sững sờ khi chứng kiến cảnh trong lớp học-một cảnh có một không hai.......