Chương 143: Bắt nhầm người rồi
Mười phút sau, một chiếc taxi dừng trước cổng khu công nghiệp.
Vương Nhất xuống xe, mặt anh không chút biểu cảm, toàn thân toát ra toát ra một cỗ khí lạnh, anh đi thẳng vào bên trong.
Linh giác mạnh mẽ khiến anh vừa bước vào đã có thể xác định ai đang trốn ở đâu.
Chỉ cần Vương Nhất muốn, những tên theo dõi này sẽ biến thành cái xác lạnh băng ngay lập tức, nhưng anh không định đánh rắn động cỏ nên tiếp tục sải bước vào trong nhà máy.
Những người tên đang theo dõi Vương Nhất lập tức chạy tới trước mặt Thường Lâm và tên đàn em của hắn rồi báo: "Lão đại, anh Hắc Ni, hắn tới rồi.”
Thường Lâm và lão Hắc Ni đồng thời đứng dậy đi tới cửa sổ quan sát. Vương Nhất đang từng bước đi lên cầu thang, tuy rằng vẻ mặt anh rất dữ tợn, nhưng không ai thèm để tâm.
"Tên ngu xuẩn, bảo hắn đến một mình thì đến một mình thật luôn, đúng là chán sống rồi!"
"Lão đại, đối phương chỉ có một người, sao anh lại phải gọi tất cả anh em đến?"
"Đúng vậy, giết gà dùng dao mổ trâu mà!"
"..."
Lũ đàn em cười ha hả, như thể đã thấy trước cái chết của Vương Nhất.
Nhưng Thường Lâm lại lắc đầu nghiêm nghị nói: "Anh Kim nói với tao rằng thằng Vương Nhất này từng đi lính nên khá bản lĩnh đấy, bọn mày đừng chủ quan, đi xem thử có cớm theo đuôi không.”
Một tên dùng ống nhòm quan sát rồi nói: "Lão đại, không có cớm, thằng này tới một mình thật.”
Nghe vậy, viên đá trong lòng của Thường Lâm cũng rơi xuống, một người thì dễ xử lý hơn nhiều.
Sau đó, anh ta nhìn bốn tên bắt cóc rồi nói: "Bọn mày đi mời ngài Vương của chúng ta lên đây.”
"Không cần, tôi đến rồi."
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên như búa bổ, nhiệt độ trong nhà máy lập tức hạ rất nhiều.
Mọi người rùng mình kinh ngạc, tên này cũng rướn cổ nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Một bóng người đang từ từ đi về phía này, người đó chính là Vương Nhất.
Ánh mắt anh cực kỳ lạnh lùng, giống như một tên tu la khát máu trên chiến trường khiến người ta không khỏi rùng mình.
"Tự tìm chết!"
Một tên nổi giận, hắn ta cầm một thanh thép đi vòng ra sau Vương Nhất và đập lên phía sau đầu anh.
Ầm---
Tuy nhiên, những người có mặt còn chưa kịp nhìn rõ Vương Nhất đã làm gì mà cơ thể của tên kia đã bay ra ngoài như con diều bị đứt dây.
Sau đó hắn ta bị gãy cổ và chết tại chỗ!
Hít----
Trước cảnh tượng này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Vương Nhất.
Thường Lâm cũng sửng sốt một lúc nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, hai mắt anh ta hơi híp lại: "Mày là Vương Nhất, kẻ đã khiến ba tao phá sản?"
"Người ở đâu?"
Nhưng Vương Nhất lại không trả lời câu hỏi của hắn ta, anh lãnh đạm nhìn chằm chằm Thường Lâm.
"Đây không phải là thái độ nhờ người đâu.”
Đối mặt với sát khí của Vương Nhất, Thường Lâm vẫn không chút sợ hãi, trong mắt anh ta thì tên này chỉ là con hổ đang phát điên thôi.
Vợ mình bị bắt, hơn nữa còn sắp bị làm nhục, chỉ cần là đàn ông thì đều phát điên thôi nhỉ?
Vương Nhất càng tức giận thì anh ta càng bình tĩnh: "Muốn tao nói cho mày cũng được, nhưng mày phải đặt hai tay lên đầy rồi quỳ xuống---ít nhất cũng phải thể hiện thành ý của mày chứ.”
Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt loé lên vài tia nguy hiểm: "Anh uy hiếp tôi?"
Thường Lâm cười cười, anh ta đang định nói thì phát hiện Vương Nhất trước mặt đột nhiên biến mất.
Vù----
Một bóng người tàn bạo lướt qua trước mặt Thường Lâm, sau đó, một bàn tay nắm lấy cổ anh ta và trực tiếp nâng lên.
“Trả lời đi, Tuyết Nhi đang ở đâu?” Sát khí trong mắt Vương Nhất bùng lên.
"Buông lão đại ra!"
Những người khác lần lượt hoàn hồn sau cú sốc, chúng cầm vũ khí lao về phía Vương Nhất.
bùm----
Ánh mắt Vương Nhất loé lên, anh vứt mạnh Thường Lâm lên tường. Anh ta bỗng cảm thấy cổ họng ngòn ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, Vương Nhất như hổ nhập đàn, anh lao lên bắt đầu tàn sát.
Thường Lâm còn chưa kịp thở thì xung quanh bỗng im lặng đến chết người.
Anh ta ngẩng đầu lên, tất cả thuộc hạ của mình đều ngã lăn ra đất, không tên nào còn lên tiếng nổi.
Còn Vương Nhất thì đứng bất động giữa đống xác như một bức tượng điêu khắc.
Một cỗ tử khí cực kỳ nồng đậm lặng lẽ lan ra.
Sau khi biết mục tiêu của đối phương là Lý Khinh Hồng nhưng lại bắt nhầm Lý Tuyết Nhi, Vương Nhất cũng không kìm nén sát khí trong lòng nữa. Long chủ tức giận, thiên hạ điên đảo!
“Tôi hỏi lại lần cuối, Lý Tuyết Nhi đang ở đâu?” Giọng anh khàn khàn, mang theo tử khí nồng nặc.
Thường Lâm cực kỳ sốc nhưng vẫn duy trì phong thái tao nhã thường ngày. Trong mắt anh ta tràn ngập sự hoảng sợ, lần đầu tiên anh ta bắt đầu nghi ngờ về tin tình báo của Kim Thành Vũ.
Ai nói Vương Nhất chỉ là tiểu bạch kiểm mà Lý Khinh Hồng bao nuôi chứ? Cứ tưởng là lấy lớn hiếp nhỏ, không nhờ người bị giết lại là bọn họ!
Dù Thường Lâm có thông minh đến đâu thì khi đối mặt với một Vương Nhất như vậy, anh ta vẫn cực kỳ hoảng loạn.
Nhưng sau khi nghe Vương Nhất nói xong, Thường Lâm lại bình tĩnh trở lại. Dù người của anh ta đều chết sạch trong nháy mắt thì anh ta vẫn không hề sợ hãi.
Anh ta dùng ánh mắt âm trầm nhìn Vương Nhất: "Không ngờ mày lại mạnh như vậy, nhưng vợ mày ở trong tay tao, nếu mày không muốn vợ mình biến thành một cái xác thì ngoan ngoãn đi!”
Anh ta hy vọng có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ cùng sự hoảng sợ trên gương mặt Vương Nhất, nhưng Vương Nhất vẫn thờ ơ: "Anh bắt nhầm rồi, người đó không phải là Khinh Hồng."
Thường Lâm sửng sốt, sau đó bật cười: "Vương Nhất, tới lúc này rồi mà mày còn muốn tính kế với tao? Mày tưởng thuộc hạ của tao đều bị mù mặt sao?”
"Không tin à? Một lát nữa anh sẽ biết thôi."
Vương Nhất nhìn Thường Lâm rồi bình tĩnh nói: "Trước khi tôi động sát ý thì tốt nhất là anh nên nói cho tôi biết cô ấy ở đâu.”
Thấy Vương Nhất chắc chắn như vậy, lòng Thường Lâm hơi chùng xuống. Anh ta chỉ biết thuộc hạ đã bắt được người rồi chứ không hề kiểm tra bắt được ai.
Có ảnh để đối chiếu thì chắc không bắt nhầm đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Thường Lâm liền cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, anh ta lạnh lùng nói với Vương Nhất: "Tao nói cho mày biết, vợ mày đang không ở đây mà bị tao giấu vào một nơi bí mật rồi. Nếu mày giết tao thì cả đời này mày sẽ không tìm thấy vợ mình đâu! Hahahaha---“
Reng reng reng ----
Khi Thường Lâm đang cười lớn thì tiếng chuông điện thoại inh tai truyền đến.
Thấy người gọi tới, Thường Lâm cười cổ quái: “Xem ra cơ thể của vợ mày không xong rồi.”
Trong mắt Vương Nhất tràn đầy sát ý: "Nếu Tuyết Nhi thất thân thì tôi sẽ khiến các người bồi táng cùng!”
Thường Lâm nghe điện thoại, vừa cười vừa cố ý chọc tức Vương Nhất: "Thế nào rồi, hương vị của nữ giám đốc đệ nhất Thiên Ân không tệ nhi-----“
"Không tệ cái cứt chó!"
Một giọng nói giận dữ truyền đến: “Rốt cuộc anh đã làm trò gì vậy hả, tôi bảo anh bắt Lý Khinh Hồng cơ mà, anh giỏi đó, bắt nhầm người rồi.”
Nụ cười trên mặt Thường Lâm đột ngột cứng lại, vẻ mặt anh ta lập tức ngưng trọng.
Vương Nhất xuống xe, mặt anh không chút biểu cảm, toàn thân toát ra toát ra một cỗ khí lạnh, anh đi thẳng vào bên trong.
Linh giác mạnh mẽ khiến anh vừa bước vào đã có thể xác định ai đang trốn ở đâu.
Chỉ cần Vương Nhất muốn, những tên theo dõi này sẽ biến thành cái xác lạnh băng ngay lập tức, nhưng anh không định đánh rắn động cỏ nên tiếp tục sải bước vào trong nhà máy.
Những người tên đang theo dõi Vương Nhất lập tức chạy tới trước mặt Thường Lâm và tên đàn em của hắn rồi báo: "Lão đại, anh Hắc Ni, hắn tới rồi.”
Thường Lâm và lão Hắc Ni đồng thời đứng dậy đi tới cửa sổ quan sát. Vương Nhất đang từng bước đi lên cầu thang, tuy rằng vẻ mặt anh rất dữ tợn, nhưng không ai thèm để tâm.
"Tên ngu xuẩn, bảo hắn đến một mình thì đến một mình thật luôn, đúng là chán sống rồi!"
"Lão đại, đối phương chỉ có một người, sao anh lại phải gọi tất cả anh em đến?"
"Đúng vậy, giết gà dùng dao mổ trâu mà!"
"..."
Lũ đàn em cười ha hả, như thể đã thấy trước cái chết của Vương Nhất.
Nhưng Thường Lâm lại lắc đầu nghiêm nghị nói: "Anh Kim nói với tao rằng thằng Vương Nhất này từng đi lính nên khá bản lĩnh đấy, bọn mày đừng chủ quan, đi xem thử có cớm theo đuôi không.”
Một tên dùng ống nhòm quan sát rồi nói: "Lão đại, không có cớm, thằng này tới một mình thật.”
Nghe vậy, viên đá trong lòng của Thường Lâm cũng rơi xuống, một người thì dễ xử lý hơn nhiều.
Sau đó, anh ta nhìn bốn tên bắt cóc rồi nói: "Bọn mày đi mời ngài Vương của chúng ta lên đây.”
"Không cần, tôi đến rồi."
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên như búa bổ, nhiệt độ trong nhà máy lập tức hạ rất nhiều.
Mọi người rùng mình kinh ngạc, tên này cũng rướn cổ nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Một bóng người đang từ từ đi về phía này, người đó chính là Vương Nhất.
Ánh mắt anh cực kỳ lạnh lùng, giống như một tên tu la khát máu trên chiến trường khiến người ta không khỏi rùng mình.
"Tự tìm chết!"
Một tên nổi giận, hắn ta cầm một thanh thép đi vòng ra sau Vương Nhất và đập lên phía sau đầu anh.
Ầm---
Tuy nhiên, những người có mặt còn chưa kịp nhìn rõ Vương Nhất đã làm gì mà cơ thể của tên kia đã bay ra ngoài như con diều bị đứt dây.
Sau đó hắn ta bị gãy cổ và chết tại chỗ!
Hít----
Trước cảnh tượng này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Vương Nhất.
Thường Lâm cũng sửng sốt một lúc nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, hai mắt anh ta hơi híp lại: "Mày là Vương Nhất, kẻ đã khiến ba tao phá sản?"
"Người ở đâu?"
Nhưng Vương Nhất lại không trả lời câu hỏi của hắn ta, anh lãnh đạm nhìn chằm chằm Thường Lâm.
"Đây không phải là thái độ nhờ người đâu.”
Đối mặt với sát khí của Vương Nhất, Thường Lâm vẫn không chút sợ hãi, trong mắt anh ta thì tên này chỉ là con hổ đang phát điên thôi.
Vợ mình bị bắt, hơn nữa còn sắp bị làm nhục, chỉ cần là đàn ông thì đều phát điên thôi nhỉ?
Vương Nhất càng tức giận thì anh ta càng bình tĩnh: "Muốn tao nói cho mày cũng được, nhưng mày phải đặt hai tay lên đầy rồi quỳ xuống---ít nhất cũng phải thể hiện thành ý của mày chứ.”
Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt loé lên vài tia nguy hiểm: "Anh uy hiếp tôi?"
Thường Lâm cười cười, anh ta đang định nói thì phát hiện Vương Nhất trước mặt đột nhiên biến mất.
Vù----
Một bóng người tàn bạo lướt qua trước mặt Thường Lâm, sau đó, một bàn tay nắm lấy cổ anh ta và trực tiếp nâng lên.
“Trả lời đi, Tuyết Nhi đang ở đâu?” Sát khí trong mắt Vương Nhất bùng lên.
"Buông lão đại ra!"
Những người khác lần lượt hoàn hồn sau cú sốc, chúng cầm vũ khí lao về phía Vương Nhất.
bùm----
Ánh mắt Vương Nhất loé lên, anh vứt mạnh Thường Lâm lên tường. Anh ta bỗng cảm thấy cổ họng ngòn ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, Vương Nhất như hổ nhập đàn, anh lao lên bắt đầu tàn sát.
Thường Lâm còn chưa kịp thở thì xung quanh bỗng im lặng đến chết người.
Anh ta ngẩng đầu lên, tất cả thuộc hạ của mình đều ngã lăn ra đất, không tên nào còn lên tiếng nổi.
Còn Vương Nhất thì đứng bất động giữa đống xác như một bức tượng điêu khắc.
Một cỗ tử khí cực kỳ nồng đậm lặng lẽ lan ra.
Sau khi biết mục tiêu của đối phương là Lý Khinh Hồng nhưng lại bắt nhầm Lý Tuyết Nhi, Vương Nhất cũng không kìm nén sát khí trong lòng nữa. Long chủ tức giận, thiên hạ điên đảo!
“Tôi hỏi lại lần cuối, Lý Tuyết Nhi đang ở đâu?” Giọng anh khàn khàn, mang theo tử khí nồng nặc.
Thường Lâm cực kỳ sốc nhưng vẫn duy trì phong thái tao nhã thường ngày. Trong mắt anh ta tràn ngập sự hoảng sợ, lần đầu tiên anh ta bắt đầu nghi ngờ về tin tình báo của Kim Thành Vũ.
Ai nói Vương Nhất chỉ là tiểu bạch kiểm mà Lý Khinh Hồng bao nuôi chứ? Cứ tưởng là lấy lớn hiếp nhỏ, không nhờ người bị giết lại là bọn họ!
Dù Thường Lâm có thông minh đến đâu thì khi đối mặt với một Vương Nhất như vậy, anh ta vẫn cực kỳ hoảng loạn.
Nhưng sau khi nghe Vương Nhất nói xong, Thường Lâm lại bình tĩnh trở lại. Dù người của anh ta đều chết sạch trong nháy mắt thì anh ta vẫn không hề sợ hãi.
Anh ta dùng ánh mắt âm trầm nhìn Vương Nhất: "Không ngờ mày lại mạnh như vậy, nhưng vợ mày ở trong tay tao, nếu mày không muốn vợ mình biến thành một cái xác thì ngoan ngoãn đi!”
Anh ta hy vọng có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ cùng sự hoảng sợ trên gương mặt Vương Nhất, nhưng Vương Nhất vẫn thờ ơ: "Anh bắt nhầm rồi, người đó không phải là Khinh Hồng."
Thường Lâm sửng sốt, sau đó bật cười: "Vương Nhất, tới lúc này rồi mà mày còn muốn tính kế với tao? Mày tưởng thuộc hạ của tao đều bị mù mặt sao?”
"Không tin à? Một lát nữa anh sẽ biết thôi."
Vương Nhất nhìn Thường Lâm rồi bình tĩnh nói: "Trước khi tôi động sát ý thì tốt nhất là anh nên nói cho tôi biết cô ấy ở đâu.”
Thấy Vương Nhất chắc chắn như vậy, lòng Thường Lâm hơi chùng xuống. Anh ta chỉ biết thuộc hạ đã bắt được người rồi chứ không hề kiểm tra bắt được ai.
Có ảnh để đối chiếu thì chắc không bắt nhầm đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Thường Lâm liền cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, anh ta lạnh lùng nói với Vương Nhất: "Tao nói cho mày biết, vợ mày đang không ở đây mà bị tao giấu vào một nơi bí mật rồi. Nếu mày giết tao thì cả đời này mày sẽ không tìm thấy vợ mình đâu! Hahahaha---“
Reng reng reng ----
Khi Thường Lâm đang cười lớn thì tiếng chuông điện thoại inh tai truyền đến.
Thấy người gọi tới, Thường Lâm cười cổ quái: “Xem ra cơ thể của vợ mày không xong rồi.”
Trong mắt Vương Nhất tràn đầy sát ý: "Nếu Tuyết Nhi thất thân thì tôi sẽ khiến các người bồi táng cùng!”
Thường Lâm nghe điện thoại, vừa cười vừa cố ý chọc tức Vương Nhất: "Thế nào rồi, hương vị của nữ giám đốc đệ nhất Thiên Ân không tệ nhi-----“
"Không tệ cái cứt chó!"
Một giọng nói giận dữ truyền đến: “Rốt cuộc anh đã làm trò gì vậy hả, tôi bảo anh bắt Lý Khinh Hồng cơ mà, anh giỏi đó, bắt nhầm người rồi.”
Nụ cười trên mặt Thường Lâm đột ngột cứng lại, vẻ mặt anh ta lập tức ngưng trọng.