Chương 161: Nhà họ tôn trả thù
Vù vù vù---
Bóng đen giống như vật khổng lồ, bao bọc toàn hoàn Vương Tử Lam đang đờ đẫn.
Khoảng cách của hai bên chỉ có 5m.
Vương Tử Lam thậm chí còn có thể cảm nhận được kình phong thổi vù vù của chiếc Hummer việt dã, đổi qua gò má.
Cô bé vô thức nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, mũi chân của cô bé bỗng rời khỏi mặt đất, cả người giống như bay lên vậy.
Vô thức mở mắt ra thì nhìn thấy một bờ vai rộng có lực, cô ta nằm trong lòng ôm ấm áp.
“Ba!”
Vương Tử Lam kích động gọi thành tiếng, ôm chặt ngực của Vương Nhất.
Vương Nhất lăng không nhảy lên, ôm Vương Tử Lam xoay một vòng ở trong không trung, sau đó đáp xuống đất.
Cả quá trình chỉ trong nháy mắt, ngay cả trái tim của Lãnh Nhan cũng nảy lên trong nháy mắt.
Kít---
Chiếc Hummer đó di chuyển một cách đẹp mặt, bánh xe ma sát dữ dội với mặt đất, để lại mấy dấu vết rất sâu, lúc này mới từ từ dừng lại.
Lúc này, có một người thanh niên nhảy từ trên xe xuống, đằng sau có ba vệ sĩ đi theo, mắng mỏ đi về phía Vương Nhất: “Trẻ con nhà ai, đi đường không nhìn xe, vội đi đầu thai à?”
Tuy nhiên, Vương Nhất căn bản không thèm để ý anh ta, chỉ rất căng thẳng kiểm tra Vương Tử Lam có bị thương hay không.
Vương Tử Lam cố gắng kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, trên gương mặt tái nhợt miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ba, con không sao!”
“Xin lỗi, Tử Lam, vừa rồi ba nên đi qua.”
Thấy con gái bị kinh sợ, trong lòng Vương Nhất cực kỳ áy náy, giao cô bé cho Lãnh Nhan: “Mang con bé đi mua ít đồ ăn.”
Lãnh Nhan biết Vương Nhất muốn làm gì, rất nhanh bế Vương Tử Lam đi xa, hình ảnh tiếp theo không thích hợp để trẻ con nhìn thấy.
Dõi theo Vương Tử Lam đi xa, biểu cảm trên mặt Vương Nhất lập tức biến mất, thay vào đó là sát khí cực kỳ âm trầm, anh từ từ đi về phía người thanh niên kia.
“Hỏi anh đó, vừa rồi là con của nhà anh sao?”
Người thanh niên đó còn không biết ngày chết của mình đến rồi, vẫn không biết đủ mà mắng: “Tôi đã ấn còi rồi, nó còn chạy qua như không giống thấy, đâm chết cũng là đáng đời---”
Bụp---
Lời nói bỗng dừng lại, cú đấm của Vương Nhất đã đấm vào mặt của anh ta.
Cú đấm này ẩn chứa sự phẫn nộ của Vương Nhất, trên mặt người thanh niên lập tức máu thịt bắn ra, sống mũi bị gãy.
Cơ thể của anh ta cũng như con diều đứt dây, bay ra ngoài rất xa.
“Cậu chủ!”
Ba vệ sĩ thấy vậy thì sốc, vội vàng chạy tới bên cạnh người thanh niên, đỡ anh ta lên.
Anh ta đau đớn ôm mũi, nhếch nhác từ dưới đất bò dậy: “Anh ta vậy mà dám đánh tôi, các anh còn ngây ra đó làm gì, lên cho tôi!”
Ánh mắt của ba vệ sĩ đó lập tức trở nên lạnh lẽo, dùng tư thế đánh bọc sườn mà đi về phía Vương Nhất.
Chỉ thấy cơ thể của Vương Nhất thẳng tắp, một chân giẫm mạnh lên mặt đất.
Rầm---
Đường nhựa lập tức nứt ra.
“Tôi chỉ cần mạng của cậu ta, ai dám bước lên thì chết cùng với cậu ta.”
Lời nói lạnh nhạt vang vẳng, ba vệ sĩ đó vậy mà không ai dám bước lên.
“Anh, anh...”
Người thanh niên đó kinh sợ trợn to mắt, không ngờ người đàn ông này lại có lực lượng như này.
Nhưng anh ta vẫn nói kiểu không sợ chết: “Anh có biết tôi là ai không? Tôi tên Tôn Huy Vương, là người của nhà họ Tôn!"
“Ổ?”
Nghe thấy ba chữ này, Vương Nhất cũng nở nụ cười rạng rỡ: “Tôn Kiều và Tôn Chính Vũ là gì của cậu?”
Mấy ngày trước ở trong bữa tiệc của nhà họ Kim, trong số người của nhà họ Tôn, anh không có thấy người này.
Tôn Huy Vương sững người, liếc nhìn Vương Nhất mấy lần, không ngờ anh vậy mà biết ba và chị gái của mình, sẽ không phải là người quen của ba và chị gái chứ?
Vì vậy đã nói: “Đừng tưởng rằng quen biết ba và chị của tôi thì có thể không sao, tội chết có thể miễn, tội sóng khó thoát, anh đánh tôi như nào, tôi cũng sẽ đánh anh như thế!”
Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng sâu hơn: “Vốn gia tộc tuyến hai giống như nhà họ Tôn các cậu, tôi là khinh thường đối phó, nhưng các cậu cứ không có mắt, cứ muốn chọc giận tôi!”
“Mặt của chị cậu bị hủy rồi, đây chỉ là một cảnh cáo, còn cậu đâm tôi thì có thể, nhưng cậu suýt nữa đâm con gái của tôi, hôm nay cho dù Thiên Vương Lão Tử tới, cũng không cứu được cậu!”
“Cái gì? Mặt của chị tôi là anh hủy!”
Nghe thấy lời của Vương Nhất, cả người Tôn Huy Vương chấn động, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất cũng trở nên kinh sợ.
Anh ta từng thấy gương mặt đó của Tôn Kiều, máu tươi ướt đẫm, bị tàn phá dã man, thậm chí ngũ quan cũng mơ hồ rồi, đến nay vẫn ở trong bệnh viện cấp cứu, anh ta không ngờ, người trước mắt là hung thủ.
Vương Nhất lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt giống như đang nhìn một cái xác không có sự sống, từ từ cất bước về phía anh ta.
Tôn Huy Vương bị dọa giật mình, lập tức gào lên với ba vệ sĩ của anh ta: “Các anh mau lên!"
Ba vệ sĩ đó bất chấp mà lao về phía Vương Nhất, Vương Nhất đạp mạnh một cước, lập tức đá bay vệ sĩ ở trên cùng ra 5-6m.
Đồng thời tay móc lên, túm lấy cổ tay của tên vệ sĩ thứ hai, giơ cao anh ta lên, ném ở trên người tên vệ sĩ cuối cùng.
Một hiệp, vệ sĩ của Tôn Huy Vương bị tiêu diệt hết, sau đó anh ta trợn to đôi mắt khó tin.
Có điều, Vương Nhất lại không tiếp tục tiến tới, mà nhìn anh ta nói: “Cậu nói đúng, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát.”
Nói rồi, anh xoay người lại, ngồi vào chiếc xe Magotan đó, từ từ khởi động xe.
Xoạt xoạt!
Bốn bánh xe nhanh chóng lăn bánh, ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, từ khởi động máy tăng tốc thì thấy, ga đã đạp kịch, tốc độ của chiếc xe vượt qua 200 km/h.
Nhưng chiếc xe vẫn đứng tại chỗ, chỉ là thân xe chấn động dữ dội, giống như một quả bom C4 sắp dẫn nổ!
Vương Nhất ngồi ở vị trí ghế lái, hai tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Huy Vương.
Nhìn chiếc xe chấn động, Tôn Huy Vương cũng giống như hiểu được cái gì đó, đồng tử co rút, kinh hãi hét lên: “Anh, anh muốn làm gì... Nơi này là trường mầm non!”
Mà động tĩnh ở đây cũng thu hút rất nhiều phụ huynh ở cổng trường mầm non đang đón con, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía chiếc xe Magotan và Vương Nhất trong xe.
Vương Nhất cười lạnh một tiếng: “Cậu cũng biết nơi này là trường mầm non, vừa rồi khi lái xe đâm con gái của tôi, sao không nhớ nơi này là trường mầm non.”
Sau giọng nói cực kỳ lạnh lẽo cực điểm, Vương Nhất bỗng nhả tay phanh.
Brừm---
Ngay lập tức, tốc độ của chiếc xe được đẩy lên max, đâm về phía Tôn Huy Vương.
Nó giống như một tia chớp, do vừa rồi kéo tay phanh, cho nên lực cản của bánh xe rất lớn, bây giờ nhả tay phanh ra, chiếc xe không còn bất cứ sự kìm hãm nữa, bốn bánh xe xoay nhanh, thậm chí bắn ra đốm lửa chói mắt.
Người xem xung quanh cũng không nhịn được mà bịt miệng, dường như đã thấy trước tai nạn xe sắp diễn ra.
“Cứu mạng---”
Đồng tử của Tôn Huy Vương co rút, không thèm nghĩ ngợi, dùng tay chân, giống như chó mà dùng sức bò dậy.
Nhưng khoảng cách của hai bên vẫn rút ngắn trong nháy mắt.
Vương Nhất lái chiếc Magotan, tốc độ xe đã vượt qua 200km/h, in sâu vào trong đồng tử của Tôn Huy Vương.
Bốn chiếc bánh xe lớn giống như lưỡi đao đoạt mạng, tuyên phán tội chết của anh ta.
Cả người Tôn Huy Vương nằm ở trên đất, ôm chặt đầu của mình, co lại một cục.
Cả người anh ta cực kỳ run rẩy, lúc này vô số ý nghĩ vụt qua trong đầu anh ta, anh ta là cậu cả của nhà họ Tôn, có tiền dùng mãi không hết, anh ta còn chưa kết hôn sinh con, anh ta còn chưa thừa kế nhà họ Tôn...
Tuy nhiên, rất lâu sau, cơn đau trong tưởng tượng đều không có xuất hiện trong đầu, Tôn Huy Vương không nhịn được mà mở mắt ra.
Tuy nhiên, khi mở mắt ra thì anh ta nhìn thấy một màn mà cả đời không thể quên đi --- Bánh xe cực lớn dừng ở vị trí cách anh ta không đến 1cm, chỉ tiến thêm một chút xíu nữa thì có thể nghiền nát đầu của anh ta.
Bóng đen giống như vật khổng lồ, bao bọc toàn hoàn Vương Tử Lam đang đờ đẫn.
Khoảng cách của hai bên chỉ có 5m.
Vương Tử Lam thậm chí còn có thể cảm nhận được kình phong thổi vù vù của chiếc Hummer việt dã, đổi qua gò má.
Cô bé vô thức nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, mũi chân của cô bé bỗng rời khỏi mặt đất, cả người giống như bay lên vậy.
Vô thức mở mắt ra thì nhìn thấy một bờ vai rộng có lực, cô ta nằm trong lòng ôm ấm áp.
“Ba!”
Vương Tử Lam kích động gọi thành tiếng, ôm chặt ngực của Vương Nhất.
Vương Nhất lăng không nhảy lên, ôm Vương Tử Lam xoay một vòng ở trong không trung, sau đó đáp xuống đất.
Cả quá trình chỉ trong nháy mắt, ngay cả trái tim của Lãnh Nhan cũng nảy lên trong nháy mắt.
Kít---
Chiếc Hummer đó di chuyển một cách đẹp mặt, bánh xe ma sát dữ dội với mặt đất, để lại mấy dấu vết rất sâu, lúc này mới từ từ dừng lại.
Lúc này, có một người thanh niên nhảy từ trên xe xuống, đằng sau có ba vệ sĩ đi theo, mắng mỏ đi về phía Vương Nhất: “Trẻ con nhà ai, đi đường không nhìn xe, vội đi đầu thai à?”
Tuy nhiên, Vương Nhất căn bản không thèm để ý anh ta, chỉ rất căng thẳng kiểm tra Vương Tử Lam có bị thương hay không.
Vương Tử Lam cố gắng kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, trên gương mặt tái nhợt miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ba, con không sao!”
“Xin lỗi, Tử Lam, vừa rồi ba nên đi qua.”
Thấy con gái bị kinh sợ, trong lòng Vương Nhất cực kỳ áy náy, giao cô bé cho Lãnh Nhan: “Mang con bé đi mua ít đồ ăn.”
Lãnh Nhan biết Vương Nhất muốn làm gì, rất nhanh bế Vương Tử Lam đi xa, hình ảnh tiếp theo không thích hợp để trẻ con nhìn thấy.
Dõi theo Vương Tử Lam đi xa, biểu cảm trên mặt Vương Nhất lập tức biến mất, thay vào đó là sát khí cực kỳ âm trầm, anh từ từ đi về phía người thanh niên kia.
“Hỏi anh đó, vừa rồi là con của nhà anh sao?”
Người thanh niên đó còn không biết ngày chết của mình đến rồi, vẫn không biết đủ mà mắng: “Tôi đã ấn còi rồi, nó còn chạy qua như không giống thấy, đâm chết cũng là đáng đời---”
Bụp---
Lời nói bỗng dừng lại, cú đấm của Vương Nhất đã đấm vào mặt của anh ta.
Cú đấm này ẩn chứa sự phẫn nộ của Vương Nhất, trên mặt người thanh niên lập tức máu thịt bắn ra, sống mũi bị gãy.
Cơ thể của anh ta cũng như con diều đứt dây, bay ra ngoài rất xa.
“Cậu chủ!”
Ba vệ sĩ thấy vậy thì sốc, vội vàng chạy tới bên cạnh người thanh niên, đỡ anh ta lên.
Anh ta đau đớn ôm mũi, nhếch nhác từ dưới đất bò dậy: “Anh ta vậy mà dám đánh tôi, các anh còn ngây ra đó làm gì, lên cho tôi!”
Ánh mắt của ba vệ sĩ đó lập tức trở nên lạnh lẽo, dùng tư thế đánh bọc sườn mà đi về phía Vương Nhất.
Chỉ thấy cơ thể của Vương Nhất thẳng tắp, một chân giẫm mạnh lên mặt đất.
Rầm---
Đường nhựa lập tức nứt ra.
“Tôi chỉ cần mạng của cậu ta, ai dám bước lên thì chết cùng với cậu ta.”
Lời nói lạnh nhạt vang vẳng, ba vệ sĩ đó vậy mà không ai dám bước lên.
“Anh, anh...”
Người thanh niên đó kinh sợ trợn to mắt, không ngờ người đàn ông này lại có lực lượng như này.
Nhưng anh ta vẫn nói kiểu không sợ chết: “Anh có biết tôi là ai không? Tôi tên Tôn Huy Vương, là người của nhà họ Tôn!"
“Ổ?”
Nghe thấy ba chữ này, Vương Nhất cũng nở nụ cười rạng rỡ: “Tôn Kiều và Tôn Chính Vũ là gì của cậu?”
Mấy ngày trước ở trong bữa tiệc của nhà họ Kim, trong số người của nhà họ Tôn, anh không có thấy người này.
Tôn Huy Vương sững người, liếc nhìn Vương Nhất mấy lần, không ngờ anh vậy mà biết ba và chị gái của mình, sẽ không phải là người quen của ba và chị gái chứ?
Vì vậy đã nói: “Đừng tưởng rằng quen biết ba và chị của tôi thì có thể không sao, tội chết có thể miễn, tội sóng khó thoát, anh đánh tôi như nào, tôi cũng sẽ đánh anh như thế!”
Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng sâu hơn: “Vốn gia tộc tuyến hai giống như nhà họ Tôn các cậu, tôi là khinh thường đối phó, nhưng các cậu cứ không có mắt, cứ muốn chọc giận tôi!”
“Mặt của chị cậu bị hủy rồi, đây chỉ là một cảnh cáo, còn cậu đâm tôi thì có thể, nhưng cậu suýt nữa đâm con gái của tôi, hôm nay cho dù Thiên Vương Lão Tử tới, cũng không cứu được cậu!”
“Cái gì? Mặt của chị tôi là anh hủy!”
Nghe thấy lời của Vương Nhất, cả người Tôn Huy Vương chấn động, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất cũng trở nên kinh sợ.
Anh ta từng thấy gương mặt đó của Tôn Kiều, máu tươi ướt đẫm, bị tàn phá dã man, thậm chí ngũ quan cũng mơ hồ rồi, đến nay vẫn ở trong bệnh viện cấp cứu, anh ta không ngờ, người trước mắt là hung thủ.
Vương Nhất lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt giống như đang nhìn một cái xác không có sự sống, từ từ cất bước về phía anh ta.
Tôn Huy Vương bị dọa giật mình, lập tức gào lên với ba vệ sĩ của anh ta: “Các anh mau lên!"
Ba vệ sĩ đó bất chấp mà lao về phía Vương Nhất, Vương Nhất đạp mạnh một cước, lập tức đá bay vệ sĩ ở trên cùng ra 5-6m.
Đồng thời tay móc lên, túm lấy cổ tay của tên vệ sĩ thứ hai, giơ cao anh ta lên, ném ở trên người tên vệ sĩ cuối cùng.
Một hiệp, vệ sĩ của Tôn Huy Vương bị tiêu diệt hết, sau đó anh ta trợn to đôi mắt khó tin.
Có điều, Vương Nhất lại không tiếp tục tiến tới, mà nhìn anh ta nói: “Cậu nói đúng, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát.”
Nói rồi, anh xoay người lại, ngồi vào chiếc xe Magotan đó, từ từ khởi động xe.
Xoạt xoạt!
Bốn bánh xe nhanh chóng lăn bánh, ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, từ khởi động máy tăng tốc thì thấy, ga đã đạp kịch, tốc độ của chiếc xe vượt qua 200 km/h.
Nhưng chiếc xe vẫn đứng tại chỗ, chỉ là thân xe chấn động dữ dội, giống như một quả bom C4 sắp dẫn nổ!
Vương Nhất ngồi ở vị trí ghế lái, hai tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Huy Vương.
Nhìn chiếc xe chấn động, Tôn Huy Vương cũng giống như hiểu được cái gì đó, đồng tử co rút, kinh hãi hét lên: “Anh, anh muốn làm gì... Nơi này là trường mầm non!”
Mà động tĩnh ở đây cũng thu hút rất nhiều phụ huynh ở cổng trường mầm non đang đón con, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía chiếc xe Magotan và Vương Nhất trong xe.
Vương Nhất cười lạnh một tiếng: “Cậu cũng biết nơi này là trường mầm non, vừa rồi khi lái xe đâm con gái của tôi, sao không nhớ nơi này là trường mầm non.”
Sau giọng nói cực kỳ lạnh lẽo cực điểm, Vương Nhất bỗng nhả tay phanh.
Brừm---
Ngay lập tức, tốc độ của chiếc xe được đẩy lên max, đâm về phía Tôn Huy Vương.
Nó giống như một tia chớp, do vừa rồi kéo tay phanh, cho nên lực cản của bánh xe rất lớn, bây giờ nhả tay phanh ra, chiếc xe không còn bất cứ sự kìm hãm nữa, bốn bánh xe xoay nhanh, thậm chí bắn ra đốm lửa chói mắt.
Người xem xung quanh cũng không nhịn được mà bịt miệng, dường như đã thấy trước tai nạn xe sắp diễn ra.
“Cứu mạng---”
Đồng tử của Tôn Huy Vương co rút, không thèm nghĩ ngợi, dùng tay chân, giống như chó mà dùng sức bò dậy.
Nhưng khoảng cách của hai bên vẫn rút ngắn trong nháy mắt.
Vương Nhất lái chiếc Magotan, tốc độ xe đã vượt qua 200km/h, in sâu vào trong đồng tử của Tôn Huy Vương.
Bốn chiếc bánh xe lớn giống như lưỡi đao đoạt mạng, tuyên phán tội chết của anh ta.
Cả người Tôn Huy Vương nằm ở trên đất, ôm chặt đầu của mình, co lại một cục.
Cả người anh ta cực kỳ run rẩy, lúc này vô số ý nghĩ vụt qua trong đầu anh ta, anh ta là cậu cả của nhà họ Tôn, có tiền dùng mãi không hết, anh ta còn chưa kết hôn sinh con, anh ta còn chưa thừa kế nhà họ Tôn...
Tuy nhiên, rất lâu sau, cơn đau trong tưởng tượng đều không có xuất hiện trong đầu, Tôn Huy Vương không nhịn được mà mở mắt ra.
Tuy nhiên, khi mở mắt ra thì anh ta nhìn thấy một màn mà cả đời không thể quên đi --- Bánh xe cực lớn dừng ở vị trí cách anh ta không đến 1cm, chỉ tiến thêm một chút xíu nữa thì có thể nghiền nát đầu của anh ta.