Chương 170: Muốn chém muốn giết
Hình như ông cụ Trần đã biết được gì đó, giọng nói trầm thấp mang theo tia sát khí nhàn nhạt.
Người nhà họ Châu run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thậm chí còn nín thở chẳng dám thở mạnh.
Nhà họ Trần không phải kẻ ngốc, đã lâu không có tin tức của Trần Cảnh, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, căn bản là lành ít dữ nhiều.
Vậy tại sao nhà họ Trần vẫn mở tiệc mời nhà họ Châu?
Bởi vì họ không có bằng chứng cho thấy nhà họ Châu đã giết Trần Cảnh, ông cụ Trần muốn đích thân nghe người nhà họ Châu thú nhận tội ác.
Đây là một cái bẫy, bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao.
Ông ta nói không lớn lắm, vừa đủ để tất cả khách mời nghe thấy. Hiện trường bỗng chốc lặng ngắt như tờ, mọi người đều ngửi thấy một trận máu tanh sắp ập đến.
Vương Nhất nheo mắt, trong mắt xẹt qua tia sắc bén.
Chuyện gì đến vẫn phải đến.
Châu Chí Kiên lập tức nhìn Châu Mỹ Ngọc, giả vờ bình tĩnh nói: “Mỹ Ngọc, con nói đi.”
Châu Chí Kiên suy nghĩ rất đơn giản.
Châu Mỹ Ngọc đột nhiên bị đưa ra làm lá chắn nên rất hoảng sợ. Nhà họ Lý là một nhánh của nhà họ Châu, lỡ như chuyện này thật sự vượt quá tầm tay, bọn họ sẽ vứt bỏ nhà họ Lý để bảo toàn thể diện cho nhà họ Châu. Bà ta nói năng lộn xộn: “ Ừm… Trần Cảnh… cậu ấy…”
“Nó làm sao?”
Trần Thiên Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Châu Mỹ Ngọc, truy hỏi: “Gần đây tôi rất hay nghĩ về thằng bé, thậm chí còn gọi tên nó trong mơ, thế giới bên ngoài quá hỗn loạn, tôi sợ thằng bé sẽ bị người ác độc rắp tâm hãm hại…”
Bầu không khí tại hiện trường vô cùng ngột ngạt, không khí như đông cứng khiến người ta không thở nổi.
Một số gia tộc khác còn đưa mọi người lùi lại vài bước, sợ vạ lây người vô tội.
Diệp Kình Hiên và Đồng Yên Nhiên cũng nheo mắt nhìn Trần Thiên Thành, nhưng bọn họ không hề sợ hãi.
Thấy bà ta vẫn không lên tiếng, Trần Thiên Thành lại đổi thành vẻ mặt buồn bã: “Mọi người cứ yên tâm, nhà họ Châu là đối tác làm ăn quan trọng của nhà họ Trần, nếu thằng Cảnh thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không trách tội các người đâu.”
“Tôi chỉ thương cho đứa cháu trai của mình, dù nó sống hay chết, các người cũng phải cho tôi một câu trả lời chính xác!”
Trần Thiên Thành bật khóc, thậm chí còn khuỵu gối xuống đất, bộ dạng như đang rất nhớ nhung cháu trai mình.
Người nhà họ Châu cũng cảm động trước bộ dạng này của ông cụ Trần, bọn họ do dự một lúc mới hỏi: “Ông cụ Trần, ông thật sự không trách tội chúng tôi đúng không?”
Trong mắt Trần Thiên Thành lóe lên một tia sát ý, vô cùng đau đớn nói: “Thật chứ, nói cho tôi biết cháu ngoan của tôi đã xảy ra chuyện gì đi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Đám Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đưa mắt nhìn nhau, như thể hạ quyết tâm, không quan tâm đến lời can ngăn của Lý Thiên Dương và nói ra sự thật.
“Ông cụ Trần, xin ông nén bi thương, Trần Cảnh đã chết rồi.”
“Gì cơ?”
Đồng tử Trần Thiên Thành co rút, ông ta hít một ngụm khí lạnh, lui về phía sau mấy bước, cuối cùng ngã quỵ xuống đất.
“Ông nội!”
Trần Lân mang theo người nhà họ Trần vội vàng lao tới đỡ Trần Thiên Thành dậy, vuốt lưng ông ta để điều hòa nhịp thở.
“Cháu ngoan của tôi!”
Trần Thiên Thành kêu lên một tiếng thê lương, vẻ mặt bi thương lập tức biến thành sát khí ngập trời, ông ta nhìn chằm chằm người nhà họ Châu: “Tôi tốt bụng tác hợp thằng Cảnh và Lý Mộng Đình đến với nhau, nhưng các người lại lấy oán báo ơn, hại chết cháu trai của tôi. Hôm nay, không cần biết là nhà họ Châu hay nhà họ Lý, các người đều không thể sống sót rời khỏi đây, tôi muốn tất cả các người chôn cùng cháu trai tôi!”
Vừa dứt lời, người nhà họ Châu liền biến sắc.
Châu Chí Kiên vội vàng chạy tới trước mặt Trần Thiên Thành, cầu xin: “Thiên Thành, chuyện này không liên quan đến nhà họ Châu. Mỹ Ngọc đã lấy chồng rồi, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, không thể lấy lại được. Ông muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt nhà họ Lý, không liên quan gì đến nhà họ Châu tôi hết!”
Liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Châu, Châu Chí Kiên không thể nghĩ nhiều, lập tức bán con gái.
Châu Mỹ Ngọc cũng tái mặt, quỳ xuống: “Ông cụ Trần, chuyện này cũng không liên quan đến nhà họ Lý, cả nhà họ Lý đều rất vui khi Mộng Đình và Trần Cảnh ở bên nhau. Là cái thằng rác rưởi này đã giết Trần Cảnh, ông muốn chém muốn giết thằng đó thế nào thì tùy ông, đừng đổ tội lên đầu nhà họ Lý.”
Châu Mỹ Ngọc đột nhiên xoay người lại, chỉ vào người Vương Nhất, vẻ mặt ác độc.
“Mẹ, đúng là Vương Nhất đã giết Trần Cảnh, nhưng là do anh ta muốn hại ba, có chết cũng đáng!”
Thấy Châu Mỹ Ngọc không chút do dự đẩy Vương Nhất ra gánh tội, Lý Mộng Đình cũng lo lắng.
Cho dù cô ta có xấu xa cũng không đến mức muốn lấy mạng Vương Nhất.
Lý Thiên Dương khó tin nhìn Châu Mỹ Ngọc: “Dù sao bà cũng là bề trên của thằng Nhất, sao bà có thể làm như vậy?”
“Tôi làm gì sai chứ? Cậu ấy bị thằng kia giết thật mà, thằng kia chính là kẻ giết người!”
Vừa nói xong, Châu Mỹ Ngọc lại đi tới chỗ ông cụ Trần, chỉ vào Vương Nhất nói: “Ông cụ Trần, tôi và ông ở cùng một chiến tuyến, ông đừng tha cho thằng kia!”
Nghe Châu Mỹ Ngọc nói vậy, Lý Mộng Đình vội vàng xoay người lại, lo lắng nói với Vương Nhất: “Chạy đi, nhà họ Trần còn mạnh hơn nhà họ Châu nữa!”
Nhưng Vương Nhất vẫn bình tĩnh ngồi đó, vẻ mặt không chút sợ hãi, nhưng lúc nhìn Châu Mỹ Ngọc, trong đôi mắt đen láy xẹt qua tia lạnh lùng.
“Anh Vương, có cần tôi…”
Trong mắt Diệp Kình Hiên lóe lên một tia sắc bén, Vương Nhất xua tay: “Còn chưa tới lúc anh ra tay.”
Đồng Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.
Cô ta rất hiểu anh trai mình, anh ta là người ngông cuồng tự đại, vậy mà bây giờ lại cung kính với một người đàn ông khác như thế.
Trần Thiên Thành cũng nhìn Vương Nhất, mặt đằng đằng sát khí: “Là cậu đã giết cháu trai tôi?”
“Không sai.”
Vương Nhất không có một chút sợ hãi, giọng điệu hờ hững: “Anh ta muốn hại ba tôi, tâm địa hiểm ác. Tôi giết anh ta cũng là đạo lý hiển nhiên thôi!”
“Cho dù cháu trai tôi có làm ra chuyện tày trời gì thì cũng không đến phiên một người ngoài như cậu xuống tay với nó!”
Trần Thiên Thành đằng đằng sát ý, đâu còn bộ dạng như sắp gần đất xa trời nữa đâu: “Để tôi nói cho cậu biết, đắc tội với nhà họ Trần sẽ có kết cục gì!”
“Ông nội, còn một số chuyện ông vẫn chưa biết…”
Lúc này, Trần Lân cũng đi tới chỗ Trần Thiên Thành, chỉ vào Vương Nhất, lạnh lùng nói: “Vừa nãy trước khi bữa tiệc mừng thọ bắt đầu, anh ta đã dung túng cho vệ sĩ của mình rút lưỡi các cậu ấm của các gia tộc khác rồi còn xuống tay với cháu nữa!”
“Cái gì?”
Trần Thiên Thành càng thêm phẫn nộ: “Cậu đã giết một đứa cháu trai của tôi, bây giờ còn muốn xuống tay với đứa khác nữa sao?”
Đối mặt với cơn phẫn nộ của Trần Thiên Thành, Vương Nhất chỉ thở dài: “Vốn dĩ mọi người đều có thể bình an vô sự, tôi cũng sẽ không xuống tay với nhà họ Trần, nhưng bây giờ xem ra không thể rồi, là ông ép tôi đấy nhé.”
“Càn rỡ!”
Vương Nhất chỉ đang nói sự thật, nhưng Trần Thiên Thành lại giận tím mặt: “Cậu cho rằng hôm nay cậu có thể sống sót bước ra khỏi nhà họ Trần?”
Nói rồi, ông ta phất tay, đột nhiên hàng chục cao thủ của nhà họ Trần từ mọi hướng lao đến và bao vây nơi này.
Ngoài ra còn có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm anh, gò má cao, thái dương nổi đầy gân xanh, cơ thể cường tráng và khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
“Tôi biết vệ sĩ của cậu rất mạnh, nhưng cậu có chắc tay không có thể đấu lại súng không?”
Ông cụ Trần hung dữ nói.
“Hơn nữa các cao thủ hàng đầu của nhà họ Trần đã trấn giữ bên ngoài. Hôm nay cậu có mọc cánh cũng khó thoát!”
Nhìn trận chiến này, rất nhiều gia tộc đều sợ run lẩy bẩy, nhưng Vương Nhất mặt không đổi sắc, thậm chí còn hơi nhếch miệng.
“Chỉ vậy thôi?”
Người nhà họ Châu run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thậm chí còn nín thở chẳng dám thở mạnh.
Nhà họ Trần không phải kẻ ngốc, đã lâu không có tin tức của Trần Cảnh, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, căn bản là lành ít dữ nhiều.
Vậy tại sao nhà họ Trần vẫn mở tiệc mời nhà họ Châu?
Bởi vì họ không có bằng chứng cho thấy nhà họ Châu đã giết Trần Cảnh, ông cụ Trần muốn đích thân nghe người nhà họ Châu thú nhận tội ác.
Đây là một cái bẫy, bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao.
Ông ta nói không lớn lắm, vừa đủ để tất cả khách mời nghe thấy. Hiện trường bỗng chốc lặng ngắt như tờ, mọi người đều ngửi thấy một trận máu tanh sắp ập đến.
Vương Nhất nheo mắt, trong mắt xẹt qua tia sắc bén.
Chuyện gì đến vẫn phải đến.
Châu Chí Kiên lập tức nhìn Châu Mỹ Ngọc, giả vờ bình tĩnh nói: “Mỹ Ngọc, con nói đi.”
Châu Chí Kiên suy nghĩ rất đơn giản.
Châu Mỹ Ngọc đột nhiên bị đưa ra làm lá chắn nên rất hoảng sợ. Nhà họ Lý là một nhánh của nhà họ Châu, lỡ như chuyện này thật sự vượt quá tầm tay, bọn họ sẽ vứt bỏ nhà họ Lý để bảo toàn thể diện cho nhà họ Châu. Bà ta nói năng lộn xộn: “ Ừm… Trần Cảnh… cậu ấy…”
“Nó làm sao?”
Trần Thiên Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Châu Mỹ Ngọc, truy hỏi: “Gần đây tôi rất hay nghĩ về thằng bé, thậm chí còn gọi tên nó trong mơ, thế giới bên ngoài quá hỗn loạn, tôi sợ thằng bé sẽ bị người ác độc rắp tâm hãm hại…”
Bầu không khí tại hiện trường vô cùng ngột ngạt, không khí như đông cứng khiến người ta không thở nổi.
Một số gia tộc khác còn đưa mọi người lùi lại vài bước, sợ vạ lây người vô tội.
Diệp Kình Hiên và Đồng Yên Nhiên cũng nheo mắt nhìn Trần Thiên Thành, nhưng bọn họ không hề sợ hãi.
Thấy bà ta vẫn không lên tiếng, Trần Thiên Thành lại đổi thành vẻ mặt buồn bã: “Mọi người cứ yên tâm, nhà họ Châu là đối tác làm ăn quan trọng của nhà họ Trần, nếu thằng Cảnh thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không trách tội các người đâu.”
“Tôi chỉ thương cho đứa cháu trai của mình, dù nó sống hay chết, các người cũng phải cho tôi một câu trả lời chính xác!”
Trần Thiên Thành bật khóc, thậm chí còn khuỵu gối xuống đất, bộ dạng như đang rất nhớ nhung cháu trai mình.
Người nhà họ Châu cũng cảm động trước bộ dạng này của ông cụ Trần, bọn họ do dự một lúc mới hỏi: “Ông cụ Trần, ông thật sự không trách tội chúng tôi đúng không?”
Trong mắt Trần Thiên Thành lóe lên một tia sát ý, vô cùng đau đớn nói: “Thật chứ, nói cho tôi biết cháu ngoan của tôi đã xảy ra chuyện gì đi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Đám Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đưa mắt nhìn nhau, như thể hạ quyết tâm, không quan tâm đến lời can ngăn của Lý Thiên Dương và nói ra sự thật.
“Ông cụ Trần, xin ông nén bi thương, Trần Cảnh đã chết rồi.”
“Gì cơ?”
Đồng tử Trần Thiên Thành co rút, ông ta hít một ngụm khí lạnh, lui về phía sau mấy bước, cuối cùng ngã quỵ xuống đất.
“Ông nội!”
Trần Lân mang theo người nhà họ Trần vội vàng lao tới đỡ Trần Thiên Thành dậy, vuốt lưng ông ta để điều hòa nhịp thở.
“Cháu ngoan của tôi!”
Trần Thiên Thành kêu lên một tiếng thê lương, vẻ mặt bi thương lập tức biến thành sát khí ngập trời, ông ta nhìn chằm chằm người nhà họ Châu: “Tôi tốt bụng tác hợp thằng Cảnh và Lý Mộng Đình đến với nhau, nhưng các người lại lấy oán báo ơn, hại chết cháu trai của tôi. Hôm nay, không cần biết là nhà họ Châu hay nhà họ Lý, các người đều không thể sống sót rời khỏi đây, tôi muốn tất cả các người chôn cùng cháu trai tôi!”
Vừa dứt lời, người nhà họ Châu liền biến sắc.
Châu Chí Kiên vội vàng chạy tới trước mặt Trần Thiên Thành, cầu xin: “Thiên Thành, chuyện này không liên quan đến nhà họ Châu. Mỹ Ngọc đã lấy chồng rồi, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, không thể lấy lại được. Ông muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt nhà họ Lý, không liên quan gì đến nhà họ Châu tôi hết!”
Liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Châu, Châu Chí Kiên không thể nghĩ nhiều, lập tức bán con gái.
Châu Mỹ Ngọc cũng tái mặt, quỳ xuống: “Ông cụ Trần, chuyện này cũng không liên quan đến nhà họ Lý, cả nhà họ Lý đều rất vui khi Mộng Đình và Trần Cảnh ở bên nhau. Là cái thằng rác rưởi này đã giết Trần Cảnh, ông muốn chém muốn giết thằng đó thế nào thì tùy ông, đừng đổ tội lên đầu nhà họ Lý.”
Châu Mỹ Ngọc đột nhiên xoay người lại, chỉ vào người Vương Nhất, vẻ mặt ác độc.
“Mẹ, đúng là Vương Nhất đã giết Trần Cảnh, nhưng là do anh ta muốn hại ba, có chết cũng đáng!”
Thấy Châu Mỹ Ngọc không chút do dự đẩy Vương Nhất ra gánh tội, Lý Mộng Đình cũng lo lắng.
Cho dù cô ta có xấu xa cũng không đến mức muốn lấy mạng Vương Nhất.
Lý Thiên Dương khó tin nhìn Châu Mỹ Ngọc: “Dù sao bà cũng là bề trên của thằng Nhất, sao bà có thể làm như vậy?”
“Tôi làm gì sai chứ? Cậu ấy bị thằng kia giết thật mà, thằng kia chính là kẻ giết người!”
Vừa nói xong, Châu Mỹ Ngọc lại đi tới chỗ ông cụ Trần, chỉ vào Vương Nhất nói: “Ông cụ Trần, tôi và ông ở cùng một chiến tuyến, ông đừng tha cho thằng kia!”
Nghe Châu Mỹ Ngọc nói vậy, Lý Mộng Đình vội vàng xoay người lại, lo lắng nói với Vương Nhất: “Chạy đi, nhà họ Trần còn mạnh hơn nhà họ Châu nữa!”
Nhưng Vương Nhất vẫn bình tĩnh ngồi đó, vẻ mặt không chút sợ hãi, nhưng lúc nhìn Châu Mỹ Ngọc, trong đôi mắt đen láy xẹt qua tia lạnh lùng.
“Anh Vương, có cần tôi…”
Trong mắt Diệp Kình Hiên lóe lên một tia sắc bén, Vương Nhất xua tay: “Còn chưa tới lúc anh ra tay.”
Đồng Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.
Cô ta rất hiểu anh trai mình, anh ta là người ngông cuồng tự đại, vậy mà bây giờ lại cung kính với một người đàn ông khác như thế.
Trần Thiên Thành cũng nhìn Vương Nhất, mặt đằng đằng sát khí: “Là cậu đã giết cháu trai tôi?”
“Không sai.”
Vương Nhất không có một chút sợ hãi, giọng điệu hờ hững: “Anh ta muốn hại ba tôi, tâm địa hiểm ác. Tôi giết anh ta cũng là đạo lý hiển nhiên thôi!”
“Cho dù cháu trai tôi có làm ra chuyện tày trời gì thì cũng không đến phiên một người ngoài như cậu xuống tay với nó!”
Trần Thiên Thành đằng đằng sát ý, đâu còn bộ dạng như sắp gần đất xa trời nữa đâu: “Để tôi nói cho cậu biết, đắc tội với nhà họ Trần sẽ có kết cục gì!”
“Ông nội, còn một số chuyện ông vẫn chưa biết…”
Lúc này, Trần Lân cũng đi tới chỗ Trần Thiên Thành, chỉ vào Vương Nhất, lạnh lùng nói: “Vừa nãy trước khi bữa tiệc mừng thọ bắt đầu, anh ta đã dung túng cho vệ sĩ của mình rút lưỡi các cậu ấm của các gia tộc khác rồi còn xuống tay với cháu nữa!”
“Cái gì?”
Trần Thiên Thành càng thêm phẫn nộ: “Cậu đã giết một đứa cháu trai của tôi, bây giờ còn muốn xuống tay với đứa khác nữa sao?”
Đối mặt với cơn phẫn nộ của Trần Thiên Thành, Vương Nhất chỉ thở dài: “Vốn dĩ mọi người đều có thể bình an vô sự, tôi cũng sẽ không xuống tay với nhà họ Trần, nhưng bây giờ xem ra không thể rồi, là ông ép tôi đấy nhé.”
“Càn rỡ!”
Vương Nhất chỉ đang nói sự thật, nhưng Trần Thiên Thành lại giận tím mặt: “Cậu cho rằng hôm nay cậu có thể sống sót bước ra khỏi nhà họ Trần?”
Nói rồi, ông ta phất tay, đột nhiên hàng chục cao thủ của nhà họ Trần từ mọi hướng lao đến và bao vây nơi này.
Ngoài ra còn có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm anh, gò má cao, thái dương nổi đầy gân xanh, cơ thể cường tráng và khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
“Tôi biết vệ sĩ của cậu rất mạnh, nhưng cậu có chắc tay không có thể đấu lại súng không?”
Ông cụ Trần hung dữ nói.
“Hơn nữa các cao thủ hàng đầu của nhà họ Trần đã trấn giữ bên ngoài. Hôm nay cậu có mọc cánh cũng khó thoát!”
Nhìn trận chiến này, rất nhiều gia tộc đều sợ run lẩy bẩy, nhưng Vương Nhất mặt không đổi sắc, thậm chí còn hơi nhếch miệng.
“Chỉ vậy thôi?”