Chương 173: Giết gà dọa khỉ
Nghe Vương Nhất nói vậy, con ngươi Trần Thiên Thành co rút, Trần Lân cũng sợ hãi.
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ Vương Nhất lại yêu cầu giết mình!
Chỉ có Lãnh Nhan vẫn bình thản, không có gì ngạc nhiên khi Vương Nhất đưa ra yêu cầu này.
Đối với cậu chủ mà nói, chuyện anh và Lý Khinh Hồng là vợ chồng càng ít người biết càng tốt, nhưng Trần Lân lại nghe được bí mật này từ trong miệng cậu chủ nhà họ Lương, còn coi đây là một đề này nói chuyện phiếm, có những lời lẽ khinh thường Lý Khinh Hồng, anh không giết anh ta mới là lạ.
Nhưng loại người thấp kém này không xứng để cậu chủ đích thân ra tay, cho nên việc giết anh ta đương nhiên rơi vào tay Trần Thiên Thành.
Trong không khí tản ra một tia sát khí nhàn nhạt, lúc này Trần Thiên Thành mới hoàn hồn, cười gượng nhìn Vương Nhất: “Cậu Vương, cậu có thể đổi yêu cầu khác được không, chuyện này thật sự…”
“Phải làm chuyện này, nếu không đồng ý, nhà họ Trần các người chuẩn bị bị diệt vong đi.”
Vương Nhất tàn nhẫn ngắt ngang lời ông ta, hờ hững nói.
Xoẹt…
Vừa dứt lời, Trần Thiên Thành và Trần Lân bỗng tái mặt.
“Cậu Vương…”
Trần Thiên Thành còn muốn cầu xin, nhưng trong mắt Vương Nhất lập tức bắn ra hai tia lạnh lẽo: “Tôi chỉ cho ông thời gian một phút, ông tự mình giết anh ta, nếu không làm được, thời hạn đã qua, những người ở đây đừng mong rời khỏi đây!”
“Ông nội, cứu cháu với, cháu không muốn chết!”
Trần Lân hoảng sợ, vội vàng bò tới bên chân Trần Thiên Thành và nắm lấy ống tay áo ông ta.
Nhưng không ngờ Trần Thiên Thành lại không đồng ý với anh ta, sắc mặt u ám.
Trần Lân cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn Trần Thiên Thành: “Ông nội?”
“Chỉ còn lại nửa phút.”
Vương Nhất xem đồng hồ, thản nhiên nhắc nhở.
“Ông nội, ông đừng nghe anh ta nói, anh ta không dám động vào cháu đâu…”
Trần Lân kinh hãi, nắm lấy bàn tay Trần Thiên Thành, cơ thể run lẩy bẩy.
“Lân, cháu bình tĩnh lại đi, nghiêm túc nghe ông nói …”
Trần Thiên Thành đột nhiên thở dài, bất lực nhìn Trần Lân.
Trần Lân nhìn vào mắt ông nội, dường như cũng hiểu ra điều gì đó, bỗng thừ người ra.
“Ông nội luôn nhắc nhở cháu rằng tai họa từ miệng mà ra, im lặng là vàng, nhưng cháu không chịu nghe.”
Ông ta nhìn Trần Lân, thở dài: “Cháu nghĩ nhà họ Trần đã đủ mạnh rồi nên mới kiêu ngạo, khoe khoang, coi thường người khác, nhưng chỉ có một mình ông nội mới biết nhà họ Trần còn lâu mới đủ mạnh. Không nói chi đâu xa, chỉ nói ở Thiên An đây thôi cũng đã có rất nhiều người có thể tiêu diệt nhà họ Trần.”
“Ông nội ơi, ông đừng nói nữa, cứu cháu với.”
“Nếu không phải do cháu khiêu khích trước thì có lẽ nhà họ Trần chúng ta đã có thể sống tiếp. Nhưng vì cháu mà nhà họ Trần bị liên lụy.”
Trần Thiên Thành như thể không nghe thấy Trần Lân nói gì, bình tĩnh nói.
Ánh mắt hiền hòa, giống như khi ông nội nhìn anh ta lúc nhỏ.
“Còn mười giây.” Vương Nhất thả tay xuống, chậm rãi đi về phía Trần Lân.
Nếu Trần Thiên Thành không thể xuống tay, anh sẽ đích thân tiêu diệt toàn bộ nhà họ Trần.
“Lân, ông nội cảm thấy khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là lúc hai anh em cháu chơi đùa cùng nhau hồi còn nhỏ. Cháu nói xem, thằng Cảnh ở một mình trên thiên đường, liệu nó có cô đơn không nhỉ?”
Nói đến đây, hai mắt Trần Thiên Thành đã đỏ hoe, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Trong tay ông ta có thêm một khẩu súng lục, từ từ nâng lên nhắm thẳng vào đầu Trần Lân.
“Ông nội! Ông muốn làm gì?”
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Trần Lân đột nhiên co rút, không ngừng lui về sau.
“Gia chủ, ông suy nghĩ kỹ lại đi!”
Người nhà họ Trần cũng vội vàng chạy tới ngăn cản, Trần Thiên Thành quay đầu lại, trừng mắt: “Đừng tới đây!”
Mọi người đều bị dọa sợ, kinh hãi nhìn Trần Thiên Thành, chỉ thấy vẻ mặt của ông ta lúc này trông rất dữ tợn.
“Nhà họ Trần truyền qua ba đời, tôi không thể để nó hủy hoại tất cả, nếu không ba mươi năm sau, tôi còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông đây!”
“Nhưng cháu là cháu trai của ông mà!”
Trần Lân không dám tin nhìn Trần Thiên Thành, anh ta không ngờ ông nội mình lại giết mình để bảo vệ gia tộc.
“Năm, bốn, ba…”
Vương Nhất bắt đầu đếm ngược.
Trần Thiên Thành nhìn Trần Lân: “Lân này, vì gia tộc, ông chỉ có thể hy sinh cháu, đừng trách ông nội.”
Vừa dứt lời, ông ta liền nhắm mắt bóp cò.
Trần Lân không chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy.
Pằng…
Chỉ nghe thấy tiếng đạn bay khỏi nòng, Trần Lân chỉ chạy được vài bước rồi đứng yên bất động.
Cơ thể anh ta cứng ngắc như một cái xác chết, lúc anh ta xoay người lại, mọi người nhìn thấy trên trán anh ta có một lỗ máu.
Máu tươi chảy xuống, Trần Lân mềm nhũn ngã xuống đất.
“Cháu nội của tôi!”
Trần Thiên Thành ngửa đầu lên trời kêu thảm thiết, súng lục trong tay cũng rơi xuống đất.
Người nhà họ Trần cũng chết lặng, khi Trần Thiên Thành tự tay bắn chết cháu trai mình, cũng báo trước nhà họ Trần sẽ không còn người nối dõi!
Sau cơn bi thương, Trần Thiên Thành như già đi mười mấy tuổi, hai mắt đục ngầu nhìn Vương Nhất: “Cậu Vương, tôi đã giết cháu trai tôi như cậu yêu cầu, cậu có thể bỏ qua cho nhà họ Trần chưa?”
Vương Nhất gật đầu, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Chu Bá.
Chu Bá bước tới đưa một bản hợp đồng: “Gia chủ Trần, nếu ông ký tên vào đó, có nghĩa là tất cả tài sản dưới trướng nhà họ Trần sẽ tự động chuyển sang tên của cậu Vương.”
Tự tay giết chết cháu trai của mình đã làm tan nát cõi lòng ông cụ Trần, ông ta cầm bút ký tên, sau đó quay lại nhìn người nhà họ Trần: “Thu dọn hết đồ đạc trong nhà, đêm nay rời khỏi Thiên An.”
Máu chảy ruột mềm, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cái chết của Trần Lân, sự diệt vong của nhà họ Trần khiến người nhà họ Trần không nén nổi bi thương. Dù họ có không cam lòng cũng chỉ có thể vội vàng quay về nhà họ Trần thu dọn hành lý.
Diệp Kình Hiên nhìn thi thể Trần Lân trên đất, hỏi: “Anh Vương, thi thể của anh ta xử lý thế nào?”
Vương Nhất cũng không thèm nhìn lấy một cái, dẫn Lãnh Nhan rời đi.
Cùng lúc đó, một giọng nói lãnh đạm truyền đến.
“Lấy vải trắng lắp lại rồi ném vào nhà họ Châu!”
“Vâng!”
Diệp Kình Hiên đáp lại, trong mắt thoáng qua sự tàn nhẫn.
Đây coi như giết gà dọa khỉ.
“Diệp Kình Hiên, chờ đã!”
Khi Diệp Kình Hiên chuẩn bị rời đi, Đồng Yên Nhiên đột nhiên ngăn cản anh ta: “Anh rất thân với tên nhỏ mọn đó hả?”
“…”
Khóe miệng Diệp Kình Hiên giật giật khi nghe em gái nói anh là tên nhỏ mọn, anh ta trừng mắt nhìn cô ta: “Phải gọi là anh Vương.”
Đồng Yên Nhiên đang nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Nhất, rất nghiêm túc nói: “Em nghĩ em có hứng thú với tên nhỏ mọn này rồi.”
Diệp Kình Hiên giật mình, sợ hãi che miệng Đồng Yên Nhiên: “Ăn bậy được nhưng không thể nói bậy được đâu nha, anh Vương đã kết hôn rồi!”
“Vậy thì sao?”
Đồng Yên Nhiên lấy tay Diệp Kình Hiên ra, không hài lòng nhìn anh ta: “Anh ta kết hôn thì kệ anh ta chứ, em cũng đâu kết hôn với anh ta đâu.”
“…”
Diệp Kình Hiên lo lắng nhìn em gái mình, lo lắng cô sẽ như thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Thượng Thành, nhà họ Châu.
Đám Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, Lý Mộng Đình tập hợp đông đủ, chỉ là bầu không khí vô cùng ngột ngạt, trên mặt mỗi người đều lo lắng như thể có một trận mưa máu sắp ập đến.
Ông cụ Trần đã nói rõ sẽ phái người đưa Vương Nhất về nhà họ Châu, nhưng sao lâu vậy rồi vẫn không có tin tức gì cả.
Lý Mộng Đình đột nhiên đứng lên nói: “Không được rồi, con sẽ đến nhà họ Trần xem tình hình.”
Châu Mỹ Ngọc kéo cô ta lại, vẻ mặt tàn nhẫn: “Con nhóc này, sao con không hiểu chuyện một chút cho mẹ nhờ hả, thứ rác rưởi đó đã đắc tội với nhà họ Trần, chúng ta cũng nhân cơ hội này trút bỏ gánh nặng này luôn!”
Châu Chí Kiên còn hạ lệnh: “Trước khi nhà họ Trần đem người về, không ai được rời khỏi nhà họ Châu nửa bước, dùng một thằng thứ rác rưởi để đổi lấy lòng tin của nhà họ Trần, không lỗ!”
“Nhưng mà…”
Lý Mộng Đình muốn nói điều gì đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà họ Châu, mấy người kia vác một bao tải đen ném vào nhà họ Châu, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Bao tải đen nặng trĩu, xem xét bề ngoài thì hình như là con người.
Châu Chí Kiên lập tức đứng dậy, mỉm cười đắc ý: “Nhắc tào tháo, tào tháo tới rồi, chắc cái thằng rác rưởi kia đã bị cao thủ nhà họ Trần đánh gãy tay chân rồi mang tới đây.”
Lý Mộng Đình hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt lo lắng, đi theo người nhà họ Châu đến chỗ bao tải đen.
“Để tôi xem thử thằng rác rưởi kia bị đánh thành hình dạng gì rồi…”
Châu Mỹ Ngọc không thể chờ đợi được nữa, bà ta mở bao tải ra, nhưng thứ bà ta nhìn thấy lại là thi thể của Trần Lân bị bắn xuyên qua đầu, chết không nhắm mắt.
Hai mắt trống rỗng nhìn thẳng Châu Mỹ Ngọc, bà ta sợ tái mặt, té ngã xuống đất và hét lên: “Ma!”
Có đánh chết anh ta cũng không ngờ Vương Nhất lại yêu cầu giết mình!
Chỉ có Lãnh Nhan vẫn bình thản, không có gì ngạc nhiên khi Vương Nhất đưa ra yêu cầu này.
Đối với cậu chủ mà nói, chuyện anh và Lý Khinh Hồng là vợ chồng càng ít người biết càng tốt, nhưng Trần Lân lại nghe được bí mật này từ trong miệng cậu chủ nhà họ Lương, còn coi đây là một đề này nói chuyện phiếm, có những lời lẽ khinh thường Lý Khinh Hồng, anh không giết anh ta mới là lạ.
Nhưng loại người thấp kém này không xứng để cậu chủ đích thân ra tay, cho nên việc giết anh ta đương nhiên rơi vào tay Trần Thiên Thành.
Trong không khí tản ra một tia sát khí nhàn nhạt, lúc này Trần Thiên Thành mới hoàn hồn, cười gượng nhìn Vương Nhất: “Cậu Vương, cậu có thể đổi yêu cầu khác được không, chuyện này thật sự…”
“Phải làm chuyện này, nếu không đồng ý, nhà họ Trần các người chuẩn bị bị diệt vong đi.”
Vương Nhất tàn nhẫn ngắt ngang lời ông ta, hờ hững nói.
Xoẹt…
Vừa dứt lời, Trần Thiên Thành và Trần Lân bỗng tái mặt.
“Cậu Vương…”
Trần Thiên Thành còn muốn cầu xin, nhưng trong mắt Vương Nhất lập tức bắn ra hai tia lạnh lẽo: “Tôi chỉ cho ông thời gian một phút, ông tự mình giết anh ta, nếu không làm được, thời hạn đã qua, những người ở đây đừng mong rời khỏi đây!”
“Ông nội, cứu cháu với, cháu không muốn chết!”
Trần Lân hoảng sợ, vội vàng bò tới bên chân Trần Thiên Thành và nắm lấy ống tay áo ông ta.
Nhưng không ngờ Trần Thiên Thành lại không đồng ý với anh ta, sắc mặt u ám.
Trần Lân cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn Trần Thiên Thành: “Ông nội?”
“Chỉ còn lại nửa phút.”
Vương Nhất xem đồng hồ, thản nhiên nhắc nhở.
“Ông nội, ông đừng nghe anh ta nói, anh ta không dám động vào cháu đâu…”
Trần Lân kinh hãi, nắm lấy bàn tay Trần Thiên Thành, cơ thể run lẩy bẩy.
“Lân, cháu bình tĩnh lại đi, nghiêm túc nghe ông nói …”
Trần Thiên Thành đột nhiên thở dài, bất lực nhìn Trần Lân.
Trần Lân nhìn vào mắt ông nội, dường như cũng hiểu ra điều gì đó, bỗng thừ người ra.
“Ông nội luôn nhắc nhở cháu rằng tai họa từ miệng mà ra, im lặng là vàng, nhưng cháu không chịu nghe.”
Ông ta nhìn Trần Lân, thở dài: “Cháu nghĩ nhà họ Trần đã đủ mạnh rồi nên mới kiêu ngạo, khoe khoang, coi thường người khác, nhưng chỉ có một mình ông nội mới biết nhà họ Trần còn lâu mới đủ mạnh. Không nói chi đâu xa, chỉ nói ở Thiên An đây thôi cũng đã có rất nhiều người có thể tiêu diệt nhà họ Trần.”
“Ông nội ơi, ông đừng nói nữa, cứu cháu với.”
“Nếu không phải do cháu khiêu khích trước thì có lẽ nhà họ Trần chúng ta đã có thể sống tiếp. Nhưng vì cháu mà nhà họ Trần bị liên lụy.”
Trần Thiên Thành như thể không nghe thấy Trần Lân nói gì, bình tĩnh nói.
Ánh mắt hiền hòa, giống như khi ông nội nhìn anh ta lúc nhỏ.
“Còn mười giây.” Vương Nhất thả tay xuống, chậm rãi đi về phía Trần Lân.
Nếu Trần Thiên Thành không thể xuống tay, anh sẽ đích thân tiêu diệt toàn bộ nhà họ Trần.
“Lân, ông nội cảm thấy khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là lúc hai anh em cháu chơi đùa cùng nhau hồi còn nhỏ. Cháu nói xem, thằng Cảnh ở một mình trên thiên đường, liệu nó có cô đơn không nhỉ?”
Nói đến đây, hai mắt Trần Thiên Thành đã đỏ hoe, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Trong tay ông ta có thêm một khẩu súng lục, từ từ nâng lên nhắm thẳng vào đầu Trần Lân.
“Ông nội! Ông muốn làm gì?”
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Trần Lân đột nhiên co rút, không ngừng lui về sau.
“Gia chủ, ông suy nghĩ kỹ lại đi!”
Người nhà họ Trần cũng vội vàng chạy tới ngăn cản, Trần Thiên Thành quay đầu lại, trừng mắt: “Đừng tới đây!”
Mọi người đều bị dọa sợ, kinh hãi nhìn Trần Thiên Thành, chỉ thấy vẻ mặt của ông ta lúc này trông rất dữ tợn.
“Nhà họ Trần truyền qua ba đời, tôi không thể để nó hủy hoại tất cả, nếu không ba mươi năm sau, tôi còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông đây!”
“Nhưng cháu là cháu trai của ông mà!”
Trần Lân không dám tin nhìn Trần Thiên Thành, anh ta không ngờ ông nội mình lại giết mình để bảo vệ gia tộc.
“Năm, bốn, ba…”
Vương Nhất bắt đầu đếm ngược.
Trần Thiên Thành nhìn Trần Lân: “Lân này, vì gia tộc, ông chỉ có thể hy sinh cháu, đừng trách ông nội.”
Vừa dứt lời, ông ta liền nhắm mắt bóp cò.
Trần Lân không chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy.
Pằng…
Chỉ nghe thấy tiếng đạn bay khỏi nòng, Trần Lân chỉ chạy được vài bước rồi đứng yên bất động.
Cơ thể anh ta cứng ngắc như một cái xác chết, lúc anh ta xoay người lại, mọi người nhìn thấy trên trán anh ta có một lỗ máu.
Máu tươi chảy xuống, Trần Lân mềm nhũn ngã xuống đất.
“Cháu nội của tôi!”
Trần Thiên Thành ngửa đầu lên trời kêu thảm thiết, súng lục trong tay cũng rơi xuống đất.
Người nhà họ Trần cũng chết lặng, khi Trần Thiên Thành tự tay bắn chết cháu trai mình, cũng báo trước nhà họ Trần sẽ không còn người nối dõi!
Sau cơn bi thương, Trần Thiên Thành như già đi mười mấy tuổi, hai mắt đục ngầu nhìn Vương Nhất: “Cậu Vương, tôi đã giết cháu trai tôi như cậu yêu cầu, cậu có thể bỏ qua cho nhà họ Trần chưa?”
Vương Nhất gật đầu, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Chu Bá.
Chu Bá bước tới đưa một bản hợp đồng: “Gia chủ Trần, nếu ông ký tên vào đó, có nghĩa là tất cả tài sản dưới trướng nhà họ Trần sẽ tự động chuyển sang tên của cậu Vương.”
Tự tay giết chết cháu trai của mình đã làm tan nát cõi lòng ông cụ Trần, ông ta cầm bút ký tên, sau đó quay lại nhìn người nhà họ Trần: “Thu dọn hết đồ đạc trong nhà, đêm nay rời khỏi Thiên An.”
Máu chảy ruột mềm, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cái chết của Trần Lân, sự diệt vong của nhà họ Trần khiến người nhà họ Trần không nén nổi bi thương. Dù họ có không cam lòng cũng chỉ có thể vội vàng quay về nhà họ Trần thu dọn hành lý.
Diệp Kình Hiên nhìn thi thể Trần Lân trên đất, hỏi: “Anh Vương, thi thể của anh ta xử lý thế nào?”
Vương Nhất cũng không thèm nhìn lấy một cái, dẫn Lãnh Nhan rời đi.
Cùng lúc đó, một giọng nói lãnh đạm truyền đến.
“Lấy vải trắng lắp lại rồi ném vào nhà họ Châu!”
“Vâng!”
Diệp Kình Hiên đáp lại, trong mắt thoáng qua sự tàn nhẫn.
Đây coi như giết gà dọa khỉ.
“Diệp Kình Hiên, chờ đã!”
Khi Diệp Kình Hiên chuẩn bị rời đi, Đồng Yên Nhiên đột nhiên ngăn cản anh ta: “Anh rất thân với tên nhỏ mọn đó hả?”
“…”
Khóe miệng Diệp Kình Hiên giật giật khi nghe em gái nói anh là tên nhỏ mọn, anh ta trừng mắt nhìn cô ta: “Phải gọi là anh Vương.”
Đồng Yên Nhiên đang nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Nhất, rất nghiêm túc nói: “Em nghĩ em có hứng thú với tên nhỏ mọn này rồi.”
Diệp Kình Hiên giật mình, sợ hãi che miệng Đồng Yên Nhiên: “Ăn bậy được nhưng không thể nói bậy được đâu nha, anh Vương đã kết hôn rồi!”
“Vậy thì sao?”
Đồng Yên Nhiên lấy tay Diệp Kình Hiên ra, không hài lòng nhìn anh ta: “Anh ta kết hôn thì kệ anh ta chứ, em cũng đâu kết hôn với anh ta đâu.”
“…”
Diệp Kình Hiên lo lắng nhìn em gái mình, lo lắng cô sẽ như thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Thượng Thành, nhà họ Châu.
Đám Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, Lý Mộng Đình tập hợp đông đủ, chỉ là bầu không khí vô cùng ngột ngạt, trên mặt mỗi người đều lo lắng như thể có một trận mưa máu sắp ập đến.
Ông cụ Trần đã nói rõ sẽ phái người đưa Vương Nhất về nhà họ Châu, nhưng sao lâu vậy rồi vẫn không có tin tức gì cả.
Lý Mộng Đình đột nhiên đứng lên nói: “Không được rồi, con sẽ đến nhà họ Trần xem tình hình.”
Châu Mỹ Ngọc kéo cô ta lại, vẻ mặt tàn nhẫn: “Con nhóc này, sao con không hiểu chuyện một chút cho mẹ nhờ hả, thứ rác rưởi đó đã đắc tội với nhà họ Trần, chúng ta cũng nhân cơ hội này trút bỏ gánh nặng này luôn!”
Châu Chí Kiên còn hạ lệnh: “Trước khi nhà họ Trần đem người về, không ai được rời khỏi nhà họ Châu nửa bước, dùng một thằng thứ rác rưởi để đổi lấy lòng tin của nhà họ Trần, không lỗ!”
“Nhưng mà…”
Lý Mộng Đình muốn nói điều gì đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà họ Châu, mấy người kia vác một bao tải đen ném vào nhà họ Châu, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Bao tải đen nặng trĩu, xem xét bề ngoài thì hình như là con người.
Châu Chí Kiên lập tức đứng dậy, mỉm cười đắc ý: “Nhắc tào tháo, tào tháo tới rồi, chắc cái thằng rác rưởi kia đã bị cao thủ nhà họ Trần đánh gãy tay chân rồi mang tới đây.”
Lý Mộng Đình hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt lo lắng, đi theo người nhà họ Châu đến chỗ bao tải đen.
“Để tôi xem thử thằng rác rưởi kia bị đánh thành hình dạng gì rồi…”
Châu Mỹ Ngọc không thể chờ đợi được nữa, bà ta mở bao tải ra, nhưng thứ bà ta nhìn thấy lại là thi thể của Trần Lân bị bắn xuyên qua đầu, chết không nhắm mắt.
Hai mắt trống rỗng nhìn thẳng Châu Mỹ Ngọc, bà ta sợ tái mặt, té ngã xuống đất và hét lên: “Ma!”