Chương 179: Đàn áp bằng học thức
Vương Nhất không biết hình tượng chủ tịch của Lý Khinh Hồng ở công ty là như thế nào, nhưng mà anh biết Lý Khinh Hồng tuyệt đối không phải là kiểu phụ nữ dễ dàng bị người khác bắt nạt.
Cô ta cũng không hở tí là so đo với người khác, càng sẽ không tùy tiện tức giận, nhưng mà một khi tức giận rồi thì không có ai ngăn cản được.
Giống như những gì lúc nãy cô ta đã nói với Vương Nhất.
Đánh phụ nữ là không được.
Vương Nhất là đàn ông, cho dù Bạch Ý có quá đáng đến cỡ nào đi nữa thì đàn ông đánh phụ nữ chắc chắn ảnh hưởng sẽ không tốt.
Nhưng mà phụ nữ đánh phụ nữ là chuyện thường tình.
Cho nên, cô xắn tay lên, tự thân ra trận, hung hăng đánh Bạch Ý một bàn tay.
Đây chính là Lý Khinh Hồng, là một người phụ nữ cho dù có đánh người thì cũng sẽ lấy đại cục làm trọng.
Trong lòng Vương Nhất cảm thấy ấm áp, hôm nay anh đã nhìn thấy một Lý Khinh Hồng khác biệt.
Một cái tát này khiến tất cả mọi người hoảng sợ.
Bạch Ý bò dậy từ dưới đất tóc tai bù xù như con nhím xù lông, ánh mắt hằn học: “Cô... cô dám đánh tôi?”
“Một người phụ nữ với cái miệng hôi thối, không nên đánh à?”
Lý Khinh Hồng cười lạnh, hoàn toàn không sợ sệt: “Là kẻ thứ ba thì nên có nhận thức của một kẻ thứ ba, nếu như cô còn dám nhiều lời, tôi sẽ khiến cô không thể tiếp tục sống ở thành phố Thiên An.”
“Cô..."
Bạch Ý như bị nói trúng tim đen, ánh mắt co lại, có chút hoảng sợ nhìn Lý Khinh Hồng.
Mà Lương Kiện cũng nheo mắt lại, đã phát hiện điểm đặc biệt của cô gái này.
Nhưng dù sao thì Bạch Ý cũng là người phụ nữ của anh ta, người phụ nữ của mình bị người ta đánh, nếu như mình không làm chút gì đó thì làm sao sau này còn có thể ngẩng đầu lên được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta dần dần âm trầm nhìn chằm chằm vào Lý Khinh Hồng, đang muốn có hành động.
Nhưng mà giây tiếp theo, toàn thân anh ta cứng đờ, cảm nhận được một ánh mắt âm u lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Tôi khuyên anh vẫn nên yên phận chút đi.”
Vương Nhất thờ ơ nói: “Tuy là nhà họ Lương có mạnh, nhưng có thể tiêu diệt nhà họ Lương thì vẫn có rất nhiều người.”
Trong lòng Lương Kiện run lên, một cảm giác sợ hãi đột ngột xuất hiện, ngay cả anh ta cũng không biết mình đang sợ hãi cái gì, nói tóm lại là sự run rẩy phát ra từ tận đáy lòng.
Sau đó, Vương Nhất không tiếp tục đoái hoài tới bọn họ nữa, trực tiếp đi đến trước mặt nhân viên nữ đó, vừa cười vừa nói: “Bây giờ có thể gói cái váy kia lại được chưa?”
Nhân viên nữ đã bị dọa đến nỗi không biết mình là ai, liên tục cúi đầu xin lỗi.
Lương Kiện đều đã nói mình là người nhà họ Lương, nhưng mà hai vợ chồng trẻ tuổi này vẫn không hề quan tâm chút nào, chỉ có hai nguyên nhân.
Hoặc là thân phận tầm thường chưa từng nghe thấy thanh danh của nhà họ Lương, hoặc là người có thân phận cao hơn, nhà họ Lương không đáng để lọt vào trong mắt bọn họ.
Trên lầu hai là khu hàng sang trọng, về cơ bản không có giai cấp công nhân, cho nên khả năng phía trước là không lớn, vậy thì chỉ còn lại khả năng thứ hai.
“Vâng vâng..."
Nhân viên nữ luống cuống tay chân, cẩn thận cất cái váy dài màu be vào trong túi.
Lý Khinh Hồng bước lên một bước, đang muốn trả tiền, Vương Nhất lại mỉm cười với cô: “Đây là lần đầu tiên hẹn hò của chúng ta, sao có thể để em trả tiền được?”
Nói xong, anh tùy ý móc ra một cái thẻ ngân hàng với màu vàng rực rỡ, cười nói: “Quẹt cái thẻ này đi?”
“Thẻ vàng Thụy Sĩ?”
Nhìn tấm thẻ này, Lương Kiện kinh ngạc kêu lên.
Nhân viên nữ lại như rơi vào trong sương mù, cô ta còn tưởng là Vương Nhất chỉ là kẻ ăn bám vợ, không ngờ cuối cùng người trả tiền lại là anh.
Cái thẻ này chính là thẻ vàng Thụy Sĩ của Thương Si đưa cho anh, anh còn có một cái thẻ màu đen hiếm hơn nữa, sợ mọi người bị sốc, cho nên mới không lấy ra.
Xoẹt.
Vừa quét qua máy quét thẻ, trong màn hình lập tức hiển thị số dư bằng không.
Bạch Ý sững sờ, lập tức cười lên ha hả: “Số dư còn lại là không, chết cười mất, giả vờ hay quá nhỉ, tôi cũng muốn xem xem anh trả tiền bằng cách nào.”
Nhưng mà trong cả cửa hàng chỉ có một mình Bạch Ý là đang cười to, còn Lương Kiện thì trán nổi đầy gân xanh, cơ mặt run rẩy kịch liệt.
Không thể nhịn được nữa, anh ta đánh một bạt tai vào mặt Bạch Ý rồi hét to: “Đồ thiển cận, cái gì cũng không biết, ngậm miệng lại cho tôi! Thẻ vàng Thụy Sĩ không phải là dùng để tiết kiệm tiền, mà là dùng để tiêu tiền.”
Lúc này, anh ta cảm thấy thể diện của mình đã bị người phụ nữ này quét sạch.
Mà Bạch Ý lại choáng váng, trong ý thức của cô ta, thẻ là dùng để tiết kiệm tiền chứ chưa từng nói thẻ là dùng để tiêu tiền.
Vương Nhất lặng lẽ nhìn cô ta, tiếp tục nói với nhân viên nữ: “Không cần phải quan tâm tới cô ta.”
“Vâng vâng..."
Nhân viên nữ quẹt thẻ xong, ngay lập tức thông báo trừ một tỷ năm trăm triệu được hiển thị.
Nhìn thấy giá cả, Bạch Ý không thể tin nổi mà mở to hai mắt: “Cái váy này có giá trị một tỷ năm trăm triệu?”
Lương Kiện không nhịn được mà lau mồ hôi lạnh trên trán, hoảng sợ tột độ, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Ý.
Đều là con tiện nữ này ghê gớm, một cái váy một tỷ năm trăm triệu, sao không giành nữa đi?
Anh ta đúng là người nhà họ Lương, nhưng mà không phải thành viên nòng cốt, hàng năm được chia hoa hồng cũng chỉ vài tỷ đồng, một phát tiêu hao một tỷ năm trăm triệu để mua cái váy này, làm như vậy là đang cắt thịt trong lòng anh ta.
Chiếc váy được Vương Nhất mua đi, Lương Kiện có một loại cảm giác như được sống sót sau tai nạn.
Vương Nhất lạnh nhạt quét mắt nhìn Lương Kiện và Bạch Ý, cười mỉa: “Cái gì cũng không biết mà lại dám đến mua chiếc váy này?”
Bạch Ý bị câu nói này làm cho nghẹn họng nói không nên lời, cả nửa ngày mới mặt đỏ tía tai phản bác lại một câu: “Ai nói là tôi không biết?”
“Vậy à?”
Vương Nhất cười khẽ, sau đó từ tốn nói: “Cô có biết triết lý thiết kế của Gucci là gì không, tại sao chiếc váy này lại tỏa sáng cả tuần lễ thời trang paris năm nay?”
“Cô có biết tại sao nhà thiết kế Weigel chỉ tạo ra phiên bản giới hạn toàn cầu, linh cảm thiết kế nó đến từ đâu?”
"..."
Với những câu hỏi liên tục của Vương Nhất, Bạch Ý nghẹn họng không trả lời được.
Đừng nói là cô ta không biết, ngay cả Lương Kiện và nhân viên nữ cũng không biết, đôi mắt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Vương Nhất có nhiều hơn một vòng bất ngờ.
Ngơ ngác thật lâu, Bạch Ý kịp phản ứng lại, biểu cảm trở nên giận dữ, cô ta mua hàng sang trọng cần phải để ý đến những thứ đó à?
Cô ta cùng với những người phụ nữ đào mỏ khác đều giống nhau, dựa vào phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi cuộc sống, quen biết với một người đàn ông giàu có, khoảng thời gian này đi theo Lương Kiện xuất hiện ở nhiều nơi, cũng có thể bổ sung thêm kiến thức.
Nhưng mỗi một câu hỏi mà Vương Nhất nói ra đều trúng vào điểm mù kiến thức của cô ta.
“Cho nên mới nói cô không xứng để mặc chiếc váy này.”
Vương Nhất vô cảm nói: “Chiếc váy này có một cái tên rất ưu mỹ, "kỳ tích", là nhà thiết kế Weigel đã thiết kế trong lúc vợ của ông ấy hấp hối, cực kỳ bi thương, đó cũng là kiệt tác của ông ấy.”
“Size váy được thiết kế dựa theo tỉ lệ dáng người của vợ ông ấy lúc còn trẻ, sở dĩ được gọi là kỳ tích là bởi vì hi vọng ông trời có thể cảm động bởi thành ý của ông ấy, để người vợ bị bệnh nặng của ông ấy có thể tỉnh lại.”
“Đương nhiên là kỳ tích không xảy ra.”
Vương Nhất tiếp tục bình thản nói: “Vợ của ông ấy vẫn không qua khỏi, nhưng chiếc váy này chính là tâm huyết cả đời này của ông ấy. Chiều dài vai, eo, chiều dài tổng thể, chiều dài váy, được may vô cùng tỉ mỉ, không chỉ có dáng người phải phù hợp mà còn phải có khí chất phù hợp. Nói cách khác, lúc nhà thiết kế Weigel thiết kế ra chiếc váy này, chưa bao giờ nghĩ nó sẽ được phụ nữ trên toàn cầu ưa chuộng, là cái duy nhất, đây chính là nguyên nhân mà chiếc váy này tỏa sáng ở tuần lễ thời trang.”
“99% phụ nữ không xứng đáng mặc chiếc váy này, cố chấp mặc nó, xấu càng thêm xấu, bây giờ cô cảm thấy cô có xứng để mặc nó không?”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Ai nấy cũng dùng một ánh mắt rung động nhìn Vương Nhất, đây là đang đàn áp bằng học thức, chiến thắng toàn diện, giải thích hợp lý. Không nói tới những người ngoài ngành như bọn họ, những nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp nhất chắc chắn có thể hiểu một cách triệt để.
Ánh mắt Lý Khinh Hồng xuất thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của người đàn ông, khoảnh khắc này, cô đột nhiên cảm thấy sức quyến rũ của Vương Nhất là vô hạn.
Còn Bạch Ý thì như bị ai đó đánh mười mấy cái tát, lúc thì tím xanh, lúc thì trắng.
Những lời nói này của Vương Nhất đã hoàn toàn nghiền nát chút tự tôn còn sót lại của cô ta, lại như vò mẻ chẳng sợ nứt mà chỉ vào Lý Khinh Hồng rồi hét to: “Tôi không phù hợp, chẳng lẽ cô ta phù hợp?”
“Đương nhiên.”
Vương Nhất dịu dàng nhìn Lý Khinh Hồng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Tỉ lệ vóc dáng cô ấy hoàn toàn phù hợp với chiếc váy này.”
Cô ta cũng không hở tí là so đo với người khác, càng sẽ không tùy tiện tức giận, nhưng mà một khi tức giận rồi thì không có ai ngăn cản được.
Giống như những gì lúc nãy cô ta đã nói với Vương Nhất.
Đánh phụ nữ là không được.
Vương Nhất là đàn ông, cho dù Bạch Ý có quá đáng đến cỡ nào đi nữa thì đàn ông đánh phụ nữ chắc chắn ảnh hưởng sẽ không tốt.
Nhưng mà phụ nữ đánh phụ nữ là chuyện thường tình.
Cho nên, cô xắn tay lên, tự thân ra trận, hung hăng đánh Bạch Ý một bàn tay.
Đây chính là Lý Khinh Hồng, là một người phụ nữ cho dù có đánh người thì cũng sẽ lấy đại cục làm trọng.
Trong lòng Vương Nhất cảm thấy ấm áp, hôm nay anh đã nhìn thấy một Lý Khinh Hồng khác biệt.
Một cái tát này khiến tất cả mọi người hoảng sợ.
Bạch Ý bò dậy từ dưới đất tóc tai bù xù như con nhím xù lông, ánh mắt hằn học: “Cô... cô dám đánh tôi?”
“Một người phụ nữ với cái miệng hôi thối, không nên đánh à?”
Lý Khinh Hồng cười lạnh, hoàn toàn không sợ sệt: “Là kẻ thứ ba thì nên có nhận thức của một kẻ thứ ba, nếu như cô còn dám nhiều lời, tôi sẽ khiến cô không thể tiếp tục sống ở thành phố Thiên An.”
“Cô..."
Bạch Ý như bị nói trúng tim đen, ánh mắt co lại, có chút hoảng sợ nhìn Lý Khinh Hồng.
Mà Lương Kiện cũng nheo mắt lại, đã phát hiện điểm đặc biệt của cô gái này.
Nhưng dù sao thì Bạch Ý cũng là người phụ nữ của anh ta, người phụ nữ của mình bị người ta đánh, nếu như mình không làm chút gì đó thì làm sao sau này còn có thể ngẩng đầu lên được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta dần dần âm trầm nhìn chằm chằm vào Lý Khinh Hồng, đang muốn có hành động.
Nhưng mà giây tiếp theo, toàn thân anh ta cứng đờ, cảm nhận được một ánh mắt âm u lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Tôi khuyên anh vẫn nên yên phận chút đi.”
Vương Nhất thờ ơ nói: “Tuy là nhà họ Lương có mạnh, nhưng có thể tiêu diệt nhà họ Lương thì vẫn có rất nhiều người.”
Trong lòng Lương Kiện run lên, một cảm giác sợ hãi đột ngột xuất hiện, ngay cả anh ta cũng không biết mình đang sợ hãi cái gì, nói tóm lại là sự run rẩy phát ra từ tận đáy lòng.
Sau đó, Vương Nhất không tiếp tục đoái hoài tới bọn họ nữa, trực tiếp đi đến trước mặt nhân viên nữ đó, vừa cười vừa nói: “Bây giờ có thể gói cái váy kia lại được chưa?”
Nhân viên nữ đã bị dọa đến nỗi không biết mình là ai, liên tục cúi đầu xin lỗi.
Lương Kiện đều đã nói mình là người nhà họ Lương, nhưng mà hai vợ chồng trẻ tuổi này vẫn không hề quan tâm chút nào, chỉ có hai nguyên nhân.
Hoặc là thân phận tầm thường chưa từng nghe thấy thanh danh của nhà họ Lương, hoặc là người có thân phận cao hơn, nhà họ Lương không đáng để lọt vào trong mắt bọn họ.
Trên lầu hai là khu hàng sang trọng, về cơ bản không có giai cấp công nhân, cho nên khả năng phía trước là không lớn, vậy thì chỉ còn lại khả năng thứ hai.
“Vâng vâng..."
Nhân viên nữ luống cuống tay chân, cẩn thận cất cái váy dài màu be vào trong túi.
Lý Khinh Hồng bước lên một bước, đang muốn trả tiền, Vương Nhất lại mỉm cười với cô: “Đây là lần đầu tiên hẹn hò của chúng ta, sao có thể để em trả tiền được?”
Nói xong, anh tùy ý móc ra một cái thẻ ngân hàng với màu vàng rực rỡ, cười nói: “Quẹt cái thẻ này đi?”
“Thẻ vàng Thụy Sĩ?”
Nhìn tấm thẻ này, Lương Kiện kinh ngạc kêu lên.
Nhân viên nữ lại như rơi vào trong sương mù, cô ta còn tưởng là Vương Nhất chỉ là kẻ ăn bám vợ, không ngờ cuối cùng người trả tiền lại là anh.
Cái thẻ này chính là thẻ vàng Thụy Sĩ của Thương Si đưa cho anh, anh còn có một cái thẻ màu đen hiếm hơn nữa, sợ mọi người bị sốc, cho nên mới không lấy ra.
Xoẹt.
Vừa quét qua máy quét thẻ, trong màn hình lập tức hiển thị số dư bằng không.
Bạch Ý sững sờ, lập tức cười lên ha hả: “Số dư còn lại là không, chết cười mất, giả vờ hay quá nhỉ, tôi cũng muốn xem xem anh trả tiền bằng cách nào.”
Nhưng mà trong cả cửa hàng chỉ có một mình Bạch Ý là đang cười to, còn Lương Kiện thì trán nổi đầy gân xanh, cơ mặt run rẩy kịch liệt.
Không thể nhịn được nữa, anh ta đánh một bạt tai vào mặt Bạch Ý rồi hét to: “Đồ thiển cận, cái gì cũng không biết, ngậm miệng lại cho tôi! Thẻ vàng Thụy Sĩ không phải là dùng để tiết kiệm tiền, mà là dùng để tiêu tiền.”
Lúc này, anh ta cảm thấy thể diện của mình đã bị người phụ nữ này quét sạch.
Mà Bạch Ý lại choáng váng, trong ý thức của cô ta, thẻ là dùng để tiết kiệm tiền chứ chưa từng nói thẻ là dùng để tiêu tiền.
Vương Nhất lặng lẽ nhìn cô ta, tiếp tục nói với nhân viên nữ: “Không cần phải quan tâm tới cô ta.”
“Vâng vâng..."
Nhân viên nữ quẹt thẻ xong, ngay lập tức thông báo trừ một tỷ năm trăm triệu được hiển thị.
Nhìn thấy giá cả, Bạch Ý không thể tin nổi mà mở to hai mắt: “Cái váy này có giá trị một tỷ năm trăm triệu?”
Lương Kiện không nhịn được mà lau mồ hôi lạnh trên trán, hoảng sợ tột độ, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Ý.
Đều là con tiện nữ này ghê gớm, một cái váy một tỷ năm trăm triệu, sao không giành nữa đi?
Anh ta đúng là người nhà họ Lương, nhưng mà không phải thành viên nòng cốt, hàng năm được chia hoa hồng cũng chỉ vài tỷ đồng, một phát tiêu hao một tỷ năm trăm triệu để mua cái váy này, làm như vậy là đang cắt thịt trong lòng anh ta.
Chiếc váy được Vương Nhất mua đi, Lương Kiện có một loại cảm giác như được sống sót sau tai nạn.
Vương Nhất lạnh nhạt quét mắt nhìn Lương Kiện và Bạch Ý, cười mỉa: “Cái gì cũng không biết mà lại dám đến mua chiếc váy này?”
Bạch Ý bị câu nói này làm cho nghẹn họng nói không nên lời, cả nửa ngày mới mặt đỏ tía tai phản bác lại một câu: “Ai nói là tôi không biết?”
“Vậy à?”
Vương Nhất cười khẽ, sau đó từ tốn nói: “Cô có biết triết lý thiết kế của Gucci là gì không, tại sao chiếc váy này lại tỏa sáng cả tuần lễ thời trang paris năm nay?”
“Cô có biết tại sao nhà thiết kế Weigel chỉ tạo ra phiên bản giới hạn toàn cầu, linh cảm thiết kế nó đến từ đâu?”
"..."
Với những câu hỏi liên tục của Vương Nhất, Bạch Ý nghẹn họng không trả lời được.
Đừng nói là cô ta không biết, ngay cả Lương Kiện và nhân viên nữ cũng không biết, đôi mắt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Vương Nhất có nhiều hơn một vòng bất ngờ.
Ngơ ngác thật lâu, Bạch Ý kịp phản ứng lại, biểu cảm trở nên giận dữ, cô ta mua hàng sang trọng cần phải để ý đến những thứ đó à?
Cô ta cùng với những người phụ nữ đào mỏ khác đều giống nhau, dựa vào phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi cuộc sống, quen biết với một người đàn ông giàu có, khoảng thời gian này đi theo Lương Kiện xuất hiện ở nhiều nơi, cũng có thể bổ sung thêm kiến thức.
Nhưng mỗi một câu hỏi mà Vương Nhất nói ra đều trúng vào điểm mù kiến thức của cô ta.
“Cho nên mới nói cô không xứng để mặc chiếc váy này.”
Vương Nhất vô cảm nói: “Chiếc váy này có một cái tên rất ưu mỹ, "kỳ tích", là nhà thiết kế Weigel đã thiết kế trong lúc vợ của ông ấy hấp hối, cực kỳ bi thương, đó cũng là kiệt tác của ông ấy.”
“Size váy được thiết kế dựa theo tỉ lệ dáng người của vợ ông ấy lúc còn trẻ, sở dĩ được gọi là kỳ tích là bởi vì hi vọng ông trời có thể cảm động bởi thành ý của ông ấy, để người vợ bị bệnh nặng của ông ấy có thể tỉnh lại.”
“Đương nhiên là kỳ tích không xảy ra.”
Vương Nhất tiếp tục bình thản nói: “Vợ của ông ấy vẫn không qua khỏi, nhưng chiếc váy này chính là tâm huyết cả đời này của ông ấy. Chiều dài vai, eo, chiều dài tổng thể, chiều dài váy, được may vô cùng tỉ mỉ, không chỉ có dáng người phải phù hợp mà còn phải có khí chất phù hợp. Nói cách khác, lúc nhà thiết kế Weigel thiết kế ra chiếc váy này, chưa bao giờ nghĩ nó sẽ được phụ nữ trên toàn cầu ưa chuộng, là cái duy nhất, đây chính là nguyên nhân mà chiếc váy này tỏa sáng ở tuần lễ thời trang.”
“99% phụ nữ không xứng đáng mặc chiếc váy này, cố chấp mặc nó, xấu càng thêm xấu, bây giờ cô cảm thấy cô có xứng để mặc nó không?”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Ai nấy cũng dùng một ánh mắt rung động nhìn Vương Nhất, đây là đang đàn áp bằng học thức, chiến thắng toàn diện, giải thích hợp lý. Không nói tới những người ngoài ngành như bọn họ, những nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp nhất chắc chắn có thể hiểu một cách triệt để.
Ánh mắt Lý Khinh Hồng xuất thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của người đàn ông, khoảnh khắc này, cô đột nhiên cảm thấy sức quyến rũ của Vương Nhất là vô hạn.
Còn Bạch Ý thì như bị ai đó đánh mười mấy cái tát, lúc thì tím xanh, lúc thì trắng.
Những lời nói này của Vương Nhất đã hoàn toàn nghiền nát chút tự tôn còn sót lại của cô ta, lại như vò mẻ chẳng sợ nứt mà chỉ vào Lý Khinh Hồng rồi hét to: “Tôi không phù hợp, chẳng lẽ cô ta phù hợp?”
“Đương nhiên.”
Vương Nhất dịu dàng nhìn Lý Khinh Hồng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Tỉ lệ vóc dáng cô ấy hoàn toàn phù hợp với chiếc váy này.”