Chương 183: Đoạt thức ăn nơi miệng hổ
Nhìn thấy Lý Khinh Hồng đang từ từ quỳ xuống, Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện và những cậu ấm liên can đều nhếch khóe miệng cười khẩy.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười trên khuôn mặt bọn họ đông cứng lại.
Vương Nhất nhẹ nhàng đá một cái vào ghế, chiếc ghế bay chuẩn đến sau lưng Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng khuỵu gối xuống nhưng mông lại ngồi lên trên ghế.
Lúc này, bản thân cô ta cũng sững sờ, ngơ ngác cúi đầu nhìn cảnh tượng này.
Sắc mặt Lương Ý Hành trầm xuống, trong mắt xẹt qua tia hung ác, nhìn Lý Khinh Hồng với vẻ giận dữ: “Bảo cô quỳ xuống cô lại dám ngồi xuống, chẳng lẽ không sợ tôi công khai video này ra ngoài sao?”
Lý Khinh Hồng quay đầu lại, nhìn Vương Nhất với đôi mắt đỏ hoe.
Ánh mắt Vương Nhất trấn an cô ta, sau đó anh từ từ dứng dậy, sải bước về phía Lương Ý Hành.
Cộp! Cộp! Cộp!
Trong phòng riêng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân nặng nề nhưng đầy tiết tấu của Vương Nhất.
Vương Nhất liếc nhìn mọi người với vẻ mặt không biểu cảm, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào Lương Ý Hành, trong mắt mang theo sát ý nồng đậm.
Không cần biết Lương Ý Hành có được đoạn video này như thế nào, chỉ cần dùng đoạn video để đe dọa Lý Khinh Hồng và buộc cô ta phải phục tùng là đủ để chết hàng vạn lần rồi.
Nhưng Lương Ý Hành hoàn toàn không sợ hãi, thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên, cười khẩy mà nhìn Vương Nhất: “Vương Nhất, tôi biết anh không phải người bình thường, ngay cả Kim Thành Vũ cũng bị tổn thất trong tay anh, nhưng, anh thực sự có thể mặc kệ không quan tâm đến cô Lý sao?”
Lời này vừa được nói ra, Thẩm Tử Kiện và những cậu ấm khác vốn đang cười trên nỗi đau của người khác, lập tức không cười nữa, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất mang đầy vẻ kinh hãi.
Kim Thành Vũ, Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện cùng với tên quái thai nhà họ Nhan kia được xưng là ‘tứ thiếu Thiên An’, thế nhưng gần đây lại không có tin tức gì về Kim Thành Vũ.
Không ngờ anh ta lại bị tổn thất dưới tay của anh.
Vương Nhất im lặng, chỉ nhìn chằm chằm Lương Ý Hành với đôi mắt sâu thẳm.
Lương Ý Hành cười haha, tiếp tục nói: “Anh đừng quên, năm năm trước là anh đã hành động thô bạo với cô Lý, người làm tổn thương cô ta là anh. Cho dù sau này anh có làm gì để bù đắp cũng không thể xóa bỏ sự thật này, nếu đã làm rồi tại sao không dám thừa nhận? Tôi chỉ là giúp hai người công khai một chút mà thôi.”
Lý Khinh Hồng ngồi trên ghế, cả người run lên.
Ngoài cửa sổ sấm vang chớp giật, mưa to gió lớn, nhưng nơi càng lạnh hơn lại là trong lòng.
Vương Nhất nhẹ vỗ về bờ vai đang lo lắng bất an của Lý Khinh Hồng, vừa vô cảm nhìn Lương Ý Hành, trong con ngươi đen lay láy lóe lên một tia sát ý nồng đậm, lạnh lùng nói: “Anh không phải nghĩ rằng chỉ dựa vào một video như vậy là có thể khiến chúng tôi phục tùng đấy chứ?”
Khi Lương Ý Hành phát video, anh cũng không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến mức như vậy, thế nhưng, kinh hãi thì kinh hãi, sau khi lấy lại tinh thần, anh liền khôi phục được bình tĩnh.
Nếu chút chuyện nhỏ này có thể khiến anh hoảng sợ thì đã quá coi thường long chủ của nước H rồi.
"Đây chính là điểm yếu của các người.”
Lương Ý Hành cười khẩy, nói: “Các người hiện tại không có quyền để thương lượng điều kiện với tôi! Chỉ có thể quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin mới có một chút cơ hội.”
Trong mắt anh ta, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng chỉ là những con ếch bị luộc, việc luộc chín chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm Tử Kiện và những cậu ấm khác phía sau anh ta cũng đều đầy vẻ chế nhạo.
Lúc này, Lý Khinh Hồng cưỡng ép mình phải bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe: “Ai đưa cho anh đoạn video này?”
Cô không tin năm năm trước Lương Ý Hành đã quay phim tại hiện trường, chỉ có thể là người khác quay rồi sau đó chuyển cho anh ta.
Lương Ý Hành cười nhạt một tiếng, ra lệnh: “Ai đưa cho tôi còn quan trọng sao? Bây giờ cô hãy nhanh chóng giao dự án xây dựng đô thị cho nhà họ Lương tôi.”
Anh ta đã đe dọa Lý Khinh Hồng bằng đoạn video dơ bẩn của năm năm trước, Lý Khinh Hồng không còn cách nào khác, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Vương Nhất.
Giờ phút này, cô gửi hết tất cả hy vọng vào Vương Nhất.
Vương Nhất nhìn Lương Ý Hành với vẻ sâu xa: "Cho anh hai sự lựa chọn, lập tức xóa video gốc và nói cho tôi biết là ai đã đưa cho anh video này, nếu không thì chết.”
Giọng nói của anh mang đầy sát khí nồng nặc, lạnh đến thấu xương, nhiệt độ trong phòng riêng cũng giảm xuống mấy độ.
Trong mắt Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện và những cậu ấm phía sau nhất thời có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái bình thường, nói đùa cợt: “Một tên phế vật bị đuổi khỏi nhà họ Lý như anh, chỉ có thể dựa hơi Lý Khinh Hồng mà sống, lấy tự tin đâu ra mà nói lời này?”
Thẩm Tử Kiện cũng nhìn Lý Khinh Hồng và nói: "Cô Lý, khuyên cô nên nghe lời chúng tôi đi, mấy người chúng tôi đại diện cho đỉnh cao quyền lực của Thiên An, muốn khiến các cô trắng tay chẳng qua chỉ cần vài cuộc điện thoại mà thôi.”
Không một tên công tử bột nào ở đó xem Vương Nhất ra gì, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Mà ánh mắt của Vương Nhất cũng từng chút từng chút trở nên lạnh lùng, hoàn toàn mất đi kiên nhẫn.
Đúng vậy, nhóm công tử bột do Lương Ý Hành và Thẩm Tử Kiện dẫn đầu này đại diện cho đỉnh cao quyền lực của Thiên An, nhắc đến hào môn quyền thế là có hai nhà.
Tuy nhiên, điều này vẫn không thể khiến Vương Nhất để tâm.
Nhà họ Kim bị diệt vong như thế nào, nhà họ Lương và nhà họ Thẩm cũng sẽ nối gót theo sau như thế.
Sắc mặt Lý Khinh Hồng tái mét, tức giận đến cực điểm.
Mặc dù tập đoàn Lệ Tinh là doanh nhiệp hạng nhất của Thiên An nhưng dù sao vẫn đang phát triển, trong mắt một số tập đoàn khổng lồ vẫn chỉ là một đứa bé, nếu công ty của nhà họ Lương và nhà họ Thẩm mưu toan đối phó với tập đoàn Lệ Tinh, quả thực dễ như trở bàn tay.
"Bây giờ đã biết sợ rồi chứ?”
Thấy Vương Nhất và Lý Khinh Hồng không nói gì, nụ cười trên mặt Lương Ý Hành càng đậm hơn, anh ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Cô Lý, tôi và cô kết toán một chút, cô giao ra dự án xây dựng đô thị, tôi tự nhiên sẽ xóa video đi, cô còn có thể có được tình hữu nghị với nhà họ Lương, cớ sao mà không làm chứ? Nhưng nếu cô từ chối tôi, thứ chờ đợi cô chính là thân bại danh liệt, lưu lạc đầu đường. Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể đưa ra sự lựa chọn, cô Lý không phải không biết đấy chứ?”
Nhìn Lương Ý Hành tỏ vẻ nắm chắc phần thắng trong tay, Vương Nhất lắc lắc đầu, lập tức mất đi sự hứng thú thương lượng với anh ta, trực tiếp gọi điện thoại cho La Chí Viễn.
Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện và một đám thiếu gia cũng không ngăn cản, ngược lại còn cười mỉm nhìn Vương Nhất gọi điện thoại, bọn họ muốn biết một tên phế vật bị đuổi khỏi cửa có thể mời đến ‘nhân vật lớn’ nào.
Tuy nhiên, điện thoại còn chưa được kết nối, phía ngoài phòng riêng truyền đến một hồi âm thanh lanh lảnh của giày cao gót gõ xuống nền nhà.
Cạch cạch cạch...
Bước chân nhanh chóng nhưng trầm ổn có lực, không khó để đoán ra đây là một nữ cường nhân mạnh mẽ kiên cường.
Rầm...
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng riêng bị mở ra.
Một phụ nữ cổ điển trong bộ sườn xám màu tím sải bước vào.
Mái tóc dài buông xõa, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân phát ra khí chất mạnh mẽ, đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng riêng.
Khi người phụ nữ này bước vào, Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện và một đám công tử bột đều biến đổi sắc mặt.
"Kim Thúy Như?"
Vương Nhất cũng hơi kinh ngạc nhìn Kim Thúy Như đột nhiên xuất hiện, sau đó cúp điện thoại.
"Các vị, dự án xây dựng đô thị của tập đoàn Lệ Tinh là thứ tôi nhìn trúng trước, hy vọng các vị nể mặt tôi một chút.”
Con mắt xinh đẹp của Kim Thúy Như liếc nhìn qua tất cả mọi người, giả vờ tươi cười mà nói: “Đừng đoạt thức ăn nơi miệng hổ!"
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười trên khuôn mặt bọn họ đông cứng lại.
Vương Nhất nhẹ nhàng đá một cái vào ghế, chiếc ghế bay chuẩn đến sau lưng Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng khuỵu gối xuống nhưng mông lại ngồi lên trên ghế.
Lúc này, bản thân cô ta cũng sững sờ, ngơ ngác cúi đầu nhìn cảnh tượng này.
Sắc mặt Lương Ý Hành trầm xuống, trong mắt xẹt qua tia hung ác, nhìn Lý Khinh Hồng với vẻ giận dữ: “Bảo cô quỳ xuống cô lại dám ngồi xuống, chẳng lẽ không sợ tôi công khai video này ra ngoài sao?”
Lý Khinh Hồng quay đầu lại, nhìn Vương Nhất với đôi mắt đỏ hoe.
Ánh mắt Vương Nhất trấn an cô ta, sau đó anh từ từ dứng dậy, sải bước về phía Lương Ý Hành.
Cộp! Cộp! Cộp!
Trong phòng riêng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân nặng nề nhưng đầy tiết tấu của Vương Nhất.
Vương Nhất liếc nhìn mọi người với vẻ mặt không biểu cảm, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào Lương Ý Hành, trong mắt mang theo sát ý nồng đậm.
Không cần biết Lương Ý Hành có được đoạn video này như thế nào, chỉ cần dùng đoạn video để đe dọa Lý Khinh Hồng và buộc cô ta phải phục tùng là đủ để chết hàng vạn lần rồi.
Nhưng Lương Ý Hành hoàn toàn không sợ hãi, thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên, cười khẩy mà nhìn Vương Nhất: “Vương Nhất, tôi biết anh không phải người bình thường, ngay cả Kim Thành Vũ cũng bị tổn thất trong tay anh, nhưng, anh thực sự có thể mặc kệ không quan tâm đến cô Lý sao?”
Lời này vừa được nói ra, Thẩm Tử Kiện và những cậu ấm khác vốn đang cười trên nỗi đau của người khác, lập tức không cười nữa, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất mang đầy vẻ kinh hãi.
Kim Thành Vũ, Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện cùng với tên quái thai nhà họ Nhan kia được xưng là ‘tứ thiếu Thiên An’, thế nhưng gần đây lại không có tin tức gì về Kim Thành Vũ.
Không ngờ anh ta lại bị tổn thất dưới tay của anh.
Vương Nhất im lặng, chỉ nhìn chằm chằm Lương Ý Hành với đôi mắt sâu thẳm.
Lương Ý Hành cười haha, tiếp tục nói: “Anh đừng quên, năm năm trước là anh đã hành động thô bạo với cô Lý, người làm tổn thương cô ta là anh. Cho dù sau này anh có làm gì để bù đắp cũng không thể xóa bỏ sự thật này, nếu đã làm rồi tại sao không dám thừa nhận? Tôi chỉ là giúp hai người công khai một chút mà thôi.”
Lý Khinh Hồng ngồi trên ghế, cả người run lên.
Ngoài cửa sổ sấm vang chớp giật, mưa to gió lớn, nhưng nơi càng lạnh hơn lại là trong lòng.
Vương Nhất nhẹ vỗ về bờ vai đang lo lắng bất an của Lý Khinh Hồng, vừa vô cảm nhìn Lương Ý Hành, trong con ngươi đen lay láy lóe lên một tia sát ý nồng đậm, lạnh lùng nói: “Anh không phải nghĩ rằng chỉ dựa vào một video như vậy là có thể khiến chúng tôi phục tùng đấy chứ?”
Khi Lương Ý Hành phát video, anh cũng không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến mức như vậy, thế nhưng, kinh hãi thì kinh hãi, sau khi lấy lại tinh thần, anh liền khôi phục được bình tĩnh.
Nếu chút chuyện nhỏ này có thể khiến anh hoảng sợ thì đã quá coi thường long chủ của nước H rồi.
"Đây chính là điểm yếu của các người.”
Lương Ý Hành cười khẩy, nói: “Các người hiện tại không có quyền để thương lượng điều kiện với tôi! Chỉ có thể quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin mới có một chút cơ hội.”
Trong mắt anh ta, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng chỉ là những con ếch bị luộc, việc luộc chín chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm Tử Kiện và những cậu ấm khác phía sau anh ta cũng đều đầy vẻ chế nhạo.
Lúc này, Lý Khinh Hồng cưỡng ép mình phải bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe: “Ai đưa cho anh đoạn video này?”
Cô không tin năm năm trước Lương Ý Hành đã quay phim tại hiện trường, chỉ có thể là người khác quay rồi sau đó chuyển cho anh ta.
Lương Ý Hành cười nhạt một tiếng, ra lệnh: “Ai đưa cho tôi còn quan trọng sao? Bây giờ cô hãy nhanh chóng giao dự án xây dựng đô thị cho nhà họ Lương tôi.”
Anh ta đã đe dọa Lý Khinh Hồng bằng đoạn video dơ bẩn của năm năm trước, Lý Khinh Hồng không còn cách nào khác, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Vương Nhất.
Giờ phút này, cô gửi hết tất cả hy vọng vào Vương Nhất.
Vương Nhất nhìn Lương Ý Hành với vẻ sâu xa: "Cho anh hai sự lựa chọn, lập tức xóa video gốc và nói cho tôi biết là ai đã đưa cho anh video này, nếu không thì chết.”
Giọng nói của anh mang đầy sát khí nồng nặc, lạnh đến thấu xương, nhiệt độ trong phòng riêng cũng giảm xuống mấy độ.
Trong mắt Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện và những cậu ấm phía sau nhất thời có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái bình thường, nói đùa cợt: “Một tên phế vật bị đuổi khỏi nhà họ Lý như anh, chỉ có thể dựa hơi Lý Khinh Hồng mà sống, lấy tự tin đâu ra mà nói lời này?”
Thẩm Tử Kiện cũng nhìn Lý Khinh Hồng và nói: "Cô Lý, khuyên cô nên nghe lời chúng tôi đi, mấy người chúng tôi đại diện cho đỉnh cao quyền lực của Thiên An, muốn khiến các cô trắng tay chẳng qua chỉ cần vài cuộc điện thoại mà thôi.”
Không một tên công tử bột nào ở đó xem Vương Nhất ra gì, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Mà ánh mắt của Vương Nhất cũng từng chút từng chút trở nên lạnh lùng, hoàn toàn mất đi kiên nhẫn.
Đúng vậy, nhóm công tử bột do Lương Ý Hành và Thẩm Tử Kiện dẫn đầu này đại diện cho đỉnh cao quyền lực của Thiên An, nhắc đến hào môn quyền thế là có hai nhà.
Tuy nhiên, điều này vẫn không thể khiến Vương Nhất để tâm.
Nhà họ Kim bị diệt vong như thế nào, nhà họ Lương và nhà họ Thẩm cũng sẽ nối gót theo sau như thế.
Sắc mặt Lý Khinh Hồng tái mét, tức giận đến cực điểm.
Mặc dù tập đoàn Lệ Tinh là doanh nhiệp hạng nhất của Thiên An nhưng dù sao vẫn đang phát triển, trong mắt một số tập đoàn khổng lồ vẫn chỉ là một đứa bé, nếu công ty của nhà họ Lương và nhà họ Thẩm mưu toan đối phó với tập đoàn Lệ Tinh, quả thực dễ như trở bàn tay.
"Bây giờ đã biết sợ rồi chứ?”
Thấy Vương Nhất và Lý Khinh Hồng không nói gì, nụ cười trên mặt Lương Ý Hành càng đậm hơn, anh ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Cô Lý, tôi và cô kết toán một chút, cô giao ra dự án xây dựng đô thị, tôi tự nhiên sẽ xóa video đi, cô còn có thể có được tình hữu nghị với nhà họ Lương, cớ sao mà không làm chứ? Nhưng nếu cô từ chối tôi, thứ chờ đợi cô chính là thân bại danh liệt, lưu lạc đầu đường. Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể đưa ra sự lựa chọn, cô Lý không phải không biết đấy chứ?”
Nhìn Lương Ý Hành tỏ vẻ nắm chắc phần thắng trong tay, Vương Nhất lắc lắc đầu, lập tức mất đi sự hứng thú thương lượng với anh ta, trực tiếp gọi điện thoại cho La Chí Viễn.
Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện và một đám thiếu gia cũng không ngăn cản, ngược lại còn cười mỉm nhìn Vương Nhất gọi điện thoại, bọn họ muốn biết một tên phế vật bị đuổi khỏi cửa có thể mời đến ‘nhân vật lớn’ nào.
Tuy nhiên, điện thoại còn chưa được kết nối, phía ngoài phòng riêng truyền đến một hồi âm thanh lanh lảnh của giày cao gót gõ xuống nền nhà.
Cạch cạch cạch...
Bước chân nhanh chóng nhưng trầm ổn có lực, không khó để đoán ra đây là một nữ cường nhân mạnh mẽ kiên cường.
Rầm...
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng riêng bị mở ra.
Một phụ nữ cổ điển trong bộ sườn xám màu tím sải bước vào.
Mái tóc dài buông xõa, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân phát ra khí chất mạnh mẽ, đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng riêng.
Khi người phụ nữ này bước vào, Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện và một đám công tử bột đều biến đổi sắc mặt.
"Kim Thúy Như?"
Vương Nhất cũng hơi kinh ngạc nhìn Kim Thúy Như đột nhiên xuất hiện, sau đó cúp điện thoại.
"Các vị, dự án xây dựng đô thị của tập đoàn Lệ Tinh là thứ tôi nhìn trúng trước, hy vọng các vị nể mặt tôi một chút.”
Con mắt xinh đẹp của Kim Thúy Như liếc nhìn qua tất cả mọi người, giả vờ tươi cười mà nói: “Đừng đoạt thức ăn nơi miệng hổ!"