Chương 4: Nội gián
“...”
Yên lặng.
Khoảng lặng tĩnh.
Tất cả mọi người ở đây, trừ Vương Nhất ra, đều trợn mắt há hốc mồm, không dám tin nhìn người phụ nữ gợi cảm đằng sau Vương Nhất, trong đầu hiện ra bốn ý nghĩ.
Cô ta là ai?
Cô ta từ đâu đi vào?
Cô ta sao lại siêu như vậy?
Cô ta và Vương Nhất có quan hệ gì?
Bốn câu hỏi này còn chưa có đáp án, sắc mặt của tất cả mọi người đều bị một loại vô cùng sợ hãi thay thế.
Vừa rồi, bọn họ căn bản không nhìn rõ cô ta ra tay như nào, tất cả vệ sĩ của Kim Thành Phong đã bị giải quyết.
Hơn nữa, từ khớp xương có mức độ tổn thương khác nhau trên người mỗi người, không khó nhìn ra, người phụ nữ này vẫn là đã nương tay.
Nếu thật sự ra tay giết, bọn họ sớm đã chết rồi!
Nghĩ đến đây, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và các thành viên khác của nhà họ Lý đều nhìn Vương Nhất với vẻ sững sờ.
Bởi vì hành vi của người phụ nữ vừa rồi, rõ ràng là đang bảo vệ Vương Nhất, nói hai người không có quan hệ, đánh chết bọn họ cũng không tin!
“Ra tay với ngài ấy, tôi thấy anh là chán sống rồi!”
Giọng điệu của Lãnh Nhan lạnh như băng sương, đôi mắt đỏ ngầu càng nhìn Kim Thành Phong giống như nhìn người chết.
“Cô... cô là ai?”
Kim Thành Phong lập tức bị dọa đến mức hai chân run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng không hoàn chỉnh.
Bởi vì vào khoảnh khắc vừa rồi, anh ta thật sự cảm nhận được hơi thở chết chóc.
“Cô sao lại đến đây?”
Tuy nhiên, Vương Nhất lại nhíu chặt mày, khẽ trách cứ: “Lo chuyện bao đồng, ra ngoài.”
Một tiếng trách cứ này, càng khiến tất cả mọi người sợ hãi, Lý Mộng Đình càng hằn học trừng mắt với Vương Nhất, làm dấu tay cấm nói chuyện.
Sát thần lai lịch không rõ như vậy, ngộ nhỡ Vương Nhất chọc giận cô ta, cô ta giết tất cả mọi người thì phải làm sao?”
Tuy nhiên, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lãnh Nhan không những không tức giận, ngược lại lo lắng mà cúi thấp đầu.
“Vâng.”
Sau khi đáp một tiếng thì Lãnh Nhan biến mất không một chút dấu vết, giống như chưa từng đến.
Ực ực...
Lãnh Nhan đã đi rồi, nhưng bầu không khí căng thẳng trong nhà họ Lý không có biến mất, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
Ánh mắt của Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và tất cả người của nhà họ Lý nhìn Vương Nhất đã thay đổi, không còn căm ghét, không tiếp chê bai, mà mang theo một sự kinh sợ và kính sợ.
Kim Thành Phong lại cả người run rẩy, trên trán toát mồ hôi hột.
Một câu nói thì bảo người phụ nữ giống như sát thần đó đi, lẽ nào là thủ hạ của Vương Nhất?
“Tiểu, Tiểu Nhất, mẹ hỏi con, người phụ nữ vừa rồi là thuộc hạ của con sao?” Trên mặt Châu Mỹ Ngọc nặn ra nụ cười, có hơi chột dạ hỏi.
Đám người Châu Mỹ Hòa, Chu Thục Hoa cũng mang vẻ lo lắng, sợ Vương Nhất nói vâng, trước đó bọn họ đã nói nhiều lời khó nghe như vậy, còn muốn đuổi anh đi, ngộ nhỡ bị ghi hận...
“Mẹ, vừa rồi đã dọa mọi người rồi nhỉ?”
Vương Nhất vội vàng vỡ Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình lên, mỉm cười nói: “Cô ấy coi như là người bảo vệ của con, con là nhân chứng của một vụ án quan trọng.”
“Thì ra là như vậy.”
“Tôi nói ngay mà, Tiểu Nhất sao có thể có cuộc sống tốt, có người phụ nữ siêu như vậy làm thuộc hạ. Ha ha, ha ha ha...”
Thấy Vương Nhất phủ nhận, đám người Châu Mỹ Ngọc đều nhìn nhau, nở nụ cười cứng nhắc, tóm lại có thể yên tâm rồi.
Người phụ nữ nhìn thoáng qua rất lợi hại đó chỉ là người bảo vệ của Vương Nhất, còn Vương Nhất, chắc là dính vào vụ án quan trọng nào đó --Trong phim không phải thường hay có hay sao, vì để bảo vệ nhân chứng quan trọng nào đó không bị ám sát, sẽ phái cao thủ âm thầm bảo vệ...
“Vụ án quan trọng sao?”
Lý Mộng Đình lại nghi ngờ: “Anh không phải 5 năm này đều bị dính vào trong vụ án gì đó chứ?”
“Ờm, coi như vậy.”
“Ồ...”
Lý Mộng Đình lúc này mới hiểu, điều này cũng có thể giải thích được lý do tại sao Vương Nhất sau khi trở về lập tức trở thành kẻ biết võ.
Thật ra, Vương Nhất không có nói dối.
Lãnh Nhan là cái bóng của anh, cái bóng và thực thể là như hình với bóng, ai cũng không thể thiếu ai, chỉ riêng điểm này thì đã nằm ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới rồi.
Mà anh cũng là nhân chứng của vụ án treo quốc tế quan trọng nào đó, để tìm ra tung tích của “Võng Lượng”, lúc này mới xuất ngũ.
Chỉ là anh không muốn cuốn người vô tội vào, chỉ vậy mà thôi.
Kim Thành Phong thấy nhà họ Lý nói chuyện rôm rả, định lén lút rời khỏi nhà họ Lý, anh ta muốn nói tin tức này cho chị gái của anh ta.
Nhưng mới đi được một bước nhỏ thì vai đột nhiên bị vỗ nhẹ.
“Cậu cả Kim, cậu muốn đi đâu thế?”
Giọng nói cười như không cười của Vương Nhất truyền đến,
Trong nháy mắt, Kim Thành Phong lập tức bị dọa cho mất hồn mất vía, bụp một tiếng, vậy mà bị Vương Nhất vỗ cho mềm nhũn ra đất.
“Hiểu lầm, chuyện này đều là hiểu lầm...”
Kim Thành Phong nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc, ngước mắt nhìn Vương Nhất nói.
“Ổ? Hiểu lầm sao? Tôi không cảm thấy đó là hiểu lầm.”
Vương Nhất cũng khuỵu xuống ở trước mặt Kim Thành Phong, nụ cười ôn hòa, nhưng lại không có chút độ ấm: “Kim Thúy Như không phải là chị gái của cậu sao?”
“Tôi và cô ta không thân, tôi và cô ta chỉ là họ hàng, không phải người thân---”
“Cậu không phải muốn bắt tôi hay sao?”
“Sao thế? Tôi đến là muốn mời cậu cùng đi uống rượu, ở bên phía tháp Thiên An mới mở một câu lạc bộ---”
“Cậu còn nói muốn tôi quỳ xuống dập đầu trước cậu.”
Bụp---
Bụp---
Bụp---
Vương Nhất mới vừa nói xong, Kim Thành Phong lập tức không chút do dự quỳ ở trước mặt anh, sau đó dập đầu ba cái.
Cái sau mạnh hơn cái khác, dập đầu ba cái xong, trán của Kim Thành Phong máu thịt mơ hồ.
“Đại ca, anh tha cho tôi, tôi sai rồi, thật sự sai rồi...”
Một mùi tanh hôi từ đũng quần của Kim Thành Phong truyền tới, tất cả mọi người của nhà họ Lý đều vô thức bịt mũi.
Kim Thành Phong vậy mà bị Vương Nhất làm tè cả ra!
Anh ta là một trong số ít những người của người nhà họ Kim biết nội tình, với quan hệ của Vương Nhất và nhà họ Kim, một khi rơi vào trong tay của Vương Nhất thì sẽ sống không bằng chết.
Vương Nhất cũng ngạc nhiên liếc nhìn Kim Thành Phong, không khỏi sờ cằm.
Bản thân cũng không đáng sợ như vậy, vậy mà dọa người ta tè ra quần.
Sau đó, cũng không hăm dọa anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, căn bệnh nặng của ba tôi có liên quan tới cậu không?”
Khi hỏi, trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sát ý u ám, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và tất cả mọi người nhà họ Lý cũng sững người, nhìn Kim Thành Phong với ánh mắt khó hiểu.
Vẻ mặt của Trần Cảnh không tự nhiên mà đứng ở bên cạnh Lý Mộng Đình, trên trán xuất hiện một ít mồ hôi lạnh.
“Không có.” Kim Thành Phong không hề do dự mà nói.
Trần Cảnh bỗng chốc thở phào một hơi.
“Vậy sao?”
Vương Nhất mỉm cười không có chút độ ấm, một giây sau đó, trong mắt xẹt qua một tia hung sát.
Anh đột nhiên ra tay, túm lấy cả gương mặt của Kim Thành Phong, kéo cả người anh ta từ dưới đất lên.
Sau đó, ở trong ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người của nhà họ Lý, túm đầu của anh ta, đập mạnh vào bức tường.
Bụp!
Chỉ nghe thấy một âm thanh rất lớn vang lên, cả gương mặt của Kim Thành Phong trở nên nhày nhụa máu thịt, máu tươi chảy ra.
“Có liên quan không?” Giọng nói của Vương Nhất lạnh lẽo giống như mất hết tính người.
“…”
Kim Thành Phong bị đập đến choáng váng, không có trả lời ngay.
Bụp!
Vương Nhất lại đập lần nữa, đập gãy sống mũi của anh ta.
“Chỗ đập lần sau sẽ là sắt đấy.” Giọng điệu của Vương Nhất rất thản nhiên nói.
Kim Thành Phong lại run rẩy theo phản xạ có điều kiện.
Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc cũng bị dọa cho mất mật, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Kim Thành Phong.
Ánh mắt liếc nhìn Vương Nhất với ánh mắt kinh sợ, run rẩy đưa tay, chỉ về phía Trần Cảnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng theo đó mà nhìn sang Trần Cảnh.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt của Trần Cảnh cũng trở nên tái nhạt.
Yên lặng.
Khoảng lặng tĩnh.
Tất cả mọi người ở đây, trừ Vương Nhất ra, đều trợn mắt há hốc mồm, không dám tin nhìn người phụ nữ gợi cảm đằng sau Vương Nhất, trong đầu hiện ra bốn ý nghĩ.
Cô ta là ai?
Cô ta từ đâu đi vào?
Cô ta sao lại siêu như vậy?
Cô ta và Vương Nhất có quan hệ gì?
Bốn câu hỏi này còn chưa có đáp án, sắc mặt của tất cả mọi người đều bị một loại vô cùng sợ hãi thay thế.
Vừa rồi, bọn họ căn bản không nhìn rõ cô ta ra tay như nào, tất cả vệ sĩ của Kim Thành Phong đã bị giải quyết.
Hơn nữa, từ khớp xương có mức độ tổn thương khác nhau trên người mỗi người, không khó nhìn ra, người phụ nữ này vẫn là đã nương tay.
Nếu thật sự ra tay giết, bọn họ sớm đã chết rồi!
Nghĩ đến đây, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và các thành viên khác của nhà họ Lý đều nhìn Vương Nhất với vẻ sững sờ.
Bởi vì hành vi của người phụ nữ vừa rồi, rõ ràng là đang bảo vệ Vương Nhất, nói hai người không có quan hệ, đánh chết bọn họ cũng không tin!
“Ra tay với ngài ấy, tôi thấy anh là chán sống rồi!”
Giọng điệu của Lãnh Nhan lạnh như băng sương, đôi mắt đỏ ngầu càng nhìn Kim Thành Phong giống như nhìn người chết.
“Cô... cô là ai?”
Kim Thành Phong lập tức bị dọa đến mức hai chân run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng không hoàn chỉnh.
Bởi vì vào khoảnh khắc vừa rồi, anh ta thật sự cảm nhận được hơi thở chết chóc.
“Cô sao lại đến đây?”
Tuy nhiên, Vương Nhất lại nhíu chặt mày, khẽ trách cứ: “Lo chuyện bao đồng, ra ngoài.”
Một tiếng trách cứ này, càng khiến tất cả mọi người sợ hãi, Lý Mộng Đình càng hằn học trừng mắt với Vương Nhất, làm dấu tay cấm nói chuyện.
Sát thần lai lịch không rõ như vậy, ngộ nhỡ Vương Nhất chọc giận cô ta, cô ta giết tất cả mọi người thì phải làm sao?”
Tuy nhiên, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lãnh Nhan không những không tức giận, ngược lại lo lắng mà cúi thấp đầu.
“Vâng.”
Sau khi đáp một tiếng thì Lãnh Nhan biến mất không một chút dấu vết, giống như chưa từng đến.
Ực ực...
Lãnh Nhan đã đi rồi, nhưng bầu không khí căng thẳng trong nhà họ Lý không có biến mất, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
Ánh mắt của Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và tất cả người của nhà họ Lý nhìn Vương Nhất đã thay đổi, không còn căm ghét, không tiếp chê bai, mà mang theo một sự kinh sợ và kính sợ.
Kim Thành Phong lại cả người run rẩy, trên trán toát mồ hôi hột.
Một câu nói thì bảo người phụ nữ giống như sát thần đó đi, lẽ nào là thủ hạ của Vương Nhất?
“Tiểu, Tiểu Nhất, mẹ hỏi con, người phụ nữ vừa rồi là thuộc hạ của con sao?” Trên mặt Châu Mỹ Ngọc nặn ra nụ cười, có hơi chột dạ hỏi.
Đám người Châu Mỹ Hòa, Chu Thục Hoa cũng mang vẻ lo lắng, sợ Vương Nhất nói vâng, trước đó bọn họ đã nói nhiều lời khó nghe như vậy, còn muốn đuổi anh đi, ngộ nhỡ bị ghi hận...
“Mẹ, vừa rồi đã dọa mọi người rồi nhỉ?”
Vương Nhất vội vàng vỡ Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình lên, mỉm cười nói: “Cô ấy coi như là người bảo vệ của con, con là nhân chứng của một vụ án quan trọng.”
“Thì ra là như vậy.”
“Tôi nói ngay mà, Tiểu Nhất sao có thể có cuộc sống tốt, có người phụ nữ siêu như vậy làm thuộc hạ. Ha ha, ha ha ha...”
Thấy Vương Nhất phủ nhận, đám người Châu Mỹ Ngọc đều nhìn nhau, nở nụ cười cứng nhắc, tóm lại có thể yên tâm rồi.
Người phụ nữ nhìn thoáng qua rất lợi hại đó chỉ là người bảo vệ của Vương Nhất, còn Vương Nhất, chắc là dính vào vụ án quan trọng nào đó --Trong phim không phải thường hay có hay sao, vì để bảo vệ nhân chứng quan trọng nào đó không bị ám sát, sẽ phái cao thủ âm thầm bảo vệ...
“Vụ án quan trọng sao?”
Lý Mộng Đình lại nghi ngờ: “Anh không phải 5 năm này đều bị dính vào trong vụ án gì đó chứ?”
“Ờm, coi như vậy.”
“Ồ...”
Lý Mộng Đình lúc này mới hiểu, điều này cũng có thể giải thích được lý do tại sao Vương Nhất sau khi trở về lập tức trở thành kẻ biết võ.
Thật ra, Vương Nhất không có nói dối.
Lãnh Nhan là cái bóng của anh, cái bóng và thực thể là như hình với bóng, ai cũng không thể thiếu ai, chỉ riêng điểm này thì đã nằm ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới rồi.
Mà anh cũng là nhân chứng của vụ án treo quốc tế quan trọng nào đó, để tìm ra tung tích của “Võng Lượng”, lúc này mới xuất ngũ.
Chỉ là anh không muốn cuốn người vô tội vào, chỉ vậy mà thôi.
Kim Thành Phong thấy nhà họ Lý nói chuyện rôm rả, định lén lút rời khỏi nhà họ Lý, anh ta muốn nói tin tức này cho chị gái của anh ta.
Nhưng mới đi được một bước nhỏ thì vai đột nhiên bị vỗ nhẹ.
“Cậu cả Kim, cậu muốn đi đâu thế?”
Giọng nói cười như không cười của Vương Nhất truyền đến,
Trong nháy mắt, Kim Thành Phong lập tức bị dọa cho mất hồn mất vía, bụp một tiếng, vậy mà bị Vương Nhất vỗ cho mềm nhũn ra đất.
“Hiểu lầm, chuyện này đều là hiểu lầm...”
Kim Thành Phong nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc, ngước mắt nhìn Vương Nhất nói.
“Ổ? Hiểu lầm sao? Tôi không cảm thấy đó là hiểu lầm.”
Vương Nhất cũng khuỵu xuống ở trước mặt Kim Thành Phong, nụ cười ôn hòa, nhưng lại không có chút độ ấm: “Kim Thúy Như không phải là chị gái của cậu sao?”
“Tôi và cô ta không thân, tôi và cô ta chỉ là họ hàng, không phải người thân---”
“Cậu không phải muốn bắt tôi hay sao?”
“Sao thế? Tôi đến là muốn mời cậu cùng đi uống rượu, ở bên phía tháp Thiên An mới mở một câu lạc bộ---”
“Cậu còn nói muốn tôi quỳ xuống dập đầu trước cậu.”
Bụp---
Bụp---
Bụp---
Vương Nhất mới vừa nói xong, Kim Thành Phong lập tức không chút do dự quỳ ở trước mặt anh, sau đó dập đầu ba cái.
Cái sau mạnh hơn cái khác, dập đầu ba cái xong, trán của Kim Thành Phong máu thịt mơ hồ.
“Đại ca, anh tha cho tôi, tôi sai rồi, thật sự sai rồi...”
Một mùi tanh hôi từ đũng quần của Kim Thành Phong truyền tới, tất cả mọi người của nhà họ Lý đều vô thức bịt mũi.
Kim Thành Phong vậy mà bị Vương Nhất làm tè cả ra!
Anh ta là một trong số ít những người của người nhà họ Kim biết nội tình, với quan hệ của Vương Nhất và nhà họ Kim, một khi rơi vào trong tay của Vương Nhất thì sẽ sống không bằng chết.
Vương Nhất cũng ngạc nhiên liếc nhìn Kim Thành Phong, không khỏi sờ cằm.
Bản thân cũng không đáng sợ như vậy, vậy mà dọa người ta tè ra quần.
Sau đó, cũng không hăm dọa anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, căn bệnh nặng của ba tôi có liên quan tới cậu không?”
Khi hỏi, trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sát ý u ám, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và tất cả mọi người nhà họ Lý cũng sững người, nhìn Kim Thành Phong với ánh mắt khó hiểu.
Vẻ mặt của Trần Cảnh không tự nhiên mà đứng ở bên cạnh Lý Mộng Đình, trên trán xuất hiện một ít mồ hôi lạnh.
“Không có.” Kim Thành Phong không hề do dự mà nói.
Trần Cảnh bỗng chốc thở phào một hơi.
“Vậy sao?”
Vương Nhất mỉm cười không có chút độ ấm, một giây sau đó, trong mắt xẹt qua một tia hung sát.
Anh đột nhiên ra tay, túm lấy cả gương mặt của Kim Thành Phong, kéo cả người anh ta từ dưới đất lên.
Sau đó, ở trong ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người của nhà họ Lý, túm đầu của anh ta, đập mạnh vào bức tường.
Bụp!
Chỉ nghe thấy một âm thanh rất lớn vang lên, cả gương mặt của Kim Thành Phong trở nên nhày nhụa máu thịt, máu tươi chảy ra.
“Có liên quan không?” Giọng nói của Vương Nhất lạnh lẽo giống như mất hết tính người.
“…”
Kim Thành Phong bị đập đến choáng váng, không có trả lời ngay.
Bụp!
Vương Nhất lại đập lần nữa, đập gãy sống mũi của anh ta.
“Chỗ đập lần sau sẽ là sắt đấy.” Giọng điệu của Vương Nhất rất thản nhiên nói.
Kim Thành Phong lại run rẩy theo phản xạ có điều kiện.
Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc cũng bị dọa cho mất mật, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Kim Thành Phong.
Ánh mắt liếc nhìn Vương Nhất với ánh mắt kinh sợ, run rẩy đưa tay, chỉ về phía Trần Cảnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng theo đó mà nhìn sang Trần Cảnh.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt của Trần Cảnh cũng trở nên tái nhạt.