Chương : 9
Chương 9
Tới giờ tan tầm, Tống Tâm Nhiên thu thập xong mọi thứ, muốn đi qua mang người nào đó về nhà. Nhưng nghĩ giữa trưa bị người ta xách ra ngoài cửa sỉ nhục, nghĩ lại không thèm đi tìm hắn.
Ở trong văn phòng xoay tới xoay lui vài vòng, Trần Duẫn đẩy cửa vào. Tống Tâm Nhiên nhìn thấy người này liền tức giận, Trần Duẫn cũng gần một ngày nay không dám xuất hiện trước mặt anh.
Tống Tâm Nhiên thật ra không lo lắng Trần Duẫn sẽ đem sự tình truyền ra bên ngoài, dù sao cũng là người của ba mẹ điểm này vẫn sẽ biết đúng mực.
Trần Duẫn hưng phấn nói: "Tống tổng, công ty tổ chức party đón người mới anh chưa đi sao?"
Tống Tâm Nhiên: "Tôi sao lại không biết?"
Trần Duẫn: "Là kế hoạch trên Q đàn thảo luận."
Tống Tâm Nhiên:" Trước đây có người mới sao không thấy bọn họ nhiệt tình như vậy? "
Trần Duẫn: "Hắc hắc, Tống tổng, anh biết đấy, các muội tử trong công ty chúng ta nhiệt tình như lửa, tôi làm sao mà cự tuyệt đây."
Tống Tâm Nhiên: " Nhiệt tình còn có cậu cắm một chân nữa chứ gì?"
Trần Duẫn:" Tống tổng, anh ở đây mắng tôi, Thi Dật ở đó liền bị các muội tử trong công ty câu đi mất a ~"
Tống Tâm Nhiên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn mặt lạnh đi đến. Vừa đi vào, liền nhìn thấy Thi Dật bị vây quanh bởi nhân viên nữ trong công ty nhiệt tình như lửa.
Chỉ là lại không thấy thần sắc khó xử của Thi Dật, ngược lại là thành thạo ngồi ở chỗ kia không còn chút ít trạng thái quẫn bách nào như hồi ở Tam Á.
Tống Tâm Nhiên nhìn hắn một cái, đã bị Trần Duẫn kéo đến vị trí trung tâm. Ngày thường anh duy trì hình tượng Tống tổng nghiêm túc, tuy rằng bộ dạng anh tuấn, nhưng trong công ty người có thể cùng anh nói giỡn không có mấy người.
Hơn nữa anh rất ít tham gia tiệc tùng trong công ty, rốt cuộc quản lý cả một tập đoàn, giữ khoảng cách thích hợp vẫn là nên có. Chỉ là hôm nay Thi Dật bị mang đến đây, anh cũng chỉ có thể cùng tham gia.
Không biết có phải ngày thường đã nghẹn rất lâu rồi hay không, Tống Tâm Nhiên đến làm không khí đạt đến cao trào. Anh vừa ngồi xuống liền không ngừng có người đến kính rượu.
Thoái thác cũng không được, chỉ có thể uống hết hai ly, Thi Dật bên kia lại từ chối uống rượu, người khác hỏi vì sao, Tống Tâm Nhiên cũng cẩn thận nghe ngóng, trong lòng suy nghĩ dựa vào cái gì người này không uống, liền cảm nhận được ánh mắt Thi Dật nhìn mình một cái rồi hắn mới cười nói:" lát nữa còn phải đưa bạn về nhà, uống rượu không thể lái xe."
Mọi người sôi nổi ồn ào nói, bạn gái! Có phải bạn gái hay không!
Thi Dật cười gật gật đầu, nhân viên nam đều cười, nhân viên nữ không ít người kêu thảm soái ca đều đã có bạn gái.
Trần Duẫn ở một bên trong lòng yên lặng nói thêm một câu: là có bạn trai mới đúng.
Cồn chậm rãi có tác dụng, cả người Tống Tâm Nhiên bắt đầu nóng lên. Luôn bị người đùa giỡn cũng không phải chuyện này! Thi Dật sao lại làm anh cảm giác như một tay già đời, trước kia cũng chưa từng thấy qua hắn yêu đương mà."
Tống Tâm Nhiên lại rót cho chính mình một ly, Phương Hòa ở một bên gắp cho anh chút đồ ăn, sợ anh chỉ lo uống rượu không ăn gì lại đau dạ dày.
Tống Tâm Nhiên vùi đầu uống rượu, trong chén có cái gì liền ăn cái đó, hai người nhìn một mảnh thật là hài hòa.
Tiệc gần kết thúc, Tống Tâm Nhiên đã có chút lâng lâng, anh biết rượu phẩm của chính mình không được tốt lắm, cho nên cũng không dám tiếp tục uống. Buông chén rượu, cảm giác bụng nhỏ có chút khó chịu đứng dậy tính đi nhà vệ sinh giải quyết.
Tống Tâm Nhiên mơ mơ hồ hồ thấy Phương Hòa lại đây đỡ mình, anh liền thả lỏng đưa tay cho người đỡ, thấp giọng cười nói: "Cảm ơn A Hòa, cậu thật là tốt, tôi nếu mà là nữ... haha. haha" anh ngây ngô cười.
Trần Duẫn rất thích trêu đùa Phương Hòa, dần dần anh bị lây bệnh cũng thích hùa vào trêu đùa hắn vài câu. Chỉ là anh mới vừa nói xong câu đó, liền cảm giác cánh tay đang đỡ lấy mình bỗng nhiên dùng sức một chút.
Anh quơ quơ đầu, cũng không để ý, cho rằng Phương Hòa lại ngượng ngùng, liền rầu rĩ nở nụ cười.
Cho đến khi đi vào nhà vệ sinh, giải quyết xong kéo khóa quần lên. Anh đến bồn rửa tay, ngẩng đầu lên nhìn trong gương đứng phía sau anh thế mà lại là Thi Dật mới giật mình nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn Thi Dật hai tay ôm ngực đang đứng dựa vào vách tường, anh xoa xoa đôi mắt, mê mang nói: "A Hòa đâu?"
Tống Tâm Nhiên nhìn Thi Dật mở miệng định nói cái gì đó, bước chân có chút mềm nhũn bước qua, kết quả trượt chân ngã về phía trước.
Trong nháy mắt cảm giác say muốn bay lên, anh nhìn Thi Dật vọt lại đây muốn đỡ lấy mình. Mới chạm vào một chút, bởi vì quán tính ngược lại đem Thi Dật ấn trở về trên vách tường.
Mặt cũng hung hăng đâm qua, miệng truyền đến cảm giác tê rần.Tống Tâm Nhiên tạm dừng vài giây, mới chống tường, chậm rãi đem chính mình chống lên.
Anh nhìn thấy đôi môi Thi Dật phía trước bị đập một mảng đỏ bừng, đang chậm rãi thấm ra máu. Duỗi tay sờ sờ miệng mình, thậm chí còn không dám xem sắc mặt Thi Dật.
Nửa ngày, mới hộc ra một câu: "ừm...... Tôi vừa mới, định giúp anh ôn tập một chút, anh có nhớ được cái gì không?"
"......"
Một mảnh yên lặng, Tống Tâm Nhiên ngây ngô cười đem miệng mình lau đi, dùng đầu óc hỗn loạn ra sức nghĩ cũng không nghĩ được phương pháp giải vây.
Bỗng nhiên Thi Dật tiến lên phía trước, đôi tay từ phía dưới nách anh xuyên qua, ở phía sau eo tạo thành hình chữ thập, đem anh ôm ghì vào trong lồng ngực. Anh cảm nhận được mặt đối phương chôn vào cổ mình, dùng cằm cùng chóp mũi hơi lạnh nhẹ nhàng cọ cọ chỗ da thịt lõa lồ sau gáy.
Nơi độ ấm chạm nhau một chút, cảm giác dị dạng lan tràn, từ một tấc vuông nơi làn da phảng phất có dòng điện lưu nho nhỏ nhảy lên.
Thi Dật nhẹ nhàng thở dài, buông lỏng Tống Tâm Nhiên ra: "Không có...... Không có ấn tượng."
Chờ sau khi hiểu rõ việc đối phương làm là đang trả lời mình, Nhiệt độ vừa mới dâng lên trong lòng Tống Tâm Nhiên lập tức hạ xuống. Anh ngây ngốc gật gật đầu: "Không...... Không có thì thôi vậy."
Anh xoay người bước chân hư nhuyễn nện bước chuẩn bị đi, lại bị Thi Dật kéo lại. Xoa xoa đôi mắt khô khốc quay đầu lại liếc mắt nhìn Thi Dật: "Làm gì?"
Thi Dật:"Anh cứ như vậy trở về?"
Tống Tâm Nhiên:"Tôi còn chưa say mà..."
Thi Dật duỗi tay sờ sờ miệng mình: "Anh xác định?"
Tống Tâm Nhiên hậu tri hậu giác, duỗi đầu lưỡi liếm liếm miệng mình, quả nhiên có một chỗ nóng rát.
Tống Tâm Nhiên a một tiếng, định lấy di động gọi điện thoại cho Phương Hòa, mới phát hiện điện thoại cùng ví đều để ở trong phòng. Thi Dật thở dài, để anh ngốc ở chỗ đó, xoay người đi vào phòng lấy ví cho anh.
Tống Tâm Nhiên ra khỏi WC, dựa vào trên hành lang, híp mắt châm cho mình một điếu thuốc cắn trong miệng thất thần. Bỗng nhiên trên mũi ngửi được một mùi nước hoa, bên hông chợt căng thẳng.
Có người bỗng nhiên ôm lấy anh, làm anh sợ đến mức thuốc cũng rơi xuống đất. Định thần lại liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn cười xán lạn: "Oppa!"
Tống Tâm Nhiên chớp chớp đôi mắt, giật mình nói: "Lý Dĩnh, sao em lại ở đây!"
"mới nãy em còn tưởng mình nhìn nhầm, quả nhiên là oppaaa"
"nói chuyện cẩn thận..."
"A, Tống Tâm Nhiên, anh ở chỗ này câu tam đáp tứ không sợ dì Tống gõ chết anh sao!"
" Anh lại muốn hỏi em, em còn chưa đủ tuổi ở loại chỗ ăn chơi này làm cái gì?"
"em đã mười tám tuổi rồi!"
"Vậy cũng là vị thành niên! Còn có, Mặt em trang điểm cái kiểu gì thế này, vừa nãy anh sợ đến mức không nhận ra được."
Lý Dĩnh thu hồi cánh tay, dùng đầu ngón tay xoa xoa lông mi mình:" đây là trang điểm phong cách Hàn Quốc, oppa anh không hiểu đâu!"
"Nhanh lên về trường học!"
"Anh Tâm nhiên, có lý nào lại về sớm như vậy, trừ phi... anh đưa em về?"
Tống Tâm Nhiên xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn con nhóc mình nhìn lớn lên từ nhỏ, không thể thấy được mà mặc kệ. Lý Dĩnh thấy Tống Tâm Nhiên thỏa hiệp, liền cười hì hì câu lấy cánh tay anh nói: "Đi thôi, anh Tâm Nhiên!"
Mới vừa đi vài bước, Tống Tâm Nhiên chợt dừng lại, Lý Dĩnh nghi hoặc nhìn qua: "Làm sao vậy?"
"Còn có một người."
"Ai......?"
Ánh mắt Lý Dĩnh ở trên mặt Tống Tâm Nhiên bơi hai vòng, cuối cùng dừng ở vết thương trên khóe miệng rõ ràng do người tạo thành kia.
"Aaaa ~ anh Tâm Nhiên, hoá ra anh thật đúng là ở đây câu tam đáp tứ a! Em thật muốn nhìn một chút chị dâu trông như thế nào ~"
"Đừng nói bậy."
Bỗng nhiên một thanh âm lạnh lẽo nói vào: "Nói bậy gì đó?"
Lý Dĩnh quay đầu nhìn lại, hai mắt sáng lên, cánh tay treo ở trên tay Tống Tâm Nhiên dùng sức siết chặt.
"Anh...Tâm...... Tâm nhiên, đây là......"
Nhìn Lý Dĩnh kia một bộ dáng tiểu nữ sinh thẹn thùng, đầu Tống Tâm Nhiên càng đau. Anh vừa định nói cái gì đó, đã bị Thi Dật duỗi tay ôm qua, Lý Dĩnh bỗng nhiên ôm vào không khí. Ngơ ngác nhìn người đàn ông tuấn tú vừa mới xuất hiện, tự nhiên mà ôm Nhiên ca vào lòng, còn ở trên mặt hôn hôn, hướng cô câu môi cười: "sao thế, hai người không phải vừa thảo luận về tôi sao?"
"......" Tống Tâm Nhiên bị nghẹn họng, loại tiết mục cẩu huyết ba người này vì cái gì lại xuất hiện ở trên người anh.
Anh đột nhiên tránh thoát Thi Dật, thở sâu nói: "Tới đây, giới thiệu một chút, đây là em họ tôi, Lý Dĩnh."
"A a a!" Vừa dứt lời, Lý Dĩnh liền bỗng nhiên bộc phát ra một trận thét chói tai ngắn ngủi.
Thi Dật ngạc nhiên nhìn vị nữ sinh bỗng nhiên đỏ mặt, lại thấy Tống Tâm Nhiên bất đắc dĩ mà che trán, thở dài nói: "được rồi, đừng kêu, mất mặt."
Lý Dĩnh: "Chị dâu? Đây là Chị dâu?!!!"
Tống Tâm Nhiên: "haizz, đúng, em đừng có kích động như vậy."
Lý Dĩnh: "Em sao có thể không kích động!!!"
Tống Tâm Nhiên: "Câm miệng......"
Lý Dĩnh:" Chị dâu, thật là soái, thật là soái aaa."
"......"
Nhìn Lý Dĩnh lâm vào trạng thái cuồng loạn, Tống Tâm Nhiên hơi bực mà liếc mắt nhìn Thi Dật, mở miệng nói: "Đi thôi, trước đem nó trở về đã."
Thật vất vả đem người tặng trở về. Lỗ tai Thi Dật còn cảm giác có âm thanh ầm ầm vang lên."
Em họ Tống Tâm Nhiên thật sự lợi hại, vừa nãy dường như tiêm máu gà hỏi hắn rất nhiều vấn đề, còn thiếu mỗi đem sinh thần bát tự của hắn đào ra nhìn xem có xứng với Tống Tâm Nhiên nữa hay không thôi.
Hắn một bên lái xe, một bên nhìn Tống Tâm Nhiên đang đem đầu dựa vào lưng ghế nói:" em họ anh...Còn rất hướng ngoại, chính là anh lớn lên không giống như vậy."
Tống Tâm Nhiên mở mắt ra, nhổm dậy kéo ô đựng đồ ra, cầm hai viên Xylitol ném vào miệng, nhai nhai mới nói: "Bằng không,anh cho rằng lại là bạn gái cũ của tôi?"
"Ừm."
"......" Thật đúng là mẹ nó thành thật.
Một hồi lâu, Tống Tâm Nhiên cũng không có động tĩnh gì, Thi Dật cho rằng người ngủ rồi, lái xe chậm lại để tránh tình huống phát sinh phải phanh lại khẩn cấp.
Xe chạy một hồi lâu liền đến nhà.
Bỗng nhiên Tống Tâm Nhiên mở mắt, toàn bộ thân thể đều hướng Thi Dật nhích lại gần, nhìn chằm chằm Thi Dật nửa ngày mới mở miệng nói:
"Tôi sao lại cảm thấy anh có chút không thích hợp?"
"Cái gì không thích hợp?" Thi Dật không chút để ý trả lời.
Tống Tâm Nhiên vẻ mặt hoang mang nói: "Anh làm gì đột nhiên thể hiện bộ dáng thật sự thích tôi như vậy."
Thi Dật: " Đột nhiên sao?"
Tống Tâm Nhiên: "Đừng giả vờ, không giống."
Thi Dật thong thả đem xe dừng lại ở bãi đỗ xe, nhìn vẻ mặt hồng hồng do say rượu của Tống Tâm Nhiên, nhất thời không nói gì.
"Anh không thích tôi." Tống Tâm Nhiên nói.
Nghe những lời này, Thi Dật ngẩn người, bỗng nhiên cười: "Sao anh lại khẳng định như vậy."
Tống Tâm Nhiên chắc chắn gật gật đầu: "Ừm, anh ghét nhất tôi."
Thi Dật tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Tống Tâm Nhiên một hồi, bỗng nhiên duỗi tay chạm chạm mặt anh. Cảm thụ được độ ấm nóng bỏng trên mặt, khẩu khí chậm chạp nói:" anh say rồi"
"Tôi không có, anh tin tưởng tôi...... anh thật sự không thích tôi......"
Nói nói, Tống Tâm Nhiên mày nhăn lại, cả người uể oải không thôi. Trong miệng lại vẫn là lăn qua lộn lại lải nhải anh không thích tôi, chán ghét tôi lặp đi lặp lại.
Thi Dật: "Anh thật sự say rồi."
Tống Tâm Nhiên rầu rĩ nói: "Tôi không có, anh sẽ chán ghét tôi."
Thi Dật: "Vì cái gì?"
Thi Dật đột nhiên hỏi một câu, đánh gãy thanh âm Tống Tâm Nhiên lầm bầm lầu bầu. Chỉ thấy hai mắt anh bịt kín men say im lặng một hồi lâu, mới bỗng nhiên cười nói: "Anh không biết sao."
Thi Dật: "Biết cái gì?"
Tống Tâm Nhiên: "Ừm, anh lại giống như không biết thật."
"......"
Thi Dật phát giác cùng một người say tiến hành đối thoại thực sự không có khả năng. Hắn mở cửa xe, vòng đến ghế phụ định đem người khiêng trở về, bỗng nhiên bị Tống Tâm Nhiên chặn ngang ôm lấy.
Mặt Tống Tâm Nhiên chôn ở trên eo Thi Dật, thanh âm rầu rĩ từ bên trong truyền đến. Thi Dật cẩn thận nghe xong nửa ngày, mới nghe hiểu Tống Tâm Nhiên đến tột cùng đang nói cái gì.
Anh nói...... "Bởi vì tôi lừa anh."
———————————————————————————
Yan: Spoil cho một ít chương sau nè =))) so hott
"Nước từ bồn tắm chảy tràn lên sàn nhà, đốt ngón tay có chút phiếm hồng gắt gao nắm mép bồn tắm. Tống Tâm Nhiên rũ mi mắt, dồn dập thở dốc."
Tới giờ tan tầm, Tống Tâm Nhiên thu thập xong mọi thứ, muốn đi qua mang người nào đó về nhà. Nhưng nghĩ giữa trưa bị người ta xách ra ngoài cửa sỉ nhục, nghĩ lại không thèm đi tìm hắn.
Ở trong văn phòng xoay tới xoay lui vài vòng, Trần Duẫn đẩy cửa vào. Tống Tâm Nhiên nhìn thấy người này liền tức giận, Trần Duẫn cũng gần một ngày nay không dám xuất hiện trước mặt anh.
Tống Tâm Nhiên thật ra không lo lắng Trần Duẫn sẽ đem sự tình truyền ra bên ngoài, dù sao cũng là người của ba mẹ điểm này vẫn sẽ biết đúng mực.
Trần Duẫn hưng phấn nói: "Tống tổng, công ty tổ chức party đón người mới anh chưa đi sao?"
Tống Tâm Nhiên: "Tôi sao lại không biết?"
Trần Duẫn: "Là kế hoạch trên Q đàn thảo luận."
Tống Tâm Nhiên:" Trước đây có người mới sao không thấy bọn họ nhiệt tình như vậy? "
Trần Duẫn: "Hắc hắc, Tống tổng, anh biết đấy, các muội tử trong công ty chúng ta nhiệt tình như lửa, tôi làm sao mà cự tuyệt đây."
Tống Tâm Nhiên: " Nhiệt tình còn có cậu cắm một chân nữa chứ gì?"
Trần Duẫn:" Tống tổng, anh ở đây mắng tôi, Thi Dật ở đó liền bị các muội tử trong công ty câu đi mất a ~"
Tống Tâm Nhiên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn mặt lạnh đi đến. Vừa đi vào, liền nhìn thấy Thi Dật bị vây quanh bởi nhân viên nữ trong công ty nhiệt tình như lửa.
Chỉ là lại không thấy thần sắc khó xử của Thi Dật, ngược lại là thành thạo ngồi ở chỗ kia không còn chút ít trạng thái quẫn bách nào như hồi ở Tam Á.
Tống Tâm Nhiên nhìn hắn một cái, đã bị Trần Duẫn kéo đến vị trí trung tâm. Ngày thường anh duy trì hình tượng Tống tổng nghiêm túc, tuy rằng bộ dạng anh tuấn, nhưng trong công ty người có thể cùng anh nói giỡn không có mấy người.
Hơn nữa anh rất ít tham gia tiệc tùng trong công ty, rốt cuộc quản lý cả một tập đoàn, giữ khoảng cách thích hợp vẫn là nên có. Chỉ là hôm nay Thi Dật bị mang đến đây, anh cũng chỉ có thể cùng tham gia.
Không biết có phải ngày thường đã nghẹn rất lâu rồi hay không, Tống Tâm Nhiên đến làm không khí đạt đến cao trào. Anh vừa ngồi xuống liền không ngừng có người đến kính rượu.
Thoái thác cũng không được, chỉ có thể uống hết hai ly, Thi Dật bên kia lại từ chối uống rượu, người khác hỏi vì sao, Tống Tâm Nhiên cũng cẩn thận nghe ngóng, trong lòng suy nghĩ dựa vào cái gì người này không uống, liền cảm nhận được ánh mắt Thi Dật nhìn mình một cái rồi hắn mới cười nói:" lát nữa còn phải đưa bạn về nhà, uống rượu không thể lái xe."
Mọi người sôi nổi ồn ào nói, bạn gái! Có phải bạn gái hay không!
Thi Dật cười gật gật đầu, nhân viên nam đều cười, nhân viên nữ không ít người kêu thảm soái ca đều đã có bạn gái.
Trần Duẫn ở một bên trong lòng yên lặng nói thêm một câu: là có bạn trai mới đúng.
Cồn chậm rãi có tác dụng, cả người Tống Tâm Nhiên bắt đầu nóng lên. Luôn bị người đùa giỡn cũng không phải chuyện này! Thi Dật sao lại làm anh cảm giác như một tay già đời, trước kia cũng chưa từng thấy qua hắn yêu đương mà."
Tống Tâm Nhiên lại rót cho chính mình một ly, Phương Hòa ở một bên gắp cho anh chút đồ ăn, sợ anh chỉ lo uống rượu không ăn gì lại đau dạ dày.
Tống Tâm Nhiên vùi đầu uống rượu, trong chén có cái gì liền ăn cái đó, hai người nhìn một mảnh thật là hài hòa.
Tiệc gần kết thúc, Tống Tâm Nhiên đã có chút lâng lâng, anh biết rượu phẩm của chính mình không được tốt lắm, cho nên cũng không dám tiếp tục uống. Buông chén rượu, cảm giác bụng nhỏ có chút khó chịu đứng dậy tính đi nhà vệ sinh giải quyết.
Tống Tâm Nhiên mơ mơ hồ hồ thấy Phương Hòa lại đây đỡ mình, anh liền thả lỏng đưa tay cho người đỡ, thấp giọng cười nói: "Cảm ơn A Hòa, cậu thật là tốt, tôi nếu mà là nữ... haha. haha" anh ngây ngô cười.
Trần Duẫn rất thích trêu đùa Phương Hòa, dần dần anh bị lây bệnh cũng thích hùa vào trêu đùa hắn vài câu. Chỉ là anh mới vừa nói xong câu đó, liền cảm giác cánh tay đang đỡ lấy mình bỗng nhiên dùng sức một chút.
Anh quơ quơ đầu, cũng không để ý, cho rằng Phương Hòa lại ngượng ngùng, liền rầu rĩ nở nụ cười.
Cho đến khi đi vào nhà vệ sinh, giải quyết xong kéo khóa quần lên. Anh đến bồn rửa tay, ngẩng đầu lên nhìn trong gương đứng phía sau anh thế mà lại là Thi Dật mới giật mình nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn Thi Dật hai tay ôm ngực đang đứng dựa vào vách tường, anh xoa xoa đôi mắt, mê mang nói: "A Hòa đâu?"
Tống Tâm Nhiên nhìn Thi Dật mở miệng định nói cái gì đó, bước chân có chút mềm nhũn bước qua, kết quả trượt chân ngã về phía trước.
Trong nháy mắt cảm giác say muốn bay lên, anh nhìn Thi Dật vọt lại đây muốn đỡ lấy mình. Mới chạm vào một chút, bởi vì quán tính ngược lại đem Thi Dật ấn trở về trên vách tường.
Mặt cũng hung hăng đâm qua, miệng truyền đến cảm giác tê rần.Tống Tâm Nhiên tạm dừng vài giây, mới chống tường, chậm rãi đem chính mình chống lên.
Anh nhìn thấy đôi môi Thi Dật phía trước bị đập một mảng đỏ bừng, đang chậm rãi thấm ra máu. Duỗi tay sờ sờ miệng mình, thậm chí còn không dám xem sắc mặt Thi Dật.
Nửa ngày, mới hộc ra một câu: "ừm...... Tôi vừa mới, định giúp anh ôn tập một chút, anh có nhớ được cái gì không?"
"......"
Một mảnh yên lặng, Tống Tâm Nhiên ngây ngô cười đem miệng mình lau đi, dùng đầu óc hỗn loạn ra sức nghĩ cũng không nghĩ được phương pháp giải vây.
Bỗng nhiên Thi Dật tiến lên phía trước, đôi tay từ phía dưới nách anh xuyên qua, ở phía sau eo tạo thành hình chữ thập, đem anh ôm ghì vào trong lồng ngực. Anh cảm nhận được mặt đối phương chôn vào cổ mình, dùng cằm cùng chóp mũi hơi lạnh nhẹ nhàng cọ cọ chỗ da thịt lõa lồ sau gáy.
Nơi độ ấm chạm nhau một chút, cảm giác dị dạng lan tràn, từ một tấc vuông nơi làn da phảng phất có dòng điện lưu nho nhỏ nhảy lên.
Thi Dật nhẹ nhàng thở dài, buông lỏng Tống Tâm Nhiên ra: "Không có...... Không có ấn tượng."
Chờ sau khi hiểu rõ việc đối phương làm là đang trả lời mình, Nhiệt độ vừa mới dâng lên trong lòng Tống Tâm Nhiên lập tức hạ xuống. Anh ngây ngốc gật gật đầu: "Không...... Không có thì thôi vậy."
Anh xoay người bước chân hư nhuyễn nện bước chuẩn bị đi, lại bị Thi Dật kéo lại. Xoa xoa đôi mắt khô khốc quay đầu lại liếc mắt nhìn Thi Dật: "Làm gì?"
Thi Dật:"Anh cứ như vậy trở về?"
Tống Tâm Nhiên:"Tôi còn chưa say mà..."
Thi Dật duỗi tay sờ sờ miệng mình: "Anh xác định?"
Tống Tâm Nhiên hậu tri hậu giác, duỗi đầu lưỡi liếm liếm miệng mình, quả nhiên có một chỗ nóng rát.
Tống Tâm Nhiên a một tiếng, định lấy di động gọi điện thoại cho Phương Hòa, mới phát hiện điện thoại cùng ví đều để ở trong phòng. Thi Dật thở dài, để anh ngốc ở chỗ đó, xoay người đi vào phòng lấy ví cho anh.
Tống Tâm Nhiên ra khỏi WC, dựa vào trên hành lang, híp mắt châm cho mình một điếu thuốc cắn trong miệng thất thần. Bỗng nhiên trên mũi ngửi được một mùi nước hoa, bên hông chợt căng thẳng.
Có người bỗng nhiên ôm lấy anh, làm anh sợ đến mức thuốc cũng rơi xuống đất. Định thần lại liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn cười xán lạn: "Oppa!"
Tống Tâm Nhiên chớp chớp đôi mắt, giật mình nói: "Lý Dĩnh, sao em lại ở đây!"
"mới nãy em còn tưởng mình nhìn nhầm, quả nhiên là oppaaa"
"nói chuyện cẩn thận..."
"A, Tống Tâm Nhiên, anh ở chỗ này câu tam đáp tứ không sợ dì Tống gõ chết anh sao!"
" Anh lại muốn hỏi em, em còn chưa đủ tuổi ở loại chỗ ăn chơi này làm cái gì?"
"em đã mười tám tuổi rồi!"
"Vậy cũng là vị thành niên! Còn có, Mặt em trang điểm cái kiểu gì thế này, vừa nãy anh sợ đến mức không nhận ra được."
Lý Dĩnh thu hồi cánh tay, dùng đầu ngón tay xoa xoa lông mi mình:" đây là trang điểm phong cách Hàn Quốc, oppa anh không hiểu đâu!"
"Nhanh lên về trường học!"
"Anh Tâm nhiên, có lý nào lại về sớm như vậy, trừ phi... anh đưa em về?"
Tống Tâm Nhiên xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn con nhóc mình nhìn lớn lên từ nhỏ, không thể thấy được mà mặc kệ. Lý Dĩnh thấy Tống Tâm Nhiên thỏa hiệp, liền cười hì hì câu lấy cánh tay anh nói: "Đi thôi, anh Tâm Nhiên!"
Mới vừa đi vài bước, Tống Tâm Nhiên chợt dừng lại, Lý Dĩnh nghi hoặc nhìn qua: "Làm sao vậy?"
"Còn có một người."
"Ai......?"
Ánh mắt Lý Dĩnh ở trên mặt Tống Tâm Nhiên bơi hai vòng, cuối cùng dừng ở vết thương trên khóe miệng rõ ràng do người tạo thành kia.
"Aaaa ~ anh Tâm Nhiên, hoá ra anh thật đúng là ở đây câu tam đáp tứ a! Em thật muốn nhìn một chút chị dâu trông như thế nào ~"
"Đừng nói bậy."
Bỗng nhiên một thanh âm lạnh lẽo nói vào: "Nói bậy gì đó?"
Lý Dĩnh quay đầu nhìn lại, hai mắt sáng lên, cánh tay treo ở trên tay Tống Tâm Nhiên dùng sức siết chặt.
"Anh...Tâm...... Tâm nhiên, đây là......"
Nhìn Lý Dĩnh kia một bộ dáng tiểu nữ sinh thẹn thùng, đầu Tống Tâm Nhiên càng đau. Anh vừa định nói cái gì đó, đã bị Thi Dật duỗi tay ôm qua, Lý Dĩnh bỗng nhiên ôm vào không khí. Ngơ ngác nhìn người đàn ông tuấn tú vừa mới xuất hiện, tự nhiên mà ôm Nhiên ca vào lòng, còn ở trên mặt hôn hôn, hướng cô câu môi cười: "sao thế, hai người không phải vừa thảo luận về tôi sao?"
"......" Tống Tâm Nhiên bị nghẹn họng, loại tiết mục cẩu huyết ba người này vì cái gì lại xuất hiện ở trên người anh.
Anh đột nhiên tránh thoát Thi Dật, thở sâu nói: "Tới đây, giới thiệu một chút, đây là em họ tôi, Lý Dĩnh."
"A a a!" Vừa dứt lời, Lý Dĩnh liền bỗng nhiên bộc phát ra một trận thét chói tai ngắn ngủi.
Thi Dật ngạc nhiên nhìn vị nữ sinh bỗng nhiên đỏ mặt, lại thấy Tống Tâm Nhiên bất đắc dĩ mà che trán, thở dài nói: "được rồi, đừng kêu, mất mặt."
Lý Dĩnh: "Chị dâu? Đây là Chị dâu?!!!"
Tống Tâm Nhiên: "haizz, đúng, em đừng có kích động như vậy."
Lý Dĩnh: "Em sao có thể không kích động!!!"
Tống Tâm Nhiên: "Câm miệng......"
Lý Dĩnh:" Chị dâu, thật là soái, thật là soái aaa."
"......"
Nhìn Lý Dĩnh lâm vào trạng thái cuồng loạn, Tống Tâm Nhiên hơi bực mà liếc mắt nhìn Thi Dật, mở miệng nói: "Đi thôi, trước đem nó trở về đã."
Thật vất vả đem người tặng trở về. Lỗ tai Thi Dật còn cảm giác có âm thanh ầm ầm vang lên."
Em họ Tống Tâm Nhiên thật sự lợi hại, vừa nãy dường như tiêm máu gà hỏi hắn rất nhiều vấn đề, còn thiếu mỗi đem sinh thần bát tự của hắn đào ra nhìn xem có xứng với Tống Tâm Nhiên nữa hay không thôi.
Hắn một bên lái xe, một bên nhìn Tống Tâm Nhiên đang đem đầu dựa vào lưng ghế nói:" em họ anh...Còn rất hướng ngoại, chính là anh lớn lên không giống như vậy."
Tống Tâm Nhiên mở mắt ra, nhổm dậy kéo ô đựng đồ ra, cầm hai viên Xylitol ném vào miệng, nhai nhai mới nói: "Bằng không,anh cho rằng lại là bạn gái cũ của tôi?"
"Ừm."
"......" Thật đúng là mẹ nó thành thật.
Một hồi lâu, Tống Tâm Nhiên cũng không có động tĩnh gì, Thi Dật cho rằng người ngủ rồi, lái xe chậm lại để tránh tình huống phát sinh phải phanh lại khẩn cấp.
Xe chạy một hồi lâu liền đến nhà.
Bỗng nhiên Tống Tâm Nhiên mở mắt, toàn bộ thân thể đều hướng Thi Dật nhích lại gần, nhìn chằm chằm Thi Dật nửa ngày mới mở miệng nói:
"Tôi sao lại cảm thấy anh có chút không thích hợp?"
"Cái gì không thích hợp?" Thi Dật không chút để ý trả lời.
Tống Tâm Nhiên vẻ mặt hoang mang nói: "Anh làm gì đột nhiên thể hiện bộ dáng thật sự thích tôi như vậy."
Thi Dật: " Đột nhiên sao?"
Tống Tâm Nhiên: "Đừng giả vờ, không giống."
Thi Dật thong thả đem xe dừng lại ở bãi đỗ xe, nhìn vẻ mặt hồng hồng do say rượu của Tống Tâm Nhiên, nhất thời không nói gì.
"Anh không thích tôi." Tống Tâm Nhiên nói.
Nghe những lời này, Thi Dật ngẩn người, bỗng nhiên cười: "Sao anh lại khẳng định như vậy."
Tống Tâm Nhiên chắc chắn gật gật đầu: "Ừm, anh ghét nhất tôi."
Thi Dật tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Tống Tâm Nhiên một hồi, bỗng nhiên duỗi tay chạm chạm mặt anh. Cảm thụ được độ ấm nóng bỏng trên mặt, khẩu khí chậm chạp nói:" anh say rồi"
"Tôi không có, anh tin tưởng tôi...... anh thật sự không thích tôi......"
Nói nói, Tống Tâm Nhiên mày nhăn lại, cả người uể oải không thôi. Trong miệng lại vẫn là lăn qua lộn lại lải nhải anh không thích tôi, chán ghét tôi lặp đi lặp lại.
Thi Dật: "Anh thật sự say rồi."
Tống Tâm Nhiên rầu rĩ nói: "Tôi không có, anh sẽ chán ghét tôi."
Thi Dật: "Vì cái gì?"
Thi Dật đột nhiên hỏi một câu, đánh gãy thanh âm Tống Tâm Nhiên lầm bầm lầu bầu. Chỉ thấy hai mắt anh bịt kín men say im lặng một hồi lâu, mới bỗng nhiên cười nói: "Anh không biết sao."
Thi Dật: "Biết cái gì?"
Tống Tâm Nhiên: "Ừm, anh lại giống như không biết thật."
"......"
Thi Dật phát giác cùng một người say tiến hành đối thoại thực sự không có khả năng. Hắn mở cửa xe, vòng đến ghế phụ định đem người khiêng trở về, bỗng nhiên bị Tống Tâm Nhiên chặn ngang ôm lấy.
Mặt Tống Tâm Nhiên chôn ở trên eo Thi Dật, thanh âm rầu rĩ từ bên trong truyền đến. Thi Dật cẩn thận nghe xong nửa ngày, mới nghe hiểu Tống Tâm Nhiên đến tột cùng đang nói cái gì.
Anh nói...... "Bởi vì tôi lừa anh."
———————————————————————————
Yan: Spoil cho một ít chương sau nè =))) so hott
"Nước từ bồn tắm chảy tràn lên sàn nhà, đốt ngón tay có chút phiếm hồng gắt gao nắm mép bồn tắm. Tống Tâm Nhiên rũ mi mắt, dồn dập thở dốc."