Chương : 23
Bất kỳ ai nghe thấy giọng nói đầy sát khí này của Lâm Ẩn đều không nhịn được rùng mình một cái.
Thẩm Tam đổ mồ hôi hột trên trán, gã đã gửi thấy mùi gió tanh mưa máu.
“Bây giờ anh hãy hẹn Tạ Khôn ra thương lượng.” Lâm Ẩn thản nhiên nói.
Thẩm Tam có vẻ căng thẳng, chần chừ bảo: “Anh Lâm, nếu Tạ Khôn đồng ý đàm phán, chắc chắn chỉ chọn địa điểm là ở khu Đông Thành, nơi đó là địa bàn của ông ta…”
Sát khí trong mắt của Lâm Ẩn lóe lên: “Thế thì đến Đông Thành!”
“Anh Lâm, thế lực của Tạ Khôn ở Đông Thành cực kỳ lớn, em e chúng ta không chiếm được ưu thế…” Sắc mặt của Thẩm Tam lập tức trở nên khó coi.
Gã và Tạ Khôn đã quen biết nhiều năm nên hiểu rất rõ thế lực của Tạ Khôn.
Ở khu Nam Thành, Thẩm Tam gã nắm quyền sinh quyền sát, nhưng nếu thật sự dẫn người vào khu Đông Thành tìm Tạ Khôn gây phiền phức, gã cũng sẽ không đạt được lợi ích nào, dẫu sao nhiều năm qua hai người họ cũng nước sông không phạm nước giếng…
“Anh không dám?” Lâm Ẩn nhìn Thẩm Tam một cách thản nhiên.
Bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lâm Ẩn, Thẩm Tam lập tức cúi đầu xuống, trong lòng hơi đấu tranh.
“Xin tuân theo lệnh của anh Lâm!” Thẩm Tam nghiến răng, hạ quyết tâm, mạnh mẽ nói.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi, Thẩm Tam cung kính đi bên cạnh.
Thẩm Tam lập tức gọi điện thoại cho Tạ Khôn, hẹn ông ta ra đàm phán.
Vài phút sau…
Lâm Ẩn và Thẩm Tam rời khỏi Tinh Quang Hối.
Dưới tầng đã tập trung khoảng mười chiếc xe Prado màu đen, trên mỗi chiếc xe đều có mấy người đàn ông đô con mặc vest đen đang ngồi bên trong.
Thẩm Tam cũng đã dốc hết tâm huyết, điều động toàn bộ các anh em cốt cán của mình qua đây.
Lâm Ẩn và Thẩm Tam cùng lên một chiếc Range Rover, mười mấy chiếc xe cùng khởi hành về phía Đông Thành.
Một tiếng sau…
Bến đò Phi Ngư, khu Đông Thành.
Đây là một bến đò hoang vu vắng vẻ và đã bỏ trống nhiều năm, căn bản đã trở thành một bãi rác kiểu lớn, xe hỏng hay sắt vụn đều quẳng ở đây, bên bờ sông cũng chỉ có những con thuyền cũ nát.
Bên cạnh bến đò còn có mấy công xưởng lớn bỏ hoang, bình thường vốn chẳng có ai qua lại nơi này.
Lúc này, đội xe của Thẩm Tam đã dừng ở bên ngoài công xưởng bỏ hoang.
Bốn, năm mươi vệ sĩ mặc vest đen bước xuống xe, cùng đi vào công xưởng bỏ hoang với Thẩm Tam.
Trước cổng nhà xưởng có một người đàn ông vạm vỡ mặc vest chặn Thẩm Tam và Lâm Ẩn lại.
“Thẩm Tam Gia, người của anh chỉ được ở bên ngoài thôi.” Người đàn ông vạm vỡ đeo kính đen trầm giọng nói.
“Chuyện này?” Thẩm Tam khẽ cau mày nhìn sang Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, “Không sao, hai người chúng ta vào là được rồi.”
Vệ sĩ của Thẩm Tam bị chặn ở bên ngoài hết, chỉ riêng Lâm Ẩn và Thẩm Tam được đi vào công xưởng.
Trong tòa nhà lớn của công xưởng bỏ hoang sáng lên ánh đèn.
Trong nhà xưởng rất đông, phải đến năm, sáu mươi người, ai nấy đều có vẻ hung hãn đứng theo hàng theo lối.
Tại trung tâm của nhà xưởng có kê một cái bàn gỗ lớn, trên đó có một ấm trà, hai chiếc chén, một người đàn ông trung niên đầu húi cua mặc áo da màu đen đang rót trà.
Người đàn ông đầu húi cua trông có khí chất trầm ổn, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc lạnh.
Ông ta lạnh mặt nhìn Thẩm Tam và Lâm Ẩn cùng bước vào, khóe miệng hiện lên ý cười.
“Thẩm Tam Gia, mấy năm rồi không gặp nhỉ. Ông vẫn thế, trông oai phong lắm.” Tạ Khôn cười nói hệt như gặp một người bạn cũ sau nhiều năm xa cách.
“Tạ Khôn, ông không cần chơi chiêu này với tôi.” Thẩm Tam lần tràng hạt trong tay, sắc mặt thản nhiên như không, vào thẳng vấn đề nói: “Hôm nay tôi đến Đông Thành tìm ông để đòi người.”
“Chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà Tam Gia phải đích thân dẫn người đến tận đây sao?” Tạ Khôn mỉm cười, chậm rãi nói: “Chẳng qua cũng chỉ là đám thuộc hạ xảy ra chút xung đột hiểu lầm thôi, Thẩm Tam Gia đã lên tiếng, tôi còn có thể không nể mặt Tam Gia sao?”
Tạ Khôn búng ngón tay: “Thả người của Tam Gia ra.”
Mấy thuộc hạ áo đen bên cạnh ông ta lập tức dẫn sáu người đàn ông mặc vest từ trong một căn phòng nhỏ của công xưởng ra, đây đều là mấy người anh em mà Thẩm Tam cử đến Đông Thành bắt Chuột Nhắt lúc trước.
“Tam Gia à, hai chúng ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Lần này ông đi quá giới hạn, nhưng tôi cũng không tính toán nhiều. Nhưng không được có lần sau nữa!” Tạ Khôn uống một hớp trà, lạnh giọng nói: “Ông dẫn người về đi. Mấy chục anh em bên ngoài của ông đang chờ đến phát bực rồi đấy, muốn uống trà thì để tôi bao khách sạn Đông Dương, mọi người cùng uống, kết thiện duyên để không uổng chuyến đi này. Còn nếu không muốn uống tách trà này thì bây giờ xin mời Tam Gia về cho!”
Ông ta cũng không biết Thẩm Tam của Nam Thành bỗng nổi cơn điên gì, tự nhiên nhằm vào Chuột Nhắt - thuộc hạ của mình, hơn nữa còn định hớt đường tiền tài trong tay ông ta nữa.
Nhưng ông ta cũng không vì chuyện này mà liều mạng tôi sống anh chết với Thẩm Tam, làm gì cũng không nên tuyệt tình quá, để sau này còn gặp lại.
“Tạ Khôn, người tôi muốn lần này là Chuột Nhắt!” Thẩm Tam nghiêm túc nói.
Tạ Khôn híp mắt lại, tia sắc lạnh trong ánh mắt dâng lên.
Choang!
Tạ Khôn đập vỡ tách trà trong tay, lạnh giọng nói: “Chuột Nhắt, tiễn khách!”
Thái độ của ông ta đã quá rõ ràng.
Lúc này, một người đàn ông trung niên thấp bé bên cạnh Tạ Khôn bước ra.
“Không biết Tam Gia tìm tôi có chuyện gì. Nhưng chuyện ở Đông Thành không đến lượt ông nhúng tay vào đâu, mời về cho.” Chuột Nhắt tỏ ra không hề sợ hãi, nhấc tay nói.
Trán Thẩm Tam nổi gân xanh, vẻ mặt hơi tức giận, nhưng trong lòng gã biết rõ nếu còn nói tiếp thì hai bên sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
“Ông chính là Chuột Nhắt? Món trang sức Vua Thế Giới của tập đoàn trang sức Trương thị có phải do ông lấy không?”
Lâm Ẩn bước ra nhìn Chuột Nhắt, thờ ơ hỏi.
Thẩm Tam có thể làm đến bước này đã là hạ quyết tâm lớn rồi, anh cũng không hi vọng Thẩm Tam có thể tiêu diệt Tạ Khôn của Đông Thành.
“Mày là thằng nào? Ở đây đến lượt mày lên tiếng à?” Chuột Nhắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn nói.
“Đây là thuộc hạ của ông à?” Tạ Khôn cười lạnh nhìn Thẩm Tam, chất vấn: “Người ông dẫn theo đến nguyên tắc cơ bản nhất cũng không biết?”
“Anh Lâm, đây chính là Tạ Khôn và Chuột Nhắt. Anh định xử lý thế nào thì em nghe thế đấy.” Thẩm Tam nghiêm nghị nói, sau đó đứng ra sau lưng Lâm Ẩn.
Thấy thái độ cung kính của Thẩm Tam với Lâm Ẩn, Tạ Khôn nhíu mày lại, hỏi: “Mày là ai?”
“Lâm Ẩn.” Lâm Ẩn thản nhiên đáp, sau đó nhìn Tạ Khôn: “Tôi hỏi ông, Vua Thế Giới có phải đang ở trong tay ông không?”
“Vua Thế Giới? Lâm Ẩn?” Tạ Khôn có vẻ chần chừ, như thể đã nhớ ra chuyện gì đó, ông ta đột nhiên bật cười.
“Mày chính là Lâm Ẩn, thằng ở rể ăn hại nổi tiếng của nhà họ Trương? Ha ha! Cái loại vô dụng nhà mày cũng xứng để nói chuyện với ông đây?” Tạ Khôn bật cười điên cuồng, cực kỳ phách lối.
Ông ta biết rồi, người đàn ông trẻ tuổi này đến đây là vì món trang sức có giá trị mấy chục triệu kia.
Hai ngày trước, con trai của ông ba nhà họ Trương là Trương Điền hải đã đến tìm ông ta, giới thiệu một mối làm ăn ngon nghẻ. Hắn nói tập đoàn Trương thị đã làm ra một món trang sức quý báu có giá gốc lên đến hơn mười triệu, Trương Điền Hải hứa sẽ làm nội ứng giúp ông ta lấy cắp, xong việc thì món trang sức đó sẽ thuộc về ông ta.
Ông ta nghĩ đây chẳng phải là chuyện tốt dâng đến tận cửa sao? Còn không cần phải mạo hiểm! Nên lập tức sắp xếp Chuột Nhắt đi xử lý vụ này. Chuột Nhắt vốn là người lành nghề, thêm nữa có Trương Điền Hải phối hợp trong công ty nên Chuột Nhắt trộm món đồ đó đi một cách rất thuận lợi.
Không ngờ thằng ngốc Lâm Ẩn này dám đến khu Đông Thành tìm ông ta đòi đồ, thật đúng là không biết sống chết!
“Thẩm Tam à? Mẹ kiếp, tôi thật sự không ngờ đấy, ông còn xứng là người đứng đầu khu Nam Thành nữa không, sao lại gọi một thằng oắt con vô dụng như Lâm Ẩn là anh Lâm?” Tạ Khôn bật cười, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.
“Còn mày nữa, thằng ăn hại kia, làm mất đồ còn dám đến tìm Tạ Khôn tao? Mày chê sống lâu quá rồi chứ gì?”
Nói rồi, Tạ Khôn rút một khẩu súng lục màu bạc ra, chĩa lên trán Lâm Ẩn!
Thẩm Tam đổ mồ hôi hột trên trán, gã đã gửi thấy mùi gió tanh mưa máu.
“Bây giờ anh hãy hẹn Tạ Khôn ra thương lượng.” Lâm Ẩn thản nhiên nói.
Thẩm Tam có vẻ căng thẳng, chần chừ bảo: “Anh Lâm, nếu Tạ Khôn đồng ý đàm phán, chắc chắn chỉ chọn địa điểm là ở khu Đông Thành, nơi đó là địa bàn của ông ta…”
Sát khí trong mắt của Lâm Ẩn lóe lên: “Thế thì đến Đông Thành!”
“Anh Lâm, thế lực của Tạ Khôn ở Đông Thành cực kỳ lớn, em e chúng ta không chiếm được ưu thế…” Sắc mặt của Thẩm Tam lập tức trở nên khó coi.
Gã và Tạ Khôn đã quen biết nhiều năm nên hiểu rất rõ thế lực của Tạ Khôn.
Ở khu Nam Thành, Thẩm Tam gã nắm quyền sinh quyền sát, nhưng nếu thật sự dẫn người vào khu Đông Thành tìm Tạ Khôn gây phiền phức, gã cũng sẽ không đạt được lợi ích nào, dẫu sao nhiều năm qua hai người họ cũng nước sông không phạm nước giếng…
“Anh không dám?” Lâm Ẩn nhìn Thẩm Tam một cách thản nhiên.
Bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lâm Ẩn, Thẩm Tam lập tức cúi đầu xuống, trong lòng hơi đấu tranh.
“Xin tuân theo lệnh của anh Lâm!” Thẩm Tam nghiến răng, hạ quyết tâm, mạnh mẽ nói.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi, Thẩm Tam cung kính đi bên cạnh.
Thẩm Tam lập tức gọi điện thoại cho Tạ Khôn, hẹn ông ta ra đàm phán.
Vài phút sau…
Lâm Ẩn và Thẩm Tam rời khỏi Tinh Quang Hối.
Dưới tầng đã tập trung khoảng mười chiếc xe Prado màu đen, trên mỗi chiếc xe đều có mấy người đàn ông đô con mặc vest đen đang ngồi bên trong.
Thẩm Tam cũng đã dốc hết tâm huyết, điều động toàn bộ các anh em cốt cán của mình qua đây.
Lâm Ẩn và Thẩm Tam cùng lên một chiếc Range Rover, mười mấy chiếc xe cùng khởi hành về phía Đông Thành.
Một tiếng sau…
Bến đò Phi Ngư, khu Đông Thành.
Đây là một bến đò hoang vu vắng vẻ và đã bỏ trống nhiều năm, căn bản đã trở thành một bãi rác kiểu lớn, xe hỏng hay sắt vụn đều quẳng ở đây, bên bờ sông cũng chỉ có những con thuyền cũ nát.
Bên cạnh bến đò còn có mấy công xưởng lớn bỏ hoang, bình thường vốn chẳng có ai qua lại nơi này.
Lúc này, đội xe của Thẩm Tam đã dừng ở bên ngoài công xưởng bỏ hoang.
Bốn, năm mươi vệ sĩ mặc vest đen bước xuống xe, cùng đi vào công xưởng bỏ hoang với Thẩm Tam.
Trước cổng nhà xưởng có một người đàn ông vạm vỡ mặc vest chặn Thẩm Tam và Lâm Ẩn lại.
“Thẩm Tam Gia, người của anh chỉ được ở bên ngoài thôi.” Người đàn ông vạm vỡ đeo kính đen trầm giọng nói.
“Chuyện này?” Thẩm Tam khẽ cau mày nhìn sang Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, “Không sao, hai người chúng ta vào là được rồi.”
Vệ sĩ của Thẩm Tam bị chặn ở bên ngoài hết, chỉ riêng Lâm Ẩn và Thẩm Tam được đi vào công xưởng.
Trong tòa nhà lớn của công xưởng bỏ hoang sáng lên ánh đèn.
Trong nhà xưởng rất đông, phải đến năm, sáu mươi người, ai nấy đều có vẻ hung hãn đứng theo hàng theo lối.
Tại trung tâm của nhà xưởng có kê một cái bàn gỗ lớn, trên đó có một ấm trà, hai chiếc chén, một người đàn ông trung niên đầu húi cua mặc áo da màu đen đang rót trà.
Người đàn ông đầu húi cua trông có khí chất trầm ổn, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc lạnh.
Ông ta lạnh mặt nhìn Thẩm Tam và Lâm Ẩn cùng bước vào, khóe miệng hiện lên ý cười.
“Thẩm Tam Gia, mấy năm rồi không gặp nhỉ. Ông vẫn thế, trông oai phong lắm.” Tạ Khôn cười nói hệt như gặp một người bạn cũ sau nhiều năm xa cách.
“Tạ Khôn, ông không cần chơi chiêu này với tôi.” Thẩm Tam lần tràng hạt trong tay, sắc mặt thản nhiên như không, vào thẳng vấn đề nói: “Hôm nay tôi đến Đông Thành tìm ông để đòi người.”
“Chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà Tam Gia phải đích thân dẫn người đến tận đây sao?” Tạ Khôn mỉm cười, chậm rãi nói: “Chẳng qua cũng chỉ là đám thuộc hạ xảy ra chút xung đột hiểu lầm thôi, Thẩm Tam Gia đã lên tiếng, tôi còn có thể không nể mặt Tam Gia sao?”
Tạ Khôn búng ngón tay: “Thả người của Tam Gia ra.”
Mấy thuộc hạ áo đen bên cạnh ông ta lập tức dẫn sáu người đàn ông mặc vest từ trong một căn phòng nhỏ của công xưởng ra, đây đều là mấy người anh em mà Thẩm Tam cử đến Đông Thành bắt Chuột Nhắt lúc trước.
“Tam Gia à, hai chúng ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Lần này ông đi quá giới hạn, nhưng tôi cũng không tính toán nhiều. Nhưng không được có lần sau nữa!” Tạ Khôn uống một hớp trà, lạnh giọng nói: “Ông dẫn người về đi. Mấy chục anh em bên ngoài của ông đang chờ đến phát bực rồi đấy, muốn uống trà thì để tôi bao khách sạn Đông Dương, mọi người cùng uống, kết thiện duyên để không uổng chuyến đi này. Còn nếu không muốn uống tách trà này thì bây giờ xin mời Tam Gia về cho!”
Ông ta cũng không biết Thẩm Tam của Nam Thành bỗng nổi cơn điên gì, tự nhiên nhằm vào Chuột Nhắt - thuộc hạ của mình, hơn nữa còn định hớt đường tiền tài trong tay ông ta nữa.
Nhưng ông ta cũng không vì chuyện này mà liều mạng tôi sống anh chết với Thẩm Tam, làm gì cũng không nên tuyệt tình quá, để sau này còn gặp lại.
“Tạ Khôn, người tôi muốn lần này là Chuột Nhắt!” Thẩm Tam nghiêm túc nói.
Tạ Khôn híp mắt lại, tia sắc lạnh trong ánh mắt dâng lên.
Choang!
Tạ Khôn đập vỡ tách trà trong tay, lạnh giọng nói: “Chuột Nhắt, tiễn khách!”
Thái độ của ông ta đã quá rõ ràng.
Lúc này, một người đàn ông trung niên thấp bé bên cạnh Tạ Khôn bước ra.
“Không biết Tam Gia tìm tôi có chuyện gì. Nhưng chuyện ở Đông Thành không đến lượt ông nhúng tay vào đâu, mời về cho.” Chuột Nhắt tỏ ra không hề sợ hãi, nhấc tay nói.
Trán Thẩm Tam nổi gân xanh, vẻ mặt hơi tức giận, nhưng trong lòng gã biết rõ nếu còn nói tiếp thì hai bên sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
“Ông chính là Chuột Nhắt? Món trang sức Vua Thế Giới của tập đoàn trang sức Trương thị có phải do ông lấy không?”
Lâm Ẩn bước ra nhìn Chuột Nhắt, thờ ơ hỏi.
Thẩm Tam có thể làm đến bước này đã là hạ quyết tâm lớn rồi, anh cũng không hi vọng Thẩm Tam có thể tiêu diệt Tạ Khôn của Đông Thành.
“Mày là thằng nào? Ở đây đến lượt mày lên tiếng à?” Chuột Nhắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn nói.
“Đây là thuộc hạ của ông à?” Tạ Khôn cười lạnh nhìn Thẩm Tam, chất vấn: “Người ông dẫn theo đến nguyên tắc cơ bản nhất cũng không biết?”
“Anh Lâm, đây chính là Tạ Khôn và Chuột Nhắt. Anh định xử lý thế nào thì em nghe thế đấy.” Thẩm Tam nghiêm nghị nói, sau đó đứng ra sau lưng Lâm Ẩn.
Thấy thái độ cung kính của Thẩm Tam với Lâm Ẩn, Tạ Khôn nhíu mày lại, hỏi: “Mày là ai?”
“Lâm Ẩn.” Lâm Ẩn thản nhiên đáp, sau đó nhìn Tạ Khôn: “Tôi hỏi ông, Vua Thế Giới có phải đang ở trong tay ông không?”
“Vua Thế Giới? Lâm Ẩn?” Tạ Khôn có vẻ chần chừ, như thể đã nhớ ra chuyện gì đó, ông ta đột nhiên bật cười.
“Mày chính là Lâm Ẩn, thằng ở rể ăn hại nổi tiếng của nhà họ Trương? Ha ha! Cái loại vô dụng nhà mày cũng xứng để nói chuyện với ông đây?” Tạ Khôn bật cười điên cuồng, cực kỳ phách lối.
Ông ta biết rồi, người đàn ông trẻ tuổi này đến đây là vì món trang sức có giá trị mấy chục triệu kia.
Hai ngày trước, con trai của ông ba nhà họ Trương là Trương Điền hải đã đến tìm ông ta, giới thiệu một mối làm ăn ngon nghẻ. Hắn nói tập đoàn Trương thị đã làm ra một món trang sức quý báu có giá gốc lên đến hơn mười triệu, Trương Điền Hải hứa sẽ làm nội ứng giúp ông ta lấy cắp, xong việc thì món trang sức đó sẽ thuộc về ông ta.
Ông ta nghĩ đây chẳng phải là chuyện tốt dâng đến tận cửa sao? Còn không cần phải mạo hiểm! Nên lập tức sắp xếp Chuột Nhắt đi xử lý vụ này. Chuột Nhắt vốn là người lành nghề, thêm nữa có Trương Điền Hải phối hợp trong công ty nên Chuột Nhắt trộm món đồ đó đi một cách rất thuận lợi.
Không ngờ thằng ngốc Lâm Ẩn này dám đến khu Đông Thành tìm ông ta đòi đồ, thật đúng là không biết sống chết!
“Thẩm Tam à? Mẹ kiếp, tôi thật sự không ngờ đấy, ông còn xứng là người đứng đầu khu Nam Thành nữa không, sao lại gọi một thằng oắt con vô dụng như Lâm Ẩn là anh Lâm?” Tạ Khôn bật cười, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.
“Còn mày nữa, thằng ăn hại kia, làm mất đồ còn dám đến tìm Tạ Khôn tao? Mày chê sống lâu quá rồi chứ gì?”
Nói rồi, Tạ Khôn rút một khẩu súng lục màu bạc ra, chĩa lên trán Lâm Ẩn!