Chương : 25
“Lâm Ẩn, mày muốn làm gì? Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Đối mặt với Lâm Ẩn từng bước đến gần, Tạ Khôn hoảng hốt lo sợ, bị dọa đến mềm chân, cả người lảo đảo ngã xuống đất. Mông không ngừng lui về phía sau, dáng vẻ cực kì buồn cười.
“Bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Mau cản nó lại.” Tạ Khôn hét lên, điên cuồng ra lệnh cho đàn em.
Nhưng mấy chục tên đàn em ở đây không có tên nào dám đứng ra ngăn cản Lâm Ẩn.
Nhóm người này đang trong tình trạng cực kì kinh hãi, ánh mắt hoảng sợ, vẻ mặt kính nể nhìn Lâm Ẩn.
Bọn họ nhớ lại chuyện vừa xảy ra, đến giờ vẫn còn rùng mình.
Con mẹ nó, Lâm Ẩn ngay cả đạn cũng không sợ, mười mấy tên sát thủ hung ác cũng bị anh ta đánh bại trong một phút. Lấy gì để đối phó với anh ta, xông lên có khác nào đi tự sát?
Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn quanh một vòng.
Đám đàn em của Tạ Khôn bị Lâm Ẩn nhìn tới, cả người phát run, nhao nhao cúi đầu.
“Tất cả mọi người quỳ xuống. Ai không phục thì chết.” Lâm Ẩn thản nhiên nói.
Giọng nói anh bình tĩnh nhưng lại toát lên cảm giác uy ngiêm không thể chống lại, giống như tiếng sấm vang dội trong lòng tất cả những người đang ở đây.
Rầm!
Mấy chục tên đàn em của Tạ Khôn không chút do dự, tất cả đều vứt hết gậy sắt, dao găm, ngoan ngoãn quỳ xuống, cảnh tượng khá hùng tráng.
Trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn chừng như đã là một vị thần.
Lâm Ẩn nói: “Thẩm Tam, giải quyết đi.”
Tâm tình Thẩm Tam kích động, tuy gã tung hoàng giang hồ hai mươi năm, nhưng chưa từng thấy qua cảnh này. Chỉ một câu, khiến cho cả trăm người quỳ xuống phục tùng, vô cùng oai phong ngông cuồng.
Bây giờ Thẩm Tam cảm thấy, lúc trước đầu quân cho anh Lâm là quyết định sáng suốt nhất đời này của gã.
Gã vung tay lên, tất cả vệ sĩ mặc vest xông lên tước vũ khí, chế ngự đám đàn em của Tạ Khôn.
Tạ Khôn nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trắng bệch, trong lòng ông ta hiểu rõ, chuyện đã không thể cứu vãn.
Bản thân ông ta không phải đối thủ của Lâm Ẩn.
Một mình Lâm Ẩn mà đã có thể vực dậy tự xây dựng thế lực lớn đến thế cho bản thân…
“Anh Lâm! Cầu xin anh tha mạng cho em. Em dập đầu cầu xin anh.”
Tạ Khôn không quan tâm đến thể diện, quỳ xuống cầu xin.
Đối diện với sống chết và kẻ thù độc ác, ông ta cũng lộ ra vẻ yếu ớt.
Rầm!
Giầy Lâm Ẩn giẫm mạnh lên mặt Tạ Khôn, ấn sát mặt ông ta lên đất. Mặt mũi Tạ Khôn bầm dập hộc ra mấy ngụm máu tươi.
“Đồ ở đâu?” Vẻ mặt Lâm Ẩn thản nhiên hỏi.
“Nhanh lên! Chuột Nhắt, mày mau đưa đồ cho Lâm Ẩn.”
Một bóng dáng thấp bé như con chuột chạy nhanh vào căn phòng nhỏ.
“Anh Lâm! Trộm trang sức của anh không phải là ý của em đâu. Là Trương Điền Hải đến tìm em.” Tạ Khôn không ngừng xin tha.
“Cầu xin anh cho em một cơ hội. Em có thể bán mạng cho anh như Thẩm Tam, sau này anh nói gì em cũng làm.” Tạ Khôn điên cuồng cầu xin.
“Muộn rồi.” Lâm Ẩn thản nhiên nói.
Mặt mày Tạ Khôn xám như tro tàn, hai mắt tràn đầy sợ hãi, cả người xụi lơ giống như một con chó chết nằm trên đất.
“Cả đời tôi luyện võ nhưng không thích giết người.” Vẻ mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi nói.
“Nhưng tôi sẽ không tha cho bất kì kẻ nào có ý định giết tôi.”
Nói xong Lâm Ẩn xoay người thản nhiên liếc nhìn Thẩm Tam.
Thẩm Tam gật đầu, hiểu ý xông lên bắt Tạ Khôn đã mềm nhũn như một bãi bùn.
Tạ Khôn, anh Lâm từng cho ông cơ hội, ông không biết quý trọng còn muốn giết anh Lâm.” Thẩm Tam cười trào phúng nói: “Tôi tự tiễn ông một đoạn đường, Đông Thành của ông bị xử lí đầu tiên cũng không oan ức gì.”
Thẩm Tam dắt theo hai vệ sĩ dẫn Tạ Khôn đi về phía sông Thanh Vân.
Lúc này Chuột Nhắt đi ra từ căn phòng nhỏ, nơm nớp lo sợ bước tới trước mặt Lâm Ẩn, dâng lên một cái hộp pha lê đẹp đẽ.
“Anh Lâm, đây là đồ của anh. Vẫn còn nguyên, bọn em không dám tự tiện động vào.” Chuột Nhắt sợ hãi nói.
Lâm Ẩn không nói gì mở hộp thủy tinh, bên trong chiếu ra ánh sáng rực rỡ của viên đá quý.
Trong hộp pha lê là một mặt dây chuyền lấp lánh, sợi dây gần như trong suốt, ở giữa là một viên kim cương màu tím đậm hình bán nguyệt cực kì tinh xảo, bên trên điêu khắc hoa văn tinh xảo, khó mà miêu tả được vẻ đẹp mê người của nó, cứ như đây là một tác phẩm nghệ thuật của tự nhiên.
Đây là tâm huyết của anh cùng Kỳ Mạt.
Khóe miệng Lâm Ẩn khẽ nở nụ cười, từ từ đóng hộp thủy tinh lại.
“Anh Lâm, cầu xin anh tha cho em. Em cũng chỉ làm theo lời của Tạ Khôn thôi. Em làm việc cho ông ta cũng vì không còn cách nào khác.” Chuột Nhắt cầu xin.
Lâm Ẩn nói: “Làm cho tôi một việc, tôi không chỉ tha cho anh mà còn thưởng lớn.”
“Anh Lâm xin cứ nói, dù là chuyện gì em cũng giúp anh hoàn thành tốt hết.” Chuột Nhắt nhìn thấy hi vọng sống, hai mắt lóe sáng.
Lâm Ẩn đáp: “Rất đơn giản, anh đi bắt Trương Điền Hải, tìm ra toàn bộ chứng cứ lúc đầu hắn xúi giục anh như thế nào, ở trong công ty thông đồng với anh ăn cắp Vua Thế Giới ra sao là được.”
“Đến lúc thích hợp tôi muốn anh đứng ra vạch trần hắn.”
“Được. Em lập tức đi làm ngay.” Chuột Nhắt đồng ý, đối với ông ta đây chẳng phải chuyện gì khó.
“Anh Lâm cứ yên tâm. Em nhất định bắt Trương Điền Hải thú nhận mọi chuyện. Chuyên này vốn dĩ cũng là chủ ý của hắn.” Chuột Nhắt nghiêm túc nói. “Trong tay em có bản ghi âm lưu lại cuộc đối thoại của hai bên. Hoàn toàn có thể lấy làm bằng chứng.”
Lâm Ẩn gật đầu nói: “Tốt lắm, sau khi làm tốt chuyện này, anh có thể ở lại Đông Thành.
“Cảm ơn anh Lâm!” Chuột Nhắt kích động khom người cảm ơn.
Lần này không những còn sống mà còn được Anh Lâm khen ngợi, trong lòng Chuột Nhắt cứ nhấp nhô lên xuống không thôi.
Rõ ràng Thẩm Tam ở Nam Thành có anh Lâm là một ngọn núi lớn để dựa vào. Bây giờ Tạ Khôn bị lật đổ, thế giới ngầm của Đông Thành trong tương lai còn không phải do một câu của anh Lâm quyết định sao?
Lâm Ẩn nhếch mép cười, Trương Điền Hải dám phá đám sau lưng, sao anh có thể dễ dàng tha cho hắn chứ.
“Còn một chuyện nữa.” Lâm Ẩn như nhớ tới chuyện gì, liếc mắt nhìn tất cả mọi người ở đây.
“Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, không ai được truyền ra ngoài.” Lầm Ẩn bình tĩnh nói tiếp: “Ai dám truyền ra tôi sẽ khiến cho người đó vĩnh viễn không nói được nữa.”
Giọng nói bình tĩnh của Lâm Ẩn vang vọng trong nhà xưởng, truyền đến tai tất cả mọi người, giống như tiếng sấm vang dội, khiến bọn họ kinh hoàng, không rét mà run.
Tất cả mọi người đều nhớ kĩ câu nói này trong lòng.
“Anh Lâm, Tạ Khôn chết rồi.”
Ngay lúc này Thẩm Tam dẫn theo hai vệ sĩ quay lại nhà xưởng.
“Tạ Khôn đã chết, chuyện còn lại của Đông Thành giao cho anh xử lí.”
“Em hiểu rồi Anh Lâm.” Thẩm Tam nghiêm túc nói: “Trong vòng ba ngày, em sẽ tiếp nhận tất cả các thế lực của Tạ Khôn ở Đông Thành, giúp anh xử lí nơi này.”
Đối mặt với Lâm Ẩn từng bước đến gần, Tạ Khôn hoảng hốt lo sợ, bị dọa đến mềm chân, cả người lảo đảo ngã xuống đất. Mông không ngừng lui về phía sau, dáng vẻ cực kì buồn cười.
“Bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Mau cản nó lại.” Tạ Khôn hét lên, điên cuồng ra lệnh cho đàn em.
Nhưng mấy chục tên đàn em ở đây không có tên nào dám đứng ra ngăn cản Lâm Ẩn.
Nhóm người này đang trong tình trạng cực kì kinh hãi, ánh mắt hoảng sợ, vẻ mặt kính nể nhìn Lâm Ẩn.
Bọn họ nhớ lại chuyện vừa xảy ra, đến giờ vẫn còn rùng mình.
Con mẹ nó, Lâm Ẩn ngay cả đạn cũng không sợ, mười mấy tên sát thủ hung ác cũng bị anh ta đánh bại trong một phút. Lấy gì để đối phó với anh ta, xông lên có khác nào đi tự sát?
Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn quanh một vòng.
Đám đàn em của Tạ Khôn bị Lâm Ẩn nhìn tới, cả người phát run, nhao nhao cúi đầu.
“Tất cả mọi người quỳ xuống. Ai không phục thì chết.” Lâm Ẩn thản nhiên nói.
Giọng nói anh bình tĩnh nhưng lại toát lên cảm giác uy ngiêm không thể chống lại, giống như tiếng sấm vang dội trong lòng tất cả những người đang ở đây.
Rầm!
Mấy chục tên đàn em của Tạ Khôn không chút do dự, tất cả đều vứt hết gậy sắt, dao găm, ngoan ngoãn quỳ xuống, cảnh tượng khá hùng tráng.
Trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn chừng như đã là một vị thần.
Lâm Ẩn nói: “Thẩm Tam, giải quyết đi.”
Tâm tình Thẩm Tam kích động, tuy gã tung hoàng giang hồ hai mươi năm, nhưng chưa từng thấy qua cảnh này. Chỉ một câu, khiến cho cả trăm người quỳ xuống phục tùng, vô cùng oai phong ngông cuồng.
Bây giờ Thẩm Tam cảm thấy, lúc trước đầu quân cho anh Lâm là quyết định sáng suốt nhất đời này của gã.
Gã vung tay lên, tất cả vệ sĩ mặc vest xông lên tước vũ khí, chế ngự đám đàn em của Tạ Khôn.
Tạ Khôn nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trắng bệch, trong lòng ông ta hiểu rõ, chuyện đã không thể cứu vãn.
Bản thân ông ta không phải đối thủ của Lâm Ẩn.
Một mình Lâm Ẩn mà đã có thể vực dậy tự xây dựng thế lực lớn đến thế cho bản thân…
“Anh Lâm! Cầu xin anh tha mạng cho em. Em dập đầu cầu xin anh.”
Tạ Khôn không quan tâm đến thể diện, quỳ xuống cầu xin.
Đối diện với sống chết và kẻ thù độc ác, ông ta cũng lộ ra vẻ yếu ớt.
Rầm!
Giầy Lâm Ẩn giẫm mạnh lên mặt Tạ Khôn, ấn sát mặt ông ta lên đất. Mặt mũi Tạ Khôn bầm dập hộc ra mấy ngụm máu tươi.
“Đồ ở đâu?” Vẻ mặt Lâm Ẩn thản nhiên hỏi.
“Nhanh lên! Chuột Nhắt, mày mau đưa đồ cho Lâm Ẩn.”
Một bóng dáng thấp bé như con chuột chạy nhanh vào căn phòng nhỏ.
“Anh Lâm! Trộm trang sức của anh không phải là ý của em đâu. Là Trương Điền Hải đến tìm em.” Tạ Khôn không ngừng xin tha.
“Cầu xin anh cho em một cơ hội. Em có thể bán mạng cho anh như Thẩm Tam, sau này anh nói gì em cũng làm.” Tạ Khôn điên cuồng cầu xin.
“Muộn rồi.” Lâm Ẩn thản nhiên nói.
Mặt mày Tạ Khôn xám như tro tàn, hai mắt tràn đầy sợ hãi, cả người xụi lơ giống như một con chó chết nằm trên đất.
“Cả đời tôi luyện võ nhưng không thích giết người.” Vẻ mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi nói.
“Nhưng tôi sẽ không tha cho bất kì kẻ nào có ý định giết tôi.”
Nói xong Lâm Ẩn xoay người thản nhiên liếc nhìn Thẩm Tam.
Thẩm Tam gật đầu, hiểu ý xông lên bắt Tạ Khôn đã mềm nhũn như một bãi bùn.
Tạ Khôn, anh Lâm từng cho ông cơ hội, ông không biết quý trọng còn muốn giết anh Lâm.” Thẩm Tam cười trào phúng nói: “Tôi tự tiễn ông một đoạn đường, Đông Thành của ông bị xử lí đầu tiên cũng không oan ức gì.”
Thẩm Tam dắt theo hai vệ sĩ dẫn Tạ Khôn đi về phía sông Thanh Vân.
Lúc này Chuột Nhắt đi ra từ căn phòng nhỏ, nơm nớp lo sợ bước tới trước mặt Lâm Ẩn, dâng lên một cái hộp pha lê đẹp đẽ.
“Anh Lâm, đây là đồ của anh. Vẫn còn nguyên, bọn em không dám tự tiện động vào.” Chuột Nhắt sợ hãi nói.
Lâm Ẩn không nói gì mở hộp thủy tinh, bên trong chiếu ra ánh sáng rực rỡ của viên đá quý.
Trong hộp pha lê là một mặt dây chuyền lấp lánh, sợi dây gần như trong suốt, ở giữa là một viên kim cương màu tím đậm hình bán nguyệt cực kì tinh xảo, bên trên điêu khắc hoa văn tinh xảo, khó mà miêu tả được vẻ đẹp mê người của nó, cứ như đây là một tác phẩm nghệ thuật của tự nhiên.
Đây là tâm huyết của anh cùng Kỳ Mạt.
Khóe miệng Lâm Ẩn khẽ nở nụ cười, từ từ đóng hộp thủy tinh lại.
“Anh Lâm, cầu xin anh tha cho em. Em cũng chỉ làm theo lời của Tạ Khôn thôi. Em làm việc cho ông ta cũng vì không còn cách nào khác.” Chuột Nhắt cầu xin.
Lâm Ẩn nói: “Làm cho tôi một việc, tôi không chỉ tha cho anh mà còn thưởng lớn.”
“Anh Lâm xin cứ nói, dù là chuyện gì em cũng giúp anh hoàn thành tốt hết.” Chuột Nhắt nhìn thấy hi vọng sống, hai mắt lóe sáng.
Lâm Ẩn đáp: “Rất đơn giản, anh đi bắt Trương Điền Hải, tìm ra toàn bộ chứng cứ lúc đầu hắn xúi giục anh như thế nào, ở trong công ty thông đồng với anh ăn cắp Vua Thế Giới ra sao là được.”
“Đến lúc thích hợp tôi muốn anh đứng ra vạch trần hắn.”
“Được. Em lập tức đi làm ngay.” Chuột Nhắt đồng ý, đối với ông ta đây chẳng phải chuyện gì khó.
“Anh Lâm cứ yên tâm. Em nhất định bắt Trương Điền Hải thú nhận mọi chuyện. Chuyên này vốn dĩ cũng là chủ ý của hắn.” Chuột Nhắt nghiêm túc nói. “Trong tay em có bản ghi âm lưu lại cuộc đối thoại của hai bên. Hoàn toàn có thể lấy làm bằng chứng.”
Lâm Ẩn gật đầu nói: “Tốt lắm, sau khi làm tốt chuyện này, anh có thể ở lại Đông Thành.
“Cảm ơn anh Lâm!” Chuột Nhắt kích động khom người cảm ơn.
Lần này không những còn sống mà còn được Anh Lâm khen ngợi, trong lòng Chuột Nhắt cứ nhấp nhô lên xuống không thôi.
Rõ ràng Thẩm Tam ở Nam Thành có anh Lâm là một ngọn núi lớn để dựa vào. Bây giờ Tạ Khôn bị lật đổ, thế giới ngầm của Đông Thành trong tương lai còn không phải do một câu của anh Lâm quyết định sao?
Lâm Ẩn nhếch mép cười, Trương Điền Hải dám phá đám sau lưng, sao anh có thể dễ dàng tha cho hắn chứ.
“Còn một chuyện nữa.” Lâm Ẩn như nhớ tới chuyện gì, liếc mắt nhìn tất cả mọi người ở đây.
“Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, không ai được truyền ra ngoài.” Lầm Ẩn bình tĩnh nói tiếp: “Ai dám truyền ra tôi sẽ khiến cho người đó vĩnh viễn không nói được nữa.”
Giọng nói bình tĩnh của Lâm Ẩn vang vọng trong nhà xưởng, truyền đến tai tất cả mọi người, giống như tiếng sấm vang dội, khiến bọn họ kinh hoàng, không rét mà run.
Tất cả mọi người đều nhớ kĩ câu nói này trong lòng.
“Anh Lâm, Tạ Khôn chết rồi.”
Ngay lúc này Thẩm Tam dẫn theo hai vệ sĩ quay lại nhà xưởng.
“Tạ Khôn đã chết, chuyện còn lại của Đông Thành giao cho anh xử lí.”
“Em hiểu rồi Anh Lâm.” Thẩm Tam nghiêm túc nói: “Trong vòng ba ngày, em sẽ tiếp nhận tất cả các thế lực của Tạ Khôn ở Đông Thành, giúp anh xử lí nơi này.”