Chương : 40
“Tác phẩm thiết kế? Cũng chẳng phải đồ của mình, có gì đáng nói đâu.” Lý Chấn cười nói.
“Tôi bảo này, ông Trương, bà Lư, hai ông bà cứ kể Kỳ Mạt giỏi thế này, tài thế kia, đã phấn đấu đến vị trí giám đốc của tập đoàn này nọ, nhưng không phải con bé vẫn đi làm thuê hay sao?” Lý Chấn một mực giữ thái độ như nhà lãnh đạo đất nước, chậm rãi nói: “Phương Bình nhà chúng tôi ấy, tự mở một công ty bất động sản nha.”
Sắc mặt của Trương Kỳ Mạt bắt đầu hơi khó coi.
“Đúng rồi.” Lý Chấn có vẻ đắc ý nói: “Hôm nay tôi đãi khách không phải vì chuyển nhà sao. Chính là nhà mà Phương Bình mua cho, hơn một triệu đấy, còn ở khu chung cư cao cấp của khu Thành Bắc nữa, Thủy Nguyên Hoa Uyển.”
“Thủy Nguyên Hoa Uyển?” Lâm Ẩn nghi vấn hỏi.
“Hả, cậu cũng từng nghe nói đến Thủy Nguyên Hoa Uyển à? Sao biết thế?” Lý Chấn nổi hứng hỏi.
“Hai hôm trước tôi vừa đi qua đó xong.” Lâm Ẩn đáp.
“Đi qua? Thế chắc cậu được mở mang tầm mắt rồi chứ hả?” Lý Chấn bắt đầu nói thao thao bất tuyệt: “Ông Trương, bà Lư, chắc hai ông bà chưa đến đó nên không biết rõ lắm, có thể hỏi con rể nhà mình này. Thủy Nguyên Hoa Uyển là khu chung cư cao cấp nổi tiếng của khu Thành Bắc, giá mười vạn một mét vuông. Môi trường sống thì không còn gì để chê, công trình của cả chung cư được thiết kế đồng bộ, quản lý tài sản đều là số một. Đâu có cũ kỹ tồi tàn, đến bãi đậu xe dưới lòng đất cũng không có như khu chung cứ Giang Trì này.”
“Tôi nói cho ông bà biết, nếu có tiền thì phải mau chuyển nhà đi.” Lý Chấn nắm bắt cơ hội, không ngừng khoe khoang: “Tôi ấy à, cũng may nhờ có Lan Nhi biết phấn đấu, tìm được một người con rể giỏi như Phương Bình, là du học sinh từ nước ngoài trở về. Các cụ khi xưa nói cấm có sai, đàn ông sợ chọn nhầm nghề, phụ nữ sợ lấy nhầm chồng. Ông nói có phải không, ông Trương?”
“Ừ đúng.” Trương Tú Phong miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.
“Chẳng đúng thế còn gì. Ông cứ nói Kỳ Mạt ở công ty tài giỏi thế này thế kia, nhưng chẳng phải hai ông bà vẫn phải sống ở khu chung cư tồi tàn Giang Trì đó sao?” Lý Chấn có vẻ đắc ý nói.
Sắc mặt Lư Nhã Huệ tím tái, bà lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.
Đang yên đang lạnh lại để Lý Chấn có cơ hội mượn chuyện nọ xọ chuyện kia.
“Ai khiến cậu lắm lời thế?” Lư Nhã Huệ trầm giọng hỏi: “Cậu đến Thủy Nguyên Hoa Uyển làm gì?”
“Đi mua nhà ạ.” Lâm Ẩn thành thật đáp.
“Cái gì? Cậu nói cậu đến Thủy Nguyên Hoa Uyển mua nhà?” Lư Nhã Huệ ngẩn ra, sau đó chuyển thành tức giận.
“Lâm Ẩn, cậu đừng có mạnh miệng nữa được không? Đừng làm tôi mất mặt thêm nữa!” Lư Nhã Huệ nổi giận đùng đùng mắng, bà cứ ngỡ con gái mình đã có tiền đồ, hôm nay có thể mở mày mở mặt được rồi.
Nào ngờ lại phải đi so bì với con rể nhà người ta.
Bà vốn đang tức anh ách, mà Lâm Ẩn còn ra mặt khoác lác nữa.
“Bà Lư, bà cứ để cho Lâm Ẩn nói.” Lý Chấn cười hi hi hỏi: “Lâm Ẩn, cậu mua nhà gì? Bao nhiêu mét vuông? Ở tòa nào? Lắp đặt thiết bị theo phong cách gì?”
“Quên rồi.” Lâm Ẩn đáp, anh chọn đại một căn, nên đâu có nhớ được nhiều như thế.
“Ha ha! Quên á?” Lý Chấn bật cười ha hả: “Tôi bảo này, thanh niên thì phải làm nhiều chuyện thiết thực, kiếm nhiều tiền thì mới được. Đừng lúc nào cũng muốn chém gió để lấy lòng mọi người, như vậy sẽ làm trò cười cho người ta đấy biết không hả?”
Lâm Ẩn là cái dạng kém cỏi thế nào chẳng lẽ lão ta lại không biết? Vậy mà cậu ta còn khoác lác là mua nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển? Đừng chọc cười người khác thế chứ.
“Đúng là không so sánh thì không nhìn ra được sự chênh lệch.” Lý Chấn nói một cách rành mạch, “Bà Lư, bà nói xem, cùng là con rể, mà sao lại chênh lệch nhiều thế chứ?”
“Bà xem, Phương Bình chẳng nói một tiếng nào, nhưng người ta có năng lực, có bản lĩnh, chứ không phải chỉ biết ba hoa bốc phét như một số người nào đó.”
“Phương Bình, cháu cũng tự giới thiệu với mọi người một chút đi.” Lý Chấn có vẻ đắc ý nói.
Phương Bình lắc cổ tay, vén ống tay áo lên một chút, cố ý để lộ ra chiếc đồng hồ Vacheron constantin có giá hơn hai triệu đeo trên cổ tay.
“Các vị, đây là danh thiếp của tôi.”
Phương Bình ngạo nghễ nói, còn chẳng buồn chào hỏi, chỉ ném mấy tấm danh thiếp cho nhà Trương Kỳ Mạt.
“Tôi đi du học ở Anh về, mấy năm trước đều sống và làm việc ở nước ngoài. Năm nay vừa về nước, trước mắt đang đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc ở công ty bất động sản Hải Dương, là công ty bất động sản lớn nhất ở Thành Bắc.” Phương Bình nói một cách đầy cảm giác ưu việt.
Lý Chấn lộ vẻ hài lòng, cảm giác Phương Bình đã làm lão ta mở mày mở mặt.
“Phương Bình là du học sinh về nước có trình độ học vấn cao! Theo tôi được biết, hình như Lâm Ẩn không học đại học nhỉ?” Lý Chấn càng nói càng hăng: “Với lại, Phương Bình còn là người tuổi trẻ tài cao, tự gây dựng sự nghiệp. Hiện giờ, Phương Bình còn là tổng giám đốc, người đứng đầu ở công ty bất động sản Hải Dương, cả công ty đều phải nghe theo Phương Bình!”
Sắc mặt của Lư Nhã Huệ trở nên khó coi.
Đồ con ghẻ Lâm Ẩn này hoàn toàn bị người ta lôi ra làm chủ đề soi mói, thành đầu đề mỗi câu chuyện, so với con rể nhà Lý Chấn thì đúng là cách biệt như trời đất.
Xem ra, cả bữa cơm này, bà không tìm được cơ hội nào để khoe khoang về thành tựu của Kỳ Mạt nữa rồi.
Đến con gái mình cũng đã bị giễu cợt tới mức không nói không rằng một câu.
Đúng là không nên để Lâm Ẩn ăn bữa cơm này!
“Theo tôi biết, tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Dương hình như không phải họ Phương?” Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Lâm Ẩn, cậu nói vậy là có ý gì?” Lý Chấn khẽ cau mày, bực tức hỏi: “Cậu thì biết cái quái gì? Cả ngày bán đồ nướng với người ta, khéo còn chưa nghe đến công ty bất động sản Hải Hương bao giờ ý chứ, còn làm vẻ hiểu biết lắm.”
Lâm Ẩn đáp: “Tôi chỉ thấy hơi hiếu kỳ. Nếu đã là tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Hương, tại sao anh ta lại mua căn nhà loại kém nhất trong khối căn hộ của công ty mình?”
Bộp!
Lý Chấn đập bàn, tức giận nói: “Cậu nói cái gì? Căn hộ của nhà tôi là căn loại kém nhất? Loại bất tài đi ở rể như cậu có mua nổi một căn nhà hơn một triệu không? Cậu nướng đồ ăn thuê cho người ta, một tháng làm mục mặt ra có kiếm nổi năm ngàn tệ không? Cả đời này, cậu cũng không mua nổi cái nhà vệ sinh của nhà tôi đâu!”
“Tôi ăn ngay nói thật thôi mà.” Lâm Ẩn thản nhiên đáp.
Căn hộ có giá hơn một triệu ở Thủy Nguyên Hoa Uyển chính là căn hộ loại kém nhất. Căn hộ mà anh mua đó có giá hơn hai triệu cũng mới chỉ thuộc loại tầm trung.
Hơn nữa, chiều nay anh mới gặp Tưởng Kỳ, tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Dương, không biết lại mọc ở đâu ra thêm một tổng giám đốc nữa.
“Có một loại người vốn chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lại có cái thói ganh ghét.” Phương Bình cười lạnh nói, hắn ta lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn: “Cậu là Lâm Ẩn đúng không? Tôi thật sự không hiểu tại sao một người đàn ông trưởng thành như cậu lại đi ở rể. Mà đi ở rể thôi cũng bỏ qua, nhưng sao lại không biết xấu hổ như thế. Bản thân không có tiền, không làm vợ mình mở mày mở mặt được, không mua được nhà cho gia đình, nên ghen tị với người khác sao?”
“Cậu là một kẻ ăn bám làm trợ lý cho vợ, tôi thấy người ở tầng lớp như tôi mà nói chuyện với cậu thì đúng là tự sỉ nhục thân phận của mình!”
Lâm Ẩn đáp: “Tôi thật sự muốn biết anh có thân phận gì?”
“Lâm Ẩn, câm miệng!” Lư Nhã Huệ nổi giận quát, bà không nghe vào tai được nữa.
Bà có cảm giác nếu Lâm Ẩn còn nói tiếp thì cả nhà mình sẽ không còn chút thể diện nào nữa!
Lâm Ẩn và Phương Bình vốn có sự chênh lệch về tiền bạc và địa vị, nói nhiều thêm nữa thì cũng có tác dụng gì?
“Không! Cứ để cậu ta nói, tôi muốn nghe xem tên ăn hại này muốn nói gì.” Phương Bình có vẻ khinh thường nói: “Nói đi chứ?”
“Không nói được nữa à?” Phương Bình cười lạnh nói: “Trông cái dáng vẻ quê mùa của cậu, toàn thân trên dưới có món đồ nào ra hồn không? Cậu có biết đàn ông của thế kỷ này ít nhất phải mặc quần áo nhãn hiệu gì? Biết phải đeo hãng đồng hồ nổi tiếng nào? Biết phải lái loại xe nào không?”
“Cậu ở đẳng cấp quá thấp, tôi nghĩ nói mấy chuyện này với cậu chắc cậu cũng chẳng hiểu đâu, dẫu sao cũng có sự khác biệt về tầng lớp.” Phương Bình ra vẻ đắc ý, nói một cách đầy tự tin.
“Tôi hiểu tâm trạng của cậu, kiểu lòng tự trọng mỏng manh đáng thương này, mà muốn dùng lời nói để thắng được tôi ư? Ha ha, thừa nhận người khác tài giỏi khó đến vậy à?” Phương Bình lắc đầu, dùng một giọng điệu giáo huấn.
Lâm Ẩn mỉm cười đáp: “Tôi chỉ muốn nói là anh bảo mình là tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Dương, Tưởng Kỳ đã biết chưa?”
“Tôi bảo này, ông Trương, bà Lư, hai ông bà cứ kể Kỳ Mạt giỏi thế này, tài thế kia, đã phấn đấu đến vị trí giám đốc của tập đoàn này nọ, nhưng không phải con bé vẫn đi làm thuê hay sao?” Lý Chấn một mực giữ thái độ như nhà lãnh đạo đất nước, chậm rãi nói: “Phương Bình nhà chúng tôi ấy, tự mở một công ty bất động sản nha.”
Sắc mặt của Trương Kỳ Mạt bắt đầu hơi khó coi.
“Đúng rồi.” Lý Chấn có vẻ đắc ý nói: “Hôm nay tôi đãi khách không phải vì chuyển nhà sao. Chính là nhà mà Phương Bình mua cho, hơn một triệu đấy, còn ở khu chung cư cao cấp của khu Thành Bắc nữa, Thủy Nguyên Hoa Uyển.”
“Thủy Nguyên Hoa Uyển?” Lâm Ẩn nghi vấn hỏi.
“Hả, cậu cũng từng nghe nói đến Thủy Nguyên Hoa Uyển à? Sao biết thế?” Lý Chấn nổi hứng hỏi.
“Hai hôm trước tôi vừa đi qua đó xong.” Lâm Ẩn đáp.
“Đi qua? Thế chắc cậu được mở mang tầm mắt rồi chứ hả?” Lý Chấn bắt đầu nói thao thao bất tuyệt: “Ông Trương, bà Lư, chắc hai ông bà chưa đến đó nên không biết rõ lắm, có thể hỏi con rể nhà mình này. Thủy Nguyên Hoa Uyển là khu chung cư cao cấp nổi tiếng của khu Thành Bắc, giá mười vạn một mét vuông. Môi trường sống thì không còn gì để chê, công trình của cả chung cư được thiết kế đồng bộ, quản lý tài sản đều là số một. Đâu có cũ kỹ tồi tàn, đến bãi đậu xe dưới lòng đất cũng không có như khu chung cứ Giang Trì này.”
“Tôi nói cho ông bà biết, nếu có tiền thì phải mau chuyển nhà đi.” Lý Chấn nắm bắt cơ hội, không ngừng khoe khoang: “Tôi ấy à, cũng may nhờ có Lan Nhi biết phấn đấu, tìm được một người con rể giỏi như Phương Bình, là du học sinh từ nước ngoài trở về. Các cụ khi xưa nói cấm có sai, đàn ông sợ chọn nhầm nghề, phụ nữ sợ lấy nhầm chồng. Ông nói có phải không, ông Trương?”
“Ừ đúng.” Trương Tú Phong miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.
“Chẳng đúng thế còn gì. Ông cứ nói Kỳ Mạt ở công ty tài giỏi thế này thế kia, nhưng chẳng phải hai ông bà vẫn phải sống ở khu chung cư tồi tàn Giang Trì đó sao?” Lý Chấn có vẻ đắc ý nói.
Sắc mặt Lư Nhã Huệ tím tái, bà lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.
Đang yên đang lạnh lại để Lý Chấn có cơ hội mượn chuyện nọ xọ chuyện kia.
“Ai khiến cậu lắm lời thế?” Lư Nhã Huệ trầm giọng hỏi: “Cậu đến Thủy Nguyên Hoa Uyển làm gì?”
“Đi mua nhà ạ.” Lâm Ẩn thành thật đáp.
“Cái gì? Cậu nói cậu đến Thủy Nguyên Hoa Uyển mua nhà?” Lư Nhã Huệ ngẩn ra, sau đó chuyển thành tức giận.
“Lâm Ẩn, cậu đừng có mạnh miệng nữa được không? Đừng làm tôi mất mặt thêm nữa!” Lư Nhã Huệ nổi giận đùng đùng mắng, bà cứ ngỡ con gái mình đã có tiền đồ, hôm nay có thể mở mày mở mặt được rồi.
Nào ngờ lại phải đi so bì với con rể nhà người ta.
Bà vốn đang tức anh ách, mà Lâm Ẩn còn ra mặt khoác lác nữa.
“Bà Lư, bà cứ để cho Lâm Ẩn nói.” Lý Chấn cười hi hi hỏi: “Lâm Ẩn, cậu mua nhà gì? Bao nhiêu mét vuông? Ở tòa nào? Lắp đặt thiết bị theo phong cách gì?”
“Quên rồi.” Lâm Ẩn đáp, anh chọn đại một căn, nên đâu có nhớ được nhiều như thế.
“Ha ha! Quên á?” Lý Chấn bật cười ha hả: “Tôi bảo này, thanh niên thì phải làm nhiều chuyện thiết thực, kiếm nhiều tiền thì mới được. Đừng lúc nào cũng muốn chém gió để lấy lòng mọi người, như vậy sẽ làm trò cười cho người ta đấy biết không hả?”
Lâm Ẩn là cái dạng kém cỏi thế nào chẳng lẽ lão ta lại không biết? Vậy mà cậu ta còn khoác lác là mua nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển? Đừng chọc cười người khác thế chứ.
“Đúng là không so sánh thì không nhìn ra được sự chênh lệch.” Lý Chấn nói một cách rành mạch, “Bà Lư, bà nói xem, cùng là con rể, mà sao lại chênh lệch nhiều thế chứ?”
“Bà xem, Phương Bình chẳng nói một tiếng nào, nhưng người ta có năng lực, có bản lĩnh, chứ không phải chỉ biết ba hoa bốc phét như một số người nào đó.”
“Phương Bình, cháu cũng tự giới thiệu với mọi người một chút đi.” Lý Chấn có vẻ đắc ý nói.
Phương Bình lắc cổ tay, vén ống tay áo lên một chút, cố ý để lộ ra chiếc đồng hồ Vacheron constantin có giá hơn hai triệu đeo trên cổ tay.
“Các vị, đây là danh thiếp của tôi.”
Phương Bình ngạo nghễ nói, còn chẳng buồn chào hỏi, chỉ ném mấy tấm danh thiếp cho nhà Trương Kỳ Mạt.
“Tôi đi du học ở Anh về, mấy năm trước đều sống và làm việc ở nước ngoài. Năm nay vừa về nước, trước mắt đang đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc ở công ty bất động sản Hải Dương, là công ty bất động sản lớn nhất ở Thành Bắc.” Phương Bình nói một cách đầy cảm giác ưu việt.
Lý Chấn lộ vẻ hài lòng, cảm giác Phương Bình đã làm lão ta mở mày mở mặt.
“Phương Bình là du học sinh về nước có trình độ học vấn cao! Theo tôi được biết, hình như Lâm Ẩn không học đại học nhỉ?” Lý Chấn càng nói càng hăng: “Với lại, Phương Bình còn là người tuổi trẻ tài cao, tự gây dựng sự nghiệp. Hiện giờ, Phương Bình còn là tổng giám đốc, người đứng đầu ở công ty bất động sản Hải Dương, cả công ty đều phải nghe theo Phương Bình!”
Sắc mặt của Lư Nhã Huệ trở nên khó coi.
Đồ con ghẻ Lâm Ẩn này hoàn toàn bị người ta lôi ra làm chủ đề soi mói, thành đầu đề mỗi câu chuyện, so với con rể nhà Lý Chấn thì đúng là cách biệt như trời đất.
Xem ra, cả bữa cơm này, bà không tìm được cơ hội nào để khoe khoang về thành tựu của Kỳ Mạt nữa rồi.
Đến con gái mình cũng đã bị giễu cợt tới mức không nói không rằng một câu.
Đúng là không nên để Lâm Ẩn ăn bữa cơm này!
“Theo tôi biết, tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Dương hình như không phải họ Phương?” Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Lâm Ẩn, cậu nói vậy là có ý gì?” Lý Chấn khẽ cau mày, bực tức hỏi: “Cậu thì biết cái quái gì? Cả ngày bán đồ nướng với người ta, khéo còn chưa nghe đến công ty bất động sản Hải Hương bao giờ ý chứ, còn làm vẻ hiểu biết lắm.”
Lâm Ẩn đáp: “Tôi chỉ thấy hơi hiếu kỳ. Nếu đã là tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Hương, tại sao anh ta lại mua căn nhà loại kém nhất trong khối căn hộ của công ty mình?”
Bộp!
Lý Chấn đập bàn, tức giận nói: “Cậu nói cái gì? Căn hộ của nhà tôi là căn loại kém nhất? Loại bất tài đi ở rể như cậu có mua nổi một căn nhà hơn một triệu không? Cậu nướng đồ ăn thuê cho người ta, một tháng làm mục mặt ra có kiếm nổi năm ngàn tệ không? Cả đời này, cậu cũng không mua nổi cái nhà vệ sinh của nhà tôi đâu!”
“Tôi ăn ngay nói thật thôi mà.” Lâm Ẩn thản nhiên đáp.
Căn hộ có giá hơn một triệu ở Thủy Nguyên Hoa Uyển chính là căn hộ loại kém nhất. Căn hộ mà anh mua đó có giá hơn hai triệu cũng mới chỉ thuộc loại tầm trung.
Hơn nữa, chiều nay anh mới gặp Tưởng Kỳ, tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Dương, không biết lại mọc ở đâu ra thêm một tổng giám đốc nữa.
“Có một loại người vốn chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lại có cái thói ganh ghét.” Phương Bình cười lạnh nói, hắn ta lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn: “Cậu là Lâm Ẩn đúng không? Tôi thật sự không hiểu tại sao một người đàn ông trưởng thành như cậu lại đi ở rể. Mà đi ở rể thôi cũng bỏ qua, nhưng sao lại không biết xấu hổ như thế. Bản thân không có tiền, không làm vợ mình mở mày mở mặt được, không mua được nhà cho gia đình, nên ghen tị với người khác sao?”
“Cậu là một kẻ ăn bám làm trợ lý cho vợ, tôi thấy người ở tầng lớp như tôi mà nói chuyện với cậu thì đúng là tự sỉ nhục thân phận của mình!”
Lâm Ẩn đáp: “Tôi thật sự muốn biết anh có thân phận gì?”
“Lâm Ẩn, câm miệng!” Lư Nhã Huệ nổi giận quát, bà không nghe vào tai được nữa.
Bà có cảm giác nếu Lâm Ẩn còn nói tiếp thì cả nhà mình sẽ không còn chút thể diện nào nữa!
Lâm Ẩn và Phương Bình vốn có sự chênh lệch về tiền bạc và địa vị, nói nhiều thêm nữa thì cũng có tác dụng gì?
“Không! Cứ để cậu ta nói, tôi muốn nghe xem tên ăn hại này muốn nói gì.” Phương Bình có vẻ khinh thường nói: “Nói đi chứ?”
“Không nói được nữa à?” Phương Bình cười lạnh nói: “Trông cái dáng vẻ quê mùa của cậu, toàn thân trên dưới có món đồ nào ra hồn không? Cậu có biết đàn ông của thế kỷ này ít nhất phải mặc quần áo nhãn hiệu gì? Biết phải đeo hãng đồng hồ nổi tiếng nào? Biết phải lái loại xe nào không?”
“Cậu ở đẳng cấp quá thấp, tôi nghĩ nói mấy chuyện này với cậu chắc cậu cũng chẳng hiểu đâu, dẫu sao cũng có sự khác biệt về tầng lớp.” Phương Bình ra vẻ đắc ý, nói một cách đầy tự tin.
“Tôi hiểu tâm trạng của cậu, kiểu lòng tự trọng mỏng manh đáng thương này, mà muốn dùng lời nói để thắng được tôi ư? Ha ha, thừa nhận người khác tài giỏi khó đến vậy à?” Phương Bình lắc đầu, dùng một giọng điệu giáo huấn.
Lâm Ẩn mỉm cười đáp: “Tôi chỉ muốn nói là anh bảo mình là tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Dương, Tưởng Kỳ đã biết chưa?”