Chương 14: Cho cháu một cơ hội
"Nhận sai, muộn rồi." Lâm Tử Bình quơ gậy gỗ trên tay lên, vẻ mặt dữ tợn: "Thăng ăn hại, lúc đầu chỉ cần em họ có gì đó với Hauge thì Lâm gia đã trở thành gia tộc đỉnh cao ở Trung Hải rồi, đều do mày làm tụi tao mất đi cơ hội này, hôm nay tao. phải đánh chết thằng ăn bám là mày."
Tô Lạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo. nhìn vào Lâm Tử Bình.
Đây là ánh mắt như thế nào?
Tràn ngập sự lạnh nhạt đối với tình người thế gian, khinh thường sinh tử. Lâm Tử Bình nhìn vào đôi mắt này, không biết vì sao trong lòng lại sinh ra sợ hãi.
Anh ta bị một tên vô dụng dọa cho phát sợ? Cảm giác này làm Lâm Tử Bình cảm thấy thật nhục nhã.
"Thăng bỏ đi, mày còn trừng tao, tao đánh chết mày." Lâm Tử Bình thẹn quá hoá giận, quơ gậy gỗ trên tay định giáng thẳng vào đầu Tô Lạc, hiện tại anh ta không chỉ muốn phế Tô Lạc, còn muốn trút cơn giận này.
Tô Lạc hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Bình, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh rồi biến mất...
"Đinh linh linh..." Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang. lên.
Lâm Tử Bình dừng lại, ánh mắt mọi người lập tức tụ lại trên người Lâm Diệu Nhan.
"Bà nội, là điện thoại của ngài Harris.' Lâm Diệu Nhan lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình rồi nói.
"Cái gì, ngài Harris gọi đến, vậy cô còn đứng ngây ra đó làm gì, mau nghe máy." Cụ bà Lâm gia thúc giục: "Nói với ngài Harris răng chuyện này là Lâm gia sai, chúng ta sẽ đưa câu trả lời thoả đáng cho ngài ấy."
Lâm Diệu Nhan khẽ gật đầu rồi bấm nút nghe.
Điện thoại vừa kết nối, không chờ Lâm Diệu Nhan nói xin lỗi thì giọng Harris đã truyền tới: "Lâm tiểu thư, tôi rất xin lỗi về chuyện tối hôm nay, đã làm cô hoảng sợ."
Lâm Diệu Nhan sửng sốt, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Harris làm sao vậy, rõ ràng là Tô Lạc đánh Hauge, tại sao. ông lại xin lỗi cô? Chẳng lẽ không phải tới cửa hỏi tội sao? Hay là định tiên lễ hậu binh?
“Ngài Harris, là tôi phải xin lỗi ngài mới đúng, tôi xin lỗi về chuyện xảy ra tối hôm nay." Lâm Diệu Nhan cẩn thận nói.
"Lâm tiểu thư, chuyện này không trách cô được, hơn nữa cô dạy dỗ rất tốt, để nó nhớ rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, là thương nhân thì nên đường đường chính chính..."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Harris, Lâm Diệu Nhan lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô cảm giác họ như đổi vai cho nhau, đánh người là Harris còn cô là người bị hại, vừa rồi trong điện thoại Harris không ngừng nói xin lỗi, giọng điệu kia như sợ cô không chấp. nhận.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Lâm Diệu Nhan vẫn không hiểu ra sao.
"Diệu Nhan, con nói gì đi, ngài Harris nói thế nào?" Thấy Lâm Diệu Nhan sững sờ tại chỗ, Lâm Võ Trung không kịp chờ đợi mà hỏi.
Những người còn lại của Lâm gia cũng dựng lỗ tai lên, chuyện này liên quan đến tương lai của Lâm gia.
Lâm Diệu Nhan hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng thả lỏng: "Vừa rồi ngài Harris gọi điện thoại đến bảo răng chuyện của Hauge dừng ở đây, ngài ấy sẽ không truy cứu."
"Diệu Nhan, con nói thật không?" Mọi người đều mừng như điên, dường như không ngờ chuyện này còn có đường cứu vấn.
"Đây là khí phách của xí nghiệp đỉnh cao thế giới." Cụ bà Lâm gia nhịn không được tán thưởng một tiếng.
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn cũng thở phào một hơi lấy lại tỉnh thần, chỉ cảm thấy toàn thân bị mồ hôi làm ướt đẫm như vừa rơi xuống nước, may mà Harris không truy cứu chuyện này nếu không họ sẽ bị thắng rác rưởi kia liên lụy.
Lâm Tử Bình nhìn thoáng qua Tô Lạc rồi nói với cụ bà Lâm gia: "Bà nội, là nhờ ngài Harris rộng lượng nên không truy cứu chuyện này, nhưng không nghỉ ngờ gì nữa, vụ hợp tác này Lâm gia chúng ta sẽ không lấy được, cháu đề nghị phế bỏ tứ chỉ Tô Lạc, đuổi nó ra khỏi Lâm gia."
"Không sai thưa bà, tôi cũng đề nghị đuổi thăng Tô Lạc này ra khỏi Lâm gia." Đại Thư Văn cũng lập tức nhảy ra, bà ta căn bản không thích Tô Lạc, càng đứng nói gần đây hắn cứ trêu chọc phiền phức, không biết Lâm Diệu Nhan chập cọng dây nào mà lại không ly hôn với hắn.
Nhưng bây giờ đang ở từ đường Lâm gia, chỉ cần cụ bà mở miệng thì Lâm Diệu Nhan nhất định không thể từ chối, đến lúc đó bà ta có thể thuận thế đuổi Tô Lạc ra khỏi Lâm gia, như vậy con gái bà có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn.
"Bà, Thư Văn nói không sai, để thăng vô dụng này cút ra khỏi Lâm gia."
"Thằng vô tích sự này căn bản không xứng với Diệu Nhan, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi."
Đám người anh một lời, tôi một câu, ước gì Tô Lạc lập tức biến mất khỏi trước mắt.
Cụ bà Lâm gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, cứ làm theo ý mọi người, từ hôm nay trở đi, Tô Lạc bị trục xuất khỏi Lâm gia, ngày mai Diệu Nhan lo liệu thủ tục ly hôn với nó, đến lúc đó tôi sẽ tuyên bố với mọi người rằng nó không liên quan gì đến Lâm gia chúng ta nữa."
Nói xong, bà ta nhìn thẳng vào Tô Lạc, giọng điệu hết sức tàn nhãn: "Lần này ngài Harris không truy cứu nhưng quốc có quốc pháp gia có gia quy, mày gây ra họa lớn như thế thì tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, hôm nay tao đứng trước liệt tổ liệt tông Lâm gia, phế bỏ tứ chỉ của mày.
“Bình Nhị, ra tay."
Tô Lạc lạnh lẽo quay đầu nhìn về phía Lâm Võ Trung, Đại Thư Văn, lại nhìn thấy hai người này không mở miệng nói gì, ngược lại trong mắt còn lộ ra vẻ hưng phấn mãnh liệt cứ như hận Lâm Tử Bình không thể ra tay nhanh lên.
"Bà nội!" Lúc này, Lâm Diệu Nhan đột nhiên lên tiếng.
Mọi người nhìn cô, cụ bà Lâm gia cau mày, lạnh lùng nói: "Cháu còn có chuyện gì?"
"Bà nội, nguyên nhân bắt nguồn chuyện này do cháu, cháu hi vọng bà cho cháu thêm một cơ hội."
"Cơ hội gì?"
"Cháu biết lần này hi vọng hợp tác với tập đoàn Hồng San Hô rất xa vời nhưng cháu không muốn từ bỏ, hi vọng bà cho cháu một cơ hội, chỉ cần cháu thành công thì mong bà đừng truy cứu chuyện của Tô Lạc nữa." Lâm Diệu Nhan trầm giọng mà nói.
Chuyện này vốn không phải Tô Lạc sai, nếu trút hết tội lên đầu hẳn thì rất quá đáng.
Tô Lạc nhìn dáng vẻ của Lâm Diệu Nhan thì trong lòng hơi cảm động, hẳn không ngờ lúc này Lâm Diệu Nhan còn nói giúp mình.
Cụ bà Lâm gia nheo mắt nhìn Lâm Diệu Nhan, trầm giọng mà nói: "Vì thằng vô dụng này, đáng không?”
"Có đáng không cháu không biết, nhưng nếu cháu không làm thì nhất định sẽ hối hận.
"Được, bà cho cháu một cơ hội." Cụ bà Lâm gia nói: "Nhưng bà nhắc nhở cháu, nếu lần này thất bại thì đừng trách bà không khách khí. Còn nữa, sáng ngày mai các người phải đi xin lỗi ngài Harris, nếu ngài ấy không chấp nhận thì khỏi cần trở về."
Nói xong, cụ bà Lâm gia trực tiếp đứng dậy rồi dẫn hai cha con Lâm Thái Hoành đi ra khỏi từ đường Lâm gia.
Sau khi cụ bà Lâm gia rời đi, Đại Thư Văn phừng phừng lửa giận đi lên chỉ vào Tô Lạc mà chửi ầm lên: "Tô Lạc, đồ bỏ đi, thằng vô tích sự, mày suýt hại tụi tao tan cửa nát nhà, mày còn dám mạnh miệng với bà, mày nhất định phải hại chết tụi tao mới cam tâm sao?"
"Mày đánh Chu Hạo, còn dám đánh Hauge, mày ăn gan hùm mật gấu à?" Đại Thư Văn rất tức giận, lửa giận ngút trời.
Lâm Võ Trung cũng rất phẫn nộ: "Diệu Nhan, ngày mai con nhất định phải ly hôn với nó, nếu không cha coi như không có đứa con gái này."
"Cha mẹ, hai người có thể nói ít vài câu không, con biết nên làm thế nào, hơn nữa chuyện hôm nay không thể trách Tô Lạc, anh ta chỉ lo lắng cho con thôi." Lâm Diệu Nhan giải thích.
"Con câm miệng cho mẹ" Đại Thư Văn lại càng nổi nóng, sao quan tâm Lâm Diệu Nhan nói gì: 'Lâm Diệu Nhan, mẹ cho. con biết, nếu con còn coi mẹ là mẹ thì ngày mai phải ly hôn. Con xem thăng vô tích sự này đi, ba năm qua nó làm cái gì, suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, hôm nay nếu không phải ngài Harris không truy cứu thì chúng ta đã bị nó hại chết."
Lúc này rốt cục Tô Lạc cũng mở miệng, lạnh lùng nói: "Các người chỉ lo Harris sẽ không hợp tác với tập đoàn Thanh Hoàng thôi! Tôi có thể nói cho các người biết đối tượng hợp tác của Hồng San Hô chỉ có thể là Thanh Hoàng, các người có thể yên tâm."
"Yên tâm, mày bảo tao yên tâm thế nào." Đại Thư Văn chỉ vào mũi Tô Lạc mà mắng to: "Mày nghĩ mình là ai mà dám nói mạnh miệng như vậy, mày có tư cách sao? Hừ, tao cho mày biết, chờ giải quyết xong chuyện tập đoàn Hồng San Hô thì mày cút khỏi nhà cho tao, còn nữa, mấy ngày nay nếu mày còn dám gây rắc rối thì tao nhất định đánh chết mày."
"Chúng ta đi." Đại Thư Văn kéo tay Lâm Diệu Nhan, nổi giận đùng đùng đi ra bên ngoài.
Sau khi lên xe, hai người không để ý Lâm Diệu Nhan ngăn cản mà bỏ lại Tô Lạc rồi lái xe rời khỏi từ đường Lâm gia.
Tô Lạc đi ra khỏi từ đường, đứng bên lề đường móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi, hắn lắc nhẹ một cái, một điếu thuốc. bay ra rồi bị hän ngậm vào miệng.
Cái bật lửa cháy lên, chút khói sương lượn lờ.
Tô Lạc được sương khói bao phủ, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt hắn như thế nào.
Tô Lạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo. nhìn vào Lâm Tử Bình.
Đây là ánh mắt như thế nào?
Tràn ngập sự lạnh nhạt đối với tình người thế gian, khinh thường sinh tử. Lâm Tử Bình nhìn vào đôi mắt này, không biết vì sao trong lòng lại sinh ra sợ hãi.
Anh ta bị một tên vô dụng dọa cho phát sợ? Cảm giác này làm Lâm Tử Bình cảm thấy thật nhục nhã.
"Thăng bỏ đi, mày còn trừng tao, tao đánh chết mày." Lâm Tử Bình thẹn quá hoá giận, quơ gậy gỗ trên tay định giáng thẳng vào đầu Tô Lạc, hiện tại anh ta không chỉ muốn phế Tô Lạc, còn muốn trút cơn giận này.
Tô Lạc hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Bình, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh rồi biến mất...
"Đinh linh linh..." Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang. lên.
Lâm Tử Bình dừng lại, ánh mắt mọi người lập tức tụ lại trên người Lâm Diệu Nhan.
"Bà nội, là điện thoại của ngài Harris.' Lâm Diệu Nhan lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình rồi nói.
"Cái gì, ngài Harris gọi đến, vậy cô còn đứng ngây ra đó làm gì, mau nghe máy." Cụ bà Lâm gia thúc giục: "Nói với ngài Harris răng chuyện này là Lâm gia sai, chúng ta sẽ đưa câu trả lời thoả đáng cho ngài ấy."
Lâm Diệu Nhan khẽ gật đầu rồi bấm nút nghe.
Điện thoại vừa kết nối, không chờ Lâm Diệu Nhan nói xin lỗi thì giọng Harris đã truyền tới: "Lâm tiểu thư, tôi rất xin lỗi về chuyện tối hôm nay, đã làm cô hoảng sợ."
Lâm Diệu Nhan sửng sốt, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Harris làm sao vậy, rõ ràng là Tô Lạc đánh Hauge, tại sao. ông lại xin lỗi cô? Chẳng lẽ không phải tới cửa hỏi tội sao? Hay là định tiên lễ hậu binh?
“Ngài Harris, là tôi phải xin lỗi ngài mới đúng, tôi xin lỗi về chuyện xảy ra tối hôm nay." Lâm Diệu Nhan cẩn thận nói.
"Lâm tiểu thư, chuyện này không trách cô được, hơn nữa cô dạy dỗ rất tốt, để nó nhớ rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, là thương nhân thì nên đường đường chính chính..."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Harris, Lâm Diệu Nhan lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô cảm giác họ như đổi vai cho nhau, đánh người là Harris còn cô là người bị hại, vừa rồi trong điện thoại Harris không ngừng nói xin lỗi, giọng điệu kia như sợ cô không chấp. nhận.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Lâm Diệu Nhan vẫn không hiểu ra sao.
"Diệu Nhan, con nói gì đi, ngài Harris nói thế nào?" Thấy Lâm Diệu Nhan sững sờ tại chỗ, Lâm Võ Trung không kịp chờ đợi mà hỏi.
Những người còn lại của Lâm gia cũng dựng lỗ tai lên, chuyện này liên quan đến tương lai của Lâm gia.
Lâm Diệu Nhan hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng thả lỏng: "Vừa rồi ngài Harris gọi điện thoại đến bảo răng chuyện của Hauge dừng ở đây, ngài ấy sẽ không truy cứu."
"Diệu Nhan, con nói thật không?" Mọi người đều mừng như điên, dường như không ngờ chuyện này còn có đường cứu vấn.
"Đây là khí phách của xí nghiệp đỉnh cao thế giới." Cụ bà Lâm gia nhịn không được tán thưởng một tiếng.
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn cũng thở phào một hơi lấy lại tỉnh thần, chỉ cảm thấy toàn thân bị mồ hôi làm ướt đẫm như vừa rơi xuống nước, may mà Harris không truy cứu chuyện này nếu không họ sẽ bị thắng rác rưởi kia liên lụy.
Lâm Tử Bình nhìn thoáng qua Tô Lạc rồi nói với cụ bà Lâm gia: "Bà nội, là nhờ ngài Harris rộng lượng nên không truy cứu chuyện này, nhưng không nghỉ ngờ gì nữa, vụ hợp tác này Lâm gia chúng ta sẽ không lấy được, cháu đề nghị phế bỏ tứ chỉ Tô Lạc, đuổi nó ra khỏi Lâm gia."
"Không sai thưa bà, tôi cũng đề nghị đuổi thăng Tô Lạc này ra khỏi Lâm gia." Đại Thư Văn cũng lập tức nhảy ra, bà ta căn bản không thích Tô Lạc, càng đứng nói gần đây hắn cứ trêu chọc phiền phức, không biết Lâm Diệu Nhan chập cọng dây nào mà lại không ly hôn với hắn.
Nhưng bây giờ đang ở từ đường Lâm gia, chỉ cần cụ bà mở miệng thì Lâm Diệu Nhan nhất định không thể từ chối, đến lúc đó bà ta có thể thuận thế đuổi Tô Lạc ra khỏi Lâm gia, như vậy con gái bà có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn.
"Bà, Thư Văn nói không sai, để thăng vô dụng này cút ra khỏi Lâm gia."
"Thằng vô tích sự này căn bản không xứng với Diệu Nhan, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi."
Đám người anh một lời, tôi một câu, ước gì Tô Lạc lập tức biến mất khỏi trước mắt.
Cụ bà Lâm gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, cứ làm theo ý mọi người, từ hôm nay trở đi, Tô Lạc bị trục xuất khỏi Lâm gia, ngày mai Diệu Nhan lo liệu thủ tục ly hôn với nó, đến lúc đó tôi sẽ tuyên bố với mọi người rằng nó không liên quan gì đến Lâm gia chúng ta nữa."
Nói xong, bà ta nhìn thẳng vào Tô Lạc, giọng điệu hết sức tàn nhãn: "Lần này ngài Harris không truy cứu nhưng quốc có quốc pháp gia có gia quy, mày gây ra họa lớn như thế thì tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, hôm nay tao đứng trước liệt tổ liệt tông Lâm gia, phế bỏ tứ chỉ của mày.
“Bình Nhị, ra tay."
Tô Lạc lạnh lẽo quay đầu nhìn về phía Lâm Võ Trung, Đại Thư Văn, lại nhìn thấy hai người này không mở miệng nói gì, ngược lại trong mắt còn lộ ra vẻ hưng phấn mãnh liệt cứ như hận Lâm Tử Bình không thể ra tay nhanh lên.
"Bà nội!" Lúc này, Lâm Diệu Nhan đột nhiên lên tiếng.
Mọi người nhìn cô, cụ bà Lâm gia cau mày, lạnh lùng nói: "Cháu còn có chuyện gì?"
"Bà nội, nguyên nhân bắt nguồn chuyện này do cháu, cháu hi vọng bà cho cháu thêm một cơ hội."
"Cơ hội gì?"
"Cháu biết lần này hi vọng hợp tác với tập đoàn Hồng San Hô rất xa vời nhưng cháu không muốn từ bỏ, hi vọng bà cho cháu một cơ hội, chỉ cần cháu thành công thì mong bà đừng truy cứu chuyện của Tô Lạc nữa." Lâm Diệu Nhan trầm giọng mà nói.
Chuyện này vốn không phải Tô Lạc sai, nếu trút hết tội lên đầu hẳn thì rất quá đáng.
Tô Lạc nhìn dáng vẻ của Lâm Diệu Nhan thì trong lòng hơi cảm động, hẳn không ngờ lúc này Lâm Diệu Nhan còn nói giúp mình.
Cụ bà Lâm gia nheo mắt nhìn Lâm Diệu Nhan, trầm giọng mà nói: "Vì thằng vô dụng này, đáng không?”
"Có đáng không cháu không biết, nhưng nếu cháu không làm thì nhất định sẽ hối hận.
"Được, bà cho cháu một cơ hội." Cụ bà Lâm gia nói: "Nhưng bà nhắc nhở cháu, nếu lần này thất bại thì đừng trách bà không khách khí. Còn nữa, sáng ngày mai các người phải đi xin lỗi ngài Harris, nếu ngài ấy không chấp nhận thì khỏi cần trở về."
Nói xong, cụ bà Lâm gia trực tiếp đứng dậy rồi dẫn hai cha con Lâm Thái Hoành đi ra khỏi từ đường Lâm gia.
Sau khi cụ bà Lâm gia rời đi, Đại Thư Văn phừng phừng lửa giận đi lên chỉ vào Tô Lạc mà chửi ầm lên: "Tô Lạc, đồ bỏ đi, thằng vô tích sự, mày suýt hại tụi tao tan cửa nát nhà, mày còn dám mạnh miệng với bà, mày nhất định phải hại chết tụi tao mới cam tâm sao?"
"Mày đánh Chu Hạo, còn dám đánh Hauge, mày ăn gan hùm mật gấu à?" Đại Thư Văn rất tức giận, lửa giận ngút trời.
Lâm Võ Trung cũng rất phẫn nộ: "Diệu Nhan, ngày mai con nhất định phải ly hôn với nó, nếu không cha coi như không có đứa con gái này."
"Cha mẹ, hai người có thể nói ít vài câu không, con biết nên làm thế nào, hơn nữa chuyện hôm nay không thể trách Tô Lạc, anh ta chỉ lo lắng cho con thôi." Lâm Diệu Nhan giải thích.
"Con câm miệng cho mẹ" Đại Thư Văn lại càng nổi nóng, sao quan tâm Lâm Diệu Nhan nói gì: 'Lâm Diệu Nhan, mẹ cho. con biết, nếu con còn coi mẹ là mẹ thì ngày mai phải ly hôn. Con xem thăng vô tích sự này đi, ba năm qua nó làm cái gì, suốt ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, hôm nay nếu không phải ngài Harris không truy cứu thì chúng ta đã bị nó hại chết."
Lúc này rốt cục Tô Lạc cũng mở miệng, lạnh lùng nói: "Các người chỉ lo Harris sẽ không hợp tác với tập đoàn Thanh Hoàng thôi! Tôi có thể nói cho các người biết đối tượng hợp tác của Hồng San Hô chỉ có thể là Thanh Hoàng, các người có thể yên tâm."
"Yên tâm, mày bảo tao yên tâm thế nào." Đại Thư Văn chỉ vào mũi Tô Lạc mà mắng to: "Mày nghĩ mình là ai mà dám nói mạnh miệng như vậy, mày có tư cách sao? Hừ, tao cho mày biết, chờ giải quyết xong chuyện tập đoàn Hồng San Hô thì mày cút khỏi nhà cho tao, còn nữa, mấy ngày nay nếu mày còn dám gây rắc rối thì tao nhất định đánh chết mày."
"Chúng ta đi." Đại Thư Văn kéo tay Lâm Diệu Nhan, nổi giận đùng đùng đi ra bên ngoài.
Sau khi lên xe, hai người không để ý Lâm Diệu Nhan ngăn cản mà bỏ lại Tô Lạc rồi lái xe rời khỏi từ đường Lâm gia.
Tô Lạc đi ra khỏi từ đường, đứng bên lề đường móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi, hắn lắc nhẹ một cái, một điếu thuốc. bay ra rồi bị hän ngậm vào miệng.
Cái bật lửa cháy lên, chút khói sương lượn lờ.
Tô Lạc được sương khói bao phủ, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt hắn như thế nào.