Chương 16: Vũ hội
Sáu giờ chạng vạng tối, biệt thự Lâm gia.
Vì chuẩn bị bản kế hoạch hợp tác, Lâm Diệu Nhan bận bịu đến đầu óc choáng váng ở công ty cả ngày, vừa về đến nhà liền thấy Tô Lạc đi vào từ bên ngoài.
Lâm Diệu Nhan nhíu mày: "Tô Lạc, cả ngày hôm nay anh đi đâu.
Tô Lạc vừa cười vừa nói: "Tôi ra ngoài gặp Harris để trao. đổi chuyện hợp tác, cô yên tâm, tập đoàn Thanh Hoàng nhất định là người thắng cuối cùng."
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn ngồi trên sa lon xem tivi nghe thế thì cảm giác chán ghét trong lòng đối với Tô Lạc đã lên tới đỉnh điểm.
Giờ thằng vô tích sự này không chỉ gây chuyện thị phi còn học được cách nói dối, thật sự càng nhìn càng không có tiền đồ, đúng là thứ bỏ đi.
Lâm Diệu Nhan biết Tô Lạc đang nói dối, nhưng cô không vạch trần mà hỏi ngược lại: "Anh khẳng định như vậy sao?"
Tô Lạc bá đạo trả lời: "Đương nhiên, vì Harris phải nghe tôi, tôi nói hợp tác với ai thì hợp tác với người đó."
Lâm Diệu Nhan liếc nhìn Tô Lạc: "Vậy mượn lời chúc của anh, hi vọng sẽ là tập đoàn Thanh Hoàng.”
Tô Lạc thấy Lâm Diệu Nhan không tin thì cũng không tiếp tục giải thích, đợi đến buổi họp báo ba ngày sau, Lâm Diệu Nhan liền biết có phải hẳn nói dối không.
"Tô Lạc." Nhìn thấy Tô Lạc lên lầu, Lâm Diệu Nhan đột nhiên mở miệng gọi hắn lại, nói: "Anh đi lên lầu thay một bộ đồ, đợi chút nữa anh đi theo tôi ra ngoài một chuyến."
"Ừm?" Tô Lạc quay đầu lại, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
"Tối hôm nay các xí nghiệp lớn ở Trung Hải sẽ tổ chức một buổi vũ hội, nghe nói Hauge cũng tham gia, anh đi theo tôi để tiện xin lỗi Hauge." Lâm Diệu Nhan mở miệng giải thích, mặc. dù Harris không truy cứu chuyện này, nhưng dù sao cũng là lỗi của họ, nói thế nào cũng phải xin lỗi mới được.
"Được, tôi lên lầu thay bộ đồ ngay." Tô Lạc ngẫm nghĩ, sau đó liền đồng ý.
Dù là Hauge, Harris hay tập đoàn Hồng San Hô thì hắn chỉ cần lật tay là tiêu diệt được, hẳn có xin lỗi thì Hauge cũng không dám nhận.
Nhưng hiện tại Lâm Diệu Nhan đã nói vậy hắn cũng không có cách nào từ chối, chẳng lẽ nói với cô là Hauge không có tư cách nhận lời xin lỗi của mình.
Lúc này Đại Thư Văn lạnh giọng mà nói: "Thăng ăn hại, mày nhớ kỹ cho tao, lúc đến vũ hội nhìn thấy Hauge thì phải quỳ xuống xin lỗi, nếu mày còn dám làm loạn thì đừng trách tao không khách sáo."
Tô Lạc không nói gì, chỉ liếc nhìn Đại Thư Văn.
"Nhìn cái gì?" Đại Thư Văn chửi đổng: "Mau cút lên lầu thay quần áo cho tao, tối hôm nay nếu mày còn dám làm loạn, tao nhất định đánh chết mày."
Bảy giờ rưỡi tối, một buổi vũ hội được tổ chức ở câu lạc bộ Giang Hải.
Giang Hải là một trong những câu lạc bộ cao cấp nhất của thành phố Trung Hải, tọa lạc bên cạnh làng du lịch, dựa vào sườn núi, ở cạnh sông, phong cảnh nên thơ, vũ hội đặc biệt chuẩn bị cho Hauge được tổ chức ở nơi này.
Suy nghĩ của những xí nghiệp Trung Hải là: Không tìm được Harris thì chẳng lẽ không gặp được cả Hauge sao?
Lôi kéo làm quen với Hauge cũng là lựa chọn không tệ.
Đợi đến Tô Lạc và Lâm Diệu Nhan lái xe đi vào câu lạc bộ thì bãi đỗ xe đã đậu đầy siêu xe đủ loại kiểu dáng, chiếc Porsche Cayenne của Lâm Diệu Nhan ở đây không khác gì xe ăn mày.
Hai người xuống xe, được nhân viên của câu lạc bộ dẫn vào đại sảnh tiệc rượu lầu ba.
Có thể thấy rõ trong đại sảnh tụ tập không ít người, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, đa số đều là những thanh niên hơn hai mươi, rất ít nhìn thấy người trung niên.
Nhưng điều này cũng không kỳ quái, đối tượng vũ hội lần này là Hauge mà không phải Harris, người trẻ tuổi đi cùng nhau thì chủ đề cũng tương đối nhiều, càng dễ rút ngắn quan hệ.
Tô Lạc và Lâm Diệu Nhan xuất hiện cũng khiến đại sảnh chú ý.
Dù sao Lâm Diệu Nhan thực sự quá ưu tú, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Trung Hải này đủ để thu hoạch một đống ánh nhìn.
"Lâm Diệu Nhan cũng tới." Tất cả đàn ông đều mắt sáng rỡ, mặc dù Lâm Diệu Nhan đã kết hôn, nhưng lại gả cho một tên vô dụng, họ vẫn còn cơ hội.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người, cuối cùng không phải gả cho một tên vô dụng. Để thăng chồng ăn bám của mình đánh Hauge mà còn có mặt mũi tới đây, da mặt thật quá dày." Tất cả phụ nữ đều mất tự nhiên, hừ lạnh trong lòng.
Chu Hạo đứng trong một góc lạnh lùng âm hiểm nhìn Lâm Diệu Nhan và Tô Lạc, chờ tập đoàn y dược Thái An lấy được hợp đồng lần này thì gã nhất định phải cho họ trả giá đắt, để mọi người đều biết đắc tội Chu Hạo này sẽ có kết cục gì.
Lâm Diệu Nhan đã sớm quen với ánh mắt chung quanh, không nói một lời dẫn Tô Lạc đi vào một góc.
Mọi người chỉ chú ý Lâm Diệu Nhan một chút rồi dời mắt đi, thấp giọng trò chuyện với nhau, chờ đợi Hauge đến.
Tám giờ, lúc vũ hội sắp bät đầu, rốt cục Hauge cũng xuất hiện trong đại sảnh.
Trải qua trị liệu chuyên nghiệp, mặc dù chỉ có một ngày nhưng đã không còn nhìn thấy thương tích gì trên người Hauge.
Hauge xuất hiện lập tức châm lửa cho bầu không khí cả vũ hội, lấy Chu Hạo dẫn đầu, tất cả những người trẻ tuổi đều nhiệt tình chào hỏi Hauge, thậm chí có vài cô gái không ngần ngại tới gần liếc mắt đưa tình.
Đây chính là người thừa kế của xí nghiệp top 500 toàn cầu, nếu được anh ta coi trọng thì chính là bay lên cao biến thành Phượng Hoàng.
Hauge mỉm cười chào hỏi mọi người, gặp ai anh ta cũng tươi cười đáp lại, nhưng khi thấy Lâm Diệu Nhan và Tô Lạc ngồi trong góc thì sắc mặt anh ta hơi thay đổi, trong mắt lộ ra một tia kính sợ, anh chào hỏi người chung quanh một tiếng rồi đi về hướng Lâm Diệu Nhan.
"Ngài Hauge." Nhìn thấy Hauge đi tới, Lâm Diệu Nhan vội kéo Tô Lạc đứng lên, lo lắng bất an nói: "Ngài Hauge, hôm nay tôi đến để xin lỗi, chuyện tối hôm qua là lỗi của tôi, hi vọng ngài tha thứ."
Nói xong, Lâm Diệu Nhan nhìn về phía Tô Lạc, vội vàng nói: "Tô Lạc, anh còn đứng ngây đó làm gì, mau xin lỗi đi."
Nhìn ánh mắt khẩn trương của Lâm Diệu Nhan, Tô Lạc cười cười với cô, sau đó bình tĩnh đưa mắt nhìn Hauge.
Cảm nhận được ánh mắt Tô Lạc, Hauge nhịn không được. hơi run rẩy, liên tục khoát tay và nói: "Lâm tiểu thư, cô không cần xin lỗi, tôi không để chuyện này trong lòng, thật sự không cần xin lỗi, ngược lại tôi còn phải xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho Lâm tiểu thư."
Lời còn chưa dứt, Hauge đã khom lưng xin lỗi Lâm Diệu Nhan trước mặt mọi người.
Cảnh này làm cả đại sảnh vũ hội rơi vào an tĩnh quỷ dị, mọi người có nằm mơ cũng không ngờ Hauge lại cúi đầu xin lỗi một người phụ nữ.
"Đây chính là phong độ của người thừa kế xí nghiệp cấp thế giới” Mọi người nhịn không được tán thưởng một tiếng.
"Ngài Hauge..." Tay Lâm Diệu Nhan hơi ứa mồ hôi, vô cùng khẩn trương, cô hơi bất ngờ trước tình cảnh này.
Hauge khom lưng xin lỗi Lâm Diệu Nhan, khóe mắt lại cẩn thận nhìn thoáng qua Tô Lạc, phát hiện đối phương đã thu ánh nhìn lại mới thở phào một hơi, anh ta không có can đảm, cũng không nhận nổi lời xin lỗi của Tô Lạc.
Dù Tô Lạc không truy cứu chuyện này, nhưng nếu bị người của Cửu Trọng Thiên biết vị thần trong lòng bọn họ phải nói xin lỗi thì nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống anh.
Không sai, trong thế lực Cửu Trọng Thiên, Tô Lạc chính là tín ngưỡng tinh thần, là thần của bọn họ.
Hauge trò chuyện với Lâm Diệu Nhan thêm vài câu liền tìm cớ rời đi anh ta không dám ở lại quá lâu, mặc dù Tô Lạc không mở miệng nói chuyện, nhưng áp lực lan tỏa trong vô hình kia vẫn làm anh không được tự nhiên.
Nhìn thấy Hauge rời đi, Lâm Diệu Nhan thở phào một hơi, nói: "Không ngờ Hauge lại dễ nói chuyện như vậy, lần này may mà anh ta không truy cứu không thì chúng ta phiền phức to."
Dễ nói chuyện?
Tô Lạc liếc qua Lâm Diệu Nhan, nếu Hauge dễ nói chuyện thì không có khả năng là người thừa kế của tập đoàn Hồng San Hô, nói một câu không dễ nghe, xí nghiệp top 500 toàn cầu không có người nào là lương thiện cả.
Nhưng dù biết điều này Tô Lạc cũng không mở miệng nói ra, có nhiều thứ không cần nói cho Lâm Diệu Nhan biết, hẳn sẽ xử lý sạch sẽ thế giới hắc ám, cô chỉ cần sống dưới ánh mặt trời là được rồi.
Sau khi Hauge đi vào giữa sàn nhảy, những người khác. cũng không có tâm tư chú ý đến họ nữa, cả vũ hội trở nên náo nhiệt.
Chu Hạo đi đến bên cạnh Hauge xum xuê nịnh nọt, thậm chí còn tặng một khối phỉ thúy giá trị hơn trăm vạn cho anh ta để rút ngắn quan hệ.
Vì chuẩn bị bản kế hoạch hợp tác, Lâm Diệu Nhan bận bịu đến đầu óc choáng váng ở công ty cả ngày, vừa về đến nhà liền thấy Tô Lạc đi vào từ bên ngoài.
Lâm Diệu Nhan nhíu mày: "Tô Lạc, cả ngày hôm nay anh đi đâu.
Tô Lạc vừa cười vừa nói: "Tôi ra ngoài gặp Harris để trao. đổi chuyện hợp tác, cô yên tâm, tập đoàn Thanh Hoàng nhất định là người thắng cuối cùng."
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn ngồi trên sa lon xem tivi nghe thế thì cảm giác chán ghét trong lòng đối với Tô Lạc đã lên tới đỉnh điểm.
Giờ thằng vô tích sự này không chỉ gây chuyện thị phi còn học được cách nói dối, thật sự càng nhìn càng không có tiền đồ, đúng là thứ bỏ đi.
Lâm Diệu Nhan biết Tô Lạc đang nói dối, nhưng cô không vạch trần mà hỏi ngược lại: "Anh khẳng định như vậy sao?"
Tô Lạc bá đạo trả lời: "Đương nhiên, vì Harris phải nghe tôi, tôi nói hợp tác với ai thì hợp tác với người đó."
Lâm Diệu Nhan liếc nhìn Tô Lạc: "Vậy mượn lời chúc của anh, hi vọng sẽ là tập đoàn Thanh Hoàng.”
Tô Lạc thấy Lâm Diệu Nhan không tin thì cũng không tiếp tục giải thích, đợi đến buổi họp báo ba ngày sau, Lâm Diệu Nhan liền biết có phải hẳn nói dối không.
"Tô Lạc." Nhìn thấy Tô Lạc lên lầu, Lâm Diệu Nhan đột nhiên mở miệng gọi hắn lại, nói: "Anh đi lên lầu thay một bộ đồ, đợi chút nữa anh đi theo tôi ra ngoài một chuyến."
"Ừm?" Tô Lạc quay đầu lại, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
"Tối hôm nay các xí nghiệp lớn ở Trung Hải sẽ tổ chức một buổi vũ hội, nghe nói Hauge cũng tham gia, anh đi theo tôi để tiện xin lỗi Hauge." Lâm Diệu Nhan mở miệng giải thích, mặc. dù Harris không truy cứu chuyện này, nhưng dù sao cũng là lỗi của họ, nói thế nào cũng phải xin lỗi mới được.
"Được, tôi lên lầu thay bộ đồ ngay." Tô Lạc ngẫm nghĩ, sau đó liền đồng ý.
Dù là Hauge, Harris hay tập đoàn Hồng San Hô thì hắn chỉ cần lật tay là tiêu diệt được, hẳn có xin lỗi thì Hauge cũng không dám nhận.
Nhưng hiện tại Lâm Diệu Nhan đã nói vậy hắn cũng không có cách nào từ chối, chẳng lẽ nói với cô là Hauge không có tư cách nhận lời xin lỗi của mình.
Lúc này Đại Thư Văn lạnh giọng mà nói: "Thăng ăn hại, mày nhớ kỹ cho tao, lúc đến vũ hội nhìn thấy Hauge thì phải quỳ xuống xin lỗi, nếu mày còn dám làm loạn thì đừng trách tao không khách sáo."
Tô Lạc không nói gì, chỉ liếc nhìn Đại Thư Văn.
"Nhìn cái gì?" Đại Thư Văn chửi đổng: "Mau cút lên lầu thay quần áo cho tao, tối hôm nay nếu mày còn dám làm loạn, tao nhất định đánh chết mày."
Bảy giờ rưỡi tối, một buổi vũ hội được tổ chức ở câu lạc bộ Giang Hải.
Giang Hải là một trong những câu lạc bộ cao cấp nhất của thành phố Trung Hải, tọa lạc bên cạnh làng du lịch, dựa vào sườn núi, ở cạnh sông, phong cảnh nên thơ, vũ hội đặc biệt chuẩn bị cho Hauge được tổ chức ở nơi này.
Suy nghĩ của những xí nghiệp Trung Hải là: Không tìm được Harris thì chẳng lẽ không gặp được cả Hauge sao?
Lôi kéo làm quen với Hauge cũng là lựa chọn không tệ.
Đợi đến Tô Lạc và Lâm Diệu Nhan lái xe đi vào câu lạc bộ thì bãi đỗ xe đã đậu đầy siêu xe đủ loại kiểu dáng, chiếc Porsche Cayenne của Lâm Diệu Nhan ở đây không khác gì xe ăn mày.
Hai người xuống xe, được nhân viên của câu lạc bộ dẫn vào đại sảnh tiệc rượu lầu ba.
Có thể thấy rõ trong đại sảnh tụ tập không ít người, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, đa số đều là những thanh niên hơn hai mươi, rất ít nhìn thấy người trung niên.
Nhưng điều này cũng không kỳ quái, đối tượng vũ hội lần này là Hauge mà không phải Harris, người trẻ tuổi đi cùng nhau thì chủ đề cũng tương đối nhiều, càng dễ rút ngắn quan hệ.
Tô Lạc và Lâm Diệu Nhan xuất hiện cũng khiến đại sảnh chú ý.
Dù sao Lâm Diệu Nhan thực sự quá ưu tú, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Trung Hải này đủ để thu hoạch một đống ánh nhìn.
"Lâm Diệu Nhan cũng tới." Tất cả đàn ông đều mắt sáng rỡ, mặc dù Lâm Diệu Nhan đã kết hôn, nhưng lại gả cho một tên vô dụng, họ vẫn còn cơ hội.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người, cuối cùng không phải gả cho một tên vô dụng. Để thăng chồng ăn bám của mình đánh Hauge mà còn có mặt mũi tới đây, da mặt thật quá dày." Tất cả phụ nữ đều mất tự nhiên, hừ lạnh trong lòng.
Chu Hạo đứng trong một góc lạnh lùng âm hiểm nhìn Lâm Diệu Nhan và Tô Lạc, chờ tập đoàn y dược Thái An lấy được hợp đồng lần này thì gã nhất định phải cho họ trả giá đắt, để mọi người đều biết đắc tội Chu Hạo này sẽ có kết cục gì.
Lâm Diệu Nhan đã sớm quen với ánh mắt chung quanh, không nói một lời dẫn Tô Lạc đi vào một góc.
Mọi người chỉ chú ý Lâm Diệu Nhan một chút rồi dời mắt đi, thấp giọng trò chuyện với nhau, chờ đợi Hauge đến.
Tám giờ, lúc vũ hội sắp bät đầu, rốt cục Hauge cũng xuất hiện trong đại sảnh.
Trải qua trị liệu chuyên nghiệp, mặc dù chỉ có một ngày nhưng đã không còn nhìn thấy thương tích gì trên người Hauge.
Hauge xuất hiện lập tức châm lửa cho bầu không khí cả vũ hội, lấy Chu Hạo dẫn đầu, tất cả những người trẻ tuổi đều nhiệt tình chào hỏi Hauge, thậm chí có vài cô gái không ngần ngại tới gần liếc mắt đưa tình.
Đây chính là người thừa kế của xí nghiệp top 500 toàn cầu, nếu được anh ta coi trọng thì chính là bay lên cao biến thành Phượng Hoàng.
Hauge mỉm cười chào hỏi mọi người, gặp ai anh ta cũng tươi cười đáp lại, nhưng khi thấy Lâm Diệu Nhan và Tô Lạc ngồi trong góc thì sắc mặt anh ta hơi thay đổi, trong mắt lộ ra một tia kính sợ, anh chào hỏi người chung quanh một tiếng rồi đi về hướng Lâm Diệu Nhan.
"Ngài Hauge." Nhìn thấy Hauge đi tới, Lâm Diệu Nhan vội kéo Tô Lạc đứng lên, lo lắng bất an nói: "Ngài Hauge, hôm nay tôi đến để xin lỗi, chuyện tối hôm qua là lỗi của tôi, hi vọng ngài tha thứ."
Nói xong, Lâm Diệu Nhan nhìn về phía Tô Lạc, vội vàng nói: "Tô Lạc, anh còn đứng ngây đó làm gì, mau xin lỗi đi."
Nhìn ánh mắt khẩn trương của Lâm Diệu Nhan, Tô Lạc cười cười với cô, sau đó bình tĩnh đưa mắt nhìn Hauge.
Cảm nhận được ánh mắt Tô Lạc, Hauge nhịn không được. hơi run rẩy, liên tục khoát tay và nói: "Lâm tiểu thư, cô không cần xin lỗi, tôi không để chuyện này trong lòng, thật sự không cần xin lỗi, ngược lại tôi còn phải xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho Lâm tiểu thư."
Lời còn chưa dứt, Hauge đã khom lưng xin lỗi Lâm Diệu Nhan trước mặt mọi người.
Cảnh này làm cả đại sảnh vũ hội rơi vào an tĩnh quỷ dị, mọi người có nằm mơ cũng không ngờ Hauge lại cúi đầu xin lỗi một người phụ nữ.
"Đây chính là phong độ của người thừa kế xí nghiệp cấp thế giới” Mọi người nhịn không được tán thưởng một tiếng.
"Ngài Hauge..." Tay Lâm Diệu Nhan hơi ứa mồ hôi, vô cùng khẩn trương, cô hơi bất ngờ trước tình cảnh này.
Hauge khom lưng xin lỗi Lâm Diệu Nhan, khóe mắt lại cẩn thận nhìn thoáng qua Tô Lạc, phát hiện đối phương đã thu ánh nhìn lại mới thở phào một hơi, anh ta không có can đảm, cũng không nhận nổi lời xin lỗi của Tô Lạc.
Dù Tô Lạc không truy cứu chuyện này, nhưng nếu bị người của Cửu Trọng Thiên biết vị thần trong lòng bọn họ phải nói xin lỗi thì nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống anh.
Không sai, trong thế lực Cửu Trọng Thiên, Tô Lạc chính là tín ngưỡng tinh thần, là thần của bọn họ.
Hauge trò chuyện với Lâm Diệu Nhan thêm vài câu liền tìm cớ rời đi anh ta không dám ở lại quá lâu, mặc dù Tô Lạc không mở miệng nói chuyện, nhưng áp lực lan tỏa trong vô hình kia vẫn làm anh không được tự nhiên.
Nhìn thấy Hauge rời đi, Lâm Diệu Nhan thở phào một hơi, nói: "Không ngờ Hauge lại dễ nói chuyện như vậy, lần này may mà anh ta không truy cứu không thì chúng ta phiền phức to."
Dễ nói chuyện?
Tô Lạc liếc qua Lâm Diệu Nhan, nếu Hauge dễ nói chuyện thì không có khả năng là người thừa kế của tập đoàn Hồng San Hô, nói một câu không dễ nghe, xí nghiệp top 500 toàn cầu không có người nào là lương thiện cả.
Nhưng dù biết điều này Tô Lạc cũng không mở miệng nói ra, có nhiều thứ không cần nói cho Lâm Diệu Nhan biết, hẳn sẽ xử lý sạch sẽ thế giới hắc ám, cô chỉ cần sống dưới ánh mặt trời là được rồi.
Sau khi Hauge đi vào giữa sàn nhảy, những người khác. cũng không có tâm tư chú ý đến họ nữa, cả vũ hội trở nên náo nhiệt.
Chu Hạo đi đến bên cạnh Hauge xum xuê nịnh nọt, thậm chí còn tặng một khối phỉ thúy giá trị hơn trăm vạn cho anh ta để rút ngắn quan hệ.