Chương 4: Sao hắn lại tới đây?
"Tôi đi thì cô phải làm sao?" Tô Lạc nắm lấy tấm thẻ, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Diệu Nhan, trong đó khó hiểu.
Lâm Diệu Nhan nhăn đôi mày thanh tú lại, dường như không quen bị người ta nhìn chằm chằm như thế, không được tự nhiên mà nói: "Anh không cần quan tâm chuyện của tôi, cầm số tiền này rời khỏi Trung Hải sau đó tìm một nơi không ai biết để sống, tôi không muốn ngày nào đó cảnh sát gọi tôi ra nhận xác anh."
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Diệu Nhan không cho Tô Lạc cơ hội mở miệng đã quay người về phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Tô Lạc nắm thẻ ngân hàng trên tay, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.
Hắn biết tính cách của Lâm Diệu Nhan, chỉ miệng lưỡi chua ngoa nhưng lòng lại như đậu hũ.
Ba năm qua, nếu không phải Lâm Diệu Nhan luôn bảo vệ thì chỉ sợ hắn sớm đã bị người của Lâm gia đuổi ra khỏi cửa.
"Ba năm, cô bảo vệ tôi ba năm, bây giờ ba năm đã qua, hiện tại đến phiên tôi bảo vệ cô."
Tô Lạc thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt lóe lên một tia sáng, tập đoàn y dược Thái An thật sự là thế lực lớn ở Trung Hải, nhưng trong mắt hắn, nó còn chưa đủ gây sợ hãi, lật tay là diệt được thôi.
Về đến phòng, Tô Lạc lấy điện thoại ra, lại gọi cho Sauron.
"Chủ nhân vĩ đại mà cao quý, Sauron gửi lời chào đến ngài." Điện thoại vừa kết nối, đối diện đã truyền đến một giọng nói đầy cung kính.
Một tầng thiên địa, một tầng núi, trên chín tầng trời là thần tiên.
Diêm La Thiên Tử là thần tiên cao trên chín tầng trời, là người cầm lái của cả Cửu Trọng Thiên, không cho phép kẻ nào mạo phạm.
"Sauron, gọi điện thoại cho Harris, bảo tập đoàn Hồng San Hô đến Viêm Hoàng hợp tác với tập đoàn Thanh Hoàng ở Trung Hải, sáng mai tôi phải nhìn thấy kết quả, nếu không ta sẽ làm cả Hồng San Hô biến mất." Tô Lạc không chút dao động mà nói.
"Vâng, chủ nhân, tôi lập tức gọi cho Harris." Sauron trịnh trọng nói.
Tô Lạc khẽ gật đầu, nói: "Ừm, giao cho ông."
Tiếng nói vừa dứt, hắn liền cúp máy. Tiện tay ném điện thoại lên giường, Tô Lạc ngồi xếp bằng, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Trong chớp mắt này, chỉ thấy một quang ảnh mơ hồ xuất hiện, trên đỉnh đầu hắn có một người tí hon màu vàng trôi nổi, cũng đang ngồi xếp bằng, từng ánh hào quang màu vàng hiện lên, ngưng tụ xung quanh thân thể hắn không tiêu tan, trông cứ như khoác kim giáp trên người, uy phong bất phàm.
…
Rạng sáng hôm sau, Lâm Diệu Nhan còn chưa ăn sáng đã rời khỏi nhà.
Tô Lạc đi theo Lâm Diệu Nhan tiến đến tập đoàn Thanh Hoàng, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, những cổ đông của Thanh Hoàng nhất định sẽ làm Lâm Diệu Nhan khó xử, hắn phải mau đến xem mới được.
Nửa giờ sau, Lâm Diệu Nhan đã xuất hiện ở tập đoàn Thanh Hoàng.
So với ngày xưa, bầu không khí hôm nay có vẻ rất nặng nề.
Thanh Hoàng bị tập đoàn Thái An đóng băng, họ vốn đã rơi vào nguy cơ phá sản nay thì triệt để ngã xuống vực sâu vạn trượng, không còn cơ hội xoay mình.
Đợi đến khi Lâm Diệu Nhan đi vào cửa phòng làm việc của mình, cô lập tức bị cổ đông của công ty bao vây.
Trên mặt cổ đông nào cũng mang vẻ phẫn nộ nhao nhao mở miệng quát lớn.
"Lâm tổng, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tập đoàn y dược Thái An đột nhiên tuyên bố đóng băng chúng ta?"
"Lâm Diệu Nhan, tôi nghe nói là ông chồng vô dụng của cô đánh con của Chu tổng nên mới như vậy, rốt cuộc có phải thật không?"
"Nếu thật là vậy, cô nhất định phải có câu trả lời cho chúng tôi, nhất định phải bồi thường tổn thất, không thì chúng tôi không để yên đâu."
Thế giới này chính là như vậy: Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù. Trước kia Lâm Diệu Nhan có thể mang đến nhiều lợi nhuận cho tập đoàn Thanh Hoàng thì họ hết mực cung kính tôn trọng cô, bây giờ tập đoàn Thanh Hoàng gặp sự cố, nói không chừng sẽ lập tức phá sản, sao họ còn nể mặt cô làm gì nữa.
"Tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời, hiện tại đến phòng hội nghị họp." Lâm Diệu Nhan hừ lạnh một tiếng, không nhìn ra cảm xúc gì trên gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo đó.
Đám người liếc nhìn nhau, cuối cùng đi theo Lâm Diệu Nhan đến phòng họp.
Rất nhanh, công ty tổ chức hội nghị, cổ đông tập đoàn Thanh Hoàng dùng những ngôn từ hùng hổ hết sức dọa người.
"Lâm Diệu Nhan, lúc đầu vì sản phẩm mới xảy ra vấn đề nên công ty đã điều tra, hiện tại thì hay rồi, thằng chồng vô dụng của cô còn đánh Chu Thiếu, dẫn đến tập đoàn Thái An đóng băng chúng ta, cô biết lần này sẽ làm chúng ta tổn thất bao nhiêu tiền không?"
"Lâm Diệu Nhan, đây chính là cách giải quyết phiền phức của cô sao?"
"Hừ, tôi đã sớm nói với các người, đàn bà dù gì vẫn là đàn bà, ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi, làm ăn thì thôi bỏ đi."
Mấy cổ đông tiến hành châm chọc khiêu khích Lâm Diệu Nhan.
Trên mặt Lâm Diệu Nhan hiện lên một tia lửa giận, cố hít sâu một hơi để mình bình tĩnh trở lại: "Các vị, xin mọi người đừng vội, tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích thoả đáng…"
"Giải thích thoả đáng? Lâm Diệu Nhan, cô lấy gì giải thích, sản phẩm mới xảy ra vấn đề đã làm công ty khó khăn, bây giờ lại bị tập đoàn y dược Thái An đóng băng, chúng tôi còn đường nào để đi sao? Đến lúc tuyên bố phá sản cô làm sao giải thích thoả đáng cho chúng tôi?"
Người nói là một người đàn ông trung niên bị hói, ông ta cũng là cổ đông của tập đoàn Thanh Hoàng, nhưng ông ta còn có một thân phận khác đó chính là chú của Lâm Diệu Nhan – Lâm Tại An, cũng là một trong những dòng bên của Lâm gia.
"Lâm Diệu Nhan, tôi nói cho cô biết sáng hôm nay tôi đã gọi cho Chu Thiếu, anh ta có thể bỏ đóng băng tập đoàn Thanh Hoàng, nhưng cô nhất định phải buộc thằng chồng vô dụng của mình quỳ xuống dập đầu xin lỗi, đồng thời đêm nay cô phải ngủ với anh ta một đêm…"
"Không có khả năng, bảo anh ta dẹp suy nghĩ này đi!" Lâm Diệu Nhan không cần suy nghĩ đã dứt khoát cự tuyệt, đi gặp Chu Hạo không khác gì đưa dê vào miệng cọp.
"Không có khả năng?" Lâm Tại An cười lạnh một tiếng: "Lâm Diệu Nhan, nếu cô không đi, đám cổ đông chúng tôi sẽ liên hợp lại cách chức giám đốc của cô, cô muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi theo."
"Nếu không có thân phận giám đốc tập đoàn Thanh Hoàng, tôi cho cô biết, cô chẳng là cái rắm gì trong Lâm gia cả." Lâm Tại An hùng hổ dọa người.
Lâm Diệu Nhan run lên, sắc mặt hơi tái nhợt.
"Chỉ là tập đoàn y dược Thái An, còn chưa làm gì được Thanh Hoàng đâu." Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền vào từ bên ngoài.
Đám người bỗng quay đầu nhìn sang, muốn xem là ai lớn lối, không để tập đoàn y dược Thái An vào mắt như vậy.
Lâm Diệu Nhan cũng nhìn sang, nhưng khi nhìn thấy người tới thì khuôn mặt lập tức ngơ ra.
Tô Lạc!
Sao lại là hắn?
Sao hắn lại tới đây?
Không phải cô đã bảo hắn mau chóng rời khỏi Trung Hải sao?
Lâm Diệu Nhan hơi ngơ ngẩn, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, cô nghĩ mãi cũng không rõ vì sao Tô Lạc không đi, hắn thật không sợ chết sao?
Lâm Tại An nhìn thấy Tô Lạc, trực tiếp cười ra tiếng: "Tôi tưởng là ai miệng lưỡi ngông cuồng như thế, hóa ra là tên rác rưởi này! Cậu ở rể Lâm gia ba năm, ăn bám ba năm, hiện tại gây ra hoạ lớn ngập trời mà còn dám lớn lối như thế, ai cho cậu dũng khí này."
Lời này của Lâm Tại An làm người chung quanh ngây ra một lúc, cũng đã nhận ra Tô Lạc.
Không phải Tô Lạc quá nổi danh, mà thực sự là Lâm Diệu Nhan quá ưu tú.
Đệ nhất mỹ nữ Trung Hải, giám đốc tập đoàn Thanh Hoàng, nữ thần thương nghiệp, người theo đuổi cô nhiều vô số kể, nhưng không ai ngờ cô lại gả cho một tên vô dụng, chuyện này từng làm rung động toàn bộ Trung Hải, họ không muốn biết Tô Lạc cũng khó.
Lâm Diệu Nhan cũng tỉnh táo lại, cho rằng Tô Lạc đang nói hươu nói vượn, trong lòng tràn đầy chán ghét: "Nơi này không có chuyện của anh, đừng làm tôi mất mặt xấu hổ, mau đi ra ngoài cho tôi."
Lâm Diệu Nhan biết bản thân Tô Lạc có mấy phần bản lĩnh, cho nên cô nhận định Tô Lạc chỉ tới quấy rối mà thôi.
Tô Lạc nhíu mày, hắn biết biểu hiện ba năm qua của mình làm mọi người đều nghĩ hắn là một tên vô dụng.
"Anh còn đứng ở đó làm gì, không nghe tôi nói sao?" Lâm Diệu Nhan nhìn Tô Lạc không động đậy thì lạnh lùng nói: "Tô Lạc, nể tình anh tốt với tôi, tôi không so đo tính toán với anh, nhưng bây giờ không phải lúc để anh nói bậy nói bạ, hiểu không? Nhân lúc tôi còn chưa tức giận, anh lập tức rời đi ngay, xin đừng làm tôi mất mặt thêm nữa."
Lời này vừa nói, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Tô Lạc tràn ngập giễu cợt.
"Lâm tổng, đừng vội bảo cậu ta đi như vậy." Lúc này, Lâm Tại An lại mở miệng nói: "Vừa rồi cậu nói tập đoàn Thái An không làm gì được Thanh Hoàng, vậy cậu chỉ cách cho chúng tôi biết đi?"
Lâm Diệu Nhan nhăn đôi mày thanh tú lại, dường như không quen bị người ta nhìn chằm chằm như thế, không được tự nhiên mà nói: "Anh không cần quan tâm chuyện của tôi, cầm số tiền này rời khỏi Trung Hải sau đó tìm một nơi không ai biết để sống, tôi không muốn ngày nào đó cảnh sát gọi tôi ra nhận xác anh."
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Diệu Nhan không cho Tô Lạc cơ hội mở miệng đã quay người về phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Tô Lạc nắm thẻ ngân hàng trên tay, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.
Hắn biết tính cách của Lâm Diệu Nhan, chỉ miệng lưỡi chua ngoa nhưng lòng lại như đậu hũ.
Ba năm qua, nếu không phải Lâm Diệu Nhan luôn bảo vệ thì chỉ sợ hắn sớm đã bị người của Lâm gia đuổi ra khỏi cửa.
"Ba năm, cô bảo vệ tôi ba năm, bây giờ ba năm đã qua, hiện tại đến phiên tôi bảo vệ cô."
Tô Lạc thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt lóe lên một tia sáng, tập đoàn y dược Thái An thật sự là thế lực lớn ở Trung Hải, nhưng trong mắt hắn, nó còn chưa đủ gây sợ hãi, lật tay là diệt được thôi.
Về đến phòng, Tô Lạc lấy điện thoại ra, lại gọi cho Sauron.
"Chủ nhân vĩ đại mà cao quý, Sauron gửi lời chào đến ngài." Điện thoại vừa kết nối, đối diện đã truyền đến một giọng nói đầy cung kính.
Một tầng thiên địa, một tầng núi, trên chín tầng trời là thần tiên.
Diêm La Thiên Tử là thần tiên cao trên chín tầng trời, là người cầm lái của cả Cửu Trọng Thiên, không cho phép kẻ nào mạo phạm.
"Sauron, gọi điện thoại cho Harris, bảo tập đoàn Hồng San Hô đến Viêm Hoàng hợp tác với tập đoàn Thanh Hoàng ở Trung Hải, sáng mai tôi phải nhìn thấy kết quả, nếu không ta sẽ làm cả Hồng San Hô biến mất." Tô Lạc không chút dao động mà nói.
"Vâng, chủ nhân, tôi lập tức gọi cho Harris." Sauron trịnh trọng nói.
Tô Lạc khẽ gật đầu, nói: "Ừm, giao cho ông."
Tiếng nói vừa dứt, hắn liền cúp máy. Tiện tay ném điện thoại lên giường, Tô Lạc ngồi xếp bằng, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Trong chớp mắt này, chỉ thấy một quang ảnh mơ hồ xuất hiện, trên đỉnh đầu hắn có một người tí hon màu vàng trôi nổi, cũng đang ngồi xếp bằng, từng ánh hào quang màu vàng hiện lên, ngưng tụ xung quanh thân thể hắn không tiêu tan, trông cứ như khoác kim giáp trên người, uy phong bất phàm.
…
Rạng sáng hôm sau, Lâm Diệu Nhan còn chưa ăn sáng đã rời khỏi nhà.
Tô Lạc đi theo Lâm Diệu Nhan tiến đến tập đoàn Thanh Hoàng, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, những cổ đông của Thanh Hoàng nhất định sẽ làm Lâm Diệu Nhan khó xử, hắn phải mau đến xem mới được.
Nửa giờ sau, Lâm Diệu Nhan đã xuất hiện ở tập đoàn Thanh Hoàng.
So với ngày xưa, bầu không khí hôm nay có vẻ rất nặng nề.
Thanh Hoàng bị tập đoàn Thái An đóng băng, họ vốn đã rơi vào nguy cơ phá sản nay thì triệt để ngã xuống vực sâu vạn trượng, không còn cơ hội xoay mình.
Đợi đến khi Lâm Diệu Nhan đi vào cửa phòng làm việc của mình, cô lập tức bị cổ đông của công ty bao vây.
Trên mặt cổ đông nào cũng mang vẻ phẫn nộ nhao nhao mở miệng quát lớn.
"Lâm tổng, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tập đoàn y dược Thái An đột nhiên tuyên bố đóng băng chúng ta?"
"Lâm Diệu Nhan, tôi nghe nói là ông chồng vô dụng của cô đánh con của Chu tổng nên mới như vậy, rốt cuộc có phải thật không?"
"Nếu thật là vậy, cô nhất định phải có câu trả lời cho chúng tôi, nhất định phải bồi thường tổn thất, không thì chúng tôi không để yên đâu."
Thế giới này chính là như vậy: Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù. Trước kia Lâm Diệu Nhan có thể mang đến nhiều lợi nhuận cho tập đoàn Thanh Hoàng thì họ hết mực cung kính tôn trọng cô, bây giờ tập đoàn Thanh Hoàng gặp sự cố, nói không chừng sẽ lập tức phá sản, sao họ còn nể mặt cô làm gì nữa.
"Tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời, hiện tại đến phòng hội nghị họp." Lâm Diệu Nhan hừ lạnh một tiếng, không nhìn ra cảm xúc gì trên gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo đó.
Đám người liếc nhìn nhau, cuối cùng đi theo Lâm Diệu Nhan đến phòng họp.
Rất nhanh, công ty tổ chức hội nghị, cổ đông tập đoàn Thanh Hoàng dùng những ngôn từ hùng hổ hết sức dọa người.
"Lâm Diệu Nhan, lúc đầu vì sản phẩm mới xảy ra vấn đề nên công ty đã điều tra, hiện tại thì hay rồi, thằng chồng vô dụng của cô còn đánh Chu Thiếu, dẫn đến tập đoàn Thái An đóng băng chúng ta, cô biết lần này sẽ làm chúng ta tổn thất bao nhiêu tiền không?"
"Lâm Diệu Nhan, đây chính là cách giải quyết phiền phức của cô sao?"
"Hừ, tôi đã sớm nói với các người, đàn bà dù gì vẫn là đàn bà, ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi, làm ăn thì thôi bỏ đi."
Mấy cổ đông tiến hành châm chọc khiêu khích Lâm Diệu Nhan.
Trên mặt Lâm Diệu Nhan hiện lên một tia lửa giận, cố hít sâu một hơi để mình bình tĩnh trở lại: "Các vị, xin mọi người đừng vội, tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích thoả đáng…"
"Giải thích thoả đáng? Lâm Diệu Nhan, cô lấy gì giải thích, sản phẩm mới xảy ra vấn đề đã làm công ty khó khăn, bây giờ lại bị tập đoàn y dược Thái An đóng băng, chúng tôi còn đường nào để đi sao? Đến lúc tuyên bố phá sản cô làm sao giải thích thoả đáng cho chúng tôi?"
Người nói là một người đàn ông trung niên bị hói, ông ta cũng là cổ đông của tập đoàn Thanh Hoàng, nhưng ông ta còn có một thân phận khác đó chính là chú của Lâm Diệu Nhan – Lâm Tại An, cũng là một trong những dòng bên của Lâm gia.
"Lâm Diệu Nhan, tôi nói cho cô biết sáng hôm nay tôi đã gọi cho Chu Thiếu, anh ta có thể bỏ đóng băng tập đoàn Thanh Hoàng, nhưng cô nhất định phải buộc thằng chồng vô dụng của mình quỳ xuống dập đầu xin lỗi, đồng thời đêm nay cô phải ngủ với anh ta một đêm…"
"Không có khả năng, bảo anh ta dẹp suy nghĩ này đi!" Lâm Diệu Nhan không cần suy nghĩ đã dứt khoát cự tuyệt, đi gặp Chu Hạo không khác gì đưa dê vào miệng cọp.
"Không có khả năng?" Lâm Tại An cười lạnh một tiếng: "Lâm Diệu Nhan, nếu cô không đi, đám cổ đông chúng tôi sẽ liên hợp lại cách chức giám đốc của cô, cô muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi theo."
"Nếu không có thân phận giám đốc tập đoàn Thanh Hoàng, tôi cho cô biết, cô chẳng là cái rắm gì trong Lâm gia cả." Lâm Tại An hùng hổ dọa người.
Lâm Diệu Nhan run lên, sắc mặt hơi tái nhợt.
"Chỉ là tập đoàn y dược Thái An, còn chưa làm gì được Thanh Hoàng đâu." Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền vào từ bên ngoài.
Đám người bỗng quay đầu nhìn sang, muốn xem là ai lớn lối, không để tập đoàn y dược Thái An vào mắt như vậy.
Lâm Diệu Nhan cũng nhìn sang, nhưng khi nhìn thấy người tới thì khuôn mặt lập tức ngơ ra.
Tô Lạc!
Sao lại là hắn?
Sao hắn lại tới đây?
Không phải cô đã bảo hắn mau chóng rời khỏi Trung Hải sao?
Lâm Diệu Nhan hơi ngơ ngẩn, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, cô nghĩ mãi cũng không rõ vì sao Tô Lạc không đi, hắn thật không sợ chết sao?
Lâm Tại An nhìn thấy Tô Lạc, trực tiếp cười ra tiếng: "Tôi tưởng là ai miệng lưỡi ngông cuồng như thế, hóa ra là tên rác rưởi này! Cậu ở rể Lâm gia ba năm, ăn bám ba năm, hiện tại gây ra hoạ lớn ngập trời mà còn dám lớn lối như thế, ai cho cậu dũng khí này."
Lời này của Lâm Tại An làm người chung quanh ngây ra một lúc, cũng đã nhận ra Tô Lạc.
Không phải Tô Lạc quá nổi danh, mà thực sự là Lâm Diệu Nhan quá ưu tú.
Đệ nhất mỹ nữ Trung Hải, giám đốc tập đoàn Thanh Hoàng, nữ thần thương nghiệp, người theo đuổi cô nhiều vô số kể, nhưng không ai ngờ cô lại gả cho một tên vô dụng, chuyện này từng làm rung động toàn bộ Trung Hải, họ không muốn biết Tô Lạc cũng khó.
Lâm Diệu Nhan cũng tỉnh táo lại, cho rằng Tô Lạc đang nói hươu nói vượn, trong lòng tràn đầy chán ghét: "Nơi này không có chuyện của anh, đừng làm tôi mất mặt xấu hổ, mau đi ra ngoài cho tôi."
Lâm Diệu Nhan biết bản thân Tô Lạc có mấy phần bản lĩnh, cho nên cô nhận định Tô Lạc chỉ tới quấy rối mà thôi.
Tô Lạc nhíu mày, hắn biết biểu hiện ba năm qua của mình làm mọi người đều nghĩ hắn là một tên vô dụng.
"Anh còn đứng ở đó làm gì, không nghe tôi nói sao?" Lâm Diệu Nhan nhìn Tô Lạc không động đậy thì lạnh lùng nói: "Tô Lạc, nể tình anh tốt với tôi, tôi không so đo tính toán với anh, nhưng bây giờ không phải lúc để anh nói bậy nói bạ, hiểu không? Nhân lúc tôi còn chưa tức giận, anh lập tức rời đi ngay, xin đừng làm tôi mất mặt thêm nữa."
Lời này vừa nói, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Tô Lạc tràn ngập giễu cợt.
"Lâm tổng, đừng vội bảo cậu ta đi như vậy." Lúc này, Lâm Tại An lại mở miệng nói: "Vừa rồi cậu nói tập đoàn Thái An không làm gì được Thanh Hoàng, vậy cậu chỉ cách cho chúng tôi biết đi?"