Chương 1
1
Hôm đó tôi uống say đến mức không nhớ gì cả, sau đó đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè ——
[Ông chủ Tống Hạc của tôi là quỷ keo kiệt.]
Còn cố ý đặt chế độ chỉ mỗi mình Tống Hạc xem được…
Sau khi tỉnh dậy, tôi mơ mơ màng màng mở điện thoại di động ra, đập vào mắt là tin nhắn của Tống Hạc ——
"Nói chuyện rõ ràng."
Một hội chị em mà tụm nhau lại trò chuyện, nói về chuyện gì thì chuyện đó tự nhiên sẽ biến thành drama.
Chỗ nào có drama, ắt sẽ có lời bàn tán.
Giống như tôi vậy, một quý tộc độc thân, cách duy nhất để có thể tham gia vào nhóm chat là nói xấu sếp mình.
Nhưng sếp của tôi lại là một tên đẹp trai chính hiệu, cao 1m85, cả lý lịch lẫn bằng thạc sĩ đều thuộc 985, là tuổi trẻ tài năng, khắp người đều là hào quang nhấp nháy.
Loại trừ những đặc điểm này ra, tôi chỉ có thể lấy khoản tiền lương tháng ít ỏi của mình ra làm cớ, miệng thì đương nhiên sẽ không nói rằng vì mình năng lực yếu kém, chỉ nói là do sếp quá keo kiệt. (Xin lỗi, đừng bắt chước tôi!)
Bọn tôi cứ trò chuyện trò chuyện như thế, mọi người bắt đầu tung xúc xắc rồi chơi trò thật hay thách...
Một nhóm chị em không sợ phát sinh chuyện lớn.
[Nếu cậu dám đăng một trạng thái trong vòng bạn bè, tôi sẽ gọi cậu là bố.]
Gọi bố...
Sự cám dỗ của hai từ này.
Ai có thể hiểu chứ?
Tôi chấp nhận thách thức rồi bật logo app màu xanh lá lên (Wechat). Suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi cũng gõ từng từ trên dòng trạng thái.
Người say bí tỉ như tôi mắt hoa rồi lại nhìn nhầm [Những người có thể nhìn thấy] thành [Những người không thể nhìn thấy]
Thêm tên Tống Hạc vào danh sách, vừa định bụng phải kiểm tra lại lần nữa thì:
"Lâm Nhiễm à, nhanh lên đi! Tới bài hát cậu chọn rồi này!"
Dòng chữ “Hồi ức màu hồng phấn" hiện lên trên màn hình.
Khi khúc dạo đầu vang lên, tôi nhanh chóng cầm micro, mắt vội liếc nhìn vào điện thoại.
[Ông chủ Tống Hạc của tôi là quỷ keo kiệt.]
Nhấn vào đăng bài....
Sau đó tôi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Liếc nhìn bình luận của Tống Hạc.
Tôi bắt đầu suy đoán về ý đồ của anh ta, nói rõ ràng là sao nhỉ?
Chẳng lẽ anh ấy cũng cảm thấy mình đang chuốc họa vào thân nên muốn cùng tôi cẩn thận thảo luận hay sao?
Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy rất buồn cười....
Mà tôi lại không muốn nghỉ việc chút nào...ngoại trừ mức lương thấp thì tôi rất vui khi làm ở đây.
Quan hệ với đồng nghiệp vô cùng hài hòa, sếp thì chả quan tâm đến mọi thứ xung quanh, còn tôi chỉ làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cũng không phải tăng ca. Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Tống Hạc lúc anh ấy đi ngang qua và chảy nước miếng.
Càng nghĩ càng thấy tương lai mịt mù, nhưng tôi vẫn không quên gửi ảnh chụp màn hình bình luận của Tống Hạc cho người bạn thân Viên Viên xem.
[Đừng quên gọi tớ là bố đấy.]
Tôi sẽ không bao giờ quên được việc này, cho dù cho tôi say ngất thêm một lần nữa cũng không thể quên được việc này.
Hôm đó tôi uống say đến mức không nhớ gì cả, sau đó đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè ——
[Ông chủ Tống Hạc của tôi là quỷ keo kiệt.]
Còn cố ý đặt chế độ chỉ mỗi mình Tống Hạc xem được…
Sau khi tỉnh dậy, tôi mơ mơ màng màng mở điện thoại di động ra, đập vào mắt là tin nhắn của Tống Hạc ——
"Nói chuyện rõ ràng."
Một hội chị em mà tụm nhau lại trò chuyện, nói về chuyện gì thì chuyện đó tự nhiên sẽ biến thành drama.
Chỗ nào có drama, ắt sẽ có lời bàn tán.
Giống như tôi vậy, một quý tộc độc thân, cách duy nhất để có thể tham gia vào nhóm chat là nói xấu sếp mình.
Nhưng sếp của tôi lại là một tên đẹp trai chính hiệu, cao 1m85, cả lý lịch lẫn bằng thạc sĩ đều thuộc 985, là tuổi trẻ tài năng, khắp người đều là hào quang nhấp nháy.
Loại trừ những đặc điểm này ra, tôi chỉ có thể lấy khoản tiền lương tháng ít ỏi của mình ra làm cớ, miệng thì đương nhiên sẽ không nói rằng vì mình năng lực yếu kém, chỉ nói là do sếp quá keo kiệt. (Xin lỗi, đừng bắt chước tôi!)
Bọn tôi cứ trò chuyện trò chuyện như thế, mọi người bắt đầu tung xúc xắc rồi chơi trò thật hay thách...
Một nhóm chị em không sợ phát sinh chuyện lớn.
[Nếu cậu dám đăng một trạng thái trong vòng bạn bè, tôi sẽ gọi cậu là bố.]
Gọi bố...
Sự cám dỗ của hai từ này.
Ai có thể hiểu chứ?
Tôi chấp nhận thách thức rồi bật logo app màu xanh lá lên (Wechat). Suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi cũng gõ từng từ trên dòng trạng thái.
Người say bí tỉ như tôi mắt hoa rồi lại nhìn nhầm [Những người có thể nhìn thấy] thành [Những người không thể nhìn thấy]
Thêm tên Tống Hạc vào danh sách, vừa định bụng phải kiểm tra lại lần nữa thì:
"Lâm Nhiễm à, nhanh lên đi! Tới bài hát cậu chọn rồi này!"
Dòng chữ “Hồi ức màu hồng phấn" hiện lên trên màn hình.
Khi khúc dạo đầu vang lên, tôi nhanh chóng cầm micro, mắt vội liếc nhìn vào điện thoại.
[Ông chủ Tống Hạc của tôi là quỷ keo kiệt.]
Nhấn vào đăng bài....
Sau đó tôi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Liếc nhìn bình luận của Tống Hạc.
Tôi bắt đầu suy đoán về ý đồ của anh ta, nói rõ ràng là sao nhỉ?
Chẳng lẽ anh ấy cũng cảm thấy mình đang chuốc họa vào thân nên muốn cùng tôi cẩn thận thảo luận hay sao?
Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy rất buồn cười....
Mà tôi lại không muốn nghỉ việc chút nào...ngoại trừ mức lương thấp thì tôi rất vui khi làm ở đây.
Quan hệ với đồng nghiệp vô cùng hài hòa, sếp thì chả quan tâm đến mọi thứ xung quanh, còn tôi chỉ làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cũng không phải tăng ca. Thỉnh thoảng, tôi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Tống Hạc lúc anh ấy đi ngang qua và chảy nước miếng.
Càng nghĩ càng thấy tương lai mịt mù, nhưng tôi vẫn không quên gửi ảnh chụp màn hình bình luận của Tống Hạc cho người bạn thân Viên Viên xem.
[Đừng quên gọi tớ là bố đấy.]
Tôi sẽ không bao giờ quên được việc này, cho dù cho tôi say ngất thêm một lần nữa cũng không thể quên được việc này.