Chương 7
7
Sáng hôm sau tôi gọi xe đến công ty, ngồi vào bàn làm việc, Tống Hạc vẫn chưa đến, mãi đến khi bắt đầu giờ họp thì anh ấy mới chậm rãi đến muộn.
"Bắt đầu đi."
Tống Hạc mở miệng, nói ngắn gọn.
Mỗi tháng chúng tôi đều phải họp báo cáo tiến độ của các hạng mục, theo thứ tự binh thường tôi là người cuối cùng phải báo cáo.
Đến phiên tôi báo cáo.
Tôi kết nối laptop của minh đến máy chiếu của công ty, bắt đầu trở nên nghiêm túc hiếm thấy.
"Những vấn đề cần làm rõ sơ bộ về kỹ thuật đã hoàn thành, trong quá trinh xuất hiện một số vấn đề như sau bla bla bla. Để giải quyết những vấn đề đó, những phương án bla bla tôi đã trình bày phía trước có thể đáp ứng nhu cầu khách hàng đề ra, còn những vấn đề bla bla có thể tìm cách ứng phó với khách hàng sau….”
Tống Hạc nhìn tôi, nghiêm túc lắng nghe, không thể nhìn ra được bất kì cảm xúc nào trong ánh mắt anh.
Đợi tôi trình bày xong, Tống Hạc bắt đầu tổng kết lại vấn đề.
Tôi bắt đầu có chút lơ đãng.
Vào đúng lúc này, tôi phát hiện màn hình desktop của mình xuất hiện một chấm đỏ thông báo đang nhấp nháy.
Tôi liền quen tay nhấp vào đó.
Mấy đứa bạn thân của tôi đang ở trong nhôm chat bàn luận sôi nổi.
[Lâm Nhiễm, cậu nói sếp của cậu rất đẹp trai mà, vậy mà một tấm ảnh cũng chẳng có.]
[Đúng vậy đúng vậy.]
[Cầu ảnh cơ bụng.]
Tôi bỗng nhiên nhớ lại hôm qua mấy đứa bạn thân tôi ở trong nhóm chat liên tục than vãn rằng sếp của bọn nó đầu thì đầy dầu, lỗ tai thì to, bụng thì béo ú đầy mỡ, dáng vẻ thì không muốn bàn đến.
Lúc đó tôi nghĩ ngay đến Tống Hạc, mặc dù tính cách có hơi lạnh lùng, nhưng vẻ ngoài chắc chắn là khỏi phải bàn, vì vậy tôi kiêu ngạo mà trả lời lại một câu.
[Sếp của tớ hả, tuyệt sắc nhân gian.]
Có vẻ như là tôi trả lời tin nhắn bọn nó hơi muộn, cả bọn đều đi ngủ cả rồi, nên bây giờ cả nhóm mới nháo nhào lên trả lời tin nhắn của tôi.
Đối diện với những nghi vấn của bọn nó, trong lòng tôi càng trở nên đắc ý.
Tống Hạc, chắc chắn có thể vượt qua bài test.
Vậy nên, tôi lại trả lời một câu.
[Ảnh cơ bụng tạm thời chưa có, đợi tớ lén chụp một tấm, để các cậu xem gương mặt tuấn tú của anh ấy.]
Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, lén lút để điện thoại ở dưới mặt bàn, sau đó cố gắng nhích lên một chút, để lộ camera ra, điều chỉnh camera hướng lên từng chút một, lúc chuẩn bị ngắm chuẩn mặt Tống Hạc, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng anh ấy ho nhẹ còn có tiếng cười khúc khích của đồng nghiệp xung quanh.
Chuyện gì vậy? Có chuyện gì?
Nơi nào có náo nhiệt, nơi đó có Lâm Nhiễm tôi…
Tôi tò mò tại sao cuộc họp nghiêm túc bỗng dưng lại trở nên xao động thế này.
Chờ lúc tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện.
Hóa ra chúa hề……
Lại là chính tôi.
Mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, trên gương mặt đều không chút thiện cảm.
Tống Hạc cũng nhìn tôi, vẻ mặt anh có thể miêu tả là rất sống động, trong sự nghiêm túc có chút mất tự nhiên, trong mất tự nhiên lại có chút ngượng ngùng....
Một đồng nghiệp nháy mắt với tôi, nhìn tôi, rồi lại nhìn lên màn hình chiếu.
Giờ tôi mới nhớ ra.
Đậu má!
Tôi còn chưa ngắt kết nối máy chiếu.
Tin nhắn trong nhóm vẫn còn đang tiếp tục nhảy
[Sao lâu thế?]
[Gửi đại một tấm từ trong đống ảnh cậu lén lút lưu trữ là được rồi mà.]
Chị hai à….
?
Cái gì gọi là lén lút lưu trữ…
Tôi căn bản là không có lén lút lưu cái gì hết! Phen này, tôi chết chắc rồi.
Tôi ngượng ngùng ngắt kết nối máy chiếu, tình huống này cho dù tôi mặt dày đến như nào….
Đối diện với sự bao vây tứ phía thế này, tôi cũng không chịu nổi.
Sáng hôm sau tôi gọi xe đến công ty, ngồi vào bàn làm việc, Tống Hạc vẫn chưa đến, mãi đến khi bắt đầu giờ họp thì anh ấy mới chậm rãi đến muộn.
"Bắt đầu đi."
Tống Hạc mở miệng, nói ngắn gọn.
Mỗi tháng chúng tôi đều phải họp báo cáo tiến độ của các hạng mục, theo thứ tự binh thường tôi là người cuối cùng phải báo cáo.
Đến phiên tôi báo cáo.
Tôi kết nối laptop của minh đến máy chiếu của công ty, bắt đầu trở nên nghiêm túc hiếm thấy.
"Những vấn đề cần làm rõ sơ bộ về kỹ thuật đã hoàn thành, trong quá trinh xuất hiện một số vấn đề như sau bla bla bla. Để giải quyết những vấn đề đó, những phương án bla bla tôi đã trình bày phía trước có thể đáp ứng nhu cầu khách hàng đề ra, còn những vấn đề bla bla có thể tìm cách ứng phó với khách hàng sau….”
Tống Hạc nhìn tôi, nghiêm túc lắng nghe, không thể nhìn ra được bất kì cảm xúc nào trong ánh mắt anh.
Đợi tôi trình bày xong, Tống Hạc bắt đầu tổng kết lại vấn đề.
Tôi bắt đầu có chút lơ đãng.
Vào đúng lúc này, tôi phát hiện màn hình desktop của mình xuất hiện một chấm đỏ thông báo đang nhấp nháy.
Tôi liền quen tay nhấp vào đó.
Mấy đứa bạn thân của tôi đang ở trong nhôm chat bàn luận sôi nổi.
[Lâm Nhiễm, cậu nói sếp của cậu rất đẹp trai mà, vậy mà một tấm ảnh cũng chẳng có.]
[Đúng vậy đúng vậy.]
[Cầu ảnh cơ bụng.]
Tôi bỗng nhiên nhớ lại hôm qua mấy đứa bạn thân tôi ở trong nhóm chat liên tục than vãn rằng sếp của bọn nó đầu thì đầy dầu, lỗ tai thì to, bụng thì béo ú đầy mỡ, dáng vẻ thì không muốn bàn đến.
Lúc đó tôi nghĩ ngay đến Tống Hạc, mặc dù tính cách có hơi lạnh lùng, nhưng vẻ ngoài chắc chắn là khỏi phải bàn, vì vậy tôi kiêu ngạo mà trả lời lại một câu.
[Sếp của tớ hả, tuyệt sắc nhân gian.]
Có vẻ như là tôi trả lời tin nhắn bọn nó hơi muộn, cả bọn đều đi ngủ cả rồi, nên bây giờ cả nhóm mới nháo nhào lên trả lời tin nhắn của tôi.
Đối diện với những nghi vấn của bọn nó, trong lòng tôi càng trở nên đắc ý.
Tống Hạc, chắc chắn có thể vượt qua bài test.
Vậy nên, tôi lại trả lời một câu.
[Ảnh cơ bụng tạm thời chưa có, đợi tớ lén chụp một tấm, để các cậu xem gương mặt tuấn tú của anh ấy.]
Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, lén lút để điện thoại ở dưới mặt bàn, sau đó cố gắng nhích lên một chút, để lộ camera ra, điều chỉnh camera hướng lên từng chút một, lúc chuẩn bị ngắm chuẩn mặt Tống Hạc, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng anh ấy ho nhẹ còn có tiếng cười khúc khích của đồng nghiệp xung quanh.
Chuyện gì vậy? Có chuyện gì?
Nơi nào có náo nhiệt, nơi đó có Lâm Nhiễm tôi…
Tôi tò mò tại sao cuộc họp nghiêm túc bỗng dưng lại trở nên xao động thế này.
Chờ lúc tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện.
Hóa ra chúa hề……
Lại là chính tôi.
Mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, trên gương mặt đều không chút thiện cảm.
Tống Hạc cũng nhìn tôi, vẻ mặt anh có thể miêu tả là rất sống động, trong sự nghiêm túc có chút mất tự nhiên, trong mất tự nhiên lại có chút ngượng ngùng....
Một đồng nghiệp nháy mắt với tôi, nhìn tôi, rồi lại nhìn lên màn hình chiếu.
Giờ tôi mới nhớ ra.
Đậu má!
Tôi còn chưa ngắt kết nối máy chiếu.
Tin nhắn trong nhóm vẫn còn đang tiếp tục nhảy
[Sao lâu thế?]
[Gửi đại một tấm từ trong đống ảnh cậu lén lút lưu trữ là được rồi mà.]
Chị hai à….
?
Cái gì gọi là lén lút lưu trữ…
Tôi căn bản là không có lén lút lưu cái gì hết! Phen này, tôi chết chắc rồi.
Tôi ngượng ngùng ngắt kết nối máy chiếu, tình huống này cho dù tôi mặt dày đến như nào….
Đối diện với sự bao vây tứ phía thế này, tôi cũng không chịu nổi.