Chương 8: Em là hồi ức ấm áp của tôi
Bàn bạc kế hoạch xong xuôi ai nấy đều đi làm nhiệm vụ của mình luôn, trong phòng lúc này chỉ còn một mình Sung-ho.Anh bắt đầu nhâm nhi ly rượu và hồi tưởng lại quá khứ của chính mình.
Lúc bố mẹ anh mất, anh không khóc cũng không làm loạn,anh tự nhốt mình trong phòng của bố mẹ mình không tiếp xúc với ai cũng không ăn không uống gì suốt hai ngày liền âm thầm gặm nhấm nỗi đau ấy một mình.Cho tới khi quản gia Ae Ri dắt theo một bé gái tầm hơn ba tuổi tới,cô bé với nước da trắng hồng mịn màng,má bánh bao, đôi mắt to tròn long lanh,môi đỏ thắm vô cùng đáng yêu.
Cô bé đi theo quản gia Ae Ri đến mang cơm cho anh,nhưng khi mở cửa phòng ra lại không thấy anh đâu.Lúc này mọi người hốt hoảng đi tìm thì thấy anh đang tự nhốt mình trong tủ quần áo của bố mẹ mình,mặc cho mọi người có động viên khuyên bảo thế nào anh cũng im lặng ngồi in một tư thế không ra ngoài hay ăn uống gì.Mọi người ai nấy cũng đành bất lực nhìn anh như vậy,hết cách ông nội Park đã mời bác sĩ tâm lý đến để chữa trị cho anh,ông ra hiệu cho mọi người ra ngoài hết để anh yên tĩnh một mình.
Ông vừa gia hiệu cho quản gia mời bác sĩ đến thì cô bé nhẹ nhàng chui vào tủ ngồi cùng anh rồi đóng cánh tủ lại,mọi người muốn ngăn cô bé lại nhưng thấy anh không hề bài xích cô bé cũng như không phản kháng gì nên đành để hai đứa trẻ ngồi lại trong đó với nhau rồi mọi người ra ngoài ngồi tại sofa bên trong phòng ngủ cùng
nhau đợi bác sĩ đến.
Anh đang ngồi gục mặt xuống đầu gối hai tay bịt tai lại,đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh,một giọng nói ngây thơ non nớt phát ra
“Anh đang chơi trốn tìm sao?Cho em chơi cùng với nhé!”
Sung-ho giật mình ngẩng mặt lên nhìn thấy cô bé xa lạ lại vô cùng đáng yêu đang ở trước mặt mình,nhất thời anh không kịp trả lời cô bé lại hỏi tiếp
“Em chơi cùng anh nhé,có được không?”
Sung-ho lúc này mới chịu mở lời nói chuyện với cô bé
“Em không sợ sao?”
“Woa..Anh đẹp trai quá!có anh ở đây em không sợ đâu.Mà anh đang gì vậy?”
“ Anh đang đi tìm bố mẹ,anh không tìm thấy bố mẹ của mình,là do anh không thể bảo vệ được họ”
Cô bé xà vào lòng anh đưa hai tay nhỏ nhắn của mình ra,một tay ôm lấy anh một tay vuốt vuốt tóc anh
ngước đôi mắt to tròn long lanh lên nhìn anh,ngây ngô nói.
“ Anh đừng sợ,có em đây rồi,em sẽ đi tìm cùng anh từ giờ em sẽ bảo vệ bố mẹ anh và cả anh đẹp trai nữa
nhé,hi…hi…”
“Em có thể bảo vệ được anh sao?”
“Được chứ.Bố mẹ anh bị kẻ xấu bắt đi sao?Em sẽ giúp anh đánh kẻ xấu nhé.Có được không?”
“…”
“Muốn đánh được kẻ xấu thì anh phải thật cao lớn,khỏe mạnh và thông minh như vậy mới đủ sức mạnh để đánh
đuổi kẻ xấu nữa.Là cô giáo dạy em như vậy đó,nhưng mà đồ ăn ngoài kia rất ngon sao anh lại không ăn chứ?"
"..."
"Nếu để bố mẹ anh biết anh không ăn chắc họ sẽ đau lòng lắm đấy,em thấy mọi người ngoài kia đang rất buồn khi anh không ăn.Còn có cả bà của em nữa em đã thấy bà khóc và cả những người khác nữa họ cũng buồn và khóc khi anh không ăn,anh làm bà em khóc rồi vậy anh cũng là người xấu"
"..."
Sung-ho nghe thấy những lời nói ngây thơ của cô bé thì có chút dao động nói
“Có thật chỉ cần anh cao lớn khỏe mạnh và thông minh thì sẽ có đủ sức để bảo vệ được mọi người
không?”
“Tất nhiên rồi nếu anh có sức mạnh sẽ đánh được rất nhiều kẻ xấu giống như siêu nhân vậy”
“Được”
“Vậy để em giúp anh ăn nhé.Hihi”
Vậy là Sung-ho cuối cùng cũng chịu mở tủ và bước ra ngoài cùng cô bé,sau đó anh còn để cô bé đút cho anh ăn.
Qua một lúc lâu thì bác sĩ tâm lý Yong cũng đến,anh ta cúi đầu chào chủ tịch Park
“Chào chủ tịch,tôi đến rồi ạ”
“Được anh vào đi,thắng bé ở trong tủ quần áo”
Bác sĩ họ Yong đi vào,cảnh tượng trước mắt làm mọi người ai nấy đều vui mừng,ông nội Park cùng quản gia Ae Ri đều mừng đến độ nước mắt rơi xuống từ khi nào không hay.
Cô bé đang ngồi trên ghế,hai chân đung đưa mắt híp chặt lại miệng cười không ngớt,thiếu gia của họ đang ngồi khoanh chân dưới đất hai tay bưng khay đồ ăn.Anh đã được cô bé đút cho ăn ngon lành hết sạch khay thức ăn,cô bé đút cho anh ăn xong còn cẩn thận lấy khăn tay trong túi áo của mình lau miệng cho anh.
Nhìn thấy cảnh trước mắt bác sĩ Yong cũng dừng bước chân lại đứng im cùng mọi người quan sát biểu cảm của hai đứa trẻ trong phòng.Khi thấy anh đã ăn hết khay thức ăn bác sĩ Yong mới đi vào khám cho Sung-ho,bác sĩ quay sang nói với ông nội Park
“Tình trạng của thiếu gia không có gì đáng ngại nữa rồi,chỉ là bị sốc nhất thời u uất không thể tiếp nhận được cú sốc đó.Hãy kiên trì trò chuyện tâm sự cùng thiếu gia mỗi ngày trong thời gian ngắn cậu ấy sẽ trở lại bình thường ngay thôi ạ.Tôi sẽ khám lại cho cậu chủ sau một tuần nữa trong thời gian này tránh để tinh thần cậu ấy hoảng sợ,lo lắng bất an,tôi cũng sẽ kê cho thiếu gia một số loại thuốc bổ để cậu ấy nhanh phục hồi sức khoẻ hơn.Còn nữa…..”
Trần trừ một lúc bác sĩ Yong cũng nói tiếp
“Nếu có thể hãy để cô bé đó ở cạnh thiếu gia một thời gian,cô bé đó sẽ giúp quá trình hồi phục tổn thương tâm lý của thiếu gia diễn ra nhanh hơn.Trẻ con sẽ thấu hiểu nhau và giúp đỡ nhau chữa lành những tổn thương cho nhau một cách thần kỳ đấy ạ”
Nói xong bác sĩ Yong cúi chào và xin phép ra ngoài đợi,ông nội Park gật đầu ra hiệu cho người làm đưa anh đến phòng nghỉ để chờ.Ông nội Park sau khi nghe bác sĩ Yong đó nói thì đã bàn bạc với quản gia Kim giữ cô bé đó lại một thời gian.Mọi người vừa bàn bạc xong cũng là lúc Sung-ho nắm tay cô bé bước ra ngoài,bác cả Hyun-ki lập tức cho người chuẩn bị phòng cho cô bé bánh bao ở cạnh phòng Sung-ho.
Vậy là cô bé đó đã ở lại nhà họ Park 1 năm,trong thời gian cô bé ở lại đã giúp cho Sung-ho bước ra khỏi
bóng ma tâm lý đó và trở lại cuộc sống bình thường.
Khi bánh bao rời đi mọi người đều lo sợ anh sẽ lại rơi vào tuyệt vọng một lần nữa,họ đã phải nhờ bác sĩ
Yong đến nói chuyện với anh.
Biểu hiện của Sung-ho nằm ngoài dự liệu của mọi người,anh vui vẻ chấp nhận việc cô bé rời xa mình trở về
với bố mẹ.Sau sự cố đó suy nghĩ của Sung-ho đã trưởng thành và sâu sắc hơn,hiểu chuyện hơn bình thường.Anh biết cô bé vẫn còn sống và sẽ sống hạnh phúc hơn khi ở cùng bố mẹ của mình nên anh sẽ để cô bé về với bố mẹ,anh không muốn mình là nguyên nhân khiến cô bé phải rời xa bố mẹ khiến cô bé không hạnh phúc.
Cho đến khi cô bé tạm biệt anh để về với bố mẹ anh cũng không biết tên tiếng Hàn của cô bé đó,anh chỉ biết cô bé đó hay tự xưng mình là bánh bao và mọi người cũng gọi cô bé là bánh bao.Ngay cả quản gia Kim và quản gia Ae Ri cũng chỉ nói cho anh biết biệt danh của cô bé là bánh bao và tên tiếng Việt Nam là Kim Lan Anh vì lúc đó cô bé chưa có tên tiếng Hàn.
Mãi đến khi anh mười hai tuổi anh mới biết tên tiếng Hàn của cô bé đó là Kim Hana,khi đó cô cùng bố mẹ sang chúc tết ông bà và họ đã nhập sinh quốc tịch Hàn Quốc cho cô.Cô mặc chiếc áo dài đỏ,tóc búi hai bên ngồi trên chiếc xích đu trong khu công viên của biệt thự.Sung-ho vừa nhìn thấy cô đã nhận ra cô là cô bé bánh bao năm đó luôn bên cạnh anh giúp anh vượt qua khó khăn.
Khi thấy anh đến cô bé tươi cười chào anh,còn liên tục kheo với anh cô đã có tên mới là Kim Hana.Cho dù cô bé bánh bao năm đó cô mới có ba tuổi hay ngay lúc gặp lại này cô đã năm tuổi thì cô cũng vô cùng thông minh lanh lợi và đáng yêu khiến cho anh nhớ mãi không bao giờ quên được.
Sau ngày đó mặc dù hàng năm Hana vẫn sang thăm ông bà nhưng anh đã đi du học nên không còn được gặp
cô nữa.Hiện tại anh đã được gặp lại cô sau hơn mười bốn năm,tính ra cô đã hơn mười tám tuổi và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp mạnh mẽ và cá tính.
Nghĩ đến đây đôi mắt anh không còn lạnh giá nữa thay vào đó là tia ấm áp,khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười “Em là hồi ức ấm áp của tôi”
Anh lán lại không lâu cũng rời đi,trước khi rời đi anh có gọi điện thoại cho quản gia Kim hỏi xem hiện tại Hana đang ở đâu.Quản gia Kim cũng không hỏi nhiều trực tiếp trả lời cho anh biết chỗ ở hiện tại của Hana,xưa nay phàm những việc của chủ nhân ông không bao giờ hỏi lý do.
Quản gia Kim khi thấy Sung-ho hỏi địa chỉ của Hana,ông chỉ nghĩ là chắc cậu chủ đã biết Hana sang Hàn
nên muốn cảm ơn cô vì năm đó đã giúp anh lúc anh gặp khó khăn.Lúc trước anh cũng thường hay gửi quà cho cô vào những dịp lễ tết khi cô còn ở Việt Nam,có lẽ biết cô đã qua đây nên anh muốn gặp trực tiếp để cảm ơn.Ông cũng đã nhiều lần nói với anh là không cần thiết phải làm tới mức đó nhưng anh không nghe vẫn tiếp tục nhờ ông gửi quà cho Hana,ông cũng đành làm theo.
Khi ông đang pha trà thì nhận được điện thoại của Sung-ho thật trùng hợp chủ tịch Park đã nghe được cuộc
nói chuyện của hai người,chủ tịch Park không lộ diện chỉ âm thầm lắng nghe sau đó rời đi.
Chủ tịch Park về đến phòng thầm tính toán gì đó,ông gọi điện thoại cho thư ký Na
“Cậu hãy điều tra cháu gái của quản gia Kim giúp tôi”
Chưa để thư ký Na trả lời ông đã tắt điện thoại,ông ngồi xuống sô pha thì cũng là lúc quản gia Kim mang trà vào.Chủ tịch Park nhìn quản gia Kim cười không nói gì chỉ nhận lấy chén trà từ tay ông nhâm nhi thưởng thức hương vị của trà hoa sen.
“Chủ tịch đang có chuyện gì vui sao?” quả gia Kim hỏi
“Không có gì,ông ngồi xuống đây.Tôi nghe nói con gái của Chung Hee đã qua đây đúng không?” chủ tịch
Park nói
“Vâng,con bé mới qua đây được mấy ngày” quản gia Kim ngồi đối diện chủ tịch Park đáp
“Vậy sao ông không dẫn con bé qua đây gặp tôi,tôi cũng muốn gặp con bé,ống sắp xếp việc này giúp tôi
nhé” Chủ tích Park cười tươi vỗ vai quản gia Kim nói
“Được,tôi sẽ nói với con bé sắp xếp qua thăm ngài sớm” quản gia Kim cười gật gật đầu nói
Hai người tiếp tục ngồi lại hàn nguyên chuyện cũ,tâm trạng cũng được dìu dắt theo từng đoạn ký ức lúc vui lúc buồn lúc lại xót xa.Truyện năm đó cũng đã qua được rất lâu rồi nhưng lỗi đau mà nó để lại trong lòng thì không hề với đi,trong suốt mười lăm năm qua điều mà chủ tịch Park hối hận nhất đó chính là do ông quá thương người dễ mềm lòng nên mới dẫn đến hậu quả đáng tiếc đó.Ông không thể nhẫn tâm ra tay với những người có cùng huyết
thống với mình được,hậu quả của lòng nhân từ khiến ông không ngờ tới đó là mất đi con trai và con dâu hại con trai thứ và con dâu thứ bị thương nặng đến như vậy.
Ông luôn tự trách và dằn vặt bản thân mình nếu như ông đủ dũng khí đủ nhẫn tâm thêm một chút nữa thì liệu
rằng có thể thay đổi được cục diện lúc bấy giờ không?
Quản gia Kim biết điều đó nên ông vẫn luôn ở bên cạnh quan tâm an ủi động viên chủ tịch Park,ông cũng giúp chủ tịch Park giữ kín bí mật năm đó.
Phía Sung-ho sau khi biết được chỗ ở hiện tại của Hana thì anh lập tức lái xe đến tòa nhà cô đang ở lúc này cũng đã sáu giờ tối,đã biết rõ địa chỉ nên anh đi thẳng lên nhà cô mà không gặp bất cứ vấn đề gì.
Lúc bố mẹ anh mất, anh không khóc cũng không làm loạn,anh tự nhốt mình trong phòng của bố mẹ mình không tiếp xúc với ai cũng không ăn không uống gì suốt hai ngày liền âm thầm gặm nhấm nỗi đau ấy một mình.Cho tới khi quản gia Ae Ri dắt theo một bé gái tầm hơn ba tuổi tới,cô bé với nước da trắng hồng mịn màng,má bánh bao, đôi mắt to tròn long lanh,môi đỏ thắm vô cùng đáng yêu.
Cô bé đi theo quản gia Ae Ri đến mang cơm cho anh,nhưng khi mở cửa phòng ra lại không thấy anh đâu.Lúc này mọi người hốt hoảng đi tìm thì thấy anh đang tự nhốt mình trong tủ quần áo của bố mẹ mình,mặc cho mọi người có động viên khuyên bảo thế nào anh cũng im lặng ngồi in một tư thế không ra ngoài hay ăn uống gì.Mọi người ai nấy cũng đành bất lực nhìn anh như vậy,hết cách ông nội Park đã mời bác sĩ tâm lý đến để chữa trị cho anh,ông ra hiệu cho mọi người ra ngoài hết để anh yên tĩnh một mình.
Ông vừa gia hiệu cho quản gia mời bác sĩ đến thì cô bé nhẹ nhàng chui vào tủ ngồi cùng anh rồi đóng cánh tủ lại,mọi người muốn ngăn cô bé lại nhưng thấy anh không hề bài xích cô bé cũng như không phản kháng gì nên đành để hai đứa trẻ ngồi lại trong đó với nhau rồi mọi người ra ngoài ngồi tại sofa bên trong phòng ngủ cùng
nhau đợi bác sĩ đến.
Anh đang ngồi gục mặt xuống đầu gối hai tay bịt tai lại,đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh,một giọng nói ngây thơ non nớt phát ra
“Anh đang chơi trốn tìm sao?Cho em chơi cùng với nhé!”
Sung-ho giật mình ngẩng mặt lên nhìn thấy cô bé xa lạ lại vô cùng đáng yêu đang ở trước mặt mình,nhất thời anh không kịp trả lời cô bé lại hỏi tiếp
“Em chơi cùng anh nhé,có được không?”
Sung-ho lúc này mới chịu mở lời nói chuyện với cô bé
“Em không sợ sao?”
“Woa..Anh đẹp trai quá!có anh ở đây em không sợ đâu.Mà anh đang gì vậy?”
“ Anh đang đi tìm bố mẹ,anh không tìm thấy bố mẹ của mình,là do anh không thể bảo vệ được họ”
Cô bé xà vào lòng anh đưa hai tay nhỏ nhắn của mình ra,một tay ôm lấy anh một tay vuốt vuốt tóc anh
ngước đôi mắt to tròn long lanh lên nhìn anh,ngây ngô nói.
“ Anh đừng sợ,có em đây rồi,em sẽ đi tìm cùng anh từ giờ em sẽ bảo vệ bố mẹ anh và cả anh đẹp trai nữa
nhé,hi…hi…”
“Em có thể bảo vệ được anh sao?”
“Được chứ.Bố mẹ anh bị kẻ xấu bắt đi sao?Em sẽ giúp anh đánh kẻ xấu nhé.Có được không?”
“…”
“Muốn đánh được kẻ xấu thì anh phải thật cao lớn,khỏe mạnh và thông minh như vậy mới đủ sức mạnh để đánh
đuổi kẻ xấu nữa.Là cô giáo dạy em như vậy đó,nhưng mà đồ ăn ngoài kia rất ngon sao anh lại không ăn chứ?"
"..."
"Nếu để bố mẹ anh biết anh không ăn chắc họ sẽ đau lòng lắm đấy,em thấy mọi người ngoài kia đang rất buồn khi anh không ăn.Còn có cả bà của em nữa em đã thấy bà khóc và cả những người khác nữa họ cũng buồn và khóc khi anh không ăn,anh làm bà em khóc rồi vậy anh cũng là người xấu"
"..."
Sung-ho nghe thấy những lời nói ngây thơ của cô bé thì có chút dao động nói
“Có thật chỉ cần anh cao lớn khỏe mạnh và thông minh thì sẽ có đủ sức để bảo vệ được mọi người
không?”
“Tất nhiên rồi nếu anh có sức mạnh sẽ đánh được rất nhiều kẻ xấu giống như siêu nhân vậy”
“Được”
“Vậy để em giúp anh ăn nhé.Hihi”
Vậy là Sung-ho cuối cùng cũng chịu mở tủ và bước ra ngoài cùng cô bé,sau đó anh còn để cô bé đút cho anh ăn.
Qua một lúc lâu thì bác sĩ tâm lý Yong cũng đến,anh ta cúi đầu chào chủ tịch Park
“Chào chủ tịch,tôi đến rồi ạ”
“Được anh vào đi,thắng bé ở trong tủ quần áo”
Bác sĩ họ Yong đi vào,cảnh tượng trước mắt làm mọi người ai nấy đều vui mừng,ông nội Park cùng quản gia Ae Ri đều mừng đến độ nước mắt rơi xuống từ khi nào không hay.
Cô bé đang ngồi trên ghế,hai chân đung đưa mắt híp chặt lại miệng cười không ngớt,thiếu gia của họ đang ngồi khoanh chân dưới đất hai tay bưng khay đồ ăn.Anh đã được cô bé đút cho ăn ngon lành hết sạch khay thức ăn,cô bé đút cho anh ăn xong còn cẩn thận lấy khăn tay trong túi áo của mình lau miệng cho anh.
Nhìn thấy cảnh trước mắt bác sĩ Yong cũng dừng bước chân lại đứng im cùng mọi người quan sát biểu cảm của hai đứa trẻ trong phòng.Khi thấy anh đã ăn hết khay thức ăn bác sĩ Yong mới đi vào khám cho Sung-ho,bác sĩ quay sang nói với ông nội Park
“Tình trạng của thiếu gia không có gì đáng ngại nữa rồi,chỉ là bị sốc nhất thời u uất không thể tiếp nhận được cú sốc đó.Hãy kiên trì trò chuyện tâm sự cùng thiếu gia mỗi ngày trong thời gian ngắn cậu ấy sẽ trở lại bình thường ngay thôi ạ.Tôi sẽ khám lại cho cậu chủ sau một tuần nữa trong thời gian này tránh để tinh thần cậu ấy hoảng sợ,lo lắng bất an,tôi cũng sẽ kê cho thiếu gia một số loại thuốc bổ để cậu ấy nhanh phục hồi sức khoẻ hơn.Còn nữa…..”
Trần trừ một lúc bác sĩ Yong cũng nói tiếp
“Nếu có thể hãy để cô bé đó ở cạnh thiếu gia một thời gian,cô bé đó sẽ giúp quá trình hồi phục tổn thương tâm lý của thiếu gia diễn ra nhanh hơn.Trẻ con sẽ thấu hiểu nhau và giúp đỡ nhau chữa lành những tổn thương cho nhau một cách thần kỳ đấy ạ”
Nói xong bác sĩ Yong cúi chào và xin phép ra ngoài đợi,ông nội Park gật đầu ra hiệu cho người làm đưa anh đến phòng nghỉ để chờ.Ông nội Park sau khi nghe bác sĩ Yong đó nói thì đã bàn bạc với quản gia Kim giữ cô bé đó lại một thời gian.Mọi người vừa bàn bạc xong cũng là lúc Sung-ho nắm tay cô bé bước ra ngoài,bác cả Hyun-ki lập tức cho người chuẩn bị phòng cho cô bé bánh bao ở cạnh phòng Sung-ho.
Vậy là cô bé đó đã ở lại nhà họ Park 1 năm,trong thời gian cô bé ở lại đã giúp cho Sung-ho bước ra khỏi
bóng ma tâm lý đó và trở lại cuộc sống bình thường.
Khi bánh bao rời đi mọi người đều lo sợ anh sẽ lại rơi vào tuyệt vọng một lần nữa,họ đã phải nhờ bác sĩ
Yong đến nói chuyện với anh.
Biểu hiện của Sung-ho nằm ngoài dự liệu của mọi người,anh vui vẻ chấp nhận việc cô bé rời xa mình trở về
với bố mẹ.Sau sự cố đó suy nghĩ của Sung-ho đã trưởng thành và sâu sắc hơn,hiểu chuyện hơn bình thường.Anh biết cô bé vẫn còn sống và sẽ sống hạnh phúc hơn khi ở cùng bố mẹ của mình nên anh sẽ để cô bé về với bố mẹ,anh không muốn mình là nguyên nhân khiến cô bé phải rời xa bố mẹ khiến cô bé không hạnh phúc.
Cho đến khi cô bé tạm biệt anh để về với bố mẹ anh cũng không biết tên tiếng Hàn của cô bé đó,anh chỉ biết cô bé đó hay tự xưng mình là bánh bao và mọi người cũng gọi cô bé là bánh bao.Ngay cả quản gia Kim và quản gia Ae Ri cũng chỉ nói cho anh biết biệt danh của cô bé là bánh bao và tên tiếng Việt Nam là Kim Lan Anh vì lúc đó cô bé chưa có tên tiếng Hàn.
Mãi đến khi anh mười hai tuổi anh mới biết tên tiếng Hàn của cô bé đó là Kim Hana,khi đó cô cùng bố mẹ sang chúc tết ông bà và họ đã nhập sinh quốc tịch Hàn Quốc cho cô.Cô mặc chiếc áo dài đỏ,tóc búi hai bên ngồi trên chiếc xích đu trong khu công viên của biệt thự.Sung-ho vừa nhìn thấy cô đã nhận ra cô là cô bé bánh bao năm đó luôn bên cạnh anh giúp anh vượt qua khó khăn.
Khi thấy anh đến cô bé tươi cười chào anh,còn liên tục kheo với anh cô đã có tên mới là Kim Hana.Cho dù cô bé bánh bao năm đó cô mới có ba tuổi hay ngay lúc gặp lại này cô đã năm tuổi thì cô cũng vô cùng thông minh lanh lợi và đáng yêu khiến cho anh nhớ mãi không bao giờ quên được.
Sau ngày đó mặc dù hàng năm Hana vẫn sang thăm ông bà nhưng anh đã đi du học nên không còn được gặp
cô nữa.Hiện tại anh đã được gặp lại cô sau hơn mười bốn năm,tính ra cô đã hơn mười tám tuổi và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp mạnh mẽ và cá tính.
Nghĩ đến đây đôi mắt anh không còn lạnh giá nữa thay vào đó là tia ấm áp,khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười “Em là hồi ức ấm áp của tôi”
Anh lán lại không lâu cũng rời đi,trước khi rời đi anh có gọi điện thoại cho quản gia Kim hỏi xem hiện tại Hana đang ở đâu.Quản gia Kim cũng không hỏi nhiều trực tiếp trả lời cho anh biết chỗ ở hiện tại của Hana,xưa nay phàm những việc của chủ nhân ông không bao giờ hỏi lý do.
Quản gia Kim khi thấy Sung-ho hỏi địa chỉ của Hana,ông chỉ nghĩ là chắc cậu chủ đã biết Hana sang Hàn
nên muốn cảm ơn cô vì năm đó đã giúp anh lúc anh gặp khó khăn.Lúc trước anh cũng thường hay gửi quà cho cô vào những dịp lễ tết khi cô còn ở Việt Nam,có lẽ biết cô đã qua đây nên anh muốn gặp trực tiếp để cảm ơn.Ông cũng đã nhiều lần nói với anh là không cần thiết phải làm tới mức đó nhưng anh không nghe vẫn tiếp tục nhờ ông gửi quà cho Hana,ông cũng đành làm theo.
Khi ông đang pha trà thì nhận được điện thoại của Sung-ho thật trùng hợp chủ tịch Park đã nghe được cuộc
nói chuyện của hai người,chủ tịch Park không lộ diện chỉ âm thầm lắng nghe sau đó rời đi.
Chủ tịch Park về đến phòng thầm tính toán gì đó,ông gọi điện thoại cho thư ký Na
“Cậu hãy điều tra cháu gái của quản gia Kim giúp tôi”
Chưa để thư ký Na trả lời ông đã tắt điện thoại,ông ngồi xuống sô pha thì cũng là lúc quản gia Kim mang trà vào.Chủ tịch Park nhìn quản gia Kim cười không nói gì chỉ nhận lấy chén trà từ tay ông nhâm nhi thưởng thức hương vị của trà hoa sen.
“Chủ tịch đang có chuyện gì vui sao?” quả gia Kim hỏi
“Không có gì,ông ngồi xuống đây.Tôi nghe nói con gái của Chung Hee đã qua đây đúng không?” chủ tịch
Park nói
“Vâng,con bé mới qua đây được mấy ngày” quản gia Kim ngồi đối diện chủ tịch Park đáp
“Vậy sao ông không dẫn con bé qua đây gặp tôi,tôi cũng muốn gặp con bé,ống sắp xếp việc này giúp tôi
nhé” Chủ tích Park cười tươi vỗ vai quản gia Kim nói
“Được,tôi sẽ nói với con bé sắp xếp qua thăm ngài sớm” quản gia Kim cười gật gật đầu nói
Hai người tiếp tục ngồi lại hàn nguyên chuyện cũ,tâm trạng cũng được dìu dắt theo từng đoạn ký ức lúc vui lúc buồn lúc lại xót xa.Truyện năm đó cũng đã qua được rất lâu rồi nhưng lỗi đau mà nó để lại trong lòng thì không hề với đi,trong suốt mười lăm năm qua điều mà chủ tịch Park hối hận nhất đó chính là do ông quá thương người dễ mềm lòng nên mới dẫn đến hậu quả đáng tiếc đó.Ông không thể nhẫn tâm ra tay với những người có cùng huyết
thống với mình được,hậu quả của lòng nhân từ khiến ông không ngờ tới đó là mất đi con trai và con dâu hại con trai thứ và con dâu thứ bị thương nặng đến như vậy.
Ông luôn tự trách và dằn vặt bản thân mình nếu như ông đủ dũng khí đủ nhẫn tâm thêm một chút nữa thì liệu
rằng có thể thay đổi được cục diện lúc bấy giờ không?
Quản gia Kim biết điều đó nên ông vẫn luôn ở bên cạnh quan tâm an ủi động viên chủ tịch Park,ông cũng giúp chủ tịch Park giữ kín bí mật năm đó.
Phía Sung-ho sau khi biết được chỗ ở hiện tại của Hana thì anh lập tức lái xe đến tòa nhà cô đang ở lúc này cũng đã sáu giờ tối,đã biết rõ địa chỉ nên anh đi thẳng lên nhà cô mà không gặp bất cứ vấn đề gì.