Chương : 16
Mặt tiền cửa hàng bán quần áo diện tích chỉ có khoảng bảy tám mét vuông, trước cửa còn đặt hai lẵng hoa, thoạt nhìn chắc là vừa mới khai trương không lâu. Lúc này đang là thời gian khí trời nóng nhất trong một ngày, trên đường cái cũng không có nhiều người đi lại, bên trong cái quán nhỏ này cũng không có khách hàng nào đang lựa chọn quần áo cùng đồ dùng cả.
Hơi ngửa đầu nhìn thoáng qua chiêu bài, sơn màu cà phê, trên bề mặt kim loại nổi lên bốn chữ lớn rõ rệt: Huyễn Y Thời Thượng.
Thu hồi ánh mắt rơi vào trên chiêu bài, đem tầm nhìn chuyển dời đến trong cái quán nhỏ này, quần áo đều là phối hợp đầy đủ, nhìn không thấy vài món y phục treo đơn độc, không thể không thừa nhận, sau khi trải qua một phen phối hợp tỉ mỉ như vậy, mỗi một bộ quần áo đều mang theo một loại ý vận nên có của nó. Tuy rằng trong điếm đều là y phục nữ hài, nhưng cũng khiến cho Diệp Dương Thành hơi bị động tâm.
Bất quá hắn lại không phải vì đến xem y phục trong tiệm quần áo này.
Lúc trước thân ảnh khiến hắn cảm thấy giống như đã từng quen biết kia hiện tại đã rõ ràng hiện lên. Tuy nói đang đưa lưng về phía Diệp Dương Thành đứng ở trước quầy sửa sang y phục. Thế nhưng ký ức ngây thơ năm đó từ thời còn đi học lại khiến cho Diệp Dương Thành hầu như kết luận, nhất định là nàng!
- Ngươi là... Lưu Tuyết Oánh?
Nhẹ nhàng bước lên bậc thang, đã đứng ở cửa của tiệm quần áo này, Diệp Dương Thành mặc dù mang theo chần chờ nhàn nhạt, lại nhịn không được mở miệng hỏi ra tiếng.
- Ừ?
Nữ hài đang cúi đầu gấp quần áo cả người hơi cứng ngắc, mái tóc dài đen láy tự nhiên rủ xuống che phủ hai bên bờ vai tựa hồ cũng dừng lại theo, nữ hài ngay cả quay đầu cũng không quay lại, giọng nói có vẻ có chút lãnh mạc:
- Xin lỗi, ngươi nhận lầm người rồi.
- Ha hả...
Nghe được giọng cô gái, Diệp Dương Thành đã hoàn toàn xác định được rồi, không khỏi khẽ cười lên một tiếng:- Ta nói tiểu Lưu đồng học, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học cùng trường hai năm, đã lâu không gặp như vậy, sẽ không tới mức ngay cả lên tiếng nói chuyện với ta cũng không muốn đấy chứ?
-....
Trầm mặc vô biên, nữ hài, không, hẳn là Lưu Tuyết Oánh, Lưu Tuyết Oánh ngừng động tác trong tay, tay phải lại gắt gao kéo lại bộ quần áo, không lên tiếng, cũng không quay đầu, cứ như vậy yên lặng mà đứng.
- Ta đếm tới ba, nếu như ngươi còn không lên tiếng nói chuyện, ta sẽ tiến đến đó!
Diệp Dương Thành thời khắc này tâm tư cũng không nghĩ được quá nhiều, thuần túy là bởi vì bạn học cũ gặp mặt mà bốc lên ý niệm trò đùa dai thuở thiếu thời, nhếch khóe miệng lên chậm rãi nói:
- Một...ba, ta tới!
- Đi ra ngoài!
Diệp Dương Thành còn chưa dứt lời, Lưu Tuyết Oánh vẫn đưa lưng về phía hắn rốt cục xoay người lại rồi, chỉ bất quá sắc mặt của nàng rất là lãnh đạm, thái độ cũng dị thường hờ hững, nhìn Diệp Dương Thành nói ra hai chữ. Hai chữ này khiến cho chân phải của Diệp Dương Thành vừa mới nhấc lên giống như ngừng lại giữa không trung, hạ xuống cũng không phải, thu lại cũng không đúng, cực kỳ xấu hổ.
Bất quá, Lưu Tuyết Oánh lúc này vừa quay đầu lại, Diệp Dương Thành lại thật sự nhìn được rõ ràng. Vóc người quả thực so với thời kỳ cao trung muốn xinh đẹp hơn, thon thả có vẻ quyến rũ hơn, mái tóc đen láy tỉ mỉ tự nhiên phủ trên hai vai, trong đôi mắt con ngươi trong suốt sáng ngời tựa như vì sao.
Tuy rằng lúc này Lưu Tuyết Oánh đang giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng hai bên má lúm đồng tiên phân bố đều trên gương mặt cũng là lúc ẩn lúc hiện phi thường động nhân....
- Ngươi...
Diệp Dương Thành đánh giá nữ hài đã nhiều năm không gặp trước mắt này, há miệng muốn nói cái gì đó, lại bị Lưu Tuyết Oánh trực tiếp cắt đứt, ngón tay ngọc tinh tế trắng nõn chỉ hướng đường cái bên ngoài tiệm quần áo:
- Đi ra ngoài!
... Nếu như ngươi gặp phải khó khăn gì...
- Đi ra ngoài cho ta!
Lưu Tuyết Oánh khẽ cắn môi, sắc mặt đã hoàn toàn kéo xuống, mặc dù có một loại mềm mại đau thương động nhân, nhưng càng nhiều hơn là thần sắc vô cùng chán ghét:
- Lập tức, lập tức!
- Ta nói, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Diệp Dương Thành vẻ mặt kinh ngạc, năm đó hắn và Lưu Tuyết Oánh quan hệ tuy rằng chưa nói tới tốt, nhưng cũng chí ít không có xơ cứng như thế a, nhiều năm không gặp ngay cả một câu nói cũng không muốn cùng chính mình nhiều lời? Chẳng lẽ là lời đồn năm đó đến bây giờ còn để cho nàng ký ức hãy còn mới mẻ? Mấy năm rồi tựa như cũng không có phai nhòa sự xấu hổ năm xưa, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng?
Nghĩ như thế nào cũng không thể a!
- Không cần ngươi tới quản.
Lưu Tuyết Oánh hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác cũng không hề để ý tới Diệp Dương Thành.
Lúc trước kinh hỉ trong nháy mắt hiện lên đã bị hiện thực đánh bại, tuy rằng nghĩ đến đã từng có thể cùng nhau nói chuyện không bao nhiêu, lại chết sống cũng nghĩ không ra dĩ nhiên sẽ là như thế, ngay cả lên tiếng bắt chuyện một chút cũng không muốn dài dòng!
Sờ sờ chóp mũi, Diệp Dương Thành khẽ thở dài, bất đắc dĩ xoay người rời khỏi.
Đi ra ngoài đại khái xa hơn mười thước, Diệp Dương Thành dừng bước lại quay đầu lại nhìn một cái, lẩm bẩm:
- Vài năm không gặp, nha đầu kia vì sao lại trở nên như vậy?
Tình huống gia đình Lưu Tuyết Oánh phi thường ưu việt, phụ mẫu đều là buôn bán ở bên ngoài, trước đây khi còn đang học cao trung đã thấy qua phụ thân Lưu Tuyết Oánh lái xe hơi trở về, còn có đồng hồ đeo tay và y phục trên người của Lưu Tuyết Oánh đều chứng minh tình huống trong nhà nàng thực sự rất thoải mái.
Thế nhưng, năm đó Lưu Tuyết Oánh tuy rằng bởi vì lần sự kiện kia sau đó cùng với Diệp Dương Thành quan hệ trực tiếp rơi xuống tới trình độ không còn lời nào để nói, nhưng cùng với bạn học khác vẫn là sẽ cười cười nói nói a!
Làm sao lại trở thành bộ dáng bất cận nhân tình như hiện tại? Hơn nữa...từ cách ăn mặc bây giờ của nàng mà xem, tựa hồ cũng là một ít y phục bình thường, trên người tựa hồ cũng không thấy bóng dáng một món đồ trang sức nào cả.
- Chẳng lẽ là trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?
Diệp Dương Thành như có điều suy nghĩ, nhấc chân hướng phía ngân hàng nông nghiệp cách đó không xa đi đến.
Hết sức mình là yêu cầu trên công tác, trong cuộc sống bình thường, Diệp Dương Thành tuyệt sẽ không có việc gì tự tìm xấu hổ cho bản thân. Nếu tự Lưu Tuyết Oánh không muốn nói thêm cái gì, Diệp Dương Thành cũng sẽ không chạy đi tự tìm mất mặt. Lưu Tuyết Oánh là Lưu Tuyết Oánh, hắn là hắn, hai người lúc trước tồn tại duy nhất một điểm liên lụy, vẫn là ban đầu khi ở trường học đã có một tia tình cảm đồng học như vậy tồn tại.
Trừ cái đó ra, tuyệt không còn chuyện gì khác.
Lắc lắc đầu, đem khuôn mặt tiếu lệ của Lưu Tuyết Oánh từ trong đầu vứt bay ra ngoài, khóe miệng nhấc lên một đường cong:
- Chuyện này liên quan cứt gì đến ta.
Bản thân thoải mái hoặc giả tự mình khuyên bảo? Không có vấn đề!
Ở trong ngân hàng đem tiền còn lại trên người gửi vào chín vạn rưỡi, còn lại mấy nghìn đồng tiền giữ lại đề phòng khẩn cấp.
Đem chi phiếu đã tồn vào "khoản lớn", thận trọng bỏ vào trong ví tiền. Diệp Dương Thành lúc này mới khẽ hít vào mấy hơi, thư thái một chút tâm tình, rời khỏi ngân hàng sau đó thẳng tắp đi về phía đường tam giác Bảo Kinh trấn.
Đường tam giác là con đường tương đối nổi danh tại Bảo Kinh trấn, bởi vì bị một cái ngõ nhỏ liên thông một phân thành hai, vì vậy mới gọi là đường Tam Giác.
Trên đường thương gia san sát, quán đồ ăn vỉa hè, văn phòng phẩm, đồ dùng trên giường, đồ trang sức cái gì cần có đều có, trên cơ bản người của Bảo Kinh trấn nếu là muốn mua đồ vật gì đó, đến đường Tam Giác đều có thể mua đủ, hơn nữa còn là một dãy bán loại đồ này.
Bất quá Diệp Dương Thành đến đường Tam Giác lại không phải vì mua đồ, mà là tới quán in tơ nét Hồng Tinh trên đường Tam Giác. Nhớ rõ lúc đó khi còn học sơ trung, hắn vẫn là khách quen của quán in tơ nét Hồng Tinh, trốn học lên mạng chơi game loại chuyện này cũng đã từng làm không ít.
Khi lên đến cao trung rồi lại càng thoải mái hơn, nhất là thời gian lớp mười hai áp lực bội tăng, có đồng học bởi vì áp lực mà tràn đầy động lực, cũng có đồng học bởi vì áp lực quá lớn mà trực tiếp tan vỡ, Diệp Dương Thành thuộc về cái sau.
Vào quán in tơ nét, ít có bỏ tiền mở một máy bên trong phòng, còn thuận lợi mua một gói thuốc lá Trung Hoa mềm bình thường rất ít hút. Một tay cầm Trung Hoa mềm, một tay cầm một ấm hồng trà do Khang sư phụ pha, trang bị đầy đủ rồi tiến vào ngồi xuống trước máy vi tính trong gian phòng...
Lần này Diệp Dương Thành đến quán in tơ nét không phải là để chơi trò chơi như trước, chuyện đứng đắn và nghiệp dư hưu nhàn hai cái phân loại này, sau khi đi vào xã hội Diệp Dương Thành đã có phán đoán tiêu chuẩn của mình. Khi cần làm chính sự thì tuyệt sẽ không dễ dàng phân tâm.
Mở máy vi tính ra xem lướt qua, tìm được Bách Độ ca ca sau đó đánh vào hai chữ:côn trùng...
Hơi ngửa đầu nhìn thoáng qua chiêu bài, sơn màu cà phê, trên bề mặt kim loại nổi lên bốn chữ lớn rõ rệt: Huyễn Y Thời Thượng.
Thu hồi ánh mắt rơi vào trên chiêu bài, đem tầm nhìn chuyển dời đến trong cái quán nhỏ này, quần áo đều là phối hợp đầy đủ, nhìn không thấy vài món y phục treo đơn độc, không thể không thừa nhận, sau khi trải qua một phen phối hợp tỉ mỉ như vậy, mỗi một bộ quần áo đều mang theo một loại ý vận nên có của nó. Tuy rằng trong điếm đều là y phục nữ hài, nhưng cũng khiến cho Diệp Dương Thành hơi bị động tâm.
Bất quá hắn lại không phải vì đến xem y phục trong tiệm quần áo này.
Lúc trước thân ảnh khiến hắn cảm thấy giống như đã từng quen biết kia hiện tại đã rõ ràng hiện lên. Tuy nói đang đưa lưng về phía Diệp Dương Thành đứng ở trước quầy sửa sang y phục. Thế nhưng ký ức ngây thơ năm đó từ thời còn đi học lại khiến cho Diệp Dương Thành hầu như kết luận, nhất định là nàng!
- Ngươi là... Lưu Tuyết Oánh?
Nhẹ nhàng bước lên bậc thang, đã đứng ở cửa của tiệm quần áo này, Diệp Dương Thành mặc dù mang theo chần chờ nhàn nhạt, lại nhịn không được mở miệng hỏi ra tiếng.
- Ừ?
Nữ hài đang cúi đầu gấp quần áo cả người hơi cứng ngắc, mái tóc dài đen láy tự nhiên rủ xuống che phủ hai bên bờ vai tựa hồ cũng dừng lại theo, nữ hài ngay cả quay đầu cũng không quay lại, giọng nói có vẻ có chút lãnh mạc:
- Xin lỗi, ngươi nhận lầm người rồi.
- Ha hả...
Nghe được giọng cô gái, Diệp Dương Thành đã hoàn toàn xác định được rồi, không khỏi khẽ cười lên một tiếng:- Ta nói tiểu Lưu đồng học, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học cùng trường hai năm, đã lâu không gặp như vậy, sẽ không tới mức ngay cả lên tiếng nói chuyện với ta cũng không muốn đấy chứ?
-....
Trầm mặc vô biên, nữ hài, không, hẳn là Lưu Tuyết Oánh, Lưu Tuyết Oánh ngừng động tác trong tay, tay phải lại gắt gao kéo lại bộ quần áo, không lên tiếng, cũng không quay đầu, cứ như vậy yên lặng mà đứng.
- Ta đếm tới ba, nếu như ngươi còn không lên tiếng nói chuyện, ta sẽ tiến đến đó!
Diệp Dương Thành thời khắc này tâm tư cũng không nghĩ được quá nhiều, thuần túy là bởi vì bạn học cũ gặp mặt mà bốc lên ý niệm trò đùa dai thuở thiếu thời, nhếch khóe miệng lên chậm rãi nói:
- Một...ba, ta tới!
- Đi ra ngoài!
Diệp Dương Thành còn chưa dứt lời, Lưu Tuyết Oánh vẫn đưa lưng về phía hắn rốt cục xoay người lại rồi, chỉ bất quá sắc mặt của nàng rất là lãnh đạm, thái độ cũng dị thường hờ hững, nhìn Diệp Dương Thành nói ra hai chữ. Hai chữ này khiến cho chân phải của Diệp Dương Thành vừa mới nhấc lên giống như ngừng lại giữa không trung, hạ xuống cũng không phải, thu lại cũng không đúng, cực kỳ xấu hổ.
Bất quá, Lưu Tuyết Oánh lúc này vừa quay đầu lại, Diệp Dương Thành lại thật sự nhìn được rõ ràng. Vóc người quả thực so với thời kỳ cao trung muốn xinh đẹp hơn, thon thả có vẻ quyến rũ hơn, mái tóc đen láy tỉ mỉ tự nhiên phủ trên hai vai, trong đôi mắt con ngươi trong suốt sáng ngời tựa như vì sao.
Tuy rằng lúc này Lưu Tuyết Oánh đang giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng hai bên má lúm đồng tiên phân bố đều trên gương mặt cũng là lúc ẩn lúc hiện phi thường động nhân....
- Ngươi...
Diệp Dương Thành đánh giá nữ hài đã nhiều năm không gặp trước mắt này, há miệng muốn nói cái gì đó, lại bị Lưu Tuyết Oánh trực tiếp cắt đứt, ngón tay ngọc tinh tế trắng nõn chỉ hướng đường cái bên ngoài tiệm quần áo:
- Đi ra ngoài!
... Nếu như ngươi gặp phải khó khăn gì...
- Đi ra ngoài cho ta!
Lưu Tuyết Oánh khẽ cắn môi, sắc mặt đã hoàn toàn kéo xuống, mặc dù có một loại mềm mại đau thương động nhân, nhưng càng nhiều hơn là thần sắc vô cùng chán ghét:
- Lập tức, lập tức!
- Ta nói, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Diệp Dương Thành vẻ mặt kinh ngạc, năm đó hắn và Lưu Tuyết Oánh quan hệ tuy rằng chưa nói tới tốt, nhưng cũng chí ít không có xơ cứng như thế a, nhiều năm không gặp ngay cả một câu nói cũng không muốn cùng chính mình nhiều lời? Chẳng lẽ là lời đồn năm đó đến bây giờ còn để cho nàng ký ức hãy còn mới mẻ? Mấy năm rồi tựa như cũng không có phai nhòa sự xấu hổ năm xưa, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng?
Nghĩ như thế nào cũng không thể a!
- Không cần ngươi tới quản.
Lưu Tuyết Oánh hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác cũng không hề để ý tới Diệp Dương Thành.
Lúc trước kinh hỉ trong nháy mắt hiện lên đã bị hiện thực đánh bại, tuy rằng nghĩ đến đã từng có thể cùng nhau nói chuyện không bao nhiêu, lại chết sống cũng nghĩ không ra dĩ nhiên sẽ là như thế, ngay cả lên tiếng bắt chuyện một chút cũng không muốn dài dòng!
Sờ sờ chóp mũi, Diệp Dương Thành khẽ thở dài, bất đắc dĩ xoay người rời khỏi.
Đi ra ngoài đại khái xa hơn mười thước, Diệp Dương Thành dừng bước lại quay đầu lại nhìn một cái, lẩm bẩm:
- Vài năm không gặp, nha đầu kia vì sao lại trở nên như vậy?
Tình huống gia đình Lưu Tuyết Oánh phi thường ưu việt, phụ mẫu đều là buôn bán ở bên ngoài, trước đây khi còn đang học cao trung đã thấy qua phụ thân Lưu Tuyết Oánh lái xe hơi trở về, còn có đồng hồ đeo tay và y phục trên người của Lưu Tuyết Oánh đều chứng minh tình huống trong nhà nàng thực sự rất thoải mái.
Thế nhưng, năm đó Lưu Tuyết Oánh tuy rằng bởi vì lần sự kiện kia sau đó cùng với Diệp Dương Thành quan hệ trực tiếp rơi xuống tới trình độ không còn lời nào để nói, nhưng cùng với bạn học khác vẫn là sẽ cười cười nói nói a!
Làm sao lại trở thành bộ dáng bất cận nhân tình như hiện tại? Hơn nữa...từ cách ăn mặc bây giờ của nàng mà xem, tựa hồ cũng là một ít y phục bình thường, trên người tựa hồ cũng không thấy bóng dáng một món đồ trang sức nào cả.
- Chẳng lẽ là trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?
Diệp Dương Thành như có điều suy nghĩ, nhấc chân hướng phía ngân hàng nông nghiệp cách đó không xa đi đến.
Hết sức mình là yêu cầu trên công tác, trong cuộc sống bình thường, Diệp Dương Thành tuyệt sẽ không có việc gì tự tìm xấu hổ cho bản thân. Nếu tự Lưu Tuyết Oánh không muốn nói thêm cái gì, Diệp Dương Thành cũng sẽ không chạy đi tự tìm mất mặt. Lưu Tuyết Oánh là Lưu Tuyết Oánh, hắn là hắn, hai người lúc trước tồn tại duy nhất một điểm liên lụy, vẫn là ban đầu khi ở trường học đã có một tia tình cảm đồng học như vậy tồn tại.
Trừ cái đó ra, tuyệt không còn chuyện gì khác.
Lắc lắc đầu, đem khuôn mặt tiếu lệ của Lưu Tuyết Oánh từ trong đầu vứt bay ra ngoài, khóe miệng nhấc lên một đường cong:
- Chuyện này liên quan cứt gì đến ta.
Bản thân thoải mái hoặc giả tự mình khuyên bảo? Không có vấn đề!
Ở trong ngân hàng đem tiền còn lại trên người gửi vào chín vạn rưỡi, còn lại mấy nghìn đồng tiền giữ lại đề phòng khẩn cấp.
Đem chi phiếu đã tồn vào "khoản lớn", thận trọng bỏ vào trong ví tiền. Diệp Dương Thành lúc này mới khẽ hít vào mấy hơi, thư thái một chút tâm tình, rời khỏi ngân hàng sau đó thẳng tắp đi về phía đường tam giác Bảo Kinh trấn.
Đường tam giác là con đường tương đối nổi danh tại Bảo Kinh trấn, bởi vì bị một cái ngõ nhỏ liên thông một phân thành hai, vì vậy mới gọi là đường Tam Giác.
Trên đường thương gia san sát, quán đồ ăn vỉa hè, văn phòng phẩm, đồ dùng trên giường, đồ trang sức cái gì cần có đều có, trên cơ bản người của Bảo Kinh trấn nếu là muốn mua đồ vật gì đó, đến đường Tam Giác đều có thể mua đủ, hơn nữa còn là một dãy bán loại đồ này.
Bất quá Diệp Dương Thành đến đường Tam Giác lại không phải vì mua đồ, mà là tới quán in tơ nét Hồng Tinh trên đường Tam Giác. Nhớ rõ lúc đó khi còn học sơ trung, hắn vẫn là khách quen của quán in tơ nét Hồng Tinh, trốn học lên mạng chơi game loại chuyện này cũng đã từng làm không ít.
Khi lên đến cao trung rồi lại càng thoải mái hơn, nhất là thời gian lớp mười hai áp lực bội tăng, có đồng học bởi vì áp lực mà tràn đầy động lực, cũng có đồng học bởi vì áp lực quá lớn mà trực tiếp tan vỡ, Diệp Dương Thành thuộc về cái sau.
Vào quán in tơ nét, ít có bỏ tiền mở một máy bên trong phòng, còn thuận lợi mua một gói thuốc lá Trung Hoa mềm bình thường rất ít hút. Một tay cầm Trung Hoa mềm, một tay cầm một ấm hồng trà do Khang sư phụ pha, trang bị đầy đủ rồi tiến vào ngồi xuống trước máy vi tính trong gian phòng...
Lần này Diệp Dương Thành đến quán in tơ nét không phải là để chơi trò chơi như trước, chuyện đứng đắn và nghiệp dư hưu nhàn hai cái phân loại này, sau khi đi vào xã hội Diệp Dương Thành đã có phán đoán tiêu chuẩn của mình. Khi cần làm chính sự thì tuyệt sẽ không dễ dàng phân tâm.
Mở máy vi tính ra xem lướt qua, tìm được Bách Độ ca ca sau đó đánh vào hai chữ:côn trùng...