Chương : 19
Người của Lục gia lòng dạ còn không dung nạp được tay sai không nghe lời, Trương Bảo Khang là loại người như thế nào, trong lòng Lục Hồng Quân hiểu rất rõ ràng.
Ban đầu khi làm dân cảnh trong huyện đến bến tàu do Phì Long mở ra, lúc này mới nhận được Lục gia chi trì, trong vòng hai năm ngắn ngủi từ một tiểu cảnh viên bò đến vị trí Phó sở trưởng như bây giờ, không cần một tháng sẽ điều đến phân cục huyện, cấp bậc ít nhất là cấp chánh khoa!
Thế nhưng trên điểm mất chốt này, Trương Bảo Khang cũng lộ ra vết tích bạch nhãn lang (kẻ vô ơn), một bên là mầm móng của Lục gia, một bên lại chỉ là một chủ nhiệm văn phòng. Ở trên hai người này lựa chọn, hắn dĩ nhiên lựa chọn cự tuyệt yêu cầu của mầm móng Lục gia! Chỉ là để không chọc phải phiền phức!
Chủ nhiệm văn phòng chính phủ trấn? Ở trong mắt người của Lục gia, một con kiến dù có cường tráng cỡ nào thì vẫn chính là một con kiến. Nhưng chính con kiến này lại khiến Lục Hồng Quân thấy được một bộ mặt phía sau khác của Trương Bảo Khang vẫn khiêm cung trong ngày thường. Người này không đáng tin cậy!
Mà đối với người không đáng tin cậy, người của Lục gia tự nhiên có phương thức giải quyết của bản thân hắn.
Lẳng lặng đứng ở chỗ đó một lúc lâu, trong lòng của Lục Hồng Quân dĩ nhiên có tính toán, cười khinh miệt sau đó đá bay mảnh nhỏ ly thủy tinh dưới chân, rời khỏi căn phòng này trực tiếp vào phòng ngủ của mình.
Hết thảy chuyện này đều bị Diệp Dương Thành phụ thân ở trên người bạch văn y văn nhìn một cách rõ ràng chân thực, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Từ lần giao phó này của Lục Hồng Quân mà xem, Trần Thiểu Thanh chí ít trong khoảng thời gian ngắn chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Cái này cũng để lại cho kế hoạch của Diệp Dương Thành đại lượng thời gian.
Ở bên trong gian phòng tối đen như mực, ghé vào trên vách tường, Diệp Dương Thành trong khách sạn sau một hồi suy nghĩ, lần thứ hai khép hai mắt lại, tầm mắt nhận biết cắt đứt ở trên người của bạch văn y văn, khống chế được nó vỗ vỗ hai cánh, từ bên trong gian phòng bay ra ngoài.
Đêm qua con gián tập kích e là thật sự đã đem Lục Hồng Quân dọa cho sợ hãi. Không chỉ có khe cửa ra vào sòng bạc đã bị che lấp, ngay cả khe cửa phòng ngủ của bản thân Lục Hồng Quân cũng dùng một cây gỗ đóng đinh lại rồi. Vẻn vẹn lưu xuống một đạo khe hở không đến hai milimet, con gián tầm thường căn bản là chui không qua được khe cửa chật hẹp như thế tiến vào bên trong phòng ngủ.
Thế nhưng, cái gọi là đạo cao một thước...Nga, chắc là ma cao một thước, đạo cao một trượng, đánh chết Lục Hồng Quân hắn cũng sẽ không nghĩ tới, tối nay tới thăm hỏi sẽ không phải là con gián khiến hắn vạn phần hoảng sợ nữa, mà là muỗi, mà muỗi sẽ bay qua...
Nghênh ngang chui qua khe hở chật hẹp kia, vỗ vỗ hai cánh bay lên, sau đó, liền thấy Lục Hồng Quân đang cởi bỏ y phục chuẩn bị lên giường ngủ. Bạch văn y văn làm quân tiên phong tìm kiếm địch tình, dưới sự khống chế của Diệp Dương Thành cũng là phi thường khéo léo khéo léo trên giá sách trong phòng ngũ, trốn vào khe hở giữa hai quyển sách, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lục Hồng Quân, vẫn không nhúc nhích.
- Ừng ực ừng ực...
Trong lúc Diệp Dương Thành kinh ngạc nhìn kỹ, Lục Hồng Quân dĩ nhiên từ bên trong tủ đầu giường lấy ra một hộp thuốc ngủ, lấy ra hai viên sau đó ngửa đầu một cái, liền đổ nước vào ừng ực ừng ực nuốt xuống!
- Trời cũng giúp ta!
Thấy được một màn như vậy, Diệp Dương Thành nằm trong khách sạn khẽ nhếch môi cười khẩy một cái.
Ngay vừa rồi, hắn còn đang lo lắng Lục Hồng Quân bị con gián tối hôm qua làm sợ hãi, đêm nay sẽ mất ngủ hoặc ngủ không yên dẫn đến hắn thất bại trong gang tấc.
Dù sao cũng là muỗi, vỗ một cái sẽ chết. Nếu như ở dưới trạng thái Lục Hồng Quân thanh tỉnh, một ngày Diệp Dương Thành triệu tập đại lượng muỗi tiến hành tập kích đối với hắn. Vạn nhất Lục Hồng Quân trốn vào bên trong thảm, la to, chẳng phải là sẽ lãng phí một lượng lớn muỗi chết đi một cách vô ích như vậy sao?
Mà một khi không có tập kích thành công, những con muỗi này sẽ chết, vạn nhất bị cửu tiêu thần cách phán định là cố ý sát hại, khấu trừ công đức huyền điểm...
Hiện tại tốt rồi, Lục Hồng Quân uống vào hai viên thuốc ngủ, một lát sau đã ngáy khò khò rung trời, đừng nói là gọi mấy con muỗi đến đốt hắn vài cái, coi như là lại triệu tập con gián bò đầy toàn thân hắn lần nữa cũng phải qua nửa ngày mới có thể tỉnh lại được.
Diệp Dương Thành cười rất vui vẻ, mang theo một tia vị đạo cao thượng thuần khiết, từ từ nhắm hai mắt, lẩm bẩm:
- Đến ba trăm con muỗi cái, chủng loại không giới hạn!
Muỗi loài vật này đừng xem nó một đầu nhỏ, uy lực cũng không nhỏ, nhất là loại muỗi giống như bạch văn y văn vậy, đốt một cái mà nói cũng sẽ sưng vù lên như cái bao đồng tiền.
Như vậy, ba trăm con muỗi không đồng nhất, hình thái khác nhau, cuối cùng có thể tạo thành kết quả là cái gì?
Lúc này Diệp Dương Thành căn bản không biết bản thân đang làm cái gì, chỉ là vì lấy Lục Hồng Quân kiếm công đức huyền điểm, sau đó tràn đầy công đức huyền điểm rồi lại lấy Lục Đức Tường ra khai đao, để nguy cơ của Trần Thiểu Thanh được giải trừ xong.
Do đó, ba trăm con muỗi ở dưới thần quyền thao túng, thuận lợi tìm được một cái khe hẹp ở cửa ra vào của sòng bạc, thành công chui lọt, tiến vào bên trong sòng bạc.
Thời khắc này sòng bạc đã tắt đèn nghỉ ngơi, lưu lại hai tên sai vặt ở dưới lầu một dựa vào trên ghế sa *** ngủ gà ngủ gật. Ai cũng không có chú ý tới, một đoàn "mây đen" đen như mực phát sinh một trận tiếng vo ve, đi qua hành lang bay lên lầu hai...
Ba trăm con muỗi chui qua khe hở phía dưới cửa phòng ngủ, thuận lợi tiến vào trong tầm mắt của Diệp Dương Thành, bản thể của hắn nằm trong khách sạn nhếch miệng lên, hạ chỉ lệnh:
- Mỗi con muỗi đốt một cái, đốt xong thì lui!
Ngắn ngủi không được một phút, sòng bạc vừa an tĩnh lại liền một lần nữa vang lên tiếng kêu rên thê lương:
- Người đến! A....
Giữa phòng ngủ, Lục Hồng Quân bị ba trăm con muỗi đốt đồng thời đã bị tỉnh lại, nhưng là bởi vì có hai viên thuốc ngủ tác dụng, căn bản không nhấc lên nổi tinh thần đến phản kích đám muỗi đang điên cuồng đốt, chỉ có thể giãy dụa, gầm thét, kêu thảm...
- Trừng phạt nghiêm khắc ác nhân thành công, thu được công đức huyền điểm +30. Mời ngài không ngừng cố gắng, thanh trừ ác nhân, trả lại cho khu vực ngài quản lý một mảnh trời xanh trong sáng!
Bản thể Diệp Dương Thành trong phòng khách sạn, trong đầu hiện ra một dòng thông báo như vậy. Thế nhưng, lúc này lại hiện lên một dòng văn tự so với thông báo lần trước có màu vàng nhạt:
- Khiển trách ác nhân phân tam đẳng: trừng phạt nhẹ, trừng phạt nghiêm khắc, loại bỏ, hiện nay cấp bậc khiển trách cao nhất ngài có thể tiến hành đối với ác nhân là loại bỏ. Ngài đã đối với ác nhân tiến hành trừng phạt nhẹ, trừng phạt nghiêm khắc rồi, đồng cấp trừng phạt tích điểm một lần, làm lại vô hiệu.
-....
Ngơ ngác nằm ở trên giường suy nghĩ ý tứ của câu nói sau cùng, thông qua tin tức từ đoạn văn tự này, Diệp Dương Thành đã hiểu rõ, nếu như mình sau này còn muốn từ trên người của Lục Hồng Quân thu được công đức huyền điểm, chỉ có thể đối với hắn tiến hành thao tác trừ bỏ.
Đồng thời một đoạn văn tự thông báo màu vàng nhạt này cũng giống như nói cho Diệp Dương Thành một cái quy tắc, đó chính là, mỗi một ác nhân đều có cấp bậc khiển trách cao nhất. Giống như Lục Hồng Quân, cấp bậc khiển trách cao nhất đó là trừ bỏ, cũng đồng nghĩa với kẻ này đã làm nhiều việc ác, đạt tới trình độ người và trời cùng phẫn nộ.
Mà lại như một vài người khác bị cửu tiêu thần cách phán định là phạm ác nhân, cấp bậc trừng phạt cao nhất đối với bọn họ là trừng phạt nhẹ. Một khi Diệp Dương Thành đối với bọn họ tiến hành trừng phạt nghiêm khắc, có lẽ còn có thể bị cửu tiêu thần cách phán xét kết quả vượt quyền, khấu trừ công đức huyền điểm.
Đồng thời, trải qua hai lần lấy Lục Hồng Quân là vật thí nghiệm đến xem, trừng phạt nhẹ hẳn chỉ là đối với đối tượng bị khiển trách tạo thành một hù dọa nhất định, cũng không tạo thành thương tổn trên thân thể. Mà trừng phạt nghiêm khắc lại giống như lần này Diệp Dương Thành sai khiến con muỗi đến hút máu, đã tạo thành thương tổn trên thân thể của Lục Hồng Quân. Về phần trừ bỏ...cái này còn cần giải thích nữa hay sao?
Kế tiếp, trong đầu Diệp Dương Thành một dòng thông báo theo sát cái thứ nhất, siêu độ vong hồn chết oan tăng công đức huyền điểm, tạo thành sinh vật vô tội tử vong, khấu trừ công đức huyền điểm...
Một cộng một trừ, lại là một cái cân đối thu chi.
Ban đầu khi làm dân cảnh trong huyện đến bến tàu do Phì Long mở ra, lúc này mới nhận được Lục gia chi trì, trong vòng hai năm ngắn ngủi từ một tiểu cảnh viên bò đến vị trí Phó sở trưởng như bây giờ, không cần một tháng sẽ điều đến phân cục huyện, cấp bậc ít nhất là cấp chánh khoa!
Thế nhưng trên điểm mất chốt này, Trương Bảo Khang cũng lộ ra vết tích bạch nhãn lang (kẻ vô ơn), một bên là mầm móng của Lục gia, một bên lại chỉ là một chủ nhiệm văn phòng. Ở trên hai người này lựa chọn, hắn dĩ nhiên lựa chọn cự tuyệt yêu cầu của mầm móng Lục gia! Chỉ là để không chọc phải phiền phức!
Chủ nhiệm văn phòng chính phủ trấn? Ở trong mắt người của Lục gia, một con kiến dù có cường tráng cỡ nào thì vẫn chính là một con kiến. Nhưng chính con kiến này lại khiến Lục Hồng Quân thấy được một bộ mặt phía sau khác của Trương Bảo Khang vẫn khiêm cung trong ngày thường. Người này không đáng tin cậy!
Mà đối với người không đáng tin cậy, người của Lục gia tự nhiên có phương thức giải quyết của bản thân hắn.
Lẳng lặng đứng ở chỗ đó một lúc lâu, trong lòng của Lục Hồng Quân dĩ nhiên có tính toán, cười khinh miệt sau đó đá bay mảnh nhỏ ly thủy tinh dưới chân, rời khỏi căn phòng này trực tiếp vào phòng ngủ của mình.
Hết thảy chuyện này đều bị Diệp Dương Thành phụ thân ở trên người bạch văn y văn nhìn một cách rõ ràng chân thực, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Từ lần giao phó này của Lục Hồng Quân mà xem, Trần Thiểu Thanh chí ít trong khoảng thời gian ngắn chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Cái này cũng để lại cho kế hoạch của Diệp Dương Thành đại lượng thời gian.
Ở bên trong gian phòng tối đen như mực, ghé vào trên vách tường, Diệp Dương Thành trong khách sạn sau một hồi suy nghĩ, lần thứ hai khép hai mắt lại, tầm mắt nhận biết cắt đứt ở trên người của bạch văn y văn, khống chế được nó vỗ vỗ hai cánh, từ bên trong gian phòng bay ra ngoài.
Đêm qua con gián tập kích e là thật sự đã đem Lục Hồng Quân dọa cho sợ hãi. Không chỉ có khe cửa ra vào sòng bạc đã bị che lấp, ngay cả khe cửa phòng ngủ của bản thân Lục Hồng Quân cũng dùng một cây gỗ đóng đinh lại rồi. Vẻn vẹn lưu xuống một đạo khe hở không đến hai milimet, con gián tầm thường căn bản là chui không qua được khe cửa chật hẹp như thế tiến vào bên trong phòng ngủ.
Thế nhưng, cái gọi là đạo cao một thước...Nga, chắc là ma cao một thước, đạo cao một trượng, đánh chết Lục Hồng Quân hắn cũng sẽ không nghĩ tới, tối nay tới thăm hỏi sẽ không phải là con gián khiến hắn vạn phần hoảng sợ nữa, mà là muỗi, mà muỗi sẽ bay qua...
Nghênh ngang chui qua khe hở chật hẹp kia, vỗ vỗ hai cánh bay lên, sau đó, liền thấy Lục Hồng Quân đang cởi bỏ y phục chuẩn bị lên giường ngủ. Bạch văn y văn làm quân tiên phong tìm kiếm địch tình, dưới sự khống chế của Diệp Dương Thành cũng là phi thường khéo léo khéo léo trên giá sách trong phòng ngũ, trốn vào khe hở giữa hai quyển sách, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lục Hồng Quân, vẫn không nhúc nhích.
- Ừng ực ừng ực...
Trong lúc Diệp Dương Thành kinh ngạc nhìn kỹ, Lục Hồng Quân dĩ nhiên từ bên trong tủ đầu giường lấy ra một hộp thuốc ngủ, lấy ra hai viên sau đó ngửa đầu một cái, liền đổ nước vào ừng ực ừng ực nuốt xuống!
- Trời cũng giúp ta!
Thấy được một màn như vậy, Diệp Dương Thành nằm trong khách sạn khẽ nhếch môi cười khẩy một cái.
Ngay vừa rồi, hắn còn đang lo lắng Lục Hồng Quân bị con gián tối hôm qua làm sợ hãi, đêm nay sẽ mất ngủ hoặc ngủ không yên dẫn đến hắn thất bại trong gang tấc.
Dù sao cũng là muỗi, vỗ một cái sẽ chết. Nếu như ở dưới trạng thái Lục Hồng Quân thanh tỉnh, một ngày Diệp Dương Thành triệu tập đại lượng muỗi tiến hành tập kích đối với hắn. Vạn nhất Lục Hồng Quân trốn vào bên trong thảm, la to, chẳng phải là sẽ lãng phí một lượng lớn muỗi chết đi một cách vô ích như vậy sao?
Mà một khi không có tập kích thành công, những con muỗi này sẽ chết, vạn nhất bị cửu tiêu thần cách phán định là cố ý sát hại, khấu trừ công đức huyền điểm...
Hiện tại tốt rồi, Lục Hồng Quân uống vào hai viên thuốc ngủ, một lát sau đã ngáy khò khò rung trời, đừng nói là gọi mấy con muỗi đến đốt hắn vài cái, coi như là lại triệu tập con gián bò đầy toàn thân hắn lần nữa cũng phải qua nửa ngày mới có thể tỉnh lại được.
Diệp Dương Thành cười rất vui vẻ, mang theo một tia vị đạo cao thượng thuần khiết, từ từ nhắm hai mắt, lẩm bẩm:
- Đến ba trăm con muỗi cái, chủng loại không giới hạn!
Muỗi loài vật này đừng xem nó một đầu nhỏ, uy lực cũng không nhỏ, nhất là loại muỗi giống như bạch văn y văn vậy, đốt một cái mà nói cũng sẽ sưng vù lên như cái bao đồng tiền.
Như vậy, ba trăm con muỗi không đồng nhất, hình thái khác nhau, cuối cùng có thể tạo thành kết quả là cái gì?
Lúc này Diệp Dương Thành căn bản không biết bản thân đang làm cái gì, chỉ là vì lấy Lục Hồng Quân kiếm công đức huyền điểm, sau đó tràn đầy công đức huyền điểm rồi lại lấy Lục Đức Tường ra khai đao, để nguy cơ của Trần Thiểu Thanh được giải trừ xong.
Do đó, ba trăm con muỗi ở dưới thần quyền thao túng, thuận lợi tìm được một cái khe hẹp ở cửa ra vào của sòng bạc, thành công chui lọt, tiến vào bên trong sòng bạc.
Thời khắc này sòng bạc đã tắt đèn nghỉ ngơi, lưu lại hai tên sai vặt ở dưới lầu một dựa vào trên ghế sa *** ngủ gà ngủ gật. Ai cũng không có chú ý tới, một đoàn "mây đen" đen như mực phát sinh một trận tiếng vo ve, đi qua hành lang bay lên lầu hai...
Ba trăm con muỗi chui qua khe hở phía dưới cửa phòng ngủ, thuận lợi tiến vào trong tầm mắt của Diệp Dương Thành, bản thể của hắn nằm trong khách sạn nhếch miệng lên, hạ chỉ lệnh:
- Mỗi con muỗi đốt một cái, đốt xong thì lui!
Ngắn ngủi không được một phút, sòng bạc vừa an tĩnh lại liền một lần nữa vang lên tiếng kêu rên thê lương:
- Người đến! A....
Giữa phòng ngủ, Lục Hồng Quân bị ba trăm con muỗi đốt đồng thời đã bị tỉnh lại, nhưng là bởi vì có hai viên thuốc ngủ tác dụng, căn bản không nhấc lên nổi tinh thần đến phản kích đám muỗi đang điên cuồng đốt, chỉ có thể giãy dụa, gầm thét, kêu thảm...
- Trừng phạt nghiêm khắc ác nhân thành công, thu được công đức huyền điểm +30. Mời ngài không ngừng cố gắng, thanh trừ ác nhân, trả lại cho khu vực ngài quản lý một mảnh trời xanh trong sáng!
Bản thể Diệp Dương Thành trong phòng khách sạn, trong đầu hiện ra một dòng thông báo như vậy. Thế nhưng, lúc này lại hiện lên một dòng văn tự so với thông báo lần trước có màu vàng nhạt:
- Khiển trách ác nhân phân tam đẳng: trừng phạt nhẹ, trừng phạt nghiêm khắc, loại bỏ, hiện nay cấp bậc khiển trách cao nhất ngài có thể tiến hành đối với ác nhân là loại bỏ. Ngài đã đối với ác nhân tiến hành trừng phạt nhẹ, trừng phạt nghiêm khắc rồi, đồng cấp trừng phạt tích điểm một lần, làm lại vô hiệu.
-....
Ngơ ngác nằm ở trên giường suy nghĩ ý tứ của câu nói sau cùng, thông qua tin tức từ đoạn văn tự này, Diệp Dương Thành đã hiểu rõ, nếu như mình sau này còn muốn từ trên người của Lục Hồng Quân thu được công đức huyền điểm, chỉ có thể đối với hắn tiến hành thao tác trừ bỏ.
Đồng thời một đoạn văn tự thông báo màu vàng nhạt này cũng giống như nói cho Diệp Dương Thành một cái quy tắc, đó chính là, mỗi một ác nhân đều có cấp bậc khiển trách cao nhất. Giống như Lục Hồng Quân, cấp bậc khiển trách cao nhất đó là trừ bỏ, cũng đồng nghĩa với kẻ này đã làm nhiều việc ác, đạt tới trình độ người và trời cùng phẫn nộ.
Mà lại như một vài người khác bị cửu tiêu thần cách phán định là phạm ác nhân, cấp bậc trừng phạt cao nhất đối với bọn họ là trừng phạt nhẹ. Một khi Diệp Dương Thành đối với bọn họ tiến hành trừng phạt nghiêm khắc, có lẽ còn có thể bị cửu tiêu thần cách phán xét kết quả vượt quyền, khấu trừ công đức huyền điểm.
Đồng thời, trải qua hai lần lấy Lục Hồng Quân là vật thí nghiệm đến xem, trừng phạt nhẹ hẳn chỉ là đối với đối tượng bị khiển trách tạo thành một hù dọa nhất định, cũng không tạo thành thương tổn trên thân thể. Mà trừng phạt nghiêm khắc lại giống như lần này Diệp Dương Thành sai khiến con muỗi đến hút máu, đã tạo thành thương tổn trên thân thể của Lục Hồng Quân. Về phần trừ bỏ...cái này còn cần giải thích nữa hay sao?
Kế tiếp, trong đầu Diệp Dương Thành một dòng thông báo theo sát cái thứ nhất, siêu độ vong hồn chết oan tăng công đức huyền điểm, tạo thành sinh vật vô tội tử vong, khấu trừ công đức huyền điểm...
Một cộng một trừ, lại là một cái cân đối thu chi.