Chương : 57
Diệp Dương Thành suy đoán không sai, Lục Vĩnh Huy quả thật có thể dựa vào năng lực biến dị mà tự mình giải độc, không chỉ là hắn, toàn bộ người biến dị đều có được năng lực giải độc này, chẳng qua tốc độ cùng cực hạn khi giải độc đều dựa vào trình độ năng lực cao hay thấp mà thôi.
Ruồi trâu chung cực cường hóa mang theo độc tố tuyệt đối là trí mạng, người bình thường nếu bị đốt trúng nhiều nhất là ba tới năm phút thời gian sẽ mất mạng, nhưng người biến dị thì khác, năng lượng siêu nhiên trong cơ thể họ cũng chính là linh lực, sau khi phát hiện độc tố sẽ tự hành công tác giải độc, cho nên Lục Vĩnh Huy mới có thể nhặt về một mạng ở cửa quỷ môn quan.
Nhưng Lục Vĩnh Huy căn bản không tưởng được cũng bởi vì tốc độ giải độc của hắn quá nhanh, do đó gợi lên lòng hiếu thắng của Diệp Dương Thành, không cho hắn thời gian hòa hoãn cũng không cho hắn cơ hội tỉnh táo lại, ngay khi đợt độc tố đầu tiên bị thanh lý sạch sẽ, vết sưng bên hông sút giảm trên mắt cá chân hắn lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt…
- A!
Lục Vĩnh Huy lần thứ hai kêu thảm thiết, sắc mặt vừa hồng nhuận bắt đầu thành đỏ tím, môi lại biến thành đen…
Trên đường chạy tới bệnh viện cần mười mấy phút thời gian, mà chỉ mười mấy phút ngắn ngủi này đối với Lục Vĩnh Huy mà nói là tra tấn thê thảm cả đời khó quên!
Quả thật linh lực của hắn có thể giải độc, nhưng dù sao cũng có hạn độ, khi độc tố vượt qua mức độ nhất định, tuyệt đối không thể toàn bộ giải trừ!
Lần một lần hai tạm được, ba lượt bốn lần miễn cưỡng, nhưng mà…
- Ngươi tiếp tục giải độc ah!
Dọc theo ống quần lên trên, bản thể Diệp Dương Thành không ngừng lẩm bẩm, tuy rằng nhắm mắt nhưng có thể nhìn ra tâm tình khoan khoái của hắn trong giờ phút này.
- A…
Lục Vĩnh Huy lại kêu thảm thiết, sau bên hồng cùng mắt cá chân, lại đến bắp chuối cùng truyền ra cảm giác đau đớn kịch liệt.
- Tiếp tục giải ah!
Diệp Dương Thành lại lẩm bẩm.
- A…
Đùi cũng lọt vào tập kích.
- Ngươi không phải thật kỹ năng sao?
- A…
Bên cạnh rốn lại bị lọt vào công kích.
- Gây sức ép chết ngươi nha…
- A…
Thanh âm tiếng kêu thảm của Lục Vĩnh Huy dần dần uể oải, khàn khàn đồng thời lại miêu tả tình trạng thê thảm giờ phút này của hắn.
Lục Vĩnh Huy liên tục kêu lên thảm thiết, bốn bảo tiêu cũng lúng túng, căn bản không biết lão đại xảy ra chuyện gì, bọn hắn muốn hỏi nhưng Lục Vĩnh Huy chỉ biết run rẩy, thậm chí không nói được một lời nào, làm cho họ không biết phải làm sao ứng đối!
Khuôn mặt béo mập màu đỏ tím hoàn toàn vặn vẹo, trong một khắc này làm người vô cùng sợ hãi, vô cùng dữ tợn.
- Mau! Mau khiêng Long ca xuống đi!
Rốt cục một đường không biết va chạm bao nhiêu đồ vật, không biết dọa hỏng bao nhiêu người đi đường, trong tiếng chửi rủa của mọi người chiếc xe đã đi tới bệnh viện trấn Bảo Kinh, sau khi thắng gấp một cái, cửa xe nhanh chóng mở ra, bốn bảo tiêu vội vàng xuống xe bắt đầu xoay người khiêng Lục Vĩnh Huy đã hấp hối ra ngoài, hai người khiêng tay hai người nhấc chân, cắn chặt răng chạy như điên vào đại sảnh bệnh viện.
Ngay khi bốn bảo tiêu khiêng Lục Vĩnh Huy vào đại sảnh bệnh viện, ruồi trâu đã thu nhỏ thành hạt đậu xanh từ bên dưới áo Lục Vĩnh Huy rơi ra, màu sắc thân thể bắt đầu biến hóa theo hoàn cảnh chung quanh, nhưng không hề rời khỏi mà xoay quanh trên đầu Lục Vĩnh Huy, theo sát vào trong.
- Bác sĩ! Bác sĩ ở đâu?
Giờ phút này tình trạng của Lục Vĩnh Huy nguy hiểm cực độ, mọi người đều có thể nhìn ra từ sắc mặt của hắn, cho nên bốn bảo tiêu hoàn toàn luống cuống, vừa nâng Lục Vĩnh Huy chạy như điên vừa rít gào hét lên:
- Cứu người! Con mẹ nó nhanh đi ra cứu người!
Bốn bảo tiêu rít gào lại làm Diệp Dương Thành sực tỉnh, lúc này mới sực nhớ hình như mình…tựa hồ đã cắn quá mức…
Lúc này nhìn Lục Vĩnh Huy làm sao còn bộ dáng khí độ đại lão long đầu xã hội đen huyện Ôn Nhạc, hiển nhiên chính là một con heo mập vừa mới bị nước sôi nấu qua!
Tục ngữ nói, thầy thuốc như cha mẹ, tuy bốn bảo tiêu ồn ào rít gào nhưng bác sĩ cũng không quá để ý, rất nhanh an bài Lục Vĩnh Huy vào phòng cấp cứu…
- Hí…
Bác sĩ trưởng là một nam trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo kính gọng đen, dáng người trung đẳng, nhìn qua có chút khí chất văn nhân, nhưng khi hắn xốc áo Lục Vĩnh Huy ánh mắt trợn lên, hít sâu một hơi líu lưỡi!
- Đây…đây là…
Tuy rằng hành y hơn hai mươi năm, nhưng vị bác sĩ kia rốt cục cũng không biết Lục Vĩnh Huy bị loại độc vật nào cắn, nói thật theo y nhiều năm như vậy, hắn đã thấy vết sưng kỳ quái nhất cũng chỉ là hung phạm giết người ở thôn Cửu Phường thời gian trước mà thôi!
Tình huống như Lục Vĩnh Huy hắn thật sự chưa bao giờ nhìn thấy.
- Trương chủ nhiệm, làm sao bây giờ?
Nhìn thấy bác sĩ trưởng đứng ngẩn người, một y tá cả gan nhỏ giọng nói:
- Nhịp tim của người bệnh đã sắp ngừng lại, nếu như không cứu…
- Thở oxy, tiêu độc miệng vết thương.
Trương chủ nhiệm hồi phục lại tinh thần, miễn cưỡng trấn định cảm xúc căn dặn các y tá bắt đầu công tác.
Một bác sĩ trưởng cùng bốn y tá bận rộn trong phòng cấp cứu, năm người đều không chú ý trên đỉnh đầu của họ có một con ruồi trâu biến dị cùng màu với màu sắc trần nhà, đang không ngừng xoay quanh trên đó…
- Một…hai…năm…chín…hí!
Xử lý xong toàn bộ vết thương, lúc này Trương chủ nhiệm mới kiểm tra vết sưng trên thân Lục Vĩnh Huy, cuối cùng hít sâu một hơi lạnh, mười ba vết sưng!
Nhìn thấy vết thương tuy đã được xử lý nhưng vẫn sưng tấy, vẻ mặt Trương chủ nhiệm run rẩy, nói với một tiểu hộ sĩ:
- Thông tri người nhà người bệnh đến phòng làm việc của tôi chờ một chút.
- Trương chủ nhiệm, người bệnh hắn…
- Tạm thời còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Trương chủ nhiệm thản nhiên trả lời, cởi bao tay nhu nhu huyệt thái dương mới nói tiếp:
- Nếu hắn có thể sống qua đêm nay, hết thảy dễ làm, nếu không được…ai, tôi nói với các cô chuyện này làm gì.
Thở dài, Trương chủ nhiệm phân phó:
- Đem thuốc tôi đã chuẩn bị truyền cho hắn đi.
- Dạ.
Mấy y tá gật đầu, mở cửa phòng rời đi, cùng lúc đó Diệp Dương Thành cũng bay ra ngoài, nhanh chóng biến mất ở góc hành lang.
Bởi vì hắn rất rõ ràng Lục Vĩnh Huy còn chưa chết được.
Sau khi Diệp Dương Thành rời khỏi chưa đầy một phút, Lục Thế Minh nhận được điện thoại cũng đã chạy tới, thần sắc trên mặt vô cùng khẩn trương.
Ruồi trâu chung cực cường hóa mang theo độc tố tuyệt đối là trí mạng, người bình thường nếu bị đốt trúng nhiều nhất là ba tới năm phút thời gian sẽ mất mạng, nhưng người biến dị thì khác, năng lượng siêu nhiên trong cơ thể họ cũng chính là linh lực, sau khi phát hiện độc tố sẽ tự hành công tác giải độc, cho nên Lục Vĩnh Huy mới có thể nhặt về một mạng ở cửa quỷ môn quan.
Nhưng Lục Vĩnh Huy căn bản không tưởng được cũng bởi vì tốc độ giải độc của hắn quá nhanh, do đó gợi lên lòng hiếu thắng của Diệp Dương Thành, không cho hắn thời gian hòa hoãn cũng không cho hắn cơ hội tỉnh táo lại, ngay khi đợt độc tố đầu tiên bị thanh lý sạch sẽ, vết sưng bên hông sút giảm trên mắt cá chân hắn lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt…
- A!
Lục Vĩnh Huy lần thứ hai kêu thảm thiết, sắc mặt vừa hồng nhuận bắt đầu thành đỏ tím, môi lại biến thành đen…
Trên đường chạy tới bệnh viện cần mười mấy phút thời gian, mà chỉ mười mấy phút ngắn ngủi này đối với Lục Vĩnh Huy mà nói là tra tấn thê thảm cả đời khó quên!
Quả thật linh lực của hắn có thể giải độc, nhưng dù sao cũng có hạn độ, khi độc tố vượt qua mức độ nhất định, tuyệt đối không thể toàn bộ giải trừ!
Lần một lần hai tạm được, ba lượt bốn lần miễn cưỡng, nhưng mà…
- Ngươi tiếp tục giải độc ah!
Dọc theo ống quần lên trên, bản thể Diệp Dương Thành không ngừng lẩm bẩm, tuy rằng nhắm mắt nhưng có thể nhìn ra tâm tình khoan khoái của hắn trong giờ phút này.
- A…
Lục Vĩnh Huy lại kêu thảm thiết, sau bên hồng cùng mắt cá chân, lại đến bắp chuối cùng truyền ra cảm giác đau đớn kịch liệt.
- Tiếp tục giải ah!
Diệp Dương Thành lại lẩm bẩm.
- A…
Đùi cũng lọt vào tập kích.
- Ngươi không phải thật kỹ năng sao?
- A…
Bên cạnh rốn lại bị lọt vào công kích.
- Gây sức ép chết ngươi nha…
- A…
Thanh âm tiếng kêu thảm của Lục Vĩnh Huy dần dần uể oải, khàn khàn đồng thời lại miêu tả tình trạng thê thảm giờ phút này của hắn.
Lục Vĩnh Huy liên tục kêu lên thảm thiết, bốn bảo tiêu cũng lúng túng, căn bản không biết lão đại xảy ra chuyện gì, bọn hắn muốn hỏi nhưng Lục Vĩnh Huy chỉ biết run rẩy, thậm chí không nói được một lời nào, làm cho họ không biết phải làm sao ứng đối!
Khuôn mặt béo mập màu đỏ tím hoàn toàn vặn vẹo, trong một khắc này làm người vô cùng sợ hãi, vô cùng dữ tợn.
- Mau! Mau khiêng Long ca xuống đi!
Rốt cục một đường không biết va chạm bao nhiêu đồ vật, không biết dọa hỏng bao nhiêu người đi đường, trong tiếng chửi rủa của mọi người chiếc xe đã đi tới bệnh viện trấn Bảo Kinh, sau khi thắng gấp một cái, cửa xe nhanh chóng mở ra, bốn bảo tiêu vội vàng xuống xe bắt đầu xoay người khiêng Lục Vĩnh Huy đã hấp hối ra ngoài, hai người khiêng tay hai người nhấc chân, cắn chặt răng chạy như điên vào đại sảnh bệnh viện.
Ngay khi bốn bảo tiêu khiêng Lục Vĩnh Huy vào đại sảnh bệnh viện, ruồi trâu đã thu nhỏ thành hạt đậu xanh từ bên dưới áo Lục Vĩnh Huy rơi ra, màu sắc thân thể bắt đầu biến hóa theo hoàn cảnh chung quanh, nhưng không hề rời khỏi mà xoay quanh trên đầu Lục Vĩnh Huy, theo sát vào trong.
- Bác sĩ! Bác sĩ ở đâu?
Giờ phút này tình trạng của Lục Vĩnh Huy nguy hiểm cực độ, mọi người đều có thể nhìn ra từ sắc mặt của hắn, cho nên bốn bảo tiêu hoàn toàn luống cuống, vừa nâng Lục Vĩnh Huy chạy như điên vừa rít gào hét lên:
- Cứu người! Con mẹ nó nhanh đi ra cứu người!
Bốn bảo tiêu rít gào lại làm Diệp Dương Thành sực tỉnh, lúc này mới sực nhớ hình như mình…tựa hồ đã cắn quá mức…
Lúc này nhìn Lục Vĩnh Huy làm sao còn bộ dáng khí độ đại lão long đầu xã hội đen huyện Ôn Nhạc, hiển nhiên chính là một con heo mập vừa mới bị nước sôi nấu qua!
Tục ngữ nói, thầy thuốc như cha mẹ, tuy bốn bảo tiêu ồn ào rít gào nhưng bác sĩ cũng không quá để ý, rất nhanh an bài Lục Vĩnh Huy vào phòng cấp cứu…
- Hí…
Bác sĩ trưởng là một nam trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo kính gọng đen, dáng người trung đẳng, nhìn qua có chút khí chất văn nhân, nhưng khi hắn xốc áo Lục Vĩnh Huy ánh mắt trợn lên, hít sâu một hơi líu lưỡi!
- Đây…đây là…
Tuy rằng hành y hơn hai mươi năm, nhưng vị bác sĩ kia rốt cục cũng không biết Lục Vĩnh Huy bị loại độc vật nào cắn, nói thật theo y nhiều năm như vậy, hắn đã thấy vết sưng kỳ quái nhất cũng chỉ là hung phạm giết người ở thôn Cửu Phường thời gian trước mà thôi!
Tình huống như Lục Vĩnh Huy hắn thật sự chưa bao giờ nhìn thấy.
- Trương chủ nhiệm, làm sao bây giờ?
Nhìn thấy bác sĩ trưởng đứng ngẩn người, một y tá cả gan nhỏ giọng nói:
- Nhịp tim của người bệnh đã sắp ngừng lại, nếu như không cứu…
- Thở oxy, tiêu độc miệng vết thương.
Trương chủ nhiệm hồi phục lại tinh thần, miễn cưỡng trấn định cảm xúc căn dặn các y tá bắt đầu công tác.
Một bác sĩ trưởng cùng bốn y tá bận rộn trong phòng cấp cứu, năm người đều không chú ý trên đỉnh đầu của họ có một con ruồi trâu biến dị cùng màu với màu sắc trần nhà, đang không ngừng xoay quanh trên đó…
- Một…hai…năm…chín…hí!
Xử lý xong toàn bộ vết thương, lúc này Trương chủ nhiệm mới kiểm tra vết sưng trên thân Lục Vĩnh Huy, cuối cùng hít sâu một hơi lạnh, mười ba vết sưng!
Nhìn thấy vết thương tuy đã được xử lý nhưng vẫn sưng tấy, vẻ mặt Trương chủ nhiệm run rẩy, nói với một tiểu hộ sĩ:
- Thông tri người nhà người bệnh đến phòng làm việc của tôi chờ một chút.
- Trương chủ nhiệm, người bệnh hắn…
- Tạm thời còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Trương chủ nhiệm thản nhiên trả lời, cởi bao tay nhu nhu huyệt thái dương mới nói tiếp:
- Nếu hắn có thể sống qua đêm nay, hết thảy dễ làm, nếu không được…ai, tôi nói với các cô chuyện này làm gì.
Thở dài, Trương chủ nhiệm phân phó:
- Đem thuốc tôi đã chuẩn bị truyền cho hắn đi.
- Dạ.
Mấy y tá gật đầu, mở cửa phòng rời đi, cùng lúc đó Diệp Dương Thành cũng bay ra ngoài, nhanh chóng biến mất ở góc hành lang.
Bởi vì hắn rất rõ ràng Lục Vĩnh Huy còn chưa chết được.
Sau khi Diệp Dương Thành rời khỏi chưa đầy một phút, Lục Thế Minh nhận được điện thoại cũng đã chạy tới, thần sắc trên mặt vô cùng khẩn trương.