Chương : 4
Thời gian lặng im trôi qua, cứ thế đã hai vạn năm. Hôm nay Tử Thiên đang ngồi trong phòng ôn nhu lau chùi vỏ ngoài của quả trứng thì bỗng nhiên Ngọc Hoàng hốt hoảng, lần đầu tiên không để ý lễ nghĩa tông cửa nhào vào, vừa nhìn thấy Tử Thiên liền xông tới nắm tay y: “Sư phụ, màng phong ấn Yêu Ma hai giới đã xuất hiện vết rách, dự toán chỉ còn hai canh giờ sẽ nứt vỡ hoàn toàn.”
Tử Thiên nghe vậy vẻ mặt liền nghiêm nghị lên, bàn tay đang cầm vải lau chùi cũng thoáng cứng ngắc, sau đó quay đầy nhìn Ngọc Hoàng bình tĩnh nói: “Vỡ thì vỡ thôi, ta đã phong ấn chúng nó một lần, lẽ nào không phong ấn được thêm lần nữa? Huống chi Yêu Vương và Ma Hoàng đã bị ta đẩy vào kẽ hở không gian hồn phi phách tán. Chút tôm tép đó sẽ làm được trò trống gì, ngươi thân là Ngọc Hoàng đại đế, gặp chút chuyện vậy mà đã hốt hoảng rồi sao?”
Ngọc Hoàng nhẹ cúi đầu: “Đồ nhi biết sai, xin sư phụ mau chóng tiến tới nơi phong ấn để nghừa hậu hoạn.” Nói xong Ngọc Hoàng xoay lưng bước đi, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Tử Thiên nhìn Ngọc Hoàng đã đi xa, cúi đầu nhỏ nhẹ nới với quả trứng: “Bé con, chờ ta trở về.”
Chiến trường là nơi rất nguy hiểm, dù không có Yêu Vương và Ma Hoàng, dù y thần lực cao cường, nhưng y vẫn không dám mạo hiểm mang bé con theo, bé con còn quá yếu ớt, y sợ mình một phút không cẩn thận lại đánh mất bé con lần nữa. Y xoay người triệu hoán Long Ngâm thần kiếm, đạp lên nó bay đi, toàn bộ tinh thần đều tập trung đến việc Yêu Ma hai giới lại không chú ý tới quả trứng đột nhiên phát ra ánh sáng lấp lánh, sau đó bay xẹt lên bầu trời.
Bên ngoài chiến trường, lúc Tử Thiên đến thời gian cũng vừa vặn còn đúng một khắc, y đứng trên cao nhìn xuống, thân hình cao lớn uy nghi lẫm liệt làm cho chúng thần đều có xúc động muốn quỳ xuống cúng bái, mà họ thật sự đã làm vậy, trên mặt ai ai cũng quét sạch lo lắng sầu não vừa nãy mà tràn đầy phấn khởi quỳ xuống: “Tham kiến Tử Thiên đại đế, Tử Thiên đại đế đã đến rồi, có Tử Thiên đại đế ở đây, lũ kiến hôi kia có thể nhấc lên gợn sóng nào chứ, cung nghênh Tử Thiên đại đế ra trận.”
“Cung nghênh Tử Thiên đại đế ra trận!”
“Cung nghênh Tử Thiên đại đế ra trận!”
Tử Thiên nhẹ phất tay, một luồng lực lượng vô hình nâng tất cả mọi người đứng dậy. Bọn họ đều cảm nhận được một nguồn sức lực nhu hòa đỡ đầu gối mình, ánh mắt càng phát sáng nhìn Tử Thiên. Đây là Tử Thiên, là đại đế của bọn họ a…..
Tử Thiên chắp tay chờ thời khắc đến, mọi người phía dưới cũng nghiêm nghị cầm chặt vũ khí trong tay, thời gian trôi gia từng phân phút, chỉ một khắc mà tưởng như vạn năm. Cuối cùng, thời khắc định mệnh, đến.
Hào quang phong ấn càng ngày càng xuất hiện nhiều vết rách, cuối cùng, nát…..
Yêu Ma hai giới bị nhốt mười mấy vạn năm, người người mắt đỏ ngầu điên cuồng lao, Tử Thiên đạp kiếm bay đến trước nhất, mỗi cái phất tay của y, đều có từng mảng từng mảng Yêu Ma ngã xuống, nhưng sau đó sẽ có càng nhiều Yêu Ma thế chỗ xông lên ào ạt, y vẫn thong dong lộn một vòng, tay nắm chặt kiếm chém ra, một mảng lớn Yêu Ma bị chém thành hai nửa, mỗi một kiếm của y đều có thể thu gặt hàng loạt, dù đang rơi vào trạng thái điên cuồng nhưng rốt cuộc lũ Yêu Ma kia cũng đã biết sợ vòng qua y mà đi, y vẫn thong dong ứng đối, vừa sát hại mảng lớn vừa né tránh binh sĩ trong thần giới.
Đột nhiên từ góc khuất có hai tên lao ra nhằm ngay Tử Thiên đánh tới, hai tên này sức mạnh cao cường không thua kém Yêu Vương và Ma Hoàng năm đó, Tử Thiên bất ngờ không có phòng bị, chỉ tránh né được một người, nhưng cả sau lưng lại đưa về một tên khác không có chút phòng bị nào, chưởng lực thế tới rào rạt nhanh như xé gió.
Thì ra sau khi Yêu Vương và Ma Hoàng đời trước bị Tử Thiên đánh nhốt vào kẽ hở không gian đã hồn phi phách tán, thiên địa chú ý nhất cân bằng nên Yêu Ma hai giới lại sinh ra lãnh tụ mới, lúc đầu vì có Ngọc Long châu trấn giữ phong ấn, chúng nó dù sức mạnh cao cường vẫn không thể làm gì. Đột nhiên có một ngày Ngọc Long châu biến mất mang lại cho chúng hy vọng, chúng âm thầm liên kết hợp lực chờ chính là ngày này.
Nghe tiếng xé gió Tử Thiên xoay người lại đã không còn kịp né tránh, trong lúc nguy cấp đột nhiên một quả trứng xẹt qua bầu trời dừng ngay trước mặt Tử Thiên, cùng lúc chưởng phong vừa tới, quả trứng đón nhận chưởng phong vang lên tiếng nứt vỡ, Tử Thiên trợn to hai mắt không dám tin, lại quyết đoán mau chóng làm ra quyết định giơ kiếm đâm thủng ngực Ma Hoàng, Ma Hoàng vì quá tin tưởng chưởng phong này sẽ thành công đánh được Tử Thiên không chết cũng tàn nên không làm ra chút phòng bị, hắn nhìn thanh kiếm đâm thủng ngực mình hai mắt trợn to, không dám tin tưởng từ từ ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Tử Thiên điên cuồng xoay qua lại chém giết Yêu Vương, Yêu Vương lúc nãy dùng quá nhiều sức lực nên không còn lực chống cự đi theo ngã xuống, làm xong hết Tử Thiên mới nhào đến ôm quả trứng vào lòng, miệng lẩm bẩm: “Không…. Bé con… nàng sẽ không sao đâu, bé con của ta… nàng sẽ không sao….”
Mọi việc nói thì chậm nhưng diễn ra lại quá nhanh, chỉ trong vòng hai, ba giây đã thành kết cục đã định, mọi người còn chưa định thần lại đã nhìn thấy đế của bọn họ tê liệt ngồi dưới mặt đất nâng quả trứng.
Quả trứng nứt vỡ phát ra ánh sáng lấp lánh, dần dần huyễn hóa thành một nữ tử bạch y nằm gọn trong lòng Tử Thiên, vết máu nơi khóe miệng lại chói mắt như thế…..
Tử Thiên nghe vậy vẻ mặt liền nghiêm nghị lên, bàn tay đang cầm vải lau chùi cũng thoáng cứng ngắc, sau đó quay đầy nhìn Ngọc Hoàng bình tĩnh nói: “Vỡ thì vỡ thôi, ta đã phong ấn chúng nó một lần, lẽ nào không phong ấn được thêm lần nữa? Huống chi Yêu Vương và Ma Hoàng đã bị ta đẩy vào kẽ hở không gian hồn phi phách tán. Chút tôm tép đó sẽ làm được trò trống gì, ngươi thân là Ngọc Hoàng đại đế, gặp chút chuyện vậy mà đã hốt hoảng rồi sao?”
Ngọc Hoàng nhẹ cúi đầu: “Đồ nhi biết sai, xin sư phụ mau chóng tiến tới nơi phong ấn để nghừa hậu hoạn.” Nói xong Ngọc Hoàng xoay lưng bước đi, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Tử Thiên nhìn Ngọc Hoàng đã đi xa, cúi đầu nhỏ nhẹ nới với quả trứng: “Bé con, chờ ta trở về.”
Chiến trường là nơi rất nguy hiểm, dù không có Yêu Vương và Ma Hoàng, dù y thần lực cao cường, nhưng y vẫn không dám mạo hiểm mang bé con theo, bé con còn quá yếu ớt, y sợ mình một phút không cẩn thận lại đánh mất bé con lần nữa. Y xoay người triệu hoán Long Ngâm thần kiếm, đạp lên nó bay đi, toàn bộ tinh thần đều tập trung đến việc Yêu Ma hai giới lại không chú ý tới quả trứng đột nhiên phát ra ánh sáng lấp lánh, sau đó bay xẹt lên bầu trời.
Bên ngoài chiến trường, lúc Tử Thiên đến thời gian cũng vừa vặn còn đúng một khắc, y đứng trên cao nhìn xuống, thân hình cao lớn uy nghi lẫm liệt làm cho chúng thần đều có xúc động muốn quỳ xuống cúng bái, mà họ thật sự đã làm vậy, trên mặt ai ai cũng quét sạch lo lắng sầu não vừa nãy mà tràn đầy phấn khởi quỳ xuống: “Tham kiến Tử Thiên đại đế, Tử Thiên đại đế đã đến rồi, có Tử Thiên đại đế ở đây, lũ kiến hôi kia có thể nhấc lên gợn sóng nào chứ, cung nghênh Tử Thiên đại đế ra trận.”
“Cung nghênh Tử Thiên đại đế ra trận!”
“Cung nghênh Tử Thiên đại đế ra trận!”
Tử Thiên nhẹ phất tay, một luồng lực lượng vô hình nâng tất cả mọi người đứng dậy. Bọn họ đều cảm nhận được một nguồn sức lực nhu hòa đỡ đầu gối mình, ánh mắt càng phát sáng nhìn Tử Thiên. Đây là Tử Thiên, là đại đế của bọn họ a…..
Tử Thiên chắp tay chờ thời khắc đến, mọi người phía dưới cũng nghiêm nghị cầm chặt vũ khí trong tay, thời gian trôi gia từng phân phút, chỉ một khắc mà tưởng như vạn năm. Cuối cùng, thời khắc định mệnh, đến.
Hào quang phong ấn càng ngày càng xuất hiện nhiều vết rách, cuối cùng, nát…..
Yêu Ma hai giới bị nhốt mười mấy vạn năm, người người mắt đỏ ngầu điên cuồng lao, Tử Thiên đạp kiếm bay đến trước nhất, mỗi cái phất tay của y, đều có từng mảng từng mảng Yêu Ma ngã xuống, nhưng sau đó sẽ có càng nhiều Yêu Ma thế chỗ xông lên ào ạt, y vẫn thong dong lộn một vòng, tay nắm chặt kiếm chém ra, một mảng lớn Yêu Ma bị chém thành hai nửa, mỗi một kiếm của y đều có thể thu gặt hàng loạt, dù đang rơi vào trạng thái điên cuồng nhưng rốt cuộc lũ Yêu Ma kia cũng đã biết sợ vòng qua y mà đi, y vẫn thong dong ứng đối, vừa sát hại mảng lớn vừa né tránh binh sĩ trong thần giới.
Đột nhiên từ góc khuất có hai tên lao ra nhằm ngay Tử Thiên đánh tới, hai tên này sức mạnh cao cường không thua kém Yêu Vương và Ma Hoàng năm đó, Tử Thiên bất ngờ không có phòng bị, chỉ tránh né được một người, nhưng cả sau lưng lại đưa về một tên khác không có chút phòng bị nào, chưởng lực thế tới rào rạt nhanh như xé gió.
Thì ra sau khi Yêu Vương và Ma Hoàng đời trước bị Tử Thiên đánh nhốt vào kẽ hở không gian đã hồn phi phách tán, thiên địa chú ý nhất cân bằng nên Yêu Ma hai giới lại sinh ra lãnh tụ mới, lúc đầu vì có Ngọc Long châu trấn giữ phong ấn, chúng nó dù sức mạnh cao cường vẫn không thể làm gì. Đột nhiên có một ngày Ngọc Long châu biến mất mang lại cho chúng hy vọng, chúng âm thầm liên kết hợp lực chờ chính là ngày này.
Nghe tiếng xé gió Tử Thiên xoay người lại đã không còn kịp né tránh, trong lúc nguy cấp đột nhiên một quả trứng xẹt qua bầu trời dừng ngay trước mặt Tử Thiên, cùng lúc chưởng phong vừa tới, quả trứng đón nhận chưởng phong vang lên tiếng nứt vỡ, Tử Thiên trợn to hai mắt không dám tin, lại quyết đoán mau chóng làm ra quyết định giơ kiếm đâm thủng ngực Ma Hoàng, Ma Hoàng vì quá tin tưởng chưởng phong này sẽ thành công đánh được Tử Thiên không chết cũng tàn nên không làm ra chút phòng bị, hắn nhìn thanh kiếm đâm thủng ngực mình hai mắt trợn to, không dám tin tưởng từ từ ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Tử Thiên điên cuồng xoay qua lại chém giết Yêu Vương, Yêu Vương lúc nãy dùng quá nhiều sức lực nên không còn lực chống cự đi theo ngã xuống, làm xong hết Tử Thiên mới nhào đến ôm quả trứng vào lòng, miệng lẩm bẩm: “Không…. Bé con… nàng sẽ không sao đâu, bé con của ta… nàng sẽ không sao….”
Mọi việc nói thì chậm nhưng diễn ra lại quá nhanh, chỉ trong vòng hai, ba giây đã thành kết cục đã định, mọi người còn chưa định thần lại đã nhìn thấy đế của bọn họ tê liệt ngồi dưới mặt đất nâng quả trứng.
Quả trứng nứt vỡ phát ra ánh sáng lấp lánh, dần dần huyễn hóa thành một nữ tử bạch y nằm gọn trong lòng Tử Thiên, vết máu nơi khóe miệng lại chói mắt như thế…..