Chương 6: Phó Cẩn - Chồng Cô
Bác sĩ Trần vừa cầm đồ bước gần lại phía hai mẹ con, đôi mắt đỏ cậu bé liền hung tàn nhìn sang khiến bác sĩ Trần ái ngại. Nhìn ánh mắt của Tiểu thiếu gia ông liền biết cậu ấy không thích ông lại gần, đưa mắt nhìn sang thiếu phu nhân ông vẫn đánh liều bước đến. Để hộp cứu thương dưới sàn, tay trái ông cầm lọ cồn tay phải cầm bông chấm thấp giọng nói: - Thiếu phu nhân, cô đưa tay Tiểu thiếu gia cho tôi sát trùng. Nghe thế, Sở Uyên cũng vội vàng đưa tay thằng bé ra trước rồi buông tay. Nào ngờ, bác sĩ Trần chưa kịp động vào thằng bé đã hất đổ lọ cồn trên tay trái của ông khiến tất cả đều giật mình. Phó Cẩn vừa từ công ty về, nhìn phòng khách tan tác rồi hành động của con trai khiến anh tức giận. Đôi lông mày cau có, đôi mắt rực lửa cùng giọng quát trầm thấp lạnh lùng: - Phó Xuyên, con quậy đủ chưa? Vừa nghe tiếng quát, đứa bé trong lòng Sở Uyển rõ ràng cứng người lại. Tò mò cô đưa mắt nhìn sang, người đàn ông mặc vest đen dáng người tiêu chuẩn như thần hy lạp, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt hồ ly đỏ rực. Nhìn kỹ cô liền nhận ra, người đàn ông này là Phó Cẩn - giờ là chồng trên danh nghĩa của cô. Đôi chân dài bước đi đến ghế, anh liền nhìn rõ cô gái ôm con trai mình trong lòng, ồ hoá ra vợ anh - Sở Uyển. Đôi mắt hồ ly lạnh lùng lướt qua cô khinh bỉ rồi chăm chú trừng đôi mắt to tròn đỏ rực của con trai đang nhìn anh. Sở Uyển vỗ về sau lưng Tiểu Xuyên, cho thằng bé thả lỏng rồi quay đầu nhìn người đàn ông thấp giọng khiển trách: - Tiểu Xuyên đang bị bệnh, anh quát to như vậy thằng bé nó sợ. Cô nói xong, đôi mắt hồ ly lạnh lùng nhìn cô. Khuôn mặt xinh đẹp hồng hào, đôi mắt trong suốt còn trừng anh. Người phụ nữ này đi hơn 3 năm giờ còn giả bộ làm mẹ hiền? Hừ, giả tạo. Anh lười quản cô, nhìn con trai giọng điệu lạnh lùng ra lệnh: - Đưa tay cho bác sĩ Trần băng bó. Tiểu Xuyên dửng dưng quay đầu vào lòng mẹ, tay nhỏ bám chặt vào eo cô run rẩy. Đưa mắt trừng Phó Cẩn, cô cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành: - Bảo bối ngoan, để mẹ băng bó cho con nếu không nhìn con chảy máu mẹ đau lòng lắm. Anh định lên tiếng chế giễu liền phát hiện cái đầu nhỏ của con trai gật gật. Nhìn bé con đồng ý, A Uyển rất vui hôn nhẹ trên đầu cậu bé rồi khen: - Tiểu Xuyên đúng là ngoan nhất! Bác sĩ Trần vội vàng tẩm bông ướt cồn rồi đưa cho cô, tay cô nhẹ nhàng vừa chấm vừa thổi nhỏ giọng thủ thỉ: - Bảo bối của mẹ thật dũng cảm, mẹ sẽ làm rất nhẹ nhàng, phù phù phù vài cái liền xong, con chịu đưng chút nhé! Tiểu Xuyên ngồi yên, đầu cậu bé cố gắng sát lại mẹ hơn, người mẹ thật thơm. Phó Cẩn nhìn cả quá trình, nhìn con trai ngoan ngoãn nghe lời Sở Uyển liền phiền lòng. Anh là người ba chăm sóc, nuôi lớn cậu bé 4 năm thế mà giờ còn không được yêu thích bằng người phụ nữ vô tâm kia. Hừ sói mắt trắng Trong lúc Sở Uyển bôi thuốc băng bó một lúc, phòng khách đã được mọi người thu dọn sạch sẽ. Nhìn bàn tay nhỏ trắng gầy của bé được cô băng bó gọn gàng bên trên còn tắt nơ xinh đẹp, mỉm cười định khen thì phát hiện cậu bé đã ngủ. Hơi thở nhỏ nhẹ phập phồng trước ngực cô, có lẽ càn quét nhiều quá mất sức lên cậu bé mệt. Phó Cẩn cũng phát hiện ra cậu con trai tai quái đã ngủ khiến anh cũng thả lỏng người. Anh đưa mắt nhìn cô rồi ra hiệu cô ôm đưa bé lên lầu. Sở Uyển cũng định đứng dậy nhưng ôm cậu bé ngồi lâu một chỗ không hoạt động khiến chân cô tê cứng. Thấy cô không nhúc nhíc, giọng trầm khàn của anh cố hạ hết mức nói: - Đứng lên. Cô gái ngước đôi mắt trong suốt đáng thương nhìn anh, giọng nói buồn rầu: - Đứng khổng nổi, chân tôi bị tê rồi. - Phiền phức. Người đàn ông thấp giọng phàn nàn, anh bước gần lại chỗ cô, khom người bế cô cùng Tiểu Xuyên lên. Sở Uyển hốt hoảng ôm chặt Tiểu Xuyên chưa kịp hét lên liền, bị âm thanh trầm khàn hấp dẫn đe doạ: - Đừng hét lên, thẳng bé sẽ dậy đấy. Mặc kệ ánh nhìn chăm chú của người hầu trong nhà, anh lạnh lùng ôm hai người bước chân chầm chậm lên lầu. Người hầu trong biệt viện đều thở phào nhẹ nhõm vì trận chiến cuối cùng cũng kết thúc. Thật ra mỗi lần Tiểu thiếu gia phát bệnh trong biệt thự luôn đổ vỡ, tan hoang chỉ có Thiếu gia mới xử được. Nhưng Thiếu gia cũng phải mất một lúc lâu hoặc dùng biện pháp mạnh mới chế ngự được Tiểu thiếu gia. Chứ nào như thiếu phu nhân dỗ ngọt vài tiếng đã khiến Tiểu thiếu gia ngoan ngoãn nghe theo, đúng là kì tích. Bác sĩ Trần trầm ngâm nhìn hướng ba người rời đi biến mất ở góc cầu thang. Xem ra ông đã nghĩ đúng thiếu phu nhân có thể khắc chế được Tiểu thiếu gia, sau này có lẽ ông sẽ đỡ vất vả hơn. Ông cũng xin phép ra về. Vú Trương đứng ở vườn sau bấm điện thoại một lúc bên đầu dây kia vang lên giọng nói nữ du dương: - Vú Trương à, có chuyện gì sao? Vú Trương cố hạ giọng cộc cằn, thô lỗ của mình xuống nhẹ giọng nói: - Phu nhân, thiếu phu nhân Sở Uyển đã trở về rồi ạ! Đầu dây vang lên tiếng cười vui thích du dương: - Vậy sao? Mong A Cẩn cùng A Uyển sống hoà hợp, tôi với lão gia cũng yên lòng. Vú Trương đáp lại rồi bên kia cũng cúp máy.