Chương 9: Có Mẹ Quên Ba
Công ty Phó Thị Phó Cẩn vừa bước vào sảng công ty khiến mọi người im lặng cúi đầu chào hỏi anh. Anh lãnh đảm bước vào thang máy đi lên, sảng công ty liền rộn ràng khác thường. Phó tổng là người luôn chú trọng thời gian, anh luôn là người đến đúng giờ sáng nay lại đến muộn khiến mọi người ngạc nhiên. Họ nghĩ liệu Phó tổng của bọn họ đêm qua có yêu tinh nào quấn người chăng? Dù sao Phó tổng có thân hình đẹp như thần hy lạp, nhan sắc tuyệt mỹ lạnh lùng còn có gia thế tốt, ai cũng muốn câu về thưởng thức. Thật ra thì mọi người nghĩ oan cho Phó Cẩn. Buổi sáng, đồng hồ của Tiểu Xuyên rất đúng giờ, anh cho thằng bé ăn xong đến công ty vẫn thừa thời gian. Nhưng sáng nay cậu bé dậy trễ hơn bình thường có lẽ do Sở Uyển. Biệt thự Cẩn Chi Viên Sở Uyển cùng Tiểu Xuyên xem tivi chán thì Sở Uyển đề nghị vẽ tranh, cậu bé liền đồng ý. Hai người ngồi xuống sàn nhà, kê giấy xuống mặt bàn vẽ. Thật ra, Sở Uyển cũng không vẽ được tốt cho lắm, cô đưa ra chủ ý chủ yếu là thăm dò tâm trạng của Tiểu Xuyên. Người ta bảo trẻ tự kỉ khi vẽ tranh sẽ thể hiện rõ tâm trạng cùng ý nguyện, cô muốn đưa bức tranh của A Xuyên cho bác sĩ Trần xem xem có ích gì không. Hai mẹ con bận rộn vẽ tranh thời gian dần trôi nhanh. Công ty vừa nghỉ trưa, Phó Cẩn cũng vội vã về nhà. Vừa vào nhà anh bắt gặp cảnh một lớn một nhỏ ngồi dưới đất chăm chú vẽ vời gì đó, quanh bàn đầy nhưng tờ giấy vẽ rơi văng vãi. Tiếng bước chân của anh cũng khiến Sở Uyển chú ý đến, cô ngước mắt nhìn anh, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: - Trưa rồi, vào phòng ăn cơm thôi. Sở Uyển nghe vậy liền mới chú ý đã đến 11 giờ hơn rồi, cô gật đầu tỏ vẽ đã biết rồi nói với Tiểu Xuyên bên cạnh: - Bảo bối, con cùng ba vào phòng ăn, mẹ thu dọn xong rồi sẽ vào ngay được không? Tiểu Xuyên nhìn cô rồi nhìn Phó Cẩn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, cậu bé đứng dậy cầm tay Phó Cẩn. Phó Cẩn thấy vậy cũng dắt thằng bé vào phòng ăn. Anh vừa dắt cậu bé vừa rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: - Con có mẹ liền ghét bỏ ba, hửm? Cậu bé im lặng lười để ý đến Phó Cẩn. Ai bảo hôm qua ba quát cậu. Giờ cậu vẫn còn giận. Phó Cẩn nhìn cậu bé, lắc đầu thở dài bất đắc dĩ xem ra còn giận anh chuyện tối qua. Mỗi lần Tiểu Xuyên phát bệnh, không còn cách nào anh đành dùng biện pháp mạnh, xong cậu bé sẽ bơ anh mấy ngày. Sở Uyển ở ngoài liền tìm những bức tranh của Tiểu Xuyên xếp gọn vào một chập để vào ngăn kéo bàn, tranh của cô gấp lại kê phía trên. Bữa trưa diễn ra suôn sẻ hơn, Sở Uyển vẫn đút cho Tiểu Xuyên ăn như bữa sáng. Đợi Tiểu Xuyên ăn xong, cô cười rạng rỡ bảo cậu bé: - Con ăn xong rồi lên phòng một mình được không? Tiểu Xuyên nghe xong, không gật đầu như mọi khi mà lắc đầu từ chối cô. Đôi mắt to tròn nhìn cô lo lắng làm cô dần hiểu ra thằng bé sợ cô đi mất. Đưa tay xoa đầu bé con, cô thủ thỉ với cậu: - Con lên phòng trước, một tý mẹ sẽ lên ôm bảo bối của mẹ ngủ được không? Cậu bé vẫn bất động. - Được không bảo bối? 5 phút nha! 5 phút mẹ liền lên nha! Cuối cùng, cậu bé cũng gật đầu, Sở Uyển bế cậu bé xuống ghế rồi hôn nhẹ lên trán cậu bé. Tiểu Xuyên được hôn tâm tình tốt liền lên lầu. Nhìn thằng bé biến mất ở cầu thang, Sở Uyển liền ngồi chỗ của cậu bé. Phó Cẩn liền đưa mắt hờ hừng nhìn cô, A Uyển thấp giọng nói: - Bệnh tình của Tiểu Xuyên thế nào rồi? - Cô nói xem? Giọng nói trầm thấp khinh bỉ vang lên, Sở Uyển vẻ mặt bối rối mặc kệ ý tứ miệt thị của anh, giọng lo lắng nói: - Tôi chỉ nghe bà Anna nói thằng bé tự kỷ, tự làm hại mình, tôi không biết tình trạng của thằng bé ở mức độ nào. - Mức độ suýt chết, cô hài lòng chứ? - Anh đừng quá đáng. Phó Cẩn đứng dậy mạnh khiến chiếc ghế bị đẩy ngã xuống đất, đôi mắt đầy lửa giận lạnh lùng cùng với giọng khàn lớn tiếng: - Quá đáng? Vì ai mà thằng bé trở nên như vậy, Sở Uyển vì cô đấy. Sở Uyển ấm ức cùng uỷ khuất vô cùng. Việc trước kia, rõ là chủ nhân của thân xác làm mà cô sống lại nhờ, giờ cô phải gánh tất cả. Mặc dù Phó Cẩn không biết nhưng cô vẫn tủi thân. Nhìn đôi mắt hồng hồng óng ánh nước mắt, lửa giận của anh liền dần dịu lại. Giọng nói mềm mại như có như không vang lên: - Tôi biết lỗi rồi, tôi trở về để bù đắp cho Tiểu Xuyên. - Hừ, nói thì hay không biết đến lúc làm có được hay như vậy không thôi. Sở Uyển nghe vậy chỉ cúi đầu không nói, cô sẽ dùng hành động chứng minh lời nói của mình. Phó Cẩn không liếc nhìn cô nữa, bước chân hướng ra cửa. Trước khi ra khỏi phòng ăn, giọng trầm thấp của anh vang đến: - Tối tôi bận, chăm sóc tốt A Xuyên. Bệnh tình thằng bé cô có thể hỏi trực tiếp bác sĩ Trần. Cô đưa mắt nhìn bóng dáng người đàn ông khuất dần, bất mãn bĩu môi: - Hừ đồ xấu tính Mắng mỏ mười tám đời tổ tông nhà Phó Cẩn xong, Sở Uyển vội lên lầu với Tiểu Xuyên. Vì chờ lâu lên cậu nhóc dỗi, dỗ dành một lúc hai mẹ con ôm nhau ngủ.