Chương : 5
Benjamin và con chó của nó xốc vào bếp. Benjamin là một thằng bé ốm nhách, gương mặt xanh xao, tóc màu rơm ướt. Hạt Đậu là một con chó ta, mõm dài, lông cũng màu rơm ướt. Vì một lý do nào đó mà Benjamin luôn bị tụi con trai khác trêu chọc. Người ta hay chôm chỉa đồ của nó, xô đẩy nó và cười nhạo nó. Charlie cố giúp bạn nhưng đôi khi đành bó tay. Thật ra, có lúc Charlie nghĩ rằng Benjamin cũng không nhận thấy mình là nạn nhân. Cu cậu sống trong thế giới riêng của mình.
Con Hạt Đậu, nghe mùi xương là chạy thẳng đến ngoại Maisie, liếm liếm hai mắt cá chân bà.
"Tránh ra!" Ngoại vừa hét váng lên, vừa búng lỗ mũi con chó.
Benjamin hỏi Charlie, "Bồ sẽ tới dự tiệc sinh nhật mình chớ?"
"Dĩ nhiên", Charlie đáp, đột nhiên cảm thấy có lỗi về vụ tấm thiệp.
"Tốt, vì mình mới có một trò chơi cần có hai người mới chơi được."
Charlie nhận ra không còn ai khác có mặt trong bữa tiệc của Benjamin. Điều này càng khiến nó cảm thấy có lỗi hơn nữa. Con Hạt Đậu bắt đầu ư ử, như thể nó đã đoán ra rằng mình sẽ không thể xuất hiện trên tấm thiệp sinh nhật của Benjamin.
"Mình sẽ tới." Charlie hớn hở nói.
Nó chưa mua quà. Có lẽ nó sẽ phải chạy ù ra cửa hàng trước khi bắt đầu cuộc săn lùng của mình. Nhưng săn lùng là săn lùng gì? Có cái gì đó đang choán giữ tâm trí của Charlie.
Benjamin phấn khởi rủ:
"Đi dạo với Hạt Đậu không?"
"Ừ."
Khi Charlie và Benjamin bước ra khỏi nhà, ngoại Maisie hét theo câu gì đó, đại loại về chuyện ăn tối, nhưng gió mạnh thổi ù ù trên đầu hai đứa, lại thêm một tiếng sấm nổ đùng, nhấn chìm lời nói của bà. Con Hạt Đậu "ẳng" lên một tiếng vì bị cây dẻ quật vào mũi một phát. Và Charlie cuối cùng cũng mỉm cười được.
Hai thằng bé và con chó chạy lốc thốc trong gió, lá bay cả vào mặt chúng, rồi mắc lại trên áo người và lông chó. Ở ngoài trời thế này Charlie thấy dễ chịu hơn. Có lẽ chuyện lúc nãy là nó tưởng tượng thật. Có lẽ đúng là nó đã không nghe thấy giọng nói gì cả. Tất cả chỉ là chuyện ngớ ngẩn nào đó mà nó tự làm cho mình tin, rồi nội Bastory lại khuyến khích nó, làm ngoại Maisie khó chịu và mẹ nó lo lắng.
"Đúng. Toàn là rác rưởi." Nó khoái chí thét lên.
"Lá nữa," Benjamin thêm vào. Nó nghĩ Charlie đang nói về đám rác đang bị gió thổi trên đường.
"Ừ, lá nữa." Charlie ngâm nga. Nó thấy một tờ báo bay về phía mình liền giơ chân ra chặn lại.
Nhưng tờ báo bất ngờ bay vổng lên theo một cơn gió rồi tự quấn quanh bụng Charlie. Khi Charlie lôi tờ báo ra thì một tấm hình trên trang nhất đập ngay vào mắt nó.
Một anh chàng trông vẻ tiểu nhân đứng trên mấy bậc cấp của một toà nhà màu xám. Gương mặt anh ta dài, nhọn, với một tí ria lún phún mọc phía trên cái môi mỏng dính. Tóc đen, chẻ ngôi giữa, cột túm ra sau thành cái đuôi ngựa.
Con Hạt Đậu, nghe mùi xương là chạy thẳng đến ngoại Maisie, liếm liếm hai mắt cá chân bà.
"Tránh ra!" Ngoại vừa hét váng lên, vừa búng lỗ mũi con chó.
Benjamin hỏi Charlie, "Bồ sẽ tới dự tiệc sinh nhật mình chớ?"
"Dĩ nhiên", Charlie đáp, đột nhiên cảm thấy có lỗi về vụ tấm thiệp.
"Tốt, vì mình mới có một trò chơi cần có hai người mới chơi được."
Charlie nhận ra không còn ai khác có mặt trong bữa tiệc của Benjamin. Điều này càng khiến nó cảm thấy có lỗi hơn nữa. Con Hạt Đậu bắt đầu ư ử, như thể nó đã đoán ra rằng mình sẽ không thể xuất hiện trên tấm thiệp sinh nhật của Benjamin.
"Mình sẽ tới." Charlie hớn hở nói.
Nó chưa mua quà. Có lẽ nó sẽ phải chạy ù ra cửa hàng trước khi bắt đầu cuộc săn lùng của mình. Nhưng săn lùng là săn lùng gì? Có cái gì đó đang choán giữ tâm trí của Charlie.
Benjamin phấn khởi rủ:
"Đi dạo với Hạt Đậu không?"
"Ừ."
Khi Charlie và Benjamin bước ra khỏi nhà, ngoại Maisie hét theo câu gì đó, đại loại về chuyện ăn tối, nhưng gió mạnh thổi ù ù trên đầu hai đứa, lại thêm một tiếng sấm nổ đùng, nhấn chìm lời nói của bà. Con Hạt Đậu "ẳng" lên một tiếng vì bị cây dẻ quật vào mũi một phát. Và Charlie cuối cùng cũng mỉm cười được.
Hai thằng bé và con chó chạy lốc thốc trong gió, lá bay cả vào mặt chúng, rồi mắc lại trên áo người và lông chó. Ở ngoài trời thế này Charlie thấy dễ chịu hơn. Có lẽ chuyện lúc nãy là nó tưởng tượng thật. Có lẽ đúng là nó đã không nghe thấy giọng nói gì cả. Tất cả chỉ là chuyện ngớ ngẩn nào đó mà nó tự làm cho mình tin, rồi nội Bastory lại khuyến khích nó, làm ngoại Maisie khó chịu và mẹ nó lo lắng.
"Đúng. Toàn là rác rưởi." Nó khoái chí thét lên.
"Lá nữa," Benjamin thêm vào. Nó nghĩ Charlie đang nói về đám rác đang bị gió thổi trên đường.
"Ừ, lá nữa." Charlie ngâm nga. Nó thấy một tờ báo bay về phía mình liền giơ chân ra chặn lại.
Nhưng tờ báo bất ngờ bay vổng lên theo một cơn gió rồi tự quấn quanh bụng Charlie. Khi Charlie lôi tờ báo ra thì một tấm hình trên trang nhất đập ngay vào mắt nó.
Một anh chàng trông vẻ tiểu nhân đứng trên mấy bậc cấp của một toà nhà màu xám. Gương mặt anh ta dài, nhọn, với một tí ria lún phún mọc phía trên cái môi mỏng dính. Tóc đen, chẻ ngôi giữa, cột túm ra sau thành cái đuôi ngựa.