Chương : 7
Chuông cửa reng. Charlie chạy lẹ xuống cầu thang, hăm hở chuồn khỏi công việc sắp xếp hành lý nhạt nhẽo kia. Nó vừa mở cửa thì con Hạt Đậu của Benjamin xồ qua người nó, rũ rũ đám tuyết ướt át khỏi lưng. Cái đuôi xồm xoàm của Hạt Đậu xịt những tia nước khắp hành lang, thẳng giữa lối đi của ngoại Maisie.
“Con nên hong khô con chó ở đây thì hơn,” ngoại Maisie nói vui vẻ khi lùi trở vô nhà bếp. “Để bà lấy khăn cho nó.”
Ngoại đã dành hẳn một cái khăn riêng cho Hạt Đậu, vốn là khách quen của ngôi nhà.
Con chó vàng to đùng chạy xoắn theo bà ngoại, trong khi Charlie cầm áo khoác của Benjamin và treo lên mắc trong hành lang.
“Ngày mai bồ có đi đắp người tuyết không?” Benjamin hỏi Charlie. “Trường mình chắc chắn chưa mở cửa.
“Nhưng trường mình thì mở,” Charlie rầu rĩ nói. “Đừng buồn nhe, Ben.”
“Xời!” Mặt Benjamin xệ xuống. Nó là một thằng bé tóc màu rơm, mặt lúc nào cũng lo âu. “Thế bồ không giả bộ bệnh hay gì gì đó được sao?”
“Còn lâu mới được,” Charlie nói. “Bồ biết bà nội với mấy bà cô của mình rồi mà.”
Benjamin biết họ quá rõ là đằng khác. Bà cô Eustacia của Charlie đã có lần làm bảo mẫu cho Benjamin. Đó là hai ngày khủng khiếp nhất trong đời nó: đồ ăn gớm guốc, phải đi ngủ sớm, không cho chó ở trên giường. Nhớ lại mà Benjamin rùng cả mình.
“Thôi vậy,” nó rầu rầu. “Mình sẽ nặn người tuyết một mình vậy.”
Một cánh cửa bật mở nơi chiếu nghỉ trên đầu chúng. Và một giọng oang oang.
“Benjamin Brown đó hả? Ta ngửi thấy mùi chó.”
“Dạ, con ạ, bà Bastory,” Benjamin nói mà thở dài.
Nội Bastory xuất hiện ở trên đầu cầu thang. Lọt trong mớ quần áo đen tuyền, với mớ tóc trắng búi cao trên đầu, trông bà giống như một nữ hoàng độc ác trong chuyện cổ tích hơn là một bà nội.
“Ta hy vọng mày không định ở lại quá mười phút,” nội Bastory bảo. “Charlie phải đi ngủ sớm. Ngày mai nó đi học rồi.”
“Mẹ bảo con còn được ra ngoài chơi một giờ nữa mà,” Charlie la lên.
“Hử? Ừ, nếu mà như thế thì việc gì ta lại phải mất công quan tâm đến tiền trợ cấp cho mày nhỉ. Rõ ràng là ta chỉ tốn thời gian vô ích.”
Nói rồi nội Bastory vụt biến vô phòng, đóng cửa đánh sầm.
Không biết là do cửa sầm mạnh hay là do một cơn động đất nhẹ, Charlie không biết được, nhưng một bức hình nhỏ bỗng rớt khỏi móc treo ở trong hành lang.
Charlie chưa bao giờ xem kỹ những bức hình cũ phai màu treo trang trí dọc hai bức tường trong hành lang tối. Thật ra, kể từ khi khám phá ra tài năng không mời mà đến của mình, nó cố ý tránh nhìn vô những tấm hình. Nó không muốn nghe thấy những gì vị tổ tiên coi bộ nóng tính của nó cần nói.
“Chà!” Benjamin thốt lên. “Sao nó lại rớt vậy?”
Charlie nhận ra đây là tấm hình mà nó sẽ không thể bỏ qua. Khi nhặt hình lên và lật lại, nó chợt có cảm giác thôn thốn bơi bụng.
“Con nên hong khô con chó ở đây thì hơn,” ngoại Maisie nói vui vẻ khi lùi trở vô nhà bếp. “Để bà lấy khăn cho nó.”
Ngoại đã dành hẳn một cái khăn riêng cho Hạt Đậu, vốn là khách quen của ngôi nhà.
Con chó vàng to đùng chạy xoắn theo bà ngoại, trong khi Charlie cầm áo khoác của Benjamin và treo lên mắc trong hành lang.
“Ngày mai bồ có đi đắp người tuyết không?” Benjamin hỏi Charlie. “Trường mình chắc chắn chưa mở cửa.
“Nhưng trường mình thì mở,” Charlie rầu rĩ nói. “Đừng buồn nhe, Ben.”
“Xời!” Mặt Benjamin xệ xuống. Nó là một thằng bé tóc màu rơm, mặt lúc nào cũng lo âu. “Thế bồ không giả bộ bệnh hay gì gì đó được sao?”
“Còn lâu mới được,” Charlie nói. “Bồ biết bà nội với mấy bà cô của mình rồi mà.”
Benjamin biết họ quá rõ là đằng khác. Bà cô Eustacia của Charlie đã có lần làm bảo mẫu cho Benjamin. Đó là hai ngày khủng khiếp nhất trong đời nó: đồ ăn gớm guốc, phải đi ngủ sớm, không cho chó ở trên giường. Nhớ lại mà Benjamin rùng cả mình.
“Thôi vậy,” nó rầu rầu. “Mình sẽ nặn người tuyết một mình vậy.”
Một cánh cửa bật mở nơi chiếu nghỉ trên đầu chúng. Và một giọng oang oang.
“Benjamin Brown đó hả? Ta ngửi thấy mùi chó.”
“Dạ, con ạ, bà Bastory,” Benjamin nói mà thở dài.
Nội Bastory xuất hiện ở trên đầu cầu thang. Lọt trong mớ quần áo đen tuyền, với mớ tóc trắng búi cao trên đầu, trông bà giống như một nữ hoàng độc ác trong chuyện cổ tích hơn là một bà nội.
“Ta hy vọng mày không định ở lại quá mười phút,” nội Bastory bảo. “Charlie phải đi ngủ sớm. Ngày mai nó đi học rồi.”
“Mẹ bảo con còn được ra ngoài chơi một giờ nữa mà,” Charlie la lên.
“Hử? Ừ, nếu mà như thế thì việc gì ta lại phải mất công quan tâm đến tiền trợ cấp cho mày nhỉ. Rõ ràng là ta chỉ tốn thời gian vô ích.”
Nói rồi nội Bastory vụt biến vô phòng, đóng cửa đánh sầm.
Không biết là do cửa sầm mạnh hay là do một cơn động đất nhẹ, Charlie không biết được, nhưng một bức hình nhỏ bỗng rớt khỏi móc treo ở trong hành lang.
Charlie chưa bao giờ xem kỹ những bức hình cũ phai màu treo trang trí dọc hai bức tường trong hành lang tối. Thật ra, kể từ khi khám phá ra tài năng không mời mà đến của mình, nó cố ý tránh nhìn vô những tấm hình. Nó không muốn nghe thấy những gì vị tổ tiên coi bộ nóng tính của nó cần nói.
“Chà!” Benjamin thốt lên. “Sao nó lại rớt vậy?”
Charlie nhận ra đây là tấm hình mà nó sẽ không thể bỏ qua. Khi nhặt hình lên và lật lại, nó chợt có cảm giác thôn thốn bơi bụng.