Chương 13
Tin tức Trương Mẫn bị sa thải vẫn đến tai Trầm Tú Chi. Ngày nghỉ cuối cùng trong kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, Triệu Phiếm Châu và Trương Mẫn quyết định ra ngoài hẹn hò. Còn chưa ra khỏi cửa, Trầm Tú Chi đã tìm đến. Là Trương Mẫn ra mở cửa. "Con làm sao vậy, sao lại bị đuổi việc? Không phải đã nói với con..." Lời còn chưa dứt, Triệu Phiếm Châu nghe thấy tiếng động nên bước ra. Tình huống tồi tệ nhất đã xảy ra. "Hai... Hai người." Trầm Tú Chi không dám tin nhìn bọn họ, cuối dùng ánh mắt dừng trên người Trương Mẫn: "Trương Mẫn, con giải thích rõ ràng cho mẹ." "Mẹ." Trương Mẫn bình tĩnh: "Không có gì để giải thích. Như mẹ đã nhìn thấy." Trầm Tú Chi giáng xuống một cái tát. Sao Triệu Phiếm Châu có thể để Trương Mẫn bị thương trước mắt mình, chắn trước người anh. Móng tay sắc nhọn cắt ngang cổ Triệu Phiếm Châu, máu lập tức chảy ra. "Phiếm Châu!" Sự tình phát sinh quá đột ngột, đợi Trương Mẫn kịp phản ứng lại thì Triệu Phiếm Châu đã ở trước mặt anh. "Em qua đây làm gì, chuyện này không liên quan đến em..." "Không liên quan quan đến em?" Triệu Phiếm Châu nắm lấy tay anh, nhìn về phía Trầm Tú Chi: "Dì à, dì có chuyện gì có thể nói, nhưng không được đánh anh ấy. Nếu như dì tức giận, con đây mặc dì xử trí." "Cậu nghĩ cậu là ai? Ở đây chưa tới lượt cậu lên tiếng!" Trầm Tú Chi nói xong, lại vì nhìn thấy vết máu trên người Triệu Phiếm Châu mà giọng điệu cũng yếu dần. Triệu Phiếm Châu mặc áo sơ mi trắng, vết máu trên cổ chảy xuống, không bao lâu đã nhiễm đỏ áo sơ mi, thoạt nhìn vô cùng ghê người. Thấy cảnh tượng này, Trầm Tú Chi tất nhiên không thể động thủ lần nữa. Trương Mẫn đẩy cậu vào phòng xử lý vết thương, anh ở lại phòng khách nói chuyện cùng Trầm Tú Chi. Anh biết, chuyện anh kế thừa tập đoàn Tứ Hải là chấp niệm của Trầm Tú Chi, bà sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhưng chuyện đã tới nước này, anh tuyệt đối sẽ không trở về làm con rối một lần nữa. "Mẹ, con biết, mẹ muốn cho con một cơ hội cạnh tranh công bằng. Nhưng mẹ có từng nghĩ tới, điều này đối với Trương Mẫn chân chính mà nói... Công bằng sao? Đối với dì Ngô mà nói... Lại công bằng sao?" Ánh mắt Trầm Tú Chi lóe lên: "Con đừng nói chuyện này với mẹ." Trương Mẫn cười khổ: "Nhưng chuyện đã từng làm, lừa gạt người khác, một ngày nào đó cũng sẽ bị vạch trần." "Mẹ, mẹ cùng con đi tìm dì Ngô, nói rõ chân tướng, được không?" "Trương Mẫn, con điên rồi!" "Con không điên." Trương Mẫn nghiêm túc nhìn Trầm Tú Chi: "Con muốn rời khỏi tập đoàn Tứ Hải một cách trong sạch, con muốn làm chính mình, không muốn... Nợ ai cả." "Nếu mẹ không đi, con sẽ tự đi." "Không đúng... Sao con đột nhiên biến thành như vậy? Có phải vì cậu ta không?!" Trầm Tú Chi chỉ về phía phòng của Triệu Phiếm Châu, trong mắt tràn đầy hận ý. "Mẹ, cần gì phải lừa mình dối người. Chuyện này không liên quan đến em ấy, đến cả chuyện em ấy sống ở đây, cũng là con ép em ấy." "Con..." Trầm Tú Chi lần nữa giơ tay lên, lại nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay, suy sụp buông xuống. "Điên rồi... Đều điên rồi..." Trầm Tú Chi lẩm bẩm. Hết thảy đều mất rồi, không thể vãn hồi. Trầm Tú Chi không biết nên trách ai. Nỗi hận trong lòng không thể đè xuống, bà dần nảy sinh một ý định điên rồ. Sau khi tiễn Trầm Tú Chi về, Triệu Phiếm Châu từ trong phòng bước ra, đứng cạnh Trương Mẫn. Cuộc trò chuyện vừa rồi không phải cậu không nghe thấy. Chỉ là nếu cậu bước ra trong tình huống đó, chỉ càng kích thích đến Trầm Tú Chi mà thôi. Trương Mẫn quay đầu nhìn vết thương trên cổ cậu. Một vết dài, đã băng bó đàng hoàng, quần áo cũng đã thay qua. "Xin lỗi..." Triệu Phiếm Châu thở ra một hơi: "Thật may..." "Gì cơ?" "May mà anh xin lỗi em chứ không phải trực tiếp đuổi em đi." "Nói gì vậy..." Triệu Phiếm Châu ôm lấy eo Trương Mẫn, nói đùa: "Hóa ra tình tiết trong phim truyền hình đều là giả." Trương Mẫn không hiểu cậu đang nói gì. "Sao mẹ anh không đưa cho em năm trăm vạn rồi bảo em rời xa anh?" Trương Mẫn giơ tay đấm cậu một cái. "Trì Trì, nói thật, em có chút lo lắng." Triệu Phiếm Châu nhớ lại nhất cử nhất động của Trầm Tú Chi, không chắc chắn nói: "Dì Trầm đại khái có vấn đề về tinh thần. Bây giờ bị kích thích... Em sợ dì ấy sẽ làm ra chuyện gì đó." Trương Mẫn nhíu mày. Mẹ anh vốn là như vậy, cảm xúc tới rất nhanh, thường xuyên kích động... Trước giờ anh không nghĩ tới là sinh bệnh, nhưng Triệu Phiếm Châu là bác sĩ pháp y, còn làm trong lĩnh vực điều tra tội phạm, cậu quen thuộc với tình huống này hơn anh. Cậu đã nói, thì Trương Mẫn sẽ không nghi ngờ gì. "Vậy... Làm sao bây giờ?" Trương Mẫn có chút luống cuống. "Đừng lo." Triệu Phiếm Châu xoa xoa cổ anh: "Bà ấy vừa xuống lầu, chúng ta âm thầm đi theo." "Được..." Hai người lái xe theo sau Trầm Tú Chi, cũng may Trầm Tú Chi trực tiếp về nhà. Triệu Phiếm Châu không khỏi thở phào nhẹ nhõm. "Trì Trì, em vẫn còn hơi lo." Trương Mẫn ừ một tiếng: "Khoảng thời gian này anh sẽ thường xuyên đến thăm bà ấy." Dù sao đi nữa, Trầm Tú Chi cũng là mẹ của anh. Triệu Phiếm Châu biết cũng chỉ còn cách này, kéo tay Trương Mẫn đặt lên môi nhẹ nhàng hôn xuống: "Vất vả cho Trì Trì rồi, nếu cảm xúc của dì không ổn định, có thể dẫn dì đến bệnh viện kiểm tra thử." "Ừm, anh nhớ rồi."