Chương 4-1: Vị trí quan trọng
Thịnh Nam nhìn thấy nụ cười của Kha Nguyệt, anh lại bất giác đỏ mặt
Thịnh Nam: " Cậu cười rồi..".
||||| Truyện đề cử: |||||
Kha Nguyệt: "..."
Thịnh Nam: " Bôi thuốc xong rồi, đi thôi tôi đưa cậu về "
Kha Nguyệt: " Ừm "
Kha Nguyệt về đến nhà, Thịnh Nam nhìn Kha Nguyệt đi vào nhà mới yên tâm rời đi
Dì Ngô hàng xóm thấy Kha Nguyệt đã về, liền đi sang nói với cô
Dì Ngô: " Kha Nguyệt "
Kha Nguyệt mở cửa: " Dì Ngô? "
Dì Ngô: "..Mẹ con khi nãy lúc bình tĩnh lại,mọi người nghĩ bà ấy ổn rồi nên mới rời đi, đột nhiên lúc sau dì qua tìm thì thấy bà ấy đang nằm bất động dưới đất, bên cạnh là lọ thuốc chuột..bây giờ đang trong bệnh viện.."
Kha Nguyệt nghe thấy điều này, tim cô thắt lại, Kha Nguyệt bắt taxi chạy một mạch đến bệnh viện
Khi cô vừa đến phòng cấp cứu, Bác sĩ từ trong bước ra
Kha Nguyệt: " Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi? "
Bác sĩ: " Xin lỗi, vì bà ấy uống quá nhiều, liều lượng thuốc quá cao nên không thể cứu vãn, bệnh nhân đã chết trước khi được đưa đến đây "
Kha Nguyệt nghe xong, cơ thể loạn chạng đứng không vững
Bác sĩ: " Mong cô bé đừng quá đau buồn "
Kha Nguyệt ngồi bệch xuống, ôm mặt khóc lớn...có thể Triệu Tú Anh đã hành hạ cô suốt mấy năm qua nhưng cho dù vậy cô vẫn không thể trách bà ấy được, Triệu Tú Anh đối với Triệu Kha Nguyệt mà nói..bà chính là người quan trọng duy nhất đối với cô.
Thịnh Nam: " Cậu cười rồi..".
||||| Truyện đề cử: |||||
Kha Nguyệt: "..."
Thịnh Nam: " Bôi thuốc xong rồi, đi thôi tôi đưa cậu về "
Kha Nguyệt: " Ừm "
Kha Nguyệt về đến nhà, Thịnh Nam nhìn Kha Nguyệt đi vào nhà mới yên tâm rời đi
Dì Ngô hàng xóm thấy Kha Nguyệt đã về, liền đi sang nói với cô
Dì Ngô: " Kha Nguyệt "
Kha Nguyệt mở cửa: " Dì Ngô? "
Dì Ngô: "..Mẹ con khi nãy lúc bình tĩnh lại,mọi người nghĩ bà ấy ổn rồi nên mới rời đi, đột nhiên lúc sau dì qua tìm thì thấy bà ấy đang nằm bất động dưới đất, bên cạnh là lọ thuốc chuột..bây giờ đang trong bệnh viện.."
Kha Nguyệt nghe thấy điều này, tim cô thắt lại, Kha Nguyệt bắt taxi chạy một mạch đến bệnh viện
Khi cô vừa đến phòng cấp cứu, Bác sĩ từ trong bước ra
Kha Nguyệt: " Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi? "
Bác sĩ: " Xin lỗi, vì bà ấy uống quá nhiều, liều lượng thuốc quá cao nên không thể cứu vãn, bệnh nhân đã chết trước khi được đưa đến đây "
Kha Nguyệt nghe xong, cơ thể loạn chạng đứng không vững
Bác sĩ: " Mong cô bé đừng quá đau buồn "
Kha Nguyệt ngồi bệch xuống, ôm mặt khóc lớn...có thể Triệu Tú Anh đã hành hạ cô suốt mấy năm qua nhưng cho dù vậy cô vẫn không thể trách bà ấy được, Triệu Tú Anh đối với Triệu Kha Nguyệt mà nói..bà chính là người quan trọng duy nhất đối với cô.