Chương : 145
Chương 145: Không hối tiếc
Một người phụ nữ chỉ cần nhìn lướt qua là có thể khiến
anh ta cảm thấy lạnh run, thú vị hơn nhiều so với những
người phụ nữ chủ động vây quanh khi nhìn thấy anh ta.
Hơn nữa, dù cho có lạnh lùng đến đâu, cuối cùng thì
cô ấy cũng phải leo lên giường của anh ta mà thôi.
Bởi vì hai người họ là đối tượng liên hôn của nhà họ Cơ
và tập đoàn Lưu Thị!
Chỉ cần nghĩ đến điều đó là Lưu Quân Bồi đã không
thể nhẫn nại nổi.
Lời nói phụ họa của Cơ Ôn Thư khiến cho Cơ Hương
Ngưng phải liếc qua một cái. Nhưng cô ấy cũng không nói
lại anh ta, chỉ nói với Lưu Quân Bồi: “Vậy thì tôi sẽ gọi anh
là Quân Bồi, chúng ta đi ngắm cảnh trước đã, hay là…”
“Đi ngắm cảnh thì có ích lợi gì? Chúng ta hãy tìm một
nơi để uống cà phê đi. Thật ra tôi rất muốn nói chuyện
nhiều hơn với cô Hương Ngưng để làm quen với nhau.
Điều này sẽ giúp vun đắp mối quan hệ của chúng ta trong
tương lai”.
Cơ Hương Ngưng đương nhiên sẽ không phản đối.
Nhưng Cơ Ôn Thư đã nhìn Hoắc Khải và nói: “Tổng giám
đốc của anh muốn đi ăn tối với chồng tương lai của cô ấy,
nên chúng ta cũng không cần phải đi theo đâu. Tìm một
chỗ nghỉ ngơi trước đi”.
Theo quan điểm của Cơ Ôn Thư, một trợ lý như Hoắc
Khải mà có thể nói chuyên trực tiếp với anh ta, coi như là
đã được xem trọng lắm rồi.
Nếu không phải vì nhìn thấy Lưu Quân Bồi thích Cơ
Hương Ngưng như vậy, anh ta thậm chí sẽ không thèm
lên tiếng.
Bạn đang đọc tại
Tuy nhiên, bất ngờ thay, Hoắc Khải lại không đáp ứng
yêu cầu của Cơ Ôn Thư, chỉ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi
không phải trợ lý của anh, tôi chỉ tuân theo chỉ thị của
tổng giám đốc Cơ!”
Lưu Quân Bồi cũng nghe thấy những lời này, quay đầu
lại nhìn, sau đó nói với Cơ Hương Ngưng: “Người trợ lý
này của cô đúng là cũng có chút cá tính”.
“Tôi là một người phụ nữ yếu đuối, dễ bị người khác
bắt nạt, vì vậy tôi đương nhiên phải tìm một trợ lý có tính
cách mạnh mẽ hơn để hỗ trợ cho bản thân”, Cơ Hương
Ngưng cười nói: “Anh họ, tôi đã quen với việc có trợ lý đi
theo, nên không cần phiền lòng đến anh”.
“Cô dạy cấp dưới của mình như thế nào vậy hả, sao lại
dám nói chuyện vô lễ với tôi như thế!”, Cơ Ôn Thư mắng.
Không cần Cơ Hương Ngưng lên tiếng, Lưu Quân Bồi
đã tỏ ra không vui mà nói: “Người anh em, người ta đã nói
là quen có trợ lý đi theo rồi, anh làm gì mà nhiều chuyện
như vậy”.
Cơ Ôn Thư có thể xem thường lời nói của Cơ Hương
Ngưng và Hoắc Khải, nhưng lời nói của Lưu Quân Bồi thì
chắc chắn không dám không nghe.
Người này đối với nhà họ Cơ quan trọng đến mức nào,
Cơ Ôn Thư cũng biết rõ, đừng nghĩ anh ta bình thường
làm việc phách lối, chứ thực chất đều có thể phân định
được rõ ràng người trước mặt là ai.
Trước mặt Cơ Trấn Hùng, ai còn dám hung hăn càn
quấy?
Trừng mắt nhìn Hoắc Khải, Cơ Ôn Thư nói: “Vì cậu Lưu
đã nói thế rồi, nên chuyện này bỏ qua”.
Lưu Quân Bồi thể diện lên cao, có chút đắc ý nói với
Cơ Hương Ngưng: “Được rồi, chỉ là một chuyện nhỏ, còn
có tôi ở đây. Đi thôi, chúng ta tìm một nơi để uống trà!”
Cơ Hương Ngưng không phản đối, ngồi bên cạnh rất
ngoan ngoãn.
Để lấy lòng Lưu Quân Bồi, Cơ Ôn Thư cố tình tìm một
quán trà cao cấp và có tính riêng tư cao.
Bên trong có ghế ngồi riêng, ngoài ra còn có các gian
phòng nhỏ riêng biệt.
Khi bước vào một gian phòng, Lưu Quân Bồi và Cơ
Hương Ngưng đi vào trước, sau đó Cơ Ôn Thư liền chặn
cửa: “Cậu Lưu và Hương Ngưng có chuyện riêng muốn
nói với nhau. Những người khác tự tìm một chỗ uống trà”.
Hoắc Khải đứng trước mặt anh ta nói: “Tôi chưa từng
nghe tổng giám đốc nói như vậy”.
“Oắt con, đừng có mà đi quá xa. Anh cho rằng anh
đang là nhân vật gì? Đây là nhà họ Cơ, còn anh chỉ là một
trợ lý cỏn con, còn không biết điều?”, Cơ Ôn Thư tức giận
nói. Liên tục bị tên trợ lý này làm cho mất mặt, thật đúng
là không thể chịu nổi.
Lần này thì Lưu Quân Bồi không nói một lời nào, anh ta
cũng muốn ở một mình với Cơ Hương Ngưng. Cách làm
của Cơ Ôn Thư chính là điều mà anh ta muốn.
Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, anh ta đã sớm không
nhịn nổi muốn được tiếp xúc thân mật, mà xung quanh lại
có nhiều người, suy nghĩ một chút, động tay động chân
cũng không dễ dàng. Nhưng nếu như hai người bọn họ đã
vào phòng riêng rồi, vừa đóng cửa lại, còn không phải là
muốn làm gì cũng được sao?
Cho dù cô ấy là người của nhà họ Cơ, nhưng sớm
muộn gì cũng phải kết hôn, chẳng lẽ vẫn còn quan tâm
đến chuyện này?
Kết quả, Cơ Hương Ngưng đã nói nhanh: “Trợ lý của
tôi cũng rất giỏi pha trà. Tôi tin rằng Quân Bồi sẽ không
để ý nếu như có thêm một người nữa trong phòng uống
trà đúng không?”
Lưu Quân Bồi giật mình, có để ý hay không sao?
Anh ta tất nhiên là để ý rồi!
Nhưng người đẹp đã lên tiếng, làm sao anh ta có thể
từ chối được. Không còn cách nào khác, anh ta đành phải
cười nói: “Không ngại, không ngại, uống trà mà, càng
nhiều người càng tốt”.
Hoắc Khải nhìn Cơ Ôn Thư vẫn đang đứng ở cửa, nói:
“Cậu Lưu và tổng giám đốc đã nói rồi. Nếu như anh không
nghe rõ, tôi có thể thay mặt cô ấy truyền đạt lại”.
Cơ Ôn Thư tức giận đến run lên, cái tên này thật quá
láo xược, thật sự không sợ chết hay sao!
Nếu không phải vì Lưu Quân Bồi còn ở đây, anh ta đã
gọi người đến bắt trói và đánh đập Hoắc Khải từ lâu rồi.
Cơ Ôn Thư miễn cưỡng rời đi và để cho Hoắc Khải
bước vào trong. Cơ Ôn Thư thấy rõ ràng rằng biểu cảm
của Lưu Quân Bồi thật sự không được tốt. Đặc biệt khi
Lưu Quân Bồi nhìn đến Hoắc Khải, anh ta lại càng tỏ ý
không vui.
Điều này khiến Cơ Ôn Thư biết rằng cậu chủ nhà họ
Lưu kia đã không hài lòng với người trợ lý to gan này.
Anh ta thầm chế giễu trong lòng, rằng cứ đợi đi. Đã
khiến cho cậu chủ nhà họ Lưu khó chịu, để đến khi anh ta
nói lại với công ty, xem tên trợ lý đó sẽ tiếp tục hống hách
như thế nào!
Vì sự tồn tại của Hoắc Khải nên Lưu Quân Bồi không
dám làm gì sai trái trong phòng uống trà. Cuối cùng, anh
ta thậm chí còn không uống hết một ấm trà thì đã đứng
dậy rời khỏi với lý do đói bụng và cần tìm một nơi để ăn.
Vào buổi chiều, họ đi đến để ăn tối tại một nhà hàng
rất cao cấp. Hoắc Khải đã đi cùng trên suốt quãng đường,
không cho Lưu Quân Bồi bất kỳ cơ hội nào để ở một mình
với Cơ Hương Ngưng.
Bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Quân Bồi cũng
không muốn làm ra chuyện mất mặt, cho dù trong lòng vô
cùng khó chịu với Hoắc Khải thì cũng chỉ có thể nhẫn
nhịn.
Không khó để trừng phạt một trợ lý nhỏ nhoi, nhưng
anh ta không muốn làm như vậy ở trước mặt Cơ Hương
Ngưng.
Vào buổi tối, Lưu Quân Bồi vốn định rủ Cơ Hương
Ngưng đi uống rượu ở quán bar, nhưng Cơ Hương Ngưng
đã nói rằng cô ấy không khỏe và lấy lý do đó để đẩy anh
ta đi.
Lưu Quân Bồi không nói gì, ngày hôm sau lại đến mời.
Cơ Hương Ngưng thì vẫn thích uống trà hơn, còn
Hoắc Khải thì vẫn luôn đòi vào chung với cô ấy.
Khi họ đi đến quán bar vào ban đêm, cô ấy lại rời đi với
lý do đau bụng.
Hết lần này đến lần khác, Lưu Quân Bồi không thể
không thấy rằng Cơ Hương Ngưng đang cố tình trốn tránh
anh ta.
“Cô Hương Ngưng, cô đang đùa giỡn với tôi sao? Hôm
qua không khỏe, hôm nay đau bụng, ngày mai có bị cảm
sốt nhức đầu luôn không?”, vẻ mặt của Lưu Quân Bồi tràn
đầy khó chịu, và giọng điệu của anh ta không hề lịch sự
như ngày đầu tiên.
Cơ Ôn Thư ở bên cạnh nói: “Em họ Hương Ngưng à,
cậu chủ nhà họ Lưu hai lần mời cô uống rượu cô đều từ
chối, có phải là quá đáng lắm không? Nếu thật sự không
muốn đi thì cứ nói, tại sao cứ phải vòng vo như thế”.
“Tôi không có nói vòng vo, lại càng không dám đùa
giỡn với Quân Bồi”, Cơ Hương Ngưng trông có vẻ bực bội
nói với Lưu Quân Bồi: “Hôm nay tôi thật sự bị đau bụng,
và tôi không thể uống rượu. Hay là ngày mai đi được
không? Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau vào tối mai, tôi hứa
sẽ không có vấn đề gì xảy ra nữa!”
Lưu Quân Bồi khịt mũi, vẫn có vẻ khó chịu.
Cơ Hương Ngưng nắm lấy cánh tay của anh ta và lắc
nó một cách gượng gạo, sau đó nói: “Đừng tức giận,
chúng ta sẽ sớm kết hôn, trên thực tế, tôi chỉ muốn giải
quyết xong nhiều vấn đề ở công ty hơn trước khi kết hôn
với anh. Tôi biết rằng sau khi kết hôn với anh, tôi có thể
không còn làm việc trong nhà họ Cơ được nữa. Văn
phòng chỉ nhánh còn nhiều việc chưa hoàn thành, nếu
bây giờ không giải quyết thì sau này sẽ trở thành một
đống lộn xộn. Làm ơn đi mà, tối mai sau khi hoàn thành
xong công việc tôi sẽ đến với anh ngay lập tức, nhé?”
Không thể không nói, Cơ Hương Ngưng bình thường
là một người đẹp lạnh lùng, bây giờ lại nhõng nhễo như
vậy, đúng là khiến cho người khác không thể không mềm
lòng.
Lưu Quân Bồi thấy cô ấy đột nhiên thay đổi thái độ, lại
nghe thấy câu sắp thành vợ chồng, thì trong lòng lại càng
bồi hồi xao xuyến.
Sự không vui trước đó biến mất chỉ trong một tích tắc,
anh ta mỉm cười nắm lấy tay Cơ Hương Ngưng, xoa xoa
mấy lần, nói: “Được rồi, vì cô đã nói như vậy, thì tôi cũng
có thể hiểu được. Vậy thì ngày mai, tuyệt đối không được
nuốt lời nữa, nếu không tôi sẽ tức giận thật đấy”.
Bạn đang đọc tại
Cơ Ôn Thư luôn theo dõi nhất cử nhất động của Cơ
Hương Ngưng, thấy Cơ Hương Ngưng không có ý rút tay
về, mà vẫn tiếp tục để cho Lưu Quân Bồi lợi dụng, sau đó
mỉm cười nói: “Tôi biết anh là người tốt nhất mà. Thật ra
thì tôi cũng muốn sớm xử lý xong việc của công ty, gả cho
anh, an tâm làm một phu nhân giàu có. Anh cũng không
muốn tôi cứ nghĩ về những điều hối tiếc này mỗi ngày sau
khi kết hôn đúng không?”
“Không muốn, tất nhiên là không muốn…”, đầu óc của
Lưu Quân Bồi gần như đã mụ mị hết cả, còn có thể nói
được gì nữa chứ.
Chỉ cần nói vài lời để Lưu Quân Bồi vui, Cơ Ôn Thư đã
đích thân lái xe đưa Lưu Quân Bồi trở về khách sạn.
Đứng ở ven đường, Cơ Hương Ngưng vui vẻ vẫy tay
Đứng ở ven đường, Cơ Hương Ngưng vui vẻ vẫy tay
chào tạm biệt, còn hôn gió một cái.
Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên
gương mặt của cô ấy nhanh chóng vụt tắt.