Chương 46: Thẳng Thắn
Editor + Beta-er: Ai đu chòm sao linh thú không?
Chuyện này đối với Trần Kỵ thật sự là một việc khó khăn, anh thật sự không có thiên phú trong việc dỗ dành người khác.
Anh vốn trời sinh ngỗ ngược, được nuôi thả mà lớn lên, tính khí thất thường lại kiêu ngạo lạnh lùng, chắc chắn không phải là người dễ ở chung.
Đại đa số mọi người khi mới gặp anh đều nảy sinh tâm lý kiêng kị, ngay cả Chu Phù lúc mới gặp anh ở Kim Đường cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Vậy nên rất khó liên tưởng người đàn ông này với từ “dỗ dành”.
Nhưng Chu Phù cũng không phải là một cô gái tầm thường, lần đầu tiên gặp mặt tuy rằng sợ anh nhưng cô cũng cắn răng mà đưa ra yêu cầu với anh, muốn Trần Kỵ đưa cô lên đảo, quen nhau chưa được mấy ngày đã khóc sướt mướt trước mặt Trần Kỵ, lôi kéo làm quen anh giống như là chuyện đương nhiên, sau khi quen biết thì càng làm nũng không kiêng nể gì.
Mà đó rõ ràng không phải là do cô cố tình, cô thậm chí còn chưa từng nhận ra điều đó chỉ là trong vô thức tính cách nhõng nhẽo của cô đã âm thầm làm hao mòn từng chút từng chút một tính xấu của Trần Kỵ.
Nhưng cái này chỉ đãi ngộ đặc biệt cho một mình Chu Phù.
Tất cả sự dịu dàng và nhẫn nại ít ỏi mà Trận Kỵ có trong hơn 20 năm qua đều không hề giữ lại mà chỉ dành cho một mình cô.
Vì vậy cô có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với anh dù cho người khác nhìn vào sẽ cho là quá đáng. Nhưng bất kể là yêu cầu gì, chỉ cần là do cô đưa ra, Trần Kỵ cũng không thể nào từ chối.
Giây tiếp theo, Chu Phù nhận thấy anh đang ôm cô chặt hơn, rõ ràng là mang theo ý trói buộc nhưng với cô lúc này, đó lại là thứ làm cô cảm thấy an toàn.
Sườn mặt cô gái kề sát với lồng n,gực rộng lớn của anh, sau một hồi ngực phập phồng nhẹ nhàng, hơi thở lạnh thấu xương của người đàn ông đột nhiên phả bên tai cô: “Được rồi, dỗ em.”
Trần Kỵ thật sự cảm thấy bó tay, anh biết nên làm gì để yêu cô, chăm sóc cô, đối tốt với cô nhưng việc dỗ dành cô lại quá khó khăn, dù không biết dỗ cô như thế nào nhưng anh phải đồng ý với cô, đỡ cho bản thân Chu Phù lại cảm thấy uất ức.
Chỉ là những từ đơn giản nhưng khi Chu Phù nghe được vẫn làm cô ngẩn người.
Đã nhiều năm trôi qua, cô cũng không nhớ đã qua bao lâu, lâu đến mức cô quên mất cảm giác thật sự có người đáp lại mong muốn lúc tâm trạng không tốt sẽ có người dỗ dành mình.
Giây sau, những giọt nước mắt lăn trên mặt cô gái, từng giọt từng giọt rơi xuống lồng ng,ực người đàn ông.
Yên tĩnh nhưng nóng hổi.
Thật ra từ trước đến giờ cô không thay đổi, vẫn mau nước mắt thế, chỉ là mấy năm nay không ai để ý đến cô, có khóc cũng vô ích còn làm người khác thấy phiền, dần dà cô cũng không dám bộc lộ cảm xúc, nỗ lực học cách kiên cường.
Nhưng nếu có người đau lòng cho mình, ai lại thích kiên cường chứ.
Trong tiềm thức, cô biết Trần Kỵ sẽ đau lòng cho mình, nước mắt cũng không dễ dàng nén lại như những năm đó nữa.
Bàn tay ấm áp của chàng trai ôm ót cô theo bản năng, anh xoa xoa một cách trìu mến, rũ mắt xuống, sau đó ôm cô gái ra khỏi lồng ngực một chút, nhìn xuống khuôn mặt đang trốn tránh của cô một lát rồi nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cô.
Từng chút rồi từng chút, không mang theo chút dụ.c vọng nam nữ nào chỉ đơn thuần là đang đau lòng mà dỗ dành cô gái của mình.
Lời nói thiếu thì phải dùng hành động bù đắp, đây vẫn luôn là thói quen của Trần Kỵ.
Mà Chu Phù cũng rất là hưởng thụ.
Có lẽ lúc này cô không thể nghe được nhiều lời nói dịu dàng, nhưng cảm giác dịu dàng của đôi môi mỏng của người đàn ông trên má cô ở đuôi mắt có thể xoa dịu nỗi uất ức trong lòng cô từng chút một.
Một lúc sau, Chu Phù cũng ngừng khóc, nước mắt trên má bị anh hôn cũng không còn.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh, hơi thở vẫn còn chưa đều, cố nén tiếng nức nở.
“Đừng khóc.” Yết hầu của Trần Kỵ lăn lăn, anh giơ tay nắm nhẹ cằm cô, cố gắng dùng ngôn từ để dỗ cô, “Ông trời cho em khuôn mặt xinh đẹp như vậy là để em khóc sao?”
Tuy vụng về nhưng lại là sự chân thật từ trong lời nói.
Chu Phù bị câu an ủi vụng về này của anh chọc cười, tất cả chút uất ức cuối cùng cũng tan biến, cô không nhịn được mà cong môi, khóc xong lại cười nhìn rất đáng thương, cô chớp mi, ngước mắt lên, hai tay vẫn không buông khỏi vai Trần Kỵ. Tâm trạng của cô bây giờ đã khá hơn nhiều, còn có thể nói đùa với anh: “Vậy… Em có thể chiếm hời của anh không?”
Trần Kỵ nhướng mày: “Hả?”
Chu Phù đặt hai tay lên vai anh, mười ngón tay lại đan vào nhau ôm cổ anh theo bản năng, cô liếm liếm môi, hít một hơi thật sâu, cô không đợi Trần Kỵ đồng ý mà cứ thế lại gần anh, hôn lại đôi môi vừa rồi còn hôn trên khuôn mặt cô.
Sau khi mọi chuyện đã xong cô mới cảm thấy chột dạ muộn màng, cô cẩn thận ngước mắt nhìn sắc mặt anh, bất chấp tất cả mà giải thích: “Chiêu, chiêu này gọi là…cưỡng đoạt… vậy nên không cần anh phải đồng ý…”
Trần Kỵ: “…”
Một lát sau, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên, trong tiếng cười còn có ý cười nhạo làm cho gương mặt Chu Phù đỏ lên.
Anh thản nhiên bình luận: “Vậy thì em cũng khá ngang ngược đấy.”
“…” Chu Phù hơi mím môi dưới, “Cũng, cũng bình thường thôi.”
“Không nghĩ đến việc ngang ngược hơn chút à?” Trần Kỵ cười như không cười mà nhếch miệng.
Chu Phù nhất thời chưa phản ứng kịp: “Hả?”
Bàn tay to của người đàn ông lại đặt ở sau đầu cô lần nữa, tiếp tục sử dụng cái gọi là cưỡng đoạt như cô nói, giọng nói trầm trầm vấn vít bên tai: “Mở miệng ra, dù sao em cũng phải nếm thử vị nước mắt của mình chứ.”
Sau khi hôn xong, gương mặt Chu Phù đỏ bừng, dù hít thở sâu mấy lần cũng không thể nào làm bình tĩnh trái tim đang đập nhanh kia.
Cả người mềm nhũn trên người anh.
Trần Kỵ ôm cô gái của mình mà cười nhẹ.
Nghe vào tai Chu Phù thì đó là sự cười nhạo trầ,n trụi.
Theo đuổi người ta mà theo thành cái kiểu này, thật là mất mặt quá đi.
Nhưng mà có vẻ… Cũng rất thành công nhỉ?
Ít nhất, chiếm hời cũng là cô chiếm được, trừ việc chưa thể khiến anh chính miệng nói đồng ý ở bên nhau thì mọi chuyện đều rất tốt đẹp.
Ôm Trần Kỵ được một lúc thì Chu Phù cũng không có ý muốn đứng dậy.
Đúng thật là cô thấy luyến tiếc, chỉ là… cái tay ngang ngược của Trần Kỵ còn chưa chịu lấy ra… cô không dám động đậy và cũng không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Trần Kỵ cuối cùng cũng lên trước cô: “Trong công việc muốn tôi dạy em vẽ thì tôi đồng ý, nhưng sao theo đuổi tôi còn muốn tôi tự mình dạy em?”
Chu Phù: “…”
“Ôm cũng không biết ôm, hôn cũng không biết.”
Chu Phù: “…”
“Không chỉ phải giải đáp thắc mắc, mà còn phải trực tiếp dạy, còn phải thường xuyên theo dõi đốc thúc, không thúc giục thì không tích cực chủ động, thái độ quá không nghiêm chỉnh.”
Chu Phù: “…”
Đừng mắng, đừng mắng nữa, cô biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề mà.
Trần Kỵ nói hết câu này đến câu khác, bình tĩnh mà phân tích biểu hiện mấy tháng nay của cô, sau đó anh dừng lại một lát, anh chuyển chủ đề hỏi cô: “Chu Phù, rốt cuộc em đã theo đuổi xong chưa?”
“Hả?” Nghe vậy Chu Phù mở to mắt, mất hết sự bình tĩnh vừa có, cô đứng dậy khỏi người anh, bình tĩnh nhìn anh, “Vẫn chưa, làm sao vậy?”
Chẳng lẽ là vì cô theo đuổi quá tệ nên anh đã mất hết kiên nhẫn, không cho phép cô theo đuổi nữa.
Chu Phù há miệng thở dốc, cô vô thức xê dịch cơ thể, còn chưa kịp sửa lại tư thế thì đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ lấy, giữ vững lại như tư thế lúc đầu.
Cô hơi nhăn nhăn mày, lúc này cô chỉ nghĩ đến việc ổn định lại cảm xúc của Trần Kỵ, Chu Phù vội nói: “Anh đừng gấp, em, em còn có rất nhiều chiêu thức lợi hại chưa dùng tới…”
Hay lắm, giờ cô đã học được cách hứa lèo với anh rồi, bây giờ Trần Kỵ phải cố gắng lắm mới nhịn cười được: “Lợi hại như thế nào?”
Chu Phù tạm thời chưa nghĩ ra, cô chỉ còn cách cắn răng mà nói: “Anh để em tiếp tục theo đuổi anh thì chẳng phải sẽ biết sao?”
Trần Kỵ hắng giọng: “Chu Phù.”
“Hả?”
“Em có biết việc theo đuổi người khác, ngoại trừ chú ý đến một số kỹ thuật đặc biệt, còn có một số quá trình nhìn như không đáng kể nhưng rất cần thiết không thể bỏ qua?” Vẻ mặt Trần Kỵ đứng đắn giống như là đang nghiêm túc dạy dỗ cô.
Thái độ của Chu Phù cực kì nghiêm chỉnh giống như đang nghe một vấn đề nghiêm túc nào đó, nghe thế, cô vô cùng ham học hỏi mà hỏi lại: “Là gì?”
Trần Kỵ cũng thật sự dạy cô: “Ít nhất thì trong quá trình theo đuổi, em thi thoảng cũng phải hỏi đối phương là có thể ở bên nhau không, nếu không làm sao đối phương đồng ý với em chứ? Đúng không?”
Chu Phù chớp chớp mắt bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian theo đuổi mấy tháng vừa rồi, đúng thật là cô không hỏi anh câu đó.
Sau khi nhớ lại, cô nhất thời không nói được.
Trần Kỵ lười biếng mà nhướng mắt, cực kì hào phóng mà bắt đầu làm ví dụ cho cô xem: “Ví dụ như bây giờ tôi chuẩn bị theo đuổi em, tôi chắc chắn sẽ hỏi em một câu.”
“Chu Phù.”
“Hả?” Cô gái đang thất thần thì nghe anh gọi tên, cô thuận miệng đáp lại.
Trần Kỵ bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu có vẻ lơ đãng nhưng biểu cảm lại nghiêm túc chưa từng có: “Chúng ta ở bên nhau đi, làm bạn gái anh nhé, được không?”
Lời nói mang theo sự mê hoặc, cô giống như là không thể khống chế mà gật đầu, buột miệng đồng ý: “Được.”
“Vậy được rồi.”
…
…??
…!!
“Ơ ơ?”
Vài giây sau, Chu Phù chợt nhận ra điều gì.
Không đợi cô mở miệng, Trần Kỵ lại tiếp tục nói: “Được rồi, quá trình cũng đã hoàn thành rồi.”
Chu Phù hơi hé miệng, cô gần như không nhớ nổi lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, do dự một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta vậy vậy là… đã ở bên nhau rồi sao?” Bàn tay Trần Kỵ rút từ đằng sau ra véo má cô: “Em nói xem? Toàn bộ quá trình cũng đã xong rồi, không phải là em muốn quỵt nợ chứ?”
Chu Phù lắc đầu ngay lập tức, chỉ là cô cảm thấy sai sai ở chỗ nào.
“Trần Kỵ, có phải anh đang làm ngược không?”
Người đàn ông giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, xoa đến khi tóc rối tinh rối mù mới bỏ qua: “”Trông cậy vào em khó quá, con người anh không có nhiều kiên nhẫn thế, về sau những chuyện như vậy cứ để anh.”
Chu Phù liế,m môi dưới.
Sau đó cô nghe thấy anh nói tiếp: “Tất nhiên là em cũng có nhiều chiêu thức lợi hại, muốn dùng thì cứ tiếp tục dùng, chỉ là anh hơi tò mò, em có cái gì đa dạng mới lạ không.”
Chu Phù: “…”
Quan hệ của hai người thay đổi cực kì đột ngột, nhịp tim dồn dập của Chu Phù vẫn chưa thể ổn định trở lại.
Nhưng mà chỉ mừng như điên một lát, vẻ mặt cô gái đột nhiên tối lại.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn tham lam tận hưởng cảm giác yên bình và ấm áp khi được ở gần Trần Kỵ một lần nữa.
Vì quá tham lam nên trong tiềm thức cô buộc mình quên đi rất nhiều ký ức không vui.
Không ngừng tự lừa dối bản thân, cô chỉ nghĩ nếu cả đời này có thể theo đuổi anh thì cũng không tệ lắm.
Không cần anh đồng ý, cô chỉ cần từ từ theo đuổi anh.
Chu Phù chưa bao giờ tưởng tượng ra viễn cảnh anh đồng ý nên cô cũng không cần phải xem xét đến việc mình có xứng đôi với Trần Kỵ hay không.
Nhưng sự mê hoặc vừa rồi đối với cô rất lớn, cô nhất thời không phản ứng kịp và cũng không nhịn được mà buột miệng đồng ý.
Lúc này lí trí đã chiến thắng tình cảm, vẻ mặt cô cũng cứng đờ.
Cô mím môi, để cho hai nhân vật đối nghịch trong đầu chiến đấu với nhau.
Cuối cùng cô quyết định chịu trách nhiệm với anh, cô khẽ cắn môi, quyết tâm nói với anh: “Trần Kỵ, có chuyện này em nghĩ phải nói trước với anh.”
Trần Kỵ tùy ý ngước mắt.
“Tốt nhất là… Anh nên chuẩn bị tâm lý.” Cô gái nhỏ không còn cười nữa mà có vẻ lo lắng, “Anh hẳn còn nhớ những gì Tiêu Kỳ nói trước khi rời trường chứ? Thật ra em chưa bao giờ nghĩ sẽ nói với anh, em vẫn luôn trốn tránh, cảm thấy trốn tránh và quên nó đi thì coi như tất cả sẽ không tồn tại.”
“Nhưng em biết rằng, đó là chuyện không thể.” Cô dừng lại một chút, “Cho nên em phải nói trước với anh, dù chuyện này người khác khó tiếp nhận nhưng ít nhất em phải tôn trọng và có trách nhiệm với anh, để anh có quyền được biết và lựa chọn.”
Chu Phù hơi rũ mắt: “Trước đây em vẫn luôn không dám cho anh xem, em không nghĩ tới anh sẽ đồng ý để em theo đuổi và cũng không nghĩ tới mối quan hệ của chúng ta sẽ tiến triển như vậy nên vẫn luôn giấu giếm, vừa rồi buột miệng đồng ý và cũng mang tâm lý may mắn, xin lỗi anh, chúng ta cứ coi như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì nhé, sau khi anh xem xong thì lựa chọn lại, dù là kết quả thế nào em cũng sẽ chấp nhận.”
Cô hít một hơi thật sâu, móng tay gần như cắm sâu và lòng bàn tay như để lấy hết dũng khí, cô chậm rãi buông tay ra khỏi cổ anh, sau đó nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng xắn tay áo lên, quyết tâm để lộ cánh tay đã giấu kín rất nhiều năm.
Trên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái có những vết sẹo mỏng và dài rất chói mắt.
“Trên đùi cũng có…” Cô cúi đầu không dám ngẩng lên xem vẻ mặt của anh, cô tự giễu, “Có phải rất ghê tởm không…?”
Trần Kỵ không nói gì.
Trong lòng Chu Phù chùng xuống, cô có thể hiểu được, phản ứng của anh như vậy mới là bình thường.
Khuôn mặt cô xinh đẹp, mấy năm nay người theo đuổi cô cũng không ít nhưng đúng như dự đoán, ai trong số họ cũng chùn bước khi vô tình nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay cô.
Không ai có thể chấp nhận nó.
Ngay cả cô cũng ghét bỏ nó.
Cho nên sau này cô cũng không bao giờ mặc áo ngắn tay nữa, thậm chí lúc tắm rửa cô cũng không bao giờ soi gương.
“Xin lỗi anh, trước kia em không nên bất chấp mà theo đuổi anh.” Chu Phù liếm môi, vốn dĩ là ngã từ thiên đường xuống vực sâu, cả người tê dại nhưng không khóc được, nhưng cũng may là không thể khóc nếu không thì cần phải cố gắng mà nhịn, “Xin lỗi, đã lãng phí thời gian của anh…”
Cô không thích Tiêu Kỳ nhưng lại không thể không đồng ý với lời Tiêu Kỳ nói, điều kiện của Trần Kỵ tốt như vậy, đúng thật là không cần phải tìm một người như cô.
Nhưng mà từng giây từng phút trôi qua, cô lại không nhận được sự chán ghét như trong tưởng tượng.
Cô vẫn được anh ôm trong lòng như cũ, Trần Kỵ cũng không có ý muốn thả cô đi.
Sau đó, cánh tay lanh lẽo của cô nhận được sự ấm áp.
Trần Kỵ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô không cho cô cơ hội né tránh, giống như là đang dồn nén cảm xúc, giọng điệu nặng nề: “Tại sao lại bị như vậy?”
Lông mi Chu Phù run run, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Chỉ là… Có một lần trường tổ chức đi dã ngoại mùa thu, lúc đi dạo rừng trúc không may bị ngã…”
Trần Kỵ dùng lưỡi đẩy đẩy má, nửa chữ cũng không tin.
Anh mới xem qua, vết sẹo kia đúng là rất mỏng, nhìn không giống bị dao hay vật gì tương tự cắt nhưng cũng không thể là rơi vào rừng trúc được.
Anh nhìn cô chăm chú, cô gái không dám ngẩng đầu lên cũng không có ý định tiếp tục nói.
Người đàn ông nắm lấy cánh tay cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo từng chút một, sau một lúc lâu, anh chỉ hỏi: “Đau không?”
“Hả?” Chu Phù há to miệng, cô tạm thời chưa phản ứng kịp, những người đã từng thấy sẹo của cô trước giờ chỉ biết nói câu đáng sợ, ghê tởm, hóng hớt nguyên nhân hình thành vết sẹo, dò hỏi tới cùng, chỉ hận không thể bới lông tìm vết trong lí do cô đưa ra, khai quật từ đó những câu chuyện kinh thiên động địa rồi cảm thán thật thảm, rồi chuyển những câu chuyện bi thảm đó sang các tình huống xã hội khác, biến chúng thành chủ đề thu hút nhất của cuộc trò chuyện.
Nhưng chưa từng có ai hỏi cô có đau không.
Mũi Chu Phù bỗng thấy chua xót, giọng nói nghẹn ngào: “Cũng ổn, lá trúc mà, nó nhỏ lắm nên không đau, chỉ là dễ để lại sẹo, nhìn không đẹp…”
Trần Kỵ hơi nhắm mắt, anh nghiến chặt quai hàm cố che giấu cảm xúc sắp bộc phát, sau đó anh lại mím môi cười khẽ.
Anh đột nhiên cười khẽ làm cho Chu Phù, người còn đang nơm nớp lo sợ chờ phán quyết ngu luôn.
“Chu Phù, em hay thật.” Trần Kỵ nhéo má cô, “Làm gì mà căng thẳng như vậy dọa ông đây chết khiếp.”
“Ý anh là, chỉ là mấy vết sẹo nhỏ mà làm như trời sắp sập vậy.” Đầu lưỡi anh đẩy đẩy hàm dưới, “Nếu em không nói thì anh nhìn qua cũng nhìn không ra.”
Anh đưa tay nắm cằm cô, hơi nâng mặt cô lên làm cô nhìn mình: “Ông đây mẹ nó còn tưởng rằng em sẽ nói cho anh kiểu như, em thật ra là đàn ông, cái sự thật khiến người ta khiếp sợ này mới xứng với cái giọng điệu thấy chết không sờn đó chứ?”
Chu Phù: “…?”
Trần Kỵ đột nhiên lại gần cô, sau đó cười lưu manh, biểu cảm cực kì không đứng đắn: “Nhưng anh nói cho em biết, cho dù là em có nói thật cho ông đây rằng em là nam thì chuyện này cũng không phải là không thể tiếp nhận, em đừng nghĩ dùng cớ này để quỵt nợ.”
Chu Phù: “…??”
“Được rồi.” Bàn tay to của anh ôm bên hông cô, “Còn có chuyện lông gà vỏ tỏi nào muốn cho anh biết không?”
Chu Phù chớp chớp mắt, tạm thời chưa hồi phục lại tinh thần sau nỗi đau yêu đương lâm li bi đát kia, ngơ ngác mà lắc đầu.
“Vậy được, quá trình của chúng ta đã xong.” Người đàn ông tiện tay vân vê lọn tóc của cô, “Anh không cảm thấy sẹo này xấu, số sẹo đó ít như vậy mà em cũng không dám mặc áo ngắn tay, trên người anh số sẹo còn nhiều hơn em, em có thấy anh không dám cởi trần à?”
Chu Phù nói tiếp câu của anh: “Nhưng em không thấy anh để lộ cánh tay ở nhà.”
Trần Kỵ lưu manh mà chậc một tiếng: “Thì sao? Em muốn nhìn người khác dáng vẻ không mặc quần áo? Cô gái à, động cơ của em có phải rõ ràng quá không?”
Chu Phù: “…”
Chù Phù suy nghĩ rồi vẫn hỏi anh: “Trên người anh thật sự có rất nhiều sẹo à?”
“Nếu không thì sao? Em cho rằng lúc ở Kim Đường vì sao mọi người đều sợ anh?” Anh cười khẽ, nhớ lại thấy cũng thật trẻ con, “Đều bởi vì từ nhỏ đánh nhau mà ra.”
Anh nói xong còn tiện tay vén một góc áo: “Cho em thưởng thức một chút.”
“So với em xấu hơn nhiều nhỉ?”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ nhỏ giọng cười: “Chu Phù, ông đây và em dù có là vết sẹo cũng là một cặp hoàn hảo.”
“…”
Chu Phù mím môi, lúc này cô mới muộn màng muốn khóc, cô quay lại nhìn anh, rơi thêm vài giọt nước mắt uất ức.
“Em cứ tưởng mình sắp phải thu dọn hành lý rời đi…”
Bàn tay của Trần Kỵ nhẹ xoa lưng cô: “Thôi đi, với cái khả năng thu dọn hành lý kia của em thì dù có dọn nửa năm cũng dọn chưa xong.”
Chu Phù: “…”
“Này.” Trần Kỵ đột ngột vỗ nhẹ cô hai cái.
“Hả?” Cô gái đứng dậy khỏi người anh, “Sao vậy?”
“Hôm đó em có mua cái gì bên ngoài cửa hàng ấy, vòng tay tình nhân, mặt vòng tay khắc tên, 2 cái 39 tệ. Em định bao giờ mới đưa cho anh?”
Chu Phù hơi khựng lại, gương mặt hơi nóng lên, đồ đó cô tiện tay mua vì lúc đó nổi lên tâm tình thiếu nữ, cô cảm thấy không nên đưa và cũng thấy hai người chưa phải người yêu, chưa phải lúc để đưa thứ đó.
“Đừng phủ nhận, anh thấy em mua.” Trần Kỵ thấy cô không nói gì thì nói tiếp, “Đợi một lúc cũng không thấy em đưa nên chắc không phải là em đưa cho em trai mưa anh trai mưa gì đó chứ?”
“…”
Chu Phù bật cười: “Không có, ở trong phòng ngủ.”
“Vậy mau đi lấy đưa cho anh.” Trần Kỵ thúc giục cô rồi sau đó nói một cách ấu trĩ hiếm thấy, “Anh sẽ chụp mấy tấm khoe với bọn Lục Minh Bạc.”
Chu Phù: “…”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Chậm mà chắc!!! Chúc mừng A Kỵ!!! Anh Kỵ sẽ gửi kẹo cưới cho mọi người!!!!
- -----oOo------
Chuyện này đối với Trần Kỵ thật sự là một việc khó khăn, anh thật sự không có thiên phú trong việc dỗ dành người khác.
Anh vốn trời sinh ngỗ ngược, được nuôi thả mà lớn lên, tính khí thất thường lại kiêu ngạo lạnh lùng, chắc chắn không phải là người dễ ở chung.
Đại đa số mọi người khi mới gặp anh đều nảy sinh tâm lý kiêng kị, ngay cả Chu Phù lúc mới gặp anh ở Kim Đường cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Vậy nên rất khó liên tưởng người đàn ông này với từ “dỗ dành”.
Nhưng Chu Phù cũng không phải là một cô gái tầm thường, lần đầu tiên gặp mặt tuy rằng sợ anh nhưng cô cũng cắn răng mà đưa ra yêu cầu với anh, muốn Trần Kỵ đưa cô lên đảo, quen nhau chưa được mấy ngày đã khóc sướt mướt trước mặt Trần Kỵ, lôi kéo làm quen anh giống như là chuyện đương nhiên, sau khi quen biết thì càng làm nũng không kiêng nể gì.
Mà đó rõ ràng không phải là do cô cố tình, cô thậm chí còn chưa từng nhận ra điều đó chỉ là trong vô thức tính cách nhõng nhẽo của cô đã âm thầm làm hao mòn từng chút từng chút một tính xấu của Trần Kỵ.
Nhưng cái này chỉ đãi ngộ đặc biệt cho một mình Chu Phù.
Tất cả sự dịu dàng và nhẫn nại ít ỏi mà Trận Kỵ có trong hơn 20 năm qua đều không hề giữ lại mà chỉ dành cho một mình cô.
Vì vậy cô có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với anh dù cho người khác nhìn vào sẽ cho là quá đáng. Nhưng bất kể là yêu cầu gì, chỉ cần là do cô đưa ra, Trần Kỵ cũng không thể nào từ chối.
Giây tiếp theo, Chu Phù nhận thấy anh đang ôm cô chặt hơn, rõ ràng là mang theo ý trói buộc nhưng với cô lúc này, đó lại là thứ làm cô cảm thấy an toàn.
Sườn mặt cô gái kề sát với lồng n,gực rộng lớn của anh, sau một hồi ngực phập phồng nhẹ nhàng, hơi thở lạnh thấu xương của người đàn ông đột nhiên phả bên tai cô: “Được rồi, dỗ em.”
Trần Kỵ thật sự cảm thấy bó tay, anh biết nên làm gì để yêu cô, chăm sóc cô, đối tốt với cô nhưng việc dỗ dành cô lại quá khó khăn, dù không biết dỗ cô như thế nào nhưng anh phải đồng ý với cô, đỡ cho bản thân Chu Phù lại cảm thấy uất ức.
Chỉ là những từ đơn giản nhưng khi Chu Phù nghe được vẫn làm cô ngẩn người.
Đã nhiều năm trôi qua, cô cũng không nhớ đã qua bao lâu, lâu đến mức cô quên mất cảm giác thật sự có người đáp lại mong muốn lúc tâm trạng không tốt sẽ có người dỗ dành mình.
Giây sau, những giọt nước mắt lăn trên mặt cô gái, từng giọt từng giọt rơi xuống lồng ng,ực người đàn ông.
Yên tĩnh nhưng nóng hổi.
Thật ra từ trước đến giờ cô không thay đổi, vẫn mau nước mắt thế, chỉ là mấy năm nay không ai để ý đến cô, có khóc cũng vô ích còn làm người khác thấy phiền, dần dà cô cũng không dám bộc lộ cảm xúc, nỗ lực học cách kiên cường.
Nhưng nếu có người đau lòng cho mình, ai lại thích kiên cường chứ.
Trong tiềm thức, cô biết Trần Kỵ sẽ đau lòng cho mình, nước mắt cũng không dễ dàng nén lại như những năm đó nữa.
Bàn tay ấm áp của chàng trai ôm ót cô theo bản năng, anh xoa xoa một cách trìu mến, rũ mắt xuống, sau đó ôm cô gái ra khỏi lồng ngực một chút, nhìn xuống khuôn mặt đang trốn tránh của cô một lát rồi nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cô.
Từng chút rồi từng chút, không mang theo chút dụ.c vọng nam nữ nào chỉ đơn thuần là đang đau lòng mà dỗ dành cô gái của mình.
Lời nói thiếu thì phải dùng hành động bù đắp, đây vẫn luôn là thói quen của Trần Kỵ.
Mà Chu Phù cũng rất là hưởng thụ.
Có lẽ lúc này cô không thể nghe được nhiều lời nói dịu dàng, nhưng cảm giác dịu dàng của đôi môi mỏng của người đàn ông trên má cô ở đuôi mắt có thể xoa dịu nỗi uất ức trong lòng cô từng chút một.
Một lúc sau, Chu Phù cũng ngừng khóc, nước mắt trên má bị anh hôn cũng không còn.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh, hơi thở vẫn còn chưa đều, cố nén tiếng nức nở.
“Đừng khóc.” Yết hầu của Trần Kỵ lăn lăn, anh giơ tay nắm nhẹ cằm cô, cố gắng dùng ngôn từ để dỗ cô, “Ông trời cho em khuôn mặt xinh đẹp như vậy là để em khóc sao?”
Tuy vụng về nhưng lại là sự chân thật từ trong lời nói.
Chu Phù bị câu an ủi vụng về này của anh chọc cười, tất cả chút uất ức cuối cùng cũng tan biến, cô không nhịn được mà cong môi, khóc xong lại cười nhìn rất đáng thương, cô chớp mi, ngước mắt lên, hai tay vẫn không buông khỏi vai Trần Kỵ. Tâm trạng của cô bây giờ đã khá hơn nhiều, còn có thể nói đùa với anh: “Vậy… Em có thể chiếm hời của anh không?”
Trần Kỵ nhướng mày: “Hả?”
Chu Phù đặt hai tay lên vai anh, mười ngón tay lại đan vào nhau ôm cổ anh theo bản năng, cô liếm liếm môi, hít một hơi thật sâu, cô không đợi Trần Kỵ đồng ý mà cứ thế lại gần anh, hôn lại đôi môi vừa rồi còn hôn trên khuôn mặt cô.
Sau khi mọi chuyện đã xong cô mới cảm thấy chột dạ muộn màng, cô cẩn thận ngước mắt nhìn sắc mặt anh, bất chấp tất cả mà giải thích: “Chiêu, chiêu này gọi là…cưỡng đoạt… vậy nên không cần anh phải đồng ý…”
Trần Kỵ: “…”
Một lát sau, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên, trong tiếng cười còn có ý cười nhạo làm cho gương mặt Chu Phù đỏ lên.
Anh thản nhiên bình luận: “Vậy thì em cũng khá ngang ngược đấy.”
“…” Chu Phù hơi mím môi dưới, “Cũng, cũng bình thường thôi.”
“Không nghĩ đến việc ngang ngược hơn chút à?” Trần Kỵ cười như không cười mà nhếch miệng.
Chu Phù nhất thời chưa phản ứng kịp: “Hả?”
Bàn tay to của người đàn ông lại đặt ở sau đầu cô lần nữa, tiếp tục sử dụng cái gọi là cưỡng đoạt như cô nói, giọng nói trầm trầm vấn vít bên tai: “Mở miệng ra, dù sao em cũng phải nếm thử vị nước mắt của mình chứ.”
Sau khi hôn xong, gương mặt Chu Phù đỏ bừng, dù hít thở sâu mấy lần cũng không thể nào làm bình tĩnh trái tim đang đập nhanh kia.
Cả người mềm nhũn trên người anh.
Trần Kỵ ôm cô gái của mình mà cười nhẹ.
Nghe vào tai Chu Phù thì đó là sự cười nhạo trầ,n trụi.
Theo đuổi người ta mà theo thành cái kiểu này, thật là mất mặt quá đi.
Nhưng mà có vẻ… Cũng rất thành công nhỉ?
Ít nhất, chiếm hời cũng là cô chiếm được, trừ việc chưa thể khiến anh chính miệng nói đồng ý ở bên nhau thì mọi chuyện đều rất tốt đẹp.
Ôm Trần Kỵ được một lúc thì Chu Phù cũng không có ý muốn đứng dậy.
Đúng thật là cô thấy luyến tiếc, chỉ là… cái tay ngang ngược của Trần Kỵ còn chưa chịu lấy ra… cô không dám động đậy và cũng không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Trần Kỵ cuối cùng cũng lên trước cô: “Trong công việc muốn tôi dạy em vẽ thì tôi đồng ý, nhưng sao theo đuổi tôi còn muốn tôi tự mình dạy em?”
Chu Phù: “…”
“Ôm cũng không biết ôm, hôn cũng không biết.”
Chu Phù: “…”
“Không chỉ phải giải đáp thắc mắc, mà còn phải trực tiếp dạy, còn phải thường xuyên theo dõi đốc thúc, không thúc giục thì không tích cực chủ động, thái độ quá không nghiêm chỉnh.”
Chu Phù: “…”
Đừng mắng, đừng mắng nữa, cô biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề mà.
Trần Kỵ nói hết câu này đến câu khác, bình tĩnh mà phân tích biểu hiện mấy tháng nay của cô, sau đó anh dừng lại một lát, anh chuyển chủ đề hỏi cô: “Chu Phù, rốt cuộc em đã theo đuổi xong chưa?”
“Hả?” Nghe vậy Chu Phù mở to mắt, mất hết sự bình tĩnh vừa có, cô đứng dậy khỏi người anh, bình tĩnh nhìn anh, “Vẫn chưa, làm sao vậy?”
Chẳng lẽ là vì cô theo đuổi quá tệ nên anh đã mất hết kiên nhẫn, không cho phép cô theo đuổi nữa.
Chu Phù há miệng thở dốc, cô vô thức xê dịch cơ thể, còn chưa kịp sửa lại tư thế thì đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ lấy, giữ vững lại như tư thế lúc đầu.
Cô hơi nhăn nhăn mày, lúc này cô chỉ nghĩ đến việc ổn định lại cảm xúc của Trần Kỵ, Chu Phù vội nói: “Anh đừng gấp, em, em còn có rất nhiều chiêu thức lợi hại chưa dùng tới…”
Hay lắm, giờ cô đã học được cách hứa lèo với anh rồi, bây giờ Trần Kỵ phải cố gắng lắm mới nhịn cười được: “Lợi hại như thế nào?”
Chu Phù tạm thời chưa nghĩ ra, cô chỉ còn cách cắn răng mà nói: “Anh để em tiếp tục theo đuổi anh thì chẳng phải sẽ biết sao?”
Trần Kỵ hắng giọng: “Chu Phù.”
“Hả?”
“Em có biết việc theo đuổi người khác, ngoại trừ chú ý đến một số kỹ thuật đặc biệt, còn có một số quá trình nhìn như không đáng kể nhưng rất cần thiết không thể bỏ qua?” Vẻ mặt Trần Kỵ đứng đắn giống như là đang nghiêm túc dạy dỗ cô.
Thái độ của Chu Phù cực kì nghiêm chỉnh giống như đang nghe một vấn đề nghiêm túc nào đó, nghe thế, cô vô cùng ham học hỏi mà hỏi lại: “Là gì?”
Trần Kỵ cũng thật sự dạy cô: “Ít nhất thì trong quá trình theo đuổi, em thi thoảng cũng phải hỏi đối phương là có thể ở bên nhau không, nếu không làm sao đối phương đồng ý với em chứ? Đúng không?”
Chu Phù chớp chớp mắt bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian theo đuổi mấy tháng vừa rồi, đúng thật là cô không hỏi anh câu đó.
Sau khi nhớ lại, cô nhất thời không nói được.
Trần Kỵ lười biếng mà nhướng mắt, cực kì hào phóng mà bắt đầu làm ví dụ cho cô xem: “Ví dụ như bây giờ tôi chuẩn bị theo đuổi em, tôi chắc chắn sẽ hỏi em một câu.”
“Chu Phù.”
“Hả?” Cô gái đang thất thần thì nghe anh gọi tên, cô thuận miệng đáp lại.
Trần Kỵ bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu có vẻ lơ đãng nhưng biểu cảm lại nghiêm túc chưa từng có: “Chúng ta ở bên nhau đi, làm bạn gái anh nhé, được không?”
Lời nói mang theo sự mê hoặc, cô giống như là không thể khống chế mà gật đầu, buột miệng đồng ý: “Được.”
“Vậy được rồi.”
…
…??
…!!
“Ơ ơ?”
Vài giây sau, Chu Phù chợt nhận ra điều gì.
Không đợi cô mở miệng, Trần Kỵ lại tiếp tục nói: “Được rồi, quá trình cũng đã hoàn thành rồi.”
Chu Phù hơi hé miệng, cô gần như không nhớ nổi lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, do dự một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta vậy vậy là… đã ở bên nhau rồi sao?” Bàn tay Trần Kỵ rút từ đằng sau ra véo má cô: “Em nói xem? Toàn bộ quá trình cũng đã xong rồi, không phải là em muốn quỵt nợ chứ?”
Chu Phù lắc đầu ngay lập tức, chỉ là cô cảm thấy sai sai ở chỗ nào.
“Trần Kỵ, có phải anh đang làm ngược không?”
Người đàn ông giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, xoa đến khi tóc rối tinh rối mù mới bỏ qua: “”Trông cậy vào em khó quá, con người anh không có nhiều kiên nhẫn thế, về sau những chuyện như vậy cứ để anh.”
Chu Phù liế,m môi dưới.
Sau đó cô nghe thấy anh nói tiếp: “Tất nhiên là em cũng có nhiều chiêu thức lợi hại, muốn dùng thì cứ tiếp tục dùng, chỉ là anh hơi tò mò, em có cái gì đa dạng mới lạ không.”
Chu Phù: “…”
Quan hệ của hai người thay đổi cực kì đột ngột, nhịp tim dồn dập của Chu Phù vẫn chưa thể ổn định trở lại.
Nhưng mà chỉ mừng như điên một lát, vẻ mặt cô gái đột nhiên tối lại.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn tham lam tận hưởng cảm giác yên bình và ấm áp khi được ở gần Trần Kỵ một lần nữa.
Vì quá tham lam nên trong tiềm thức cô buộc mình quên đi rất nhiều ký ức không vui.
Không ngừng tự lừa dối bản thân, cô chỉ nghĩ nếu cả đời này có thể theo đuổi anh thì cũng không tệ lắm.
Không cần anh đồng ý, cô chỉ cần từ từ theo đuổi anh.
Chu Phù chưa bao giờ tưởng tượng ra viễn cảnh anh đồng ý nên cô cũng không cần phải xem xét đến việc mình có xứng đôi với Trần Kỵ hay không.
Nhưng sự mê hoặc vừa rồi đối với cô rất lớn, cô nhất thời không phản ứng kịp và cũng không nhịn được mà buột miệng đồng ý.
Lúc này lí trí đã chiến thắng tình cảm, vẻ mặt cô cũng cứng đờ.
Cô mím môi, để cho hai nhân vật đối nghịch trong đầu chiến đấu với nhau.
Cuối cùng cô quyết định chịu trách nhiệm với anh, cô khẽ cắn môi, quyết tâm nói với anh: “Trần Kỵ, có chuyện này em nghĩ phải nói trước với anh.”
Trần Kỵ tùy ý ngước mắt.
“Tốt nhất là… Anh nên chuẩn bị tâm lý.” Cô gái nhỏ không còn cười nữa mà có vẻ lo lắng, “Anh hẳn còn nhớ những gì Tiêu Kỳ nói trước khi rời trường chứ? Thật ra em chưa bao giờ nghĩ sẽ nói với anh, em vẫn luôn trốn tránh, cảm thấy trốn tránh và quên nó đi thì coi như tất cả sẽ không tồn tại.”
“Nhưng em biết rằng, đó là chuyện không thể.” Cô dừng lại một chút, “Cho nên em phải nói trước với anh, dù chuyện này người khác khó tiếp nhận nhưng ít nhất em phải tôn trọng và có trách nhiệm với anh, để anh có quyền được biết và lựa chọn.”
Chu Phù hơi rũ mắt: “Trước đây em vẫn luôn không dám cho anh xem, em không nghĩ tới anh sẽ đồng ý để em theo đuổi và cũng không nghĩ tới mối quan hệ của chúng ta sẽ tiến triển như vậy nên vẫn luôn giấu giếm, vừa rồi buột miệng đồng ý và cũng mang tâm lý may mắn, xin lỗi anh, chúng ta cứ coi như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì nhé, sau khi anh xem xong thì lựa chọn lại, dù là kết quả thế nào em cũng sẽ chấp nhận.”
Cô hít một hơi thật sâu, móng tay gần như cắm sâu và lòng bàn tay như để lấy hết dũng khí, cô chậm rãi buông tay ra khỏi cổ anh, sau đó nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng xắn tay áo lên, quyết tâm để lộ cánh tay đã giấu kín rất nhiều năm.
Trên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái có những vết sẹo mỏng và dài rất chói mắt.
“Trên đùi cũng có…” Cô cúi đầu không dám ngẩng lên xem vẻ mặt của anh, cô tự giễu, “Có phải rất ghê tởm không…?”
Trần Kỵ không nói gì.
Trong lòng Chu Phù chùng xuống, cô có thể hiểu được, phản ứng của anh như vậy mới là bình thường.
Khuôn mặt cô xinh đẹp, mấy năm nay người theo đuổi cô cũng không ít nhưng đúng như dự đoán, ai trong số họ cũng chùn bước khi vô tình nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay cô.
Không ai có thể chấp nhận nó.
Ngay cả cô cũng ghét bỏ nó.
Cho nên sau này cô cũng không bao giờ mặc áo ngắn tay nữa, thậm chí lúc tắm rửa cô cũng không bao giờ soi gương.
“Xin lỗi anh, trước kia em không nên bất chấp mà theo đuổi anh.” Chu Phù liếm môi, vốn dĩ là ngã từ thiên đường xuống vực sâu, cả người tê dại nhưng không khóc được, nhưng cũng may là không thể khóc nếu không thì cần phải cố gắng mà nhịn, “Xin lỗi, đã lãng phí thời gian của anh…”
Cô không thích Tiêu Kỳ nhưng lại không thể không đồng ý với lời Tiêu Kỳ nói, điều kiện của Trần Kỵ tốt như vậy, đúng thật là không cần phải tìm một người như cô.
Nhưng mà từng giây từng phút trôi qua, cô lại không nhận được sự chán ghét như trong tưởng tượng.
Cô vẫn được anh ôm trong lòng như cũ, Trần Kỵ cũng không có ý muốn thả cô đi.
Sau đó, cánh tay lanh lẽo của cô nhận được sự ấm áp.
Trần Kỵ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô không cho cô cơ hội né tránh, giống như là đang dồn nén cảm xúc, giọng điệu nặng nề: “Tại sao lại bị như vậy?”
Lông mi Chu Phù run run, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Chỉ là… Có một lần trường tổ chức đi dã ngoại mùa thu, lúc đi dạo rừng trúc không may bị ngã…”
Trần Kỵ dùng lưỡi đẩy đẩy má, nửa chữ cũng không tin.
Anh mới xem qua, vết sẹo kia đúng là rất mỏng, nhìn không giống bị dao hay vật gì tương tự cắt nhưng cũng không thể là rơi vào rừng trúc được.
Anh nhìn cô chăm chú, cô gái không dám ngẩng đầu lên cũng không có ý định tiếp tục nói.
Người đàn ông nắm lấy cánh tay cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo từng chút một, sau một lúc lâu, anh chỉ hỏi: “Đau không?”
“Hả?” Chu Phù há to miệng, cô tạm thời chưa phản ứng kịp, những người đã từng thấy sẹo của cô trước giờ chỉ biết nói câu đáng sợ, ghê tởm, hóng hớt nguyên nhân hình thành vết sẹo, dò hỏi tới cùng, chỉ hận không thể bới lông tìm vết trong lí do cô đưa ra, khai quật từ đó những câu chuyện kinh thiên động địa rồi cảm thán thật thảm, rồi chuyển những câu chuyện bi thảm đó sang các tình huống xã hội khác, biến chúng thành chủ đề thu hút nhất của cuộc trò chuyện.
Nhưng chưa từng có ai hỏi cô có đau không.
Mũi Chu Phù bỗng thấy chua xót, giọng nói nghẹn ngào: “Cũng ổn, lá trúc mà, nó nhỏ lắm nên không đau, chỉ là dễ để lại sẹo, nhìn không đẹp…”
Trần Kỵ hơi nhắm mắt, anh nghiến chặt quai hàm cố che giấu cảm xúc sắp bộc phát, sau đó anh lại mím môi cười khẽ.
Anh đột nhiên cười khẽ làm cho Chu Phù, người còn đang nơm nớp lo sợ chờ phán quyết ngu luôn.
“Chu Phù, em hay thật.” Trần Kỵ nhéo má cô, “Làm gì mà căng thẳng như vậy dọa ông đây chết khiếp.”
“Ý anh là, chỉ là mấy vết sẹo nhỏ mà làm như trời sắp sập vậy.” Đầu lưỡi anh đẩy đẩy hàm dưới, “Nếu em không nói thì anh nhìn qua cũng nhìn không ra.”
Anh đưa tay nắm cằm cô, hơi nâng mặt cô lên làm cô nhìn mình: “Ông đây mẹ nó còn tưởng rằng em sẽ nói cho anh kiểu như, em thật ra là đàn ông, cái sự thật khiến người ta khiếp sợ này mới xứng với cái giọng điệu thấy chết không sờn đó chứ?”
Chu Phù: “…?”
Trần Kỵ đột nhiên lại gần cô, sau đó cười lưu manh, biểu cảm cực kì không đứng đắn: “Nhưng anh nói cho em biết, cho dù là em có nói thật cho ông đây rằng em là nam thì chuyện này cũng không phải là không thể tiếp nhận, em đừng nghĩ dùng cớ này để quỵt nợ.”
Chu Phù: “…??”
“Được rồi.” Bàn tay to của anh ôm bên hông cô, “Còn có chuyện lông gà vỏ tỏi nào muốn cho anh biết không?”
Chu Phù chớp chớp mắt, tạm thời chưa hồi phục lại tinh thần sau nỗi đau yêu đương lâm li bi đát kia, ngơ ngác mà lắc đầu.
“Vậy được, quá trình của chúng ta đã xong.” Người đàn ông tiện tay vân vê lọn tóc của cô, “Anh không cảm thấy sẹo này xấu, số sẹo đó ít như vậy mà em cũng không dám mặc áo ngắn tay, trên người anh số sẹo còn nhiều hơn em, em có thấy anh không dám cởi trần à?”
Chu Phù nói tiếp câu của anh: “Nhưng em không thấy anh để lộ cánh tay ở nhà.”
Trần Kỵ lưu manh mà chậc một tiếng: “Thì sao? Em muốn nhìn người khác dáng vẻ không mặc quần áo? Cô gái à, động cơ của em có phải rõ ràng quá không?”
Chu Phù: “…”
Chù Phù suy nghĩ rồi vẫn hỏi anh: “Trên người anh thật sự có rất nhiều sẹo à?”
“Nếu không thì sao? Em cho rằng lúc ở Kim Đường vì sao mọi người đều sợ anh?” Anh cười khẽ, nhớ lại thấy cũng thật trẻ con, “Đều bởi vì từ nhỏ đánh nhau mà ra.”
Anh nói xong còn tiện tay vén một góc áo: “Cho em thưởng thức một chút.”
“So với em xấu hơn nhiều nhỉ?”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ nhỏ giọng cười: “Chu Phù, ông đây và em dù có là vết sẹo cũng là một cặp hoàn hảo.”
“…”
Chu Phù mím môi, lúc này cô mới muộn màng muốn khóc, cô quay lại nhìn anh, rơi thêm vài giọt nước mắt uất ức.
“Em cứ tưởng mình sắp phải thu dọn hành lý rời đi…”
Bàn tay của Trần Kỵ nhẹ xoa lưng cô: “Thôi đi, với cái khả năng thu dọn hành lý kia của em thì dù có dọn nửa năm cũng dọn chưa xong.”
Chu Phù: “…”
“Này.” Trần Kỵ đột ngột vỗ nhẹ cô hai cái.
“Hả?” Cô gái đứng dậy khỏi người anh, “Sao vậy?”
“Hôm đó em có mua cái gì bên ngoài cửa hàng ấy, vòng tay tình nhân, mặt vòng tay khắc tên, 2 cái 39 tệ. Em định bao giờ mới đưa cho anh?”
Chu Phù hơi khựng lại, gương mặt hơi nóng lên, đồ đó cô tiện tay mua vì lúc đó nổi lên tâm tình thiếu nữ, cô cảm thấy không nên đưa và cũng thấy hai người chưa phải người yêu, chưa phải lúc để đưa thứ đó.
“Đừng phủ nhận, anh thấy em mua.” Trần Kỵ thấy cô không nói gì thì nói tiếp, “Đợi một lúc cũng không thấy em đưa nên chắc không phải là em đưa cho em trai mưa anh trai mưa gì đó chứ?”
“…”
Chu Phù bật cười: “Không có, ở trong phòng ngủ.”
“Vậy mau đi lấy đưa cho anh.” Trần Kỵ thúc giục cô rồi sau đó nói một cách ấu trĩ hiếm thấy, “Anh sẽ chụp mấy tấm khoe với bọn Lục Minh Bạc.”
Chu Phù: “…”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Chậm mà chắc!!! Chúc mừng A Kỵ!!! Anh Kỵ sẽ gửi kẹo cưới cho mọi người!!!!
- -----oOo------