Chương 2
3.
Buổi tối đó, Hứa Kiều Kiều gõ cửa phòng ký túc xá của tôi với giọng run rẩy.
Cô ta liên tục nói rằng cô ta đã mua cho tôi một số thứ, bảo tôi mở cửa ra, nhưng tôi nghe được, giọng của cô ta đã khàn đi.
"Chúc Khanh Khanh, đấy không phải bạn thân của cậu à, cậu có ra mở cửa không?"
Phòng ký túc xá của tôi có hai bạn về nhà chuẩn bị thi, chỉ còn lại Liễu Yên ở giường trên đang lạnh lùng lên tiếng.
Tôi biết, tất cả là do trước đây tôi bị Hứa Kiều Kiều lừa gạt, cho rằng Liễu Yên đã lấy trộm mỹ phẩm của tôi mà buông lời xấu xa với cô ấy.
Tôi áy náy tìm một túi khoai tây chiên yêu thích của cô ấy từ hộp đồ ăn vặt của mình.
"Yên Yên, chuyện ngày đó là lỗi của tớ, Hứa Kiều Kiều bảo tớ là cậu đã lấy trộm mỹ phẩm khi tớ không có ở phòng, cho nên tớ..."
"Cậu ta nói gì cậu cũng tin đúng không? Tại sao tớ bảo Hứa Kiều Kiều không phải là người tốt thì cậu không tin? Cậu cứ đi mà nghe cô ta đi!"
Liễu Yên xoay người, không muốn nói chuyện với tôi, nhưng ngay sau đó, tôi chậm rãi nói: "Tớ tin cậu."
Cô gái đơ ra một lúc.
Tôi hai tay hai chân leo lên giường tầng trên, ôm chặt lấy cô ấy không buông.
Có chút mềm mại? Không tin, tôi thử lại lần nữa.
Liễu Yên hét ầm lên: "Á Chúc Khanh Khanh cậu là đồ biến thái! Cậu là biến thái đúng không! Tay cậu đang đặt ở đâu đấy!!!"
Tôi rơm rớm nước mắt nhìn cô ấy: "Yên Yên, chuyện lúc trước đều là lỗi của tớ. Tớ không nên nghe lời Hứa Kiều Kiều mà đối xử như vậy với cậu, tớ đã tuyệt giao với cậu ta rồi, về sau tớ sẽ dành cả đời để bù đắp cho cậu."
Liễu Yên thâm chí còn sốc hơn vừa nãy: "Tuyệt, tuyệt giao?"
Vừa dứt lời, bên ngoài lại vang lên giọng nói của Hứa Kiều Kiều:
"Tao nghe thấy bên trong có âm thanh, Khanh Khanh mày có ở bên trong không? Mày ra đây một chút, tao dẫn mày đi chỗ này, có đồ tốt cho mày."
Liễu Yên không chịu nổi nữa: "Để tớ đuổi cậu ta đi."
Cô ấy nói xong muốn xuống giường, tôi nhanh chóng ôm lấy cô ấy..
Liễu Yên: "Cậu, cậu đừng có cản tớ......"
Tôi làm động tác “Suỵt”.
"Yên Yên, ngày mai còn thi, cứ để cậu ta gào thét đi. Ngày mai, tớ có trò hay cho cậu xem."
4.
Sáng sớm ngày hôm sau, ở hành lang tòa nhà dạy học, tôi gặp Hứa Kiều Kiều.
Rõ ràng đêm qua cô ta ngủ không ngon, hốc mắt xanh đen, nhưng mặc dù như thế, trên người cô ta vẫn có một sức hút đặc biệt.
Giống như có một lớp filter làm đẹp vậy.
Dù sao trước đây tôi cũng bị cô ta cướp mất không ít vận khí, hiện tại có rất nhiều bạn nam chú ý đến cô ta.
Nhìn thấy tôi, Hứa Kiều Kiều hai mắt đổ hoe chạy lại: "Khanh Khanh, tại sao mày phớt lờ tao?"
Nhìn dáng vẻ đau lòng của cô ta kìa, thật châm chọc.
Đúng vậy, tôi cũng muốn hỏi, vì sao bây giờ cô ta lại trở nên như vậy.
Chúng tôi đã từng cùng nhau đạp xe suốt những năm cấp ba, cùng nhau học thêm, cùng đi xem Lễ hội đèn lồng Tết Nguyên tiêu.
Khi đó cô ta thật trong sáng, xinh đẹp, chúng tôi đã cùng nhau học tập chăm chỉ để thi vào ngôi trường mơ ước.
Nhưng tại sao, tại sao bây giờ cô ta lại trở nên đáng sợ như vậy, thậm chí muốn đẩy tôi vào chỗ c h ế t?
"Không có gì."
Tôi mỉm cười, che giấu hận thù trong mắt: "Kiều Kiều, tao chỉ trêu mày thôi, trông mày và Cao Bằng thật xứng đôi vừa lứa."
"Tao với hắn không xứng đôi! Khanh Khanh, hắn là của mày, tao sẽ không tranh với mày!" Hứa Kiều Kiều vội vàng giải thích, ống tay áo co lên, lộ ra những vết sẹo do tàn thuốc lá.
Trước ngày hôm qua, không có vết sẹo nào cả, cánh tay láng mịn không tì vết.
Hứa Kiều Kiều tự nhận ra, hoảng hốt, bối rối kéo tay áo xuống:
"Mà này, Khanh Khanh, kì thi hôm nay là do cô Trương đáng ghét bên viện Ngoại ngữ ra đề, bà ta đối xử rất nghiêm khắc với mày, lần này mày phải thi điểm thật thấp để nhà trường phê bình bà ta."
Hứa Kiều Kiều vẻ mặt chân thành cầm tay tôi: "Mày là thủ khoa đầu vào của trường, nếu mày trượt bài thi này, trường học nhất định sẽ kỷ luật bà ta."
Tôi nhìn gương mặt tỏ ra vô hại của Hứa Kiều Kiều, chỉ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Là tôi ngu ngốc, cô Trương đối xử với tôi vô cùng có trách nhiệm, ngày đó tôi và Hứa Kiều Kiều thâu đêm ngoài quán net, hôm sau vào lớp cô ấy ngáp một cái, cô Trương có nhắc nhở tôi vài câu.
Lúc đầu, tôi cũng cảm thấy bình thường, chính Hứa Kiều Kiều ngày nào cũng nói xấu cô Trương trước mặt tôi với giọng điệu vô cùng căm phẫn, khiến tôi nghĩ rằng cô ấy nhắm vào tôi vì tôi xinh đẹp và trẻ trung hơn, vì vậy tôi rất không thích cô Trương.
Mà Hứa Kiều Kiều muốn tôi trượt kỳ thi này vì một lý do khác nữa.
Vào thời điểm này, tôi sẽ gặp nam chính của thế giới, đẹp trai, giàu có, lại còn là con ông cháu cha, Quý Như Thanh.
Dựa theo cốt truyện ban đầu, trong kì thi lần này, tôi phát huy xuất sắc, đạt điểm tuyệt đối, thành công thu hút sự chú ý của Quý Như Thanh.
Hứa Kiều Kiều muốn thay thế tôi và trở thành người được nam chính chú ý.
"Khanh Khanh, mày cười cái gì đấy, mày có nghe rõ lời tao nói không?"
Tôi mỉm cười gật đầu với cô ta: "Tất nhiên, tao đã nghe rõ từng lời nói của mày rồi."
Một giây sau, tôi nghe được tiếng lòng của cô ta: 【 Nghe được thì tốt, đúng là đồ ngu vẫn là đồ ngu thôi, mình nói gì cũng tin.】
Chính lúc này, trước mặt đột nhiên ồn ào hẳn lên.
Dường như có ai đó hít một hơi thật sâu.
Một lát sau, một bóng dáng thanh mảnh xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Buổi tối đó, Hứa Kiều Kiều gõ cửa phòng ký túc xá của tôi với giọng run rẩy.
Cô ta liên tục nói rằng cô ta đã mua cho tôi một số thứ, bảo tôi mở cửa ra, nhưng tôi nghe được, giọng của cô ta đã khàn đi.
"Chúc Khanh Khanh, đấy không phải bạn thân của cậu à, cậu có ra mở cửa không?"
Phòng ký túc xá của tôi có hai bạn về nhà chuẩn bị thi, chỉ còn lại Liễu Yên ở giường trên đang lạnh lùng lên tiếng.
Tôi biết, tất cả là do trước đây tôi bị Hứa Kiều Kiều lừa gạt, cho rằng Liễu Yên đã lấy trộm mỹ phẩm của tôi mà buông lời xấu xa với cô ấy.
Tôi áy náy tìm một túi khoai tây chiên yêu thích của cô ấy từ hộp đồ ăn vặt của mình.
"Yên Yên, chuyện ngày đó là lỗi của tớ, Hứa Kiều Kiều bảo tớ là cậu đã lấy trộm mỹ phẩm khi tớ không có ở phòng, cho nên tớ..."
"Cậu ta nói gì cậu cũng tin đúng không? Tại sao tớ bảo Hứa Kiều Kiều không phải là người tốt thì cậu không tin? Cậu cứ đi mà nghe cô ta đi!"
Liễu Yên xoay người, không muốn nói chuyện với tôi, nhưng ngay sau đó, tôi chậm rãi nói: "Tớ tin cậu."
Cô gái đơ ra một lúc.
Tôi hai tay hai chân leo lên giường tầng trên, ôm chặt lấy cô ấy không buông.
Có chút mềm mại? Không tin, tôi thử lại lần nữa.
Liễu Yên hét ầm lên: "Á Chúc Khanh Khanh cậu là đồ biến thái! Cậu là biến thái đúng không! Tay cậu đang đặt ở đâu đấy!!!"
Tôi rơm rớm nước mắt nhìn cô ấy: "Yên Yên, chuyện lúc trước đều là lỗi của tớ. Tớ không nên nghe lời Hứa Kiều Kiều mà đối xử như vậy với cậu, tớ đã tuyệt giao với cậu ta rồi, về sau tớ sẽ dành cả đời để bù đắp cho cậu."
Liễu Yên thâm chí còn sốc hơn vừa nãy: "Tuyệt, tuyệt giao?"
Vừa dứt lời, bên ngoài lại vang lên giọng nói của Hứa Kiều Kiều:
"Tao nghe thấy bên trong có âm thanh, Khanh Khanh mày có ở bên trong không? Mày ra đây một chút, tao dẫn mày đi chỗ này, có đồ tốt cho mày."
Liễu Yên không chịu nổi nữa: "Để tớ đuổi cậu ta đi."
Cô ấy nói xong muốn xuống giường, tôi nhanh chóng ôm lấy cô ấy..
Liễu Yên: "Cậu, cậu đừng có cản tớ......"
Tôi làm động tác “Suỵt”.
"Yên Yên, ngày mai còn thi, cứ để cậu ta gào thét đi. Ngày mai, tớ có trò hay cho cậu xem."
4.
Sáng sớm ngày hôm sau, ở hành lang tòa nhà dạy học, tôi gặp Hứa Kiều Kiều.
Rõ ràng đêm qua cô ta ngủ không ngon, hốc mắt xanh đen, nhưng mặc dù như thế, trên người cô ta vẫn có một sức hút đặc biệt.
Giống như có một lớp filter làm đẹp vậy.
Dù sao trước đây tôi cũng bị cô ta cướp mất không ít vận khí, hiện tại có rất nhiều bạn nam chú ý đến cô ta.
Nhìn thấy tôi, Hứa Kiều Kiều hai mắt đổ hoe chạy lại: "Khanh Khanh, tại sao mày phớt lờ tao?"
Nhìn dáng vẻ đau lòng của cô ta kìa, thật châm chọc.
Đúng vậy, tôi cũng muốn hỏi, vì sao bây giờ cô ta lại trở nên như vậy.
Chúng tôi đã từng cùng nhau đạp xe suốt những năm cấp ba, cùng nhau học thêm, cùng đi xem Lễ hội đèn lồng Tết Nguyên tiêu.
Khi đó cô ta thật trong sáng, xinh đẹp, chúng tôi đã cùng nhau học tập chăm chỉ để thi vào ngôi trường mơ ước.
Nhưng tại sao, tại sao bây giờ cô ta lại trở nên đáng sợ như vậy, thậm chí muốn đẩy tôi vào chỗ c h ế t?
"Không có gì."
Tôi mỉm cười, che giấu hận thù trong mắt: "Kiều Kiều, tao chỉ trêu mày thôi, trông mày và Cao Bằng thật xứng đôi vừa lứa."
"Tao với hắn không xứng đôi! Khanh Khanh, hắn là của mày, tao sẽ không tranh với mày!" Hứa Kiều Kiều vội vàng giải thích, ống tay áo co lên, lộ ra những vết sẹo do tàn thuốc lá.
Trước ngày hôm qua, không có vết sẹo nào cả, cánh tay láng mịn không tì vết.
Hứa Kiều Kiều tự nhận ra, hoảng hốt, bối rối kéo tay áo xuống:
"Mà này, Khanh Khanh, kì thi hôm nay là do cô Trương đáng ghét bên viện Ngoại ngữ ra đề, bà ta đối xử rất nghiêm khắc với mày, lần này mày phải thi điểm thật thấp để nhà trường phê bình bà ta."
Hứa Kiều Kiều vẻ mặt chân thành cầm tay tôi: "Mày là thủ khoa đầu vào của trường, nếu mày trượt bài thi này, trường học nhất định sẽ kỷ luật bà ta."
Tôi nhìn gương mặt tỏ ra vô hại của Hứa Kiều Kiều, chỉ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Là tôi ngu ngốc, cô Trương đối xử với tôi vô cùng có trách nhiệm, ngày đó tôi và Hứa Kiều Kiều thâu đêm ngoài quán net, hôm sau vào lớp cô ấy ngáp một cái, cô Trương có nhắc nhở tôi vài câu.
Lúc đầu, tôi cũng cảm thấy bình thường, chính Hứa Kiều Kiều ngày nào cũng nói xấu cô Trương trước mặt tôi với giọng điệu vô cùng căm phẫn, khiến tôi nghĩ rằng cô ấy nhắm vào tôi vì tôi xinh đẹp và trẻ trung hơn, vì vậy tôi rất không thích cô Trương.
Mà Hứa Kiều Kiều muốn tôi trượt kỳ thi này vì một lý do khác nữa.
Vào thời điểm này, tôi sẽ gặp nam chính của thế giới, đẹp trai, giàu có, lại còn là con ông cháu cha, Quý Như Thanh.
Dựa theo cốt truyện ban đầu, trong kì thi lần này, tôi phát huy xuất sắc, đạt điểm tuyệt đối, thành công thu hút sự chú ý của Quý Như Thanh.
Hứa Kiều Kiều muốn thay thế tôi và trở thành người được nam chính chú ý.
"Khanh Khanh, mày cười cái gì đấy, mày có nghe rõ lời tao nói không?"
Tôi mỉm cười gật đầu với cô ta: "Tất nhiên, tao đã nghe rõ từng lời nói của mày rồi."
Một giây sau, tôi nghe được tiếng lòng của cô ta: 【 Nghe được thì tốt, đúng là đồ ngu vẫn là đồ ngu thôi, mình nói gì cũng tin.】
Chính lúc này, trước mặt đột nhiên ồn ào hẳn lên.
Dường như có ai đó hít một hơi thật sâu.
Một lát sau, một bóng dáng thanh mảnh xuất hiện trước mặt chúng tôi.