Chương 2
Ninh Hồi đang ngây người xuất thần thì Thanh Đan cầm ấm trà bằng sứ men xanh nóng mới rót đầy vén rèm đi vào, thấy cô tỉnh thì nói: "Thiếu phu nhân, có muốn uống ngụm trà nóng thấm giọng không ạ?"
Ninh Hồi bị nàng ấy làm cho giật mình, đầu ngón tay run run, khàn khàn giọng đáp một tiếng. Thanh Đan rót khoảng nửa chung trà, để nguội một lát rồi đỡ người dậy dựa vào gối mềm, cẩn thận đưa chung sứ đến bên đôi môi khô khốc trắng bệch của cô.
Ninh Hồi uống hết sạch nước trà rồi lại nằm về giường, nhân tiện quay người và mặt vào phía trong. Thanh Đan cũng không nói gì, chỉ cho các nha hoàn khác trong phòng lui ra ngoài, một mình nàng ấy an tĩnh trông giữ bên cạnh.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, taa có hơi khó chịu." Ninh Hồi nhăn mặt, cô nghĩ đến tình trạng của Thủy Lam tinh, lại rầu rĩ về hoàn cảnh của mình. Bản thân biến thành người khác cũng không phải là chuyện tốt gì, từ trước đến nay cô thích suy nghĩ về mọi vấn đề, trong hoàn cảnh thế này, cô không khỏi muốn tự hỏi lòng mình: Rốt cuộc ta có còn là ta nữa không?
Đây đúng là một vấn đề rất đáng để suy nghĩ.
Thanh Thanh Thảo Nguyên đang điều khiển không gian thảo nguyên tưới nước cho gốc cỏ đuổi chó, vẫn bị vây trong trạng thái vô cùng hưng phấn vì gốc cỏ đuôi chó này, nó nhẹ nhàng nói: "Kí chủ đừng sợ, mọi chuyện đã có tôi rồi."
Ninh Hồi chớp chớp mắt: "Ngươi? Ngươi có thể làm gì?" Hệ thống yếu như gà, sức chiến đấu là số 0, lực phòng ngự cũng là số 0 tròn trĩnh.
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhảy tại chỗ mấy cái, bắp thịt trên người cũng rung rung theo, nó nghiêm túc nói: "Làm cho kí chủ hăng hái hơn, cổ vũ cho kí chủ, làm trụ cột tinh thần cho kí chủ."
Ninh Hồi: "... Ờ." Cảm ơn ngươi nhé.
Một người một hệ thống tranh luận cả nửa ngày, Thanh Thanh Thảo Nguyên ở trong không gian thảo nguyên chăm sóc gốc cỏ đuôi chó như là con trai ruột của mình, Ninh Hồi mặc kệ nó trùm chăn ngủ, sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng.
Không bị ác mộng quấn người, giấc ngủ này của nàng cực ngon, lúc thức dậy đã là hoàng hôn rồi.
Cô ngồi dậy tựa vào gối mềm, có thể thấy được ánh sáng màu cam nhạt ngoài cửa sổ giấy đã khép lại, Thanh Đan đứng bên chiếc bàn cạnh cửa sổ bỏ thêm hương liệu xua muỗi vào bếp lò nhỏ, thấy cô dậy thì vội đậy nắp lò lại, dùng khăn trên kệ rửa mặt lau sạch tay, cười với cô rồi vuốt chăn mỏng: "Bây giờ tinh thần của thiếu phu nhân tốt lên không ít."
Thanh Đan và Thanh Miêu đều là người nguyên chủ vẫn mang theo người, là người hầu hạ đắc lực nhất bên cạnh.
Ninh Hồi nhếch khóe miệng cười với Thanh Đan, lại kêu nàng ấyrót thêm một chung trà, tay cầm chung trà bằng sứ men xanh dựa theo dáng vẻ của nguyên chủ mà uống từng ngụm nhỏ, mở miệng nói: "Nghĩ thông suốt một số chuyện, tinh thần đương nhiên sẽ tốt."
Trong lòngcô đang nghĩ đến chuyện xuyên qua, nhưng Thanh Đan luôn trầm ổn lại cho rằng cô nói đến chuyện Bùi gia, dịu dàng an ủi: "Thiếu phu nhân nghĩ thông suốt mới tốt, tội gì phải vì những chuyện của người khác mà khiến mình không thoải mái."
Tiểu thư nhà nàng là trẻ mồ côi nhà trung liệt, có Hầu gia phu nhân làm chỗ dựa, hôn sự này là do thánh thượng ban cho, lại gả cho Đốc Ngự Ti chủ Bùi Chất, Thế tử phủ Hiển Quốc Công danh tiếng lừng lẫy, tay cầm quyền bính có thể ngăn trẻ con khóc đêm, tại kinh đô này có phu nhân nhà ai có thể so được với tiểu thư chứ?
Chuyện tiểu thư thích Bùi Đô nàng và Thanh Miêu là người hiểu rõ nhất, nhưng trời không chiều theo lòng người, chuyện đã đến nước này rồi, bọn họ không thể chống lại trời đất này thì chỉ có thể thuận thế mà làm.
Tiểu thư vừa mới cưới chưa được một tháng, việc đã làm ở phủ của Trưởng Công chúa Hoa Dương đúng là không biết chừng mực, nhưng cũng không thật sự làm ra chuyện gì khác người, hiện giờ bị sắp xếp đến điền trang ở Kinh Giao chỉ là do lão phu nhân muốn nhân cơ hội này để trừng phạt trưởng tôn tức [*] của mình, khiến nàng thu hồi suy nghĩ thương nhớ người không nên thương nhớ, đồng thời khiến cho mọi người biết uy thế của lão phu nhân bà trong hậu viện phủ Quốc Công.
[*] Trưởng tôn tức: cháu dâu trưởng.
Thanh Đan hiểu rõ, nhưng hiện nay vẫn không nắm được trong lòng Ninh Hồi đang nghĩ thế nào, bèn ngậm miệng nuốt những lời này vào bụng.
Ngồi trên giường cũng không quá thoải mái, Ninh Hồi muốn đi dạo trong viện một lát, Thanh Đan bèn lấy một bộ áo váy tới cho cô, đẩy chiếc áo choàng màu xanh biếc mà tiểu nha hoàn đưa tới ra: "Bên ngoài còn hơi nóng, không cần cầm cái này."
Con đường lát đá trong viện vẩy chút nước để giảm nóng, Ninh Hồi đứng ở bậc thang đi vài bước, trúc xanh ở góc tường làm động lòng người, hoa nhài trên bàn đá tỏa mùi hương thoang thoảng, cái nóng oi bức của mùa hạ cũng không thể cướp đi sức sống của chúng.
Ninh Hồi hít một hơi thật sâu, không khí ở đây dường như mang theo cả vị ngọt, không giống như Thủy Lam tinh mà cô sống, miệng ngậm đầy cát vàng bụi bặm, khắp nơi hoang tàn đổ nát, trong thế giới đó nếu không có máy lọc thì căn bản không thể nào hô hấp, không thể sống nổi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên đang nhảy nhót trong không gian, nhìn cây xanh trong viện thì hận không thể lập tức cầm cuốc xẻng lên mà đào.
Thanh Thanh Thảo Nguyên rơi vài giọt nước mắt gấu trúc: "Kí chủ, kí chủ thấy không?!"
Ninh Hồi bình tĩnh hơn nó, cô trả lời: "Thấy, rất đẹp, rất đẹp." Rất động lòng người.
"Hoa này là quản sự của điền trang bên cạnh đưa tới, nói là An Lăng Quận chúa tự mình xới đất vun trồng, tặng qua đây cho thiếu phu nhân giải sầu." Thanh Đan tiến lên ngắt một đóa hoa nhỏ đưa cho Ninh Hồi: "Nghe đồn vị Quận chúa này thanh cao trong mắt không chấp nhận nửa hạt cát, hiện tại xem ra cũng không đến mức ấy."
Ninh Hồi nhìn đóa hoa trên tay, không chú ý lời của Thanh Đan cho lắm, nhưng thị nữ mặc váy áo xanh từ cửa viện đi vào lại khẽ hừ một tiếng, không ủng hộ nói: "Sao lại không đến mức đó? Nàng ta chỉ tặng mấy bồn hoa nát tới mà ngươi đã quên lúc chúng ta mới tới người ta thanh cao ra vẻ ta đây thế nào sao?"
Thanh Đan liếc mắt nhìn người mới tới gọi một tiếng Thanh Miêu, Ninh Hồi bèn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Thanh Đan trả lời: "Cũng không phải chuyện lớn gì ạ, chỉ là mấy ngày trước lúc mới đến điền trang, Thanh Miêu bị bên kia làm phát cáu."
Thanh Miêu: "Lúc mới đến thì xem chúng ta như sỏi trên đất ấy, mới qua mấy ngày không biết trúng tà gì, hết tặng hoa lại tặng thuốc, còn tự mình đến đây một chuyến, nô tì thấy Quận chúa An Lặng này chắc chắn không có lòng tốt gì."
Quận chúa An Lăng? Ninh Hồi nhất thời không nhớ ra người như vậy, Thanh Miêu nhắc một câu nàng mới nhớ là vị ở phủ Giang Đô Quận vương kia.
Phần cuối của cốt truyện Giang Đô bạo loạn, Bùi Chất phụng mệnh chém giết một vị Quận vương khác họ áp bức dân chúng vơ vét mồ hôi nước mắt của dân ở Giang Đô, đúng là phụ thân của vị Quận chúa An Lăng kia.
Đất diễn của vị Quận chúa này không nhiều lắm, dù sao nội dung truyện đều xoay chung quanh nam nữ chính, kiểu nhân vật tuyến 18 phối hợp diễn này thật sự không được miêu tả nhiều, nàng có thể nhớ đã không dễ dàng gì rồi.
"Thiếu phu nhân đang nghĩ gì vậy ạ?" Thanh Miêu thấy cô trầm ngâm không nói thì mở miệng hỏi.
Ninh Hồi cài đóa hoa trên tay vào mép búi tóc của Thanh Miêu: "Đang nghĩ đến Quận chúa An Lăng đây."
Thanh Miêu nhận định Quận chúa An Lăng có ý đồ khác, nói huyên thuyên lải nhải một hồi sợ Ninh Hồi bị người ta gạt, Ninh Hồi lại còn lắng nghe vô cùng nghiêm túc, Thanh Đan bất lực trừng mắt liếc Thanh Miêu một cái: "Ngươi có thể im miệng không, ầm ĩ đau hết cả tai, đến phòng bếp xem thử rồi dặn người làm bữa tối đưa tới sớm một chút, nhân tiện mời phu nhân cùng đến dùng bữa."
Thanh Miêu đáp ứng, gọi hai tiểu nha hoàn đi cùng, trong đình viện lập ứng yên tĩnh lại.
Cái nóng bên ngoài vẫn còn chưa tan hết nhưng Ninh Hồi cũng không cảm thấy nóng, cô khẽ vuốt lá hoa nhài, nếu không phải đám đông đang nhìn chằm chằm thì cô đã sớm bỏ nó vào không gian thảo nguyên rồi.
Thân phận tiểu thư Thế tử phu nhân này thật đúng là quá bất tiện, khi nào ở đâu đều có người đi theo không nói, đào cỏ đào cây gì đó mà để người ta nhìn thấy thì không khỏi bị nói là không ra thể thống gì.
"Thanh Đan, điền trang mà An Lăng Quận chúa ở cách chúng ta xa không?" Ninh Hồi hỏi.
Thanh Đan lắc đầu: "Không xa ạ, ngay bên cạnh chúng ta."
"Vậy sáng mai đi qua nhìn thử nhé?"
Cô bằng lòng ra ngoài dạo, Thanh Đan cũng thấy vui trong lòng sao lại ngăn cản: "Vậy tối nay nô tì chọn vài món làm quà."
Bữa tối ăn rất thanh đạm, ngoại trừ món cá chưng thì không có món mặn nào, Ninh Hồi ngồi bên bàn ngửi mùi hương thơm ngát của nhành hoa trong tay, Ninh phu nhân từ ngoài đi vào nhìn thấy dáng vẻ an tĩnh điềm đạm của cô thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, bà đến gần sờ trán cô: "Con chờ lâu chưa?"
Ninh Hồi đặt nhành hoa lên bàn: "Chưa ạ, vừa rồi vẫn luôn ở bên ngoài, con cũng mới vừa ngồi xuống thôi."
Lúc nói chuyện mặt mày nàng khá rạng rỡ, ánh mắt trong veo, nỗi oán hận đau thương làm lòng người hoảng sợ mấy ngày nay dường như đã biến mất hoàn toàn, không khác gì cô gái nhỏ rủ rê bà nói chuyện khi còn ở khuê phòng.
Ninh phu nhân thấy vui trong lòng, cơm tối cũng ăn nhiều hơn một chén, lúc gần đi bà còn cầm tay cô cẩn thận dặn dò, mãi đến khi Liễu Chi nhấc đèn lồng lên bà mới buông ra: "Chuyện lớn nhỏ trong Hầu phủ không thể rời khỏi ta được, sáng sớm mai ta phải quay về, con cũng không cần tiễn ta, chăm sóc sức khỏe cho thật tốt. Con là trưởng tức của phủ Quốc Công, đợi khỏe rồi thì tự nhiên phóng khoáng mà trở lại, trên dưới trong phủ cũng sẽ không ai nói gì con."
Chuyện trong phủ Trưởng Công chúa Hoa Dương đúng là Hồi nhi không đúng, ở điền trang một thời gian cũng tốt với nàng, hiện giờ tin đồn nhảm nhí bên ngoài vẫn còn chưa hoàn toàn êm xuống, đợi mấy ngày nữa nạp sính, hôn sự của Liễu Phương Tứ và Bùi Đô đã định, có đề tài mới để bàn tán thì sẽ ổn.
"Con phải thật mạnh khỏe, như vậy thì đại bá của con và ta mới có thể an tâm."
Ninh Hồi ngây người, chợt gật đầu nói vâng, nhìn ánh sáng nhạt kia đi xa mới trở về phòng.
Ban ngày ngủ nhiều nên tối có hơi khó ngủ, hơn nữa những yêu thương của Ninh phu nhân khiến trong lòng cô cũng có chút hụt hẫng.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, taa không ngủ được." Không chỉ không ngủ được mà còn rất buồn phiền.
Thanh Thanh Thảo Nguyên điều chỉnh nhiệt độ trong không gian, từ ái nói: "Cần tôi hát ru không? Kí chủ."
Ninh Hồi liếc mắt: "Không cần, cảm ơn." Cô nắm hờ hoa văn thêu trên chăn: "Hiện tại taa đang nghiêm túc ngẫm về đời người, ngươi đừng thêm phiền."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Vậy kết quả thế nào?"
Ninh Hồi: "Không có, cuộc đời từ chối yêu cầu suy nghĩ của tôi, hơn nữa còn kéo tôi vào sổ đen."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “……” ╰_ ╯
Vậy nói làm rắm gì!
Ninh Hồi bị nàng ấy làm cho giật mình, đầu ngón tay run run, khàn khàn giọng đáp một tiếng. Thanh Đan rót khoảng nửa chung trà, để nguội một lát rồi đỡ người dậy dựa vào gối mềm, cẩn thận đưa chung sứ đến bên đôi môi khô khốc trắng bệch của cô.
Ninh Hồi uống hết sạch nước trà rồi lại nằm về giường, nhân tiện quay người và mặt vào phía trong. Thanh Đan cũng không nói gì, chỉ cho các nha hoàn khác trong phòng lui ra ngoài, một mình nàng ấy an tĩnh trông giữ bên cạnh.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, taa có hơi khó chịu." Ninh Hồi nhăn mặt, cô nghĩ đến tình trạng của Thủy Lam tinh, lại rầu rĩ về hoàn cảnh của mình. Bản thân biến thành người khác cũng không phải là chuyện tốt gì, từ trước đến nay cô thích suy nghĩ về mọi vấn đề, trong hoàn cảnh thế này, cô không khỏi muốn tự hỏi lòng mình: Rốt cuộc ta có còn là ta nữa không?
Đây đúng là một vấn đề rất đáng để suy nghĩ.
Thanh Thanh Thảo Nguyên đang điều khiển không gian thảo nguyên tưới nước cho gốc cỏ đuổi chó, vẫn bị vây trong trạng thái vô cùng hưng phấn vì gốc cỏ đuôi chó này, nó nhẹ nhàng nói: "Kí chủ đừng sợ, mọi chuyện đã có tôi rồi."
Ninh Hồi chớp chớp mắt: "Ngươi? Ngươi có thể làm gì?" Hệ thống yếu như gà, sức chiến đấu là số 0, lực phòng ngự cũng là số 0 tròn trĩnh.
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhảy tại chỗ mấy cái, bắp thịt trên người cũng rung rung theo, nó nghiêm túc nói: "Làm cho kí chủ hăng hái hơn, cổ vũ cho kí chủ, làm trụ cột tinh thần cho kí chủ."
Ninh Hồi: "... Ờ." Cảm ơn ngươi nhé.
Một người một hệ thống tranh luận cả nửa ngày, Thanh Thanh Thảo Nguyên ở trong không gian thảo nguyên chăm sóc gốc cỏ đuôi chó như là con trai ruột của mình, Ninh Hồi mặc kệ nó trùm chăn ngủ, sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng.
Không bị ác mộng quấn người, giấc ngủ này của nàng cực ngon, lúc thức dậy đã là hoàng hôn rồi.
Cô ngồi dậy tựa vào gối mềm, có thể thấy được ánh sáng màu cam nhạt ngoài cửa sổ giấy đã khép lại, Thanh Đan đứng bên chiếc bàn cạnh cửa sổ bỏ thêm hương liệu xua muỗi vào bếp lò nhỏ, thấy cô dậy thì vội đậy nắp lò lại, dùng khăn trên kệ rửa mặt lau sạch tay, cười với cô rồi vuốt chăn mỏng: "Bây giờ tinh thần của thiếu phu nhân tốt lên không ít."
Thanh Đan và Thanh Miêu đều là người nguyên chủ vẫn mang theo người, là người hầu hạ đắc lực nhất bên cạnh.
Ninh Hồi nhếch khóe miệng cười với Thanh Đan, lại kêu nàng ấyrót thêm một chung trà, tay cầm chung trà bằng sứ men xanh dựa theo dáng vẻ của nguyên chủ mà uống từng ngụm nhỏ, mở miệng nói: "Nghĩ thông suốt một số chuyện, tinh thần đương nhiên sẽ tốt."
Trong lòngcô đang nghĩ đến chuyện xuyên qua, nhưng Thanh Đan luôn trầm ổn lại cho rằng cô nói đến chuyện Bùi gia, dịu dàng an ủi: "Thiếu phu nhân nghĩ thông suốt mới tốt, tội gì phải vì những chuyện của người khác mà khiến mình không thoải mái."
Tiểu thư nhà nàng là trẻ mồ côi nhà trung liệt, có Hầu gia phu nhân làm chỗ dựa, hôn sự này là do thánh thượng ban cho, lại gả cho Đốc Ngự Ti chủ Bùi Chất, Thế tử phủ Hiển Quốc Công danh tiếng lừng lẫy, tay cầm quyền bính có thể ngăn trẻ con khóc đêm, tại kinh đô này có phu nhân nhà ai có thể so được với tiểu thư chứ?
Chuyện tiểu thư thích Bùi Đô nàng và Thanh Miêu là người hiểu rõ nhất, nhưng trời không chiều theo lòng người, chuyện đã đến nước này rồi, bọn họ không thể chống lại trời đất này thì chỉ có thể thuận thế mà làm.
Tiểu thư vừa mới cưới chưa được một tháng, việc đã làm ở phủ của Trưởng Công chúa Hoa Dương đúng là không biết chừng mực, nhưng cũng không thật sự làm ra chuyện gì khác người, hiện giờ bị sắp xếp đến điền trang ở Kinh Giao chỉ là do lão phu nhân muốn nhân cơ hội này để trừng phạt trưởng tôn tức [*] của mình, khiến nàng thu hồi suy nghĩ thương nhớ người không nên thương nhớ, đồng thời khiến cho mọi người biết uy thế của lão phu nhân bà trong hậu viện phủ Quốc Công.
[*] Trưởng tôn tức: cháu dâu trưởng.
Thanh Đan hiểu rõ, nhưng hiện nay vẫn không nắm được trong lòng Ninh Hồi đang nghĩ thế nào, bèn ngậm miệng nuốt những lời này vào bụng.
Ngồi trên giường cũng không quá thoải mái, Ninh Hồi muốn đi dạo trong viện một lát, Thanh Đan bèn lấy một bộ áo váy tới cho cô, đẩy chiếc áo choàng màu xanh biếc mà tiểu nha hoàn đưa tới ra: "Bên ngoài còn hơi nóng, không cần cầm cái này."
Con đường lát đá trong viện vẩy chút nước để giảm nóng, Ninh Hồi đứng ở bậc thang đi vài bước, trúc xanh ở góc tường làm động lòng người, hoa nhài trên bàn đá tỏa mùi hương thoang thoảng, cái nóng oi bức của mùa hạ cũng không thể cướp đi sức sống của chúng.
Ninh Hồi hít một hơi thật sâu, không khí ở đây dường như mang theo cả vị ngọt, không giống như Thủy Lam tinh mà cô sống, miệng ngậm đầy cát vàng bụi bặm, khắp nơi hoang tàn đổ nát, trong thế giới đó nếu không có máy lọc thì căn bản không thể nào hô hấp, không thể sống nổi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên đang nhảy nhót trong không gian, nhìn cây xanh trong viện thì hận không thể lập tức cầm cuốc xẻng lên mà đào.
Thanh Thanh Thảo Nguyên rơi vài giọt nước mắt gấu trúc: "Kí chủ, kí chủ thấy không?!"
Ninh Hồi bình tĩnh hơn nó, cô trả lời: "Thấy, rất đẹp, rất đẹp." Rất động lòng người.
"Hoa này là quản sự của điền trang bên cạnh đưa tới, nói là An Lăng Quận chúa tự mình xới đất vun trồng, tặng qua đây cho thiếu phu nhân giải sầu." Thanh Đan tiến lên ngắt một đóa hoa nhỏ đưa cho Ninh Hồi: "Nghe đồn vị Quận chúa này thanh cao trong mắt không chấp nhận nửa hạt cát, hiện tại xem ra cũng không đến mức ấy."
Ninh Hồi nhìn đóa hoa trên tay, không chú ý lời của Thanh Đan cho lắm, nhưng thị nữ mặc váy áo xanh từ cửa viện đi vào lại khẽ hừ một tiếng, không ủng hộ nói: "Sao lại không đến mức đó? Nàng ta chỉ tặng mấy bồn hoa nát tới mà ngươi đã quên lúc chúng ta mới tới người ta thanh cao ra vẻ ta đây thế nào sao?"
Thanh Đan liếc mắt nhìn người mới tới gọi một tiếng Thanh Miêu, Ninh Hồi bèn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Thanh Đan trả lời: "Cũng không phải chuyện lớn gì ạ, chỉ là mấy ngày trước lúc mới đến điền trang, Thanh Miêu bị bên kia làm phát cáu."
Thanh Miêu: "Lúc mới đến thì xem chúng ta như sỏi trên đất ấy, mới qua mấy ngày không biết trúng tà gì, hết tặng hoa lại tặng thuốc, còn tự mình đến đây một chuyến, nô tì thấy Quận chúa An Lặng này chắc chắn không có lòng tốt gì."
Quận chúa An Lăng? Ninh Hồi nhất thời không nhớ ra người như vậy, Thanh Miêu nhắc một câu nàng mới nhớ là vị ở phủ Giang Đô Quận vương kia.
Phần cuối của cốt truyện Giang Đô bạo loạn, Bùi Chất phụng mệnh chém giết một vị Quận vương khác họ áp bức dân chúng vơ vét mồ hôi nước mắt của dân ở Giang Đô, đúng là phụ thân của vị Quận chúa An Lăng kia.
Đất diễn của vị Quận chúa này không nhiều lắm, dù sao nội dung truyện đều xoay chung quanh nam nữ chính, kiểu nhân vật tuyến 18 phối hợp diễn này thật sự không được miêu tả nhiều, nàng có thể nhớ đã không dễ dàng gì rồi.
"Thiếu phu nhân đang nghĩ gì vậy ạ?" Thanh Miêu thấy cô trầm ngâm không nói thì mở miệng hỏi.
Ninh Hồi cài đóa hoa trên tay vào mép búi tóc của Thanh Miêu: "Đang nghĩ đến Quận chúa An Lăng đây."
Thanh Miêu nhận định Quận chúa An Lăng có ý đồ khác, nói huyên thuyên lải nhải một hồi sợ Ninh Hồi bị người ta gạt, Ninh Hồi lại còn lắng nghe vô cùng nghiêm túc, Thanh Đan bất lực trừng mắt liếc Thanh Miêu một cái: "Ngươi có thể im miệng không, ầm ĩ đau hết cả tai, đến phòng bếp xem thử rồi dặn người làm bữa tối đưa tới sớm một chút, nhân tiện mời phu nhân cùng đến dùng bữa."
Thanh Miêu đáp ứng, gọi hai tiểu nha hoàn đi cùng, trong đình viện lập ứng yên tĩnh lại.
Cái nóng bên ngoài vẫn còn chưa tan hết nhưng Ninh Hồi cũng không cảm thấy nóng, cô khẽ vuốt lá hoa nhài, nếu không phải đám đông đang nhìn chằm chằm thì cô đã sớm bỏ nó vào không gian thảo nguyên rồi.
Thân phận tiểu thư Thế tử phu nhân này thật đúng là quá bất tiện, khi nào ở đâu đều có người đi theo không nói, đào cỏ đào cây gì đó mà để người ta nhìn thấy thì không khỏi bị nói là không ra thể thống gì.
"Thanh Đan, điền trang mà An Lăng Quận chúa ở cách chúng ta xa không?" Ninh Hồi hỏi.
Thanh Đan lắc đầu: "Không xa ạ, ngay bên cạnh chúng ta."
"Vậy sáng mai đi qua nhìn thử nhé?"
Cô bằng lòng ra ngoài dạo, Thanh Đan cũng thấy vui trong lòng sao lại ngăn cản: "Vậy tối nay nô tì chọn vài món làm quà."
Bữa tối ăn rất thanh đạm, ngoại trừ món cá chưng thì không có món mặn nào, Ninh Hồi ngồi bên bàn ngửi mùi hương thơm ngát của nhành hoa trong tay, Ninh phu nhân từ ngoài đi vào nhìn thấy dáng vẻ an tĩnh điềm đạm của cô thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, bà đến gần sờ trán cô: "Con chờ lâu chưa?"
Ninh Hồi đặt nhành hoa lên bàn: "Chưa ạ, vừa rồi vẫn luôn ở bên ngoài, con cũng mới vừa ngồi xuống thôi."
Lúc nói chuyện mặt mày nàng khá rạng rỡ, ánh mắt trong veo, nỗi oán hận đau thương làm lòng người hoảng sợ mấy ngày nay dường như đã biến mất hoàn toàn, không khác gì cô gái nhỏ rủ rê bà nói chuyện khi còn ở khuê phòng.
Ninh phu nhân thấy vui trong lòng, cơm tối cũng ăn nhiều hơn một chén, lúc gần đi bà còn cầm tay cô cẩn thận dặn dò, mãi đến khi Liễu Chi nhấc đèn lồng lên bà mới buông ra: "Chuyện lớn nhỏ trong Hầu phủ không thể rời khỏi ta được, sáng sớm mai ta phải quay về, con cũng không cần tiễn ta, chăm sóc sức khỏe cho thật tốt. Con là trưởng tức của phủ Quốc Công, đợi khỏe rồi thì tự nhiên phóng khoáng mà trở lại, trên dưới trong phủ cũng sẽ không ai nói gì con."
Chuyện trong phủ Trưởng Công chúa Hoa Dương đúng là Hồi nhi không đúng, ở điền trang một thời gian cũng tốt với nàng, hiện giờ tin đồn nhảm nhí bên ngoài vẫn còn chưa hoàn toàn êm xuống, đợi mấy ngày nữa nạp sính, hôn sự của Liễu Phương Tứ và Bùi Đô đã định, có đề tài mới để bàn tán thì sẽ ổn.
"Con phải thật mạnh khỏe, như vậy thì đại bá của con và ta mới có thể an tâm."
Ninh Hồi ngây người, chợt gật đầu nói vâng, nhìn ánh sáng nhạt kia đi xa mới trở về phòng.
Ban ngày ngủ nhiều nên tối có hơi khó ngủ, hơn nữa những yêu thương của Ninh phu nhân khiến trong lòng cô cũng có chút hụt hẫng.
"Thanh Thanh Thảo Nguyên, taa không ngủ được." Không chỉ không ngủ được mà còn rất buồn phiền.
Thanh Thanh Thảo Nguyên điều chỉnh nhiệt độ trong không gian, từ ái nói: "Cần tôi hát ru không? Kí chủ."
Ninh Hồi liếc mắt: "Không cần, cảm ơn." Cô nắm hờ hoa văn thêu trên chăn: "Hiện tại taa đang nghiêm túc ngẫm về đời người, ngươi đừng thêm phiền."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: "Vậy kết quả thế nào?"
Ninh Hồi: "Không có, cuộc đời từ chối yêu cầu suy nghĩ của tôi, hơn nữa còn kéo tôi vào sổ đen."
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “……” ╰_ ╯
Vậy nói làm rắm gì!