Chương : 15
Song Lane Canphield đến cuối tuần mới tới River Bend. Lúc này ông đang ngồi trong phòng khách , thì Abbie lại cảm thấy bức rứt , căng thẳng. Nàng không biết buổi họp cuả ông sẽ đem lại kết quả gì , nhưng phải có. Sự chờ đợi và bất định kèm theo làm mọi người đều quá căng.
Ngồi nghe mẹ nói huyên thuyên đóng vai chủ , nàng muốn thét lên để bà thôi nói , nhưng không thể làm vậy. Cả buổi sáng , mẹ nàng đã vui vẻ quá đỗi , nên Abbie sợ đến lúc bà sẽ bị thất vọng , mà chắc là vậy. Abbie để ý thấy Lane không động đến tách cà phê hay đĩa bánh hạt dẻ. Abbie khó tin là ông không đói và cũng không khát.
- Nào , Lane , anh muốn nói với chúng tôi chuyện gì thế ?- Babs mỉm cười và nhấp một ngụm cà phê , dửng dưng trước sự căng thẳng đang làm cho ruột gan cuả Abbie thắt lại từng chỗ.
- Bất hạnh thay , chuyện tôi sẽ nói với chị và cháu , không hay- Lane bắt đầu , và đặt cả đĩa lẫn tách cà phê xuống trên cái bàn để ở cuối ghế nệm dài.
- Bác định nói gì ?- Abbie hỏi- Tài sản cuả ba cháu để lại bị sai áp vì có tranh chấp chăng ?- Suốt từ mấy lâu nay , nàng nghi ngờ Rachel có lẽ sẽ tranh chấp phản kháng chúc thư và đòi chia một phần gia sản. Việc đó bây giờ đang xảy ra. Abbie chắc hẳn là vậy.
- Không , không có chuyện đó.
- Vậy thì chuyện gì ?
- Phải mất nhiều thì giờ để biết chính xác tình hình tài chánh cuả di sản như thế nào. Và tôi e rằng nó tệ hơn là tôi đã tưởng trước đây.
- Bác muốn nói gì ?
- Tôi chắc cháu biết rằng Dean bán công ty cuả ông cụ , ông có được một số tiền lớn.
- Mười hai triệu đô la- Abbie còn nhớ.
- Các thuế má , hoa hồng và nhiều chi phí khác đã phải đài thọ trên số tiền ấy , nên Dean thực sự đã thu vào ít hơn số đó. Trong những năm sau , ông đã tiêu thâm vào đó thường xuyên. Tuy ông đã vay tiền để xây cất mở mang River Benđ Những chuồng ngựa mới , v.v... - Việc gây giống ngựa , và tham dự các cuộc thi đua ngựa đẹp , đã thực sự bắt Dean phải rút bớt tiền mặt hoài. Văn phòng luật sư cuả ông cũng bị lỗ thường xuyên. Cộng thêm một số nghiệp vụ đầu tư không khôn ngoan và một mức sống đặc biệt rất cao , và ...- Ông ngừng lại , như thật sự không muốn nói hết.
- Bác muốn nói rằng không còn tiền nữa hay sao ?- Abbie hỏi , hy vọng không đúng như vậy.
- Tôi muốn nói Dean còn thiếu nợ rất nhiều. Các kỳ trả tiền cầm nhà đất cho nhà băng đã báo hạn. Còn thiếu tiền thuế nhà đất. Hầu như không có một nguồn thu nhập nào.
- Bác muốn nói chúng tôi hết tiền ?
- Tôi rất tiếc. Nhưng tài sản phải bán đi để trả nợ.
- Cái gì phải bán đi ? Ngựa chăng ? Hay bán bớt đất ? Bác không muốn nói chúng tôi phải bán River Bend chứ ?
- Tôi e rằng phải vậy.
- Không !- Abbie không tin nổi. Nàng nhìn mẹ. Babs tái mặt- Mẹ Ơi !- Nàng không còn biết nói gì với mẹ.
- Tình hình xấu đến vậy sao Lane ?- Babs lo lắng nhìn Lane.
- Vâng , Babs- Vẻ mặt ông đầy buồn rầu hối tiếc , ông tránh mắt bà- Chị biết tôi sẵn sàng giúp đỡ nếu có thể.
- Tôi biết- Babs thất vọng đáp.
Abbie không thể tin là việc đó có thật. Tình hình không thể tồi tệ đến vậy. Nhưng sau khi đã nghe Lane dẫn chứng và trình bày bằng thứ ngôn ngữ cuả kinh doanh và tài chánh , Abbie chỉ hiểu một điều là Lane đang nói rằng họ phải bán ngôi nhà duy nhất cuả họ , bầy ngựa Ả Rập mà nàng rất yêu , bán cái nơi họ đang sống.
Mọi thứ quen thuộc , mà nàng đã mến yêu , sẽ phải đem bán đấu giá. River Bend phải bị đem bán , ngôi nhà đã thuộc về dòng họ nàng từ bao thế hệ. Đó là cuộc sống cuả nàng mà Lane đang nói đến bằng giọng nói dửng dưng. Ông không thấy điều đó sao ? Nàng lặng người và choáng váng khi nghe ông nói , không còn suy nghĩ gì được , những câu hỏi không ngớt quay cuồng trong đầu nàng.
Họ sẽ ra sao ? Ben sẽ ra sao ? Họ sẽ ở đâu ? Sẽ làm gì ? Nàng sẽ tìm đâu ra việc làm ? Làm gì ? Họ tìm đâu ra tiền để ăn ? Họ làm sao dọn tất cả đồ đạc khi chưa biết đi đâu ? Tại sao có chuyện này ? Sao ba nàng có thể gây ra cho họ tình cảnh này ? Sao ông có thể gây cho mẹ nàng như vậy ?
Nhưng Lane không trả lời mà nói tiếp , và bây giờ ông dùng đến câu "có thể còn dư lại một số tiền sau khi trả hết cho các chủ nợ" Ông nói bằng một giọng rất bình tĩnh và thực tế , nên chuyện đó có vẻ như không có thật. Không thể xảy ra chuyện này cho họ. Không thể có.
- Chị đừng lo gì cả , Babs ạ. Tôi sẽ lo tất cả những chi tiết. Sẽ có người đến đây trong vài ngày nữa , để liệt kê tất cả các thứ , và ước tính giá phải chăng cuả chúng. Tôi hứa với chị , chúng tôi sẽ bán với giá cao nhất có thể.
- Hứa ! Làm sao bác có thể hứa gì ? Làm sao bác có thể ngồi yên ở đó và bảo chúng tôi đừng lo ? Đâu phải nhà cuả bác sắp bị bán ? Đâu phải thế giới cuả bác bị đảo lộn từ trên xuống.
- Abbie ! - Mẹ nàng sửng sốt.
- Con không cần , mẹ ạ. Chúng ta sắp mất tất cả , thế mà bác ấy cứ bảo chúng ta đừng lo gì cả ! Con thì con lo chứ sao lại không !- Nàng không chịu nổi nữa , và bỏ đi ra ngoài.
Nước mắt nóng bỏng trào lên trong khi nàng chạy xuống khu chuồng ngựa. Nàng chỉ biết mỗi một điều là phải bỏ đi để suy nghĩ- Một mình , xa bất cứ ai , và bất cứ điều gì. Nàng chộp lấy một bộ nịt đầu ngựa ở vách phòng kho , và chạy xuống chuồng , các câu hỏi động thình thịch trong đầu , và hoảng sợ trước hoàn cảnh tuyệt vọng và vô định. Nàng phải tìm ra ở đâu đó một câu trả lời , một giải pháp , một lối thoát. Đây là một sự sai lầm , một sai lầm đáng sợ.
Tay nàng vẫn khéo léo và vững chắc trong lúc cuồng loạn này , khi nàng hấp tấp đóng bộ dây nịt lên đầu trắng như bạc cuả con ngựa cái nhỏ cuả nàng , và dẫn nó ra ngoài chuồng. Nàng móc dây cương vào trên cái cổ cong cuả nó , nắm bờm nó và giật cương , nàng bắt nó quay về phiá cổng và hướng ra đồng cỏ bao la đằng sau.
Nàng mơ hồ thấy Ben chạy đến và kêu lên.
- Abbie , cô làm gì vậy ? Cô cưỡi con ngựa cái con ấy đi đâu thế ? Trở lui ! Nó còn nhỏ quá !- Nàng chẳng nghe gì cả. Chỉ là những tiếng nói , chúng không còn tác dụng gì nữa trên nhu cầu cuả nàng , nàng muốn chạy thật nhanh và thật xa. nàng mở cổng ra bằng cách nào cũng chả biết. Mấy phút trước đó , nó còn ngăn cản nàng , phút sau đồng cỏ đã hiện ra trước mắt nạng Nàng thúc ngựa phi nước đại , quất roi tới tấp lên mặt nó mà không để ý. Con ngựa cái con ngạc nhiên nhảy chồm lên về phiá trước và sải nhanh.
Tất cả mọi thứ đều mờ cả trước mắt Abbie. Các con ngựa sửng sốt dạt ra hai bên đường , các thân cây đứng bất động , và dòng nước trong con suối chảy ra sông Brazos. Nàng không thấy gì cả ngoài hai tai ngựa chổng lên trước mặt nàng , không cảm thấy gì ngoài ngọn gió đang thổi tung mái tóc dài cuả nàng , và không nghe gì cả ngoài tiếng vó ngựa đồm độp. Nhanh nữa , người ngựa càng chạy nhanh nữa.
Con ngựa cái bỗng vấp , và chùn chân lại , hất Abbie về phiá trước. Abbie ôm chặt cổ ngựa , cố giữ cho khỏi ngã nhào , và đụng vào bọt mép ướt và sền sệt của con ngựa , đến đó nàng mới nhận thức được hành động cuả nạng Nàng gò cương và từ từ thắng ngựa đã bở hơi , cho nó chạy chậm lại , và ngừng hẳn; nàng vội vàng tụt xuống khỏi mình ngựa , tay vẫn cầm dây cương.
- Nghỉ đi , con , nghỉ đi , Tiểu Giang Phong.
Bây giờ không sao nữa- Abbie cố trấn an con ngựa đang chạy qua một bên để tránh nàng , hai lỗ mũi đen ngòm cuả nó hểnh to để lộ màu đỏ bên trong; hai hông dày lông xám phập phồng lên xuống , lớp da đen bên dưới lông trắng ở cổ ướt đẫm.
Có tiếng vó ngựa vang lên đằng sau nàng. Abbie quay lại và thấy Ben đang cưỡi con ngựa thiến già chạy đến. Ông xuống ngựa , mặt hầm hầm , bước tới bên nàng
- Cô tưởng cô làm gì đấy , Abigail Laquson ?- Nhưng mắt ông đã chú mục vào con ngựa cái nhỏ tuổi- Cô muốn phá hỏng con ngựa này sao ? Nó còn nhỏ quá làm sao chạy dữ như vậy được !
- Tôi xin lỗi , Ben- Nàng lo lắng theo dõi , trong khi ông đưa bàn tay đầy kinh nghiệm sờ từ trên xuống dưới bốn chân mảnh dẻ cuả con ngựa , vừa nói như ru nó bằng tiếng Ba Lan. Khi ông đứng thẳng lên , Abbie nhìn vẻ mặt nghiêm khắc cuả ông.
- Con Tiểu Giang Phong không sao chứ ?
- A , bây giờ cô đâm lo- Ông chán nản xì ra mấy tiếng - Sao trước đây không lo ?
- Tôi rất tiếc. Tôi đã không suy nghĩ
- Có chứ , cô có suy nghĩ. Cô chỉ suy nghĩ tới cô , luôn luôn , khi cô nổi nóng và bị chạm tự ái , cô làm cho một ai khác phải khổ vì cô. Đối với cô , cái đó không quan trọng. Miễn là cô cảm thấy khỏe khoắn hơn là đủ. Cô không xứng đáng được có một con ngựa cái như con này.
- Có lẽ tôi không xứng đáng thật- Cổ họng nàng nghẹn lại- Nhưng nó là cuả tôi. Nó thuộc về tôi- Nàng ôm choàng cổ con ngựa đang run rẩy , không còn cầm được nước mắt. Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng trên má nàng
- Con Tiểu Giang Phong không sao cả chứ Ben ?
- Không sao- Ông hơi dịu bớt- Tôi không thấy gì cả. May là cô không nặng lắm. Xương cuả con ngựa hai tuổi chưa hết tăng trưởng. Cô biết điều đọ Chỉ cưỡi chúng những đoạn ngắn thôi. Không thể cho chúng chạy đua quanh đồng cỏ.
- Tôi biết.
- Cô dẫn bộ nó về chuồng. Không được cưỡi nó. Và cô phải chà nó thật kỹ.
Ông đang lên lớp nàng như thể nàng mới lên mười bốn và không biết gì hơn- Không biết chăm sóc ngựa. Nhưng vừa chớm nổi nóng , nàng đã nguội ngay , và phải thừa nhận rằng , hành động cuả nàng vừa rồi cho thấy nàng không biết chăm sóc ngựa.
Nàng rầu rĩ cầm dây cương , và quay người lại dẫn con ngựa cái nhỏ về chuồng. Thế nhưng , khi nàng nhìn ra đồng cỏ và thấy các con ngựa mà nàng đã biết từ khi chúng mới đẻ , dòng suối nơi nàng đã chơi đùa khi còn bé , và những cây mà nàng đã trèo lên , một cảm giác mất mát tràn ngập trong lòng nàng. Không lâu nữa , nàng phải từ bỏ các thứ đó , nàng nhận thức như vậy- Từ bỏ mọi thứ mà nàng đã biết từ thuở nào và coi như là đương nhiên. Để đi đâu ? Và làm gì ? Chuyện này dường như không thật.
- Tại sao khóc , nói nghe coi ?- Ben hỏi.
- Chúng tôi phải bán hết. Khi chết , ba tôi mắc nợ quá nhiều người. Không còn tiền để trả nợ. Tất cả phải bán để trả các chủ nợ- Tất cả , kể cả chúng ta.
- Thiệt vậy sao ?- Ông cau mặt.
Abbie gật đầu.
- Lane vừa nói cho chúng tôi hay khi ông đến đây. Chúng tôi khánh tận. Tôi đã biết chúng tôi có những vấn đề , nhưng không khi nào nghĩ rằng... không khi nào mơ rằng tình hình tồi tệ đến vậy- Nàng nhìn Ben , người cùng nàng vượt qua những cơn bão tố trước đây , và giúp nàng có thêm nghị lực. - Chuyện gì sẽ xảy ra cho chúng tôi ? Cho chú ? Tôi không có chú , nhưng coi chú là chú tôi thực sự. Không có chú tôi sẽ làm sao ?
- Con nít !- Ông quàng tay ôm nàng. Abbie muốn khóc thêm chút nữa , nhưng bây giờ không khóc được. Lần này cả ông cũng không trấn an được nạng Mọi chuyện sẽ không yên ổn trở lại- Tội nghiệp mẹ cô !- Ông nói- Thật là đáng sợ cho bà.
- Mẹ !- Nàng thậm chí đã không tính đến tác động cuả những tin ấy đối với mẹ nàng như thế nào. Sự choáng váng cuả nàng đã quá mạnh. Nàng mơ hồ nhận thức rằng , điều này có nghĩa là mẹ nàng chỉ còn có nàng để dựa vào. Nàng không những sẽ phải tự lo cho mình , mà còn phải lo cho mẹ. Thật bất công , nhưng có ai nói đời sống là công bằng bao giờ. - River Bend , bầy ngựa , tất cả đều bị đưa ra bán. Tât cả ngoại trừ Tiểu Giang Phong. Nó là cuả tôi- Nàng giằng ra khỏi tay Ben và quay sang con ngựa cái nhỏ.
- Nó sẽ là một con ngựa cái tốt , để gây giống một đàn ngựa mới.
- Đừng nói nữa , Ben.- Abbie suýt ngộp thở vì cuống họng có cục- Giờ này không còn là lúc mơ màng viễn vông. Ngay bây giờ tôi phải lo làm sao tìm được một mái nhà để chúng ta trú ẩn và thức ăn để sống. Và lo cho mẹ tôi. Tôi phải lo lắng vì mẹ tôi nữa.
Babs đè các đầu ngón tay lên tĩnh mạch ở thái dương đang đập mạnh , rồi bỏ tay xuống nặng nề đứng dậy. Tự nhiên bà muốn quên đi tất cả những gì Lane đã nói , và cố tin rằng tình hình không tồi tệ đến như ông đã mô tả. Nhưng bà không thể. Lần này thì không. Không còn ai để làm cho tình hình sáng sủa lại cho ba- Không còn Dean , không còn R.D. Không còn ai ngoài Abbie.
Nghe tiếng cửa trước mở , Babs quay lại , và nhận ra tiếng chân quen thuộc cuả Abbie. Nhưng Abbie đi qua phòng khách và bắt đầu bước lên cầu thang.
- Abbie- Babs gọi theo , và nghe tiếng chân ngập ngừng bước trở lui.
Rồi Abbie hiện ra ở cửa vòm , có vẻ mệt mỏi và xơ xác , mặt mày cau có.
- Mẹ lo cho con quá. Hồi nãy con có vẻ bực tức lắm. Mẹ muốn chắc chắn là con không sao cả.
- Không sao cả , mẹ ạ. Con không tin được chúng ta phải bán River Bend. Đây là nhà cuả chúng ta. Nếu chúng ta bán tất cả ngựa và tất cả đất đai , trừ một miếng nhỏ trên đó có nhà , tại sao còn chưa đủ ?
- Con không nhớ sao , Lane đã cắt nghĩa vì khoản tiền cầm nhà rất lớn ?
- Phải có cách nào đó để chúng ta giữ được ngôi nhà cuả chúng ta. Sao ba con có thể hại mẹ con chúng ta như vậy , hở mẹ ? Con không hiểu được. Bộ Ông thù ghét chúng ta lắm sao ?
Babs thở một hơi thật gấp. Suốt bao nhiêu năm bà không hề nghi ngờ rằng Abbie cũng cảm thấy không được cha yêu. Sao bà lại biết quá ít về cảm nghĩ cuả con gái như vậy ? Bà muốn an ủi con , nhưng không biết bằng cách nào.
- Như Lane đã nói , mẹ tin rằng nếu ba con còn sống , ông có thể huy động được tiền để trả hết nợ. Theo cách cuả ông , ông cũng đã quan tâm đến chúng ta.
Bà không nói "yêu thương". Nếu Dean có bao giờ yêu bà , thì tình yêu ấy đã chết từ lâu , ông đã ở với bà là vì bổn phận , vì cảm thấy có tội , và có lẽ , vì thương hại. Babs chưa bao giờ tự hỏi Dean có yêu thương Abbie không. Bà chỉ coi như là có. Nếu không , thì bà là người đáng trách. Ông không yêu bà , cho nên , có lẽ ông không thể yêu đứa con cuả bà. Nhưng nhai lại quá khứ phỏng có ích gì. Babs biết rằng bây giờ bà phải nghĩ đến Abbie.
- Còn cái nhà này , thì ngày nào đó con cũng sẽ rời bỏ nó , Abbie ạ , khi con gặp một người đàn ông con yêu và muốn ở trọn đời với nhau. Con sẽ lấy chồng và dọn đi ở nơi khác ...ở một cái nhà riêng cuả con , như con đã làm với Christopher. Không phải như là con sẽ ở suốt đời tại nhà này , nếu chuyện này không xảy ra.
- Nhưng mẹ thì vậy. Mẹ sẽ ra sao ? Mẹ yêu ngôi nhà này. Màn cửa , giấy dán tường , các đồ đạc trang trí- Tất cả đều do tay mẹ chọn. Ngôi nhà này là cuả mẹ. Làm sao mẹ có thể rời bỏ nó ?
- Thật sự mẹ không cần. Sau khi ông nội con chết , ở đây mẹ chỉ thấy cô đơn. Mẹ không muốn sống giữa một khung cảnh nó nhắc nhở mẹ điều đó suốt đời.
- Mẹ , mẹ không nói thật đấy chứ ?
- Mẹ nói thật đấy. Ngôi nhà này đã cũ , nhiều gió lòn , khó sưởi ấm trong mùa đông và không thể làm mát trong mùa hè. Nó luôn luôn ướt tồi tệ. Hệ thống ống nước xấu và các cửa sổ thì gỗ dãn nở nên khó mở.
- Nhưng ...rồi chúng ta đi ở đâu ? Chúng ta sẽ làm gì ?
- Mẹ không biết nữa. Mọi việc rồi sẽ tự nó êm xuôi. Luôn luôn như vậy.
- Con muốn tin như vậy.
Nhưngn Abbie không lạc quan như mẹ. Không thể búng tay một cái là có ngay việc làm và chỗ ở. Nàng sẽ phải đi kiếm việc , kiếm nhà ...và đồng thời duy trì hoạt động cuả trại , giữ ngựa ở trong tình trạng tốt để bán và sửa soạn cho cuộc bán đấu giá. Mọi thứ phải ở trong tình trạng tối hảo mới mong được gía cao.
Nhà hàng chuyên bán bít tết yên tĩnh lạ lùng khi Rachel bước vào. Cô ngừng lại , liếc quanh các bàn trải khăn trắng và các ghế trống trong khu dọn ăn tối. Có tiếng rì rầm từ phòng đợi kế bên vọng qua. Rachel ngần ngừ nhìn khung cửa đi qua quầy rượu.
Cô biết đã đến sớm trong buổi hẹn ăn tối nay với Lane , nhưng vì không biết sẽ mất bao lâu để tìm ra địa điểm cuả nhà hàng này. Vì Houston không có luật lệ khoanh vùng , nên cô khám phá ra rằng , các nhà hàng , và nhiều cơ sở kinh doanh khác cũng vậy , có thể nằm lọt trong một khu nhà ở.
Tuy đã không thấy xe hơi cuả Lane đậu bên ngoài , cô cũng muốn nhìn vào phòng đợi để xem ông có ở đó không. Cô đi qua phòng ấy , và suýt nữa va vào một người đàn ông từ trong đó bước ra. Hai tay anh ta đưa lên nắm hai tay cô giữ lại.
- Xin lỗi cô. Tôi e rằng tôi đi mà không thấy đường.
- Không , do lỗi cuả tôi.
Bối rối , cô thụt lùi một bước , và nhìn nhanh anh ta. Anh ta mặc quần jean đen , áo sơ mi trắng hở cổ , và trước đó đội cái nón cao bồi , kéo sát xuống trên mái tóc quăn màu nâu nhạt. Trẻ và điển trai , anh ta bước qua một bên để nhường đường , mắt lướt nhìn cái áo len màu ngọc thạch cô đang mặc.
Rachel ngượng nghịu bước qua để vào phòng đợi gần như tối om , tránh nhìn cặp mắt màu nâu đỏ cuả anh ta đang lóe ra một tia chú ý.
Hai người đàn ông đứng bên quầy rượu và một người ở cái bàn phiá trong. Không ai là Lane cả. Thấy họ nhìn , Rachel không dám chờ ở đó như đã nghĩ. Cô rút lui ra ngoài.
Người thanh niên đi nón cao bồi bước ra từ cửa thông qua nhà bếp. Rachel lại thấy anh ta để ý đến cô , khi thấy cô đứng ở cửa vào phòng ăn. Đóan rằng anh ta làm việc ở đây , cô lấy can đảm bước tới gần anh.
- Xin lỗi ông , nhưng ...tôi ngồi chờ ở một cái bàn kia được không ạ ?
- Nhà hàng ăn còn mười phút nữa mới mở cửa. Tôi nghĩ rằng ông chủ sẽ không nói gì nếu bà ngồi ở đấy.
- Tôi có thể đem cho bà cái gì để uống không ? Một chai bia lạnh ? Một ly rượu vang ?
- Làm ơn cho tôi một ly rượu chát trắng vậy.
- Ngay tức thì- Anh ta bước qua phòng đợi.
Cô nhìn theo anh ta một lát , tự hỏi phải chăng anh ta là người bán ở quầy rượu , vì ăn mặc như vậy. Cô đã không để ý xem có ai bên trong quầy không. Không phải vì cô quan tâm đến việc làm cuả anh ta để sinh sống. Cái đó không có ý nghĩa gì đối với cô. Cô bước vào phòng ăn và chọn một cái bàn trống cạnh vách.
Vừa ngồi xuống thì anh chàng đội nón cao bồi lại hiện ra. Cô liếc vào ly rượu chát trong tay anh ta và cái nút bóp cái ví đầm đeo ở vai , đế lấy ví tiền ra , cố tình chăm chú vào việc ấy để tránh cặp mắt cuả anh ta.
- Bao nhiêu tiền vậy ông ?
- Do nhà hàng đài thọ.
- Tôi không thể để vậy.
- Đó là cách làm cuả ông chủ để xin lỗi đã làm cho khách phải chờ đợi. Ông muốn khách luôn luôn vui lòng.
Anh cầm ly rượu đưa mời cô. Không có cách gì cầm ly mà không đụng vào tay anh ta. Cô đưa tay đón ly rượu , mấy ngón tay cuả cô phớt qua mấy ngón tay cuả anh ta , nhưng ngay cả sự đụng chạm trong chốc lát ấy cũng khiến cô ngượng ngùng và không thoải mái.
- Ông nói lại giùm ông chủ , tôi cảm ơn , nhưng thật ra không cần phải vậy. Tôi là người tới sớm , trước khi nhà hàng mở cửa- Nàng nhìn vào ly rượu.
- Tôi nghĩ rằng ông ấy muốn cho chắc chắn là bà ở lại chờ- Anh ta vẫn đứng tại đó , quan sát cô , trong khi cô uống ly rượu , và cô muốn cho anh ta đi chỗ khác.
- Nhân thể , tôi tên là Ross Tibbs.
- Chào ông , ông Tibbs.
- Không , trật rồi. Bà thấy không , tôi xưng tên với bà , thì rồi bà xưng tên với tôi. Chúng ta hãy làm lai.
Anh ta mỉm cười , và má lúm hai đồng tiền trông rất hấp dẫn.
- Tôi tên là Ross Tibbs.
- Rachel. Rachel Pharr- Cô đáp.
- Tôi tự nghĩ , bà có cặp mắt xanh và to quá.
- Ông quá khen , ông Tibbs- Cô càng thấy lúng túng.
- Ross ! Tôi dám cá tên lóng cuả bà là Mắt Xanh.
- Không , chỉ là Rachel , rất tầm thường.
- Còn lâu bà mới tầm thường. Tôi có thể làm một bài hát về bà. Tôi vừa là ca sĩ vừa soạn nhạc. Tôi biểu diễn ở đây vào các dịp cuối tuần , để làm cho bầu không khí ấm cúng hơn và sang trọng hơn. Dĩ nhiên , chỉ đến cuối tháng bảy thôi. Sau đó , ông bầu của tôi sẽ ký hợp đồng với Gilleýs để tôi thâu băng một bài hát cuả tôi trên điã hát sắp tới cuả Mickey Gilley- Anh ta nói với một vẻ vừa tự hào , vừa khiêm tốn , nên không nghe như là khoe khoang.
Bây giờ cô biết anh ta là một diễn viên nên cô hiểu tại sao anh ta lại có thể nói với cô thoải mái như thế , và nói đích xác những gì anh ta nghĩ. Cô thèm muốn có được khiếu ăn nói không dè dặt với người lạ như thế. Đồng thời cô mong Lane đến. Vơi ông , cô cảm thấy an toàn hơn.
- Thật là tuyệt vời !- Cô mừng cho anh ta , mặc dù giọng nói cuả cô thiếu thành thật.
- Tôi chỉ bắt đầu hát vào khoảng tám giờ , nhưng luôn luôn đến sớm để ăn qua loa và có thì giờ cho thức ăn tiêu bớt trước khi biểu diễn. Sao bà không ăn chung với tôi ? Tôi thích có bạn , và bà cũng không cần phải ăn một mình. Bữa ăn sẽ lâu đấy.
- Cảm ơn , nhưng tôi đang chờ một người. Ông ấy sắp tới bất cứ lúc nào.
- Đúng là tôi xui xẻ- Ross Tibbs buồn rầu mỉm cười- Người đẹp thì luôn luôn có người khác.
- Ông tử tế quá- Cô ước chi anh ta đừng nói những câu như vậy.
- Tôi không phải là tử tế , mà là ganh tị thì đúng hơn- Anh ta lại nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ làm cô bối rối thêm- Và xin bà nghe đây , nếu anh chàng ấy ngu xuẩn đến nỗi không tới , thì lời mời cuả tôi vẫn còn giá trị đấy nhé- O.k. ?
- Ông ấy sẽ tới- Rachel xác nhận bằng giọng đầy tin tưởng , nhưng thật ra hơi hoang mang.
Luôn luôn có khả năng Lane vào phút chót không đi được. Ông ta bận như thế , có thể có cả trăm chuyện xảy ra còn quan trọng hơn là đi ăn tối với cô. Việc đó đã xảy ra hàng bao nhiêu lần cho nàng với Dean. Ông ta thường xuyên dự định gặp cô , để đến phút chót phải bỏ. Phải chi cô đã đừng sắp xếp để gặp Lane ở một nhà hàng công cộng như ở đây. Nếu ông gọi đến và khất lại thì cô sẽ bối rối.
Vừa đến lúc cô lo lắng ông không tới thì Rachel thấy Lane đi vào nhà hàng.
- Ông ấy đến kìa- Cô nói với Ross Tibbs , trong khi Lane đến bên bàn cuả cô- Chào cô- Cô quan sát ánh mắt cuả ông lóe lên một tia đặc biệt , làm cô cảm thấy mình là người quan trọng nhất trên trần gian với ông , một tia mắt chỉ dành cho mỗi mình cô , làm cô tin tưởng và an tâm. Cô có thể nói hay làm cái gì , ông vẫn cứ như vậy- Tôi đã ngại ông không tới được.
- Không có gì làm tôi lỗi hẹn với cô được- Ông hôn phớt lên má cô , mùi nước hoa hảo hạng và đắt tiền cuả ông toa? ra làm cô ngây ngất- Nếu cần tôi có thể dời non lấp biển để đến đây.
- Và tôi dám cá ông làm được- Cô cười tự hào , vì ông xem trọng việc ở bên cô đến vậy. Dù sao , ông là Lane Canphield.
- Tôi mong rằng cũng không làm cô chờ lâu.
- Không. Tôi đến sớm- Cô nói , và không muốn để Lane nghĩ rằng có chuyện gì muốn giấu , cô nói tiếp- Lane , tôi xin giới thiệu với ông Ross Tibbs. Anh ấy là ca sĩ ở nhà hàng này. Anh ấy có lòng tử tế ngồi với tôi cho có bạn trong khi chờ ông đến. Ông Tibbs , đây là Lane Canphield.
- Ông Tibbs , tôi chịu ơn ông- Lane chìa tay ra.
Ross bắt tay ông và nhìn sững ông.
- Lane Canphield. Ông là Lane Canphield đó ư ?
- Đúng vậy- Lane thừa nhận , không khiêm nhường cũng không kiêu hãnh , giọng nói vẫn bình thường.
Ross suýt kêu lên một tiếng nho nhỏ và lắc đầu qua lại , có vẻ bị chóang ngợp.
- Danh dự cho tôi được gặp ông , thưa ông. Mọi người ở Texas đều biết ông là nhân vật như thế nào.
- Tôi nghĩ rằng không phải mọi người- Lane lễ độ mỉm cười , rồi nhìn Rachel- Tôi thấy cô đã có một ly. Tôi cũng muốn uống một ly gì.
Rachel để ý thấy vẻ tò mò và thắc mắc hiện ra trên mặt Ross Tibbs , như là anh ta cố đóan xem liên hệ giữa cô ta và Lane như thế nào. Lần đầu tiên , cô ý thức sự cách biệt tuổi tác giữa hai người- Một phụ nữ trẻ và một người đàn ông già hơn. Cô bực bội vì người khác có thể tưởng là một cuộc tình bẩn thỉu và rẻ tiền , trong khi hoàn toàn không phải vậy.
Ngồi nghe mẹ nói huyên thuyên đóng vai chủ , nàng muốn thét lên để bà thôi nói , nhưng không thể làm vậy. Cả buổi sáng , mẹ nàng đã vui vẻ quá đỗi , nên Abbie sợ đến lúc bà sẽ bị thất vọng , mà chắc là vậy. Abbie để ý thấy Lane không động đến tách cà phê hay đĩa bánh hạt dẻ. Abbie khó tin là ông không đói và cũng không khát.
- Nào , Lane , anh muốn nói với chúng tôi chuyện gì thế ?- Babs mỉm cười và nhấp một ngụm cà phê , dửng dưng trước sự căng thẳng đang làm cho ruột gan cuả Abbie thắt lại từng chỗ.
- Bất hạnh thay , chuyện tôi sẽ nói với chị và cháu , không hay- Lane bắt đầu , và đặt cả đĩa lẫn tách cà phê xuống trên cái bàn để ở cuối ghế nệm dài.
- Bác định nói gì ?- Abbie hỏi- Tài sản cuả ba cháu để lại bị sai áp vì có tranh chấp chăng ?- Suốt từ mấy lâu nay , nàng nghi ngờ Rachel có lẽ sẽ tranh chấp phản kháng chúc thư và đòi chia một phần gia sản. Việc đó bây giờ đang xảy ra. Abbie chắc hẳn là vậy.
- Không , không có chuyện đó.
- Vậy thì chuyện gì ?
- Phải mất nhiều thì giờ để biết chính xác tình hình tài chánh cuả di sản như thế nào. Và tôi e rằng nó tệ hơn là tôi đã tưởng trước đây.
- Bác muốn nói gì ?
- Tôi chắc cháu biết rằng Dean bán công ty cuả ông cụ , ông có được một số tiền lớn.
- Mười hai triệu đô la- Abbie còn nhớ.
- Các thuế má , hoa hồng và nhiều chi phí khác đã phải đài thọ trên số tiền ấy , nên Dean thực sự đã thu vào ít hơn số đó. Trong những năm sau , ông đã tiêu thâm vào đó thường xuyên. Tuy ông đã vay tiền để xây cất mở mang River Benđ Những chuồng ngựa mới , v.v... - Việc gây giống ngựa , và tham dự các cuộc thi đua ngựa đẹp , đã thực sự bắt Dean phải rút bớt tiền mặt hoài. Văn phòng luật sư cuả ông cũng bị lỗ thường xuyên. Cộng thêm một số nghiệp vụ đầu tư không khôn ngoan và một mức sống đặc biệt rất cao , và ...- Ông ngừng lại , như thật sự không muốn nói hết.
- Bác muốn nói rằng không còn tiền nữa hay sao ?- Abbie hỏi , hy vọng không đúng như vậy.
- Tôi muốn nói Dean còn thiếu nợ rất nhiều. Các kỳ trả tiền cầm nhà đất cho nhà băng đã báo hạn. Còn thiếu tiền thuế nhà đất. Hầu như không có một nguồn thu nhập nào.
- Bác muốn nói chúng tôi hết tiền ?
- Tôi rất tiếc. Nhưng tài sản phải bán đi để trả nợ.
- Cái gì phải bán đi ? Ngựa chăng ? Hay bán bớt đất ? Bác không muốn nói chúng tôi phải bán River Bend chứ ?
- Tôi e rằng phải vậy.
- Không !- Abbie không tin nổi. Nàng nhìn mẹ. Babs tái mặt- Mẹ Ơi !- Nàng không còn biết nói gì với mẹ.
- Tình hình xấu đến vậy sao Lane ?- Babs lo lắng nhìn Lane.
- Vâng , Babs- Vẻ mặt ông đầy buồn rầu hối tiếc , ông tránh mắt bà- Chị biết tôi sẵn sàng giúp đỡ nếu có thể.
- Tôi biết- Babs thất vọng đáp.
Abbie không thể tin là việc đó có thật. Tình hình không thể tồi tệ đến vậy. Nhưng sau khi đã nghe Lane dẫn chứng và trình bày bằng thứ ngôn ngữ cuả kinh doanh và tài chánh , Abbie chỉ hiểu một điều là Lane đang nói rằng họ phải bán ngôi nhà duy nhất cuả họ , bầy ngựa Ả Rập mà nàng rất yêu , bán cái nơi họ đang sống.
Mọi thứ quen thuộc , mà nàng đã mến yêu , sẽ phải đem bán đấu giá. River Bend phải bị đem bán , ngôi nhà đã thuộc về dòng họ nàng từ bao thế hệ. Đó là cuộc sống cuả nàng mà Lane đang nói đến bằng giọng nói dửng dưng. Ông không thấy điều đó sao ? Nàng lặng người và choáng váng khi nghe ông nói , không còn suy nghĩ gì được , những câu hỏi không ngớt quay cuồng trong đầu nàng.
Họ sẽ ra sao ? Ben sẽ ra sao ? Họ sẽ ở đâu ? Sẽ làm gì ? Nàng sẽ tìm đâu ra việc làm ? Làm gì ? Họ tìm đâu ra tiền để ăn ? Họ làm sao dọn tất cả đồ đạc khi chưa biết đi đâu ? Tại sao có chuyện này ? Sao ba nàng có thể gây ra cho họ tình cảnh này ? Sao ông có thể gây cho mẹ nàng như vậy ?
Nhưng Lane không trả lời mà nói tiếp , và bây giờ ông dùng đến câu "có thể còn dư lại một số tiền sau khi trả hết cho các chủ nợ" Ông nói bằng một giọng rất bình tĩnh và thực tế , nên chuyện đó có vẻ như không có thật. Không thể xảy ra chuyện này cho họ. Không thể có.
- Chị đừng lo gì cả , Babs ạ. Tôi sẽ lo tất cả những chi tiết. Sẽ có người đến đây trong vài ngày nữa , để liệt kê tất cả các thứ , và ước tính giá phải chăng cuả chúng. Tôi hứa với chị , chúng tôi sẽ bán với giá cao nhất có thể.
- Hứa ! Làm sao bác có thể hứa gì ? Làm sao bác có thể ngồi yên ở đó và bảo chúng tôi đừng lo ? Đâu phải nhà cuả bác sắp bị bán ? Đâu phải thế giới cuả bác bị đảo lộn từ trên xuống.
- Abbie ! - Mẹ nàng sửng sốt.
- Con không cần , mẹ ạ. Chúng ta sắp mất tất cả , thế mà bác ấy cứ bảo chúng ta đừng lo gì cả ! Con thì con lo chứ sao lại không !- Nàng không chịu nổi nữa , và bỏ đi ra ngoài.
Nước mắt nóng bỏng trào lên trong khi nàng chạy xuống khu chuồng ngựa. Nàng chỉ biết mỗi một điều là phải bỏ đi để suy nghĩ- Một mình , xa bất cứ ai , và bất cứ điều gì. Nàng chộp lấy một bộ nịt đầu ngựa ở vách phòng kho , và chạy xuống chuồng , các câu hỏi động thình thịch trong đầu , và hoảng sợ trước hoàn cảnh tuyệt vọng và vô định. Nàng phải tìm ra ở đâu đó một câu trả lời , một giải pháp , một lối thoát. Đây là một sự sai lầm , một sai lầm đáng sợ.
Tay nàng vẫn khéo léo và vững chắc trong lúc cuồng loạn này , khi nàng hấp tấp đóng bộ dây nịt lên đầu trắng như bạc cuả con ngựa cái nhỏ cuả nàng , và dẫn nó ra ngoài chuồng. Nàng móc dây cương vào trên cái cổ cong cuả nó , nắm bờm nó và giật cương , nàng bắt nó quay về phiá cổng và hướng ra đồng cỏ bao la đằng sau.
Nàng mơ hồ thấy Ben chạy đến và kêu lên.
- Abbie , cô làm gì vậy ? Cô cưỡi con ngựa cái con ấy đi đâu thế ? Trở lui ! Nó còn nhỏ quá !- Nàng chẳng nghe gì cả. Chỉ là những tiếng nói , chúng không còn tác dụng gì nữa trên nhu cầu cuả nàng , nàng muốn chạy thật nhanh và thật xa. nàng mở cổng ra bằng cách nào cũng chả biết. Mấy phút trước đó , nó còn ngăn cản nàng , phút sau đồng cỏ đã hiện ra trước mắt nạng Nàng thúc ngựa phi nước đại , quất roi tới tấp lên mặt nó mà không để ý. Con ngựa cái con ngạc nhiên nhảy chồm lên về phiá trước và sải nhanh.
Tất cả mọi thứ đều mờ cả trước mắt Abbie. Các con ngựa sửng sốt dạt ra hai bên đường , các thân cây đứng bất động , và dòng nước trong con suối chảy ra sông Brazos. Nàng không thấy gì cả ngoài hai tai ngựa chổng lên trước mặt nàng , không cảm thấy gì ngoài ngọn gió đang thổi tung mái tóc dài cuả nàng , và không nghe gì cả ngoài tiếng vó ngựa đồm độp. Nhanh nữa , người ngựa càng chạy nhanh nữa.
Con ngựa cái bỗng vấp , và chùn chân lại , hất Abbie về phiá trước. Abbie ôm chặt cổ ngựa , cố giữ cho khỏi ngã nhào , và đụng vào bọt mép ướt và sền sệt của con ngựa , đến đó nàng mới nhận thức được hành động cuả nạng Nàng gò cương và từ từ thắng ngựa đã bở hơi , cho nó chạy chậm lại , và ngừng hẳn; nàng vội vàng tụt xuống khỏi mình ngựa , tay vẫn cầm dây cương.
- Nghỉ đi , con , nghỉ đi , Tiểu Giang Phong.
Bây giờ không sao nữa- Abbie cố trấn an con ngựa đang chạy qua một bên để tránh nàng , hai lỗ mũi đen ngòm cuả nó hểnh to để lộ màu đỏ bên trong; hai hông dày lông xám phập phồng lên xuống , lớp da đen bên dưới lông trắng ở cổ ướt đẫm.
Có tiếng vó ngựa vang lên đằng sau nàng. Abbie quay lại và thấy Ben đang cưỡi con ngựa thiến già chạy đến. Ông xuống ngựa , mặt hầm hầm , bước tới bên nàng
- Cô tưởng cô làm gì đấy , Abigail Laquson ?- Nhưng mắt ông đã chú mục vào con ngựa cái nhỏ tuổi- Cô muốn phá hỏng con ngựa này sao ? Nó còn nhỏ quá làm sao chạy dữ như vậy được !
- Tôi xin lỗi , Ben- Nàng lo lắng theo dõi , trong khi ông đưa bàn tay đầy kinh nghiệm sờ từ trên xuống dưới bốn chân mảnh dẻ cuả con ngựa , vừa nói như ru nó bằng tiếng Ba Lan. Khi ông đứng thẳng lên , Abbie nhìn vẻ mặt nghiêm khắc cuả ông.
- Con Tiểu Giang Phong không sao chứ ?
- A , bây giờ cô đâm lo- Ông chán nản xì ra mấy tiếng - Sao trước đây không lo ?
- Tôi rất tiếc. Tôi đã không suy nghĩ
- Có chứ , cô có suy nghĩ. Cô chỉ suy nghĩ tới cô , luôn luôn , khi cô nổi nóng và bị chạm tự ái , cô làm cho một ai khác phải khổ vì cô. Đối với cô , cái đó không quan trọng. Miễn là cô cảm thấy khỏe khoắn hơn là đủ. Cô không xứng đáng được có một con ngựa cái như con này.
- Có lẽ tôi không xứng đáng thật- Cổ họng nàng nghẹn lại- Nhưng nó là cuả tôi. Nó thuộc về tôi- Nàng ôm choàng cổ con ngựa đang run rẩy , không còn cầm được nước mắt. Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng trên má nàng
- Con Tiểu Giang Phong không sao cả chứ Ben ?
- Không sao- Ông hơi dịu bớt- Tôi không thấy gì cả. May là cô không nặng lắm. Xương cuả con ngựa hai tuổi chưa hết tăng trưởng. Cô biết điều đọ Chỉ cưỡi chúng những đoạn ngắn thôi. Không thể cho chúng chạy đua quanh đồng cỏ.
- Tôi biết.
- Cô dẫn bộ nó về chuồng. Không được cưỡi nó. Và cô phải chà nó thật kỹ.
Ông đang lên lớp nàng như thể nàng mới lên mười bốn và không biết gì hơn- Không biết chăm sóc ngựa. Nhưng vừa chớm nổi nóng , nàng đã nguội ngay , và phải thừa nhận rằng , hành động cuả nàng vừa rồi cho thấy nàng không biết chăm sóc ngựa.
Nàng rầu rĩ cầm dây cương , và quay người lại dẫn con ngựa cái nhỏ về chuồng. Thế nhưng , khi nàng nhìn ra đồng cỏ và thấy các con ngựa mà nàng đã biết từ khi chúng mới đẻ , dòng suối nơi nàng đã chơi đùa khi còn bé , và những cây mà nàng đã trèo lên , một cảm giác mất mát tràn ngập trong lòng nàng. Không lâu nữa , nàng phải từ bỏ các thứ đó , nàng nhận thức như vậy- Từ bỏ mọi thứ mà nàng đã biết từ thuở nào và coi như là đương nhiên. Để đi đâu ? Và làm gì ? Chuyện này dường như không thật.
- Tại sao khóc , nói nghe coi ?- Ben hỏi.
- Chúng tôi phải bán hết. Khi chết , ba tôi mắc nợ quá nhiều người. Không còn tiền để trả nợ. Tất cả phải bán để trả các chủ nợ- Tất cả , kể cả chúng ta.
- Thiệt vậy sao ?- Ông cau mặt.
Abbie gật đầu.
- Lane vừa nói cho chúng tôi hay khi ông đến đây. Chúng tôi khánh tận. Tôi đã biết chúng tôi có những vấn đề , nhưng không khi nào nghĩ rằng... không khi nào mơ rằng tình hình tồi tệ đến vậy- Nàng nhìn Ben , người cùng nàng vượt qua những cơn bão tố trước đây , và giúp nàng có thêm nghị lực. - Chuyện gì sẽ xảy ra cho chúng tôi ? Cho chú ? Tôi không có chú , nhưng coi chú là chú tôi thực sự. Không có chú tôi sẽ làm sao ?
- Con nít !- Ông quàng tay ôm nàng. Abbie muốn khóc thêm chút nữa , nhưng bây giờ không khóc được. Lần này cả ông cũng không trấn an được nạng Mọi chuyện sẽ không yên ổn trở lại- Tội nghiệp mẹ cô !- Ông nói- Thật là đáng sợ cho bà.
- Mẹ !- Nàng thậm chí đã không tính đến tác động cuả những tin ấy đối với mẹ nàng như thế nào. Sự choáng váng cuả nàng đã quá mạnh. Nàng mơ hồ nhận thức rằng , điều này có nghĩa là mẹ nàng chỉ còn có nàng để dựa vào. Nàng không những sẽ phải tự lo cho mình , mà còn phải lo cho mẹ. Thật bất công , nhưng có ai nói đời sống là công bằng bao giờ. - River Bend , bầy ngựa , tất cả đều bị đưa ra bán. Tât cả ngoại trừ Tiểu Giang Phong. Nó là cuả tôi- Nàng giằng ra khỏi tay Ben và quay sang con ngựa cái nhỏ.
- Nó sẽ là một con ngựa cái tốt , để gây giống một đàn ngựa mới.
- Đừng nói nữa , Ben.- Abbie suýt ngộp thở vì cuống họng có cục- Giờ này không còn là lúc mơ màng viễn vông. Ngay bây giờ tôi phải lo làm sao tìm được một mái nhà để chúng ta trú ẩn và thức ăn để sống. Và lo cho mẹ tôi. Tôi phải lo lắng vì mẹ tôi nữa.
Babs đè các đầu ngón tay lên tĩnh mạch ở thái dương đang đập mạnh , rồi bỏ tay xuống nặng nề đứng dậy. Tự nhiên bà muốn quên đi tất cả những gì Lane đã nói , và cố tin rằng tình hình không tồi tệ đến như ông đã mô tả. Nhưng bà không thể. Lần này thì không. Không còn ai để làm cho tình hình sáng sủa lại cho ba- Không còn Dean , không còn R.D. Không còn ai ngoài Abbie.
Nghe tiếng cửa trước mở , Babs quay lại , và nhận ra tiếng chân quen thuộc cuả Abbie. Nhưng Abbie đi qua phòng khách và bắt đầu bước lên cầu thang.
- Abbie- Babs gọi theo , và nghe tiếng chân ngập ngừng bước trở lui.
Rồi Abbie hiện ra ở cửa vòm , có vẻ mệt mỏi và xơ xác , mặt mày cau có.
- Mẹ lo cho con quá. Hồi nãy con có vẻ bực tức lắm. Mẹ muốn chắc chắn là con không sao cả.
- Không sao cả , mẹ ạ. Con không tin được chúng ta phải bán River Bend. Đây là nhà cuả chúng ta. Nếu chúng ta bán tất cả ngựa và tất cả đất đai , trừ một miếng nhỏ trên đó có nhà , tại sao còn chưa đủ ?
- Con không nhớ sao , Lane đã cắt nghĩa vì khoản tiền cầm nhà rất lớn ?
- Phải có cách nào đó để chúng ta giữ được ngôi nhà cuả chúng ta. Sao ba con có thể hại mẹ con chúng ta như vậy , hở mẹ ? Con không hiểu được. Bộ Ông thù ghét chúng ta lắm sao ?
Babs thở một hơi thật gấp. Suốt bao nhiêu năm bà không hề nghi ngờ rằng Abbie cũng cảm thấy không được cha yêu. Sao bà lại biết quá ít về cảm nghĩ cuả con gái như vậy ? Bà muốn an ủi con , nhưng không biết bằng cách nào.
- Như Lane đã nói , mẹ tin rằng nếu ba con còn sống , ông có thể huy động được tiền để trả hết nợ. Theo cách cuả ông , ông cũng đã quan tâm đến chúng ta.
Bà không nói "yêu thương". Nếu Dean có bao giờ yêu bà , thì tình yêu ấy đã chết từ lâu , ông đã ở với bà là vì bổn phận , vì cảm thấy có tội , và có lẽ , vì thương hại. Babs chưa bao giờ tự hỏi Dean có yêu thương Abbie không. Bà chỉ coi như là có. Nếu không , thì bà là người đáng trách. Ông không yêu bà , cho nên , có lẽ ông không thể yêu đứa con cuả bà. Nhưng nhai lại quá khứ phỏng có ích gì. Babs biết rằng bây giờ bà phải nghĩ đến Abbie.
- Còn cái nhà này , thì ngày nào đó con cũng sẽ rời bỏ nó , Abbie ạ , khi con gặp một người đàn ông con yêu và muốn ở trọn đời với nhau. Con sẽ lấy chồng và dọn đi ở nơi khác ...ở một cái nhà riêng cuả con , như con đã làm với Christopher. Không phải như là con sẽ ở suốt đời tại nhà này , nếu chuyện này không xảy ra.
- Nhưng mẹ thì vậy. Mẹ sẽ ra sao ? Mẹ yêu ngôi nhà này. Màn cửa , giấy dán tường , các đồ đạc trang trí- Tất cả đều do tay mẹ chọn. Ngôi nhà này là cuả mẹ. Làm sao mẹ có thể rời bỏ nó ?
- Thật sự mẹ không cần. Sau khi ông nội con chết , ở đây mẹ chỉ thấy cô đơn. Mẹ không muốn sống giữa một khung cảnh nó nhắc nhở mẹ điều đó suốt đời.
- Mẹ , mẹ không nói thật đấy chứ ?
- Mẹ nói thật đấy. Ngôi nhà này đã cũ , nhiều gió lòn , khó sưởi ấm trong mùa đông và không thể làm mát trong mùa hè. Nó luôn luôn ướt tồi tệ. Hệ thống ống nước xấu và các cửa sổ thì gỗ dãn nở nên khó mở.
- Nhưng ...rồi chúng ta đi ở đâu ? Chúng ta sẽ làm gì ?
- Mẹ không biết nữa. Mọi việc rồi sẽ tự nó êm xuôi. Luôn luôn như vậy.
- Con muốn tin như vậy.
Nhưngn Abbie không lạc quan như mẹ. Không thể búng tay một cái là có ngay việc làm và chỗ ở. Nàng sẽ phải đi kiếm việc , kiếm nhà ...và đồng thời duy trì hoạt động cuả trại , giữ ngựa ở trong tình trạng tốt để bán và sửa soạn cho cuộc bán đấu giá. Mọi thứ phải ở trong tình trạng tối hảo mới mong được gía cao.
Nhà hàng chuyên bán bít tết yên tĩnh lạ lùng khi Rachel bước vào. Cô ngừng lại , liếc quanh các bàn trải khăn trắng và các ghế trống trong khu dọn ăn tối. Có tiếng rì rầm từ phòng đợi kế bên vọng qua. Rachel ngần ngừ nhìn khung cửa đi qua quầy rượu.
Cô biết đã đến sớm trong buổi hẹn ăn tối nay với Lane , nhưng vì không biết sẽ mất bao lâu để tìm ra địa điểm cuả nhà hàng này. Vì Houston không có luật lệ khoanh vùng , nên cô khám phá ra rằng , các nhà hàng , và nhiều cơ sở kinh doanh khác cũng vậy , có thể nằm lọt trong một khu nhà ở.
Tuy đã không thấy xe hơi cuả Lane đậu bên ngoài , cô cũng muốn nhìn vào phòng đợi để xem ông có ở đó không. Cô đi qua phòng ấy , và suýt nữa va vào một người đàn ông từ trong đó bước ra. Hai tay anh ta đưa lên nắm hai tay cô giữ lại.
- Xin lỗi cô. Tôi e rằng tôi đi mà không thấy đường.
- Không , do lỗi cuả tôi.
Bối rối , cô thụt lùi một bước , và nhìn nhanh anh ta. Anh ta mặc quần jean đen , áo sơ mi trắng hở cổ , và trước đó đội cái nón cao bồi , kéo sát xuống trên mái tóc quăn màu nâu nhạt. Trẻ và điển trai , anh ta bước qua một bên để nhường đường , mắt lướt nhìn cái áo len màu ngọc thạch cô đang mặc.
Rachel ngượng nghịu bước qua để vào phòng đợi gần như tối om , tránh nhìn cặp mắt màu nâu đỏ cuả anh ta đang lóe ra một tia chú ý.
Hai người đàn ông đứng bên quầy rượu và một người ở cái bàn phiá trong. Không ai là Lane cả. Thấy họ nhìn , Rachel không dám chờ ở đó như đã nghĩ. Cô rút lui ra ngoài.
Người thanh niên đi nón cao bồi bước ra từ cửa thông qua nhà bếp. Rachel lại thấy anh ta để ý đến cô , khi thấy cô đứng ở cửa vào phòng ăn. Đóan rằng anh ta làm việc ở đây , cô lấy can đảm bước tới gần anh.
- Xin lỗi ông , nhưng ...tôi ngồi chờ ở một cái bàn kia được không ạ ?
- Nhà hàng ăn còn mười phút nữa mới mở cửa. Tôi nghĩ rằng ông chủ sẽ không nói gì nếu bà ngồi ở đấy.
- Tôi có thể đem cho bà cái gì để uống không ? Một chai bia lạnh ? Một ly rượu vang ?
- Làm ơn cho tôi một ly rượu chát trắng vậy.
- Ngay tức thì- Anh ta bước qua phòng đợi.
Cô nhìn theo anh ta một lát , tự hỏi phải chăng anh ta là người bán ở quầy rượu , vì ăn mặc như vậy. Cô đã không để ý xem có ai bên trong quầy không. Không phải vì cô quan tâm đến việc làm cuả anh ta để sinh sống. Cái đó không có ý nghĩa gì đối với cô. Cô bước vào phòng ăn và chọn một cái bàn trống cạnh vách.
Vừa ngồi xuống thì anh chàng đội nón cao bồi lại hiện ra. Cô liếc vào ly rượu chát trong tay anh ta và cái nút bóp cái ví đầm đeo ở vai , đế lấy ví tiền ra , cố tình chăm chú vào việc ấy để tránh cặp mắt cuả anh ta.
- Bao nhiêu tiền vậy ông ?
- Do nhà hàng đài thọ.
- Tôi không thể để vậy.
- Đó là cách làm cuả ông chủ để xin lỗi đã làm cho khách phải chờ đợi. Ông muốn khách luôn luôn vui lòng.
Anh cầm ly rượu đưa mời cô. Không có cách gì cầm ly mà không đụng vào tay anh ta. Cô đưa tay đón ly rượu , mấy ngón tay cuả cô phớt qua mấy ngón tay cuả anh ta , nhưng ngay cả sự đụng chạm trong chốc lát ấy cũng khiến cô ngượng ngùng và không thoải mái.
- Ông nói lại giùm ông chủ , tôi cảm ơn , nhưng thật ra không cần phải vậy. Tôi là người tới sớm , trước khi nhà hàng mở cửa- Nàng nhìn vào ly rượu.
- Tôi nghĩ rằng ông ấy muốn cho chắc chắn là bà ở lại chờ- Anh ta vẫn đứng tại đó , quan sát cô , trong khi cô uống ly rượu , và cô muốn cho anh ta đi chỗ khác.
- Nhân thể , tôi tên là Ross Tibbs.
- Chào ông , ông Tibbs.
- Không , trật rồi. Bà thấy không , tôi xưng tên với bà , thì rồi bà xưng tên với tôi. Chúng ta hãy làm lai.
Anh ta mỉm cười , và má lúm hai đồng tiền trông rất hấp dẫn.
- Tôi tên là Ross Tibbs.
- Rachel. Rachel Pharr- Cô đáp.
- Tôi tự nghĩ , bà có cặp mắt xanh và to quá.
- Ông quá khen , ông Tibbs- Cô càng thấy lúng túng.
- Ross ! Tôi dám cá tên lóng cuả bà là Mắt Xanh.
- Không , chỉ là Rachel , rất tầm thường.
- Còn lâu bà mới tầm thường. Tôi có thể làm một bài hát về bà. Tôi vừa là ca sĩ vừa soạn nhạc. Tôi biểu diễn ở đây vào các dịp cuối tuần , để làm cho bầu không khí ấm cúng hơn và sang trọng hơn. Dĩ nhiên , chỉ đến cuối tháng bảy thôi. Sau đó , ông bầu của tôi sẽ ký hợp đồng với Gilleýs để tôi thâu băng một bài hát cuả tôi trên điã hát sắp tới cuả Mickey Gilley- Anh ta nói với một vẻ vừa tự hào , vừa khiêm tốn , nên không nghe như là khoe khoang.
Bây giờ cô biết anh ta là một diễn viên nên cô hiểu tại sao anh ta lại có thể nói với cô thoải mái như thế , và nói đích xác những gì anh ta nghĩ. Cô thèm muốn có được khiếu ăn nói không dè dặt với người lạ như thế. Đồng thời cô mong Lane đến. Vơi ông , cô cảm thấy an toàn hơn.
- Thật là tuyệt vời !- Cô mừng cho anh ta , mặc dù giọng nói cuả cô thiếu thành thật.
- Tôi chỉ bắt đầu hát vào khoảng tám giờ , nhưng luôn luôn đến sớm để ăn qua loa và có thì giờ cho thức ăn tiêu bớt trước khi biểu diễn. Sao bà không ăn chung với tôi ? Tôi thích có bạn , và bà cũng không cần phải ăn một mình. Bữa ăn sẽ lâu đấy.
- Cảm ơn , nhưng tôi đang chờ một người. Ông ấy sắp tới bất cứ lúc nào.
- Đúng là tôi xui xẻ- Ross Tibbs buồn rầu mỉm cười- Người đẹp thì luôn luôn có người khác.
- Ông tử tế quá- Cô ước chi anh ta đừng nói những câu như vậy.
- Tôi không phải là tử tế , mà là ganh tị thì đúng hơn- Anh ta lại nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ làm cô bối rối thêm- Và xin bà nghe đây , nếu anh chàng ấy ngu xuẩn đến nỗi không tới , thì lời mời cuả tôi vẫn còn giá trị đấy nhé- O.k. ?
- Ông ấy sẽ tới- Rachel xác nhận bằng giọng đầy tin tưởng , nhưng thật ra hơi hoang mang.
Luôn luôn có khả năng Lane vào phút chót không đi được. Ông ta bận như thế , có thể có cả trăm chuyện xảy ra còn quan trọng hơn là đi ăn tối với cô. Việc đó đã xảy ra hàng bao nhiêu lần cho nàng với Dean. Ông ta thường xuyên dự định gặp cô , để đến phút chót phải bỏ. Phải chi cô đã đừng sắp xếp để gặp Lane ở một nhà hàng công cộng như ở đây. Nếu ông gọi đến và khất lại thì cô sẽ bối rối.
Vừa đến lúc cô lo lắng ông không tới thì Rachel thấy Lane đi vào nhà hàng.
- Ông ấy đến kìa- Cô nói với Ross Tibbs , trong khi Lane đến bên bàn cuả cô- Chào cô- Cô quan sát ánh mắt cuả ông lóe lên một tia đặc biệt , làm cô cảm thấy mình là người quan trọng nhất trên trần gian với ông , một tia mắt chỉ dành cho mỗi mình cô , làm cô tin tưởng và an tâm. Cô có thể nói hay làm cái gì , ông vẫn cứ như vậy- Tôi đã ngại ông không tới được.
- Không có gì làm tôi lỗi hẹn với cô được- Ông hôn phớt lên má cô , mùi nước hoa hảo hạng và đắt tiền cuả ông toa? ra làm cô ngây ngất- Nếu cần tôi có thể dời non lấp biển để đến đây.
- Và tôi dám cá ông làm được- Cô cười tự hào , vì ông xem trọng việc ở bên cô đến vậy. Dù sao , ông là Lane Canphield.
- Tôi mong rằng cũng không làm cô chờ lâu.
- Không. Tôi đến sớm- Cô nói , và không muốn để Lane nghĩ rằng có chuyện gì muốn giấu , cô nói tiếp- Lane , tôi xin giới thiệu với ông Ross Tibbs. Anh ấy là ca sĩ ở nhà hàng này. Anh ấy có lòng tử tế ngồi với tôi cho có bạn trong khi chờ ông đến. Ông Tibbs , đây là Lane Canphield.
- Ông Tibbs , tôi chịu ơn ông- Lane chìa tay ra.
Ross bắt tay ông và nhìn sững ông.
- Lane Canphield. Ông là Lane Canphield đó ư ?
- Đúng vậy- Lane thừa nhận , không khiêm nhường cũng không kiêu hãnh , giọng nói vẫn bình thường.
Ross suýt kêu lên một tiếng nho nhỏ và lắc đầu qua lại , có vẻ bị chóang ngợp.
- Danh dự cho tôi được gặp ông , thưa ông. Mọi người ở Texas đều biết ông là nhân vật như thế nào.
- Tôi nghĩ rằng không phải mọi người- Lane lễ độ mỉm cười , rồi nhìn Rachel- Tôi thấy cô đã có một ly. Tôi cũng muốn uống một ly gì.
Rachel để ý thấy vẻ tò mò và thắc mắc hiện ra trên mặt Ross Tibbs , như là anh ta cố đóan xem liên hệ giữa cô ta và Lane như thế nào. Lần đầu tiên , cô ý thức sự cách biệt tuổi tác giữa hai người- Một phụ nữ trẻ và một người đàn ông già hơn. Cô bực bội vì người khác có thể tưởng là một cuộc tình bẩn thỉu và rẻ tiền , trong khi hoàn toàn không phải vậy.