Chương 17: Chương 17
Mộc Yên Chi đã nói chuyện với ba mẹ về việc mình sẽ đi công tác trong vòng một tháng.Bà Mộc tỏ ra khá lo lắng, không ngừng hỏi han.Cô lên tiếng trấn an:- Không sao đâu mẹ, rất nhanh con sẽ về mà.Với cả lần này đoàn viện trợ đi khá đông, sẽ không vất vả lắm đâu.Ông Mộc ngồi uống trà, trầm giọng nói:- Con cứ yên tâm mà đi đi.Cơ hội đi viện trợ thế này cũng không dễ có được, coi như là đi lấy thêm kinh nghiệm.Buổi chiều, cô và mẹ đi siêu thị mua thêm một ít đồ dùng để xếp hành lí.Ở vùng núi phía Tây còn rất nghèo, thường xuyên cúp điện, lại ít nước sạch, vấn đề y tế cũng không được đảm bảo.Lần này đoàn bác sĩ đi là để tiêm phòng và giáo dục về y tế cho trẻ em ở các trường tiểu học, thời gian còn lại sẽ dành ra để chữa bệnh cho dân nghèo.Mộc Yên Chi ra xe, đang định mở cửa đi vào đã thấy một bóng người đang vẫy tay với mình.Cô nheo mắt nhìn.Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười của Cao Tuấn Lãng như lại càng phát sáng.Cô ngạc nhiên, đóng cửa xe lại rồi đi tới gần chỗ anh:- Cậu lại đến làm gì? Một ngày không ám tôi hai, ba lần thì không chịu nổi à?- Phải, sẽ nhớ chị đến phát điên mất.Cô lườm anh, sau đó đáp lại với giọng điệu chán ghét:- Mau về đi, mấy em gái đang chờ cậu ở bar đấy.Cao Tuấn Lãng đút tay vào túi, cúi thấp người xuống.Khoảnh khắc gương mặt anh sát gần khiến hơi thở dường như hòa lẫn vào nhau, cô mới giật mình lùi ra sau một chút, ấp úng:- Cái gì đấy?Anh nheo mắt cười, nhếch mày đáp:- Tôi chỉ còn một chị gái ở đây thôi.- Tiểu Chi?Nghe thấy tiếng mẹ gọi, cô vội vàng xoay người lại.Cao Tuấn Lãng đứng thẳng dậy, bày ra vẻ mặt hiền lành của mình, lễ phép chào hỏi:- Cháu chào bác! Cháu là Cao Tuấn Lãng, là bạn của Yên Chi ạ!Bà Mộc cười hiền, đưa mắt đánh giá một lượt.Cậu trai trẻ trước mặt vóc dáng cao ráo, gương mặt sáng sủa lại điển trai, giọng nói trầm ấm, còn biết cách ăn mặc khiến bà có ấn tượng không tồi.- Xin lỗi cháu nhé, bác và Tiểu Chi có việc phải đi rồi, hẹn cháu lần sau lại ghé!Cao Tuấn Lãng vốn đã được Thẩm Nhược Giai “đưa tin” nên không chạy đến bệnh viện mà tới thẳng đây.- Vậy thì trùng hợp quá, cháu đang có thời gian rảnh, bác đi đâu để cháu chở cho ạ?Mộc Yên Chi vội vàng xua tay, đáp:- Không cần.Chúng tôi tự đi được.Cậu mau về đi.Cô còn chưa nói hết câu đã thấy Cao Tuấn Lãng bước lại gần, chìa tay lịch sự mời bà Mộc lên xe.Mẹ cô vì thấy anh lễ phép nên không từ chối, mỉm cười bước vào xe.Anh đóng cửa, đứng nhìn Mộc Yên Chi còn đang ngạc nhiên ở bên ngoài.Cao Tuấn Lãng cười tự đắc, nói nhỏ:- Mẹ vợ lên rồi, sao vợ còn chưa lên?- Nói năng linh tinh! Tôi lớn hơn cậu đấy, lễ phép vào!Cao Tuấn Lãng nhún vai gật đầu, cong môi cười.Mộc Yên Chi bực dọc mở cửa phía bên kia rồi ngồi vào.- Bác định đi đâu ạ?- À, bác tính ghé trung tâm thương mại mua ít đồ cho Tiểu Chi.Anh đánh lái chạy đi, suốt dọc đường chỉ nói chuyện với bà Mộc.Mẹ cô tỏ ra rất thích thanh niên đẹp trai này, miệng cười vui vẻ.Phải công nhận rằng, Cao Tuấn Lãng rất biết cách lấy lòng phụ nữ.Mà cũng chẳng lạ gì nữa, không biết bao nhiêu cô gái đã tự sa vào lòng anh rồi.Mộc Yên Chi mím môi nhìn ra ngoài đường, nhìn chán lại lướt điện thoại, lâu lâu lại ngẩng rồi thơ thẩn.Anh nhìn cô qua chiếc gương chiếu hậu nhỏ, môi cong lên, ý cười trong mắt rất rõ ràng.Cả ba người vào trung tâm thương mại một lúc lâu, mua đủ thứ đồ, chủ yếu là đồ hộp và vật dụng cần thiết cho tình huống khẩn cấp.Cao Tuấn Lãng đẩy xe đi bên cạnh, mắt luôn dán vào cô.Mộc Yên Chi làm như không để ý đến anh, cứ mua đồ lại vứt vào xe rồi đi tiếp.Đến khi bà Mộc đi trước một quãng xa để chọn đèn pin, anh mới áp sát vào người cô, khẽ hỏi:- Sắp tới chị đi đâu à?Mộc Yên Chi liền tránh đi, khó chịu đáp lại:- Tôi đi đâu còn phải nói cho cậu biết à?Cao Tuấn Lãng đưa tay chặn trước mặt cô, cả thân hình to lớn như sắp đổ vào cô khiến Mộc Yên Chi hơi ái ngại.- Tôi muốn biết cũng không được sao?Mộc Yên Chi sợ mẹ mình thấy cảnh này lại suy diễn lung tung nên mới miễn cưỡng trả lời:- Tôi đi viện trợ y tế.Vậy được chưa?- Đi bao lâu?Cô thở mạnh một hơi, đưa mắt lườm anh, thái độ bực dọc:- Một tháng.Nói rồi cô nhanh chóng luồn xuống dưới khe hở chạy đi mất.Cao Tuấn Lãng trầm ngâm một hồi rồi đưa tay lên kệ gạt hết một hàng đồ hộp xuống xe đẩy.Lúc anh lại gần hai người, chiếc xe đã sắp đầy ắp rồi.- Cậu mua cho ai nữa vậy?- Cho chị đấy.Mộc Yên Chi còn đang há hốc miệng kinh ngạc thì anh đã nhanh chóng đẩy đi thanh toán.Lúc ba người mua xong cũng đã là năm giờ chiều.Ngoài đường đông đúc, xe chạy như mắc cửi.Cao Tuấn Lãng chủ động cầm hai túi hàng to, quay lại nói với bà Mộc:- Bác gái, hay chúng ta chờ thêm chút nữa rồi về sẽ đỡ kẹt xe hơn.Bà Mộc hướng mắt nhìn xuống đường qua cửa kính trong suốt, tán thành:- Vậy cũng được.Cao Tuấn Lãng cười, vốn chỉ định bịa ra lí do để ở cạnh cô lâu thêm chút nhưng lại hợp lí đến nỗi phụ huynh cũng đồng ý.Cả ba ghé vào một quán cà phê ở lầu ba.Lúc đi thanh toán, Mộc Yên Chi vội ngăn anh lại, lấy thẻ của mình đưa cho nhân viên.- Cậu đã trả cho tôi đống đồ này rồi.Xem như tôi mời cậu.Chúng ta hết nợ!Anh nghiêng đầu nhìn cô, tay tựa vào bàn thu ngân.- Chị sợ nợ tôi đến thế à?- Phải, tôi không muốn có bất kì thứ gì liên quan đến cậu.Nói rồi, cô xoay người đi về chỗ.Cao Tuấn Lãng im lặng, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.Từ trước đến giờ làm gì có người phụ nữ nào không muốn liên quan tới anh? Sao cô lại không như thế?Bà Mộc nhìn cậu thanh niên trước mặt, hỏi:- Cháu đã có bạn gái chưa?Mộc Yên Chi nghe mẹ hỏi thì suýt sặc, bàn tay dưới gầm bàn khẽ vỗ vào đùi bà.Cao Tuấn Lãng nhanh chóng đáp lại:- Dạ chưa ạ.- Thế cháu thấy Tiểu Chi nhà bác thế nào?Lần này cô sặc thật.Mộc Yên Chi ho mạnh đến nỗi đỏ cả hai tai, mặt ửng hồng.- Mẹ, mẹ hỏi gì vậy?Cao Tuấn Lãng nhìn cô, đáy mắt như chất chứa vô số tầng tình cảm.Mộc Yên Chi lại như muốn trốn tránh, đứng bật dậy nói:- Con đi vệ sinh một chút.Đợi đến lúc cô đi xa, anh mới lên tiếng, bộ dạng thật thà:- Chỉ sợ cô ấy không thích cháu thôi.Anh không dám trả lời thẳng.Bởi anh không biết rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.Liệu anh có thực lòng hay không? Hay chỉ là cuộc dạo chơi nhất thời.Nhưng trước giờ anh chưa bao giờ khao khát tình cảm từ một cô gái mãnh liệt đến vậy..