Chương 21
Tham gia kỳ thi kiểm tra trình độ đầu cấp cần phải nộp một khoản phí nhất định. Vì thế sau khi bộ xác định được thí sinh, mười học sinh được yêu cầu thông báo cho phụ huynh và đến nhận chữ ký và lệ phí trước ngày thứ Sáu.
... Bây giờ, ngay cả khi Tạ Khinh không muốn cho gia đình biết rằng em gái mình đủ điều kiện để tham dự kỳ thi lần này, thì tất cả mọi người trong Tạ gia đều biết.
Phòng khách.
"Ý con là gì? Cả hai người đều được tham gia."Trịnh Vĩnh Hoa buông áo lông trên tay xuống, không khỏi ngạc nhiên, bà theo bản năng mà nhìn Tạ Đường.
Vẻ mặt của Tạ Khinh có chút không tốt, cầm điều khiển từ xa, ủ rũ nói: "ừm".
"Có phải vì điều kiện cho kỳ thi này được nới lỏng không, Đường Đường làm sao có thể--"
Bà chưa nói hết lời, nhưng sự kinh ngạc cùng không tin vào lời nói này đã bộc lộ ra ngoài.
Tạ Đường không trả lời, cô đặt chữ ký bài kiểm tra trước mặt cha Tạ, nhẹ nhàng nói: "Cố vấn nói ký vào đây", rồi xoay người lên lầu.
Trước đây cô không có ý muốn tranh giành những kỳ thi tư cách này, nhưng nghĩ đến việc sớm cùng bọn Lận Quyết bắt đầu kinh doanh, cô cảm thấy vẫn cần một chứng chỉ trình độ như vậy, ít nhất là chứng chỉ thẩm định cấp một. Sẽ có nhiều tự tin hơn.
Không phải cho bất cứ ai, mà chỉ để rời khỏi Tạ gia sớm hơn.
Cô bước lên lầu, Tạ Khinh đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, trong lòng đầy lo lắng bất an.
Cô ta cắn môi, miễn cưỡng cười, cố gắng tự nhiên xác thực: "Có thể chỉ là trùng hợp, có thể học sinh đứng đầu lớp con bé bị bệnh, vì vậy Đường Đường mới được thay thế bổ sung......"
Trịnh Vĩnh Hoa gật đầu, nhưng sự ngạc nhiên vẫn còn đó.
... Cho dù là vật thay thế, nhưng cũng làm mọi người ngạc nhiên!
Cô con gái út trở thành một trong những học sinh đứng đầu lớp từ khi nào? Ông nhớ rõ chính mình đem con bé từ dưới quê lên, người còn non nớt, trên người phủ một màu xám xịt, đi đâu cũng không thể so với chị của mình...
Hiện tại bây giờ...
Đây có còn là cô con gái nhỏ lầm lì trong ấn tượng?
Tạ Đình Phong rốt cuộc gừng càng già càng cay, nhìn thoáng qua đã thấy suy nghĩ của con gái lớn, nhưng ông không nói cũng không vạch trần.
Tất cả sự chú ý của ông lúc này đều đổ dồn vào hai chữ ký kiểm tra trình độ trước mặt, và đây mới là điều quan trọng.
Cũng phải nói ông rất ngạc nhiên về Tạ Đường.
Ông biết kỳ thi này khó khăn như thế nào, ngay cả tư cách tham gia cũng rất khó lấy được, các trường khác có rất nhiều người, còn khoa ẩm thực chỉ có mười chỗ với gần 200 người!
Khi Tạ Khinh tham gia vào năm đầu tiên, ông đã dành một chút thời gian để cố vấn Trác Thụy trong bộ phận của họ mời khách, vì vậy có chút chiếu cố TẠ Khinh.
Dù Tạ Khinh không đậu năm thứ nhất và thứ hai thì cha Tạ không quan tâm. Dù sao thì Tạ Khinh năm nay mới mười bảy tuổi, và hiếm có ai trong thành phố này có thể vượt qua kỳ thi kiểm tra trình độ cấp một ở tuổi còn trẻ như vậy.
Ông tin rằng con gái lớn thông minh của mình sẽ được nhận vào học trong hai năm qua, và nó sẽ được nhận vào trước hai mươi tuổi, được coi là rất tài năng.
Nhưng không ngờ Tạ Đường vừa rồi thật sự nằm ngoài dự đoán của ông, con bé không dựa vào quan hệ của ông mà được giaó sư chọn đi thi dựa vào thực lực của mình?!
Hơn nữa, Tạ Đường hiện tại mới mười lăm tuổi...
So với Tạ Khinh hồi đó, làm sao chỉ thể hơn chứ không có kém...?
Trong lòng ông lúc này phập phồng gợn sóng, có chút hoài nghi mình chọn sai người bồi dưỡng, trong trường hợp cô con gái út mới là có năng lực nhất.
Ông có thể làm gì? Không phải bản thân chọn nhầm người sao?
Không, không, ông nhướng mày, vẫn không muốn thừa nhận sai lầm của mình, ông cảm thấy việc được chọn đi thi chỉ là một ngưỡng cửa, và kết quả của kỳ thi năng lực phải được công bố.
Không có khả năng, Khinh Khinh hai lần thi đều không có qua, sao Tạ Đường một lần có thể qua?
Nhưng ông vẫn xem trọng Tạ Đường lần này.
Ông suy nghĩ một lúc, trong lòng nảy sinh một vài ý nghĩ quan sát về con gái nhỏ ngày càng bộc lộ khả năng này, và định dành chút thời gian đến trường để tìm hiểu xem tình hình của nó như thế nào.
"Thi cho tốt, lần này nhất định phải vượt qua." Cha Tạ nhẹ giọng nói, ký tên cho cả hai chị em.
Tạ Khinh thấy ông chỉ đang nói với chính mình chứ không phải em gái, dường như chắc chắn em gái không thể thi đậu mà chỉ đặt hy vọng vào cô ta, nỗi lo lắng bất an trong lòng cô ta thoáng biến mất...
Cô ta vội vàng nói: “Tất nhiên rồi,ba, lần này con khá tự tin.”
Vâng, đây là lần thứ ba, cô ta chắc chắn có thể vượt qua kỳ thi.
Còn Tạ Đường, chỉ là lần đầu tiên đi kiểm tra, cho dù năng lực có tiến bộ, cũng không thể vượt qua bài kiểm tra lần này, chỉ có thể trở thành trò cười mà giẫm chân lên!
Sáng sớm ngày thi, mười người đã đợi xe buýt ở cổng trường đón, ngoại trừ Tạ Đường, chín người còn lại đều là gương mặt quen thuộc, Tạ Đường là gương mặt xa lạ duy nhất.
Vì vậy, mọi người đều tò mò nhìn người được Lớp C cử đi lần này.
Thì ra là em gái Tạ Khinh biểu diễn piano trong buổi biểu diễn nghệ thuật.
Những người này có chút kinh ngạc, đặc biệt là học sinh đứng đầu lớp A. Bởi vì một số lớp học thường không có bất kỳ hoạt động nhóm nào, hầu hết ấn tượng của họ về Tạ Đường đến từ sự đùa cợt, chế nhạo của Tạ Khinh và nhóm chị em của họ trong lớp học...
Tạ Khinh lúc nhắc tới em gái với mọi người đều là thương cảm, khi nhắc đến chị gái của mình tài năng khủng khϊếp, còn cô thì điểm trung bình quá bình thường, khiến bố mẹ có chút thành kiến
với mình.
Cô ta rất đau lòng cho em gái.
Cô ta luôn nói như vậy, những người trong Lớp A không biết Tạ Đường, chỉ thông qua lời nói của Tạ Khinh sẽ tự nhiên hình thành ấn tượng như vậy về cô em gái ấy.
Nhưng bây giờ có vẻ như lời Tạ Khinh nói là không chính xác!
Tài năng tệ, điểm trung bình? Vậy tại sao cô ấy lại đủ tư cách trở thành người duy nhất của lớp C tham gia kỳ thi kiểm tra trình độ đầu cấp?
Hơn nữa, không phải thành tích trong buổi biểu diễn nghệ thuật trước đây cũng rất tuyệt vời sao? Chơi piano quá hay, thật cảm động, không thua gì Tạ Khinh!
Giờ phút này, cô gái lặng lẽ đứng đó, trong chiếc áo trắng nhẹ nhàng, đuôi tóc khẽ đung đưa theo gió, mềm mại lạnh lẽo, xinh đẹp mỹ lệ, nhìn thế nào cũng không giống đến cạnh tranh.
Ai nói cô ấy không bình thường?
Không bình thường chỗ nào?
So sánh Tạ Khinh với em gái cô ấy thì Tạ Đường chỉ có hơn chứ không có kém!
Ngay cả khi lên xe, ai cũng không khỏi tiềm thức so sánh hai chị em.
Tạ Khinh rất xinh, nhưng đứng trước cô em gái, Tạ Đường có làn da trắng nõn như trứng gà, đôi mắt trong veo, vẫn là thua một bậc.
Thường thì hai chị em không xuất hiện cùng nhau, bọn họ còn không so sánh được, giờ đứng cùng nhau, ngoại hình của Tạ Đường xinh đẹp tỏa sáng, quả thực khiến người ta không thể không nhìn cô mà bỏ qua Tạ Khinh bên cạnh.
Ai cũng phát hiện được hai chị em có vẻ không được hòa hợp như Tạ Khinh thường nói.
Tạ Đường lên xe trước, yên lặng ngồi xuống hàng ghế sau bên cửa sổ, đặt balo xuống, lấy ra hai cuốn sách để đọc.
Mọi người đều nghĩ rằng hai chị em sẽ ngồi cùng nhau -
Nhưng Tạ Khinh lại lạnh lùng, không đi cùng Tạ Đường gì cả, thay vào đó, cô ta lên xe sau một vài người.
Như khó chịu trong lòng?
...
Khi Tạ Khinh lên xe, một nữ sinh lớp B phía sau không khỏi thấp giọng kêu lên: "Tạ Khinh, em gái của cậu xinh quá, em ấy cũng quá điệu thấp, nếu không, tại sao lại có ít người biết đến em ấy."
Nữ sinh này chỉ nói một câu vô tâm cảm khái, nhưng lại rơi vào tai Tạ Khinh, cô ta chỉ cảm thấy...
chỉ cảm thấy tâm trạng xấu đi!
Lại là Tạ Đường!
"Nó thì xinh cái gì?”
Tạ Khinh nói với tâm trạng không tốt, nhưng vừa nói ra lời này thì thấy cô gái bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên, cô ta lại nuốt lời nói vào trong, miễn cưỡng cười nói.
"Ý tôi là, em gái tôi rất thích trang điểm, vì vậy con bé càng ngày càng xinh.”
Nói xong cô ta quay lại chửi, khuôn mặt trông vô cùng xấu xí.
Cô gái bên cạnh bối rối nhìn Tạ Đường, cảm thấy làn da em ấy tái nhợt không giống như trang điểm, ngược lại là vẻ mặt tự nhiên trong sáng! Trang điểm chỗ nào?
Tạ Khinh ngồi xuống với vẻ mặt ủ rũ.
Năm ngoái, cô ta luôn là trung tâm của đám đông khi đi thi kiểu này, mọi người sẽ vây quanh cô ta để bàn luận, đánh cược rằng cô ta sẽ là người đỗ đầu tiên.
Nhưng lần này, sau khi Tạ Đường xuất hiện trong kỳ thi cấp 1, mọi thứ đã thay đổi, mọi người nhìn Tạ Đường như thể không kiềm chế được!
Xinh đẹp và xuất sắc, những từ này sẽ rơi vào tai cô ta đến bao giờ?
Cô ta phải là trung tâm của đám đông cho dù đi đâu. Từ khi nào bản thân phải chịu cảm giác bị bỏ rơi này?
Cô ta không thể không nhìn lại Tạ Đường trong ghen tỵ - còn đang đọc sách?
Tạ đường đang đọc sách vào lúc này!
Cô ta thực sự càng ngày càng khó lường về người cô em gái này!
Tạ Đường dường như cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm, liền nhẹ nhàng đưa tóc tán loạn trên mặt ra sau tai, ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy Tạ Khinh đang oán hận mà xoay đầu lại.
...
Không biết tại sao, trong lòng Tạ Khinh lại có một linh cảm rất xấu, mặc dù đã thi hai lần nhưng Tạ Đường là lần đầu tiên thi, lần này cô ta nhất định có thể qua, nhưng..
Không chừng Tạ Đường cũng qua thì sao?
Hậu quả không thể tưởng tượng được, BA sẽ nghĩ gì.
Đương nhiên,tuyệt đối không có khả năng, chỉ bằng Tạ Đường? Làm sao có thể được?
Dù vậy, cô ta lại sợ điều đó có thể xảy ra, sợ Tạ Đường lại gặp may...Cô ta tái mặt, cắn môi, cảm thấy chuyện này không thể được phép xảy ra.
Đột nhiên, cô ta nhìn lên và thấy Lý Tử Hàng lớp B đang lên xe, cô ta chợt nghĩ ra điều gì đó, đâm chặt móng tay của mình vào lòng bàn tay.
Cách đây không lâu, có nghe Vu Tuyết Kiều nói Lý Tử Hàng lớp B là tên bắt cá hai tay, thay bồ như thay áo. tuy là một tên háo sắc nhưng khá cao ráo, đẹp trai, thành tích, gia cảnh tất cả đều không tồi.
Ngay từ đầu anh ta có theo đuổi chính mình, nhưng cô ta không quan tâm một tên địa vị kém như hắn, hắn không có cửa.
Tuy nhiên, hai người vẫn quen nhau.
Tạ Khinh nhớ rằng một ngày sau khi buổi biểu diễn văn học kết thúc, Lý Tử Hàng này chạy vào hành lang và hỏi thông tin liên lạc của em gái mình...
Cô ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Lý Tử Hàng vừa lên xe liền nhìn thấy Tạ Khinh ngồi ở hàng ghế đầu, hai mắt sáng lên, nở nụ cười đi tới:
"Bánh bèo, cùng nhau đi thi coi như có duyên phận, lần này chuẩn bị như thế nào?"
Anh ta định ngồi xuống bên cạnh Tạ Khinh, chưa kịp ngồi xuống đã bị đẩy ra.
Cô ta thấp giọng nói: "Đã có người ngồi ở đây, cậu đi chỗ khác ngồi đi.”
Như tình cờ, cô ta lơ đãng nói: “Lần này tôi đã chuẩn bị tốt, nhưng em gái tôi rất nỗ lực, hẳn là nắm chắc."
"Em gái cậu cũng tham gia?"
Lý Tử Hàng ngạc nhiên và vui mừng. Anh ta là người đến cuối cùng, trước đó anh ta không nhìn thấy Tạ Đường ở dưới xe.
Anh ta quên mất chuyện đang đứng nguyên tại chỗ Tạ Khinh, nhanh chóng nhìn lên, và chắc chắn, ở hàng ghế thứ hai cuối cùng bên cửa sổ, anh ta nhìn thấy một cô gái đang cúi gằm mặt, mái tóc dài buông xõa.
Cổ họng anh ta động đậy, anh ta lập tức đi về phía Tạ Đường.
Con gái xinh đẹp luôn khiến người khác không khỏi thân thiết, huống chi là Tạ Đường?
Tạ Đường vẫn đang đọc sách, đợi xe buýt đến trung tâm thành phố, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam sinh đeo kính đi về phía mình.
Người này trông hiền lành và lễ phép, nhưng...
Tạ Đường cau mày gần như không thể nhận ra khi nhớ lại ấn tượng kiếp trước.
Lý Tử Hàng lớp B thành tích không tệ và rất nổi tiếng trong lớp, có rất nhiều bạn gái, nhưng hai năm sau, anh ta bị đuổi học vì quấy rối các cô gái.
Trước đó, không ai nghĩ rằng Lý Tử Hàng, người vừa xuất sắc về tính cách và học thức lại có thể làm nên chuyện như vậy.
"Bạn học Tạ Đường, tôi có thể ngồi đây được không?"
Lý Tử Hàng mỉm cười, không để cô trả lời, anh ta đã đặt cặp sách của mình bên cạnh cô.
Trong mắt Tạ Đường thoáng hiện lên một tia chán ghét, cô không muốn xảy ra mâu thuẫn gì trên xe buýt, vì vậy cô cầm cặp sách đứng dậy, trực tiếp di chuyển ra ghế sau.
"Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra mình sẽ bị say xe. Tôi nên chuyển chỗ tốt hơn."
Lý Tử Hàng cười rộ lên, lập tức đi theo cô: "Vậy tôi cũng đổi chỗ ngồi, tôi mang theo thuốc say xe!"
Không đợi Tạ Đường đứng dậy đổi chỗ ngồi, anh ta đã vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô.
Mà toàn thân chiếm hết lối đi, Tạ Đường nhất định sẽ phải gác chân nếu muốn đi ra ngoài.
Lý Tử Hàng mỉm cười ngẩng đầu nhìn Tạ Đường: "Đều là bạn học. Chúng ta ngồi cùng nhau đi. Lớp C có mỗi một mình em. Tôi có thể chăm sóc cho em một chút."
Anh ta gấp không chờ nổi. Mặc dù các bạn học khác trong chiếc xe đã nhìn thấy nhưng cũng không có để trong lòng...
Suy cho cùng, con trai bây giờ có đủ loại theo đuổi con gái, Lý Tử Hàng hiện tại cũng chưa làm được điều gì phi thường, hơn nữa Tạ Đường quá xinh đẹp, đáng lẽ phải nhận được nhiều lời theo đuổi như vậy, nên anh ta biết cách đối phó với nó.
Lại nói chị gái của Tạ Đường cũng không quan tâm, cô ta ngồi ở hàng ghế đầu với vẻ thờ ơ.
Chỉ có Tạ Đường mới biết hai năm sau người đàn ông này sẽ làm gì.
Cô tuyệt đối không chống lại được với vẻ chán ghét, ngồi ở bên cạnh, cho đến tận trung tâm thành phố, sắc mặt có chút lạnh nhạt, đứng lên nói: "Làm phiền nhường chỗ, tôi muốn đổi chỗ ngồi"
Trước mặt rất nhiều người, Tạ Đường hết lần này đến lần khác biểu hiện ra vẻ kinh tởm, Lý Tử Hàng cũng có chút không vui: "Có ý tứ gì? Cô đùng có nghĩ cho mặt mũi lại không cần, nếu không phỉ xem cô là em gái tạ Khinh.."
"Muốn tôi phải nói rõ ràng như vậy sao? Tôi không muốn ngồi với anh."Tạ Đường lạnh lùng nói:" Anh mới là không biết xấu hổ.
Đội trưởng còn chưa tới, lái xe là một ông chú trung niên, ông ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, quay đầu lại khuyên nhủ:
"Đều là bạn cùng lớp, đừng xung đột!"
Mọi người nhìn sang, Lí Tử Hàng hoàn toàn phát cáu vì chuyện của Tạ Đường, liền chặn chỗ ngồi không cho người rời đi.
"Cô cho rằng mình rất thanh cao phải không? Còn giả bộ"
"Không cho người khác ngồi ở ghế bên cạnh. có bản lĩnh thì đừng ngồi chiếc xe này tự bắt taxi đi thi. ”
Tạ Đường nhìn chằm chằm anh ta, khuôn mặt có chút đỏ bừng vì tức giận, không ngờ lại gặp phải một tên lưu manh như vậy.
Những người trên xe không biết nhau, đều nhìn nhau, không ai tiến lên giúp.
"Tránh ra!”
Cô siết chặt nắm đấm, giọng nói trở nên lạnh hơn, nhấc chân đạp mạnh vào bắp chân tên lưu manh.
Đúng lúc này, cửa xe buýt đột nhiên bật ra một tiếng "cạch".
Cô chưa kịp định thần lại, vai của Lí Tử Hàng đã bị tóm lấy từ phía sau, anh ta lập tức bị lôi xuống đất như rác rưởi, "rầm" một tiếng.
"Ra khỏi đây."
Không để chân cô chạm vào rác rưởi.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trác từ phía sau xuất hiện, ngước mắt nhìn Tạ Đường một cái, sau đó nhìn lướt qua đế giày của cô, xoay người nhìn chằm chằm Lí Tử Hàng trên mặt đất, toàn thân toát ra khí lạnh.
"Anh..." Tạ Đường nhìn chằm chằm bả vai kịch liệt nhấp nhô của anh trong chốc lát.
"Anh cái gì mà anh? Coi như tôi lo chuyện bao đồng là được rồi!" Lục Trác như ăn phải pháo nổ, quay lưng về phía Tạ Đường, tức giận nói.
Anh biết cô đang hỏi gì.
Tại sao anh lại ở đây?
Tại sao anh luôn xuất hiện trước mặt tôi?
Có phiền hay không?
Cô cho rằng anh thích sao, cô có thể hay không làm anh bớt lo lắng?
Sao cô lúc nào cũng bị bắt nạt vậy?
Sáng sớm, anh nằm trên lan can hành lang, từ trên cao nhìn xuống tòa nhà dạy học, định nhìn chằm chằm xe buýt của cô rời đi mới trở về phòng học.
Anh nheo mắt lại nhìn thấy cảnh này qua ô cửa kính.
Người này không muốn sống nữa.
Lý Tử Hàng đau đớn, vừa hồi phục sau cơn đau dữ dội, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Lục Trác, cậu ta liền giật mình, giống như nhìn thấy Diêm Vương, cậu ta nhảy dựng lên, phóng tới chỗ khác ngồi xuống.
"Mày còn nghĩ muốn ở trên xe này sao? đừng có mơ." Lục Trác đi tới không có biểu cảm, nhấc bả vai Lý Tử Hàng, giống như đại bàng cõng gà con, đẩy cậu ta ra cửa trước, đá xuống.
"Vừa rồi ai kêu một mình đi taxi? Tao nghĩ mày nên tự mình đi taxi."
Tất cả những người trên xe, bao gồm cả tài xế, đều sửng sốt.
Sau đó, Lục Trác liếc nhìn Tạ Đường, khịt mũi rồi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tạ Đường với vẻ mặt khó xử.
Tạ Đường nhìn anh, anh quay đầu tránh khỏi Tạ Đường.
"Lục Trác, cậu không học à?” Tạ Khinh nhéo móng tay vào lòng bàn tay, không khỏi thất thanh.
Học cái con bà cô, Lục Trác nghĩ thầm, vẻ mặt ủ rũ, lúc này tâm tư toàn bộ đặt ở chỗ này.
Anh chưa bao giờ ngồi gần với Tạ Đường như vậy!
Đây là chỗ ngồi của anh sau này, Lý Tử Hàng dám ngồi? Chán với cuộc sống này sao?
Lục Trác càng nghĩ càng tức giận, cái mông cọ cọ vào thành ghế, muốn xóa sạch dấu vết mà Lí Tử Hàng vừa mới để lại! Tức chết anh rồi!
... Bây giờ, ngay cả khi Tạ Khinh không muốn cho gia đình biết rằng em gái mình đủ điều kiện để tham dự kỳ thi lần này, thì tất cả mọi người trong Tạ gia đều biết.
Phòng khách.
"Ý con là gì? Cả hai người đều được tham gia."Trịnh Vĩnh Hoa buông áo lông trên tay xuống, không khỏi ngạc nhiên, bà theo bản năng mà nhìn Tạ Đường.
Vẻ mặt của Tạ Khinh có chút không tốt, cầm điều khiển từ xa, ủ rũ nói: "ừm".
"Có phải vì điều kiện cho kỳ thi này được nới lỏng không, Đường Đường làm sao có thể--"
Bà chưa nói hết lời, nhưng sự kinh ngạc cùng không tin vào lời nói này đã bộc lộ ra ngoài.
Tạ Đường không trả lời, cô đặt chữ ký bài kiểm tra trước mặt cha Tạ, nhẹ nhàng nói: "Cố vấn nói ký vào đây", rồi xoay người lên lầu.
Trước đây cô không có ý muốn tranh giành những kỳ thi tư cách này, nhưng nghĩ đến việc sớm cùng bọn Lận Quyết bắt đầu kinh doanh, cô cảm thấy vẫn cần một chứng chỉ trình độ như vậy, ít nhất là chứng chỉ thẩm định cấp một. Sẽ có nhiều tự tin hơn.
Không phải cho bất cứ ai, mà chỉ để rời khỏi Tạ gia sớm hơn.
Cô bước lên lầu, Tạ Khinh đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, trong lòng đầy lo lắng bất an.
Cô ta cắn môi, miễn cưỡng cười, cố gắng tự nhiên xác thực: "Có thể chỉ là trùng hợp, có thể học sinh đứng đầu lớp con bé bị bệnh, vì vậy Đường Đường mới được thay thế bổ sung......"
Trịnh Vĩnh Hoa gật đầu, nhưng sự ngạc nhiên vẫn còn đó.
... Cho dù là vật thay thế, nhưng cũng làm mọi người ngạc nhiên!
Cô con gái út trở thành một trong những học sinh đứng đầu lớp từ khi nào? Ông nhớ rõ chính mình đem con bé từ dưới quê lên, người còn non nớt, trên người phủ một màu xám xịt, đi đâu cũng không thể so với chị của mình...
Hiện tại bây giờ...
Đây có còn là cô con gái nhỏ lầm lì trong ấn tượng?
Tạ Đình Phong rốt cuộc gừng càng già càng cay, nhìn thoáng qua đã thấy suy nghĩ của con gái lớn, nhưng ông không nói cũng không vạch trần.
Tất cả sự chú ý của ông lúc này đều đổ dồn vào hai chữ ký kiểm tra trình độ trước mặt, và đây mới là điều quan trọng.
Cũng phải nói ông rất ngạc nhiên về Tạ Đường.
Ông biết kỳ thi này khó khăn như thế nào, ngay cả tư cách tham gia cũng rất khó lấy được, các trường khác có rất nhiều người, còn khoa ẩm thực chỉ có mười chỗ với gần 200 người!
Khi Tạ Khinh tham gia vào năm đầu tiên, ông đã dành một chút thời gian để cố vấn Trác Thụy trong bộ phận của họ mời khách, vì vậy có chút chiếu cố TẠ Khinh.
Dù Tạ Khinh không đậu năm thứ nhất và thứ hai thì cha Tạ không quan tâm. Dù sao thì Tạ Khinh năm nay mới mười bảy tuổi, và hiếm có ai trong thành phố này có thể vượt qua kỳ thi kiểm tra trình độ cấp một ở tuổi còn trẻ như vậy.
Ông tin rằng con gái lớn thông minh của mình sẽ được nhận vào học trong hai năm qua, và nó sẽ được nhận vào trước hai mươi tuổi, được coi là rất tài năng.
Nhưng không ngờ Tạ Đường vừa rồi thật sự nằm ngoài dự đoán của ông, con bé không dựa vào quan hệ của ông mà được giaó sư chọn đi thi dựa vào thực lực của mình?!
Hơn nữa, Tạ Đường hiện tại mới mười lăm tuổi...
So với Tạ Khinh hồi đó, làm sao chỉ thể hơn chứ không có kém...?
Trong lòng ông lúc này phập phồng gợn sóng, có chút hoài nghi mình chọn sai người bồi dưỡng, trong trường hợp cô con gái út mới là có năng lực nhất.
Ông có thể làm gì? Không phải bản thân chọn nhầm người sao?
Không, không, ông nhướng mày, vẫn không muốn thừa nhận sai lầm của mình, ông cảm thấy việc được chọn đi thi chỉ là một ngưỡng cửa, và kết quả của kỳ thi năng lực phải được công bố.
Không có khả năng, Khinh Khinh hai lần thi đều không có qua, sao Tạ Đường một lần có thể qua?
Nhưng ông vẫn xem trọng Tạ Đường lần này.
Ông suy nghĩ một lúc, trong lòng nảy sinh một vài ý nghĩ quan sát về con gái nhỏ ngày càng bộc lộ khả năng này, và định dành chút thời gian đến trường để tìm hiểu xem tình hình của nó như thế nào.
"Thi cho tốt, lần này nhất định phải vượt qua." Cha Tạ nhẹ giọng nói, ký tên cho cả hai chị em.
Tạ Khinh thấy ông chỉ đang nói với chính mình chứ không phải em gái, dường như chắc chắn em gái không thể thi đậu mà chỉ đặt hy vọng vào cô ta, nỗi lo lắng bất an trong lòng cô ta thoáng biến mất...
Cô ta vội vàng nói: “Tất nhiên rồi,ba, lần này con khá tự tin.”
Vâng, đây là lần thứ ba, cô ta chắc chắn có thể vượt qua kỳ thi.
Còn Tạ Đường, chỉ là lần đầu tiên đi kiểm tra, cho dù năng lực có tiến bộ, cũng không thể vượt qua bài kiểm tra lần này, chỉ có thể trở thành trò cười mà giẫm chân lên!
Sáng sớm ngày thi, mười người đã đợi xe buýt ở cổng trường đón, ngoại trừ Tạ Đường, chín người còn lại đều là gương mặt quen thuộc, Tạ Đường là gương mặt xa lạ duy nhất.
Vì vậy, mọi người đều tò mò nhìn người được Lớp C cử đi lần này.
Thì ra là em gái Tạ Khinh biểu diễn piano trong buổi biểu diễn nghệ thuật.
Những người này có chút kinh ngạc, đặc biệt là học sinh đứng đầu lớp A. Bởi vì một số lớp học thường không có bất kỳ hoạt động nhóm nào, hầu hết ấn tượng của họ về Tạ Đường đến từ sự đùa cợt, chế nhạo của Tạ Khinh và nhóm chị em của họ trong lớp học...
Tạ Khinh lúc nhắc tới em gái với mọi người đều là thương cảm, khi nhắc đến chị gái của mình tài năng khủng khϊếp, còn cô thì điểm trung bình quá bình thường, khiến bố mẹ có chút thành kiến
với mình.
Cô ta rất đau lòng cho em gái.
Cô ta luôn nói như vậy, những người trong Lớp A không biết Tạ Đường, chỉ thông qua lời nói của Tạ Khinh sẽ tự nhiên hình thành ấn tượng như vậy về cô em gái ấy.
Nhưng bây giờ có vẻ như lời Tạ Khinh nói là không chính xác!
Tài năng tệ, điểm trung bình? Vậy tại sao cô ấy lại đủ tư cách trở thành người duy nhất của lớp C tham gia kỳ thi kiểm tra trình độ đầu cấp?
Hơn nữa, không phải thành tích trong buổi biểu diễn nghệ thuật trước đây cũng rất tuyệt vời sao? Chơi piano quá hay, thật cảm động, không thua gì Tạ Khinh!
Giờ phút này, cô gái lặng lẽ đứng đó, trong chiếc áo trắng nhẹ nhàng, đuôi tóc khẽ đung đưa theo gió, mềm mại lạnh lẽo, xinh đẹp mỹ lệ, nhìn thế nào cũng không giống đến cạnh tranh.
Ai nói cô ấy không bình thường?
Không bình thường chỗ nào?
So sánh Tạ Khinh với em gái cô ấy thì Tạ Đường chỉ có hơn chứ không có kém!
Ngay cả khi lên xe, ai cũng không khỏi tiềm thức so sánh hai chị em.
Tạ Khinh rất xinh, nhưng đứng trước cô em gái, Tạ Đường có làn da trắng nõn như trứng gà, đôi mắt trong veo, vẫn là thua một bậc.
Thường thì hai chị em không xuất hiện cùng nhau, bọn họ còn không so sánh được, giờ đứng cùng nhau, ngoại hình của Tạ Đường xinh đẹp tỏa sáng, quả thực khiến người ta không thể không nhìn cô mà bỏ qua Tạ Khinh bên cạnh.
Ai cũng phát hiện được hai chị em có vẻ không được hòa hợp như Tạ Khinh thường nói.
Tạ Đường lên xe trước, yên lặng ngồi xuống hàng ghế sau bên cửa sổ, đặt balo xuống, lấy ra hai cuốn sách để đọc.
Mọi người đều nghĩ rằng hai chị em sẽ ngồi cùng nhau -
Nhưng Tạ Khinh lại lạnh lùng, không đi cùng Tạ Đường gì cả, thay vào đó, cô ta lên xe sau một vài người.
Như khó chịu trong lòng?
...
Khi Tạ Khinh lên xe, một nữ sinh lớp B phía sau không khỏi thấp giọng kêu lên: "Tạ Khinh, em gái của cậu xinh quá, em ấy cũng quá điệu thấp, nếu không, tại sao lại có ít người biết đến em ấy."
Nữ sinh này chỉ nói một câu vô tâm cảm khái, nhưng lại rơi vào tai Tạ Khinh, cô ta chỉ cảm thấy...
chỉ cảm thấy tâm trạng xấu đi!
Lại là Tạ Đường!
"Nó thì xinh cái gì?”
Tạ Khinh nói với tâm trạng không tốt, nhưng vừa nói ra lời này thì thấy cô gái bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên, cô ta lại nuốt lời nói vào trong, miễn cưỡng cười nói.
"Ý tôi là, em gái tôi rất thích trang điểm, vì vậy con bé càng ngày càng xinh.”
Nói xong cô ta quay lại chửi, khuôn mặt trông vô cùng xấu xí.
Cô gái bên cạnh bối rối nhìn Tạ Đường, cảm thấy làn da em ấy tái nhợt không giống như trang điểm, ngược lại là vẻ mặt tự nhiên trong sáng! Trang điểm chỗ nào?
Tạ Khinh ngồi xuống với vẻ mặt ủ rũ.
Năm ngoái, cô ta luôn là trung tâm của đám đông khi đi thi kiểu này, mọi người sẽ vây quanh cô ta để bàn luận, đánh cược rằng cô ta sẽ là người đỗ đầu tiên.
Nhưng lần này, sau khi Tạ Đường xuất hiện trong kỳ thi cấp 1, mọi thứ đã thay đổi, mọi người nhìn Tạ Đường như thể không kiềm chế được!
Xinh đẹp và xuất sắc, những từ này sẽ rơi vào tai cô ta đến bao giờ?
Cô ta phải là trung tâm của đám đông cho dù đi đâu. Từ khi nào bản thân phải chịu cảm giác bị bỏ rơi này?
Cô ta không thể không nhìn lại Tạ Đường trong ghen tỵ - còn đang đọc sách?
Tạ đường đang đọc sách vào lúc này!
Cô ta thực sự càng ngày càng khó lường về người cô em gái này!
Tạ Đường dường như cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm, liền nhẹ nhàng đưa tóc tán loạn trên mặt ra sau tai, ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy Tạ Khinh đang oán hận mà xoay đầu lại.
...
Không biết tại sao, trong lòng Tạ Khinh lại có một linh cảm rất xấu, mặc dù đã thi hai lần nhưng Tạ Đường là lần đầu tiên thi, lần này cô ta nhất định có thể qua, nhưng..
Không chừng Tạ Đường cũng qua thì sao?
Hậu quả không thể tưởng tượng được, BA sẽ nghĩ gì.
Đương nhiên,tuyệt đối không có khả năng, chỉ bằng Tạ Đường? Làm sao có thể được?
Dù vậy, cô ta lại sợ điều đó có thể xảy ra, sợ Tạ Đường lại gặp may...Cô ta tái mặt, cắn môi, cảm thấy chuyện này không thể được phép xảy ra.
Đột nhiên, cô ta nhìn lên và thấy Lý Tử Hàng lớp B đang lên xe, cô ta chợt nghĩ ra điều gì đó, đâm chặt móng tay của mình vào lòng bàn tay.
Cách đây không lâu, có nghe Vu Tuyết Kiều nói Lý Tử Hàng lớp B là tên bắt cá hai tay, thay bồ như thay áo. tuy là một tên háo sắc nhưng khá cao ráo, đẹp trai, thành tích, gia cảnh tất cả đều không tồi.
Ngay từ đầu anh ta có theo đuổi chính mình, nhưng cô ta không quan tâm một tên địa vị kém như hắn, hắn không có cửa.
Tuy nhiên, hai người vẫn quen nhau.
Tạ Khinh nhớ rằng một ngày sau khi buổi biểu diễn văn học kết thúc, Lý Tử Hàng này chạy vào hành lang và hỏi thông tin liên lạc của em gái mình...
Cô ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Lý Tử Hàng vừa lên xe liền nhìn thấy Tạ Khinh ngồi ở hàng ghế đầu, hai mắt sáng lên, nở nụ cười đi tới:
"Bánh bèo, cùng nhau đi thi coi như có duyên phận, lần này chuẩn bị như thế nào?"
Anh ta định ngồi xuống bên cạnh Tạ Khinh, chưa kịp ngồi xuống đã bị đẩy ra.
Cô ta thấp giọng nói: "Đã có người ngồi ở đây, cậu đi chỗ khác ngồi đi.”
Như tình cờ, cô ta lơ đãng nói: “Lần này tôi đã chuẩn bị tốt, nhưng em gái tôi rất nỗ lực, hẳn là nắm chắc."
"Em gái cậu cũng tham gia?"
Lý Tử Hàng ngạc nhiên và vui mừng. Anh ta là người đến cuối cùng, trước đó anh ta không nhìn thấy Tạ Đường ở dưới xe.
Anh ta quên mất chuyện đang đứng nguyên tại chỗ Tạ Khinh, nhanh chóng nhìn lên, và chắc chắn, ở hàng ghế thứ hai cuối cùng bên cửa sổ, anh ta nhìn thấy một cô gái đang cúi gằm mặt, mái tóc dài buông xõa.
Cổ họng anh ta động đậy, anh ta lập tức đi về phía Tạ Đường.
Con gái xinh đẹp luôn khiến người khác không khỏi thân thiết, huống chi là Tạ Đường?
Tạ Đường vẫn đang đọc sách, đợi xe buýt đến trung tâm thành phố, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam sinh đeo kính đi về phía mình.
Người này trông hiền lành và lễ phép, nhưng...
Tạ Đường cau mày gần như không thể nhận ra khi nhớ lại ấn tượng kiếp trước.
Lý Tử Hàng lớp B thành tích không tệ và rất nổi tiếng trong lớp, có rất nhiều bạn gái, nhưng hai năm sau, anh ta bị đuổi học vì quấy rối các cô gái.
Trước đó, không ai nghĩ rằng Lý Tử Hàng, người vừa xuất sắc về tính cách và học thức lại có thể làm nên chuyện như vậy.
"Bạn học Tạ Đường, tôi có thể ngồi đây được không?"
Lý Tử Hàng mỉm cười, không để cô trả lời, anh ta đã đặt cặp sách của mình bên cạnh cô.
Trong mắt Tạ Đường thoáng hiện lên một tia chán ghét, cô không muốn xảy ra mâu thuẫn gì trên xe buýt, vì vậy cô cầm cặp sách đứng dậy, trực tiếp di chuyển ra ghế sau.
"Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra mình sẽ bị say xe. Tôi nên chuyển chỗ tốt hơn."
Lý Tử Hàng cười rộ lên, lập tức đi theo cô: "Vậy tôi cũng đổi chỗ ngồi, tôi mang theo thuốc say xe!"
Không đợi Tạ Đường đứng dậy đổi chỗ ngồi, anh ta đã vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô.
Mà toàn thân chiếm hết lối đi, Tạ Đường nhất định sẽ phải gác chân nếu muốn đi ra ngoài.
Lý Tử Hàng mỉm cười ngẩng đầu nhìn Tạ Đường: "Đều là bạn học. Chúng ta ngồi cùng nhau đi. Lớp C có mỗi một mình em. Tôi có thể chăm sóc cho em một chút."
Anh ta gấp không chờ nổi. Mặc dù các bạn học khác trong chiếc xe đã nhìn thấy nhưng cũng không có để trong lòng...
Suy cho cùng, con trai bây giờ có đủ loại theo đuổi con gái, Lý Tử Hàng hiện tại cũng chưa làm được điều gì phi thường, hơn nữa Tạ Đường quá xinh đẹp, đáng lẽ phải nhận được nhiều lời theo đuổi như vậy, nên anh ta biết cách đối phó với nó.
Lại nói chị gái của Tạ Đường cũng không quan tâm, cô ta ngồi ở hàng ghế đầu với vẻ thờ ơ.
Chỉ có Tạ Đường mới biết hai năm sau người đàn ông này sẽ làm gì.
Cô tuyệt đối không chống lại được với vẻ chán ghét, ngồi ở bên cạnh, cho đến tận trung tâm thành phố, sắc mặt có chút lạnh nhạt, đứng lên nói: "Làm phiền nhường chỗ, tôi muốn đổi chỗ ngồi"
Trước mặt rất nhiều người, Tạ Đường hết lần này đến lần khác biểu hiện ra vẻ kinh tởm, Lý Tử Hàng cũng có chút không vui: "Có ý tứ gì? Cô đùng có nghĩ cho mặt mũi lại không cần, nếu không phỉ xem cô là em gái tạ Khinh.."
"Muốn tôi phải nói rõ ràng như vậy sao? Tôi không muốn ngồi với anh."Tạ Đường lạnh lùng nói:" Anh mới là không biết xấu hổ.
Đội trưởng còn chưa tới, lái xe là một ông chú trung niên, ông ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, quay đầu lại khuyên nhủ:
"Đều là bạn cùng lớp, đừng xung đột!"
Mọi người nhìn sang, Lí Tử Hàng hoàn toàn phát cáu vì chuyện của Tạ Đường, liền chặn chỗ ngồi không cho người rời đi.
"Cô cho rằng mình rất thanh cao phải không? Còn giả bộ"
"Không cho người khác ngồi ở ghế bên cạnh. có bản lĩnh thì đừng ngồi chiếc xe này tự bắt taxi đi thi. ”
Tạ Đường nhìn chằm chằm anh ta, khuôn mặt có chút đỏ bừng vì tức giận, không ngờ lại gặp phải một tên lưu manh như vậy.
Những người trên xe không biết nhau, đều nhìn nhau, không ai tiến lên giúp.
"Tránh ra!”
Cô siết chặt nắm đấm, giọng nói trở nên lạnh hơn, nhấc chân đạp mạnh vào bắp chân tên lưu manh.
Đúng lúc này, cửa xe buýt đột nhiên bật ra một tiếng "cạch".
Cô chưa kịp định thần lại, vai của Lí Tử Hàng đã bị tóm lấy từ phía sau, anh ta lập tức bị lôi xuống đất như rác rưởi, "rầm" một tiếng.
"Ra khỏi đây."
Không để chân cô chạm vào rác rưởi.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trác từ phía sau xuất hiện, ngước mắt nhìn Tạ Đường một cái, sau đó nhìn lướt qua đế giày của cô, xoay người nhìn chằm chằm Lí Tử Hàng trên mặt đất, toàn thân toát ra khí lạnh.
"Anh..." Tạ Đường nhìn chằm chằm bả vai kịch liệt nhấp nhô của anh trong chốc lát.
"Anh cái gì mà anh? Coi như tôi lo chuyện bao đồng là được rồi!" Lục Trác như ăn phải pháo nổ, quay lưng về phía Tạ Đường, tức giận nói.
Anh biết cô đang hỏi gì.
Tại sao anh lại ở đây?
Tại sao anh luôn xuất hiện trước mặt tôi?
Có phiền hay không?
Cô cho rằng anh thích sao, cô có thể hay không làm anh bớt lo lắng?
Sao cô lúc nào cũng bị bắt nạt vậy?
Sáng sớm, anh nằm trên lan can hành lang, từ trên cao nhìn xuống tòa nhà dạy học, định nhìn chằm chằm xe buýt của cô rời đi mới trở về phòng học.
Anh nheo mắt lại nhìn thấy cảnh này qua ô cửa kính.
Người này không muốn sống nữa.
Lý Tử Hàng đau đớn, vừa hồi phục sau cơn đau dữ dội, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Lục Trác, cậu ta liền giật mình, giống như nhìn thấy Diêm Vương, cậu ta nhảy dựng lên, phóng tới chỗ khác ngồi xuống.
"Mày còn nghĩ muốn ở trên xe này sao? đừng có mơ." Lục Trác đi tới không có biểu cảm, nhấc bả vai Lý Tử Hàng, giống như đại bàng cõng gà con, đẩy cậu ta ra cửa trước, đá xuống.
"Vừa rồi ai kêu một mình đi taxi? Tao nghĩ mày nên tự mình đi taxi."
Tất cả những người trên xe, bao gồm cả tài xế, đều sửng sốt.
Sau đó, Lục Trác liếc nhìn Tạ Đường, khịt mũi rồi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tạ Đường với vẻ mặt khó xử.
Tạ Đường nhìn anh, anh quay đầu tránh khỏi Tạ Đường.
"Lục Trác, cậu không học à?” Tạ Khinh nhéo móng tay vào lòng bàn tay, không khỏi thất thanh.
Học cái con bà cô, Lục Trác nghĩ thầm, vẻ mặt ủ rũ, lúc này tâm tư toàn bộ đặt ở chỗ này.
Anh chưa bao giờ ngồi gần với Tạ Đường như vậy!
Đây là chỗ ngồi của anh sau này, Lý Tử Hàng dám ngồi? Chán với cuộc sống này sao?
Lục Trác càng nghĩ càng tức giận, cái mông cọ cọ vào thành ghế, muốn xóa sạch dấu vết mà Lí Tử Hàng vừa mới để lại! Tức chết anh rồi!