Chương 60
Tạ Đường tay chân luống cuống, đứng ở hành lang hồi lâu, làm sao có thể xảy ra chuyện này? Lúc mới đi vào, cô cũng không để ý Lục Trác đã nhấn cái gì, chẳng lẽ cửa chống trộm tự động khóa bên trong và bên ngoài sao?
Nếu rơi xuống biển và biết được sự thật về kiếp trước của mình, tất nhiên cô sẽ đánh thức Lục Trác, và rời đi ngay lập tức, nhưng hiện tại cô thấy rất có lỗi với Lục Trác, cái cảm giác không thể nói rõ được, cũng không có dũng khí đánh thức anh.
Tạ Đường đang đứng trên hành lang với đôi chân đau nhức-hôm nay đợi anh, cô đã ngồi xổm lâu như vậy, bây giờ chân vẫn còn tê tê, thế là cô đành phải nhẹ nhàng lại chỗ ghế sô pha ngồi. Như vậy, cô lại phải ngồi đối mặt với Lục Trác.
Cô cố gắng nhìn đi chỗ khác, có lẽ vì biết anh đã ngủ, nên cô cũng không đứng dậy.
So với Lục Trác đang hấp hối mà linh hồn Tạ Đường nhìn thấy, Lục Trác trước mặt tuy rằng bên trong lạnh lùng, giống như Lục Trác trưởng thành sau này, không nghi ngờ gì, bây giờ khuôn mặt anh trông trẻ hơn rất nhiều.
Lúc nhắm mắt, trong mắt cũng không có nhiều áp lực, nhắm mắt lại, vẫn là khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi thần thái kiêu ngạo kia, không biết có phải là do mùa đông không, lúc này có chút lạnh, anh thu mình lại, nhìn thật mong manh.
Trong lòng Tạ Đường đột nhiên dâng lên một cảm xúc không nói nên lời.
Đó không phải là cảm giác tội lỗi, sau khi biết hết mọi chuyện, sự xót xa và buồn bã dâng trào khi gặp nhau.
...
Cô buộc mình phải nhìn sang chỗ khác, chuyển hướng sự chú ý của mình.
Tạ Đường không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, cho đến khi lưng trở nên cứng ngắc, bụng kêu lên vì đói. Sau đó cô nhớ tới hôm nay không những không ăn cơm mà buổi trưa cũng chưa ăn gì, hai bữa liền đều không ăn, cho nên bụng trống rỗng.
Lúc này, trong bụng cô phát ra một âm thanh vô cùng nhỏ, tuy rằng nhỏ nhưng dường như trong căn hộ yên tĩnh việc thở được phóng đại lên nhiều lần, khiến cho mặt Tạ Đường lập tức đỏ bừng.
Nhưng may thay - cô ấy liếc nhìn Lục Trác, người bên kia đã ngủ rất say chưa tỉnh dậy.
Trời đã khuya, Tạ Đường cũng không biết Lục Trác sẽ tỉnh lại lúc nào, cô đói quá không chịu nổi, nhẹ nhàng đứng dậy, đi vào phòng bếp, kéo cửa đóng phòng bếp lại, như vậy thì âm thanh sẽ nhỏ đi nhiều.
Sau đó, cô mở tủ lạnh trong nhà Lục Trác nhìn thấy hoàn toàn trống rỗng, hầu như không có gì ngoại trừ nước khoáng và đồ uống, cái gì cũng không có. Tạ Đường cảm thấy bực mình.
Cô kìm lại cơn đói bụng, lại ngồi xổm xuống tìm trong ngăn đá bên dưới vẫn không tìm được thứ gì, tủ lạnh còn rất mới, có thể thấy sau khi mua về chỉ để nước khoáng, cũng không có gì để ăn.
Cũng may, Tạ Đường vẫn tìm thấy một gói mì trong tủ phía trên, không biết có phải do công nhân để lại trong quá trình sửa chữa lại hay không.
Tóm lại là nó chưa hết hạn sử dụng, bên trong còn có gói gia vị.
Vì vậy Tạ Đường đun sôi nước, thả mì vào, từng chút một đổ túi gia vị vào tùy theo ý mình, tuy chỉ là gói mì bình thường, nhưng chỉ qua tay cô nấu là mùi đã thơm nức.
Tạ Đường gần đói đến sắp không chịu nổi, chưa kịp đợi mì nở xong, cô tìm một cái bát thủy tinh để đựng.
...
Cửa kính bếp làm sao cản được mùi thơm. Lục Trác yên lặng mở mắt ra, ngón trỏ hơi nhúc nhích. Anh chưa bao giờ ăn đồ Tạ Đường làm. Nhưng khi Tạ Đường bưng đồ ra, anh nhanh chóng nhắm mắt lại.
Tạ Đường vô thức liếc nhìn anh, anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trong đầu anh là hình ảnh Tạ Đường đứng trong bếp, quay lưng về phía anh, làn da trắng nõn, mái tóc dài xoăn bồng bềnh sau lưng, và hơi nước từ từ bốc lên trước mặt cô, cô không mặc tạp dề, cô khoác lên ánh đèn vàng ấm áp, đủ để khiến cho cảnh tượng kia vô cùng ấm áp.
——Đó là điều mà Lục Trác không dám hy vọng quá nhiều.
Trong lòng anh biết rõ, một khi anh mở mắt ra, Tạ Đường sẽ không ở đây nấu mì, cũng không ở lâu hơn, nhất định sẽ lập tức rời đi. Cho nên, nếu muốn cô ở lại thêm một lúc, tốt hơn là anh nên giả vờ ngủ.
Nhưng thật sự rất khó để giả vờ đang ngủ.
Anh ngửi thấy mùi hương liên tục ập đến, lông mi run lên. Tạ Đường dường như rất quen thuộc với nơi này, đặt bát thủy tinh lên bàn, nâng ghế lên, ngồi lên rồi bắt đầu dùng bữa.
...
Sau khi ăn hết một bát mì, Tạ Đường cảm thấy no hơn một chút, bụng đói cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Vừa định xoay người đi vào phòng bếp rửa chén, Lục Trác đột nhiên lật người trên ghế sô pha- Tạ Đường động tác đột nhiên dừng lại, có chút chột dạ, là đánh thức anh ta sao?
Nhưng một lúc lâu sau, cô nhận ra Lục Trác chỉ là ngủ không yên, gặp ác mộng, vừa lật người, chăn trên người cũng rớt xuống.
Trời đã vào đông, thời tiết se lạnh, dù có bật lò sưởi trong nhà nhưng nếu không được che chắn, thì rất dễ bị cảm lạnh. Bất đắc dĩ Tạ Đường nhẹ nhàng đi tới.
Cô cúi xuống nhặt chăn trên đất đắp lại cho Lục Trác.
...
Lục Trác thấy cô đã lâu không chú ý đến mình, nên anh đã mượn cớ gặp ác mộng lật mình làm rớt chăn, để cô chú ý đến mình. Tuy nhiên, anh nghĩ Tạ Đường thấy chăn bị rơi xuống, cô sẽ không đắp lên - cô hận anh, đối xử lạnh nhạt, cùng lắm là vì anh cứu cô nên mới bồi thường.
Nhưng mà, anh không ngờ Tạ Đường bên cạnh, nhẹ nhàng đắp chăn cẩn thận kéo căng, nhưng chăn đã che kín chân anh.
Lòng ngực Lục Trác đập mạnh.
Tuy nhiên, hành động cảm ơn của Đường chỉ dừng lại trong vài giây.
Ngón tay mảnh khảnh dưới chăn của Lục Trác yên lặng nắm chặt, có chút bất an, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy người cản ánh sáng trước mặt đã biến mất, cũng không biết cô có rời đi chưa.
Nhưng ngay sau đó, anh cảm thấy một bàn chân hơi nhấc lên, Tạ Đường cởi giày, sau đó đặt chân anh lại trên ghế sô pha, rồi cởi chân bên kia, có lẽ anh sẽ ngủ một giấc thật thoải mái.
Lục Trác giật mình, thân thể cứng đờ.
Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ điên rồ xuất hiện trong trái tim anh——
Chẳng lẽ Tạ Đường vẫn còn quan tâm anh sao?
Anh không dám mong Tạ Đường sẽ thích anh, chỉ mong lòng Tạ Đường mình vẫn có một chút vị trí.
Như vậy đã quá đủ sau khi sống lại.
Khi năm nay trôi qua, Lục Trác giống như một ngọn núi lửa chết, đột nhiên xuất hiện lác đác bốc cháy, hắn quyết tâm liều mạng một lần nữa, dù sao cũng đã liều mạng hơn hai đời, nghĩ đến chuyện này, hắn lại lật tung. Anh vờ như vẫn đang mơ màng, đột nhiên nắm lấy tay Tạ Đường.
Tạ Đường hết hồn.
Sau đó, thấy Lục Trác lăn trên ghế sô pha như thể gặp ác mộng, nắm lấy tay mà xem như cọng rơm cứu mạng, Tạ Đường không đề phòng, đã bị anh kéo ngã xuống tấm thảm dày, sau đó, thân thể Lục Trác lăn xuống đè lên người cô.
Hơi thở Lục Trác gấp gáp, cứ dồn dập đến.
Tạ Đường ngạc nhiên, mấy giây sau cố gắng đẩy anh ra, nhưng tim không tự chủ được mà đập loạn xạ.
Nếu rơi xuống biển và biết được sự thật về kiếp trước của mình, tất nhiên cô sẽ đánh thức Lục Trác, và rời đi ngay lập tức, nhưng hiện tại cô thấy rất có lỗi với Lục Trác, cái cảm giác không thể nói rõ được, cũng không có dũng khí đánh thức anh.
Tạ Đường đang đứng trên hành lang với đôi chân đau nhức-hôm nay đợi anh, cô đã ngồi xổm lâu như vậy, bây giờ chân vẫn còn tê tê, thế là cô đành phải nhẹ nhàng lại chỗ ghế sô pha ngồi. Như vậy, cô lại phải ngồi đối mặt với Lục Trác.
Cô cố gắng nhìn đi chỗ khác, có lẽ vì biết anh đã ngủ, nên cô cũng không đứng dậy.
So với Lục Trác đang hấp hối mà linh hồn Tạ Đường nhìn thấy, Lục Trác trước mặt tuy rằng bên trong lạnh lùng, giống như Lục Trác trưởng thành sau này, không nghi ngờ gì, bây giờ khuôn mặt anh trông trẻ hơn rất nhiều.
Lúc nhắm mắt, trong mắt cũng không có nhiều áp lực, nhắm mắt lại, vẫn là khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi thần thái kiêu ngạo kia, không biết có phải là do mùa đông không, lúc này có chút lạnh, anh thu mình lại, nhìn thật mong manh.
Trong lòng Tạ Đường đột nhiên dâng lên một cảm xúc không nói nên lời.
Đó không phải là cảm giác tội lỗi, sau khi biết hết mọi chuyện, sự xót xa và buồn bã dâng trào khi gặp nhau.
...
Cô buộc mình phải nhìn sang chỗ khác, chuyển hướng sự chú ý của mình.
Tạ Đường không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, cho đến khi lưng trở nên cứng ngắc, bụng kêu lên vì đói. Sau đó cô nhớ tới hôm nay không những không ăn cơm mà buổi trưa cũng chưa ăn gì, hai bữa liền đều không ăn, cho nên bụng trống rỗng.
Lúc này, trong bụng cô phát ra một âm thanh vô cùng nhỏ, tuy rằng nhỏ nhưng dường như trong căn hộ yên tĩnh việc thở được phóng đại lên nhiều lần, khiến cho mặt Tạ Đường lập tức đỏ bừng.
Nhưng may thay - cô ấy liếc nhìn Lục Trác, người bên kia đã ngủ rất say chưa tỉnh dậy.
Trời đã khuya, Tạ Đường cũng không biết Lục Trác sẽ tỉnh lại lúc nào, cô đói quá không chịu nổi, nhẹ nhàng đứng dậy, đi vào phòng bếp, kéo cửa đóng phòng bếp lại, như vậy thì âm thanh sẽ nhỏ đi nhiều.
Sau đó, cô mở tủ lạnh trong nhà Lục Trác nhìn thấy hoàn toàn trống rỗng, hầu như không có gì ngoại trừ nước khoáng và đồ uống, cái gì cũng không có. Tạ Đường cảm thấy bực mình.
Cô kìm lại cơn đói bụng, lại ngồi xổm xuống tìm trong ngăn đá bên dưới vẫn không tìm được thứ gì, tủ lạnh còn rất mới, có thể thấy sau khi mua về chỉ để nước khoáng, cũng không có gì để ăn.
Cũng may, Tạ Đường vẫn tìm thấy một gói mì trong tủ phía trên, không biết có phải do công nhân để lại trong quá trình sửa chữa lại hay không.
Tóm lại là nó chưa hết hạn sử dụng, bên trong còn có gói gia vị.
Vì vậy Tạ Đường đun sôi nước, thả mì vào, từng chút một đổ túi gia vị vào tùy theo ý mình, tuy chỉ là gói mì bình thường, nhưng chỉ qua tay cô nấu là mùi đã thơm nức.
Tạ Đường gần đói đến sắp không chịu nổi, chưa kịp đợi mì nở xong, cô tìm một cái bát thủy tinh để đựng.
...
Cửa kính bếp làm sao cản được mùi thơm. Lục Trác yên lặng mở mắt ra, ngón trỏ hơi nhúc nhích. Anh chưa bao giờ ăn đồ Tạ Đường làm. Nhưng khi Tạ Đường bưng đồ ra, anh nhanh chóng nhắm mắt lại.
Tạ Đường vô thức liếc nhìn anh, anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trong đầu anh là hình ảnh Tạ Đường đứng trong bếp, quay lưng về phía anh, làn da trắng nõn, mái tóc dài xoăn bồng bềnh sau lưng, và hơi nước từ từ bốc lên trước mặt cô, cô không mặc tạp dề, cô khoác lên ánh đèn vàng ấm áp, đủ để khiến cho cảnh tượng kia vô cùng ấm áp.
——Đó là điều mà Lục Trác không dám hy vọng quá nhiều.
Trong lòng anh biết rõ, một khi anh mở mắt ra, Tạ Đường sẽ không ở đây nấu mì, cũng không ở lâu hơn, nhất định sẽ lập tức rời đi. Cho nên, nếu muốn cô ở lại thêm một lúc, tốt hơn là anh nên giả vờ ngủ.
Nhưng thật sự rất khó để giả vờ đang ngủ.
Anh ngửi thấy mùi hương liên tục ập đến, lông mi run lên. Tạ Đường dường như rất quen thuộc với nơi này, đặt bát thủy tinh lên bàn, nâng ghế lên, ngồi lên rồi bắt đầu dùng bữa.
...
Sau khi ăn hết một bát mì, Tạ Đường cảm thấy no hơn một chút, bụng đói cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Vừa định xoay người đi vào phòng bếp rửa chén, Lục Trác đột nhiên lật người trên ghế sô pha- Tạ Đường động tác đột nhiên dừng lại, có chút chột dạ, là đánh thức anh ta sao?
Nhưng một lúc lâu sau, cô nhận ra Lục Trác chỉ là ngủ không yên, gặp ác mộng, vừa lật người, chăn trên người cũng rớt xuống.
Trời đã vào đông, thời tiết se lạnh, dù có bật lò sưởi trong nhà nhưng nếu không được che chắn, thì rất dễ bị cảm lạnh. Bất đắc dĩ Tạ Đường nhẹ nhàng đi tới.
Cô cúi xuống nhặt chăn trên đất đắp lại cho Lục Trác.
...
Lục Trác thấy cô đã lâu không chú ý đến mình, nên anh đã mượn cớ gặp ác mộng lật mình làm rớt chăn, để cô chú ý đến mình. Tuy nhiên, anh nghĩ Tạ Đường thấy chăn bị rơi xuống, cô sẽ không đắp lên - cô hận anh, đối xử lạnh nhạt, cùng lắm là vì anh cứu cô nên mới bồi thường.
Nhưng mà, anh không ngờ Tạ Đường bên cạnh, nhẹ nhàng đắp chăn cẩn thận kéo căng, nhưng chăn đã che kín chân anh.
Lòng ngực Lục Trác đập mạnh.
Tuy nhiên, hành động cảm ơn của Đường chỉ dừng lại trong vài giây.
Ngón tay mảnh khảnh dưới chăn của Lục Trác yên lặng nắm chặt, có chút bất an, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy người cản ánh sáng trước mặt đã biến mất, cũng không biết cô có rời đi chưa.
Nhưng ngay sau đó, anh cảm thấy một bàn chân hơi nhấc lên, Tạ Đường cởi giày, sau đó đặt chân anh lại trên ghế sô pha, rồi cởi chân bên kia, có lẽ anh sẽ ngủ một giấc thật thoải mái.
Lục Trác giật mình, thân thể cứng đờ.
Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ điên rồ xuất hiện trong trái tim anh——
Chẳng lẽ Tạ Đường vẫn còn quan tâm anh sao?
Anh không dám mong Tạ Đường sẽ thích anh, chỉ mong lòng Tạ Đường mình vẫn có một chút vị trí.
Như vậy đã quá đủ sau khi sống lại.
Khi năm nay trôi qua, Lục Trác giống như một ngọn núi lửa chết, đột nhiên xuất hiện lác đác bốc cháy, hắn quyết tâm liều mạng một lần nữa, dù sao cũng đã liều mạng hơn hai đời, nghĩ đến chuyện này, hắn lại lật tung. Anh vờ như vẫn đang mơ màng, đột nhiên nắm lấy tay Tạ Đường.
Tạ Đường hết hồn.
Sau đó, thấy Lục Trác lăn trên ghế sô pha như thể gặp ác mộng, nắm lấy tay mà xem như cọng rơm cứu mạng, Tạ Đường không đề phòng, đã bị anh kéo ngã xuống tấm thảm dày, sau đó, thân thể Lục Trác lăn xuống đè lên người cô.
Hơi thở Lục Trác gấp gáp, cứ dồn dập đến.
Tạ Đường ngạc nhiên, mấy giây sau cố gắng đẩy anh ra, nhưng tim không tự chủ được mà đập loạn xạ.