Chương 40: Chương 40
Edit + beta : Hạnh Hạnh Ôn Giản thấy ô tô chuẩn bị đi vào, cô không nhìn rõ chiếc xe đó của ai, vô thức giật áo Uông Tư Vũ: “Có xe tới kìa.”Hai người tránh sang một bên nhường đường cho chiếc xe kia.Uông Tư Vũ nhìn qua, anh ta khựng người lại rồi nhìn Ôn Giản.Ôn Giản thấy anh ta nhìn mình, lại thấy Uông Tư Vũ lẳng lặng nhìn chiếc xe kia, Ôn Giản nhìn theo, Hà Thiệu thò đầu ra ngoài, vẫy tay với cô: “Lâm Giản Giản.”Ôn Giản giật mình, cô nhìn Hà Thiệu cười toe toét rồi nhìn Giang Thừa nghiêm túc lái xe bên cạnh, anh đánh tay lái, nghiêng đầu nhìn cô mấy giây rồi thôi, sắc mặt điềm nhiên lạnh lùng.Ôn Giản nhớ 10 năm trước, tối hôm sinh nhật cô, ba cô bị thương, Uông Tư Vũ đưa cô về nhà, Giang Thừa đứng trước cửa nhà cô, anh cũng bình tĩnh thản nhiên thế này, im lặng đưa bánh kem cho cô rồi đi mất.Lần này cũng thế, Ôn Giản thấy Giang Thừa nghĩ cô là kẻ ăn cây táo rào cây sung.Ôn Giản khẽ cười với Hà Thiệu.Giang Thừa ngẩng đầu nhìn cô.Hà Thiệu thấy Giang Thừa không dừng xe, anh ta sốt ruột kéo tay anh: “Đúng là Lâm Giản Giản rồi, cậu ấy còn cười với em kìa.”Giang Thừa lái xe đi tiếp, lạnh nhạt bảo: “Cười là lễ nghi cơ bản, chẳng liên quan gì đến chuyện cô ấy có phải là Lâm Giản Giản hay không.”Hà Thiệu khó hiểu, cậu ta nhìn anh, hỏi: “Thừa ca, em hỏi anh câu này, anh đừng giận nhé.”Giang Thừa: “Hỏi đi.”Hà Thiệu: “Đến bây giờ anh vẫn giận Lâm Giản Giản à? Thế nên mới tỏ vẻ không biết cậu ấy?”Giang Thừa: “Đấy không phải là Lâm Giản Giản.”“Hôm thi đại học, Lâm Giản Giản biến mất rồi.”Hà Thiệu hiểu ra, trước mặt Giang Thừa không được nhắc tới 3 chữ ‘Lâm Giản Giản’.Anh ta ngồi nghiêm chỉnh: “Thừa ca, có phải hồi đấy anh thích Lâm Giản Giản không?”Giang Thừa không đáp, anh đỗ xe trong gara, mở cửa xe ra.Hà Thiệu đuổi theo anh.Lúc chờ thang máy, cậu ta cứ nhìn Giang Thừa, muốn tìm đáp án trên gương mặt anh nhưng lại chẳng thấy gì cả.Mặt mày Giang Thừa lạnh tanh, y như đeo mặt nạ vậy.“Thừa Ca.” Hà Thiệu cố tình nói tới Ôn Giản, thăm dò anh: “Người vừa nãy không phải là Lâm Giản Giản ư?”Giang Thừa thản nhiên bảo: “Trên thế giới này có nhiều người giống nhau.”Cửa thang máy mở ra, hai người cùng bước vào.Hà Thiệu đi theo: “Anh nói chuyện với cô gái đó rồi à? Chắc chắn 100% ư?”Giang Thừa không đáp.Hà Thiệu nhìn anh, có khi cô gái kia đứng trước mặt Giang Thừa, nói dối cô không phải là Lâm Giản Giản, chứ Giang Thừa không thể nào nhận nhầm người được.Hai gương mặt giống nhau như đúc, mặt mày khí chất không thay đổi, vẫn giống như như cô gái ngây thơ non nớt năm nào, 10 năm qua đi, cô trưởng thành hơn, Hà Thiệu nghĩ có khi mình đoán đúng, Giang Thừa không muốn nói chuyện với Hà Thiệu, anh ta lại nhớ chàng trai đứng bên cạnh cô, thế nên không xát muối vào vết thương của Giang Thừa nữa.————Uông Tư Vũ nhìn Giang Thừa đi vào gara, anh ta nhìn Ôn Giản: “Anh nhớ người đó tên là Giang Thừa đúng không? Là người hay đi học về với em ấy.”Ôn Giản cười: “Trí nhớ của anh tốt thật.”Cô nói: “Anh ấy cũng làm ở tập đoàn Hà Kiến, Hà Thiệu mời Giang Thừa về giúp mình.”Uông Tư Vũ cười: “Cũng tốt.” Thêm một cách giúp cô vào làm ở Hà Kiến.Ôn Giản không đáp, cô nghĩ, Giang Thừa là trở ngại chứ không phải là cầu nối giúp cô.Nhưng Hà Thiệu…Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện, cậu ta ở nhà Giang Thừa, cô là bạn học cũ, định tới chào hỏi vài câu, xin phương thức liên lạc, đây cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng mà Giang Thừa…Ôn Giản nhớ hôm qua anh hôn mình, cô xấu hổ, không biết nên tới hay không.Uông Tư Vũ biết cô do dự, nhướng mày bảo: “Sao em không chào hỏi người ta? Băn khoăn chuyện gì à?”Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không ạ.”Cô vẫy tay với anh ta: “Em tìm hai người họ đây, anh về đi, lái xe chậm thôi nhé, chú ý an toàn.”Uông Tư Vũ cười nhìn cô: “Không cần anh đi cùng em à?”Ôn Giản lắc đầu: “Thôi, các anh không thân, sợ mọi người sẽ không thoải mái.”Uông Tư Vũ cười, không bảo đi nữa, nói: “Đừng ở đấy lâu, về sớm nghỉ ngơi nhé.”Anh ta nói xong, phóng xe rời đi.Ôn Giản nhìn bóng lưng của Uông Tư Vũ, lại nhìn nhà Giang Thừa, dưới ánh hoàng hôn, nắng chiều chiếu lên bức tường màu xám, yên tĩnh vắng vẻ.Rõ ràng ngày xưa, nửa đêm nửa hôm cô còn gõ cửa sổ nhà Giang Thừa, trèo vào nhà anh, bây giờ chỉ chào hỏi vài câu thôi mà không hiểu sao cô lại hơi lo lắng.Cô không nhìn nữa, đi vào sảnh chung cư, ấn thang máy.Trong lúc chờ, Ôn Giản phát hiện mình căng thẳng không thôi, nhất là lúc ở trong thang máy, nhìn con số hiển thị, tim cô như sắp nhảy ra ngoài, đôi chân mềm nhũn, cô nhớ lại cảnh hôm qua anh hôn mình.‘Ting ~” Thang máy dừng ở tầng 9, tim cô đập loạn xạ, tròn mắt nhìn cửa thang máy, lúc trước đối với kẻ bắt cóc dữ tợn tàn bạo cô cũng không sợ, bây giờ chỉ là tới nhà Giang Thừa mà thôi, thế mà cô lại hoảng sợ.Ôn Giản vỗ ngực, hít một hơi, cố bình tĩnh lại rồi mới ra ngoài, cô ngẩng đầu nhìn số 902, nín thở, rồi gõ cửa.Hà Thiệu ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài: “Anh có khách à?”Giang Thừa cau mày, bình thường nhà anh chẳng có ai tới.“Cậu cứ ngồi đi, để tôi ra mở cửa.”Giang Thừa nói, anh xoay người đi ra ngoài.Cửa nhà vừa mở ra, anh cúi đầu thấy có cô gái tóc dài màu đen, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn suýt nữa làm anh đóng sầm cửa lại.Cánh cửa khép hờ, anh đi ra, hỏi: “Sao thế?”Thấy sắc mặt lạnh lùng của anh, Ôn Giản mím môi, cô rướn người nhìn đằng sau, hỏi: “Hà Thiệu ở trong à?”Giang Thừa: “Em tìm cậu ta có chuyện gì.”Ôn Giản: “Vừa nãy Hà Thiệu chào em, em nghĩ em nên tới đây chào cậu ấy.”Giang Thừa: “Để khi khác, bao giờ anh rảnh thì mời hai người ăn cơm, hôm nay anh với cậu ta bận rồi.”Nói rồi, anh ấn thang máy, ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.Hà Thiệu nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, không thấy Giang Thừa đi vào, lại thấy cửa nhà khép hờ, tò mò đi tới: “Thừa ca, ai tới thế?”Cậu ta mở cửa ra, thấy Ôn Giản đứng bên ngoài, sửng sốt nói: “Lâm Giản Giản?”Ôn Giản cười khách sáo: “Đã lâu không gặp.”Hà Thiệu cười ha hả: “Ôi tôi còn tưởng mình nhận sai người chứ, không ngờ đúng là cậu thật.”Nhiều năm không gặp, Ôn Giản chỉ cười, không nói gì.Hà Thiệu nói: “Cậu chẳng thay đổi gì à?”Anh ta vừa nói vừa dẫn cô vào nhà Giang Thừa.Giang Thừa nhắc: “Đừng quên chuyến bay của cậu đấy.”Hà Thiệu cười, “Không sao đâu, vẫn còn nhiều thời gian mà.”Cậu ta nói: “Mấy năm qua cậu đi đâu thế, chẳng có chút tin tức gì của cậu cả.”Ôn Giản tránh nặng tìm nhẹ: “Nhà tôi có chuyện thôi.”Hà Thiệu nhìn mặt cô, anh ta đoán có lẽ chuyện này không nhỏ, hai người vừa gặp lại, thế nên anh ta không hỏi kĩ, chỉ hỏi dạo này cô sống thế nào, lại nhớ đến hồ sơ nhân viên mới, anh ta hỏi có phải lúc trước cô làm ở tập đoàn Hà Kiến không.Ôn Giản giả vờ kinh ngạc nhìn Hà Thiệu: “Sao cậu biết?”Giang Thừa nhìn đồng hồ, nói: “Hà Thiệu, không còn sớm nữa, cậu đi đi.”Hà Thiệu nhìn đồng hồ trên tay, đúng là không có nhiều thời gian.Anh ta áy náy bảo: “Tôi phải đi rồi, lúc khác lại nói chuyện nhé.”Hà Thiệu cầm điện thoại, hỏi: “Số điện thoại của cậu là gì?”Ôn Giản đọc số cho anh ta.Hà Thiệu: “Cậu cũng đăng kí Wechat bằng số này à? Để tôi add cậu nhé.”Ôn Giản gật gật đầu: “Ừ.”Cô cầm điện thoại, mở Wechat, “Để tôi quét cho.”“Được.” Hà Thiệu cười mở mã QR ra.Mấy giây sau là quét xong.Hà Thiệu hỏi: “Cậu add nick của Thừa ca đi.”Ôn Giản chần chừ nhìn anh: “Có tiện không?”Giang Thừa vứt điện thoại của mình cho cô: “Tự add đi.”Hà Thiệu nhìn hai người, cậu ta bật cười, mặc áo vào rồi chào Ôn Giản.Lúc đầu Giang Thừa định đưa anh ta đi, vừa ra đến cửa thì Hà Thiệu bảo anh dừng bước, làm mặt quỷ nói anh phải tiếp khách, tự anh ta đi được.Giang Thừa không đi nữa, nhìn Hà Thiệu vào tháng máy rồi mới về nhà, Ôn Giản cầm điện thoại của anh, ánh mắt kì quái nhìn anh.Giang Thừa đi tới quầy bar trong bếp, anh khoanh tay, nghiêng đầu nhìn cô: “Em tìm Hà Thiệu làm gì?”Ôn Giản lắc đầu: “Chẳng có chuyện gì cả.”Giang Thừa cứ nhìn cô: “Từ bao giờ em nhiệt tình với cậu ta vậy?”Ôn Giản nghĩ anh hiểu lầm, cô giải thích: “Bạn học cũ mà, chào hỏi tí thôi.”Giang Thừa: “Hôm đó anh ngồi đối diện em, thế sao em không chào anh?”“…” Ôn Giản hơi căng thẳng: “Vì cậu ấy chào em trước.”Giang Thừa cong môi, anh cười khẩy, gương mặt tỏ vẻ ‘Em cứ nói nhảm tiếp đi’.Ôn Giản mím môi, giơ màn hình điện thoại lên cho anh xem, đôi mắt trợn tròn chờ anh giải thích.Giang Thừa nhìn qua, kia là khung chat của hai ngườiGiang Thừa đi tới, sau đó hỏi: “Căn nhà đó có vấn đề gì không?”Ôn Giản: “…”Giang Thừa cúi đầu cầm điện thoại của mình từ tay cô, thu lại vẻ ngả ngớn vừa nãy.Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô hơi sợ, vô thức nhìn Giang Thừa.Giang Thừa cũng nhìn cô, anh đứng dậy, lấy lon bia và hộp sữa trong tủ lạnh, anh đổ sữa ra cốc, cho vào lò vi sóng, lò vi sóng ‘ting ~’ một tiếng, anh đặt ly sữa lên bàn, để trước mặt cô.Giang Thừa ngồi trên sô pha, mở lon bia, uống một ngụm bia.Anh không nhìn cô, nghĩ chuyện gì đó.------oOo------