Chương 5: Bên trong chiếc lồng xa hoa
Tòa nhà phía đông.
Bối Nguyệt Sương bị đánh thức bởi một giọng nói không thể quen thuộc hơn, trong cơn mơ màng cô từ từ mở mắt nhìn Bối Tư Thành.
Chín năm rồi, Bối Tư Thành cũng không còn là một cậu nhóc suốt ngày quấn lấy cô nữa, mà trước mặt cô hiện giờ là một thiếu niên vô cùng tuấn tú, nhìn em trai Bối Nguyệt Sương lại liên tưởng đến diện mạo của cha mình thời niên thiếu.
Bối Tư Thành không cố ý đánh thức chị gái, ban nãy khi nhìn thấy trên mặt cô vẫn còn hiện rõ dấu tay của Bối Quân Ninh, cậu chỉ vô thức gọi một tiếng ‘chị’, không ngờ sau đó Bối Nguyệt Sương lại mở mắt ra nhìn mình.
“Chị, đêm qua chị suýt mất mạng đấy.”
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì cô thực sự không nhớ nổi, suy cho cùng chỉ khác nhau ở quá trình, kết quả đều như nhau cả thôi.
Cô biết Bối Tư Thành chỉ muốn hù dọa cô một chút để sau này cô không dám chạy lung tung nữa.
Bối Nguyệt Sương nở nụ cười yếu ớt: “Sống chết có số.”
Trên mặt Bối Tư Thành bày ra biểu cảm đầy bất lực, trường hợp này đúng là vô phương cứu chữa.
“Dậy đi, người chị họ đáng kính đang đợi chị ra ăn sáng kia kìa.”
Đứng dậy, Bối Tư Thành để lại cho cô một câu rồi rời khỏi phòng.
...
Đợi cô ở phòng ăn không chỉ có Bối Quân Ninh mà còn có hai vị chủ nhân của Bối gia, Bối Kính Vũ và Tần Khuê.
Bối Nguyệt Sương gọi bọn họ là bác hai.
Sau khi Bối Hoàng Sâm và Bối Thu Nương qua đời, chị em cô đã chuyển đến tòa nhà phía đông để sống cùng hai bác và chị họ của mình, cuộc sống của chị em cô trong mấy năm qua có thể hình dung bằng cụm từ ‘không dễ dàng gì’.
Bước vào phòng ăn, như thường lệ Bối Nguyệt Sương tự giác ngồi xuống bên cạnh Bối Quân Ninh, chín năm qua vẫn luôn là như vậy.
Không khí trên bàn ăn khiến Bối Nguyệt Sương chẳng buồn động đũa, còn Bối Quân Ninh vẫn ăn một cách rất từ tốn.
Cốt cách thanh cao của một đại tiểu thư, khí chất ngút ngàn của một nữ doanh nhân, đó mới là những thứ mà cô ta muốn người khác nhìn thấy.
Lúc này Bối Kính Vũ mới phát hiện vết thương mặt cháu gái, ánh mắt hoài nghi của ông ta bất giác hướng về phía Bối Quân Ninh.
Dường như đã nhìn thấu mọi việc, Bối Quân Ninh vẫn duy trì dáng vẻ điềm đạm đó quay sang nói với Bối Nguyệt Sương.
"Phải rồi Tiểu Sương, hôm qua lúc chị tìm thấy em ở quán rượu đã phát hiện trên mặt em có một dấu tay, em nói thật cho chị biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Em ở bên ngoài bị người ta bắt nạt sao?"
Bối Tư Thành ngồi ở phía đối diện nhìn cô ta bằng ánh mắt hết sức khinh miệt.
Giả tạo.
"Có lẽ vậy." Bối Nguyệt Sương bình thản đáp lại một tiếng, nét mặt tĩnh lặng như nước.
Nhận được câu trả lời của cô, Tần Khuê không nhịn được mà cất giọng hỏi: "Sao lại có chuyện này chứ? Con phải nói cho Tiểu Ninh biết là ai đã bắt nạt con, biết chưa?"
Ánh mắt của Bối Tư Thành lại hướng về phía Tần Khuê.
Hai mẹ con bọn họ, một người giả tạo, một người bao che, kiếp này không làm mẹ con thì tiếc quá rồi.
Còn chị của cậu là người cam chịu tất cả, thời gian cứ lặng lẽ trôi, Bối Tư Thành không còn nhớ lần gần nhất mà chị gái cậu được cười một cách vui vẻ là khi nào nữa.
Muốn được sống yên ổn ở nơi này, Bối Nguyệt Sương chỉ có thể làm hài lòng người khác.
"Bác gái, cảm ơn ý tốt của bác, sau này cháu không đến đó nữa thì sẽ không có việc gì xảy ra đâu ạ."
Sự quan tâm này cô không dám nhận.
Từ đầu đến cuối Bối Kính Vũ đều không lên tiếng, nhưng ít ra Bối Nguyệt Sương cũng cảm nhận được một chút lo lắng thông qua ánh mắt của ông ta.
Bữa sáng như thế là kết thúc, Bối Kính Vũ cùng con gái đến tập đoàn làm việc, Tần Khuê có hẹn ra ngoài mua sắm với hội bạn thượng lưu của bà ta.
Thời Mặc Viễn lần lượt đưa cô và Bối Tư Thành đến trường.
Hiện tại Bối Nguyệt Sương đang là sinh viên năm hai của khoa Kinh Tế, lý do là vì Bối Kính Vũ hy vọng sau này cô sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho con gái ông ta ở tập đoàn, vậy nên Bối Nguyệt Sương chẳng cần đắn đo gì trong việc lựa chọn ngành học cả, cô căn bản không có lựa chọn thứ hai.
Tuy vậy thành tích học tập của cô luôn được xếp vào loại xuất sắc, tiền học bổng vẫn đều đặn chuyển vào tài khoản vào mỗi học kỳ, đương nhiên tài khoản đó cũng nằm trong sự quản lý của Bối Quân Ninh.
Xe dừng lại trước cổng trường, Bối Nguyệt Sương đeo ba lô lên vai rồi đẩy cửa xuống xe, những người xung quanh luôn nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thôi thì cứ để bọn họ tiếp tục ngưỡng mộ đi.
Đồng hồ vừa điểm mười một giờ thì Thời Mặc Viễn đã xuất hiện ở trường, Bối Nguyệt Sương theo anh ta trở về Bối gia.
Sau giờ cơm tối, Bối Nguyệt Sương sẽ đến phòng thờ để thắp hương cho cha mẹ, còn Bối Tư Thành thì thỉnh thoảng mới đi cùng cô.
Bối Quân Ninh vô tình đi ngang qua phòng thờ thì thấy Thời Mặc Viễn đang đứng ở bên ngoài, cô ta không thể không dừng bước.
“Vẫn chưa nỡ tan ca à?”
Thời Mặc Viễn không hề có chút phản ứng nào, Bối Quân Ninh cũng chẳng tỏ ra tức giận, cô ta chỉ dặn dò một câu rồi rời đi: “Lát nữa bảo nó đến phòng gặp tôi, sau đó anh có thể tan ca được rồi.”
Bối Nguyệt Sương bị đánh thức bởi một giọng nói không thể quen thuộc hơn, trong cơn mơ màng cô từ từ mở mắt nhìn Bối Tư Thành.
Chín năm rồi, Bối Tư Thành cũng không còn là một cậu nhóc suốt ngày quấn lấy cô nữa, mà trước mặt cô hiện giờ là một thiếu niên vô cùng tuấn tú, nhìn em trai Bối Nguyệt Sương lại liên tưởng đến diện mạo của cha mình thời niên thiếu.
Bối Tư Thành không cố ý đánh thức chị gái, ban nãy khi nhìn thấy trên mặt cô vẫn còn hiện rõ dấu tay của Bối Quân Ninh, cậu chỉ vô thức gọi một tiếng ‘chị’, không ngờ sau đó Bối Nguyệt Sương lại mở mắt ra nhìn mình.
“Chị, đêm qua chị suýt mất mạng đấy.”
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì cô thực sự không nhớ nổi, suy cho cùng chỉ khác nhau ở quá trình, kết quả đều như nhau cả thôi.
Cô biết Bối Tư Thành chỉ muốn hù dọa cô một chút để sau này cô không dám chạy lung tung nữa.
Bối Nguyệt Sương nở nụ cười yếu ớt: “Sống chết có số.”
Trên mặt Bối Tư Thành bày ra biểu cảm đầy bất lực, trường hợp này đúng là vô phương cứu chữa.
“Dậy đi, người chị họ đáng kính đang đợi chị ra ăn sáng kia kìa.”
Đứng dậy, Bối Tư Thành để lại cho cô một câu rồi rời khỏi phòng.
...
Đợi cô ở phòng ăn không chỉ có Bối Quân Ninh mà còn có hai vị chủ nhân của Bối gia, Bối Kính Vũ và Tần Khuê.
Bối Nguyệt Sương gọi bọn họ là bác hai.
Sau khi Bối Hoàng Sâm và Bối Thu Nương qua đời, chị em cô đã chuyển đến tòa nhà phía đông để sống cùng hai bác và chị họ của mình, cuộc sống của chị em cô trong mấy năm qua có thể hình dung bằng cụm từ ‘không dễ dàng gì’.
Bước vào phòng ăn, như thường lệ Bối Nguyệt Sương tự giác ngồi xuống bên cạnh Bối Quân Ninh, chín năm qua vẫn luôn là như vậy.
Không khí trên bàn ăn khiến Bối Nguyệt Sương chẳng buồn động đũa, còn Bối Quân Ninh vẫn ăn một cách rất từ tốn.
Cốt cách thanh cao của một đại tiểu thư, khí chất ngút ngàn của một nữ doanh nhân, đó mới là những thứ mà cô ta muốn người khác nhìn thấy.
Lúc này Bối Kính Vũ mới phát hiện vết thương mặt cháu gái, ánh mắt hoài nghi của ông ta bất giác hướng về phía Bối Quân Ninh.
Dường như đã nhìn thấu mọi việc, Bối Quân Ninh vẫn duy trì dáng vẻ điềm đạm đó quay sang nói với Bối Nguyệt Sương.
"Phải rồi Tiểu Sương, hôm qua lúc chị tìm thấy em ở quán rượu đã phát hiện trên mặt em có một dấu tay, em nói thật cho chị biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Em ở bên ngoài bị người ta bắt nạt sao?"
Bối Tư Thành ngồi ở phía đối diện nhìn cô ta bằng ánh mắt hết sức khinh miệt.
Giả tạo.
"Có lẽ vậy." Bối Nguyệt Sương bình thản đáp lại một tiếng, nét mặt tĩnh lặng như nước.
Nhận được câu trả lời của cô, Tần Khuê không nhịn được mà cất giọng hỏi: "Sao lại có chuyện này chứ? Con phải nói cho Tiểu Ninh biết là ai đã bắt nạt con, biết chưa?"
Ánh mắt của Bối Tư Thành lại hướng về phía Tần Khuê.
Hai mẹ con bọn họ, một người giả tạo, một người bao che, kiếp này không làm mẹ con thì tiếc quá rồi.
Còn chị của cậu là người cam chịu tất cả, thời gian cứ lặng lẽ trôi, Bối Tư Thành không còn nhớ lần gần nhất mà chị gái cậu được cười một cách vui vẻ là khi nào nữa.
Muốn được sống yên ổn ở nơi này, Bối Nguyệt Sương chỉ có thể làm hài lòng người khác.
"Bác gái, cảm ơn ý tốt của bác, sau này cháu không đến đó nữa thì sẽ không có việc gì xảy ra đâu ạ."
Sự quan tâm này cô không dám nhận.
Từ đầu đến cuối Bối Kính Vũ đều không lên tiếng, nhưng ít ra Bối Nguyệt Sương cũng cảm nhận được một chút lo lắng thông qua ánh mắt của ông ta.
Bữa sáng như thế là kết thúc, Bối Kính Vũ cùng con gái đến tập đoàn làm việc, Tần Khuê có hẹn ra ngoài mua sắm với hội bạn thượng lưu của bà ta.
Thời Mặc Viễn lần lượt đưa cô và Bối Tư Thành đến trường.
Hiện tại Bối Nguyệt Sương đang là sinh viên năm hai của khoa Kinh Tế, lý do là vì Bối Kính Vũ hy vọng sau này cô sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho con gái ông ta ở tập đoàn, vậy nên Bối Nguyệt Sương chẳng cần đắn đo gì trong việc lựa chọn ngành học cả, cô căn bản không có lựa chọn thứ hai.
Tuy vậy thành tích học tập của cô luôn được xếp vào loại xuất sắc, tiền học bổng vẫn đều đặn chuyển vào tài khoản vào mỗi học kỳ, đương nhiên tài khoản đó cũng nằm trong sự quản lý của Bối Quân Ninh.
Xe dừng lại trước cổng trường, Bối Nguyệt Sương đeo ba lô lên vai rồi đẩy cửa xuống xe, những người xung quanh luôn nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thôi thì cứ để bọn họ tiếp tục ngưỡng mộ đi.
Đồng hồ vừa điểm mười một giờ thì Thời Mặc Viễn đã xuất hiện ở trường, Bối Nguyệt Sương theo anh ta trở về Bối gia.
Sau giờ cơm tối, Bối Nguyệt Sương sẽ đến phòng thờ để thắp hương cho cha mẹ, còn Bối Tư Thành thì thỉnh thoảng mới đi cùng cô.
Bối Quân Ninh vô tình đi ngang qua phòng thờ thì thấy Thời Mặc Viễn đang đứng ở bên ngoài, cô ta không thể không dừng bước.
“Vẫn chưa nỡ tan ca à?”
Thời Mặc Viễn không hề có chút phản ứng nào, Bối Quân Ninh cũng chẳng tỏ ra tức giận, cô ta chỉ dặn dò một câu rồi rời đi: “Lát nữa bảo nó đến phòng gặp tôi, sau đó anh có thể tan ca được rồi.”