Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vạn Sương thoát tính năng hướng dẫn của di động, cất điện thoại vào. Còn may là trong tiểu thuyết có ghi tên phòng khám của Giản Hi Trúc, bằng không thì ở một chỗ rộng lớn mênh mông như vậy sẽ rất khó tìm.
Vạn Sương đi vào trong phòng khám, thấy được trong phòng treo một tấm biển đèn LED ghi "Phòng khám thú y Giản".
Phòng khám tuy có chút nhỏ, nhưng bù lại lại ngăn nắp, sạch sẽ.
Có lẽ Vạn Sương đến có chút sớm, trong phòng khám ngoại trừ tiếng kêu của động vật nhỏ, thì không còn âm thanh nào khác.
Chỉ có một chiếc lồng sắt chứa con vật, bên cạnh là một người khoác trên mình chiếc áo blouse. Trên tay còn cầm giấy bút, như là đang kí một cái gì đó.
Là Giản Hi Trác? Trong lòng Vạn Sương phán đoán.
Hắn làm việc có chút chăm chú, cũng không để ý tới có người vừa bước vào phòng khám.
"Xin chào?" Vạn Sương đi về phía trước, nhẹ giọng kêu lên.
Trong lòng lại giống như ngàn con ngựa đang chạy loạn! Rốt cuộc cũng nhìn thấy nhi tử a! Ô ô ô không biết hắn trông như thế nào? Nhất định là rất tuấn tú!
Người nọ còn chưa quay đầu lại, Vạn Sương ở trong lòng rống lên.
Người nọ nghe được thanh âm của Vạn Sương, đặt đồ vật trên tay xuống, thân mình uyển chuyển quay qua.
Nước da trắng nõn, ngũ quan thanh tú mang theo chút ôn nhu. Đôi mắt cong cong, mang theo ý cười, khóe miệng gợi lên một độ cong làm cho người khác cảm giác được người này rất dễ gần.
"Xin chào." Giản Hi Trác nở một nụ cười lịch sự hướng về vị khách của mình, "Xin hỏi, ngươi cần giúp đỡ gì sao?"
Lời đã nói, nhưng lại không được đáp lại. Giản Hi Trác nhìn bé gái có mái tóc xoăn dài ở trước mắt, cười cười, lại nói: "Xin chào?"
Trong không gian phòng khám nhỏ hẹp vang lên thanh âm ấm áp, Vạn Sương đang vì gương mặt anh tuấn của Giản Hi Trác mà xuất thần bỗng hồi thần.
Người đàn ông trước mắt vẫn như cũ nở nụ cười, vẻ mặt không bởi vì Vạn Sương chậm chạp không đáp lại hắn mà lộ ra một chút không kiên nhẫn nào.
Vạn Sương bị nụ cười của hắn làm cho có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, thật cẩn thận hỏi: "Xin hỏi, ngài tên là Giản Hi Trác sao?"
"Ta là Giản Hi Trác."
Ta! Biết! Ngay! Mà! Chỉ có nhi tử của ta mới có thể ôn nhu như vậy! Thân thiện như vậy! Hào phóng như vậy!
Một chút cũng không giống tra nam nam chính, cố chấp, lăng nhăng, ích kỷ.
Nghĩ đến nhi tử của mình tốt như vậy, lại không có một cái kết đẹp, lòng Vạn Sương lại đau. Đành phải ở trong lòng yên lặng mắng Cảnh Dật Kiệt vài câu, trong lòng mới giảm bớt chút đau đớn.
"À, xin chào. Ta tên là Vạn Sương, ta đến để ứng tuyển." Vạn Sương nói trực tiếp mục đích hôm nay mình đến đây.
"Ứng tuyển?" Nghe thấy lời Vạn Sương nói, Giản Hi Trác hơi hơi cau mày lại.
"Đúng vậy, ta thấy được phòng khám của chúng ta tuyển người ở phần mềm thông báo tuyển dụng, cho nên ta muốn đến thử một lần."
Giản Hi Trác bị lời nói bất thình lình của Vạn Sương làm cho đầu óc không được thông suốt. Hắn không nhớ rõ chính mình lúc nào đăng tin thông báo tuyển dụng.
Giản Hi Trác hơi hướng Vạn Sương xin lỗi nói: "Ngại quá, ta không có đăng bài tuyển dụng ở trên trang web nào."
Ngươi đương nhiên là không có đăng bài rồi, đây đều không phải là ta tự nghĩ ra để lừa gạt ngươi sao! Nhìn mặt Giản Hi Trác lộ ra vẻ xấu hổ, trong lòng Vạn Sương có chút không đành lòng tiếp tục đi lừa người nọ.
Nhưng Vạn Sương lại nghĩ đến kết cục của Giản Hi Trác trong tiểu thuyết, hạ quyết tâm tàn nhẫn tiếp tục lừa Giản Hi Trác: "Kia xin hỏi ngươi có thể thu nhận ta sao? Ta là một sinh, ta muốn tìm một công việc để trả học phí học kỳ 2."
Đoán trước được sẽ bị Giản Hi Trác từ chối, Vạn Sương đã sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác trên đường tới đây, "Ngươi có thể cho ta ở chỗ này làm không a? Cầu xin ngươi."
Vừa nói chuyện, tay Vạn Sương còn vừa làm bộ van xin người nọ, trước sau đong đưa.
Vào tối hôm qua, Vạn Sương thừa dịp vừa mới đọc xong cuốn tiểu thuyết, liền ghi một chút chi tiết trong tiểu thuyết vào trong vở. Sợ về sau thời gian trôi qua chính mình liền quên mất sự tình.
Cũng chính là vào tối hôm qua, ở thời điểm nhớ các chi tiết, Vạn Sương thuận tiện tìm hiểu những điều cần biết về Giản Hi Trác.
Tất cả những điều đó đều chỉ ra rằng hắn là một người tốt.
Cho nên Vạn Sương đưa ra yêu cầu này, với sự hiểu biết về Giản Hi Trác, hắn nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của mình.
Trong lòng Vạn Sương đã chắc chắn đáp án, ở một bên Giản Hi Trác không nhìn thấy mặt nàng đang dào dạt đắc ý.
Tiểu Y Y, chờ ta đến bên người Giản Hi Trác vì hắn đưa ra chủ ý, kia về sau ngươi sẽ có một người bạn trai thật tốt!
Ngay khi Vạn Sương đang nghĩ mình cách mục tiêu tìm người yêu tốt đẹp cho nữ chính ngày càng gần, bên tai liền truyền đến thanh âm dễ nghe của Giản Hi Trác, "Không được."
Thấy ta nói có đúng không.... Từ từ, Vạn Sương chọc chọc lỗ tai chính mình, có phải hắn nói không được hay không?
Vạn Sương khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Giản Hi Trác, 'Giản Hi Trác sẽ đồng ý', sáu chữ còn chưa kịp thành hình đã bị xóa sạch ở trong lòng.
Vạn Sương đột ngột ngẩng đầu khiến cho Giản Hi Trác hoảng sợ, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Vạn Sương, trong lòng đối với việc từ chối Vạn Sương có chút băn khoăn, ôn nhu hỏi: "Chuyên ngành của ngươi hẳn là không liên quan đến thú y đi?"
Vạn Sương gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Giản Hi Trác nhìn đứa nhỏ vừa gật đầu vừa lắc đầu, trông giống như một chiếc trống bỏi, còn rất đáng yêu.
Giơ ta xoa xoa đỉnh đầu đang xõa tóc của đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Tuy rằng những động vật nhỏ này nhìn qua rất đáng yêu, nhưng có đôi khi sẽ làm ngươi bị thương nga~ hơn nữa, chuyên ngành của ngươi không phải thú y, học trong thời gian ngắn sẽ rất phiền toái."
Nói xong đi tới chỗ quầy trong phòng khám, từ trong quyển sách rút ra một tấm danh thiếp đưa cho Vạn Sương. Nói: "Của hàng của bạn ta gần đây có tuyển người, ta cùng nàng nói qua một chút, ngươi qua chỗ nàng làm việc như thế nào?"
?
Trong đầu Vạn Sương lúc này tràn ngập dấu chấm hỏi.
Đối với cách làm của Giản Hi Trác, đã làm cho Vạn Sương bị kinh sợ rồi, thiếu chút nữa không nhịn được lớn tiếng đem lí do của bản thân nói cho hắn.
Cho hắn biết bản thân nàng tới đây là để giúp hắn đoạt được mỹ nhân, chứ không phải thật sự tới đây để kiếm tiền.
Trong lòng Vạn Sương phẫn nộ, ngoài mặt lại bình tĩnh tiếp nhận danh thiếp. Đang chuẩn bị nói rằng bản thân rất yêu quý động vật, học tập liền không sợ khổ không sợ mệt, ở nơi đó đả động đến Giản Hi Trác, khi nhìn thấy tên ở trên danh thiếp, liền đóng lại miệng đang tính mở ra.
Chủ cửa hàng Thời Y.
Thông tin này liền đập vào mắt Vạn Sương.
"Thật sao? Kia thật sự cảm ơn ngươi, hiện tại ta liền đi tìm nàng!" Vừa nói xong, Vạn Sương kích động mà chạy ra khỏi phòng khám.
Ngay cả lời chào tạm biệt cũng chưa kịp nói với Giản Hi Trác.
Vạn Sương ngồi ở trên xe taxi, khóe miệng không kiềm chế được tràn ra tia hưng phấn.
Thời Y, nữ chính cuốn tiểu thuyết.
Vạn Sương quả thật đối với nhân vật này yêu chết đi được.
Tác giả miêu tả sinh động đến nỗi giống như người đang sống ở hiện thực.
Đối với người không thân thiết thì chính là một bộ dạng thành thục, trí thức. Nhưng đối với người nàng quen thuộc tính tình lại như một đứa nhỏ nghịch ngợm, trẻ con.
Thường xuyên thể hiện cảm xúc tương phản, làm Vạn Sương chỉ muốn đem Thời Y ôm vào trong ngực hôn một cái.
Vạn Sương cất danh thiếp của Thời Y vào trong túi, quay đầu nhìn về hướng phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Tiểu Y Y! Ta tới đây!
Nửa giờ sau, Vạn Sương đến được tiệm hoa của Thời Y -- ngữ xá(?)
Tuy rằng việc làm nhân viên phòng khám bị Giản Hi Trác từ chối, kế hoạch vì vậy thất bại. Nhưng khi đang trên đường tới đây, Vạn Sương đã nghĩ ra kế hoạch thứ hai.
Nếu chuyện nam phụ theo đuổi nữ chính không thể thực hiện được.
Vậy biến thành nữ chính thấy được bản chất tra nam của nam chính, phát hiện phẩm chất tốt đẹp của nam phụ rồi cùng ở bên nhau.
Chỉ cần kết quả giống nhau liền được rồi, quá trình không quan trọng!
Nhưng kế hoạch này yêu cầu phải có một người thôi thúc nữ chính phát hiện ra chân tướng. Vạn Sương quyết định bản thân mình chính là người này, đó là biến mình từ một nữ phụ trà xanh trở thành bạn thân của nữ chính trí thức!
Việc đầu tiên cần làm, chính là đi ứng tuyển làm nhân viên tiệm hoa của nữ chính.
Đứng ở trước cửa tiệm sửa sang lại chút quần áo và dung nhan, Vạn Sương thầm nghĩ chính mình muốn gặp Tiểu Y Y của mình bằng trạng thái tốt nhất.
Sau khoảng mười phút sửa sang lại, Vạn Sương đẩy cửa vào.
"Leng keng", chuông treo ở phía trên cửa theo cửa bị đẩy vào mà phát ra âm thanh trong trẻo.
Mùi hoa ở khắp nơi.
Vạn Sương đứng ở mũi cửa ngửi thấy mùi hoa, nhìn thân ảnh mảnh khảnh đưa lưng về phía cửa đang sửa sang lại hoa, không biết phải làm sao.
Lúc này trong lòng nàng tràn ngập khẩn trương cùng chờ đợi, trong lòng Vạn Sương khắp nơi không nói nên lời tình tố(?).
Mùi hương thanh khiết từ đóa hoa chậm rãi bình ổn trái tim đang đập kịch liệt của Vạn Sương. Mà cũng vào lúc này, thân ảnh đang đưa lưng về phía cửa bỗng quay người lại.
Là một gương mặt xinh đẹp, quyến rũ, thoáng nhìn lúc cười đều mang lực hấp dẫn trí mạng, khiến người khác nhìn không chớp mắt.
"Muội muội, mua hoa?" Thanh âm gợi cảm từ môi mỏng hồng hồng của người phụ nữ kia truyền ra.
Vạn Sương lắp bắp nói: "Không phải, ta, ta được bác sĩ Giản giới thiệu tới đây."
Sao lại thế này? Tại sao Tiểu Y Y lại trang điểm? Không phải trong tiểu thuyết viết rằng Tiểu Y Y chưa bao giờ trang điểm sao?
Một gương mặt đẹp không cần son phấn có thể so với nữ minh tinh. Vạn Sương nhìn người phụ nữ trang điểm đầy mặt, chờ đợi thất bại, trong lòng có chút cứng ngắc.
"Bác sĩ Giản? Là bác sĩ thú y kia sao?" Người phụ nữ đó hỏi.
Vạn Sương sớm đã không còn tinh thần như lúc mới bước vào tiệm, giống hoa khô héo, thấp giọng nói: "Đúng vậy."
Tuy rằng có chút tò mò vì sao cô nàng trước mặt mình lại không vui, nhưng xuất phát từ lịch sự, người phụ nữ cũng không có mở miệng hỏi nàng, mà chỉ về phía ghế dựa ở gần cửa nói: "À, vậy trước tiên ngươi ngồi ở ghế kia chờ một lát, lát nữa bà chủ tới rồi mới quyết định xem có tuyển ngươi hay không."
Sau khi nói xong, cũng không hề để ý tới Vạn Sương, vội quay người lại.
Để lại Vạn Sương mù mịt đứng đó.
Bà chủ?
Nói như vậy, nàng không phải là Tiểu Y Y.
Nhận được ra điều này, Vạn Sương tâm tình đang không vui cũng khôi phục sự mong đợi đối với Thời Y.
Vạn Sương yên tĩnh ngồi ở vị trí mà người phụ nữ kia chỉ, chơi điện thoại, chờ đợi Thời Y đến.
Khách nối tiếp nhau vào tiệm mua hoa, tiếng "Leng keng" vẫn đang luôn không ngừng vang lên.
Mỗi lần tiếng chuông vang lên, Vạn Sương đều sẽ ngẩng đầu lên nhìn ngay. Mãi đến hai mươi phút sau, cổ Vạn Sương vì luôn ngẩng đầu và cúi đầu mà bắt đầu có chút đau.
Tiếng "Leng keng" lại vang lên, nhưng lần này Vạn Sương không ngẩng đầu lên xem.
Mãi đến khi giọng nói gợi cảm của người phụ nữ kia bật ra một câu buồn bực, "Thời Y! Ngươi mà không trở lại ta liền phải mệt chết!"
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Vạn Sương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ở giữa lối đi nhỏ được bao quanh bởi hoa tươi có một người đi tới, ngũ quan của người mới tới vừa sắc sảo lại vừa tinh tế, khóe miệng mỉm cười mang ý xin lỗi, tay trơn nhẵn trắng nõn vén lên tóc xoăn dài, bộ dạng hào phóng tự nhiên đập vào trong mắt Vạn Sương.
Nàng thấy được Vạn Sương đang ngồi ở trên ghế.
Ý cười trên mặt chuyển biến, mặt nàng lộ ra một nụ cười lịch sự. Chậm rãi đi đến bên người Vạn Sương, duỗi tay nói: "Xin chào, ta tên là Thời Y."
Cho những ai chưa biết thì cái trống bỏi trông như này nha.
Aaaa, hai người họ cuối cùng đã gặp nhau rồi. Mình mà là tác giả, mình cho Vạn Sương với Thời Y yêu nhau luôn từ chương này, hết truyện =)))
Do mình dịch theo ý hiểu của mình, và với vốn từ vựng ít ỏi của mình thì sẽ có những chỗ không đúng hẳn nghĩa so với bản QT mà chỉ gần sát nghĩa hoặc tựa tựa vậy, nên mọi người có thể đọc bản QT trước để chính xác hơn nha. Iu iu cả nhà~
Vạn Sương thoát tính năng hướng dẫn của di động, cất điện thoại vào. Còn may là trong tiểu thuyết có ghi tên phòng khám của Giản Hi Trúc, bằng không thì ở một chỗ rộng lớn mênh mông như vậy sẽ rất khó tìm.
Vạn Sương đi vào trong phòng khám, thấy được trong phòng treo một tấm biển đèn LED ghi "Phòng khám thú y Giản".
Phòng khám tuy có chút nhỏ, nhưng bù lại lại ngăn nắp, sạch sẽ.
Có lẽ Vạn Sương đến có chút sớm, trong phòng khám ngoại trừ tiếng kêu của động vật nhỏ, thì không còn âm thanh nào khác.
Chỉ có một chiếc lồng sắt chứa con vật, bên cạnh là một người khoác trên mình chiếc áo blouse. Trên tay còn cầm giấy bút, như là đang kí một cái gì đó.
Là Giản Hi Trác? Trong lòng Vạn Sương phán đoán.
Hắn làm việc có chút chăm chú, cũng không để ý tới có người vừa bước vào phòng khám.
"Xin chào?" Vạn Sương đi về phía trước, nhẹ giọng kêu lên.
Trong lòng lại giống như ngàn con ngựa đang chạy loạn! Rốt cuộc cũng nhìn thấy nhi tử a! Ô ô ô không biết hắn trông như thế nào? Nhất định là rất tuấn tú!
Người nọ còn chưa quay đầu lại, Vạn Sương ở trong lòng rống lên.
Người nọ nghe được thanh âm của Vạn Sương, đặt đồ vật trên tay xuống, thân mình uyển chuyển quay qua.
Nước da trắng nõn, ngũ quan thanh tú mang theo chút ôn nhu. Đôi mắt cong cong, mang theo ý cười, khóe miệng gợi lên một độ cong làm cho người khác cảm giác được người này rất dễ gần.
"Xin chào." Giản Hi Trác nở một nụ cười lịch sự hướng về vị khách của mình, "Xin hỏi, ngươi cần giúp đỡ gì sao?"
Lời đã nói, nhưng lại không được đáp lại. Giản Hi Trác nhìn bé gái có mái tóc xoăn dài ở trước mắt, cười cười, lại nói: "Xin chào?"
Trong không gian phòng khám nhỏ hẹp vang lên thanh âm ấm áp, Vạn Sương đang vì gương mặt anh tuấn của Giản Hi Trác mà xuất thần bỗng hồi thần.
Người đàn ông trước mắt vẫn như cũ nở nụ cười, vẻ mặt không bởi vì Vạn Sương chậm chạp không đáp lại hắn mà lộ ra một chút không kiên nhẫn nào.
Vạn Sương bị nụ cười của hắn làm cho có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, thật cẩn thận hỏi: "Xin hỏi, ngài tên là Giản Hi Trác sao?"
"Ta là Giản Hi Trác."
Ta! Biết! Ngay! Mà! Chỉ có nhi tử của ta mới có thể ôn nhu như vậy! Thân thiện như vậy! Hào phóng như vậy!
Một chút cũng không giống tra nam nam chính, cố chấp, lăng nhăng, ích kỷ.
Nghĩ đến nhi tử của mình tốt như vậy, lại không có một cái kết đẹp, lòng Vạn Sương lại đau. Đành phải ở trong lòng yên lặng mắng Cảnh Dật Kiệt vài câu, trong lòng mới giảm bớt chút đau đớn.
"À, xin chào. Ta tên là Vạn Sương, ta đến để ứng tuyển." Vạn Sương nói trực tiếp mục đích hôm nay mình đến đây.
"Ứng tuyển?" Nghe thấy lời Vạn Sương nói, Giản Hi Trác hơi hơi cau mày lại.
"Đúng vậy, ta thấy được phòng khám của chúng ta tuyển người ở phần mềm thông báo tuyển dụng, cho nên ta muốn đến thử một lần."
Giản Hi Trác bị lời nói bất thình lình của Vạn Sương làm cho đầu óc không được thông suốt. Hắn không nhớ rõ chính mình lúc nào đăng tin thông báo tuyển dụng.
Giản Hi Trác hơi hướng Vạn Sương xin lỗi nói: "Ngại quá, ta không có đăng bài tuyển dụng ở trên trang web nào."
Ngươi đương nhiên là không có đăng bài rồi, đây đều không phải là ta tự nghĩ ra để lừa gạt ngươi sao! Nhìn mặt Giản Hi Trác lộ ra vẻ xấu hổ, trong lòng Vạn Sương có chút không đành lòng tiếp tục đi lừa người nọ.
Nhưng Vạn Sương lại nghĩ đến kết cục của Giản Hi Trác trong tiểu thuyết, hạ quyết tâm tàn nhẫn tiếp tục lừa Giản Hi Trác: "Kia xin hỏi ngươi có thể thu nhận ta sao? Ta là một sinh, ta muốn tìm một công việc để trả học phí học kỳ 2."
Đoán trước được sẽ bị Giản Hi Trác từ chối, Vạn Sương đã sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác trên đường tới đây, "Ngươi có thể cho ta ở chỗ này làm không a? Cầu xin ngươi."
Vừa nói chuyện, tay Vạn Sương còn vừa làm bộ van xin người nọ, trước sau đong đưa.
Vào tối hôm qua, Vạn Sương thừa dịp vừa mới đọc xong cuốn tiểu thuyết, liền ghi một chút chi tiết trong tiểu thuyết vào trong vở. Sợ về sau thời gian trôi qua chính mình liền quên mất sự tình.
Cũng chính là vào tối hôm qua, ở thời điểm nhớ các chi tiết, Vạn Sương thuận tiện tìm hiểu những điều cần biết về Giản Hi Trác.
Tất cả những điều đó đều chỉ ra rằng hắn là một người tốt.
Cho nên Vạn Sương đưa ra yêu cầu này, với sự hiểu biết về Giản Hi Trác, hắn nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của mình.
Trong lòng Vạn Sương đã chắc chắn đáp án, ở một bên Giản Hi Trác không nhìn thấy mặt nàng đang dào dạt đắc ý.
Tiểu Y Y, chờ ta đến bên người Giản Hi Trác vì hắn đưa ra chủ ý, kia về sau ngươi sẽ có một người bạn trai thật tốt!
Ngay khi Vạn Sương đang nghĩ mình cách mục tiêu tìm người yêu tốt đẹp cho nữ chính ngày càng gần, bên tai liền truyền đến thanh âm dễ nghe của Giản Hi Trác, "Không được."
Thấy ta nói có đúng không.... Từ từ, Vạn Sương chọc chọc lỗ tai chính mình, có phải hắn nói không được hay không?
Vạn Sương khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Giản Hi Trác, 'Giản Hi Trác sẽ đồng ý', sáu chữ còn chưa kịp thành hình đã bị xóa sạch ở trong lòng.
Vạn Sương đột ngột ngẩng đầu khiến cho Giản Hi Trác hoảng sợ, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Vạn Sương, trong lòng đối với việc từ chối Vạn Sương có chút băn khoăn, ôn nhu hỏi: "Chuyên ngành của ngươi hẳn là không liên quan đến thú y đi?"
Vạn Sương gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Giản Hi Trác nhìn đứa nhỏ vừa gật đầu vừa lắc đầu, trông giống như một chiếc trống bỏi, còn rất đáng yêu.
Giơ ta xoa xoa đỉnh đầu đang xõa tóc của đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Tuy rằng những động vật nhỏ này nhìn qua rất đáng yêu, nhưng có đôi khi sẽ làm ngươi bị thương nga~ hơn nữa, chuyên ngành của ngươi không phải thú y, học trong thời gian ngắn sẽ rất phiền toái."
Nói xong đi tới chỗ quầy trong phòng khám, từ trong quyển sách rút ra một tấm danh thiếp đưa cho Vạn Sương. Nói: "Của hàng của bạn ta gần đây có tuyển người, ta cùng nàng nói qua một chút, ngươi qua chỗ nàng làm việc như thế nào?"
?
Trong đầu Vạn Sương lúc này tràn ngập dấu chấm hỏi.
Đối với cách làm của Giản Hi Trác, đã làm cho Vạn Sương bị kinh sợ rồi, thiếu chút nữa không nhịn được lớn tiếng đem lí do của bản thân nói cho hắn.
Cho hắn biết bản thân nàng tới đây là để giúp hắn đoạt được mỹ nhân, chứ không phải thật sự tới đây để kiếm tiền.
Trong lòng Vạn Sương phẫn nộ, ngoài mặt lại bình tĩnh tiếp nhận danh thiếp. Đang chuẩn bị nói rằng bản thân rất yêu quý động vật, học tập liền không sợ khổ không sợ mệt, ở nơi đó đả động đến Giản Hi Trác, khi nhìn thấy tên ở trên danh thiếp, liền đóng lại miệng đang tính mở ra.
Chủ cửa hàng Thời Y.
Thông tin này liền đập vào mắt Vạn Sương.
"Thật sao? Kia thật sự cảm ơn ngươi, hiện tại ta liền đi tìm nàng!" Vừa nói xong, Vạn Sương kích động mà chạy ra khỏi phòng khám.
Ngay cả lời chào tạm biệt cũng chưa kịp nói với Giản Hi Trác.
Vạn Sương ngồi ở trên xe taxi, khóe miệng không kiềm chế được tràn ra tia hưng phấn.
Thời Y, nữ chính cuốn tiểu thuyết.
Vạn Sương quả thật đối với nhân vật này yêu chết đi được.
Tác giả miêu tả sinh động đến nỗi giống như người đang sống ở hiện thực.
Đối với người không thân thiết thì chính là một bộ dạng thành thục, trí thức. Nhưng đối với người nàng quen thuộc tính tình lại như một đứa nhỏ nghịch ngợm, trẻ con.
Thường xuyên thể hiện cảm xúc tương phản, làm Vạn Sương chỉ muốn đem Thời Y ôm vào trong ngực hôn một cái.
Vạn Sương cất danh thiếp của Thời Y vào trong túi, quay đầu nhìn về hướng phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Tiểu Y Y! Ta tới đây!
Nửa giờ sau, Vạn Sương đến được tiệm hoa của Thời Y -- ngữ xá(?)
Tuy rằng việc làm nhân viên phòng khám bị Giản Hi Trác từ chối, kế hoạch vì vậy thất bại. Nhưng khi đang trên đường tới đây, Vạn Sương đã nghĩ ra kế hoạch thứ hai.
Nếu chuyện nam phụ theo đuổi nữ chính không thể thực hiện được.
Vậy biến thành nữ chính thấy được bản chất tra nam của nam chính, phát hiện phẩm chất tốt đẹp của nam phụ rồi cùng ở bên nhau.
Chỉ cần kết quả giống nhau liền được rồi, quá trình không quan trọng!
Nhưng kế hoạch này yêu cầu phải có một người thôi thúc nữ chính phát hiện ra chân tướng. Vạn Sương quyết định bản thân mình chính là người này, đó là biến mình từ một nữ phụ trà xanh trở thành bạn thân của nữ chính trí thức!
Việc đầu tiên cần làm, chính là đi ứng tuyển làm nhân viên tiệm hoa của nữ chính.
Đứng ở trước cửa tiệm sửa sang lại chút quần áo và dung nhan, Vạn Sương thầm nghĩ chính mình muốn gặp Tiểu Y Y của mình bằng trạng thái tốt nhất.
Sau khoảng mười phút sửa sang lại, Vạn Sương đẩy cửa vào.
"Leng keng", chuông treo ở phía trên cửa theo cửa bị đẩy vào mà phát ra âm thanh trong trẻo.
Mùi hoa ở khắp nơi.
Vạn Sương đứng ở mũi cửa ngửi thấy mùi hoa, nhìn thân ảnh mảnh khảnh đưa lưng về phía cửa đang sửa sang lại hoa, không biết phải làm sao.
Lúc này trong lòng nàng tràn ngập khẩn trương cùng chờ đợi, trong lòng Vạn Sương khắp nơi không nói nên lời tình tố(?).
Mùi hương thanh khiết từ đóa hoa chậm rãi bình ổn trái tim đang đập kịch liệt của Vạn Sương. Mà cũng vào lúc này, thân ảnh đang đưa lưng về phía cửa bỗng quay người lại.
Là một gương mặt xinh đẹp, quyến rũ, thoáng nhìn lúc cười đều mang lực hấp dẫn trí mạng, khiến người khác nhìn không chớp mắt.
"Muội muội, mua hoa?" Thanh âm gợi cảm từ môi mỏng hồng hồng của người phụ nữ kia truyền ra.
Vạn Sương lắp bắp nói: "Không phải, ta, ta được bác sĩ Giản giới thiệu tới đây."
Sao lại thế này? Tại sao Tiểu Y Y lại trang điểm? Không phải trong tiểu thuyết viết rằng Tiểu Y Y chưa bao giờ trang điểm sao?
Một gương mặt đẹp không cần son phấn có thể so với nữ minh tinh. Vạn Sương nhìn người phụ nữ trang điểm đầy mặt, chờ đợi thất bại, trong lòng có chút cứng ngắc.
"Bác sĩ Giản? Là bác sĩ thú y kia sao?" Người phụ nữ đó hỏi.
Vạn Sương sớm đã không còn tinh thần như lúc mới bước vào tiệm, giống hoa khô héo, thấp giọng nói: "Đúng vậy."
Tuy rằng có chút tò mò vì sao cô nàng trước mặt mình lại không vui, nhưng xuất phát từ lịch sự, người phụ nữ cũng không có mở miệng hỏi nàng, mà chỉ về phía ghế dựa ở gần cửa nói: "À, vậy trước tiên ngươi ngồi ở ghế kia chờ một lát, lát nữa bà chủ tới rồi mới quyết định xem có tuyển ngươi hay không."
Sau khi nói xong, cũng không hề để ý tới Vạn Sương, vội quay người lại.
Để lại Vạn Sương mù mịt đứng đó.
Bà chủ?
Nói như vậy, nàng không phải là Tiểu Y Y.
Nhận được ra điều này, Vạn Sương tâm tình đang không vui cũng khôi phục sự mong đợi đối với Thời Y.
Vạn Sương yên tĩnh ngồi ở vị trí mà người phụ nữ kia chỉ, chơi điện thoại, chờ đợi Thời Y đến.
Khách nối tiếp nhau vào tiệm mua hoa, tiếng "Leng keng" vẫn đang luôn không ngừng vang lên.
Mỗi lần tiếng chuông vang lên, Vạn Sương đều sẽ ngẩng đầu lên nhìn ngay. Mãi đến hai mươi phút sau, cổ Vạn Sương vì luôn ngẩng đầu và cúi đầu mà bắt đầu có chút đau.
Tiếng "Leng keng" lại vang lên, nhưng lần này Vạn Sương không ngẩng đầu lên xem.
Mãi đến khi giọng nói gợi cảm của người phụ nữ kia bật ra một câu buồn bực, "Thời Y! Ngươi mà không trở lại ta liền phải mệt chết!"
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Vạn Sương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ở giữa lối đi nhỏ được bao quanh bởi hoa tươi có một người đi tới, ngũ quan của người mới tới vừa sắc sảo lại vừa tinh tế, khóe miệng mỉm cười mang ý xin lỗi, tay trơn nhẵn trắng nõn vén lên tóc xoăn dài, bộ dạng hào phóng tự nhiên đập vào trong mắt Vạn Sương.
Nàng thấy được Vạn Sương đang ngồi ở trên ghế.
Ý cười trên mặt chuyển biến, mặt nàng lộ ra một nụ cười lịch sự. Chậm rãi đi đến bên người Vạn Sương, duỗi tay nói: "Xin chào, ta tên là Thời Y."
Cho những ai chưa biết thì cái trống bỏi trông như này nha.
Aaaa, hai người họ cuối cùng đã gặp nhau rồi. Mình mà là tác giả, mình cho Vạn Sương với Thời Y yêu nhau luôn từ chương này, hết truyện =)))
Do mình dịch theo ý hiểu của mình, và với vốn từ vựng ít ỏi của mình thì sẽ có những chỗ không đúng hẳn nghĩa so với bản QT mà chỉ gần sát nghĩa hoặc tựa tựa vậy, nên mọi người có thể đọc bản QT trước để chính xác hơn nha. Iu iu cả nhà~