Chương 18: Quà
Vừa ra Tết cái học sinh lớp 12 bắt đầu chạy đua nước rút. Tôi đã có IELTS từ năm lớp 11 nên cơ hội nhỉnh hơn các bạn. Giờ tôi chỉ việc chuyên tâm ôn thi học sinh giỏi cấp thành phố cùng với Hoàng. Chỉ cần cố một giải có số thì việc xét tuyển đại học dễ dàng hơn rất nhiều. Mấy ngày sau tết tôi với Hoàng cắm mặt ở phòng tự học nhiều hơn là đi chơi. Hoàng vừa ôn thi vừa kèm lý trên lớp cho tôi. Còn tôi cứ yên tâm học, bởi Hoàng luôn chăm sóc đến bữa ăn, giấc ngủ của tôi hơn là mẹ tôi nữa.
- A mệt quá! Ong cả đầu. -tôi hạ bút, ngả người dài ra ghế.
- Cố lên.
- Có động lực gớm đấy người yêu ạ.
- Nhưng mà bé này, nếu anh được giải bé có tặng gì không? -Hoàng tròn mắt nhìn tôi đầy mong đợi. Chuyện cậu có giải đâu phải việc khó.
- Anh đang muốn đòi quà à?!
- Đâu có! Chỉ là nếu được giải, anh sang ra mắt nhà em nha.
- ...H-hừm, chấp nhận yêu cầu. -tôi cười đáp. Mỗi việc công khai với ba mẹ tôi mà cậu cứ suy nghĩ rồi đòi hỏi mãi.
- Hạnh phúc quá ta ơi!
Tôi quay về hướng người nói thì thấy Hà Khánh đang tiến tới. Trên tay cầm ly cafe và trà sữa. Tôi ngơ ngác quay ra nhìn Hoàng thì thấy Hoàng đang nhận lấy đồ uống từ tay Hà Khánh, không thể thiếu điệu cười cảm ơn thương hiệu.
- Hoàng nhờ em tiện đường đi học thì mua luôn đấy ạ.
- Hớ?! Anh cho em uống trà sữa à?-tôi thì thầm vào tai cậu. Bình thường cậu ngăn cản tôi uống trà sữa dữ lắm, uống nhiều không tốt nhưng mà cứ chạy deadline là tôi phải mua một cốc. Nhờ có Hoàng mà trà sữa giờ thay bằng chai nước lọc rồi.
- Ừ, học mệt rồi phải bổ sung năng lượng chứ.
Hoàng xoa đầu tôi như một đứa trẻ,tay cắm ống hút vào rồi đưa cho tôi uống.
- Chị bớt đáng yêu đi ạ! Thích đến vậy sao!
- Ừ. -tôi kéo dài ra, nũng nịu cọ đầu vào người cậu.
- Em đang ở đây. Hai người có thấy tôi không?
Hà Khánh khua tay trước mặt chứng minh sự tồn tại của mình. Tôi cũng ngừng thì thầm to nhỏ bên Hoàng.
- Nay Hà Khánh nhờ em giảng mấy câu khó cuối đề.
- Ừm hai đứa học đi.
Dù đã biết rõ nội tình nhưng tôi vẫn không chuyên tâm việc học được. Haizz, già rồi nghĩ nhiều.
- Sao anh giúp bạn học ở giờ riêng vậy?-tôi hỏi, sau khi Hà Khánh đã đi về.
- Hả?! Thật ra chuyện này có lý do sâu xa. -Hoàng ấp úng.
- Lại là chuyện gì mà em không biết?
- Không phải đâu. Là đợt văn nghệ ngày nhà giáo Việt Nam, anh đã xin Hà Khánh để được tập gần em. Rồi bạn đồng ý với điều kiện phải kèm lý bất cứ lúc nào. Nhưng mà đây mới là lần đầu tiên thôi.
- H-hừm. Nghe cũng có lý. Mà điều kiện này quá hời so với việc anh được tập gần em rồi.
- Không, trong tình cảnh đó thì vị trí tập quan trọng hơn. Nhờ vậy mà anh mới được cho một cơ hội theo đuổi mà.
- À, ừ ha.
- Mai sang nhà anh không?
- Hả???
- Không có ai đâu.
- Không có ai mới lo chứ. -tôi dùng ăn mắt dò xét cậu.
- Lo gì?!
- Love!
Tôi hào hứng đáp, nhưng thay vào đó là một cái búng trán của cậu.
- Thế em sang đúng không?
Bình thường Hoàng sang nhà tôi nhiều rồi mà tôi mới tới nhà Hoàng được hai lần. Nên giờ sang nhà Hoàng cũng không có vấn đề gì.
- Nhưng mà em sang lúc không có ai, nhỡ ai đó về bất chợt thì nghĩ em như nào?
- Có chị Hoàng Anh dạo này luôn ở nhà.
- Ủa sao nãy nói không có ai?
- Định tăng tính thuyết phục mà bất thành.
- ...
Và thế là theo như yêu cầu của người yêu, mới sáng sớm bảnh mắt, Hoàng đã phóng xe sang rước tôi về dinh cậu. Người giúp việc trong nhà ít hơn hôm tôi đến ăn nên thấy hơi lạ lẫm.
- Người giúp việc đến theo với thôi, còn đây là những người làm cố định. -Hoàng dắt tay tôi nói. Tôi gật gù rồi theo sau cậu lên phòng.
- A nhưng mà em phải qua chào chị Hoàng Anh đã.
- Không cần đâu, chị đang ngủ nên ghét ai đánh thức lắm.
Tôi nghe vậy bèn ngồi im. Tí chị dậy rồi sang chào cũng được. Phòng của Hoàng theo tông xám nên mang vẻ ấm cúng lắm. Cậu có nguyên một góc trang trí mô hình từ nhỏ đến to, cao lớn ngang tôi. Bàn học và tủ sách một góc riêng, được trang trí đơn giản bằng những món đồ mà tôi tặng. Từ khi quen nhau đến giờ tôi hay làm đồ handmade tặng Hoàng, hoa, hộp giấy mở ra có bướm bay ra, album ảnh giấy tôi bẽ hai đứa tôi. Còn nhiều lắm luôn, như bức tranh tôi vẽ cậu đang bất lực khi tôi mãi không làm được bài dao động điều hòa này. Khi ấy Hoàng đang cố tìm phương pháo dễ vào đầu cho tôi, nhân cơ hội đó tôi lén phác thảo ra nháp, vẽ rồi tô thành nản hoàn chỉnh tặng cậu mấy ngày sau đó. Cái lọ sao tôi gấp mỗi khi chán cũng mang tặng cậu luôn rồi. Tất cả đồ được tôi tặng đều được trưng trên giá sách và bàn học. Cứ ngẩng đầu lên sẽ thấy những món đồ đó.
- Nước chanh đây. -Hoàng tiến tới chỗ bàn học. Cậu đưa nước chanh cho tôi rồi nhân cơ hội sắp xếp lại bàn học.
- A mệt quá! Ong cả đầu. -tôi hạ bút, ngả người dài ra ghế.
- Cố lên.
- Có động lực gớm đấy người yêu ạ.
- Nhưng mà bé này, nếu anh được giải bé có tặng gì không? -Hoàng tròn mắt nhìn tôi đầy mong đợi. Chuyện cậu có giải đâu phải việc khó.
- Anh đang muốn đòi quà à?!
- Đâu có! Chỉ là nếu được giải, anh sang ra mắt nhà em nha.
- ...H-hừm, chấp nhận yêu cầu. -tôi cười đáp. Mỗi việc công khai với ba mẹ tôi mà cậu cứ suy nghĩ rồi đòi hỏi mãi.
- Hạnh phúc quá ta ơi!
Tôi quay về hướng người nói thì thấy Hà Khánh đang tiến tới. Trên tay cầm ly cafe và trà sữa. Tôi ngơ ngác quay ra nhìn Hoàng thì thấy Hoàng đang nhận lấy đồ uống từ tay Hà Khánh, không thể thiếu điệu cười cảm ơn thương hiệu.
- Hoàng nhờ em tiện đường đi học thì mua luôn đấy ạ.
- Hớ?! Anh cho em uống trà sữa à?-tôi thì thầm vào tai cậu. Bình thường cậu ngăn cản tôi uống trà sữa dữ lắm, uống nhiều không tốt nhưng mà cứ chạy deadline là tôi phải mua một cốc. Nhờ có Hoàng mà trà sữa giờ thay bằng chai nước lọc rồi.
- Ừ, học mệt rồi phải bổ sung năng lượng chứ.
Hoàng xoa đầu tôi như một đứa trẻ,tay cắm ống hút vào rồi đưa cho tôi uống.
- Chị bớt đáng yêu đi ạ! Thích đến vậy sao!
- Ừ. -tôi kéo dài ra, nũng nịu cọ đầu vào người cậu.
- Em đang ở đây. Hai người có thấy tôi không?
Hà Khánh khua tay trước mặt chứng minh sự tồn tại của mình. Tôi cũng ngừng thì thầm to nhỏ bên Hoàng.
- Nay Hà Khánh nhờ em giảng mấy câu khó cuối đề.
- Ừm hai đứa học đi.
Dù đã biết rõ nội tình nhưng tôi vẫn không chuyên tâm việc học được. Haizz, già rồi nghĩ nhiều.
- Sao anh giúp bạn học ở giờ riêng vậy?-tôi hỏi, sau khi Hà Khánh đã đi về.
- Hả?! Thật ra chuyện này có lý do sâu xa. -Hoàng ấp úng.
- Lại là chuyện gì mà em không biết?
- Không phải đâu. Là đợt văn nghệ ngày nhà giáo Việt Nam, anh đã xin Hà Khánh để được tập gần em. Rồi bạn đồng ý với điều kiện phải kèm lý bất cứ lúc nào. Nhưng mà đây mới là lần đầu tiên thôi.
- H-hừm. Nghe cũng có lý. Mà điều kiện này quá hời so với việc anh được tập gần em rồi.
- Không, trong tình cảnh đó thì vị trí tập quan trọng hơn. Nhờ vậy mà anh mới được cho một cơ hội theo đuổi mà.
- À, ừ ha.
- Mai sang nhà anh không?
- Hả???
- Không có ai đâu.
- Không có ai mới lo chứ. -tôi dùng ăn mắt dò xét cậu.
- Lo gì?!
- Love!
Tôi hào hứng đáp, nhưng thay vào đó là một cái búng trán của cậu.
- Thế em sang đúng không?
Bình thường Hoàng sang nhà tôi nhiều rồi mà tôi mới tới nhà Hoàng được hai lần. Nên giờ sang nhà Hoàng cũng không có vấn đề gì.
- Nhưng mà em sang lúc không có ai, nhỡ ai đó về bất chợt thì nghĩ em như nào?
- Có chị Hoàng Anh dạo này luôn ở nhà.
- Ủa sao nãy nói không có ai?
- Định tăng tính thuyết phục mà bất thành.
- ...
Và thế là theo như yêu cầu của người yêu, mới sáng sớm bảnh mắt, Hoàng đã phóng xe sang rước tôi về dinh cậu. Người giúp việc trong nhà ít hơn hôm tôi đến ăn nên thấy hơi lạ lẫm.
- Người giúp việc đến theo với thôi, còn đây là những người làm cố định. -Hoàng dắt tay tôi nói. Tôi gật gù rồi theo sau cậu lên phòng.
- A nhưng mà em phải qua chào chị Hoàng Anh đã.
- Không cần đâu, chị đang ngủ nên ghét ai đánh thức lắm.
Tôi nghe vậy bèn ngồi im. Tí chị dậy rồi sang chào cũng được. Phòng của Hoàng theo tông xám nên mang vẻ ấm cúng lắm. Cậu có nguyên một góc trang trí mô hình từ nhỏ đến to, cao lớn ngang tôi. Bàn học và tủ sách một góc riêng, được trang trí đơn giản bằng những món đồ mà tôi tặng. Từ khi quen nhau đến giờ tôi hay làm đồ handmade tặng Hoàng, hoa, hộp giấy mở ra có bướm bay ra, album ảnh giấy tôi bẽ hai đứa tôi. Còn nhiều lắm luôn, như bức tranh tôi vẽ cậu đang bất lực khi tôi mãi không làm được bài dao động điều hòa này. Khi ấy Hoàng đang cố tìm phương pháo dễ vào đầu cho tôi, nhân cơ hội đó tôi lén phác thảo ra nháp, vẽ rồi tô thành nản hoàn chỉnh tặng cậu mấy ngày sau đó. Cái lọ sao tôi gấp mỗi khi chán cũng mang tặng cậu luôn rồi. Tất cả đồ được tôi tặng đều được trưng trên giá sách và bàn học. Cứ ngẩng đầu lên sẽ thấy những món đồ đó.
- Nước chanh đây. -Hoàng tiến tới chỗ bàn học. Cậu đưa nước chanh cho tôi rồi nhân cơ hội sắp xếp lại bàn học.