Chương : 4
Lúc Mộ Tòng Lâm năm tuổi, mẹ ruột của hắn nhảy từ trên lầu xuống, rơi xuống ngay trước mặt hắn, đôi mắt mở to, ngón tay trên mặt đất hơi động đậy, trong người chảy ra dòng máu đỏ sẫm.
Hôm ấy bà mặc một bộ sườn xám màu nhạt, bị máu nhuộm thành màu lam thẫm, gần giống với màu tím.
Từ ngày đó trở đi, Mộ Tòng Lâm rất ghét những màu này.
Mãi cho tới lúc gặp cô.
Trên phương diện làm ăn buôn bán, Mộ Tòng Lâm chẳng có tài cán gì, nhưng mà về phần tạo quan hệ với người này người kia thì hắn lại rất rành. Hắn có rất nhiều bạn bè, mỗi lúc rảnh rỗi thì đều tụ tập lại với nhau, nói chuyện uống rượu nghe hát. Có người chủ động yêu thương nhung nhớ thì hắn cũng sẽ không từ chối.
Chi Viên là do một người anh em tốt của hắn mở ra, người nọ tên là Lục Phong, người ngoài đặt cho hắn ta cái nhã hiệu là "Trúc Thượng Phong". Hắn ta tính tình phong nhã, thích nhất là ngắm gái đẹp, trong Chi Viên của hắn ta cũng gom góp đủ loại mỹ nhân.
Từ sau khi Lục Phong mở Chi Viên, địa điểm uống rượu của đám người này cũng chuyển thành Chi Viên.
Mộ Tòng Lâm gặp chút trục trặc trong việc làm ăn, phải đi vào miền nam một chuyến. Lục Phong đi tiễn hắn tỏ vẻ vô cùng đáng tiếc: "Trong Chi Viên của tôi có một cô nàng mới tới, bất kể là tướng mạo hay là cá tính thì chắc chắn đều hợp khẩu vị của cậu."
Đây chẳng phải chuyện lớn lao gì nên Mộ Tòng Lâm cũng chẳng để trong lòng, cười hỏi cô gái kia tên gì, rồi lại dặn Lục Phong phải chiếu cố cho đàng hoàng, nói không chừng đến lúc quay về hắn lại nhất kiến chung tình với người ta.
Cô gái kia tên là Hướng Châu Sênh.
Tên thật là dễ nghe, lẩm nhẩm trong miệng thôi cũng thấy xuôi tai.
Mộ Tòng Lâm vốn tưởng rằng lần này chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ tới đó rồi lại phải dây dưa mãi, chuyến này đi một lần lại kéo dài tận hai năm.
Hai năm sau, mấy cô gái hắn biết trong Chi Viên đều đã rời đi, cũng có thêm rất nhiều khuôn mặt mới. Lâu Thao nhìn trúng một người tên là Bạch Phượng, Mộ Tòng Lâm cũng nhìn thử, nhưng cảm thấy cũng chỉ thường thường thôi.
Hắn lại cố ý hỏi thăm về Hướng Châu Sênh.
Đã một thời gian dài như vậy trôi qua rồi mà hắn vẫn còn nhớ cái tên này, lúc trở về, Mộ Tòng Lâm còn cố ý mua một chiếc vòng tay, định sẽ tặng cho cô.
Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, chẳng hiểu sao mình lại để tâm tới một người chẳng quen biết gì như vậy.
Mộ Tòng Lâm tự giải thích cho điều này là do hắn thiếu thốn tình cảm, dù sao thì cả một đám xung quanh hắn đều đã thành gia lập nghiệp, ngay cả Lâu Thao cũng đã có con trai rồi, chỉ có mình hắn vẫn thui thủi một mình.
Cũng nên tìm một người làm bạn thôi.
Bây giờ Lục Phong cũng chẳng quản được nổi chuyện trong Chi Viên nữa, nghe hắn nhắc tới Hướng Châu Sênh thì mặt không khỏi biến sắc.
Hắn ta nói: "Dạo này có một người trẻ tuổi tên là Thu Khuê đối xử với cô ấy rất tốt... Cậu cũng biết, tôi không thích nhất là ép buộc mỹ nhân. Chuyện này vẫn nên thuận theo ý cô ấy đi."
Mộ Tòng Lâm mỉm cười.
-- Nếu trong lòng giai nhân đã có chủ, vậy hắn cũng không nên hoành đao đoạt ái.
Vốn tưởng rằng việc này cứ như thế là xong, nào ngờ vào lúc hắn vừa hạ quyết tâm sẽ quên đi cái tên này, cô lại đột ngột xông vào cuộc đời hắn.
Lục Phong vốn đang ở cùng hắn thì bỗng nghe nói có hai cô gái đang cãi nhau, cãi càng lúc càng hăng, đang muốn lao vào đánh nhau, Lục Phong liền bỏ Mộ Tòng Lâm lại, để mặc cho hắn một mình đi dạo trong vườn, còn mình thì vội vàng chạy đi.
Bất tri bất giác, hắn đã đi tới bên hồ sen, trong hồ đầy hoa sen, trên dãy hành lang dài bên cạnh là một cô gái thanh tú đang nằm.
Cô gái kia ăn mặc sạch sẽ, khuôn mặt cũng sáng sủa, không biết đang làm gì ở đó, hình như là đã ngủ rồi. Mộ Tòng Lâm phóng đãng thành thói, kìm lòng không được muốn đi về phía đó, đột nhiên lại thấy một anh chàng đi tới, dáng người không cao không thấp, vô cùng dịu dàng ngồi vào bên cạnh cô gái ấy.
Vẻ mặt không tự nhiên, giống như một thiếu niên vừa mới rơi vào bể tình.
Mộ Tòng Lâm thấy buồn cười, tìm một chỗ không xa không gần mà ngồi xuống, gió thổi qua hồ cuốn theo hương sen bay tới, khiến cả người hắn vô cùng thoải mái.
Một hồi sau, cô gái kia tỉnh dậy, hai người họ nói chuyện lặt vặt với nhau, Mộ Tòng Lâm nghe được mấy câu, hiểu ra rồi.
Anh chàng này muốn cưới cô gái kia về.
Hắn không quan tâm tới dòng dõi, mấy cô gái trong Chi Viên này phần lớn đều là con nhà lành, lại xinh đẹp, cưới về nhà cũng thích hợp, nhưng mà sợ là những người khác không nghĩ như vậy.
Hắn cảm thấy thế này không được hay cho lắm, đứng dậy định đi thì bỗng nhiên lại nghe thấy anh chàng kia thấp giọng gọi một cái tên quen thuộc.
"Châu Sênh."
Mộ Tòng Lâm đột nhiên dừng chân lại.
Châu Sênh? Hướng Châu Sênh?
Là Hướng Châu Sênh mà Lục Phong đã từng nhắc tới?
Cuối cùng hắn cũng nhìn được rõ khuôn mặt của Hướng Châu Sênh, vừa xinh đẹp vừa mang theo vẻ quật cường.
Đợi tới lúc trời tối, anh chàng kia rời đi rồi, Mộ Tòng Lâm nghe được tiếng Hướng Châu Sênh thở dài, giống như đang chán nản, cũng giống như đang nén giận: "Sao có vợ rồi mà lại vẫn còn tới đây."
Nét cười trên mặt lúc nãy đều biến mất sạch.
Cô lầm bà lầm bầm: "Từ nhỏ tôi đã là một đứa bé nhà quê, lớn lên cũng đi theo gánh hát chạy đông chạy tây, chưa từng được hưởng phúc, vận may cũng chẳng tốt, ở lại Chi Viên này cũng phải nhìn mặt người ta... Chẳng lẽ sau này cũng chỉ có thể đi làm vợ bé, để mặc cho người ta bắt nạt sao?"
Mộ Tòng Lâm giật mình.
Thì ra Thu Khuê kia đã có vợ rồi, chỉ là Lục Phong không nói cho hắn biết.
Mộ Tòng Lâm cũng không nói được thành lời là tại sao mình không muốn nhìn thấy cô buồn chán như vậy. Hắn suy nghĩ một lúc, quyết định tối nay sẽ nói chuyện với Lục Phong, nhanh chóng cưới cô gái này về.
Cái khác thì chưa nói, chỉ là cái dáng vẻ xinh đẹp lanh lợi này của cô rất hợp ý hắn.
Buổi tối uống rượu nhiều, cả đám nổi hứng đánh cược, Mộ Tòng Lâm thua, bị đám bạn bè xấu đùa giỡn, kẻ say rượu là hắn phải đi "trêu chọc" Bạch Phượng.
Bạch Phượng được Lâu Thao nhìn trúng, cũng có ý rước về, chỉ là hắn ta lo Bạch Phượng tính tình nhu nhược, sợ là gió chiều nào nghiêng chiều nấy, cho nên mới nảy ra cái chủ ý hôi thiu này, nhờ đám anh em đi dò xét thử.
Khéo thế nào lại mà Mộ Tòng Lâm lại bị chọn trúng.
Mộ Tòng Lâm cũng không có ý kiến gì, tiếng tăm của hắn vốn đã chẳng tốt đẹp, trong nhà chỉ có hắn là con trai độc nhất, có làm ra chuyện phóng đãng hơn thế nữa thì cũng chẳng ai quản đến.
Nào ngờ lại bị cô gái kia bắt gặp.
Mộ Tòng Lâm hoảng sợ đến mức tỉnh luôn cả rượu.
Chẳng quan tâm đến chuyện trêu chọc nữa, Bạch Phượng vừa xoay người rời đi, hắn cũng vội vàng đuổi tới, giả bộ vô ý hỏi cô: "Có thể mượn cái bật lửa được không?"
Cô ngước đôi mắt xinh đẹp kia lên nhìn hắn, khách khách khí khí trả lời: "Xin lỗi, tôi không hút thuốc lá."
Rốt cuộc cũng đã đối mặt với cô, rốt cuộc cũng đã nói chuyện với cô, nhưng cô vừa nói xong câu kia, dây đàn đang căng lên trong đầu Mộ Tòng Lâm cũng đứt ra từng đoạn.
Xong rồi, hắn tự nói với mình, xong đời thật rồi.
Cũng không biết tại sao, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một câu, chính là cô.
Ngày hôm sau hắn bày trận, đã tính toán xong hết thảy rồi, hắn sẽ tuyên bố là hắn muốn cưới cô gái này.
Nào ngờ Bạch Hoàng lại quấn lấy hắn, từ trước tới giờ Mộ Tòng Lâm đều không tiện từ chối mỹ nhân, nhưng đúng lúc này thì cô lại đi vào, ánh mắt lướt qua hắn, sau đó đi tới bên cạnh Thu Khuê.
Mộ Tòng Lâm giận đến ngứa răng.
May mà cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý. Hắn vốn mang theo cái vòng kia, cũng không biết là rơi ở đâu rồi, tới lúc muốn lấy ra đưa cho cô, sờ khắp người mới phát hiện ra không thấy đâu nữa.
Sau này kết hôn rồi, hắn giật mình phát hiện ra, cái vòng vậy mà lại đeo trên tay cô.
Đến lúc đó Mộ Tòng Lâm mới tin rằng, tất cả đều đã được ông trời định sẵn.
Ví dụ như lúc đầu Lục Phong giữ Hướng Châu Sênh lại cho hắn, mà bây giờ cô cũng đã gả cho hắn.
Kết hôn được năm năm, rốt cuộc cô cũng đã có thai.
Mộ Tòng Lâm vui mừng muốn chết.
Nhưng cũng đúng thời gian đó thì Lâu Thao gặp chuyện, tất cả con cái của hắn ta đều bị người em trai kia hại chết, chỉ có Bạch Hoàng ôm cái bụng to chạy thoát được, sinh được một đứa con trai xong thì cũng rong huyết mà chết.
Đó là người bạn chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, hắn không thể trơ mắt mặc kệ.
Cho nên hắn liền ôm đứa bé kia về, cùng nuôi dưỡng với con gái mới chào đời của hắn.
Tên của con gái, hắn đã nghĩ xong từ rất lâu rồi, Liễm Chân. Tình yêu chân thành.
Hắn yêu cô say đắm, chân thành, thật lòng.
* Liễm Chân (敛真 - [liǎnzhēn]) gần âm với "luyến chân" (恋真 - [liànzhēn]), có nghĩa là tình yêu chân thành, thật lòng.
Hôm ấy bà mặc một bộ sườn xám màu nhạt, bị máu nhuộm thành màu lam thẫm, gần giống với màu tím.
Từ ngày đó trở đi, Mộ Tòng Lâm rất ghét những màu này.
Mãi cho tới lúc gặp cô.
Trên phương diện làm ăn buôn bán, Mộ Tòng Lâm chẳng có tài cán gì, nhưng mà về phần tạo quan hệ với người này người kia thì hắn lại rất rành. Hắn có rất nhiều bạn bè, mỗi lúc rảnh rỗi thì đều tụ tập lại với nhau, nói chuyện uống rượu nghe hát. Có người chủ động yêu thương nhung nhớ thì hắn cũng sẽ không từ chối.
Chi Viên là do một người anh em tốt của hắn mở ra, người nọ tên là Lục Phong, người ngoài đặt cho hắn ta cái nhã hiệu là "Trúc Thượng Phong". Hắn ta tính tình phong nhã, thích nhất là ngắm gái đẹp, trong Chi Viên của hắn ta cũng gom góp đủ loại mỹ nhân.
Từ sau khi Lục Phong mở Chi Viên, địa điểm uống rượu của đám người này cũng chuyển thành Chi Viên.
Mộ Tòng Lâm gặp chút trục trặc trong việc làm ăn, phải đi vào miền nam một chuyến. Lục Phong đi tiễn hắn tỏ vẻ vô cùng đáng tiếc: "Trong Chi Viên của tôi có một cô nàng mới tới, bất kể là tướng mạo hay là cá tính thì chắc chắn đều hợp khẩu vị của cậu."
Đây chẳng phải chuyện lớn lao gì nên Mộ Tòng Lâm cũng chẳng để trong lòng, cười hỏi cô gái kia tên gì, rồi lại dặn Lục Phong phải chiếu cố cho đàng hoàng, nói không chừng đến lúc quay về hắn lại nhất kiến chung tình với người ta.
Cô gái kia tên là Hướng Châu Sênh.
Tên thật là dễ nghe, lẩm nhẩm trong miệng thôi cũng thấy xuôi tai.
Mộ Tòng Lâm vốn tưởng rằng lần này chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ tới đó rồi lại phải dây dưa mãi, chuyến này đi một lần lại kéo dài tận hai năm.
Hai năm sau, mấy cô gái hắn biết trong Chi Viên đều đã rời đi, cũng có thêm rất nhiều khuôn mặt mới. Lâu Thao nhìn trúng một người tên là Bạch Phượng, Mộ Tòng Lâm cũng nhìn thử, nhưng cảm thấy cũng chỉ thường thường thôi.
Hắn lại cố ý hỏi thăm về Hướng Châu Sênh.
Đã một thời gian dài như vậy trôi qua rồi mà hắn vẫn còn nhớ cái tên này, lúc trở về, Mộ Tòng Lâm còn cố ý mua một chiếc vòng tay, định sẽ tặng cho cô.
Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, chẳng hiểu sao mình lại để tâm tới một người chẳng quen biết gì như vậy.
Mộ Tòng Lâm tự giải thích cho điều này là do hắn thiếu thốn tình cảm, dù sao thì cả một đám xung quanh hắn đều đã thành gia lập nghiệp, ngay cả Lâu Thao cũng đã có con trai rồi, chỉ có mình hắn vẫn thui thủi một mình.
Cũng nên tìm một người làm bạn thôi.
Bây giờ Lục Phong cũng chẳng quản được nổi chuyện trong Chi Viên nữa, nghe hắn nhắc tới Hướng Châu Sênh thì mặt không khỏi biến sắc.
Hắn ta nói: "Dạo này có một người trẻ tuổi tên là Thu Khuê đối xử với cô ấy rất tốt... Cậu cũng biết, tôi không thích nhất là ép buộc mỹ nhân. Chuyện này vẫn nên thuận theo ý cô ấy đi."
Mộ Tòng Lâm mỉm cười.
-- Nếu trong lòng giai nhân đã có chủ, vậy hắn cũng không nên hoành đao đoạt ái.
Vốn tưởng rằng việc này cứ như thế là xong, nào ngờ vào lúc hắn vừa hạ quyết tâm sẽ quên đi cái tên này, cô lại đột ngột xông vào cuộc đời hắn.
Lục Phong vốn đang ở cùng hắn thì bỗng nghe nói có hai cô gái đang cãi nhau, cãi càng lúc càng hăng, đang muốn lao vào đánh nhau, Lục Phong liền bỏ Mộ Tòng Lâm lại, để mặc cho hắn một mình đi dạo trong vườn, còn mình thì vội vàng chạy đi.
Bất tri bất giác, hắn đã đi tới bên hồ sen, trong hồ đầy hoa sen, trên dãy hành lang dài bên cạnh là một cô gái thanh tú đang nằm.
Cô gái kia ăn mặc sạch sẽ, khuôn mặt cũng sáng sủa, không biết đang làm gì ở đó, hình như là đã ngủ rồi. Mộ Tòng Lâm phóng đãng thành thói, kìm lòng không được muốn đi về phía đó, đột nhiên lại thấy một anh chàng đi tới, dáng người không cao không thấp, vô cùng dịu dàng ngồi vào bên cạnh cô gái ấy.
Vẻ mặt không tự nhiên, giống như một thiếu niên vừa mới rơi vào bể tình.
Mộ Tòng Lâm thấy buồn cười, tìm một chỗ không xa không gần mà ngồi xuống, gió thổi qua hồ cuốn theo hương sen bay tới, khiến cả người hắn vô cùng thoải mái.
Một hồi sau, cô gái kia tỉnh dậy, hai người họ nói chuyện lặt vặt với nhau, Mộ Tòng Lâm nghe được mấy câu, hiểu ra rồi.
Anh chàng này muốn cưới cô gái kia về.
Hắn không quan tâm tới dòng dõi, mấy cô gái trong Chi Viên này phần lớn đều là con nhà lành, lại xinh đẹp, cưới về nhà cũng thích hợp, nhưng mà sợ là những người khác không nghĩ như vậy.
Hắn cảm thấy thế này không được hay cho lắm, đứng dậy định đi thì bỗng nhiên lại nghe thấy anh chàng kia thấp giọng gọi một cái tên quen thuộc.
"Châu Sênh."
Mộ Tòng Lâm đột nhiên dừng chân lại.
Châu Sênh? Hướng Châu Sênh?
Là Hướng Châu Sênh mà Lục Phong đã từng nhắc tới?
Cuối cùng hắn cũng nhìn được rõ khuôn mặt của Hướng Châu Sênh, vừa xinh đẹp vừa mang theo vẻ quật cường.
Đợi tới lúc trời tối, anh chàng kia rời đi rồi, Mộ Tòng Lâm nghe được tiếng Hướng Châu Sênh thở dài, giống như đang chán nản, cũng giống như đang nén giận: "Sao có vợ rồi mà lại vẫn còn tới đây."
Nét cười trên mặt lúc nãy đều biến mất sạch.
Cô lầm bà lầm bầm: "Từ nhỏ tôi đã là một đứa bé nhà quê, lớn lên cũng đi theo gánh hát chạy đông chạy tây, chưa từng được hưởng phúc, vận may cũng chẳng tốt, ở lại Chi Viên này cũng phải nhìn mặt người ta... Chẳng lẽ sau này cũng chỉ có thể đi làm vợ bé, để mặc cho người ta bắt nạt sao?"
Mộ Tòng Lâm giật mình.
Thì ra Thu Khuê kia đã có vợ rồi, chỉ là Lục Phong không nói cho hắn biết.
Mộ Tòng Lâm cũng không nói được thành lời là tại sao mình không muốn nhìn thấy cô buồn chán như vậy. Hắn suy nghĩ một lúc, quyết định tối nay sẽ nói chuyện với Lục Phong, nhanh chóng cưới cô gái này về.
Cái khác thì chưa nói, chỉ là cái dáng vẻ xinh đẹp lanh lợi này của cô rất hợp ý hắn.
Buổi tối uống rượu nhiều, cả đám nổi hứng đánh cược, Mộ Tòng Lâm thua, bị đám bạn bè xấu đùa giỡn, kẻ say rượu là hắn phải đi "trêu chọc" Bạch Phượng.
Bạch Phượng được Lâu Thao nhìn trúng, cũng có ý rước về, chỉ là hắn ta lo Bạch Phượng tính tình nhu nhược, sợ là gió chiều nào nghiêng chiều nấy, cho nên mới nảy ra cái chủ ý hôi thiu này, nhờ đám anh em đi dò xét thử.
Khéo thế nào lại mà Mộ Tòng Lâm lại bị chọn trúng.
Mộ Tòng Lâm cũng không có ý kiến gì, tiếng tăm của hắn vốn đã chẳng tốt đẹp, trong nhà chỉ có hắn là con trai độc nhất, có làm ra chuyện phóng đãng hơn thế nữa thì cũng chẳng ai quản đến.
Nào ngờ lại bị cô gái kia bắt gặp.
Mộ Tòng Lâm hoảng sợ đến mức tỉnh luôn cả rượu.
Chẳng quan tâm đến chuyện trêu chọc nữa, Bạch Phượng vừa xoay người rời đi, hắn cũng vội vàng đuổi tới, giả bộ vô ý hỏi cô: "Có thể mượn cái bật lửa được không?"
Cô ngước đôi mắt xinh đẹp kia lên nhìn hắn, khách khách khí khí trả lời: "Xin lỗi, tôi không hút thuốc lá."
Rốt cuộc cũng đã đối mặt với cô, rốt cuộc cũng đã nói chuyện với cô, nhưng cô vừa nói xong câu kia, dây đàn đang căng lên trong đầu Mộ Tòng Lâm cũng đứt ra từng đoạn.
Xong rồi, hắn tự nói với mình, xong đời thật rồi.
Cũng không biết tại sao, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một câu, chính là cô.
Ngày hôm sau hắn bày trận, đã tính toán xong hết thảy rồi, hắn sẽ tuyên bố là hắn muốn cưới cô gái này.
Nào ngờ Bạch Hoàng lại quấn lấy hắn, từ trước tới giờ Mộ Tòng Lâm đều không tiện từ chối mỹ nhân, nhưng đúng lúc này thì cô lại đi vào, ánh mắt lướt qua hắn, sau đó đi tới bên cạnh Thu Khuê.
Mộ Tòng Lâm giận đến ngứa răng.
May mà cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý. Hắn vốn mang theo cái vòng kia, cũng không biết là rơi ở đâu rồi, tới lúc muốn lấy ra đưa cho cô, sờ khắp người mới phát hiện ra không thấy đâu nữa.
Sau này kết hôn rồi, hắn giật mình phát hiện ra, cái vòng vậy mà lại đeo trên tay cô.
Đến lúc đó Mộ Tòng Lâm mới tin rằng, tất cả đều đã được ông trời định sẵn.
Ví dụ như lúc đầu Lục Phong giữ Hướng Châu Sênh lại cho hắn, mà bây giờ cô cũng đã gả cho hắn.
Kết hôn được năm năm, rốt cuộc cô cũng đã có thai.
Mộ Tòng Lâm vui mừng muốn chết.
Nhưng cũng đúng thời gian đó thì Lâu Thao gặp chuyện, tất cả con cái của hắn ta đều bị người em trai kia hại chết, chỉ có Bạch Hoàng ôm cái bụng to chạy thoát được, sinh được một đứa con trai xong thì cũng rong huyết mà chết.
Đó là người bạn chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, hắn không thể trơ mắt mặc kệ.
Cho nên hắn liền ôm đứa bé kia về, cùng nuôi dưỡng với con gái mới chào đời của hắn.
Tên của con gái, hắn đã nghĩ xong từ rất lâu rồi, Liễm Chân. Tình yêu chân thành.
Hắn yêu cô say đắm, chân thành, thật lòng.
* Liễm Chân (敛真 - [liǎnzhēn]) gần âm với "luyến chân" (恋真 - [liànzhēn]), có nghĩa là tình yêu chân thành, thật lòng.