Chương 1: Chia tay
Thành phố Thanh Phù nhiều núi, sau một trận mưa rào mùa hè, trong không khí hơi đất bốc lên chưa kịp tan đi, khiến không khí xung quanh ngột ngạt không thể chịu nổi.
Trên cửa sổ ngoài phòng học, từng giọt mưa theo cửa kính chảy xuống như những con rắn độc trườn bò, chui vào trong lòng Lục U.
Nọc độc lan ra, ăn mòn trái tim.
Cô cầm chặt lấy điện thoại. Trong điện thoại là hình bạn trai cô – Hứa Trầm Chu đang cùng một người phụ nữ khác dùng bữa tối lãng mạn dưới nến. Tấm ảnh kia còn lên cả hot search, tiêu đề là –
#Nghi ngờ Hứa Trầm Chu và Lâm Vãn Vãn lộ chuyện tình cảm#
Một người là tổng giám đốc tuổi trẻ nhiều tiền của tập đoàn Vãn Chu, một người là hoa đán [1] đang nổi của giới giải trí, hai người này quan hệ mập mờ tất nhiên thu hút không ít lời những lời đồn đoán của cư dân mạng.
[1] hoa đán dùng để chỉ những nữ diễn viên nổi tiếng, có sức ảnh hưởng rộng, độ quốc dân cao, thiên về hình tượng ngôi sao của đại chúng.
Trên bục giảng, thấy Lục U thất thần, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, nên thầy hướng dẫn đã lấy bài tập cô mới nộp lên, lật ra rồi hỏi.
“Lục U, em đứng dậy trả lời xem, cảm xúc khi em thiết kế ra trang phục này là gì thế?”
Lục U mờ mit đứng dậy, đón nhận ánh mắt của thầy.
Nét mặt thầy hướng dẫn không tốt, giống như nghiêm khắc nhắc nhở cô: “Cần nhắc không?”
Những tiếng o o không ngừng chạy trong đầu Lục U, cô khống chế cơn đau như sóng triều ùn ùn kéo đến bên trong lồ.ng ngực, máy móc trả lời:
“Toàn bộ thiết kế của em mang lại cho người xem cảm giác ấm áp, lãng mạn. Điểm xuyết thêm họa tiết hoa hồng phức tạp tạo ra một cảm giác yêu đương nồng nhiệt.”
Sắc mặt thầy hướng dẫn dịu đi, nhắc nhở cô: “Đi học đừng phân tâm.”
“Xin lỗi ạ.”
Lục U ngồi xuống, nhét điện thoại vào ngăn bên cạnh cặp sách, kéo khóa lại.
...
Ánh mắt nghiền ngẫm của các sinh viên khác từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía Lục U.
Tại học viện nghệ thuật, Lục U cũng coi như một hoa khôi có sự tồn tại đặc biệt. Gương mặt trứng ngỗng xinh xắn động lòng người, ngũ quan mang theo vài phần non trẻ và ngoan ngoãn. Đôi mắt cô long lanh trong trẻo, nhưng cũng tự nhiên phóng khoáng tựa như một chai rượu nguyên chất.
Quả thật là đẹp từ trong trứng nước.
Có một nữ sinh ngồi sau thì thầm nói chuyện –
“Không hổ là sinh viên giỏi, ngồi bàn đầu cũng dám nghịch điện thoại công khai.”
“Ai mà nhịn được chuyện xấu của bạn trai mình và nữ minh tinh lên hẳn hot search chứ.”
“Hừ...”
“Mấy năm trước nhà họ Lục thuận lợi đủ bề, không phải sau đó đã phá sản rồi hay sao.”
“Chỉ là một đứa nghèo hèn, tuần trước vừa được phát học bổng, hỏi vay thôi mà làm như muốn mạng cậu ta ấy.”
“Với giá trị con người của Hứa Trầm Chu bây giờ, chắc hẳn cậu ta không trèo lên được.”
Một nữ sinh khoanh tay, lạnh lùng nói: “Tôi thấy Lục U đáng đời, một người phụ nữ trong lòng chỉ biết đến tiền thì làm gì có người đàn ông nào thích chứ.”
...
Mấy người đó sôi nổi thảo luận chuyện của Lục U mà không chú ý tới ở hàng cuối cùng của phòng học, có một người đàn ông đứng dậy bỏ ra ngoài, còn thuận tay vứt vật gì đó vào trong thùng rác.
Sau khi tan học, nữ sinh miệng mồm lợi hại nhất kia hét toáng lên: “A a a a!!!”
Mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa của cô ta không biết từ lúc nào đã bị người ta cắt hơn một nửa, còn bị treo ở thùng rác bên cạnh cửa ra vào.
Nữ sinh khóc lóc chạy đến phòng giám sát. Trong camera, người đàn ông thân hình cao lớn, ước chừng 1m88, mặc một chiếc hoodie phiên bản giới hạn trong bộ sưu tập mùa thu của Brioni, đeo khẩu trang che kín miệng và mũi.
Bên dưới mắt trái của anh ta có một nốt ruồi đỏ thẫm, tô điểm cho đôi mắt đẹp như sao trời, giống như nụ hôn của ác ma.
Vừa nhìn thấy cặp mắt kia, nữ sinh gào khóc lập tức ngậm miệng như nhìn thấy quỷ bò ra khỏi địa ngục.
Tưởng Đạc, trở về rồi.
...
Dãy bàn phía sau ầm ĩ như thế, Lục U cũng không rảnh tìm hiểu. Cô đeo cặp sách, gần như là chạy ra khỏi phòng học.
Sau cơn mưa, mặt trời ló ra khỏi tầng mây, xuyên qua vô vàn lớp lá tạo những vệt lốm đốm dưới mặt đất ướt nhẹp.
Lục U cảm thấy dường như sức lực toàn thân mình bị rút sạch, thân hình hơi lảo đảo, đi tới bên cạnh vườn hoa thì yếu ớt ngồi xuống chiếc ghế sắt bị rỉ. Cô cố gắng há to miệng nhưng vẫn cảm thấy hít thở không thông, giống như dìm dưới biển sâu, giác quan từ từ mất hết.
Ở đằng xa có tiếng sinh viên của CLB kịch nói đang tập luyện, âm thanh cách cô càng lúc càng xa, thứ duy nhất cô còn nghe thấy là nhịp đập của trái tim mình.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Cả người lạnh buốt, run rẩy, trái tim đang bị cắt thành từng mảnh nhỏ...
Bỗng tiếng di động vang lên không đúng lúc. Lục U liếc nhìn màn hình, ghi chú bốn chữ “Căn phòng nhỏ ngọt ngào” –
“Chào chị, bánh sinh nhật chị đặt vào một tuần trước đã làm xong rồi ạ. Chị xem lúc nào có thời gian rảnh rỗi, em sẽ đưa tới cho chị ạ.”
“Không cần nữa, hủy đơn đi.” Giọng cô hơi nhỏ, còn có chút chênh vênh: “Làm phiền rồi.”
“À, bởi vì trước đó đặt bánh đã chuyển khoản hết nên nếu hiện tại chị hủy thì sợ rằng không thể hoàn tiền lại cho chị ạ...”
Đối phương dừng một chút, nói tiếp: “Hay là vậy đi, em sẽ để trong tủ lạnh cho chị, lúc nào chị rảnh thì tới tiệm em lấy nhé.”
“Ừ.” Lục U cúp điện thoại.
Lúc này, một bé gái cầm kẹo mút đứng trước mặt Lục U, tò mò hỏi: “Chị ơi, sao chị lại khóc?”
Lục U sờ lên mặt mình, thì ra trong một thoáng... nước mắt đã lặng yên lăn xuống gò má.
“Bởi vì chị đã vứt đi thứ mình rất trân trọng.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bé gái hơi lo lắng: “Em giúp chị tìm nhé!”
Lục U mím môi, lắc đầu: “Không tìm được nữa, nó đã bị người khác cầm đi mất rồi.”
-
Lục U và Hứa Trầm Chu ở bên nhau từ khi cô học năm hai đại học, khi đó gia cảnh hai người chênh lệch khá xa. Lục U xuất thân từ gia đình giàu có, mà trong nhà Hứa Trầm Chu chỉ có chút tài sản, kinh doanh quần áo.
Mặc dù như thế nhưng hai người yêu nhau rất ngọt ngào. Nửa đêm cả hai còn trèo tường ra khỏi trường để đi đến công viên thể thao Olympic ngắm sao. Lúc ăn cơm ở căn-tin, hầu như lần nào Hứa Trầm Chu cũng gắp thịt từ bát mình sang cho cô, nói cô gầy như vậy, phải ăn thêm nhiều thịt.
...
Còn nhà Lục U, ông bà nội từng định một mối hôn sự từ lúc cô còn bé tí, nhưng bởi vì Lục U yêu đương nên tất nhiên chuyện hôn sự trên đầu môi này người lớn cũng sẽ không giữ lời.
Sau này, gia đình Lục U liên tục gặp biến cố, gia tộc phá sản, ông bà nội lần lượt qua đời, bố tự sát không thành trở thành người tàn tật, mẹ bị chẩn đoán mắc hội chứng tăng ure máu [2], cần một số tiền kếch xù để nằm viện...
[2] Hemolytic uremic syndrome (HUS) là tình trạng tan máu, giảm tiểu cầu và chấn thương thận cấp tính. Hội chứng này xảy ra khi khi các mạch máu nhỏ trong thận bị tổn thương và viêm, làm hình thành cục máu đông (huyết khối). Các cục máu đông làm tắc nghẽn hệ thống lọc của thận và dẫn đến suy thận, có thể đe dọa đến tính mạng.
Mặc dù như thế nhưng Hứa Trầm Chu vẫn không bỏ rơi Lục U, còn cùng cô chống đỡ, vượt qua hoàn cảnh.
Sau này Lục U lại bảo lưu việc học nghiên cứu sinh, vốn dĩ cô định bỏ hẳn để sớm ra ngoài tìm việc, kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Nhưng Hứa Trầm Chu lại nói với cô, bảo cô kiên trì học tập, tiếp tục học chuyên sâu về lĩnh vực thiết kế thời trang mà cô yêu thích bởi ngành này nếu học không sâu thì không thể làm được gì.
Lục U thực sự rất cảm kích Hứa Trầm Chu, cũng rất yêu anh ta, nhưng ai mà nghĩ tới...
Không lâu sau, ở bữa tiệc mừng công công ty lên sàn, Lục U gặp được hoa đán đang nổi trong giới giải trí – Lâm Vãn Vãn.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội lấp lánh, cầm ly rượu, mỉm cười chúc mừng Hứa Trầm Chu: “Chúc mừng nhé tổng giám đốc Hứa.”
Từ trong ánh mắt Hứa Trầm Chu nhìn cô ta, Lục U đọc được chút manh mối mơ hồ.
Sau khi Lục U đi hỏi thăm thì biết Lâm Vãn Vãn này là mối tình đầu của Hứa Trầm Chu khi anh ta học cấp ba. Nhưng bởi vì xuất thân thấp của cô ta nên nhà họ Hứa không đồng ý chuyện tình cảm của bọn họ.
Sau khi lên đại học, nhà họ Hứa để mắt tới nhà họ Lục nổi bật như mặt trời ban trưa, hy vọng Hứa Trầm Chu và Lục U ở bên nhau. Và rồi hai người thực sự đã ở bên nhau, là Hứa Trầm Chu chủ động theo đuổi Lục U.
Nhưng mà, vào năm thứ tư, gia đình Lục U sa sút, nhà họ Hứa lại thúc giục Hứa Trầm Chu nhanh chóng chia tay với Lục U. Có lẽ bởi vì anh ta ghét bị người khác sắp đặt, ghét làm một người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời răm rắp nên vẫn kiên trì ở bên cạnh Lục U.
Mãi cho đến khi... công ty lên sàn, mối tình đầu Lâm Vãn Vãn trở về.
-
Máu chó thật đấy, Lục U dần hồi phục lại sau tâm trạng sa sút.
Mấy năm nay, cô trải qua việc gia đình phá sản, trải qua cảnh trong một đêm từ công chúa nhỏ không lo cơm ăn áo mặc biến thành một sinh viên nghèo trắng tay, thậm chí còn nợ nần.
Ở trước mặt cuộc sống khắc nghiệt, tình cảm quả thực nhỏ bé chẳng đáng nhắc đến. Cố gắng sống sót, cố gắng làm việc kiếm tiền, bảo vệ người nhà mới là việc cô nên làm.
Cô bé kia vẫn lo lắng nhìn cô.
Lục U lau nước mắt, cười nói với cô bé: “Đột nhiên chị cảm thấy thứ mình vứt đi dường như cũng không quan trọng như vậy, chị không cần nữa.”
Dứt lời, cô đứng dậy đi về phía phòng thiết kế.
Bên ngoài trường học mở một phòng thiết kế, đó là nơi cô đang làm việc. Phòng thiết kế này nhận bản thảo của sinh viên học viện nghệ thuật rồi bán trao tay cho các công ty thiết kế với giá cao, sửa đổi một hồi là có thể tham gia vào triển lãm thời trang rồi.
Đây là một hiện tượng rất phổ biến trong giới, bởi vì người mới muốn ra mặt rất khó. Người khác bán bản thảo, một tháng có thể thu được mấy nghìn tệ đã không ít rồi, nhưng chỉ dựa vào việc bán thảo, một tháng Lục U có thể thu được hơn mười nghìn.
Thứ nhất bởi vì bản thảo của cô có thị trường, rất nhiều công ty thiết kế nổi tiếng đều chỉ đích danh cô. Thứ hai là bởi cô rất chăm chỉ, non nửa tháng là có thể cho ra một bộ.
Bệnh tình của mẹ hiện nay cơ bản là dựa vào tiền kéo lại. Mỗi một đồng tiền cô kiếm được đều dùng để giữ mẹ lại thế giới này thêm một phút.
Lục U vừa đến cửa phỏng thiết kế thì nhận được cuộc gọi của Hứa Trầm Chu.
“Em đang ở đâu?”
“Đi làm.”
Tính cách Hứa Trầm Chu lạnh lẽo cô quanh, mấy năm nay sự nghiệp thành công nên trên người anh ta cũng thêm vài phần khí chất bá đạo của tổng giám đốc, anh ta nói một lèo: “Đợi lát nữa đến đón em, cùng đón sinh nhật.”
Lục U khẽ cắn môi dưới, hỏi: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Hứa Trầm Chu dừng một chút, nói ba chữ cho có lệ: “Anh yêu em.”
Lục U:...
Cô cảm thấy hoang đường mà bật cười, không định nhẫn nại nữa mà nói thẳng: “Hứa Trầm Chu, anh và Lâm Vãn Vãn đã lên hot search rồi đấy, lại ở chỗ tôi nói yêu tới yêu lui, mặt anh không đau sao?”
Hứa Trầm Chu biết, lâu như vậy cô không liên lạc với anh ta nhất định là vì nhìn thấy hot search. Chỉ có điều anh ta rất bình tĩnh, giải thích: “Mấy thứ trên mạng thật giả lẫn lộn, có gì hay mà quan tâm chứ, cùng lắm thỉnh thoảng xem cho vui là được rồi.”
“Anh và cô ta hai người ngồi ăn cơm dưới ánh nến là thỉnh thoảng xem cho vui à? Làm cho ai xem?”
“Đừng làm loạn nữa, bây giờ anh hơi bận, buổi tối sẽ nói chuyện với em.”
“Chia tay đi.”
Cùng lúc Lục U nói ra câu này, trái tim Hứa Trầm Chu đột nhiên trống rỗng.
“Em chắc chắn chưa.” Anh ta đè giọng xuống, nói: “Tiền thuốc men của mẹ em...”
Tít ------- Lục U cúp điện thoại.
-
Đứng trên sân thượng của tiệc rượu, Hứa Trầm Chu châm một điếu thuốc.
Phía sau, Lâm Vãn Vãn trong bộ váy dạ hội màu đen đi tới, quan tâm hỏi han: “Là bạn gái của anh sao?”
Tâm trạng Hứa Trầm Chu hơi bực bội: “Ừ.”
“Cô ấy để ý đến chuyện hot search nên giận dỗi với anh à?”
“Hơi hơi.”
Lâm Vãn Vãn thở dài: “Từ nhỏ hoàn cảnh sống của cô ấy đã ưu việt, có tính khí đại tiểu thư cũng là bình thường. Nhưng cô ấy đúng là không hiểu anh, chuyện bên ngoài của đàn ông cần gì giải thích với cô ấy chứ.”
Sắc mặt Hứa Trầm Chu càng thêm âm u.
Lâm Vãn Vãn đánh giá vẻ mặt của anh ta, lập tức sửa lời: “Đều tại em không tốt, không nên hẹn anh ra ngoài ăn cơm một mình, anh giới thiệu cho em tài nguyên tốt như vậy, em muốn nhân dịp sinh nhật anh... phải báo đáp anh thật tốt.”
“Giữa chúng ta không cần nói đến chuyện báo đáp gì cả.”
Lâm Vãn Vãn nhìn gương mặt đẹp trai của Hứa Trầm Chu, bỗng nhiên tiến lên, kéo ngón tay út của anh ta: “Trầm Chu, anh... sẽ không chia tay với cô ấy chứ?”
Hứa Trầm Chu dừng một chút, không biết nên đáp lại thế nào. Tính cách Lục U từ trước đến nay luôn thuận theo anh ta, anh ta nói một cô sẽ không làm hai. Nhưng vừa rồi thái độ của cô với anh ta đã thay đổi, khiến trong lòng anh ta có vài phần khúc mắc.
Hứa Trầm Chu dập điếu thuốc trong tay: “Nói sau đi.”
Trên cửa sổ ngoài phòng học, từng giọt mưa theo cửa kính chảy xuống như những con rắn độc trườn bò, chui vào trong lòng Lục U.
Nọc độc lan ra, ăn mòn trái tim.
Cô cầm chặt lấy điện thoại. Trong điện thoại là hình bạn trai cô – Hứa Trầm Chu đang cùng một người phụ nữ khác dùng bữa tối lãng mạn dưới nến. Tấm ảnh kia còn lên cả hot search, tiêu đề là –
#Nghi ngờ Hứa Trầm Chu và Lâm Vãn Vãn lộ chuyện tình cảm#
Một người là tổng giám đốc tuổi trẻ nhiều tiền của tập đoàn Vãn Chu, một người là hoa đán [1] đang nổi của giới giải trí, hai người này quan hệ mập mờ tất nhiên thu hút không ít lời những lời đồn đoán của cư dân mạng.
[1] hoa đán dùng để chỉ những nữ diễn viên nổi tiếng, có sức ảnh hưởng rộng, độ quốc dân cao, thiên về hình tượng ngôi sao của đại chúng.
Trên bục giảng, thấy Lục U thất thần, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, nên thầy hướng dẫn đã lấy bài tập cô mới nộp lên, lật ra rồi hỏi.
“Lục U, em đứng dậy trả lời xem, cảm xúc khi em thiết kế ra trang phục này là gì thế?”
Lục U mờ mit đứng dậy, đón nhận ánh mắt của thầy.
Nét mặt thầy hướng dẫn không tốt, giống như nghiêm khắc nhắc nhở cô: “Cần nhắc không?”
Những tiếng o o không ngừng chạy trong đầu Lục U, cô khống chế cơn đau như sóng triều ùn ùn kéo đến bên trong lồ.ng ngực, máy móc trả lời:
“Toàn bộ thiết kế của em mang lại cho người xem cảm giác ấm áp, lãng mạn. Điểm xuyết thêm họa tiết hoa hồng phức tạp tạo ra một cảm giác yêu đương nồng nhiệt.”
Sắc mặt thầy hướng dẫn dịu đi, nhắc nhở cô: “Đi học đừng phân tâm.”
“Xin lỗi ạ.”
Lục U ngồi xuống, nhét điện thoại vào ngăn bên cạnh cặp sách, kéo khóa lại.
...
Ánh mắt nghiền ngẫm của các sinh viên khác từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía Lục U.
Tại học viện nghệ thuật, Lục U cũng coi như một hoa khôi có sự tồn tại đặc biệt. Gương mặt trứng ngỗng xinh xắn động lòng người, ngũ quan mang theo vài phần non trẻ và ngoan ngoãn. Đôi mắt cô long lanh trong trẻo, nhưng cũng tự nhiên phóng khoáng tựa như một chai rượu nguyên chất.
Quả thật là đẹp từ trong trứng nước.
Có một nữ sinh ngồi sau thì thầm nói chuyện –
“Không hổ là sinh viên giỏi, ngồi bàn đầu cũng dám nghịch điện thoại công khai.”
“Ai mà nhịn được chuyện xấu của bạn trai mình và nữ minh tinh lên hẳn hot search chứ.”
“Hừ...”
“Mấy năm trước nhà họ Lục thuận lợi đủ bề, không phải sau đó đã phá sản rồi hay sao.”
“Chỉ là một đứa nghèo hèn, tuần trước vừa được phát học bổng, hỏi vay thôi mà làm như muốn mạng cậu ta ấy.”
“Với giá trị con người của Hứa Trầm Chu bây giờ, chắc hẳn cậu ta không trèo lên được.”
Một nữ sinh khoanh tay, lạnh lùng nói: “Tôi thấy Lục U đáng đời, một người phụ nữ trong lòng chỉ biết đến tiền thì làm gì có người đàn ông nào thích chứ.”
...
Mấy người đó sôi nổi thảo luận chuyện của Lục U mà không chú ý tới ở hàng cuối cùng của phòng học, có một người đàn ông đứng dậy bỏ ra ngoài, còn thuận tay vứt vật gì đó vào trong thùng rác.
Sau khi tan học, nữ sinh miệng mồm lợi hại nhất kia hét toáng lên: “A a a a!!!”
Mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa của cô ta không biết từ lúc nào đã bị người ta cắt hơn một nửa, còn bị treo ở thùng rác bên cạnh cửa ra vào.
Nữ sinh khóc lóc chạy đến phòng giám sát. Trong camera, người đàn ông thân hình cao lớn, ước chừng 1m88, mặc một chiếc hoodie phiên bản giới hạn trong bộ sưu tập mùa thu của Brioni, đeo khẩu trang che kín miệng và mũi.
Bên dưới mắt trái của anh ta có một nốt ruồi đỏ thẫm, tô điểm cho đôi mắt đẹp như sao trời, giống như nụ hôn của ác ma.
Vừa nhìn thấy cặp mắt kia, nữ sinh gào khóc lập tức ngậm miệng như nhìn thấy quỷ bò ra khỏi địa ngục.
Tưởng Đạc, trở về rồi.
...
Dãy bàn phía sau ầm ĩ như thế, Lục U cũng không rảnh tìm hiểu. Cô đeo cặp sách, gần như là chạy ra khỏi phòng học.
Sau cơn mưa, mặt trời ló ra khỏi tầng mây, xuyên qua vô vàn lớp lá tạo những vệt lốm đốm dưới mặt đất ướt nhẹp.
Lục U cảm thấy dường như sức lực toàn thân mình bị rút sạch, thân hình hơi lảo đảo, đi tới bên cạnh vườn hoa thì yếu ớt ngồi xuống chiếc ghế sắt bị rỉ. Cô cố gắng há to miệng nhưng vẫn cảm thấy hít thở không thông, giống như dìm dưới biển sâu, giác quan từ từ mất hết.
Ở đằng xa có tiếng sinh viên của CLB kịch nói đang tập luyện, âm thanh cách cô càng lúc càng xa, thứ duy nhất cô còn nghe thấy là nhịp đập của trái tim mình.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Cả người lạnh buốt, run rẩy, trái tim đang bị cắt thành từng mảnh nhỏ...
Bỗng tiếng di động vang lên không đúng lúc. Lục U liếc nhìn màn hình, ghi chú bốn chữ “Căn phòng nhỏ ngọt ngào” –
“Chào chị, bánh sinh nhật chị đặt vào một tuần trước đã làm xong rồi ạ. Chị xem lúc nào có thời gian rảnh rỗi, em sẽ đưa tới cho chị ạ.”
“Không cần nữa, hủy đơn đi.” Giọng cô hơi nhỏ, còn có chút chênh vênh: “Làm phiền rồi.”
“À, bởi vì trước đó đặt bánh đã chuyển khoản hết nên nếu hiện tại chị hủy thì sợ rằng không thể hoàn tiền lại cho chị ạ...”
Đối phương dừng một chút, nói tiếp: “Hay là vậy đi, em sẽ để trong tủ lạnh cho chị, lúc nào chị rảnh thì tới tiệm em lấy nhé.”
“Ừ.” Lục U cúp điện thoại.
Lúc này, một bé gái cầm kẹo mút đứng trước mặt Lục U, tò mò hỏi: “Chị ơi, sao chị lại khóc?”
Lục U sờ lên mặt mình, thì ra trong một thoáng... nước mắt đã lặng yên lăn xuống gò má.
“Bởi vì chị đã vứt đi thứ mình rất trân trọng.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bé gái hơi lo lắng: “Em giúp chị tìm nhé!”
Lục U mím môi, lắc đầu: “Không tìm được nữa, nó đã bị người khác cầm đi mất rồi.”
-
Lục U và Hứa Trầm Chu ở bên nhau từ khi cô học năm hai đại học, khi đó gia cảnh hai người chênh lệch khá xa. Lục U xuất thân từ gia đình giàu có, mà trong nhà Hứa Trầm Chu chỉ có chút tài sản, kinh doanh quần áo.
Mặc dù như thế nhưng hai người yêu nhau rất ngọt ngào. Nửa đêm cả hai còn trèo tường ra khỏi trường để đi đến công viên thể thao Olympic ngắm sao. Lúc ăn cơm ở căn-tin, hầu như lần nào Hứa Trầm Chu cũng gắp thịt từ bát mình sang cho cô, nói cô gầy như vậy, phải ăn thêm nhiều thịt.
...
Còn nhà Lục U, ông bà nội từng định một mối hôn sự từ lúc cô còn bé tí, nhưng bởi vì Lục U yêu đương nên tất nhiên chuyện hôn sự trên đầu môi này người lớn cũng sẽ không giữ lời.
Sau này, gia đình Lục U liên tục gặp biến cố, gia tộc phá sản, ông bà nội lần lượt qua đời, bố tự sát không thành trở thành người tàn tật, mẹ bị chẩn đoán mắc hội chứng tăng ure máu [2], cần một số tiền kếch xù để nằm viện...
[2] Hemolytic uremic syndrome (HUS) là tình trạng tan máu, giảm tiểu cầu và chấn thương thận cấp tính. Hội chứng này xảy ra khi khi các mạch máu nhỏ trong thận bị tổn thương và viêm, làm hình thành cục máu đông (huyết khối). Các cục máu đông làm tắc nghẽn hệ thống lọc của thận và dẫn đến suy thận, có thể đe dọa đến tính mạng.
Mặc dù như thế nhưng Hứa Trầm Chu vẫn không bỏ rơi Lục U, còn cùng cô chống đỡ, vượt qua hoàn cảnh.
Sau này Lục U lại bảo lưu việc học nghiên cứu sinh, vốn dĩ cô định bỏ hẳn để sớm ra ngoài tìm việc, kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Nhưng Hứa Trầm Chu lại nói với cô, bảo cô kiên trì học tập, tiếp tục học chuyên sâu về lĩnh vực thiết kế thời trang mà cô yêu thích bởi ngành này nếu học không sâu thì không thể làm được gì.
Lục U thực sự rất cảm kích Hứa Trầm Chu, cũng rất yêu anh ta, nhưng ai mà nghĩ tới...
Không lâu sau, ở bữa tiệc mừng công công ty lên sàn, Lục U gặp được hoa đán đang nổi trong giới giải trí – Lâm Vãn Vãn.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội lấp lánh, cầm ly rượu, mỉm cười chúc mừng Hứa Trầm Chu: “Chúc mừng nhé tổng giám đốc Hứa.”
Từ trong ánh mắt Hứa Trầm Chu nhìn cô ta, Lục U đọc được chút manh mối mơ hồ.
Sau khi Lục U đi hỏi thăm thì biết Lâm Vãn Vãn này là mối tình đầu của Hứa Trầm Chu khi anh ta học cấp ba. Nhưng bởi vì xuất thân thấp của cô ta nên nhà họ Hứa không đồng ý chuyện tình cảm của bọn họ.
Sau khi lên đại học, nhà họ Hứa để mắt tới nhà họ Lục nổi bật như mặt trời ban trưa, hy vọng Hứa Trầm Chu và Lục U ở bên nhau. Và rồi hai người thực sự đã ở bên nhau, là Hứa Trầm Chu chủ động theo đuổi Lục U.
Nhưng mà, vào năm thứ tư, gia đình Lục U sa sút, nhà họ Hứa lại thúc giục Hứa Trầm Chu nhanh chóng chia tay với Lục U. Có lẽ bởi vì anh ta ghét bị người khác sắp đặt, ghét làm một người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời răm rắp nên vẫn kiên trì ở bên cạnh Lục U.
Mãi cho đến khi... công ty lên sàn, mối tình đầu Lâm Vãn Vãn trở về.
-
Máu chó thật đấy, Lục U dần hồi phục lại sau tâm trạng sa sút.
Mấy năm nay, cô trải qua việc gia đình phá sản, trải qua cảnh trong một đêm từ công chúa nhỏ không lo cơm ăn áo mặc biến thành một sinh viên nghèo trắng tay, thậm chí còn nợ nần.
Ở trước mặt cuộc sống khắc nghiệt, tình cảm quả thực nhỏ bé chẳng đáng nhắc đến. Cố gắng sống sót, cố gắng làm việc kiếm tiền, bảo vệ người nhà mới là việc cô nên làm.
Cô bé kia vẫn lo lắng nhìn cô.
Lục U lau nước mắt, cười nói với cô bé: “Đột nhiên chị cảm thấy thứ mình vứt đi dường như cũng không quan trọng như vậy, chị không cần nữa.”
Dứt lời, cô đứng dậy đi về phía phòng thiết kế.
Bên ngoài trường học mở một phòng thiết kế, đó là nơi cô đang làm việc. Phòng thiết kế này nhận bản thảo của sinh viên học viện nghệ thuật rồi bán trao tay cho các công ty thiết kế với giá cao, sửa đổi một hồi là có thể tham gia vào triển lãm thời trang rồi.
Đây là một hiện tượng rất phổ biến trong giới, bởi vì người mới muốn ra mặt rất khó. Người khác bán bản thảo, một tháng có thể thu được mấy nghìn tệ đã không ít rồi, nhưng chỉ dựa vào việc bán thảo, một tháng Lục U có thể thu được hơn mười nghìn.
Thứ nhất bởi vì bản thảo của cô có thị trường, rất nhiều công ty thiết kế nổi tiếng đều chỉ đích danh cô. Thứ hai là bởi cô rất chăm chỉ, non nửa tháng là có thể cho ra một bộ.
Bệnh tình của mẹ hiện nay cơ bản là dựa vào tiền kéo lại. Mỗi một đồng tiền cô kiếm được đều dùng để giữ mẹ lại thế giới này thêm một phút.
Lục U vừa đến cửa phỏng thiết kế thì nhận được cuộc gọi của Hứa Trầm Chu.
“Em đang ở đâu?”
“Đi làm.”
Tính cách Hứa Trầm Chu lạnh lẽo cô quanh, mấy năm nay sự nghiệp thành công nên trên người anh ta cũng thêm vài phần khí chất bá đạo của tổng giám đốc, anh ta nói một lèo: “Đợi lát nữa đến đón em, cùng đón sinh nhật.”
Lục U khẽ cắn môi dưới, hỏi: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Hứa Trầm Chu dừng một chút, nói ba chữ cho có lệ: “Anh yêu em.”
Lục U:...
Cô cảm thấy hoang đường mà bật cười, không định nhẫn nại nữa mà nói thẳng: “Hứa Trầm Chu, anh và Lâm Vãn Vãn đã lên hot search rồi đấy, lại ở chỗ tôi nói yêu tới yêu lui, mặt anh không đau sao?”
Hứa Trầm Chu biết, lâu như vậy cô không liên lạc với anh ta nhất định là vì nhìn thấy hot search. Chỉ có điều anh ta rất bình tĩnh, giải thích: “Mấy thứ trên mạng thật giả lẫn lộn, có gì hay mà quan tâm chứ, cùng lắm thỉnh thoảng xem cho vui là được rồi.”
“Anh và cô ta hai người ngồi ăn cơm dưới ánh nến là thỉnh thoảng xem cho vui à? Làm cho ai xem?”
“Đừng làm loạn nữa, bây giờ anh hơi bận, buổi tối sẽ nói chuyện với em.”
“Chia tay đi.”
Cùng lúc Lục U nói ra câu này, trái tim Hứa Trầm Chu đột nhiên trống rỗng.
“Em chắc chắn chưa.” Anh ta đè giọng xuống, nói: “Tiền thuốc men của mẹ em...”
Tít ------- Lục U cúp điện thoại.
-
Đứng trên sân thượng của tiệc rượu, Hứa Trầm Chu châm một điếu thuốc.
Phía sau, Lâm Vãn Vãn trong bộ váy dạ hội màu đen đi tới, quan tâm hỏi han: “Là bạn gái của anh sao?”
Tâm trạng Hứa Trầm Chu hơi bực bội: “Ừ.”
“Cô ấy để ý đến chuyện hot search nên giận dỗi với anh à?”
“Hơi hơi.”
Lâm Vãn Vãn thở dài: “Từ nhỏ hoàn cảnh sống của cô ấy đã ưu việt, có tính khí đại tiểu thư cũng là bình thường. Nhưng cô ấy đúng là không hiểu anh, chuyện bên ngoài của đàn ông cần gì giải thích với cô ấy chứ.”
Sắc mặt Hứa Trầm Chu càng thêm âm u.
Lâm Vãn Vãn đánh giá vẻ mặt của anh ta, lập tức sửa lời: “Đều tại em không tốt, không nên hẹn anh ra ngoài ăn cơm một mình, anh giới thiệu cho em tài nguyên tốt như vậy, em muốn nhân dịp sinh nhật anh... phải báo đáp anh thật tốt.”
“Giữa chúng ta không cần nói đến chuyện báo đáp gì cả.”
Lâm Vãn Vãn nhìn gương mặt đẹp trai của Hứa Trầm Chu, bỗng nhiên tiến lên, kéo ngón tay út của anh ta: “Trầm Chu, anh... sẽ không chia tay với cô ấy chứ?”
Hứa Trầm Chu dừng một chút, không biết nên đáp lại thế nào. Tính cách Lục U từ trước đến nay luôn thuận theo anh ta, anh ta nói một cô sẽ không làm hai. Nhưng vừa rồi thái độ của cô với anh ta đã thay đổi, khiến trong lòng anh ta có vài phần khúc mắc.
Hứa Trầm Chu dập điếu thuốc trong tay: “Nói sau đi.”