Chương : 42
Hai người nghiêm mặt, Đồng Khu mang dược tiến vào.
Vừa vào bên trong Đồng Khu liền cảm giác không khí không đúng, muốn lui ra ngoài. Chính là nghĩ dược này là cực trân quý, Cốc chủ từng ngàn lần dặn dò sau khi sắc thuốc xong phải trong vòng một khắc uống thuốc hết, nếu không dược hiệu sẽ không còn. Hắn đành phải cứng rắn tiến lên: “Thiếu chủ, ngài mau uống dược.”
Vân Dạ nghiêng đầu đi không để ý tới.
“Thiếu chủ, nên uống dược.”
“Không uống, đi ra ngoài!”
“Thiếu chủ…” Đồng Khu do dự.
Vân Kha thấy thế liền tiếp nhận chén thuốc, vừa muốn đem qua, còn không nói chuyện, Vân Dạ đã ngửi thấy vị thuốc đông y, đột nhiên hướng phía sau vung tay lên, phẫn nộ quát: “Ngươi điếc sao! Ta nói ta không uống!”
Chỉ nghe ‘Choang’ một tiếng, chén thuốc rơi xuống, thuốc dội vào người Vân Kha, chén thuốc cũng dập nát từng mảnh trên mặt đất.
Vân Dạ cả kinh!
Vân Kha sắc mặt đại biến.
Vân Kha tính tình luôn luôn nhu hòa, nhưng không phải không biết cáu giận. Hắn xuất thân hoàng thất, quý vi thiên tử, từ nhỏ đến lớn, ai dám làm trái tâm ý hắn! Chính là Vân Dạ, tuy là hắn từ nhỏ cưng chiều quá mức nhưng cũng chưa bao giờ để hắn ở trước mặt mình làm càn. Lúc trước ý đồ của Vân Dạ ở Chiêu Dương phủ vô lễ, hành động bạo lực ở ngự thư phòng đều khiến Vân Kha nổi giận.
“Ngươi… Làm càn!” Vân Kha cũng giận, nhịn không được quát.
Chính mình ôn tồn tận tình khuyên bảo hắn cả một buổi sáng, miệng khô lưỡi khô tâm tình mỏi mệt, hắn lại vẫn như cũ quyết giữ ý mình. Hiện tại lại như thế tùy hứng vô lễ.
Vân Dạ cũng biết mình làm quá phận, bản thân có chút bất an. Ai ngờ ngẩng đầu lại thấy Vân Kha vẻ mặt tức giận lớn tiếng quát mình, làm sao còn có ôn nhu ngày xưa, máu nóng cũng không khỏi bốc lên: “Ta luôn luôn làm càn như thế, Hoàng Thượng cũng không phải hôm nay mới biết.”
Hắn lời này rõ ràng là phải kích động Vân Kha thêm tức giận. “Vân Dạ! Ngươi đừng tưởng rằng trẫm cưng chiều ngươi yêu ngươi, là có thể chịu được ngươi tùy hứng làm bậy.” Vân Kha khí phách đế vương lập tức hiện lên, nhịn không được xưng ‘trẫm’.
Vân Dạ vừa thấy thế, cảm giác ủy khuất càng tăng, lại quật cường quay mặt qua chỗ khác, vẫn như cũ lạnh giọng lãnh khí nói: “Hoàng Thượng nếu không muốn nhẫn thì không cần nhẫn, cũng không ai bức ngài!”
“Hảo! Hảo!” Vân Kha tức giận đến phát run, nhịn không được nói: “Ngươi nếu nói vậy, trẫm cũng không lưu lại nữa, hôm nay sẽ rời Vạn Hoa Cốc để cho nơi này thanh tĩnh.” Nói xong Vân Kha phất tay áo rời đi.
Đồng Khu đứng một bên vẫn không nói một lời. Hắn thấy Hoàng Thượng rời đi cũng theo yên lặng lui ra. Hắn hiểu thái độ làm người của Vân Dạ, biết Vân Dạ không muốn ở trước mặt người khác tỏ ra yếu thế.
Trong phòng cũng chỉ còn lại Vân Dạ một người. Hắn chậm rãi đè lại bụng, ngã xuống giường.
Vừa rồi thai nhi bắt đầu nháo động, lúc này càng thêm lợi hại.
Trước kia mỗi lần như thế Vân Kha đều đã giúp hắn chậm rãi xoa bụng trấn an đứa nhỏ. Nói cũng kỳ quái, thai nhi đặc biệt nghe hắn, không lâu sau sẽ yên tĩnh, làm cho mình cảm thấy bớt khổ sở không ít. Chính là hiện tại…
Vân Dạ cảm thấy tuy rằng ủy khuất thương tâm, nhưng thấy Vân Kha phất tay rời đi, lại càng thêm hối hận hành vi ngu xuẩn vừa rồi của mình.
Nằm trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới Vân Kha nói phải rời khỏi Vạn Hoa Cốc. Lần này từ biệt, không biết có thật có thể Trung thu tái kiến.
Nếu hắn ở trên chiến trường bị thương thì làm sao lo liệu? Nếu vết thương cũ tái phát thương thế tăng lên làm sao lo liệu? Chính mình khi đó sắp sanh, vạn nhất không đợi được hắn trở về đứa nhỏ liền lâm thế làm sao lo liệu? Vạn nhất…vạn nhất chính mình không bảo hộ tánh mạng làm sao lo liệu? Nói không chừng từ nay về sau hai người sẽ gặp thiên nhân vĩnh cách…
Càng nghĩ càng nhịn không được hoảng hốt bất an, tim đập càng lúc càng nhanh.
Vô luận như thế nào, hắn không thể để cho Vân Kha cứ như vậy rời đi!
Bất chấp đau bụng, Vân Dạ đột nhiên đứng dậy, đuổi theo.
Vừa vào bên trong Đồng Khu liền cảm giác không khí không đúng, muốn lui ra ngoài. Chính là nghĩ dược này là cực trân quý, Cốc chủ từng ngàn lần dặn dò sau khi sắc thuốc xong phải trong vòng một khắc uống thuốc hết, nếu không dược hiệu sẽ không còn. Hắn đành phải cứng rắn tiến lên: “Thiếu chủ, ngài mau uống dược.”
Vân Dạ nghiêng đầu đi không để ý tới.
“Thiếu chủ, nên uống dược.”
“Không uống, đi ra ngoài!”
“Thiếu chủ…” Đồng Khu do dự.
Vân Kha thấy thế liền tiếp nhận chén thuốc, vừa muốn đem qua, còn không nói chuyện, Vân Dạ đã ngửi thấy vị thuốc đông y, đột nhiên hướng phía sau vung tay lên, phẫn nộ quát: “Ngươi điếc sao! Ta nói ta không uống!”
Chỉ nghe ‘Choang’ một tiếng, chén thuốc rơi xuống, thuốc dội vào người Vân Kha, chén thuốc cũng dập nát từng mảnh trên mặt đất.
Vân Dạ cả kinh!
Vân Kha sắc mặt đại biến.
Vân Kha tính tình luôn luôn nhu hòa, nhưng không phải không biết cáu giận. Hắn xuất thân hoàng thất, quý vi thiên tử, từ nhỏ đến lớn, ai dám làm trái tâm ý hắn! Chính là Vân Dạ, tuy là hắn từ nhỏ cưng chiều quá mức nhưng cũng chưa bao giờ để hắn ở trước mặt mình làm càn. Lúc trước ý đồ của Vân Dạ ở Chiêu Dương phủ vô lễ, hành động bạo lực ở ngự thư phòng đều khiến Vân Kha nổi giận.
“Ngươi… Làm càn!” Vân Kha cũng giận, nhịn không được quát.
Chính mình ôn tồn tận tình khuyên bảo hắn cả một buổi sáng, miệng khô lưỡi khô tâm tình mỏi mệt, hắn lại vẫn như cũ quyết giữ ý mình. Hiện tại lại như thế tùy hứng vô lễ.
Vân Dạ cũng biết mình làm quá phận, bản thân có chút bất an. Ai ngờ ngẩng đầu lại thấy Vân Kha vẻ mặt tức giận lớn tiếng quát mình, làm sao còn có ôn nhu ngày xưa, máu nóng cũng không khỏi bốc lên: “Ta luôn luôn làm càn như thế, Hoàng Thượng cũng không phải hôm nay mới biết.”
Hắn lời này rõ ràng là phải kích động Vân Kha thêm tức giận. “Vân Dạ! Ngươi đừng tưởng rằng trẫm cưng chiều ngươi yêu ngươi, là có thể chịu được ngươi tùy hứng làm bậy.” Vân Kha khí phách đế vương lập tức hiện lên, nhịn không được xưng ‘trẫm’.
Vân Dạ vừa thấy thế, cảm giác ủy khuất càng tăng, lại quật cường quay mặt qua chỗ khác, vẫn như cũ lạnh giọng lãnh khí nói: “Hoàng Thượng nếu không muốn nhẫn thì không cần nhẫn, cũng không ai bức ngài!”
“Hảo! Hảo!” Vân Kha tức giận đến phát run, nhịn không được nói: “Ngươi nếu nói vậy, trẫm cũng không lưu lại nữa, hôm nay sẽ rời Vạn Hoa Cốc để cho nơi này thanh tĩnh.” Nói xong Vân Kha phất tay áo rời đi.
Đồng Khu đứng một bên vẫn không nói một lời. Hắn thấy Hoàng Thượng rời đi cũng theo yên lặng lui ra. Hắn hiểu thái độ làm người của Vân Dạ, biết Vân Dạ không muốn ở trước mặt người khác tỏ ra yếu thế.
Trong phòng cũng chỉ còn lại Vân Dạ một người. Hắn chậm rãi đè lại bụng, ngã xuống giường.
Vừa rồi thai nhi bắt đầu nháo động, lúc này càng thêm lợi hại.
Trước kia mỗi lần như thế Vân Kha đều đã giúp hắn chậm rãi xoa bụng trấn an đứa nhỏ. Nói cũng kỳ quái, thai nhi đặc biệt nghe hắn, không lâu sau sẽ yên tĩnh, làm cho mình cảm thấy bớt khổ sở không ít. Chính là hiện tại…
Vân Dạ cảm thấy tuy rằng ủy khuất thương tâm, nhưng thấy Vân Kha phất tay rời đi, lại càng thêm hối hận hành vi ngu xuẩn vừa rồi của mình.
Nằm trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới Vân Kha nói phải rời khỏi Vạn Hoa Cốc. Lần này từ biệt, không biết có thật có thể Trung thu tái kiến.
Nếu hắn ở trên chiến trường bị thương thì làm sao lo liệu? Nếu vết thương cũ tái phát thương thế tăng lên làm sao lo liệu? Chính mình khi đó sắp sanh, vạn nhất không đợi được hắn trở về đứa nhỏ liền lâm thế làm sao lo liệu? Vạn nhất…vạn nhất chính mình không bảo hộ tánh mạng làm sao lo liệu? Nói không chừng từ nay về sau hai người sẽ gặp thiên nhân vĩnh cách…
Càng nghĩ càng nhịn không được hoảng hốt bất an, tim đập càng lúc càng nhanh.
Vô luận như thế nào, hắn không thể để cho Vân Kha cứ như vậy rời đi!
Bất chấp đau bụng, Vân Dạ đột nhiên đứng dậy, đuổi theo.