Chương : 56
Trong cơ thể lại một trận quặn đau xoay trời chuyển đất. Cho dù Vân Dạ mạnh mẽ như vậy, bị đau đớn tra tấn như thế lâu, cuối cùng không thể kiềm được kêu to lên.
“A!… Ta không sinh! Ta không muốn sinh nữa!… Vân Kha! Vân Kha…”
Đau đớn ùn ùn kéo đến, giống một cơn sóng biển lớn không ngừng hướng Vân Dạ đánh lại.
Vân Dạ có thể cảm giác được đứa nhỏ ở trong cơ thể hắn dùng sức giãy giụa, căn bản không để ý hắn, liều mạng tìm chỗ xung yếu để đi ra. Vân Dạ đau đến hắn toàn thân đều co rút.
Nắm chặt bố khăn hai bên, tay Vân Dạ dùng sức đều trở nên trắng.
“Vân Kha!… Vân Kha!… Ngươi ở nơi nào?…Trở về nhanh lên” Vân Dạ cuối cùng đánh mất lý trí, giọng khàn khàn mà điên cuồng.
Phóng ngựa vọt vào ‘Say trà cư’. Vân Kha xoay người xuống ngựa, thân hình còn chưa đứng vững, liền nghe thấy được theo phòng trong truyền ra tiếng Vân Dạ quát tháo.
“Dạ Nhi!” Vân Kha sắc mặt trắng bệch, chạy vội đi. Bách Tùng canh giữ ở trước cửa thấp thỏm lo âu, còn không có kịp phản ứng đã thấy Hoàng Thượng như gió đẩy cửa mà xông vào.
Nằm trong nội thất phía sau bình phong, nằm ở tháp thượng Vân Dạ nửa tỉnh nửa mê nghe được thanh âm Vân Kha.
“Vân…Vân Kha…” Vân Dạ vừa mở mắt, xuyên qua tầm mắt bị mồ hôi che dấu, mơ hồ thấy sắc mặt Vân Kha tuấn mỹ tái nhợt cùng bàng hoàng.
“Dạ Nhi!” Gắt gao nắm lấy tay Vân Dạ, Vân Kha thất kinh.
“Vân Kha… Ngươi đã về…” Khuôn mặt Vân Dạ kinh hỉ còn chưa kịp hiện ra lại bị đau đớn kéo về thực tế. Cầm thật chặt tay Vân Kha, lực kia cơ hồ phải bóp nát tay xương hắn.
“Ân a…” Cố gắng nhẫn nhịn đau bụng sinh, “Ngươi…. ngươi cuối cùng đã trở lại… Vân Kha…Ta đau quá…Đau quá…” Ở trước mặt Vân Kha, nước mắt Vân Dạ rốt cuộc áp lực không được chảy dài tới cổ.
Vân Kha cảm thấy được lòng tan nát.
Thẩm Băng Phong vốn định để Hoàng Thượng rời khỏi nội thất, nhưng là gặp vẻ mặt Hoàng Thượng, chỉ sợ vô luận thế nào cũng sẽ không rời đi. Tái nhìn thoáng qua tình huống Vân Dạ, còn không biết phải chống đỡ bao lâu. Có Hoàng Thượng bên cạnh cũng tốt. Thẩm Băng Phong liền không mở miệng.
Vân Kha một tấc cũng không rời Vân Dạ, nhìn hắn đau bụng sinh giãy giụa, cực kỳ lo âu.
“Dạ Nhi! Kiên cường chút! Ngươi sẽ không sao! Không sao đâu…” Vân Kha một bên thì thào an ủi Dạ Nhi, một bên tay run rẩy dùng bố khăn nhẹ nhàng vì hắn chà lau mồ hôi trên trán, trên cổ, chính là mồ hôi mới luôn càng không ngừng hạ xuống, rất nhanh bố khăn liền sũng nước.
“Ân ách…” Vân Dạ có thiên ngôn vạn ngữ sẽ đối Vân Kha nói, chính là hiện tại lại một chữ cũng nói không nên lời. Chỉ cần Vân Kha ở bên cạnh hắn, đột nhiên trong lòng lại trào ra vô hạn dũng khí, thậm chí ngay cả tâm đau đớn cũng có thể chịu được.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Băng Phong lại kiểm tra một chút Vân Dạ, tình huống không có chuyển biến quá lớn. Hơn nữa kỳ quái chính là nước ối giống như ngừng chảy ra.
Thẩm Băng Phong ấn ấn bụng Vân Dạ, nước ối cũng không có chảy hết. Chính là gián đoạn đình chỉ sinh sản, đau bụng sinh sẽ còn liên tục.
Bởi vì là sinh non, thai nhi không lớn như bình thường nhưng vẫn không thể khinh thường. Vô luận như thế nào, lấy hình thể Vân Dạ nam tử xương chậu chật hẹp, thai nhi vẫn là ra không được.
Hơn nữa lấy tốc độ nước ối thong thả xói mòn, căn bản đối nhau sản không tạo nên bất cứ tác dụng gì.
Thẩm Băng Phong nhìn xem Vân Dạ, biết hắn sắp tới cực hạn. Từ trong ngực xuất ra một lọ màu trắng, từ bên trong đổ ra hai khỏa kim tâm đan trân quý, đưa cho Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng, đây là kim tâm đan, cho Vân Dạ ăn một viên.”
Vân Kha nhìn trong tay hai viên thuốc màu vàng, nghi hoặc nhìn Thẩm Băng Phong
“Kia một viên là cho ngài.” Thẩm Băng Phong mặt nhăn mi, nhìn sắc mặt Hoàng Thượng xám trắng.
Hắn sớm đã biết Hoàng Thượng ở Viêm cảnh lại gặp chuyện nhưng không nói cho Vân Dạ, không muốn Vân Dạ lo lắng ảnh hưởng thân thể.
Buổi sáng hôm nay khi Hoàng Thượng lảo đảo vọt vào nội thất đến, Thẩm Băng Phong liền nhìn ra Hoàng Thượng nội thương sâu nặng không có thể lực. Lúc này lại ở trong này bồi Vân Dạ vài canh giờ, nếu không dùng tiên đan cứu, chỉ sợ như thế này đứa nhỏ còn chưa sinh hạ, Vân Dạ còn phải cố gắng, Hoàng Thượng sẽ chịu không nổi mà ngất đi.
Thẩm Băng Phong trong lòng hít một hơi, hai người kia…
Đối Lâm Kỳ gật gật đầu, ý bảo hắn đi chuẩn bị.
Lâm Kỳ sắc mặt trắng nhợt, không đành lòng nhìn Thiếu chủ một cái, vội vàng đi xuống.
Vân Kha cẩn thận giúp Vân Dạ ngồi dậy, cho hắn ăn kim tâm đan.
Vân Dạ ngã vào trong lòng Vân Kha, vừa rồi hoảng hốt xuôi tai nghe thấy lời cậu nói, lúc này mới mơ hồ thấy Vân Kha sắc mặt quả thật khó coi, so với lúc rời đi Vạn Hoa Cốc đã gầy đi rất nhiều.
Vân Dạ bắt lấy tay Vân Kha run giọng hỏi: “Vân, Vân Kha… Ngươi…. ngươi…ách…” Cố nén đau bụng sinh, Vân Dạ đứt quãng hỏi han: “Ngươi xảy ra chuyện gì…”
“Ta không sao! Ta không sao!” Vân Kha nhìn bộ dáng Vân Dạ đau đớn, sớm đem tình huống thân thể của chính mình ném ra sau não. Lúc này nghe Thẩm Băng Phong nhắc nhở mới phát hiện mình quả thật tay chân lạnh lẽo, cả người vô lực, có chút choáng váng. Cũ tật tại ngực lại ẩn ẩn đau.
Vân Dạ biết Vân Kha chỉ là đang an ủi mình. Nhưng chính hắn hiện tại cũng đã mất nửa cái mạng, trên người đau đến hận không thể xé bụng mình, đem tiểu gia khỏa đang tra tấn bên trong bụng bắt lấy, hung hăng đánh tiểu thí (mông) hắn. Làm sao còn có khí lực hỏi chuyện Vân Kha. Hắn chặt chẽ bám lấy ống tay áo Vân Kha, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng.
“A!… Ta không sinh! Ta không muốn sinh nữa!… Vân Kha! Vân Kha…”
Đau đớn ùn ùn kéo đến, giống một cơn sóng biển lớn không ngừng hướng Vân Dạ đánh lại.
Vân Dạ có thể cảm giác được đứa nhỏ ở trong cơ thể hắn dùng sức giãy giụa, căn bản không để ý hắn, liều mạng tìm chỗ xung yếu để đi ra. Vân Dạ đau đến hắn toàn thân đều co rút.
Nắm chặt bố khăn hai bên, tay Vân Dạ dùng sức đều trở nên trắng.
“Vân Kha!… Vân Kha!… Ngươi ở nơi nào?…Trở về nhanh lên” Vân Dạ cuối cùng đánh mất lý trí, giọng khàn khàn mà điên cuồng.
Phóng ngựa vọt vào ‘Say trà cư’. Vân Kha xoay người xuống ngựa, thân hình còn chưa đứng vững, liền nghe thấy được theo phòng trong truyền ra tiếng Vân Dạ quát tháo.
“Dạ Nhi!” Vân Kha sắc mặt trắng bệch, chạy vội đi. Bách Tùng canh giữ ở trước cửa thấp thỏm lo âu, còn không có kịp phản ứng đã thấy Hoàng Thượng như gió đẩy cửa mà xông vào.
Nằm trong nội thất phía sau bình phong, nằm ở tháp thượng Vân Dạ nửa tỉnh nửa mê nghe được thanh âm Vân Kha.
“Vân…Vân Kha…” Vân Dạ vừa mở mắt, xuyên qua tầm mắt bị mồ hôi che dấu, mơ hồ thấy sắc mặt Vân Kha tuấn mỹ tái nhợt cùng bàng hoàng.
“Dạ Nhi!” Gắt gao nắm lấy tay Vân Dạ, Vân Kha thất kinh.
“Vân Kha… Ngươi đã về…” Khuôn mặt Vân Dạ kinh hỉ còn chưa kịp hiện ra lại bị đau đớn kéo về thực tế. Cầm thật chặt tay Vân Kha, lực kia cơ hồ phải bóp nát tay xương hắn.
“Ân a…” Cố gắng nhẫn nhịn đau bụng sinh, “Ngươi…. ngươi cuối cùng đã trở lại… Vân Kha…Ta đau quá…Đau quá…” Ở trước mặt Vân Kha, nước mắt Vân Dạ rốt cuộc áp lực không được chảy dài tới cổ.
Vân Kha cảm thấy được lòng tan nát.
Thẩm Băng Phong vốn định để Hoàng Thượng rời khỏi nội thất, nhưng là gặp vẻ mặt Hoàng Thượng, chỉ sợ vô luận thế nào cũng sẽ không rời đi. Tái nhìn thoáng qua tình huống Vân Dạ, còn không biết phải chống đỡ bao lâu. Có Hoàng Thượng bên cạnh cũng tốt. Thẩm Băng Phong liền không mở miệng.
Vân Kha một tấc cũng không rời Vân Dạ, nhìn hắn đau bụng sinh giãy giụa, cực kỳ lo âu.
“Dạ Nhi! Kiên cường chút! Ngươi sẽ không sao! Không sao đâu…” Vân Kha một bên thì thào an ủi Dạ Nhi, một bên tay run rẩy dùng bố khăn nhẹ nhàng vì hắn chà lau mồ hôi trên trán, trên cổ, chính là mồ hôi mới luôn càng không ngừng hạ xuống, rất nhanh bố khăn liền sũng nước.
“Ân ách…” Vân Dạ có thiên ngôn vạn ngữ sẽ đối Vân Kha nói, chính là hiện tại lại một chữ cũng nói không nên lời. Chỉ cần Vân Kha ở bên cạnh hắn, đột nhiên trong lòng lại trào ra vô hạn dũng khí, thậm chí ngay cả tâm đau đớn cũng có thể chịu được.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Băng Phong lại kiểm tra một chút Vân Dạ, tình huống không có chuyển biến quá lớn. Hơn nữa kỳ quái chính là nước ối giống như ngừng chảy ra.
Thẩm Băng Phong ấn ấn bụng Vân Dạ, nước ối cũng không có chảy hết. Chính là gián đoạn đình chỉ sinh sản, đau bụng sinh sẽ còn liên tục.
Bởi vì là sinh non, thai nhi không lớn như bình thường nhưng vẫn không thể khinh thường. Vô luận như thế nào, lấy hình thể Vân Dạ nam tử xương chậu chật hẹp, thai nhi vẫn là ra không được.
Hơn nữa lấy tốc độ nước ối thong thả xói mòn, căn bản đối nhau sản không tạo nên bất cứ tác dụng gì.
Thẩm Băng Phong nhìn xem Vân Dạ, biết hắn sắp tới cực hạn. Từ trong ngực xuất ra một lọ màu trắng, từ bên trong đổ ra hai khỏa kim tâm đan trân quý, đưa cho Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng, đây là kim tâm đan, cho Vân Dạ ăn một viên.”
Vân Kha nhìn trong tay hai viên thuốc màu vàng, nghi hoặc nhìn Thẩm Băng Phong
“Kia một viên là cho ngài.” Thẩm Băng Phong mặt nhăn mi, nhìn sắc mặt Hoàng Thượng xám trắng.
Hắn sớm đã biết Hoàng Thượng ở Viêm cảnh lại gặp chuyện nhưng không nói cho Vân Dạ, không muốn Vân Dạ lo lắng ảnh hưởng thân thể.
Buổi sáng hôm nay khi Hoàng Thượng lảo đảo vọt vào nội thất đến, Thẩm Băng Phong liền nhìn ra Hoàng Thượng nội thương sâu nặng không có thể lực. Lúc này lại ở trong này bồi Vân Dạ vài canh giờ, nếu không dùng tiên đan cứu, chỉ sợ như thế này đứa nhỏ còn chưa sinh hạ, Vân Dạ còn phải cố gắng, Hoàng Thượng sẽ chịu không nổi mà ngất đi.
Thẩm Băng Phong trong lòng hít một hơi, hai người kia…
Đối Lâm Kỳ gật gật đầu, ý bảo hắn đi chuẩn bị.
Lâm Kỳ sắc mặt trắng nhợt, không đành lòng nhìn Thiếu chủ một cái, vội vàng đi xuống.
Vân Kha cẩn thận giúp Vân Dạ ngồi dậy, cho hắn ăn kim tâm đan.
Vân Dạ ngã vào trong lòng Vân Kha, vừa rồi hoảng hốt xuôi tai nghe thấy lời cậu nói, lúc này mới mơ hồ thấy Vân Kha sắc mặt quả thật khó coi, so với lúc rời đi Vạn Hoa Cốc đã gầy đi rất nhiều.
Vân Dạ bắt lấy tay Vân Kha run giọng hỏi: “Vân, Vân Kha… Ngươi…. ngươi…ách…” Cố nén đau bụng sinh, Vân Dạ đứt quãng hỏi han: “Ngươi xảy ra chuyện gì…”
“Ta không sao! Ta không sao!” Vân Kha nhìn bộ dáng Vân Dạ đau đớn, sớm đem tình huống thân thể của chính mình ném ra sau não. Lúc này nghe Thẩm Băng Phong nhắc nhở mới phát hiện mình quả thật tay chân lạnh lẽo, cả người vô lực, có chút choáng váng. Cũ tật tại ngực lại ẩn ẩn đau.
Vân Dạ biết Vân Kha chỉ là đang an ủi mình. Nhưng chính hắn hiện tại cũng đã mất nửa cái mạng, trên người đau đến hận không thể xé bụng mình, đem tiểu gia khỏa đang tra tấn bên trong bụng bắt lấy, hung hăng đánh tiểu thí (mông) hắn. Làm sao còn có khí lực hỏi chuyện Vân Kha. Hắn chặt chẽ bám lấy ống tay áo Vân Kha, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng.