Chương 3
Ngoại trừ phim truyền hình ra Ngu Thất còn thấy được một số thứ kỳ quái, một lát sau cậu mới biết đó là quảng cáo, còn có cái gì mà thu nhập một tháng của streamer hơn trăm vạn và mấy tin tức xã hội. Thị lực và thính lực của Ngu Thất rất tốt, trí nhớ vượt trội, chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi mà đã tiếp thu được một lượng lớn tri thức, cũng bắt đầu xác lập nhận thức về thế giới này.
Lúc Ngu Thất đang suy nghĩ tiếp theo phải làm gì thì đột nhiên lại bị người ta mua mất, đã vậy Ngu Thất còn nhận ra được người mua mình chính là người đàn ông tên Vệ Thập Mệnh.
Nguyên nhân là vì cả ngày Ngu Thất không dám ăn gì, chờ đến tận lúc chủ tiệm tan làm thì mới hưng phấn đến mức nhảy lên, sau đó bị thám tử Vệ đi ngang qua phát hiện, cậu còn chưa xác định được bước tiếp theo nên làm gì thì đã được đưa tới một nơi lạ lẫm.
Nơi ở mới này rộng hơn Hoa Điểu Thủy Vực rất nhiều, chỉ là trong bể cá chỉ có một mình cậu, không có thức ăn dự trữ.
Ngu Thất đói bụng cả một ngày không chờ Vệ Thập Mệnh cho ăn, mặc dù cậu không nghĩ rằng mình sẽ ăn cái thứ mà bọn họ rải vào bể cá, cậu chỉ ăn cá tươi thôi! Mà không có cá thì cậu cũng chỉ đành nhảy ra khỏi bể tự mình đi săn.
Thứ Ngu Thất nhìn thấy đầu tiên chính là khay đựng trái cây trên bàn trà, có vài loại hoa quả và quả hạch. Quả quá lớn thì sợ bị phát hiện, thế là cậu chuyển mục tiêu sang một quả nho, mười hạt dưa, hai hạt đậu phộng và một hạt cậu không biết tên nó.
Cậu nhón đuôi cá lên cố gắng rướn người về phía quả nho, sau đó là hai hạt đậu phộng, mười hạt dưa, cuối cùng ôm thêm một hạt không biết tên kia nữa. Cậu bày những thứ này ra bàn rồi mới ngồi xuống, cái đuôi cá vẫy vẫy lên nhìn rất vui vẻ.
Ở thế giới của Ngu Thất, vì cậu chưa tròn một trăm tuổi nên chưa đủ tuổi lên bờ để tích lũy kinh nghiệm, bởi vậy phần lớn thời gian đều sống ở đáy biển, bình thường ăn những sinh vật sống dưới nước, cậu chỉ biết một số chuyện trên đất liền khi theo các anh trai ra ngoài tu hành.
Nơi mà Ngu Thất sống là Đại lục Hoàn Mỹ. Con người, Hiên Khâu, Linh Tịch, Hậu Đồ, các chủng tộc cũng không có xích mích với nhau. Truyền thuyết Đại lục Hoàn Mỹ ban đầu là Thời không Hoàn Mỹ, khi ấy đại lục rộng lớn khôn cùng, cái gì cũng có, không gì là không thể, sau đó vạn vật thịnh suy, thời không luân hồi. Không biết qua bao lâu, Thời không Hoàn Mỹ đã phân hóa thành hàng vạn hàng ngàn thế giới, mà thế giới chính lớn nhất và nổi tiếng nhất là Đại lục Hoàn Mỹ.
Còn có lời đồn người khai sáng Thời không Hoàn Mỹ là một tử thần, mà tử thần lại yêu một phàm nhân, về phần có phải thật không thì Ngu Thất cũng không biết.
Thế giới trước đây tưởng chừng như rất gần nhưng Ngu Thất lại không thể trở về nữa. Cậu vứt bỏ hồi ức, nghiêm túc bóc hạt dưa. Hai bàn tay múp míp cầm chặt lấy, sờ nhẹ một cái, "tách" một tiếng, hạt dưa đã nứt ra một cái khe hở nhỏ. Ngu Thất vui vẻ vẫy vẫy đuôi lấy hạt dưa bên trong ra rồi để ở một bên rồi lại bóc tiếp.
Mười hạt dưa mới đó đã tách vỏ xong, tiếp đó là hai hạt đậu phộng, cuối cùng là quả hạch không biết tên.
Cậu cầm quả hạch căng tròn màu nâu lên nghiên cứu, nó không khác gì quả nho lắm, phía trên còn có một vết cắt để lộ phần thịt màu trắng sữa bên trong.
Ngu Thất bóp một hồi lâu mà quả hạch vẫn vậy, vỏ ngoài có hơi cứng. Ngu Thất để quả hạch lên bàn trà rồi nâng đuôi cao lên đập cái "rầm" xuống quả hạch, bàn trà chấn động, cũng may là chất lượng khá tốt nên không bị đập gãy nhưng quả hạch trên bàn đã bị đập đến nát bươm, vỏ và hạt trộn lẫn vào nhau.
Chờ đến khi bàn trà hết rung rồi cậu mới thở phào, nhận ra mình đã dùng sức quá mạnh nên cong đuôi lên xoa xoa một chút phủi hết mảnh vỏ vụn dính lên đó. Sau đó cậu cúi xuống phân vỏ ra vỏ hạt ra hạt, cất kỹ phần nhân đi chỉ để lại cái vỏ khô trên bàn trà.
Ngu Thất lại lột một quả nho, lúc này mới bắt đầu thưởng thức bữa tối.
Mặc dù cậu không lớn nhưng lại ăn hết sạch đồ ăn mà mình đã chuẩn bị, còn thỏa mãn ợ một cái nằm nhoài lên bàn trà, cậu nằm cứng đơ, thỉnh thoảng vung vẩy cái đuôi một chút chứng minh rằng mình vẫn còn thức.
Một lúc sau cậu mới nghiêng người ngồi dậy, nhìn đống vỏ kia rồi im lặng một lát, sau đó nhìn thùng rác, phát hiện trong thùng rác rỗng tuếch, chỉ bọc sẵn một cái túi nhưng bên trong lại không có gì.
Ngu Thất gãi đầu, cuối cùng cậu dồn hết rác vào trong Linh Phủ.
Linh Phủ là không gian lưu trữ đồ vật của những sinh linh tu hành từ khi sinh ra. Dựa vào huyết mạch của bản thân mà Linh Phủ cũng có nhiều thuộc tính khác. Đáng tiếc là Ngu Thất không có thói quen thu gom đồ ăn nên trong Linh Phủ chỉ có một ít linh thực và linh khoáng.
Vì vẫn chưa đủ tuổi để nhập thế tu hành nên cậu cũng chưa chuẩn bị vật tư, dù sao năm nay cậu chỉ mới tám mươi tám tuổi, vẫn còn quá sớm để nhập thế, hoặc có lẽ là còn rất lâu, tiêu chuẩn nhập thế phải là một trăm tuổi này cũng không phải là yêu cầu gì khó.
Tộc Linh Tịch mười tám tuổi là trưởng thành, người cá trưởng thành đuôi sẽ dài hơn hai mét, tất nhiên ở hình người thì sẽ cao từ một mét tám đến hai mét.
Tộc Linh Tịch có ba hình dạng: Dạng cá, dạng người và thân người đuôi cá. Bình thường ở trong biển tộc Linh Tịch sẽ giữ hình dạng người cá, cũng chính là hình dạng mà họ quen thuộc và thường dùng nhất.
Khi ở thời không Ngu Thất cũng có thể tự do thay đổi hình dạng, nhưng sau khi đến thế giới này cậu chẳng những bị thu nhỏ lại về hình dạng thời thơ ấu mà còn không thể hóa lại thành hình người.
Ngu Thất suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cho ra một kết luận, có lẽ là lúc xuyên không thì cơ thể biến đổi thành hình dạng và trạng thái phù hợp nhất theo để bảo vệ bản thân cậu không bị thương tổn, vì vậy mới xuất hiện hiện tượng sinh trưởng ngược.
Về phần khôi phục lại như thế nào thì cậu chưa có manh mối. Thế giới này không có linh lực, hình thức biểu đạt năng lượng cũng hoàn toàn khác với Đại lục Hoàn Mỹ, cậu vẫn còn chưa tìm được cách tu hành hữu hiệu.
Sau khi dọn dẹp bàn trà xong cậu nhìn cửa sổ sát đất. Mặc dù bên ngoài trời rất tối nhưng lại có ánh sáng, đồng hồ trong phòng chỉ ba giờ, dùng những tri thức mà cậu gom góp dạo gần đây có thể hiểu rõ hiện tại đã rất muộn. Ngu Thất đã nghỉ ngơi dưỡng sức trong bể cá cả ngày nên không hề buồn ngủ, nhất là khi đến một nơi xa lạ, bản năng khiến cậu nhanh chóng làm quen với nơi này, đảm bảo không có mối nguy hiểm nào xung quanh.
Cậu nhảy xuống khỏi bàn tràn rồi lết đến bên cửa sổ sát đất, áp sát mặt mình vào đó đến độ má bánh bao bị đè bẹp, cố gắng muốn nhìn cảnh tượng bên ngoài nhiều hơn.
Một con mèo Ragdoll mắt xanh nhẹ nhàng bước đến.
Cái đầu nhỏ của Ngu Thất hơi di chuyển, đôi tay đè lên cửa kính thủy tinh để lại dấu tay nhỏ xíu.
Con mèo đang ung dung bước qua ngoái lại nhìn, cuối cùng phát hiện thứ dị thường bên cạnh cửa sổ. Sau khi nhìn rõ nó bắt đầu giơ chân trước lên, đứng yên một vài giây rồi kêu "meo" một tiếng, nhảy phịch đến cạnh cửa sổ, cúi đầu nhìn chằm chằm con cá mà trước giờ nó chưa từng được ăn.
Đôi mắt Ngu Thất cũng sáng ngời, lúc này cậu hành động bất tiện, nếu có một vật cưỡi chẳng phải là rất đúng lúc hay sao!
Thế là trong mắt con mèo hiện lên đồ ăn, mà trong mắt Ngu Thất lại là công cụ di chuyển, hai đôi mắt sáng cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy.
Cuối cùng con mèo cũng động đậy, nó bổ nhào lên cửa sổ nhưng bị kính thủy tinh ngăn cản. Cửa sổ lập tức vang lên âm thanh đầy chói tai nhưng móng vuốt của nó không để lại bất kỳ dấu gì lên mặt kính.
Con mèo vẫn chưa từ bỏ ý định, hai móng vuốt cùng lâm trận, cào được một lúc, cuối cùng nó xác định mình không thể ăn được con cá bên trong kia.
Ngu Thất cũng phát hiện ra được sự thật tàn nhẫn này, đôi tay nhỏ bám trên mặt kính đầy mất mát.
Con mèo dừng lại, nó ngồi xuống đất liếm móng vuốt xong nhẹ nhàng bước đi như thể vừa nãy không xảy ra chuyện gì.
Ngu Thất yên lặng nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng con mèo biến mất sau bồn hoa thì cậu mới từ bỏ, nhìn xuống đuôi cá của mình lặng lẽ thở dài.
Không có công cụ di chuyển, Ngu Thất lại bò đến bên bàn trà. Cái đuôi nhỏ dùng sức búng đẩy cơ thể lên bàn. Sau đó cậu phát hiện bên cạnh mình có một thứ lớn bằng cậu, phía trên có rất nhiều phím, cậu tò mò đưa ngón tay ra ấn vào cái nút màu đỏ.
Tivi trên tường khởi động, âm thanh dần vang lên. Ngu Thất giật mình, nháy mắt đã nhảy vọt lên sô pha lọt thỏm vào trong gối dựa.
Một lúc sau cái đầu nhỏ ló ra khỏi gối, cậu nhìn xung quanh, xác định không có ai ở đây, chỉ là thứ trên tường đã được khởi động.
Dù sao Ngu Thất cũng xem máy tính hơn mười ngày, mặc dù tivi đột nhiên khởi động dọa cậu giật bắn mình nhưng cậu nhanh chóng hiểu được công dụng của tivi.
Ngu Thất bò đến mép sô pha, lại nhảy lên bàn trà một lần nữa. Lúc cậu đang định đóng lại thì đột nhiên trên tivi xuất hiện một bóng người quen thuộc, chính là người vừa nãy mua mình - Vệ Thập Mệnh.
Động tác của Ngu Thất hơi khựng lại, cậu nằm sấp trên bàn trà, hai cánh tay nhỏ đỡ nửa thân trên, chăm chú xem tivi.
"Đây là Tiêu điểm An Đô, tôi là phóng viên Tang Miêu Lan. Nửa tháng trước, một em bé sơ sinh bị bỏ quên trong xe dẫn tới sốc nhiệt tử vong đã thu hút sự chú ý của hàng ngàn người. Trong nửa tháng này, chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, mà chúng tôi vừa nhận được một tin tức liên quan đến sự việc lần này, An Nhược Tố, tức mẹ nuôi của đứa trẻ sơ sinh đã không vượt qua được lương tâm của mình mà nhảy lầu tự sát. Hiện tại đã đưa đến bệnh viện trong thành phố cấp cứu, tạm thời chưa có thống kê về số người bị thương, người thụ lý* lần này là Vệ Thập Mệnh đã có mặt tại hiện trường, tiếp theo..."
*Thụ lý: hoạt động của Toà án có thẩm quyền bắt đầu tiếp nhận các vụ việc để tiến hành xem xét và giải quyết các yêu cầu, tranh chấp của các chủ thể.
Trên tivi, nữ phóng viên nhìn có vẻ tươi tắn, mặc dù lớp trang điểm có hơi đậm nhưng đôi mắt kia lại sáng rực đầy đáng sợ. Ngu Thất cau mày lại theo bản năng, cảm thấy có hơi kỳ quái nhưng nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.
Nữ phóng viên vẫn còn đang hào hứng nói về tình hình ở hiện trường, theo bước chân của cô ta, ống kính dần cao lên quay về cảnh phía trước.
Hiện trường là một khu biệt thự, tuy đang độ giữa đêm nhưng trong ống kính có thể nhìn thấy được rất nhiều người tụ tập, thỉnh thoảng còn có đèn flash chớp nhay nháy.
Xung quanh biệt thự đã giăng đầy đường cảnh giới, Vệ Thập Mệnh đứng ở bên trong đường cảnh giới xem xét hiện trường. Bên ngoài đường cảnh giới có vô số micro tranh nhau đưa tới.
Tang Miêu Lan cũng đứng bên ngoài, đồng thời ra hiệu ống kính chuyển hướng vào bên trong hiện trường, giọng nói của cô ta lại vang lên: "Theo thông tin chúng tôi nhận được, An Nhược Tố sống tại lầu ba và cũng nhảy xuống từ lầu ba, vì tiếp đất nền cẩm thạch nên bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Từ sau khi xảy ra sự việc chồng của An Nhược Tố vẫn luôn sống ở bên ngoài, trong nhà chỉ có một mình nạn nhân, loại bỏ khả năng có người khác uy hiếp, vậy nên, hành vi của An Nhược Tố được khẳng định là tự sát."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo Ragdoll: "Thức ăn! Thức ăn! Thức ăn!"
Ngu Thất: "Vật cưỡi! Vật cưỡi! Vật cưỡi!"
Cả hai: "Chúng ta cứ lướt qua nhau như vậy ~"
Lúc Ngu Thất đang suy nghĩ tiếp theo phải làm gì thì đột nhiên lại bị người ta mua mất, đã vậy Ngu Thất còn nhận ra được người mua mình chính là người đàn ông tên Vệ Thập Mệnh.
Nguyên nhân là vì cả ngày Ngu Thất không dám ăn gì, chờ đến tận lúc chủ tiệm tan làm thì mới hưng phấn đến mức nhảy lên, sau đó bị thám tử Vệ đi ngang qua phát hiện, cậu còn chưa xác định được bước tiếp theo nên làm gì thì đã được đưa tới một nơi lạ lẫm.
Nơi ở mới này rộng hơn Hoa Điểu Thủy Vực rất nhiều, chỉ là trong bể cá chỉ có một mình cậu, không có thức ăn dự trữ.
Ngu Thất đói bụng cả một ngày không chờ Vệ Thập Mệnh cho ăn, mặc dù cậu không nghĩ rằng mình sẽ ăn cái thứ mà bọn họ rải vào bể cá, cậu chỉ ăn cá tươi thôi! Mà không có cá thì cậu cũng chỉ đành nhảy ra khỏi bể tự mình đi săn.
Thứ Ngu Thất nhìn thấy đầu tiên chính là khay đựng trái cây trên bàn trà, có vài loại hoa quả và quả hạch. Quả quá lớn thì sợ bị phát hiện, thế là cậu chuyển mục tiêu sang một quả nho, mười hạt dưa, hai hạt đậu phộng và một hạt cậu không biết tên nó.
Cậu nhón đuôi cá lên cố gắng rướn người về phía quả nho, sau đó là hai hạt đậu phộng, mười hạt dưa, cuối cùng ôm thêm một hạt không biết tên kia nữa. Cậu bày những thứ này ra bàn rồi mới ngồi xuống, cái đuôi cá vẫy vẫy lên nhìn rất vui vẻ.
Ở thế giới của Ngu Thất, vì cậu chưa tròn một trăm tuổi nên chưa đủ tuổi lên bờ để tích lũy kinh nghiệm, bởi vậy phần lớn thời gian đều sống ở đáy biển, bình thường ăn những sinh vật sống dưới nước, cậu chỉ biết một số chuyện trên đất liền khi theo các anh trai ra ngoài tu hành.
Nơi mà Ngu Thất sống là Đại lục Hoàn Mỹ. Con người, Hiên Khâu, Linh Tịch, Hậu Đồ, các chủng tộc cũng không có xích mích với nhau. Truyền thuyết Đại lục Hoàn Mỹ ban đầu là Thời không Hoàn Mỹ, khi ấy đại lục rộng lớn khôn cùng, cái gì cũng có, không gì là không thể, sau đó vạn vật thịnh suy, thời không luân hồi. Không biết qua bao lâu, Thời không Hoàn Mỹ đã phân hóa thành hàng vạn hàng ngàn thế giới, mà thế giới chính lớn nhất và nổi tiếng nhất là Đại lục Hoàn Mỹ.
Còn có lời đồn người khai sáng Thời không Hoàn Mỹ là một tử thần, mà tử thần lại yêu một phàm nhân, về phần có phải thật không thì Ngu Thất cũng không biết.
Thế giới trước đây tưởng chừng như rất gần nhưng Ngu Thất lại không thể trở về nữa. Cậu vứt bỏ hồi ức, nghiêm túc bóc hạt dưa. Hai bàn tay múp míp cầm chặt lấy, sờ nhẹ một cái, "tách" một tiếng, hạt dưa đã nứt ra một cái khe hở nhỏ. Ngu Thất vui vẻ vẫy vẫy đuôi lấy hạt dưa bên trong ra rồi để ở một bên rồi lại bóc tiếp.
Mười hạt dưa mới đó đã tách vỏ xong, tiếp đó là hai hạt đậu phộng, cuối cùng là quả hạch không biết tên.
Cậu cầm quả hạch căng tròn màu nâu lên nghiên cứu, nó không khác gì quả nho lắm, phía trên còn có một vết cắt để lộ phần thịt màu trắng sữa bên trong.
Ngu Thất bóp một hồi lâu mà quả hạch vẫn vậy, vỏ ngoài có hơi cứng. Ngu Thất để quả hạch lên bàn trà rồi nâng đuôi cao lên đập cái "rầm" xuống quả hạch, bàn trà chấn động, cũng may là chất lượng khá tốt nên không bị đập gãy nhưng quả hạch trên bàn đã bị đập đến nát bươm, vỏ và hạt trộn lẫn vào nhau.
Chờ đến khi bàn trà hết rung rồi cậu mới thở phào, nhận ra mình đã dùng sức quá mạnh nên cong đuôi lên xoa xoa một chút phủi hết mảnh vỏ vụn dính lên đó. Sau đó cậu cúi xuống phân vỏ ra vỏ hạt ra hạt, cất kỹ phần nhân đi chỉ để lại cái vỏ khô trên bàn trà.
Ngu Thất lại lột một quả nho, lúc này mới bắt đầu thưởng thức bữa tối.
Mặc dù cậu không lớn nhưng lại ăn hết sạch đồ ăn mà mình đã chuẩn bị, còn thỏa mãn ợ một cái nằm nhoài lên bàn trà, cậu nằm cứng đơ, thỉnh thoảng vung vẩy cái đuôi một chút chứng minh rằng mình vẫn còn thức.
Một lúc sau cậu mới nghiêng người ngồi dậy, nhìn đống vỏ kia rồi im lặng một lát, sau đó nhìn thùng rác, phát hiện trong thùng rác rỗng tuếch, chỉ bọc sẵn một cái túi nhưng bên trong lại không có gì.
Ngu Thất gãi đầu, cuối cùng cậu dồn hết rác vào trong Linh Phủ.
Linh Phủ là không gian lưu trữ đồ vật của những sinh linh tu hành từ khi sinh ra. Dựa vào huyết mạch của bản thân mà Linh Phủ cũng có nhiều thuộc tính khác. Đáng tiếc là Ngu Thất không có thói quen thu gom đồ ăn nên trong Linh Phủ chỉ có một ít linh thực và linh khoáng.
Vì vẫn chưa đủ tuổi để nhập thế tu hành nên cậu cũng chưa chuẩn bị vật tư, dù sao năm nay cậu chỉ mới tám mươi tám tuổi, vẫn còn quá sớm để nhập thế, hoặc có lẽ là còn rất lâu, tiêu chuẩn nhập thế phải là một trăm tuổi này cũng không phải là yêu cầu gì khó.
Tộc Linh Tịch mười tám tuổi là trưởng thành, người cá trưởng thành đuôi sẽ dài hơn hai mét, tất nhiên ở hình người thì sẽ cao từ một mét tám đến hai mét.
Tộc Linh Tịch có ba hình dạng: Dạng cá, dạng người và thân người đuôi cá. Bình thường ở trong biển tộc Linh Tịch sẽ giữ hình dạng người cá, cũng chính là hình dạng mà họ quen thuộc và thường dùng nhất.
Khi ở thời không Ngu Thất cũng có thể tự do thay đổi hình dạng, nhưng sau khi đến thế giới này cậu chẳng những bị thu nhỏ lại về hình dạng thời thơ ấu mà còn không thể hóa lại thành hình người.
Ngu Thất suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cho ra một kết luận, có lẽ là lúc xuyên không thì cơ thể biến đổi thành hình dạng và trạng thái phù hợp nhất theo để bảo vệ bản thân cậu không bị thương tổn, vì vậy mới xuất hiện hiện tượng sinh trưởng ngược.
Về phần khôi phục lại như thế nào thì cậu chưa có manh mối. Thế giới này không có linh lực, hình thức biểu đạt năng lượng cũng hoàn toàn khác với Đại lục Hoàn Mỹ, cậu vẫn còn chưa tìm được cách tu hành hữu hiệu.
Sau khi dọn dẹp bàn trà xong cậu nhìn cửa sổ sát đất. Mặc dù bên ngoài trời rất tối nhưng lại có ánh sáng, đồng hồ trong phòng chỉ ba giờ, dùng những tri thức mà cậu gom góp dạo gần đây có thể hiểu rõ hiện tại đã rất muộn. Ngu Thất đã nghỉ ngơi dưỡng sức trong bể cá cả ngày nên không hề buồn ngủ, nhất là khi đến một nơi xa lạ, bản năng khiến cậu nhanh chóng làm quen với nơi này, đảm bảo không có mối nguy hiểm nào xung quanh.
Cậu nhảy xuống khỏi bàn tràn rồi lết đến bên cửa sổ sát đất, áp sát mặt mình vào đó đến độ má bánh bao bị đè bẹp, cố gắng muốn nhìn cảnh tượng bên ngoài nhiều hơn.
Một con mèo Ragdoll mắt xanh nhẹ nhàng bước đến.
Cái đầu nhỏ của Ngu Thất hơi di chuyển, đôi tay đè lên cửa kính thủy tinh để lại dấu tay nhỏ xíu.
Con mèo đang ung dung bước qua ngoái lại nhìn, cuối cùng phát hiện thứ dị thường bên cạnh cửa sổ. Sau khi nhìn rõ nó bắt đầu giơ chân trước lên, đứng yên một vài giây rồi kêu "meo" một tiếng, nhảy phịch đến cạnh cửa sổ, cúi đầu nhìn chằm chằm con cá mà trước giờ nó chưa từng được ăn.
Đôi mắt Ngu Thất cũng sáng ngời, lúc này cậu hành động bất tiện, nếu có một vật cưỡi chẳng phải là rất đúng lúc hay sao!
Thế là trong mắt con mèo hiện lên đồ ăn, mà trong mắt Ngu Thất lại là công cụ di chuyển, hai đôi mắt sáng cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy.
Cuối cùng con mèo cũng động đậy, nó bổ nhào lên cửa sổ nhưng bị kính thủy tinh ngăn cản. Cửa sổ lập tức vang lên âm thanh đầy chói tai nhưng móng vuốt của nó không để lại bất kỳ dấu gì lên mặt kính.
Con mèo vẫn chưa từ bỏ ý định, hai móng vuốt cùng lâm trận, cào được một lúc, cuối cùng nó xác định mình không thể ăn được con cá bên trong kia.
Ngu Thất cũng phát hiện ra được sự thật tàn nhẫn này, đôi tay nhỏ bám trên mặt kính đầy mất mát.
Con mèo dừng lại, nó ngồi xuống đất liếm móng vuốt xong nhẹ nhàng bước đi như thể vừa nãy không xảy ra chuyện gì.
Ngu Thất yên lặng nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng con mèo biến mất sau bồn hoa thì cậu mới từ bỏ, nhìn xuống đuôi cá của mình lặng lẽ thở dài.
Không có công cụ di chuyển, Ngu Thất lại bò đến bên bàn trà. Cái đuôi nhỏ dùng sức búng đẩy cơ thể lên bàn. Sau đó cậu phát hiện bên cạnh mình có một thứ lớn bằng cậu, phía trên có rất nhiều phím, cậu tò mò đưa ngón tay ra ấn vào cái nút màu đỏ.
Tivi trên tường khởi động, âm thanh dần vang lên. Ngu Thất giật mình, nháy mắt đã nhảy vọt lên sô pha lọt thỏm vào trong gối dựa.
Một lúc sau cái đầu nhỏ ló ra khỏi gối, cậu nhìn xung quanh, xác định không có ai ở đây, chỉ là thứ trên tường đã được khởi động.
Dù sao Ngu Thất cũng xem máy tính hơn mười ngày, mặc dù tivi đột nhiên khởi động dọa cậu giật bắn mình nhưng cậu nhanh chóng hiểu được công dụng của tivi.
Ngu Thất bò đến mép sô pha, lại nhảy lên bàn trà một lần nữa. Lúc cậu đang định đóng lại thì đột nhiên trên tivi xuất hiện một bóng người quen thuộc, chính là người vừa nãy mua mình - Vệ Thập Mệnh.
Động tác của Ngu Thất hơi khựng lại, cậu nằm sấp trên bàn trà, hai cánh tay nhỏ đỡ nửa thân trên, chăm chú xem tivi.
"Đây là Tiêu điểm An Đô, tôi là phóng viên Tang Miêu Lan. Nửa tháng trước, một em bé sơ sinh bị bỏ quên trong xe dẫn tới sốc nhiệt tử vong đã thu hút sự chú ý của hàng ngàn người. Trong nửa tháng này, chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, mà chúng tôi vừa nhận được một tin tức liên quan đến sự việc lần này, An Nhược Tố, tức mẹ nuôi của đứa trẻ sơ sinh đã không vượt qua được lương tâm của mình mà nhảy lầu tự sát. Hiện tại đã đưa đến bệnh viện trong thành phố cấp cứu, tạm thời chưa có thống kê về số người bị thương, người thụ lý* lần này là Vệ Thập Mệnh đã có mặt tại hiện trường, tiếp theo..."
*Thụ lý: hoạt động của Toà án có thẩm quyền bắt đầu tiếp nhận các vụ việc để tiến hành xem xét và giải quyết các yêu cầu, tranh chấp của các chủ thể.
Trên tivi, nữ phóng viên nhìn có vẻ tươi tắn, mặc dù lớp trang điểm có hơi đậm nhưng đôi mắt kia lại sáng rực đầy đáng sợ. Ngu Thất cau mày lại theo bản năng, cảm thấy có hơi kỳ quái nhưng nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.
Nữ phóng viên vẫn còn đang hào hứng nói về tình hình ở hiện trường, theo bước chân của cô ta, ống kính dần cao lên quay về cảnh phía trước.
Hiện trường là một khu biệt thự, tuy đang độ giữa đêm nhưng trong ống kính có thể nhìn thấy được rất nhiều người tụ tập, thỉnh thoảng còn có đèn flash chớp nhay nháy.
Xung quanh biệt thự đã giăng đầy đường cảnh giới, Vệ Thập Mệnh đứng ở bên trong đường cảnh giới xem xét hiện trường. Bên ngoài đường cảnh giới có vô số micro tranh nhau đưa tới.
Tang Miêu Lan cũng đứng bên ngoài, đồng thời ra hiệu ống kính chuyển hướng vào bên trong hiện trường, giọng nói của cô ta lại vang lên: "Theo thông tin chúng tôi nhận được, An Nhược Tố sống tại lầu ba và cũng nhảy xuống từ lầu ba, vì tiếp đất nền cẩm thạch nên bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Từ sau khi xảy ra sự việc chồng của An Nhược Tố vẫn luôn sống ở bên ngoài, trong nhà chỉ có một mình nạn nhân, loại bỏ khả năng có người khác uy hiếp, vậy nên, hành vi của An Nhược Tố được khẳng định là tự sát."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo Ragdoll: "Thức ăn! Thức ăn! Thức ăn!"
Ngu Thất: "Vật cưỡi! Vật cưỡi! Vật cưỡi!"
Cả hai: "Chúng ta cứ lướt qua nhau như vậy ~"